-
Phần 4 END
8.
Người tôi bận tâm nhất bây giờ là chị gái tôi.
Tôi dẫn chị về nhà.
Cha tôi vừa nhìn thấy mặt chị thì sợ đến mức ngất xỉu.
Tôi chán ghét liếc ông ta, nắm lấy tay của chị rồi dỗ dành:
“Em biết chị hận ông ta, nhưng bây giờ chưa thể gi/ết ông ta ngay được.”
Chị nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Tôi kiên nhẫn nói với chị:
“Em sẽ giải thích cho chị chuyện này sau, chị, bây giờ em phải ra ngoài một lúc đã. Có lẽ sẽ gặp chút nguy hiểm, nếu như không thấy em về nhà…”
Chưa đợi tôi nói hết câu, chị đã khẩn thiết nắm lấy tay tôi.
Trong miệng chị lắp bắp vài chữ:
“Đừng… đi, nguy hiểm.”
Tôi ngước nhìn chị, dường như có vô số bóng hình của các cô gái hiện ra phía sau chị tôi.
Trong đó, có Hoa Hoa chơi với tôi từ nhỏ. Có chị Thanh đã dẫn tôi trốn vào nhà chị mỗi khi tôi bị cha mẹ đuổi đánh, còn cả Tiểu Quyên ham ăn sống ở đằng sau nhà tôi.
Họ đều được chọn trong buổi tế lễ ở Đền Ngọc những năm trước, cơ thể chi chít vết thương, sau đó bị gia đình ném đi.
Tôi nhìn vào mắt chị rồi nói:
“Chị ơi, chị cũng hy vọng không còn bất kỳ cô gái nào bị tổn thương nữa đúng không?”
Chị tôi do dự gật đầu.
Tôi cười nói:
“Em cũng không muốn mưu kế của bọn chúng tiếp tục thành công.”
Trước khi đi, tôi dặn dò chị tất cả mọi thứ.
Chỉ hy vọng kế hoạch của tôi có thể thuận lợi thành công.
Giữa đêm, khi tôi đến Đền Ngọc một lần nữa, quả nhiên có một chiếc xe hơi đỗ bên ngoài từ đường.
Tôi sẽ đi tìm ba cô gái bị bắt đi trước.
Tôi lên tầng hai, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Chiếc xe vẫn đỗ bên ngoài, tôi đoán, có lẽ họ vẫn chưa rời đi.
Sau đó tôi quay trở lại đại điện, nơi thờ phụng các vị thần phật.
Tôi nhìn xung quanh các bức tượng một lúc lâu nhưng không phát hiện ra manh mối gì.
Lẽ nào là ý trời, không có cách gì để ngăn cản chuyện này ư?
Một cảm giác bất lực dâng trào trong lòng tôi, tôi chầm chậm dựa vào một bức tượng phật, lẩm bẩm một mình:
“Nếu như các người thật sự là thần linh, xin hãy nói cho tôi biết những kẻ xấu rốt cuộc đã đi đâu rồi?”
Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm nhận được bức tượng phật đằng sau dịch chuyển.
Hình như nó xoay lệch đi vào centimet.
“Két két…”
Một cái hố rộng khoảng nửa mét xuất hiện sau lưng tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn bức tượng phật kia.
Hóa ra ở đây có một cơ quan bí mật!
Tôi thận trọng trèo xuống hố, bên trong thật sự có một tầng hầm.
Từ sâu bên trong tầng hầm vọng lên tiếng trò chuyện, ngoài ra còn có tiếng gào khóc của các cô gái.
“Bà Ngọc, lần này bà làm rất tốt, mấy đứa còn sống này chắc chắn sẽ bán được giá tốt hơn. Những năm trước, mấy con ranh ch/et tiệt kia phải lấy nội tạng ra càng sớm càng tốt mới được. Năm nay, chúng ta chỉ việc ngồi chờ ông chủ ra giá thôi.”
Tôi nhớ lại đống giấy tờ ở gầm cầu thang lần trước.
Trên đó viết rõ ràng hướng đi của các cô gái mỗi năm.
Họ còn chưa tắt thở đã bị cha mẹ ném đi rồi.
Bằng cách này, một số cô gái đã bị lấy đi toàn bộ những bộ phận nội tạng có thể sử dụng, sau đó bán cho các phòng khám “đen” ở khắp mọi nơi.
Một số người đã ch/et thì bị bán sang các làng khác để làm minh hôn.
Băng nhóm này vô cùng thận trọng, trong cùng một làng chỉ thực hiện một đơn hàng.
Bọn chúng lợi dụng sự xa cách giữa các làng, sự mê tín dị đoan để hãm hại mọi người ở những ngôi làng xung quanh.
Hơn nữa suy cho cùng, chúng không phải là người đã đánh ch/et những cô gái kia. Kẻ thủ ác chính là cha mẹ của những cô gái đó.
Không có ai chịu trách nhiệm, không một ai quan tâm.
Dưới tầng hầm, đạo sĩ Bội Ngọc nói:
“Tôi và em gái phải tốn không ít công sức đấy. Lần trước xảy ra sự cố, bây giờ em gái tôi không thể kiếm tiền trong thôn nữa rồi. Anh Vương, đơn hàng này chia cho chúng tôi nhiều hơn một chút nhé.”
Suýt chút nữa thì quên mất bà Trần kia, bà ta cũng tham gia vụ này.
Tôi bước chầm chậm vào trong căn phòng bọn họ đang ở.
Cầm đồ vật trong tay, tay tôi không khỏi run lên một chút.
Cuối cùng tôi cũng tới được khoảng cách nhất định.
Chỉ cần tôi ló đầu ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy bọn họ.
Nói là làm.
Tôi lấy ra mũi tên tẩm thuốc mê trong tay, ngắm chuẩn người đàn ông kia rồi bắn.
Một liều thuốc có thể hạ gục cả một con bò, chắc chắn có thể đối phó với hắn ta!
Quả nhiên, khoảnh khắc người đàn ông ngã xuống, tôi cũng bị đạo sĩ Bội Ngọc phát hiện.
“Là mày, con khốn ch/et tiệt này!”
Mụ ta lao về phía tôi với vẻ mặt gớm ghiếc.
9.
Trong lúc giằng co, tôi bị mụ ta kẹp chặt.
Sự chênh lệch về thể hình khiến tôi không cách nào cử động.
Tôi cố gắng rút một tay ra, lấy ra mũi tên đã chuẩn bị sẵn từ phía sau.
Cây kim đâm qua da thịt bà ta, bơm đầy thuốc xuống.
Chưa tới vài giây sau, hai cánh tay trên người tôi buông lỏng.
Đạo sĩ Bội Ngọc, kẻ đã hãm hại biết bao người cuối cùng cũng ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Tôi quan sát xung quanh, cuối cùng mới nhìn rõ tầng hầm này trông như thế nào.
Ba cô gái trong làng bị nhốt trong một cái lồng lớn, cạnh lồng đặt một chiếc bàn mổ.
Không biết đã có bao nhiêu cô gái nằm trên chiếc bàn này, sau đó bị lấy đi nội tạng.
Tôi tìm thấy chìa khóa lồng trên người hai người kia.
Khi tôi mở cửa lồng ra, tôi mỉm cười nói với các cô gái bên trong.
“Đừng sợ, chị tới để cứu các em. Cùng chị về nhà đi, những người này đều là lừa đảo đấy.”
Không ngờ, có một cô gái trong đó bỗng túm chặt lấy quần áo của tôi.
Ban đầu tôi tưởng rằng cô ấy đang sợ hãi, cho đến khi cô gái bên cạnh hét lên:
“Cẩn thận phía sau!”
Tôi lập tức quay người lại, nhìn thấy bà Trần đã mất tích từ lâu đang cầm d/a/o lao về phía tôi.
Tôi né tránh theo bản năng nhưng cả người bị cô gái nọ túm chặt lấy.
Cô ta gào thét với đôi mắt đỏ ngầu:
“Mày mới là kẻ lừa đảo! Mày đã phá hỏng cơ hội trở thành cô gái may mắn của tao! Chính tao mới không thèm trở lại cái nhà đấy.”
Mặt tôi đầy vẻ khó tin, trơ mắt nhìn bà Trần giơ tay chuẩn bị đâm d/a/o xuống.
Ngay khi tôi nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết ập đến.
Có tiếng đánh nhau vang lên bên tai tôi.
Tôi mở mắt ra nhìn, ra là chị tôi!
Chị không nghe lời tôi ở nhà cho tốt.
Chị sợ tôi gặp nguy hiểm, nên vẫn bám theo tôi đến đây.
Tôi sợ bà Trần kia sẽ làm chị bị thương, nóng vội cắn một cái vào tay bà ta.
Bà Trần cầm d/a/o lao tới đ.â.m chị tôi.
Tôi ôm chặt bà ta từ phía sau, rát cổ bỏng họng hét to:
“Chị ơi, chạy mau! Chị mau chạy đi!”
Đầu óc chị tôi không còn tỉnh táo nữa, thế nhưng chị ấy trước sau vẫn nhớ rõ một điều, đó chính là phải bảo vệ tôi, bảo vệ em gái mình.
Không một tia do dự, chị quay lại chạy về phía tôi.
Trong lúc giằng co, tôi hoảng loạn sờ soạng, cố gắng tìm thuốc mê giấu trong người.
Rốt cuộc là ở đâu chứ?
Rõ ràng tôi đã mang phần dự phòng đi rồi mà!
Cuối cùng, tôi nhìn thấy thuốc mê bị ném vào trong góc.
Tôi vội vàng chạy đến nhặt nó lên, không hề để ý tới con d/a/o sắc nhọn của bà Trần ở phía sau.
Tiếng d/a/o đ/â/m vào da thịt khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Cán d/a/o vẫn còn cắm trong người chị tôi. Chị ấy giữ chặt nó, ngăn không cho bà Trần rút ra.
Tôi biết, chị ấy sợ rằng con d/a/o đó sẽ tiếp tục làm tôi bị thương.
Nhân lúc này, tôi vội vàng tiêm thuốc mê vừa nhặt được lên vào người bà Trần.
Tôi ôm lấy chị, nước mắt như sợi chỉ bị đứt, từng giọt từng giọt chảy xuống mặt chị.
“Chị ơi, chị tỉnh lại đi.”
“Chị ơi, em xin chị, chị đừng ngủ mà. Chị có nhớ bài đồng dao chị hát cho em nghe hồi nhỏ không?”
“Đứa trẻ sợ bóng tối đừng khóc.”
“Đom đóm đến chiếu sáng cho em đây.”
…
10.
“Hiện tại tình trạng bệnh nhân đã ổn định. Người nhà cố gắng không đề cập tới những chủ đề gây khó chịu nhé.”
Bác sĩ giải thích cho tôi nghe về tình trạng của chị xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Tôi nhìn chị gái nằm trước mặt mình, trong lòng vẫn không khỏi lo sợ.
Không lâu sau khi chị tôi bị đ.â.m, tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát phát ra từ Đền Ngọc.
Chị tôi được đưa đến bệnh viện.
Sau đó, trong quá trình cảnh sát điều tra, họ nói cho tôi biết băng nhóm này đã bị cảnh sát nhắm tới gần đây.
Trong nhiều năm qua, bọn chúng đã gây ra không ít tội ác ở những ngôi làng xung quanh.
Do vị trí xa xôi nên không ai tố giác hành vi phạm tội của chúng, vậy nên mãi đến gần đây mới bị phát giác.
Các thủ phạm đều bị bắt, nửa đời sau của chúng chỉ có thể sống trong tù.
Mà Đền Ngọc ở làng tôi cũng đã cưỡng chế phá bỏ.
Mỗi làng đều bố trí một nhân viên giáo dục pháp luật và bảo vệ quyền lợi của trẻ em đến giảng dạy.
Khi trở về làng, tôi nghe tin cha tôi đã ch/et trên giường từ lâu.
Đến tận khi nhà tôi bốc lên mùi hôi thối thì hàng xóm mới phát hiện ra.
Tôi thu dọn một ít đồ đạc, chuẩn bị đến bệnh viện chăm sóc chị gái.
Khi tôi sắp ra khỏi làng, một cô bé đuổi theo phía sau gọi tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là cô bé đã cảnh báo tôi về sự nguy hiểm.
Cô bé lấy vài viên kẹo đặt vào trong tay tôi.
Dường như em rất trân quý những viên kẹo này, giữ gìn chúng rất lâu.
Em thì thầm nói với tôi:
“Hai hôm trước tiểu Mai ra sông giặt quần áo, không may bị nước cuốn đi rồi.”
Tôi nghi hoặc nhìn cô bé rồi hỏi:
“Tiểu Mai là con nhà ai?”
“Là cô bé hư đã túm lấy quần áo của chị không chịu buông ra ấy.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.
Tôi đến bệnh viện.
Tính mạng của chị tôi đã được bảo toàn, chỉ là tình trạng tinh thần của chị rất không ổn định.
Tôi lấy ra vài bông hoa mà tôi hái trên đường đến đây, đặt chúng xuống cạnh giường bệnh của chị.
“Chị ơi, chị nhìn này. Cho dù gió mạnh đến đâu, những bông hoa này vẫn sẽ đấu tranh để nở rộ.”