-
Chương 5
18.
"Nguyên Nguyên cục cưng!"
Tôi vừa bước ra khỏi thang máy, một bóng người quen thuộc chạy đến ôm chầm lấy tôi.
"Nguyệt Nguyệt!"
Tôi ngạc nhiên nhìn đại mỹ nữ trước mặt: eo nhỏ, chân dài, cao lãnh ngự tỷ, hận không thể ngay lập tức hét lên, bạn thân của tôi, người kết hợp hoàn mỹ giữa nhan sắc, sức mạnh và trí thông minh, đã từ nước ngoài trở về!
"Cậu về khi nào? Sao không nói trước với tớ?"
"Cậu còn không biết xấu hổ." Nhạc Nguyệt chọc chọc vào trán tôi, chống nạnh chất vấn: “ Cậu kết hôn sao không nói với tớ? Có phải cậu thấy sắc quên bạn, không thèm nhớ tới tớ nữa rồi đúng không?"
Tôi cười trừ vài tiếng, có chút xấu hổ nói: "Chuyện kể ra dài lắm, không thể nói trong một sớm một chiều được đâu."
Tôi ôm vòng eo con kiến của bạn mình, tận dụng cơ hội cùng mỹ nhân trò chuyện
"Hơn nữa, gần đây không phải cậu đang bận rộn chạy dự án sao? Tớ cũng không muốn cậu bay tới bay lui mệt mỏi."
"Biến đi, bớt chiếm tiện nghi của tớ."
Nhạc Nguyệt kéo tay của tôi ra, khoanh tay cau mày nhìn tôi "Thành thật khai báo, chuyện gì đã xảy ra?"
"Tụi mình tìm chỗ nào rồi nói chuyện, gần đây có quán café xinh lắm, mau đi thôi."
Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, đại sảnh nhiều người qua lại, thực sự không phải chỗ tốt để nói chuyện.
Nhạc Nguyệt lạnh lùng gật đầu.
Giữa trưa quán cà phê rất ít người, nhưng tôi vẫn kéo Nguyệt Nguyệt tìm một góc kín đáo, ngồi xuống.
Tôi giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện, Nguyệt Nguyệt sắc mặt có chút cổ quái “Cậu nói là hợp đồng hôn nhân? Chu Dịch cần tìm người ứng phó cha mẹ ư?"
Tôi gật đầu, "Chẳng nhẽ anh ấy thích tớ?"
Mặc dù anh ấy quả thật có một số hành vi dễ gây cho tôi hiểu lầm.
Nhạc Nguyệt đang khuấy cà phê, đột nhiên hỏi: "Cậu còn nhớ năm lớp 11, có một học sinh chuyển trường ngồi phía sau cậu không?"
Tôi nghi ngờ, học sinh chuyển trường?
19.
"Là bạn học nhuộm tóc vàng, tên là Dương Dịch." Nhạc Nguyệt nhắc nhở.
Tôi vỗ trán một cái, nói chuyện này tôi liền nhớ lại "Bạn học mà hay trêu chọc cậu là nhà giàu mới nổi đúng không?"
Nhạc Nguyệt bật cười thành tiếng.
"Cậu còn nhớ dáng vẻ của cậu ta thế nào không?"
Tôi lắc đầu, "Không nhớ rõ, trong ấn tượng của tớ, cậu ta rất hung dữ, tớ không dám nhìn thẳng cậu ta. Tớ sợ bị đánh."
Nhạc Nguyệt cười chảy nước mắt.
"Tại sao cậu lại nghĩ thế chứ? Cậu biết bây giờ cậu ta đổi tên thành gì không?"
Tôi nhớ lại năm ấy, "Tớ không biết. Nghe nói cậu ta đánh người khác vào bệnh viện, bị xử phạt mới chuyển sang trường tớ, mà cậu ta còn xăm mình, nhìn rất giống xã hội đen."
"Thế mà cậu cũng tin à? Bảo sao mà cậu sợ cậu ta như vậy."
Nhạc Nguyệt bỗng nhiên lại hỏi: "Cậu muốn biết sao mà tớ biết cậu kết hôn không?"
Không chờ tôi trả lời, Nguyệt Nguyệt tiếp tục: "Tớ nhìn thấy cậu trên vòng bạn bè của cậu ta."
“Cậu ta”? ,người đầu tiên tôi nghĩ tới là Chu Dịch, nhưng Nguyệt Nguyệt với Chu Dịch có qua hệ gì với nhau?
"Cậu đang nói về ai thế?"
Nhạc Nguyệt không trả lời mà hỏi lại: "Nguyên Nguyên, cậu biết vì sao mà bạn tóc vàng hay khó chịu với tớ không?"
Tôi nhất thời không thể nào hiểu được chủ đề làm sao đột nhiên chuyển sang chuyện này, nhưng không thể nén nổi tò mò.
"Vì sao?"
"Cậu ghé sát vào đây, tớ nói cho." Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Nguyệt khẽ cong lên, hướng tôi ngoắc ngoắc tay.
"Chuyện gì vậy? Cậu cứ thần thần bí bí." Tôi nghiêng đầu qua.
Nguyệt Nguyệt còn chưa mở miệng, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, ngay sau đó một lực hấp dẫn kéo cánh tay tôi lại, tôi không tự chủ được đụng vào một lồng ngực ấm áp.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, rất ngạc nhiên khi nghe bạn thân mình chào hỏi.
"Đã lâu không gặp, bạn học cũ."
Tôi nghiêng đầu thấy sắc mặt Chu Dịch đen như mực.
20.
Chu Dịch hùng hổ xông tới, dáng vẻ như đi bắt gian, nhất thời khiến tôi vô cùng hoang mang.
Chu Dịch sắc mặt khó coi, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia hoảng sợ "Cô trở về đây làm gì?"
Nhạc Nguyệt không để ý đến Chu Dịch, che mặt cười duyên nói: "Nguyên cục cưng, tổng giám đốc Chu nhà cậu sao hung dữ quá vậy? Anh ta có đánh cậu không? Một người đàn ông có khuynh hướng bạo lực gia đình là không tốt."
"Chu tổng không phải người như vậy đâu, gần đây anh ấy tính tình khá tốt." Tôi giải thích.
"Có người trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, Nguyên Nguyên cậu cũng nên cẩn thận nha." Nhạc Nguyệt cười đầy ẩn ý "Cậu qua đây, tớ có chuyện muốn nói riêng với cậu, cậu bảo anh ta đi trước được không?"
Tôi kéo tay áo Chu Dịch, nhỏ giọng nói: "Anh có thể thả em ra được không? Em có chuyện muốn nói với bạn, anh đi về trước đi."
"Có việc gì hai người cứ nói đi, không cần để ý anh."
Chu Dịch cụp mắt xuống, tùy ý nói: "Hơn nữa, vợ chồng chúng ta có chuyện gì cần tránh mặt sao?"
Nhìn hai người không vừa mắt nhau, tôi không thể hiểu được, hai người bọn họ có quan hệ gì?
Tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc súng ngay cả khi tôi bịt mũi.
Tôi nhìn trái nhìn phải, "Hai người quen biết khi nào?"
"Nguyên cục cưng, tới bên tớ nè."
Nhạc Nguyệt hất tóc, chớp mắt, nhìn tôi một cách quyến rũ, "Cậu muốn biết chuyện gì, sang chỗ tớ, tớ kể cho."
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt ấy.
Ô ô, bạn thân của tôi thực sự càng lớn càng xinh đẹp, cũng không biết về sau người đàn ông nào may mắn lấy được cô ấy.
Đang lúc lơ đãng, đột nhiên trước mắt tối sầm, tầm mắt tôi bị một lòng bàn tay che lại.
Tôi sững người, chớp chớp mắt “Sếp, anh làm gì vậy?"
Giọng nói lạnh lùng của Chu Dịch vang lên bên tai tôi.
"Thứ bảy là hôn lễ của tôi với bảo bối. Tôi hoan nghênh Nhạc tiểu thư tham gia, nhưng tôi hi vọng Nhạc tiểu thư không làm bất cứ chuyện gì xen vào chuyện tình cảm của người khác, chúng tôi có việc đi trước."
Bảo bối? Là gọi tôi sao?
Bàn tay đang che trước mắt tôi đột nhiên biến mất, sau đó tôi thấy tầm nhìn của mình trở nên cao hơn, tôi vô thức ôm lấy cổ Chu Dịch.
Tôi đang bị Chu Dịch bế đi như một đứa trẻ?!
21.
Tôi vỗ vỗ cánh tay Chu Dịch, hi vọng anh thả tôi xuống, lại bắt gặp ánh mắt u ám của anh. Đôi môi mím chặt, thành một đường thẳng, thể hiện rõ chủ nhân đang không vui.
Tôi xấu hổ buông tay ra, ngước lên nhìn những người xung quanh đang đỏ dồn ánh mắt về phía mình, ngay lập tức ngại ngùng không sao giải thích được.
Tôi hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, bất ngờ gặp phải ánh mắt trêu chọc của Nguyệt Nguyệt.
Tôi định mở miệng nhờ cô ấy giúp đỡ thì thấy cô ấy lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang dùng một lần, dúi vào tay tôi.
Nguyệt Nguyệt hướng tôi làm một cái khẩu hình miệng, nếu như tôi nhìn không lầm, cô ấy giống như đang nói: Cậu tự cầu phúc đi.
Tôi khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên có cảm giác choáng ngợp vì độ cao.
Chu Dịch bước đi rất nhanh, mắt thấy sắp tiến vào công ty, tôi vội vàng đeo khẩu trang lên.
Đúng là “bịt tai trộm chuông”.
Xung quanh một mảnh im ắng, tôi vụng trộm ngẩng đầu, phát hiện Chu Dịch không quay lại công ty, rẽ ngoặt tiến vào bãi đậu xe dưới hầm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mắn là tôi không bị mất mặt ở công ty, công việc của tôi sẽ được giữ lại.
Tôi chưa kịp vui mừng thì Chu Dịch đã mở cửa xe, nhét tôi vào, ép tôi ngồi xuống.
Rầm một tiếng, cửa xe lần nữa đóng lại.
Không gian chật chội khiến tôi cảm thấy lo lắng, không khỏi co người lại, muốn tránh xa anh.
Nhưng vô ích thôi, trừ khi cánh cửa đột ngột mở ra và tôi có thể chạy trốn khỏi đây.
Chu Dịch nhìn tôi không nói lời nào, bầu không khí trong xe như đông cứng lại.
Tôi cắn răng hỏi: “Anh đến đây làm gì?"
"Thế hai người lén lút cùng một chỗ làm gì? Sao lại thân thiết như vậy?"
"Bọn em nói chuyện bình thường thôi." Không hiểu sao Chu Dịch cứ như muốn ăn thịt người vậy.
Tôi liếc nhìn anh, sợ hãi rụt cổ lại, "Anh có thể cách em ra một chút được không, khó chịu quá."
Ngược lại, Chu Dịch càng tiến lại gần hơn, ngữ khí hung hăng "Cùng người khác thân mật thì không sao, tôi lại gần thì lại chê? Em chán ghét anh đến vậy sao?"
Tôi sắp khóc, "Anh đừng...... ưm ——"