-
Phần VI
10.
Hôm sau ngày chủ nhật, tôi vọt thẳng đến nhà mình.
Bố mẹ tôi đều không có nhà —— chắc là ra ngoài dạo phố rồi.
Cố Diệp Huy ngồi ở bàn nhìn tôi mạnh mẽ đẩy cửa vào, vẻ mặt ngây ngốc.
“Hạ Khả Hân…” Hắn mở miệng: “Sao cậu lại tới đây?”
“Đừng gọi tên tôi!” Tôi ngắt lời hắn, hùng hổ tiến vào.
Hắn trợn tròn mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu: “Sao vậy?”
“Tôi với cậu sao lại bị hoán đổi?” Tôi hỏi thẳng.
Hắn ngẩn người: “... Vì sao?”
“Không cần phải diễn nữa đâu?” Tôi nheo mắt, giọng khinh thường: “Tối 25 đó cậu làm gì?”
Cố Diệp Huy trợn mắt lớn hơn, sau đó đột nhiên cau mày, nhìn tôi vài giây: “Cậu nghi ngờ tôi?”
“Thế tối 25 đó cậu làm gì?” Tôi lặp lại câu hỏi: “Cậu cứ trả lời câu này là được.”
Hắn mím môi, yên lặng nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có lửa giận: “Đánh nhau với cậu một trận, về nhà, lên giường, ngủ.”
“Ngủ cái đầu cậu.”
“Thế cậu nói xem tôi làm gì?” Hắn lập tức nói lại.
“Tôi tìm thấy trong lịch sử tìm kiếm ở máy tính cậu —— “Làm thế nào để ch*t không đau đớn?”, còn có “ma pháp trận ước nguyện”.
Cố Diệp Huy khẽ cau mày, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó có vẻ hơi bối rối.
“Cái “Làm thế nào để ch*t không đau đớn?” được tìm trước ngày 25 không lâu, còn “ma pháp trận ước nguyện” thì chính là trong đêm 25 đó.” Tôi nhìn hắn chằm chằm, tiếp tục giải thích: “Cậu đã tìm hiểu trước, ngày 25 bắt đầu hành động đúng không, tìm hiểu rất nhiều tin tức liên quan đến ma pháp, sau đó vẽ ma pháp trận theo hướng dẫn của một trang web.”
Hắn cau mày.
“Dì Vương chính là nhân chứng, dì nói đêm đó cậu ở trong phòng cả đêm gọi tên tôi, sau đó còn ra ngoài tìm cọ vẽ.”
Lông mày Cố Diệp Huy giãn ra, tầm mắt bắt đầu mơ hồ tựa như đang cố nhớ lại cái gì. Sau đó đột nhiên hắn mở tròn mắt, vẻ mặt như bị sốc và bừng tỉnh.
“Sao vậy?! Cậu nghĩ ra cái gì rồi?!” Tôi vội hỏi.
Hắn ngơ ngẩn nhìn tôi, có vẻ sợ đến thất thần. Đó là vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy trên mặt Cố Diệp Huy — chột dạ.
Hắn chột dạ.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Cố Diệp Huy.
Hắn lại tránh ánh mắt tôi, cúi đầu xuống, mím môi nửa ngày, cuối cùng máy móc nói với tôi: “Không nghĩ ra gì cả. Tôi không biết.”
“Không biết cái rắm! Rõ ràng cậu đã nghĩ ra cái gì rồi!” Tôi trợn mắt gào lên.
“…… Cậu muốn chứng minh điều gì?” Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.
Này… Cái thái độ này?
Tôi sôi máu: “Ma pháp trận đó là do cậu vẽ đúng không?”
“…… Cậu biết rồi mà!” Cố Diệp Huy lại cúi đầu, giọng thờ ơ, thậm chí còn có chút vùng vằng: “Biết rồi còn hỏi làm gì?”
Wow… Sao lại có người mặt dày thế này trên đời nhỉ? Cảm giác như giờ tôi mới là người xấu vậy!
Còn hắn thì ngây thơ vô tội!
“Vậy là cậu thừa nhận rồi?” Tôi giận đến tức ngực, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu như vậy.
Hắn chỉ cúi đầu, mặt không biểu tình, cũng không nói gì.
Yên lặng như nước.
Càng như vậy càng khiến tôi tức đ.i.ê.n người.
“Vậy nên tất cả đều là do cậu làm? Cậu còn lừa tôi đi điều tra các thứ? Cậu coi tôi như con ng.ố.c mang ra đùa giỡn đúng không?”
Hắn mím chặt môi, chau mày, khóe miệng hơi giật giật nhưng vẫn không nói gì.
“Oắt con Cố Diệp Huy kia! Bà đây cùng lắm chỉ ngứa mắt hay cãi nhau với cậu! Thế mà cậu thức sự muốn hại chếc tôi!?”
Cố Diệp Huy đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn: “Tôi… Tôi không có! Tôi làm gì…”
“Vậy chuyện hoán đổi linh hồn này là thế nào?” Tôi ngắt lời hắn.
Hắn lại im lặng, mãi một lúc sau mới mở miệng: “Tôi cũng không biết.”
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm hắn suy tư vài giây: “Tôi nghĩ cậu định hạ chú hại tôi nhưng cái ma pháp trận chóa chếc kia chính cậu cũng chưa hiểu hết, cuối cùng bị phản phệ nên mới hoán đổi linh hồn với tôi. Tôi đoán đúng chứ?”
Hắn lại nhíu chặt mày, ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi: “Trong mắt cậu, tôi là loại người đó à?”
Tôi im lặng nhìn hắn vài giây, ngón tay vân vê cạnh quần: “Đại ca của tôi ơi, cậu đã làm ra loại chuyện này còn muốn tôi nhìn cậu thế nào nữa?” Tôi cực kỳ cạn lời, hai mắt rũ xuống.
Sự phẫn nộ trong mắt hắn ngày càng rõ ràng, hung hăng nhìn tôi chằm chằm.
Kẻ xấu lại nổi giận trước à?
Tôi nhìn hắn, thờ ơ nói: “Tôi đoán cậu cũng chẳng biết cách giải chú đúng không?”
“Cậu đã nhận định tôi là người hạ chú mà còn nghĩ tôi sẽ nói cách giải chú cho cậu à?” Trong mắt hắn như nổi sóng nổi gió, cả người lại cứng đờ như tượng.
Tôi bĩu môi: “Tôi cũng đoán thế rồi.”
Tôi ra vẻ thoải mái nhún vai, xoay người đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa tôi để lại cho hắn một câu:
“Cố Diệp Huy. Từ hôm nay, chúng ta đoạn tuyệt mọi quan hệ.”
-----------------
Trên đường về nhà tôi xóa sạch sẽ mọi phương thức liên lạc của Cố Diệp Huy.
Về đến nhà tôi liền lên mạng tìm kiếm cách giải chú ma pháp, nhưng tìm cả một đêm đến mức hoa mắt chóng mặt cũng chẳng tìm được gì. Trên mạng toàn là mấy chuyện xàm xí không đáng tin.
Hai ngày đầu tôi còn có tinh thần, cố gắng tìm hiểu. Chú dì còn hỏi tôi sao gần đây không thể “Hạ Khả Hân” đến chơi.
Nhưng đến ngày thứ ba, tôi suy sụp.
Tôi bắt đầu không có hứng ăn uống, cơm trên bàn nhìn cũng không muốn nhìn chứ đừng nói là ăn, ở công ty cũng buồn bã ỉu xỉu thường xuyên thần người ra.
Mãi đến khi chú dì gặng hỏi tôi có đau ốm ở đâu không, đồng nghiệp hỏi tôi có tâm sự gì không? —— Lúc này tôi mới nhận ra trạng thái tinh thần của mình không ổn.
Nhưng tôi cũng lười quan tâm, tôi cảm thấy mình chỉ buồn chút thôi. Chẳng sao cả.
Kết quả đến ngày thứ 4, tôi bắt đầu mệt đến không xuống nổi giường nữa, chân vừa đặt xuống đất là đau mỏi, miệng vừa mở ra nói chuyện là kiệt sức.
Tôi hoàn toàn suy sụp, không muốn gặp, không muốn nói chuyện với ai.
Chú dì đưa tôi đi khám, bác sĩ nói tôi không có bệnh gì, chỉ là do tâm trạng không tốt mà thôi. Dặn chú dì giúp tôi lạc quan lên, đi ra ngoài vận động cho thoải mái.
Vậy là dì giúp tôi xin nghỉ một ngày.
Ai ngờ đâu có được một ngày nghỉ, tôi liền nằm bẹp trên giường.
Nằm trên giường không làm gì, những sự việc xảy ra gần đây như một cuộn phim liên tục chiếu qua đầu tôi.
Tôi càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng thấy nực cười, càng nghĩ càng thấy… bi thương.
Đến tận lúc này, tôi mới nhận ra, chuyện lần này đã gây đả kích mạnh cho tôi đến thế nào.
Mà tôi còn không thể trở lại cơ thể minh.
Tôi bắt đầu nhớ về cuộc sống của mình trước khi bị hoán đổi: Nó tươi sáng và rực rỡ biết bao.
Tôi có nhiều bạn bè như vậy, bạn bè đều vui tính, bản thân tôi cũng hài hước… Tôi thường làm cho mọi người xung quanh phải bật cười.
Trước khi bị hoán đổi thôi, tôi còn được công ty khen thưởng…
Khi đi học, tôi luôn nằm trong top những học sinh giỏi nhất trường… toàn diện cả đạo đức, trí tuệ, thể chất và thẩm mỹ…
Tôi vẫn luôn tự hào về bản thân, hạnh phúc khi có mọi người bên cạnh.
Nhưng mà bây giờ, tôi không phải “Hạ Khả Hân” nữa. Tôi không quay lại được cơ thể mình.
Tôi vén chăn lên nhìn liếc qua cơ thể cơ bắp đầy nam tính, suýt nữa nôn ra.
Con mọe nó Cố Diệp Huy.
Chóa chếc Cố Diệp Huy! Tiểu nhân mất dạy Cố Diệp Huy!
Tôi căm phẫn chuyển sang tư thế nằm nghiêng.
Huhu ——
Tôi nhớ bố mẹ… Tôi nhớ bạn bè… Tôi nhớ Phiêu Phiêu…
Tôi nhớ họ… Và nhớ cả bản thân mình nữa…
Sau khi hồi tưởng lại mọi chuyện tôi mới phát hiện ra, điều đả kích tôi nhất, điều khiến tôi khinh bỉ chính mình nhất, chính là:
Sau khi quan hệ của tôi với Cố Diệp Huy vừa trở nên thân thiết hơn… tôi lại phát hiện ra hắn thật sự muốn hại chếc tôi.
Chếc tiệt.
11.
Ngày thứ 7, tôi như thường lệ thần người trên giường —— nằm nhiều cả người khó chịu nên tôi đứng dậy giãn gân cốt một chút.
Lúc tôi đang bẻ cổ bẻ tay kêu “răng rắc” thì ngoài cửa nhà có tiếng động, tiếng mở cửa rồi thay giày, nhưng không ai lên tiếng.
Chắc là khách của chú dì hoặc là shipper. Nhưng sao lại không nói gì nhỉ… chú dì cũng không chào hỏi luôn à?
Nhưng thôi tôi cũng chẳng quan tâm.
Giãn gân cốt xong, tôi lại ngồi lên giường, lâm vào trầm tư.
Mông tôi vừa chạm xuống giường thì cửa phòng ngủ bị mở ra.
Tôi quay đầu sang, thấy Cố Diệp Huy đứng ở cửa, cả người đầy vẻ mệt mỏi, trợn tròn mắt nhìn tôi.
Ánh mắt đó tôi chưa từng thấy, hắn mở to mắt, trong đó có cảm xúc gì đó thật khó hiểu, không phải ác ý cũng không phải vui mừng —— nói chung là tôi chẳng hiểu.
Hắn thở phì phò, nhìn tôi, ngập ngừng mãi mới mở miệng: “Cậu…”
“Cậu có khỏe không?”
Tên chếc dẫm này bị đ.i.ê.n à?
Tôi liếc nhìn hắn một cái rồi quay đi luôn.
“Cậu tới để đổi lại thân thể à?” Tôi hỏi.
“Ừ…”, hắn gật đầu thật mạnh, nhanh chóng đóng cửa lại, bỏ ba lô trên vai xuống: “Tôi tới giải trừ… ma pháp, nhất định là phải có cách. Để tôi thử xem.”
?!
Tôi nghe vậy, tinh thần tỉnh táo: “Thật à? Oắt con chếc dẫm này giờ mới nghĩ ra à?!”
Cố Diệp Huy quay sang nhìn tôi.
Tôi hồi phục chút tinh thần trừng mắt nhìn lại hắn, hai chúng tôi lại nhìn nhau không chớp mắt như trước kia
Ý thức được điều này, tôi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, quay đầu đi chỗ khác.
“Tôi… để tôi giải thích một chút đã”, hắn quay sang, cả người cứng đờ: “Hôm 25 đó tôi uống rất nhiều, về nhà đã say khướt. Sau đó…”
Hắn né tránh ánh mắt tôi: “Sau đó vì uống say quá nên tôi lên mạng xem, xem xong rồi làm theo. Không phải tôi cố ý nhắm vào cậu, chỉ là tại say rượu làm càn thôi. Hôm sau tôi cũng đã quên hết mọi chuyện.” Hắn lẳng lặng ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cái: “Tôi muốn giải thích như vậy để tránh cậu hiểu lầm.”
Bộ dáng dè dặt như vậy, lần đầu tiên tôi thấy ở Cố Diệp Huy.
Tôi im lặng dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá hắn, sau đó đột nhiên kêu lên: “Nhanh, nhanh, nhanh.”
Cố Diệp Huy giật nảy mình.
Tôi vỗ tay thúc giục: “Cậu có cách gì? Có cách không?! Giải chú thế nào?!”
Tôi đẩy giường ra: “Tôi lau sạch ma pháp trận đi rồi.”
Hắn trố mắt nhìn bộ dáng sốt ruột đến ngốc nghếch của tôi, khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng trong mắt có chút ý cười: “Ừm… Cậu giỏi lắm.”
?
Còn phải nói???
Đầu tôi đầy dấu hỏi chấm.
Hắn khởi động máy tính để bàn, trầm giọng nói: “Tôi cảm thấy… có khả năng đáp án ở trong trang web kia, giờ nghĩ lại mới thấy… cái web ấy có chút kỳ lạ…”
“Nhưng mà lúc ấy tôi uống say quá nên không để ý…” Hắn đang lầm bầm lầu bầu đột nhiên im bặt, quay sang nhìn tôi đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Tôi cũng quay sang nhìn hắn. Khoảng cách hơi gần nhưng tôi không quan tâm.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“…… Cậu kề sát quá.” Hắn hơi sửng sốt, mãi mới thốt ra một câu.
“Sao? Sợ tôi oánh cậu à?” Tôi chớp chớp mắt, hỏi.
Lông mi hắn hơi run run, hạ tầm mắt: “Cậu có thể… đừng nhìn máy tính được không?”
“Không được.” Tôi tiếp tục hỏi: “Tôi không xem máy tính sao được? Nhỡ cậu tiếp tục hạ chú tôi, còn hạ luôn Lời Nguyền Chếc Người thì sao?”
Hắn cau mày, lại ngẩng lên nhìn tôi, trong mắt có chút tức giận, lại còn… tủi thân. Hắn mím chặt môi.
“Để giúp cậu… giúp chúng ta trở về cuộc sống bình thường, chúng ta cùng nhau xem đi.” Hắn quay mặt nhìn về phía máy tính, khẽ nói.
Không thế thì sao?
Tôi trừng mắt nhìn hắn đầy khó hiểu rồi nhìn vào máy tính.
Hắn nhanh nhẹn lướt qua cả một lượt lịch sử duyệt web, sau đó ấn vào một trang —— trong phần lịch sử có khóa mật khẩu.
Wow. Oắt con này. Ghê gớm thật!
Cửa sổ trang mới bật ra, tôi căng thẳng nhìn chằm chằm.
Đó là một trang chuyên về ma pháp với giao diện bắt mắt.
Đầu trang có một câu:【Bạn đã từng ghé thăm trang web, đây là giao diện riêng dành cho bạn, trang độc quyền của bạn】
Tôi hào hứng.
Kéo chuột xuống dưới, qua một đống trang trí hoa hòe hoa sói, giữa màn hình lại hiện lên một dòng thông báo:
【Bên dưới là tâm nguyện bạn muốn thực hiện đã được lưu lại.】
Tôi đột nhiên hơi căng thẳng, tim đập thình thịch, chuẩn bị cho thời điểm sự thật được phơi bày.
Nhưng trong lúc tôi khẩn trương nhìn màn hình thì lại không thấy giao diện web được kéo tiếp.
Tôi đang định quay sang trừng Cố Diệp Huy thì giao diện bắt đầu được kéo tiếp.
Con chuột lướt qua những phần trang trí.
Tôi chăm chú nhìn, nín thở.
Cuối cùng giữa màn hình cũng thấy một khung văn bản, bên trong là một dòng chữ cực kỳ bắt mắt:
【Tôi ước Hạ Khả Hân cũng thích tôi.】
Tôi ngạc nhiên.
Tôi sửng sốt.
Tôi tròn mắt nhìn Cố Diệp Huy bên cạnh.
Hắn không nhìn tôi, mắt chăm chăm vào màn hình, mặt không biểu tình, khẽ nói: “Cậu thấy đáng ghét thì cứ ghét nhưng sự thật chính là như vậy.”
Tôi khiếp sợ nhìn Cố Diệp Huy, mãi mới phản ứng lại được, chớp chớp mắt: “Nhưng… Nhưng mà… Cậu, cậu còn hạ chú…”
Hắn không nói gì, lông mi hơi rủ xuống, chớp chớp vài cái.
“Trong… trong nhật ký của cậu còn viết tên tôi…”
“Sao tôi lại viết tên cậu, cậu còn không hiểu sao?” Cố Diệp Huy đột nhiên hỏi.
Trái tim tôi đập thình thịch.
“Cậu… cậu… cậu còn tô đen mặt tôi trong tranh…!”
“Trước đó tôi đã vẽ cậu…” Hắn cúi đầu, giọng rầu rĩ: “Tôi tô đen là vì… không muốn… không muốn bị lộ là tôi vẽ cậu.”
Có thứ gì đó đột nhiên nảy mầm trong tim tôi, nhưng tôi không để ý: “Còn… còn… lịch sử tìm kiếm “Làm thế nào để ch*t không đau đớn” thì sao?!”
Hắn thở dài: “Gần đây hành lang căn hộ hay có chuột, mọi người bàn xem làm thế nào để gi*t chúng. Tôi nghĩ nếu có thể thì nên tìm cách đuổi chúng đi, nếu không đuổi được thì kiếm một loại thuốc nào đó giúp chúng ch*t không đau đớn…”
Đúng rồi, Cố Diệp Huy hay thích mày mò làm này làm kia. Hơn nữa… hắn cũng rất tốt bụng, cái này thật ra tôi biết.
Khóe mắt tôi giật giật, nhất thời không biết nói gì.
“Cậu không tin thì đi hỏi mẹ tôi, chuyện này mọi người trong khu đều biết.” Cố Diệp Huy nói tiếp, đầu cúi thấp.
Mọi nghi ngờ đều đã có lời giải… Vậy thì…
Tôi giật mình, ngơ ngác nhìn hắn.
Chìm trong nỗi kinh ngạc nên tôi không nhận ra cơ thể hắn đã đổi lại từ lúc nào —— mãi sau mới phát hiện.
Hiện tại tôi đang nhìn hắn, còn hắn vẫn cúi đầu nhìn máy tính, thời gian như ngưng động.
Hai chúng tôi không ai nói gì.
Đột nhiên, màn hình máy tính lóe lên một cái, từ giao diện hồng phấn lòe loẹt đổi thành màu trắng toát.
Tôi với hắn vội vàng dí mặt vào màn hình chờ đợi.
Chỉ thấy trang web vốn được trang trí hoa lá cành đột nhiên biến thành một màu trắng trơn, chính giữa hiện lên một hàng chữ:
【Ước nguyện của bạn không thành công. Bởi vì đối phương vốn đã thích bạn, tôi sẽ giúp hai bạn thể nghiệm một chút suy nghĩ của đối phương~♡】
Chếc tiệc!!!
Tôi ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng.
Cmn cái web đáng ghét này!!! Điều tra chuyện riêng tư của người ta!!! Còn nói thẳng ra không chút thông báo!!!
Lúc này Cố Diệp Huy đã quay sang nhìn tôi.
Tôi né tránh, quay sang chỗ khác.
“…… Cậu thích tôi ư?” Hắn mở miệng.
Tôi đỏ mặt nhìn ra chỗ khác, gượng gạo: “Hả?”
Hắn trực tiếp đứng lên, đi đến đối diện tôi.
Bình… bĩnh tĩnh anh trai!
“…… Trước kia cậu đã thích tôi rồi?” Giọng Cố Diệp Huy thật nhẹ.
Mặt tôi vẫn đỏ bừng, nhìn sang một bên: “Cái gì? Cái gì mà đã… Tôi không biết.”
Thật lâu sau, Cố Diệp Huy khẽ cười.
Tôi mím môi, cả người cứng đờ, căng thẳng không biết nên làm gì bây giờ.
Ngón tay Cố Diệp Huy nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, nhưng chỉ vừa chạm đã lập tức rụt lại, rất dè dặt, khiến tôi ngứa ngáy: “Nhìn tôi được không?”
Tôi cắn cắn mỗi, từ từ dịch tầm mắt, ngẩng lên mới thấy mắt Cố Diệp Huy hơi rưng rưng như sắp khóc.
“Sao cậu lại khóc?” Tôi không rảnh lo chuyện ngại ngùng gì nữa, vội vàng hỏi.
“Tôi… Tôi không có.” Cố Diệp Huy hơi ngửa đầu ra sau, chớp chớp mắt, sau đó cúi xuống cười với tôi: “Tôi nghĩ cậu chán ghét tôi…”
“Tôi… tôi… nghĩ cậu muốn hại chếc tôi.” Tôi chột dạ nói.
“Tôi……” Cố Diệp Huy lại nhíu mày, sau đó cười khổ: “Tủi thân quá đi, sao cậu lại nghĩ tôi là người như vậy.”
“Bây giờ… Bây giờ tôi không nghĩ vậy nữa…” Tôi ngẩng đầu lên, bạo dạn nhìn thẳng Cố Diệp Huy.
Dù ngày nào cũng nhìn mặt Cố Diệp Huy trong gương, thế mà giờ đổi lại… Sao tôi lại thấy hắn đẹp trai hơn hẳn vậy:
“Sao cậu đẹp trai vậy?” Tôi buột miệng thốt ra.
Hắn cười, cúi đầu, giọng dịu dàng: “Cậu cũng rất đẹp!”
Mẹ ơi! Quá mê hoặc!
Tôi khắc chế nội tâm kích động và thẹn thùng, không dám thở mạnh.
Ánh mắt Cố Diệp Huy dần dần trở nên mơ hồ, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi nín thở, không dám động đậy.
Cố Diệp Huy hơi cúi xuống, mặt kề sát lại, hơi thở của chúng tôi quyện vào nhau.
Cố Diệp Huy nhẹ giọng nói: “Tôi… có thể…”
Cả người tôi cứng đơ, hơi nhón chân ngửa đầu lên thay cho câu trả lời.
Bờ môi Cố Diệp Huy dịu dàng dán lên môi tôi.
Trong nháy mắt, một viên kẹo dẻo siêu ngọt đã nổ tung trong lòng tôi.
Môi Cố Diệp Huy thật mềm!
Hai tay tôi cuộn chặt lại, toàn thân căng cứng, môi nhếch lên, người tôi khẽ run, môi Cố Diệp Huy cũng khẽ run.
Môi chúng tôi chạm nhẹ vào nhau hai lần nữa rồi mới lưu luyến rời ra.
Lúc đó tôi mới dám thả lòng, thở ra.
Cố Diệp Huy nở nụ cười: “Mặt cậu đỏ vậy.”
Tôi lập tức phản bác: “Cậu… cậu… cậu mới đỏ ấy!”
Cố Diệp Huy không cãi lại, chỉ nở nụ cười.
Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt lấp lánh ấy, cũng bật cười.
Tôi phát hiện, mặt Cố Diệp Huy cũng rất đỏ. Hai chúng tôi thẹn thùng nhìn đối phương, miệng cười tươi.
“Cậu muốn ở lại ăn cơm không? Đúng lúc đến giờ cơm rồi.”
“Được. Để tôi gọi bố mẹ đến cùng ăn luôn.”
Trong ánh hoàng hôn, tôi với “oan gia” của mình mặt đỏ bừng, nhìn nhau cười.
(Hoàn)