-
Chương 6
Rời khỏi Trường Sa, tôi chạy đến Thượng Hải. Sau khi đến nơi rồi, bạn thân tôi nói bạn trai hồi đại học của cô ấy cũng đang ở đây, nói là có thể săn sóc cho tôi. Kỳ thực tôi không nghĩ đến việc muốn để cho ai đó chăm sóc mình, tôi chỉ là muốn đến một nơi có thể trốn được thứ đó mà thôi.
Tôi ở Thượng Hải tình cờ gặp lại Lưu Dương, cậu ấy vẫn cao lớn như vậy, cũng vẫn ít nói như vậy. Lúc nhìn thấy tôi, đồng tử cậu ấy hơi rút lại.
Sau khi đến Thượng Hải, cũng giống như lúc mới tới Trường Sa, tôi trải qua cuộc sống yên ổn được hai năm. Trong hai năm này mối quan hệ giữa tôi và Lưu Dương có tiến triển vượt bậc, đã đi đến bước bàn chuyện kết hôn. Chuyện kết hôn này căn bản không thể không bàn đến, bởi vì tôi đã có thai. Khi nghe tin tôi mang thai, Lưu Dương hết sức vui mừng, thế nhưng sau đó lại rơi vào sầu khổ.
Mặc dù tiền chúng tôi kiếm được không ít, nhưng bởi vì Thượng Hải đắt đỏ, tôi lại tiêu tiền như nước, cho nên chúng tôi không có nhiều tiền tiết kiệm. Tuy rằng luôn nói đến việc mua nhà, nhưng vẫn chưa mua được. Hiện giờ tôi có thai, chúng tôi ngay cả một căn nhà thô sơ cũng không có. Lưu Dương ở dưới quê cũng không phải là không có nhà, nhưng mà bố mẹ anh ấy nói, số tiền họ cho anh ấy đi học đại học cũng không phải là ít, căn nhà dưới quê thì để lại cho em trai anh ấy. Lưu Dương không có ý kiến, tôi càng không có ý kiến gì.
Có điều nhìn thấy dáng vẻ lo âu của Lưu Dương, tôi cũng rất đau lòng. Nhưng dù cho có đau lòng thế nào, cũng không thể giải quyết được vấn đề. Tôi nói với Lưu Dương, anh đừng quá lo lắng, chúng ta cứ kết hôn trước, chuyện nhà cửa để sau này nói. Lưu Dương ngước gương mặt đầy vẻ chán nản nhìn tôi, cực kỳ ủ rũ. Nhìn bộ dạng đó của anh ấy, dường như là sắp khóc.
Hôn lễ được tổ chức ở quê nhà của Lưu Dương, bố mẹ tôi cũng đến. Buổi lễ diễn ra rất suôn sẻ, cũng rất náo nhiệt. Thế nhưng, lúc buổi lễ sắp kết thúc, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường, hình như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Cảm giác đó vừa mãnh liệt lại vừa quen thuộc.
Tôi cũng đã nói với Lưu Dương chuyện về thứ đó, thế nhưng vẻ mặt ngơ ngác lúc đó của Lưu Dương khiến tôi bối rối không chắc anh ấy có tin hay không.
Cho nên lúc hôn lễ gần xong, tôi nói lại với Lưu Dương chuyện này, anh ấy vẫn y như trước, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Mãi cho đến khi tôi vỗ anh ấy một cái, Lưu Dương mới nói anh cũng cảm thấy vậy. Lưu Dương không chỉ cảm nhận được, mà còn nhận ra được vị trí chính xác. Lúc Lưu Dương chỉ ra phương hướng, tôi còn cảm thấy thật lợi hại.
Tối hôm đó, cả hai chúng tôi đều không ngủ được, bởi vì chúng tôi cảm nhận được có một người đang ngồi xổm trên cửa sổ nhìn vào phòng. Chúng tôi không dám ngủ, vì chỉ cần đi ngủ, thứ đó sẽ chui vào nằm giữa tôi và Lưu Dương. Nhẹ nhàng thổi hơi thở lạnh băng vào tai tôi.
Lưu Dương nói, thứ đó không thổi hơi vào tai anh ấy, nhưng sẽ siết chặt anh ấy. Nửa đêm anh ấy đã bị siết đến mấy lần.
Vốn dĩ hôm sau chúng tôi định quay về Thượng Hải, nhưng bố mẹ Lưu Dương không chịu, họ nói như thế là không hợp quy tắc, dù thế nào cũng phải ở lại đây mấy ngày nữa. Tôi và Lưu Dương không đồng ý, nhưng mẹ anh ấy rất kiên quyết, không còn cách nào khác, chúng tôi đành ở lại thêm hai ngày.
Đêm thứ hai xảy ra một chuyện, tôi bắt đầu mơ thấy ác mộng, trong mơ có một đứa bé gái cứ liên tục chui vào trong lòng tôi. Bụng tôi bị nó chui qua đột nhiên đau dữ dội, tôi cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện đứa bé đó đã khoét một lỗ rách tan nát trên bụng tôi, một bào thai sơ sinh chưa thành hình từ chỗ khoét này chảy xuống, tôi đưa tay chặn lại, nhưng không cách nào chặn được. Trái lại tôi càng bịt kín nó càng chảy ra nhiều hơn, từng dòng nối tiếp từng dòng. Vừa là máu vừa là nước, tôi khóc đến tan nát cõi lòng.
Lưu Dương lay tôi dậy, tôi mới nhận ra chỉ là nằm mơ. Tôi kể cho Lưu Dương nghe về giấc mơ đó, anh ấy kinh ngạc nhìn tôi sau đó nói, anh ấy cũng mơ một giấc mơ.
Giấc mơ của Lưu Dương không giống giấc mơ của tôi, nhưng nghe kể lại càng thấy đáng sợ hơn. Một cô gái cao hơn mét rưỡi quấn lấy Lưu Dương đòi kết hôn với anh ấy, trong giấc mơ bọn họ đã làm lễ kết hôn. Đám cưới được tổ chức trong một khu rừng, ở đó khắp nơi đều là những thi thể thối rữa và xương người. Cô gái lấy một cái vương miện làm bằng mấy bàn tay xương xẩu và đội lên đầu. Sau lễ cưới, họ sinh được một đàn con, nhưng những đứa trẻ đó đều không có chân, phần bụng trở xuống đều bị cắt bỏ. Những đứa trẻ đó bò trên mặt đất, kéo theo đoạn ruột ở sau lưng, bọn chúng vừa bò vừa gọi Lưu Dương là bố bố.
Kết quả Lưu Dương bị dọa cho tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy tôi đang khóc.
Thế là chúng tôi không ngủ tiếp được nữa, một mặt vì giấc mơ quá đáng sợ, mặt khác cả hai đều cảm thấy có thứ gì đó dưới gầm giường. Thứ đó ở dưới gầm giường bò qua bò lại, phát ra tiếng lộp cộp lộp cộp. Tiếng lộp cộp đó duy trì được một lúc thì kêu lên hai tiếng oa oa.
Âm thanh dưới gầm dường không chỉ khiến tôi sợ hãi, mà Lưu Dương cũng bị nó làm cho hoảng sợ, tôi kêu anh xuống giường xem thử, thế nhưng anh ấy sống chết không chịu, còn giành lấy chăn của tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy người đàn ông này thật sự không đáng tin cậy, nhất thời trong lòng tôi sinh ra một cảm giác hoài nghi về cuộc hôn nhân mà mình đã chọn lựa.
Tiếng cào cấu vào tấm ván dưới gầm giường vẫn tiếp tục vang lên cho đến tận bình minh, mãi đến khi âm thanh dần mất hẳn, tôi với Lưu Dương mới an tâm ngủ một lúc. Sau khi tỉnh dậy, bất chấp khuyên ngăn, cả hai chúng tôi kiên quyết phải rời khỏi nhà Lưu Dương.
Vì chuyện này mà Lưu Dương và mẹ anh ấy đã cãi nhau một trận, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của bà tôi cảm thấy rất áy náy, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra vào ban đêm, tôi cũng không lo được nhiều đến vậy.
Sau khi chúng tôi về lại Thượng Hải, chưa đến hai ngày, bố Lưu Dương gọi điện nói từ lúc chúng tôi rời đi, trong nhà liên tục xảy ra chuyện kỳ quái. Đầu tiên là trong phòng tân hôn của chúng tôi đột nhiên phát ra tiếng khóc của một đứa bé gái, nhưng mà tìm tới tìm lui vẫn không tìm thấy ai. Tiếp theo gà vịt ở trong nhà không biết tại sao đều chết hết sạch. Ngoài ra trong nhà bếp giống như là bị cướp phá, thứ có thể đập đều bị đập nát hết, đến cả nồi sắt cũng bị rỉ sét khá nhiều.
Lưu Dương trở về nhà và kể chuyện này cho tôi nghe, tôi chỉ cảm thấy không thể nào tin nổi. Lúc trước tôi rời khỏi nhà cũng không xảy ra chuyện lớn như vậy. Lưu Dương nói có lẽ không phải là không xảy ra chuyện gì, chỉ là mẹ sợ em lo lắng nên mới không nói ra thôi.
Những lời này của Lưu Dương đã nhắc nhở tôi, tôi nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho mẹ, hỏi bà ấy từ lúc tôi ra khỏi nhà đến nay ở nhà có xảy ra chuyện gì kỳ lạ hay không? Mẹ tôi trong điện thoại trầm mặc một lúc sau đó mới nói, trong phòng của tôi thường hay có tiếng người khóc, còn có người lấy tay đập cửa nữa. Sau đó sách vở lúc nhỏ tôi sử dụng đều bị xé thành từng mảnh nhỏ. Nghe mẹ nói xong, tôi cảm thấy những chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Tôi lại hỏi tình hình trong nhà bây giờ thế nào. Mẹ nói bây giờ trong nhà cũng không có gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nghe thấy trong phòng có tiếng bước chân lộp cộp, sau đó có người cằn nhằn lải nhải. Nghe ra thì đó là âm thanh của một đứa bé gái. Mẹ tôi nói giờ bà cũng không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa.
Nghe mẹ nói xong, tôi mới hỏi, bên phía bà ngoại chẳng lẽ không còn người nào lợi hại sao, sao mẹ không tìm người giúp thử xem. Mẹ nói, con cũng dọn đi rồi, mẹ và bố con cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì to tát. Bà tiếp tục, lúc đó ngoại con cũng nói rồi, đến năm con 28 tuổi thì sẽ không có chuyện gì nữa, năm nay con cũng đã 27 rồi còn gì.
Nghe mẹ nói đến đây trong lòng tôi bỗng nhiên trào dâng nỗi xúc động, vốn dĩ luôn cho rằng bao năm qua mẹ đã sớm quên những chuyện này mất rồi, không ngờ thật ra mẹ vẫn luôn nhớ rất rõ. Tôi không nói chuyện xảy ra phía bên nhà Lưu Dương cho mẹ nghe, tôi sợ mẹ sẽ lo lắng. Bởi vì lúc kết hôn mẹ đã nói với tôi, mẹ chồng nói gì cũng đều phải nghe, kêu chúng ta làm cái gì thì làm cái đó, chịu một chút ấm ức cũng không hề gì. Nếu để mẹ biết tôi vừa kết hôn hai ngày đã cùng Lưu Dương chạy ra khỏi nhà, đoán chừng sẽ giáo huấn tôi một trận mất.
Mẹ tôi bên này không tìm người giúp, mẹ Lưu Dương bên đó đã tìm được rồi, tìm thấy một bà lão trong làng của họ. Lúc mẹ chồng tôi tìm được người này, đã để cho bà ấy xem thử. Bà ấy xem xong nói với mẹ Lưu Dương, không cần lo lắng, tuy rằng thứ này có oán niệm rất lớn, nhưng đối với tôi và Lưu Dương thì nó vô hại. Không chỉ vô hại, thậm chí còn đến để báo ơn. Cũng không cần quá sợ hãi, nếu thực sự thấy lo lắng thì tìm thứ gì đó trấn yểm nó, dù sao không bao lâu nữa nó cũng đi rồi.
Lúc mẹ Lưu Dương nói lại chuyện này với chúng tôi, chúng tôi đều không tin, Lưu Dương cũng không tin. Nỗi sợ hãi đã bén rễ trong lòng tôi rất nhiều năm, bao nhiêu năm như vậy, thứ đó luôn xuất hiện trong cuộc sống của tôi, cái cảm giác lạnh lẽo đó, còn có cảm giác bị nhìn chằm chằm trong bóng tối, cả đời này tôi không thể quên được.
Tôi thậm chí đã thương lượng xong với Lưu Dương, nếu như thứ đó tìm đến Thượng Hải, chúng tôi sẽ ra nước ngoài.
Nhưng trên thực tế, thứ đó cuối cùng cũng tìm đến Thượng Hải, còn tìm đến bệnh viện, chỉ là chúng tôi lại không kịp trốn ra nước ngoài.