-
Chương 7 END
Bệnh viện này là một nơi khá có tiếng, rất nhiều người đã chọn sinh con ở đây. Chính vì như vậy, từ lúc bắt đầu theo dõi cái thai chúng tôi đã đến đây. Một tuần trước ngày dự sinh, tôi nhập viện.
Ngay đêm đầu tiên nhập viện tôi đã bắt đầu đau đẻ, cơn đau co rút từng cơn, đau đến cả người đều toát mồ hôi. Lưu Dương rất sốt ruột, nhưng sốt ruột đến mấy cũng không làm được gì. Vả lại nhìn thấy một đống lù lù cứ lướt qua lướt lại trước mắt khiến tôi rất bực mình, liền đuổi anh ấy ra ngoài.
Đau đến hơn 11 giờ, tôi bỗng cảm thấy dưới chân lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống, một đôi tay không biết từ lúc nào xuất hiện đang đặt trên chân tôi. Móng tay màu đen tím nhưng da dẻ lại trắng đến rợn người. Nhìn thấy nó tôi liền nghĩ ngay đến thứ kia.
11 giờ rưỡi đêm, thứ đó dùng cả hai tay nắm chặt lấy chân tôi, sau đó từ bên giường chầm chậm ló đầu ra, nhìn tôi cười.
Lúc nó nhìn tôi như vậy, vốn dĩ tôi đang đau đến nghiến răng nghiến lợi, chớp mắt một cái bỗng nhiên không thấy đau nữa. Ngay sau đó, tôi cảm thấy toàn thân một trận ớn lạnh ập tới.
Tôi vốn cho rằng thứ này đã quấy nhiễu tôi nhiều năm như vậy, còn mấy lần muốn dồn tôi vào chỗ chết, lúc này chỉ còn lại thời hạn một năm, giờ hẳn là đến để xuất chiêu cuối cùng. Nhưng ai lại ngờ được, nó lại không làm gì cả chỉ nhìn tôi cười cười. Nhìn được một lúc, mở miệng kêu oa oa hai tiếng sau đó bỏ đi.
Mà hướng đi của thứ này cũng vô cùng lạ lùng, nó vậy mà lại từ bên trong cửa sổ bệnh viện nhảy ra ngoài, có điều là từ cửa sổ lầu năm.
Sau khi nhảy ra ngoài xong, nó từ từ biến mất trong bóng đêm, sau đó không còn nhìn thấy nữa. Mắt thấy thứ này rời đi, tôi nhất thời căng thẳng không nói nên lời, phải mất một lúc sau mới tỉnh táo trở lại, sau đó cơn đau đẻ bất thình lình ập tới dữ dội. Lúc này tôi biết rằng mình thực sự sắp sinh rồi.
Tôi lớn tiếng hét tên Lưu Dương, anh ấy từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy vẻ mặt của tôi, liền vội vã chạy đi tìm y tá.
Lúc bị đẩy đến phòng mổ tôi vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng vừa đến nơi, không hiểu tại sao lại rơi vào hôn mê. Lúc sắp mất đi chút ý thức cuối cùng, tôi nghe được hai chữ, tắt mạch.
Lần đó là lần tôi ở gần cái chết nhất, trước đó chúng tôi cũng đã từng tra cứu tài liệu, biết được mức độ nghiêm trọng của nó. Nhưng tôi tuyệt đối không bao giờ ngờ rằng việc này lại xảy đến với mình.
Lúc bác sĩ nói với Lưu Dương tôi bị tắt mạch ối, anh ấy đã khóc rất nhiều.
(*Tắc mạch ối là hiện tượng nước ối, các tế bào của thai nhi, lông tơ, tóc hoặc các mảnh mô khác lọt vào trong hệ tuần hoàn của người mẹ, dẫn đến suy hô hấp và suy tuần hoàn cấp tính ở phụ nữ mang thai, thậm chí, hiện tượng tắc mạch ối còn gây ra nguy cơ tử vong cho mẹ bầu.)
Tôi không nắm rõ quá trình cấp cứu bởi vì từ đầu tới cuối tôi đều trong tình trạng hôn mê sâu. Thế nhưng trong lúc hôn mê, tôi đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ quái.
Đó dường như là một giấc mơ, tôi từ từ đứng dậy khỏi giường bệnh, nhìn mọi người trong phòng phẫu thuật bận rộn cấp cứu cho người đang nằm trên giường là tôi, sau đó tôi chầm chậm bước ra ngoài. Bên ngoài phòng đáng lý phải là bệnh viện, thế nhưng lúc tôi ra khỏi đó mới phát hiện mình đang đứng trong một khu rừng.
Khu rừng này cực kỳ âm u, khắp nơi đều là những cây đại thụ cao lớn, che khuất cả bầu trời. Có rất nhiều loài chim mà tôi không biết tên, chúng bay từ bên ngoài khu rừng vào tận sâu bên trong. Còn có rất nhiều âm thanh của những con vật lạ từ khắp nơi vọng tới, những âm thanh đó dường như rất quen thuộc với tôi, dù trước giờ tôi chưa từng nghe thấy chúng.
Trong rừng sương mù dày đặc, tôi cảm thấy trong làn sương có rất nhiều thứ đang nhìn chằm chằm mình, nhưng tôi lại không nhìn thấy được chúng. Thỉnh thoảng trong sương mù sẽ phát ra tiếng cười của thứ gì đó, tiếp sau đó lại có tiếng bước chân rời đi xa xa.
Dưới mặt đất toàn là lá cây rơi rụng, tôi đi chân trần giẫm lên đó. Nhìn bên ngoài đám lá rụng có vẻ rất khô, nhưng sau khi giẫm lên lại vừa trơn vừa dính. Tôi đạp lên đám lá trơn ướt mục rữa, chậm chạp bước từng bước một. Đột nhiên không biết đã giẫm phải chỗ nào, chỉ cảm thấy một cơn đau từ lòng bàn chân truyền tới. Tôi nhấc chân lên nhìn cũng chẳng biết đã giẫm phải xương của con vật nào, thứ đó đâm vào lòng bàn chân tôi, máu tươi chảy ròng ròng.
Tôi sợ hãi cực độ, liên tục hét tên Lưu Dương. Thế nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng vỗ cánh của một loại côn trùng nào đó cùng với tiếng cười quái dị.
Càng đi tôi càng thấy sợ hãi, khu rừng này vô cùng lớn, tôi cũng không biết mình đã đi bao lâu, cũng không tìm được đường ra. Quan trọng nhất là chân của tôi đang rất đau, cơ hồ như mỗi bước đi đều để lại một vũng máu. Tôi cảm thấy dường như bụng của mình đang dần trở nên nặng nề, không biết đã đi qua bao lâu, đột nhiên giữa hai chân hình như có thứ gì đó chui ra, tôi cúi đầu nhìn, hóa ra là một cái đầu của trẻ sơ sinh.
Đứa bé này toét miệng cười kỳ quái với tôi, trong miệng phát ra tiếng oa oa. Nhìn đứa bé tôi chợt cảm thấy rất quen mắt, nghĩ một lát mới nghĩ ra đứa trẻ này chính là thứ đã luôn đeo bám mình. Trong lòng tôi không có cách nào chấp nhận được việc này, làm thế nào mà cái thứ đó lại trở thành đứa con trong bụng tôi rồi.
Đang lúc cảm thấy vô cùng thống khổ, đột nhiên nghe thấy từ phía xa vang đến tiếng xích sắt leng keng. Nhưng bởi vì trong rừng sương mù dày đặc nên dù có nghe thấy tiếng cũng không nhìn thấy được người.
Tôi còn đang ngẫm nghĩ, tiếng xích sắt ấy rốt cuộc là thế nào? Tôi thậm chí còn mong ngóng người mang sợi xích ấy có thể đến đây cứu tôi. Bởi vì tôi có thể cảm nhận rõ ràng đứa trẻ sơ sinh ấy đã từ trong bụng tôi vươn hai tay ra ngoài. Sau khi hai tay của nó vươn ra liền siết chặt lấy bắp đùi tôi, muốn đem thân thể của nó từ trong người tôi chui tọt ra ngoài. Trong quá trình đó, thân dưới của tôi trướng đau đến cực độ, không từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi đau đó, đau đến chỉ muốn chết đi.
Bên cạnh cơn đau đó, tôi còn cảm nhận được giữa hai chân vô cùng ướt lạnh, có thứ gì đó từ chân của tôi đang rơi ào ào xuống dưới, tôi cúi đầu nhìn, thì ra là máu huyết đỏ đen trộn lẫn vào nhau. Tôi kinh hoàng hét lên nhưng cũng vô ích, máu giữa hai chân vẫn không ngừng chảy xuống.
Đang lúc sắp rơi vào tuyệt vọng, đám sương mù trước mắt tôi đột nhiên tách ra, hai người sắc mặt trắng bệch từ trong màn sương bước đến, trên tay mỗi người đều cầm một sợi xích sắt vừa dài vừa to. Hai người họ nhìn thấy tôi lại quay sang nhìn nhau một cái, một người trong đó hỏi, là người này phải không? Người còn lại nói, chính là cô ta.
Hai người nói xong liền quấn xích sắt vào cổ tôi. Sợi xích đó rất nặng lại rất lạnh. Cơ thể tôi tiếp xúc với sợi xích, cả người đều run lên. Sau khi tròng xích vào người tôi, cả hai bắt đầu kéo tôi đi.
Trong lòng tôi sợ hãi đến cực độ, nhưng cũng cảm thấy có chút may mắn, mở miệng muốn hỏi, hai người có phải bắt nhầm người rồi không. Thế nhưng khi mở miệng mới phát hiện bản thân không cách nào phát ra âm thanh được.
Trong lúc đó đứa trẻ sơ sinh ở giữa hai chân tôi đã đem cả cơ thể nó từ trong người tôi chui ra ngoài. Khoảnh khắc đứa bé chui ra khỏi cơ thể, tôi bỗng cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Sự đau đớn không gì diễn tả được trên người cũng đột nhiên biến mất, nhưng giữa hai chân vẫn còn ướt lạnh, máu tươi vẫn chảy xuống ào ào. Nhưng bây giờ thứ tôi quan tâm không phải là điều này, mà là hai người sắc mặt tái nhợt kia đang muốn kéo tôi đi đâu. Trong lòng tôi có vô số câu hỏi, muốn hỏi đây là nơi nào, các người tại sao lại muốn bắt tôi, rốt cuộc là đang muốn kéo tôi đi đâu, thậm chí tôi còn lo cho đứa bé vừa mới chui ra khỏi người mình nữa.
Dù cho đứa trẻ sơ sinh ấy chính là thứ đã khiến tôi sợ hãi trong suốt nhiều năm qua.
Nhưng cho dù tôi có mở miệng thế nào cũng không thể phát ra tiếng, cũng không biết họ đã kéo tôi đi bao lâu, sương mù trong rừng càng lúc càng ít đi, tôi mới phát hiện ra nơi này thật ra vô cùng hoang vắng. Cây cối trong rừng trụi lá, bầu trời u ám, không có một tia nắng.
Tôi càng đi càng cảm thấy hoang tàn, cây cối trên mặt đất đều đã chết cả. Phía trên thân cây chất rất nhiều thi thể, nét mặt của những thi thể đó đều cực kì hung tợn. Mà ở dưới mặt đất cũng trải đầy xác chết, mỗi một bước đi đều có xương trắng và đầu lâu.
Trước nay tôi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hoảng sợ tột đỉnh. Mà hai người sắc mặt tái nhợt kia, cứ thẳng về phía trước mà đi, không nói một tiếng nào.
Đi đến đây, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. Lẽ nào tôi đã chết rồi, hai người này chính là người dưới âm phủ phái đến để bắt hồn tôi. Nghĩ đến đây, cảm thấy tất cả mọi vấn đề đều được giải đáp rõ ràng. Nơi này rốt cuộc là đâu dĩ nhiên không cần nói cũng biết, thế nhưng tôi vẫn chưa muốn chết, tôi nhớ Lưu Dương, nhớ đứa con còn chưa ra đời của mình, nhớ bố mẹ. Thậm chí tôi còn nhớ thứ thường hay đứng ở cửa sổ hoặc ngồi xổm trên ghế vào nửa đêm. Nhớ đến thứ mỗi khi di chuyển sẽ phát ra âm thanh lộp cộp, còn có tiếng oa oa phát ra từ trong cổ họng nó nữa.
Nghĩ đến đây tôi không kìm được gào khóc, nhưng cho dù tôi có khóc thế nào cũng khóc không ra tiếng được, càng đừng nói là rơi nước mắt. Sự tình đã như thế rồi, tôi vô cùng tuyệt vọng. Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy sau lưng bỗng vang lên tiếng oa oa, từng hồi lại từng hồi, tiếp theo đó là âm thanh lộp cộp quen thuộc. Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là đứa trẻ vừa chui ra khỏi người tôi lúc nãy, trên bụng nó vẫn đang đeo theo một cuống rốn dài, nhằm hướng tôi chạy tới.
Nhìn thấy cảnh này, tôi không những không thấy sợ hãi, mà còn cảm thấy vui mừng lạ thường. Tôi không biết mình vui vì điều gì, chỉ biết bản thân đang rất vui sướng.
Đứa trẻ đó chạy gần đến chỗ tôi nhưng không có dấu hiệu dừng lại, thay vào đó nó lao đến phía sau hai người sắc mặt tái mét kia, nhảy vọt từ dưới đất lên, nhào về phía họ. Cứ như vậy, người bên trái bị nó chọc thủng một lỗ lớn trên người, sau đó ngã nhào xuống đất. Người bên phải nhìn thấy đứa trẻ này nhào đến, vô cùng kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói đã bị nó nhào lên người làm cho té ngã. Cũng giống như người bên trái, trên người ông ta cũng bị nó chọc thủng một lỗ.
Tôi bước lên trước nhìn, mới phát hiện hai người này đều được làm bằng giấy, bên dưới lớp giấy là một đống phôi tre. Thì ra đây là người giấy. Có lẽ do bên trong giấy là phôi tre, nên trán của đứa trẻ bị cắt rách một đường. Vết thương rất sâu, máu tươi chảy ròng ròng.
Sau khi hai người đó ngã xuống, xích sắt trên cổ tôi cũng biến mất, đứa trẻ đó quay đầu lại, vươn đôi tay nhỏ bé ra nắm lấy tay tôi quay đầu bỏ chạy. Đứa nhỏ này chạy rất nhanh, tôi bị nó kéo đến bay lên không trung, trong tai vang lên tiếng gió thổi vù vù.
Cũng không biết qua bao lâu, dù sao cũng đã rất lâu rất lâu rồi. Sau đó chúng tôi đột nhiên rơi vào trong một hố đen, tiếp đến lại thấy mình bay lơ lửng trên không trung. Lơ lửng một lúc lâu, chợt nhìn thấy phía trước xuất hiện một chùm ánh sáng. Chùm ánh sáng này dường như có lực hút, chớt mắt đã hút tôi vào bên trong. Tiếp đó tôi nghe thấy một tràn hô lớn, có rồi có rồi, cấp cứu nhanh lên, có nhịp tim trở lại rồi.
Lúc tôi tỉnh lại không biết đã là lúc nào, chỉ thấy khuôn mặt to lớn của Lưu Dương lao đến, Lưu Dương nhìn thấy tôi mở mắt, trong miệng hét lớn một tiếng, lại khóc. Sau khi Lưu Dương hét xong, bố mẹ anh ấy và bố mẹ tôi đều đồng loạt chạy đến, mẹ nhìn thấy tôi liền nhào đến ôm lấy tôi mà khóc, khóc rất thê lương, vừa khóc vừa nói, mẹ còn cho rằng con sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sau khi tỉnh lại được một lúc, tôi mới hỏi Lưu Dương, con trai hay con gái?
Lưu Dương, một người đàn ông to lớn vạm vỡ gần trăm kí, mang theo vẻ mặt hạnh phúc cười nói với tôi, là con gái.
Tôi hỏi anh ấy con đâu, Lưu Dương mới nói rằng ở ICU.
Đứa trẻ từ lúc mới sinh ra hơi thở đã rất yếu ớt, nhịp tim cũng yếu, tim còn ngừng đập một lúc. Lưu Dương nói, lúc đó không chỉ tim đứa trẻ ngừng đập mà tim tôi cũng đã ngừng đập trong chốc lát. Lưu Dương nói đến đây nước mắt đã vòng quanh, nhìn thấy dáng vẻ này tôi cảm thấy có chút xem thường, một người đàn ông cao lớn, lại thường xuyên khóc lóc sướt mướt thế này.
Con gái chúng tôi ở lại phòng ICU hơn một tuần, cuối cùng tất cả mọi thứ cũng bình thường trở lại. Lần đầu tiên nhìn thấy con qua tấm kính ngăn, tim tôi đã lạnh ngắt, tại sao đứa nhỏ này lại xấu như thế, mũi to mắt lại nhỏ, miệng cũng nhỏ, chân thì giống như con chuột nhắt vậy.
Từ lúc ra khỏi phòng ICU đứa bé mới có chút ít thay đổi, mắt cũng to hơn một chút, mũi nhỏ đi một chút, mặt cũng có thịt hơn. Quan trọng nhất là da rất trắng, thế nhưng lúc tôi ôm con mình vào lòng lại mới phát hiện ra, trên trán của đứa trẻ có một vết thương nhàn nhạt. Tuy rằng màu sắc mờ vô cùng nhưng vết sẹo đó lại rất dài. Tôi hỏi Lưu Dương, vết sẹo này là thế nào. Lưu Dương xem xong cũng cảm thấy rất kỳ quái, anh ấy nói trước giờ chưa từng thấy vết sẹo này. Mà đứa trẻ từ khi sinh ra đến giờ cũng chưa từng bị thương.
Nghe Lưu Dương nói xong, tôi đã biết vết thương này từ đâu mà có rồi. Nhưng loại chuyện này nói ra ai có thể tin chứ, hơn nữa đứa trẻ này thế mà lại chính là thứ đã bám theo tôi suốt nhiều năm qua, chuyện này nói ra e là càng không có ai tin.
Đứa trẻ sau khi sinh ra, dĩ nhiên đã nhận được sự cưng chiều của cả nhà. Bất luận là ông bà nội hay ông bà ngoại cũng thế.
Thế nhưng chỉ có tôi mới biết tôi và đứa trẻ này rốt cuộc đã trải qua những gì, lúc mẹ tôi nhìn thấy đứa trẻ đã ôm khư khư trên tay không rời, tiếp đó nói đứa trẻ này dường như bà đã gặp qua ở đâu rồi.
Mẹ tôi ở lại giúp chúng tôi chăm sóc em bé một thời gian, trong lúc đó, mẹ nói với tôi một chuyện, chính là năm đó, lúc tứ hợp viện bị tháo dỡ, cảnh sát có đặc biệt đến một chuyến, nói là phải tìm thêm mấy bộ hài cốt khác nữa.
Nghe cảnh sát nói vậy, mẹ cảm thấy rất khó hiểu, hỏi nhân viên cảnh sát rằng họ nói tìm hài cốt khác là có ý gì? Cảnh sát nói với mẹ tôi, năm đó thứ tôi phát hiện trong chiếc hộp gỗ là thi thể của một bé gái khoảng 12, 13 tuổi. Đứa bé đó bị cưỡng hiếp sau đó thì bị giết chết, hung thủ tàn nhẫn chặt thi thể ra, đặt vào trong hòm gỗ.
Sau khi điều tra, cảnh sát lần ra thân phận của bé gái, sau đó phá được vụ án. Nhưng tên sát nhân biến thái đó cuối cùng lại nói với cảnh sát, hắn ta thật ra không chỉ giết một người, mà trước sau đã giết đến bốn năm người. Quá trình giết người cũng được hắn khai báo tường tận, bao gồm cả địa điểm chôn thi thể.
Nghe lời thú tội của hung thủ, cảnh sát mới quay lại tứ hợp viện, xem xem có thể tìm thấy hài cốt của những thi thể khác hay không. Thế nhưng kỳ lạ là, tìm khắp nơi vẫn không tìm ra được thêm thi thể nào.
Sau khi kể xong chuyện này, mẹ tôi làm vẻ vô cùng bí ẩn nói với tôi thêm một chuyện, mẹ nói năm đó bà ngoại nói với mẹ, thứ này đến tìm tôi không phải để hại tôi mà là để báo ơn. Nhưng cho dù như thế nào thì đứa bé gái đã chết này oán khí quá nặng, nên lúc ở quá gần ai đó, oán khí trên người nó sẽ dễ làm hại đến họ.
Nghe xong những lời mẹ nói, tôi mới biết được sự thật, hóa ra từ đầu đến cuối thứ này vẫn luôn đi theo bảo vệ tôi, lý do nó tiếp cận tôi có lẽ bởi vì muốn tìm một người bạn, chỉ là không có cách nào đến quá gần tôi.
Vậy nên từ lúc bắt đầu chuyện của Lý Hải Ninh, sau đó đến chuyện ở Trường Sa, và những chuyện đã xảy ra ở bệnh viện, tất cả đều có lời giải đáp.
Tôi ôm con gái của mình vào lòng, sau đó rơi nước mắt. Lúc đó con bé vẫn chưa nói chuyện được, chỉ mới có vài tháng tuổi, ngước mắt nhìn tôi, trong miệng phát ra tiếng kêu oa oa.
Hết.