-
Phần 2
8.
Học kỳ này là học kỳ cuối cùng của năm ba đại học.
Qua vài ngày nữa là tôi và tiểu Tạ, Lan Lan phải mỗi người một ngả, vừa tìm công việc thực tập vừa chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.
Lan Lan là người bản địa giống tôi, cậu ấy mời tôi và tiểu Tạ đến nhà cậu ấy ăn tiệc chia tay.
Đi theo Lan Lan rẽ qua bảy tám lối trong hẻm, tôi và tiểu Tạ đến một ngôi nhà dân cư.
Bốn phía đều là những ngôi nhà đổ nát, cỏ dại mọc um tùm, hình như không có ai ở.
Chỉ có nhà Lan Lan là tốt hơn một chút.
Tiểu Tạ bất đắc dĩ nói: “Lan Lan, nhà cậu hẻo lánh quá.”
Lan Lan cười: “Ai nói không phải đâu, hàng xóm xung quanh đều dọn đi cả rồi, nhưng ba mẹ tôi ở căn nhà cũ này có tình cảm rồi, nên không nỡ chuyển đi.”
Chúng tôi đi theo Lan Lan vào trong nhà, mới phát hiện trong nhà trống trơn, không giống như có người sống ở đây.
Mà Dương Thiến đã lâu chúng tôi không gặp, tay bưng một đĩa thức ăn từ trong phòng đi ra.
Trong nháy mắt, tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi.
“Dương Thiến sao lại ở đây?”
Lan Lan nói thật với tôi: “Đồng Đồng, thật ra đây là nhà của Dương Thiến thuê, không phải nhà tớ. Dương Thiến cậu ấy biết lỗi rồi nên đặc biệt nấu bữa ăn này để nhận lỗi với chúng ta. Sợ cậu sẽ không đến nên cậu ấy nhờ tớ nói dối là mời các cậu đến nhà tớ ăn cơm, dỗ cậu đến đây.”
Ký ức của kiếp trước hiện lên trong đầu tôi.
Lúc đó là Dương Thiến mượn cớ hẹn chúng tôi đi leo núi, hại chet chúng tôi.
Nơi này hẻo lánh như vậy, liệu Dương Thiến có giở lại mánh cũ, cùng với Chu Minh giet chet chúng tôi không?
Tôi theo bản năng cảm thấy không ổn nên quay người muốn rời đi.
Liếc mắt thấy bên ngoài cửa sổ, Chu Minh bước vào sân, trong tay cầm theo một cái cưa máy.
9.
Dương Thiến chắn trước mặt tôi, cười giả lả nói: “Cũng đã đến đây rồi, ăn xong bữa cơm này đi rồi hẵng đi.”
Tôi không bỏ qua sát ý trong ánh mắt của Dương Thiến.
Tôi lại không thể ra ngoài.
Giờ tôi mà ra ngoài sẽ đụng phải Chu Minh, như vậy chỉ tăng thêm khả năng t ử v ong của tôi thôi.
Tôi cấu vào lòng bàn tay, gắng hết sức để bản thân bình tĩnh lại.
“Được” tôi đáp, lại lấy tay che bụng, làm bộ dạng khó chịu: “Không ổn rồi, tớ phải đi vệ sinh trước.”
Tôi đi đến một trong các phòng: “Đây là nhà vệ sinh à?”
Sắc mặt của Dương Thiến thay đổi, đứng trước mặt ngăn tôi lại: “Không phải, phòng kia mới phải.”
Tôi nhìn vào cánh cửa lớn đang đóng chặt ấy một cái, linh tính mách bảo rằng có gì đó giấu giếm trong căn phòng đó.
Nhưng hiện tại tôi không quan tâm được nhiều như thế, tôi chỉ muốn thừa dịp cậu ta không chú ý muốn nhờ cảnh sát đến giúp đỡ.
Tôi ôm bụng đi vào nhà vệ sinh.
Chốt cửa vẫn dùng được, tôi khóa cửa cẩn thận.
Tôi quan sát xung quanh phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh có một cánh cửa sổ nhỏ, với thân hình của tôi thì không có cách nào chui lọt ra ngoài để chạy trốn được.
Không chút do dự, tôi báo cảnh sát.
Một lúc sau, tôi ấn nút xả nước bồn cầu, mở cửa đi ra.
Tôi thấy Dương Thiến đứng ngay trước cửa.
Lòng tôi hoảng hốt.
Không biết Dương Thiến đã đứng trước cửa bao lâu, có nghe được những gì không nên nghe không.
10.
Tôi tiên phát chế nhân*: “Dương Thiến, sao cậu lại đứng trước cửa nhà vệ sinh vậy?”
{*Tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu; hành động trước để kiềm chế đối phương.}
“À, tớ làm đồ ăn xong rồi nên qua gọi cậu, sao cậu đi vệ sinh lâu vậy?”
“Đi vệ sinh mà, đương nhiên phải chơi điện thoại một lúc rồi.”
Tôi giơ điện thoại của mình lên: “Vừa nãy tớ còn post bài lên vòng bạn bè, nói là con người cậu vẫn rất tốt, dọn ra ngoài ở rồi mà vẫn không quên mời mấy người bạn cùng phòng chúng tớ đến ăn cơm.”
Khuôn mặt Dương Thiến chợt biến sắc: “Cái gì? Cậu đăng bài lên vòng bạn bè?”
Tôi gật gật đầu: “Tớ còn gắn vị trí nữa cơ.”
Tôi lo lắng cảnh sát sẽ không thể đến kịp thời, để bảo đảm an toàn nên tôi phải đăng bài lên vòng bạn bè.
Tôi nghĩ, sở dĩ Dương Thiến và Chu Minh dám không kiêng nể gì cả mà ra tay với chúng tôi, chính là vì anh ta ỷ vào việc không có ai biết chúng tôi và bọn họ ở cùng nhau vào lúc chúng tôi bị anh ta giet hại.
Giờ thì khác, vừa rồi tôi đã đăng bài công khai trên vòng bạn bè rồi.
Một khi chúng tôi xảy ra chuyện, người đầu tiên mà cảnh sát tìm đến nhất định là hai người họ.
Chu Minh cũng có chút thông minh, nên vào lúc này anh ta sẽ không dám ra tay với tôi và mấy bạn cùng phòng khác đâu.
Dương Thiến bỏ lại một câu “Tớ đi mua chai dầu” rồi chạy ra khỏi cửa, có lẽ là đi ngăn không cho Chu Minh ra tay với chúng tôi.
11.
Cảnh sát đến nhanh hơn tôi tưởng.
Khoảng mười phút sau, bọn họ chạy nhanh đến đây.
Dương Thiến vốn đã chột dạ, vừa thấy cảnh sát đến cậu ta đã bị dọa cho hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Vẻ mặt hai người bạn cùng phòng tôi hoang mang: “Sĩ quan cảnh sát, chúng em đều là những sinh viên đại học thật thà, tuyệt đối không tham gia vào hoạt động phạm pháp gì đâu ạ.”
Cuối cùng, cảnh sát tìm thấy trong đồ uống mà Dương Thiến đã chuẩn bị cho chúng tôi có chứa một thành phần thuốc mang độc tính, chỉ cần uống hai ngụm thôi cũng đủ để ngỏm củ tỏi rồi.
Mà bên trong căn phòng mà Dương Thiến không cho tôi mở ra kia đã được phủ kín bằng những tấm nhựa, còn có mấy con mèo hoang bị chặt xác vứt trên đó.
Nhìn thấy nơi này thì còn có gì mà tôi không hiểu rõ nữa chứ.
Dương Thiến và Chu Minh lên kế hoạch sau khi giet chet chúng tôi, sẽ phân xác chúng tôi ra ở trong căn phòng này.
Trước đó, họ còn đặc biệt bắt về hai con mèo hoang để luyện tập tay.
Cả người tôi toát mồ hôi lạnh.
Nếu như tôi không kịp thời báo cảnh sát, post bài lên vòng bạn bè, thì những cái xác mèo bị vứt trên mấy tấm nhựa đó chính là kết cục cuối cùng của chúng tôi.
Hai người bạn cùng phòng của tôi cũng ý thức được điểm này, lúc đầu họ không thể tin nổi, sau đó họ đã tát vào mặt Dương Thiến mấy cái.
“Dương Thiến, cậu điên rồi à? Bọn tớ còn tưởng cậu trở thành người tốt rồi, không ngờ đây lại là bữa tiệc Hồng Môn Yến*, cậu muốn hại chet bọn tớ.”
{*Bữa tiệc Hồng Môn Yến là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán-Sở năm 206 TCN, khi đó Hạng Vũ chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn nhằm âm mưu ám sát Lưu Bang nhưng không thành; sau này người ta dùng từ này để ám chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại vô cùng nguy hiểm.}
“Bọn tớ đã không truy cứu chuyện cậu lén chụp ảnh riêng tư của bọn tớ, tại sao cậu vẫn muốn hại bọn tớ?”
“Tớ nghe nói cậu với Chu Minh vẫn còn qua lại, có phải anh ta ép cậu làm như vậy không? Với đầu óc của cậu căn bản không thể nghĩ ra thủ đoạn độc ác như vậy được.”
“Chắc chắn là đúng rồi!”
Lúc Dương Thiến bị hai người bạn cùng phòng tát, cậu ta không nói được câu nào.
Vào lúc mà hai người bạn cùng phòng đó đang nghi ngờ chuyện này có dính líu tới Chu Minh, Dương Thiến đột nhiên liên tục phủ nhận:
“Chuyện này không liên quan gì đến Chu Minh, anh ấy hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.”
Hai người bạn cùng phòng của tôi bị mấy lời nói của Dương Thiến làm cho kinh ngạc: “Yêu đương quá là mù quáng rồi, hết cứu.”
Tôi có dự cảm chẳng lành.
Nếu như cảnh sát không tìm được bằng chứng chuyện này có liên quan đến Chu Minh, mà Dương Thiến lại cực lực phủi sạch mối liên hệ giữa chuyện này với Chu Minh, điều này có nghĩa là Chu Minh thật sự có thể bình yên vô sự?
12.
Hoàn thành xong bản ghi chép, trên đường từ sở cảnh sát trở về, hai người bạn cùng phòng của tôi vẫn còn sợ hãi.
“Đồng Đồng, may mà cậu nhanh trí nhận ra điểm bất thường, không thì tụi mình đều bỏ mạng lại đó rồi.”
Lan Lan còn liên tục xin lỗi tôi: “Xin lỗi cậu nha Đồng Đồng, tớ cứ tưởng Dương Thiến đã thật sự biết hối cải rồi, cho nên mới giúp cậu ta hẹn cậu tới đó.”
“Nếu mà tớ biết lòng dạ cậu ta xấu xa như thế, tớ tuyệt đối không mời cậu đến đó đâu. Thiếu chút nữa là tớ đã hại chet cậu rồi.”
“Không sao, chuyện này tớ không trách cậu.”
Nếu như tôi không có ký ức của kiếp trước, thì với Dương Thiến, người ở chung hàng ngày với tôi tôi cũng sẽ không chút phòng bị.
Ai mà ngờ được Dương Thiến lại mù quáng như vậy, Chu Minh thủ đoạn độc ác lại muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chet.
Tôi lại nói: “Chỉ là sau này cậu đừng tự ý quyết định mọi chuyện nữa.”
“Tớ sẽ không làm vậy nữa, người khác thì làm chuyện xấu nhưng mục đích tốt, còn tớ thì suýt chút nữa đã hại chet các cậu rồi. Có bài học kinh nghiệm lần này, sau này tớ không dám làm vậy nữa đâu.”
Ba người chúng tôi đi ăn một bữa cơm để mừng bản thân sống sót sau tai nạn.
Chưa đầy hai ngày, phía cảnh sát đã báo với chúng tôi kết quả điều tra.
Ngày hôm đó, quả thực là Dương Thiến đã lên kế hoạch mưu sát chúng tôi.
Cậu ta nói rằng cậu ta đã quỳ xuống xin chúng tôi đừng báo cảnh sát về chuyện này, điều đó khiến cho cậu ta cảm thấy rất nhục nhã và nóng lòng muốn giet chúng tôi.
Vì thế, cậu ta tìm một căn nhà hoang sắp bị phá bỏ và không có ai ở đó, lấy lý do là muốn mời chúng tôi đến ăn cơm rồi mưu đồ hạ đ ộc hại chet chúng tôi.
Cậu ta còn để em gái đóng giả thành cậu ta để đến trường đi học.
Còn về chuyện tôi nghi ngờ Chu Minh có dính líu đến vụ việc này.
Trải qua quá trình điều tra, tạm thời không phát hiện được chuyện này có gì liên quan đến Chu Minh.
Dương Thiến kiên quyết khẳng định rằng chuyện này là do một mình cậu ta lên kế hoạch, không liên quan đến Chu Minh.
Cảnh sát không tin lời cô ta nói, điều tra lịch sử trò chuyện và liên lạc hàng ngày của Chu Minh và Dương Thiến cũng không phát hiện điều gì bất thường.
Hôm xảy ra vụ án, Chu Minh xác nhận là có từng đến đây, anh ta nói là do Dương Thiến mời anh ta đến.
Nhưng sau đó không biết tại sao, vừa đến cửa thì anh ta liền bị Dương Thiến đuổi ra ngoài.
Anh ta dứt khoát phủ nhận việc cầm theo cưa máy, nói là tôi nhìn nhầm rồi.
Điều này cũng được Dương Thiến chứng thực.
Cậu ta nói cậu ta hận Chu Minh, vì vậy cũng sẽ giet anh ta.
Sau đó, cậu ta phát hiện tôi đăng bài lên vòng bạn bè nói tôi đến chỗ cậu ta.
Dương Thiến lo sợ nếu chúng tôi xảy ra chuyện gì thì cảnh sát sẽ nghi ngờ cậu ta, vì vậy cậu ta đã thay đổi kế hoạch tấn công chúng tôi ngày hôm đó và đuổi cả Chu Minh đi.
Xét theo tình hình hiện tại, Dương Thiến sẽ bị kết án, và người em gái giúp cậu ta ngụy tạo chứng cứ cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Mà Chu Minh lại tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Hai người bạn cùng phòng có chút sợ hãi: “Cảnh sát nói chuyện này không liên quan gì đến Chu Minh, nhưng tớ cảm thấy chuyện này nhất định là có liên quan đến anh ta.”
“Các cậu nói thử xem, Chu Minh liệu có đến kiếm chuyện với chúng ta không?”
Tôi quả quyết: “Không đâu, nếu chúng ta xảy ra chuyện, cảnh sát nhất định sẽ tìm đến anh ta, anh ta không ngu vậy đâu.”
Bạn cùng phòng tức giận bất bình: “Dựa vào cái gì mà Dương Thiến thì vào tù rồi, còn Chu Minh thì vẫn có thể thoát khỏi luật pháp?”
“Tớ nghe bạn cùng phòng của Chu Minh nói, anh ta thi đậu công chức rồi, hôm nay còn mời mấy người bạn cùng phòng kia ra ngoài ăn mừng nữa đó.”
Tôi cụp mắt xuống, hiện giờ vẫn đang trong thời gian công bố, Chu Minh có thể thuận lợi lên làm nhân viên công vụ hay không còn chưa chắc đâu.
Tối ngày hôm đó, trên trang chính thức của trường có một bài viết nặc danh: Chu Minh uy hiếp Dương Thiến chụp trộm ảnh riêng tư của chúng tôi.
Chuyện này bị phơi bày rồi.
13.
Sinh viên toàn trường đều bị chấn động.
【Không phải chứ, Chu Minh không phải là một người tài đức vẹn toàn sao? Nhìn không ra cậu ta lại là loại người cặn bã như vậy đó.】
【Không ngờ là sucvat ở ngay kế bên lun đó.】
【Không phải là Chu Minh vừa thi đậu công chức, còn đang trong thời gian báo danh sao? Mau đi báo cáo hắn đi, không thể để loại shit chuột này làm hỏng cả nồi cháo được.】
Chu Minh nhanh chóng đáp lại.
Cũng giống như những gì anh ta nói ở kiếp trước, không hề phủ nhận chuyện này.
Anh ta chỉ nói rằng:
‘Anh ta không hề ép buộc Dương Thiến chụp lại những tấm ảnh đó, là Dương Thiến tự nguyện chụp sau đó gửi cho anh ta.
Ban đầu, Chu Minh nghiêm khắc phê bình hành vi này của Dương Thiến, sau đó thấy Dương Thiến không vui, tinh thần cô ấy cũng có chút vấn đề.
Anh ta không muốn kích thích Dương Thiến nên mới tỏ ra rằng mình rất thích những tấm ảnh đó để dỗ cho Dương Thiến vui vẻ.
Về phần bằng chứng cho thấy Dương Thiến có vấn đề về tâm thần, chính là sau khi chuyện chụp trộm ấy bị bại lộ, cô ấy thực sự muốn mưu sát chúng tôi.
Thông thường, một người bình thường căn bản không thể làm ra những việc cực đoan như thế.’
Nếu như lúc này Dương Thiến có thể đứng ra làm chứng cho Chu Minh, thì các bạn sinh viên còn có thể tin vào lời nói từ một phía của anh ta.
Nhưng Dương Thiến đã vào tù rồi, cho dù có mù quáng trong tình yêu đến đâu chăng nữa, thì cũng không thể vượt ngục mà làm chứng cho anh ta và ôm hết mọi chuyện vào người mình được .
Hơn nữa, tôi cũng đã đem đoạn ghi âm anh ta thừa nhận bản thân đã ép Dương Thiến lén chụp riêng tư của chúng tôi đăng lên rồi.
Chứng cớ rành rành ra đó, không một ai tin lời biện minh của Chu Minh.
【Duma, cái tên cặn bã chet tiệt này, hắn ỷ vào việc Dương Thiến vào tù rồi nên đem mọi chuyện đổ hết lên đầu Dương Thiến.】
【Không phải là Dương Thiến bị anh ta ép tới mức phát bệnh tâm thần đó chứ?】
【Nhà trường có thể đuổi học cậu ta không? Hạng người có phẩm hạnh không đứng đắn như vậy, nói là sinh viên của trường này tôi còn thấy xấu hổ đó.】
【Đúng rồi, tra nam khốn kiếp cút ra khỏi trường đi.】
【Loại đàn ông rác rưởi này nên chet sớm đi.】
Kiếp trước, sau khi tôi và hai người bạn cùng phòng chet còn bị Chu Minh và Dương Thiến bôi nhọ, còn bị bạo lực mạng rất nhiều.
Hiện giờ tất cả đều rơi hết lên người Chu Minh rồi.
Nhà trường rất coi trọng vấn đề này nên đã trực tiếp đuổi học Chu Minh.
Vì báo cáo của các bạn học, cuối cùng Chu Minh cũng không được nhận vào làm nhân viên công vụ.
Bởi vì xâm phạm quyền riêng tư của tôi và mấy người bạn cùng phòng, Chu Minh còn bị tạm giam mấy ngày trời.
Trong khoảng thời gian này, Chu Minh có đến tìm bọn tôi một lần.
Đầu tóc anh ta rối bời, cặp mắt đỏ ngầu, toàn thân phát ra một mùi hôi thối không thể tả nổi.
Xem ra, mấy ngày này anh ta sống không tốt chút nào.
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, tay nắm chặt thành nắm đấm: “Hứa Đồng, là mày làm đúng không? Hai người bạn cùng phòng của mày không có cái gan làm việc đó.”
Vào lúc này, cho dù tôi có giả ngu thì Chu Minh cũng sẽ không tin.
Nên tôi thẳng thắn thừa nhận.
Chu Minh hét vào mặt tôi: “Tại sao chứ? Mày rõ ràng đã đồng ý với tao rồi. Chỉ cần tao xin lỗi, xóa hết mấy tấm ảnh đó thì mày nói là sẽ không truy cứu chuyện này nữa cơ mà.”
Tôi hỏi vặn lại: “Tôi đồng ý bỏ qua cho anh và Dương Thiến, thì hai người sẽ bỏ qua cho chúng tôi sao?”
Biểu cảm của Chu Minh bối rối trong vài giây, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh ta bắt đầu giả ngốc: “Tao không biết mày đang nói về cái gì.”
Anh ta tiến vài bước về phía tôi, giây tiếp theo, một số nam sinh đi ngang qua chặn anh ta lại, túm lấy cổ áo và đánh anh ta.
Chu Minh bị đánh cho nằm lê lết trên đất kêu gào đau đớn, hồi lâu vẫn chưa dậy nổi.
Mấy bạn nam sinh đó cảnh cáo anh ta:
“Cái tên rác rưởi Chu Minh này, rõ ràng là mày làm sai, sao lại còn có liêm sỉ mà đến làm phiền Hứa Đồng cơ chứ?”
“Tao cảnh cáo mày, lần sau mày mà còn dám lại gần Hứa Đồng thì không phải chỉ ăn vài quả đấm đơn giản này đâu.”
“Bảo vệ của trường này sao thế nhỉ? Lại có thể để cái tên nhàn rỗi ngoài xã hội Chu Minh này bước vào trường. Chúng ta nên báo cáo với bảo vệ, đừng có để hạng người nào cũng có thể vào trường được.”
Tôi nhìn anh ta một cách trịch thượng, đồng thời cũng buông lời cảnh cáo: “Chu Minh, anh cũng thấy rồi đó. Một khi tôi xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên mà cảnh sát tìm đến chính là anh. Nếu anh có ý nghĩ gì không nên có thì anh nên kịp thời dừng lại đi. Trừ phi, anh muốn ăn cơm tù chung với Dương Thiến.”
Chu Minh không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt có chút oán hận.
Giây tiếp theo, anh ta bị người ta đạp một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn, bọn tao chưa đánh cho mày chịu phục đúng không?”
Chu Minh bị dọa cho nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn tôi nữa.
Một thời gian dài sau đó, tôi cũng không gặp Chu Minh.
Lần nữa gặp lại Chu Minh lại là trong một dịp rất tình cờ.
14.
Hôm đó, tôi đến thực tập ở một công ty thì nhìn thấy Chu Minh mặc âu phục, giày da đang bước vào trong, trên người đeo thẻ công việc, hình như là nhân viên của công ty này.
Tôi rất ngạc nhiên.
Điều kiện tuyển dụng của công ty này rất cao, đối với công nhân viên của công ty thì ít nhất cũng phải là sinh viên đại học.
Mà Chu Minh thì bị nhà trường đuổi học, không lấy được chứng chỉ học tập và chứng chỉ tốt nghiệp.
Điều bất ngờ còn ở phía sau, lúc tôi đến căng-tin của công ty để ăn trưa thì thấy cách đó không xa, có một cô gái khoác tay Chu Minh, vừa nói vừa cười đi về phía khu gọi đồ ăn của nhà ăn.
Cô gái đó không ai khác chính là người chị họ lớn hơn tôi một tuổi.
Hai người này trông có vẻ là người yêu của nhau.
Tôi ngồi ở một chỗ kín đáo quan sát, phát hiện tên Chu Minh này đối với chị họ tôi vô vùng e dè.
Không giống như cách anh ta đối xử với Dương Thiến, anh ta luôn có cảm giác vượt trội hơn Dương Thiến, cũng rất hưởng thụ cảm giác được cậu ta sùng bái.
Tôi hiểu rõ tại sao Chu Minh phải ân cần với chị họ tôi như vậy.
Điều kiện của nhà chị họ tôi không tệ, mẹ làm quản lí cấp cao ở đây, bố làm bác sĩ.
Sau khi tốt nghiệp, chị ấy trực tiếp đến công ty này làm việc, đồ chị ấy dùng đều là của các nhãn hiệu nổi tiếng.
Gia cảnh của nhà Chu Minh bình thường, nếu có thể kết hôn với chị họ tôi thì hoàn cảnh của anh ta sẽ được cải thiện rất nhiều.
Tôi chắc chắn không muốn nhìn thấy chị họ tôi chìm trong vũng bùn.
Nếu chị họ tôi mà kết hôn với tên cặn bã Chu Minh này thì cả đời này của chị ấy sẽ bị hủy mất.
Tối hôm đó, tôi hẹn gặp chị họ.
Từ lời kể của chị họ tôi biết được, chú của Chu Minh là chủ quản điều hành ở công ty này, là ông ấy đặc cách tuyển Chu Minh vào công ty.
Chị ấy và Chu Minh làm việc cùng một bộ phận.
Một tháng trước, Chu Minh bắt đầu nhiệt tình theo đuổi chị ấy, thấy anh ta vừa đẹp trai lại ân cần nên chị đã đồng ý lời tỏ tình, hai người đến với nhau.
Tôi vội kể cho chị họ nghe những việc xấu mà Chu Minh đã làm, chị ấy nghe xong lập tức phản bác lại:
“Con người Chu Minh rất tốt, anh ấy không phải loại người như em nói đâu.”
“Hơn nữa, những chuyện mà em vừa kể, lúc chị với Chu Minh quen nhau anh ấy đã nói hết với chị rồi, anh ấy nói là do bị bạn gái cũ hại.”
“Em xem, bạn gái cũ anh ấy cũng đã vào tù rồi, còn anh ấy thì vẫn không sao, có thể thấy vấn đề là co cô bạn gái cũ kia, anh ấy cũng chỉ là bị cô ta liên lụy thôi.”
Tim tôi đập thịch thịch.
Chị họ của tôi, không phải là cũng yêu đương mù quáng giống Dương Thiến đó chứ?
Tôi vạch trần bộ mặt thật của Chu Minh cho chị ấy biết, đừng có bảo là chị ấy không những không cảm kích, mà còn thuật lại hết những lời tôi vừa nói cho Chu Minh biết đấy chứ?
Nếu như Chu Minh biết được tôi làm hỏng việc tốt của anh ta hai lần, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với tôi.