-
Phần III
6.
Đối tượng số 6: Hội anh em của Cố Diệp Huy
Khi tôi với Cố Diệp Huy cùng đứng trước mặt hội anh em của hắn.
Tất cả bọn họ đều há hốc mồm kinh ngạc.
Cả đám người mắt trợn tròn nhìn tôi, nửa ngày mới nói ra một câu.
“Hai người…”
“Muốn đánh lộn nên đến tìm chúng tôi làm trọng tài à?”
Sau một lúc lâu bọn họ mới giật mình lắp bắp ra tiếng tiếp.
“Chị… chị Hạ?” Một anh chàng ngây người nhìn về phía Cố Diệp Huy: “Chị… chị sao tự nhiên lại đồng ý đến chỗ bọn em thế này?”
À thì… tôi cũng chưa gặp đám anh em của Cố Diệp Huy bao giờ, vì ghét hắn nên tôi cũng ghét luôn cả đám này.
Tôi ngượng ngùng vò vò đầu, cười nói: “Ha ha… Đây không phải…”
Tôi vừa mở miệng, tất cả mọi người trừng mắt nhìn tôi rồi im lặng một cách khó hiểu.
Tôi cũng trợn tròn mắt, ngậm miệng lại.
y da, quên mất giờ mình đang là Cố Diệp Huy.
Tôi ngậm chặt miệng, thu lại ý cười, giả vờ như chưa nói gì.
“Hai người…? Một người khác mở miệng: “Rất kỳ lạ nha…”
“Không có gì”, Cố Diệp Huy tiện tay nhấc một cái ghế ra ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên: “Bọn tôi tới tìm mấy người hỏi vài câu thôi.”
Cả đám lại tiếp túc tròn mắt, nhìn hắn rồi lại nhìn tôi, trong mắt lộ ra chút khiếp sợ và… vui sướng.
Đợi mọi người ngồi xuống hết, tôi cũng ngồi xuống, cả đám ngồi đối diện nhìn chằm chằm hai chúng tôi.
A Băng là người xung phong ra trận trước, chỉ chỉ hai chúng tôi: “Hai người không phải là gặp rắc rối kiểu ấy ấy đấy chứ?”
Tôi nhíu mày, giọng khó chịu: “Rắc rối kiểu ấy ấy là cái gì?”
Một giây sau, tôi bốc hỏa: “Cẩn thận tôi xé rách cái mồm cậu ra.”
A Băng nghe vậy, trong mắt lại hiện lên tia kinh hỉ, ngả người về sau, dựa vào đám anh em, một tay che miệng nhưng vẫn không giấu được khóe môi đang cong lên.
Tôi nhìn cậu ta đầy khó hiểu, như đang nhìn một đứa ngốc.
A Băng mắt sáng long lanh nhìn tôi một lúc lâu rồi nói với đám anh em xung quanh: “Đây rõ ràng là giọng điệu của chị Hạ! Hai người bọn họ chắc chắn có gì đó mờ ám. A Huy học theo chị Hạ kìa!”
“Nói linh tinh!” Tôi đập bàn, hơi nhổm người dậy khiến cả băng ghế cũng xóc lên: “Tôi không… không… học theo cô ta.”
Tôi hơi ngập ngừng. Nhưng mà rõ ràng là tôi không học theo, tôi chính là Hạ Khả Hân mà.
Hội anh em của Cố Diệp Huy cười phá lên.
Tôi giận dỗi nói thêm hai câu, bọn họ lại càng cười lớn hơn, căn bản không thèm nghe tôi nói.
“Nữa nữa nữa kìa! Lại học chị Hạ rồi!”
“Thôi thôi thôi!” Tôi tức đến mất kiên nhẫn, vung tay lên, chỉ chỉ Cố Diệp Huy: “Cậu nói đi!”
Mọi người lâm vào yên lặng.
“Ô kìa ——!” Cả đám lại bắt đầu nháo nhào lên: “Ồ wow! Lại còn nhờ chị Hạ nói thay! Chị Hạ, gọi là chị không sai mà! Xem ra trận này chị thắng rồi!”
“Bọn tôi vẫn luôn cảm thấy cuối cùng chị Hạ sẽ trấn áp được thằng ranh này mà!”
“……” Tôi há hốc mồm, khiếp sợ, đám người này đang nghĩ cái gì vậy trời!?
Đúng là tôi chắc chắn có thể trấn áp được Cố Diệp Huy. À thì, nếu quyết đấu khẳng định là tôi thắng.
“Chị Hạ! Thu nhận Cố Diệp Huy đi!”
“A Huy thủ thân như ngọc bao năm là để chờ chị đến thu nạp đó!”
“Khụ khụ.” Cố Diệp Huy thật bên kia đang uống trà ho khan một tiếng.
“Nói linh tinh cái gì thế!” Tôi nhíu mày.
Cả đám lại cười tiếp: “Ta đây còn không hiểu Cố Diệp Huy? Hắn càng như vậy tức là đang ngượng đó!”
Khi tôi trừng mắt tính toán xem trong đêm nay phải x.i.ê.n bao nhiêu người, Cố Diệp Huy đột nhiên đặt chén trà xuống, đứng lên: “Được rồi, hôm nay cứ vậy đi. Chỉ là muốn tới gặp mọi người hỏi vài câu. Về thôi.”
Nói xong hắn liền kéo tay tôi đứng lên: “Đi.”
Tôi cũng không muốn ở lại đây khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp, nhanh chóng chạy biến đi, trước đó còn ngoái lại nhìn cả đám kia cố nghến cổ nhìn theo: “Còn nhiều lời tôi xẻo mồm các cậu.”
Thấy bọn họ yên tĩnh rồi, tôi mới vừa lòng xoay người rời đi.
Kết quả tôi vừa đi được vài bước, bọn họ lại bắt đầu ồn ào:
“Quỷ thần ơi! Cố Diệp Huy học theo chị Hạ giống chưa kìa! Vậy là mập mờ bao lâu rồi ta!”
“Í trời! Tướng phu thê đó ~!”
Tôi tức giận siết chặt tay —— kết quả phát hiện, tay trái mình đang nắm tay một người khác.
Tôi nhìn xuống, chính là tay oắt con họ Cố!
Tôi lập tức vung tay hắn ra, đồng thời bước ra xa một bước: “Bỏ ra!”
Cánh tay Cố Diệp Huy bị tung lên không trung, tạo thành một đường cong parabol.
“Xì.” Hắn nghiêng đầu sang một bên, khinh thường hạ tay xuống.
“Xì cái gì mà xì! Sao vừa rồi cậu không phủ nhận! Lúc rời đi còn nắm tay tôi! Vậy không phải mọi người càng hiểu lầm à?!”
“Tôi nắm là để kéo cậu đi cho nhanh! Nếu không cậu còn cứ đứng mà dây dưa với đám ngốc đó!”
Trong bóng đêm, dưới ánh đèn đường, chúng tôi lại bắt đầu cãi chửi nhau.
Đối tượng số 7: Hội chị em của tôi
Ôi! Nhớ quá! Nhớ hội chị em quá đi!!!
A a a a! Lâu lắm không được gặp!
Khi tôi mặt mày hớn hở cùng Cố Diệp Huy đứng trước mặt hội chị em, nghênh đón tôi lại là vẻ mặt trợn mắt há mồm của họ, cả đám hồi lâu không nói chuyện.
Nữa, phản ứng lại giống hệt hội anh em của Cố Diệp Huy.
Đáng lẽ ra đầu tiên là phải lao vào ôm tôi chứ?!
“Hai người…”
“Muốn đánh lộn nên đến tìm chúng tôi làm trọng tài à?”
Ơ, câu mở đầu cũng giống nhau nữa.
“Được rồi, còn không phải là nhớ…” Tôi tươi cười nhộn nhạo, nhưng vừa nói ra nửa câu đã thấy hội chị em mắt trợn tròn nhìn tôi.
Tôi lập tức ngậm miệng, nín cười. Lại quên mất mình đang là Cố Diệp Huy.
Các chị em dời ánh mắt về bên kia, trong mắt đầy nghi hoặc cùng khiếp sợ.
Tôi bất đắc dĩ e hèm mấy cái, không biết làm gì nên cũng nhìn Cố Diệp Huy.
Hắn gật gật đầu: “Chúng tôi có ít chuyện muốn hỏi mọi người.”
“Chúng tôi???” Hội chị em lại trợn tròn mắt, kinh ngạc: “Cậu với ai… là chúng tôi thế?”
Cố Diệp Huy mở to mắt vô tội, chỉ vào tôi: “Cùng hắn chứ ai.”
Hội chị em hít một hơi, cùng nhau lùi về sau một bước.
“Ặc… Không phải…” Tôi vội vàng xua tay, nhưng tôi trong vai Cố Diệp Huy cứ như vô hình với các chị em, chẳng ai thèm nhìn tôi.
“Hai người hòa bình rồi à?!”
“Lập lại hòa bình thế giới?!”
Hội chị em trừng mắt nhìn về phía Cố Diệp Huy.
Cố Diệp Huy cười gật gật đầu: “Ừm.”
Ặc, sao oắt con giả mạo này lại nói thế.
“Vô lý! Thật sự vô lý!” Tiểu Ngải mở đầu trợn tròn mắt nhìn Cố Diệp Huy rồi lại nhìn tôi: “Có phải hai người gặp vấn đề gì nên tạm hòa hoãn đến tìm chúng tôi không?!”
“Đúng vậy đúng vậy! Mau nói đi! Làm sao vậy?” Câu này khiến mọi người bừng tỉnh, chú ý vào trọng điểm.
“Còn nữa, Khả Hân, sao có việc gì không nói trước với chị em mà lại đi nói với Cố Diệp Huy vậy?”
“Đúng vậy đúng vậy! Trước đây không phải đều nói cho chúng tôi trước sao!”
“À, là…” Tôi bất đắc dĩ lên tiếng.
“Cậu đừng nói chuyện.” Các chị em liếc tôi một cái, rồi lại sốt ruột nhìn về phía Cố Diệp Huy.
Ahuhu.
Nhưng tôi mới là Hạ Khả Hân mà!
“Hôm 25 tháng trước”, tôi thấy oắt con Cố Diệp Huy bắt đầu nhếch mép đầy đắc ý —— đó rõ ràng là cười cho tôi xem: “Chính là hôm bọn mình uống say ấy, xảy ra chút vấn đề.”
“Vấn đề? Vấn đề gì?”
“Hai người oánh nhau tàn ph.ế rồi à?”
“Cậu bị thương ở đâu à?! Tớ nói hai người đã 26 rồi còn đánh nhau thật sự là ——!”
“Cố Diệp Huy anh mà dám khiến Hạ Khả Hân nhà tôi xảy ra chuyện gì ——!” Hah Lị tiến lên túm cổ áo tôi, tôi sợ hãi giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội: “Không phải đâu! Mọi người nghe tiếp đi!”
Lúc này các chị em mới quay lại nhìn Cố Diệp Huy.
Cố Diệp Huy đang thong thả ung dung, cười cười nhìn tôi.
Úp úp mở mở cái quần què, nói gì nói luôn đi!
Tôi giơ giơ tay lên, mắt trợn trắng trừng hắn.
“Mọi người có thấy hôm đó có gì bất thường không? Hoặc là…”, Cố Diệp Huy chỉ vào tôi: “Mọi người có thấy mấy ngày đó có ai chú ý tới động tĩnh gần nhà hắn? Hoặc biết gì về chuyện nhà hắn không?”
Nửa câu đầu, hội chị em của tôi còn tập trung nghe, đến nửa câu sau —— mọi người bắt đầu cau mày, mặt đầy hoài nhi, sau đó nhìn nhau.
“Nhà… hắn… á?” Tiểu Ngải đầu đầy dấu hỏi chấm.
“Hoặc là mọi người có thấy gần đây bên cạnh Hạ Khả Hân xảy ra chuyện gì đó bất thường hoặc đối tượng nào khả nghi không?” Tôi tiếp lời, sợ bọn họ không hiểu, lại bổ sung: “Hoặc là bên cạnh tôi có ai hay chuyện gì đó kỳ quái không?”
Tôi mở to mắt nghiêm túc nhìn các chị em, chờ mọi người trả lời.
Mọi người cũng mở to mắt nhìn tôi —— rồi nhìn Cố Diệp Huy.
“Hai người là bất thường nhất đó. Hỏi gì đâu không?” Hạ Lị nói.
Tiểu Ngải giống như nghĩ ra cái gì, vẻ mặt thay đổi.
Tôi nhanh chóng nhìn cô ấy, chờ cô ấy nói ra.
Thật lâu sau, cô ấy nhìn hai chúng tôi, thốt ra một câu: “Không phải là hai người… ở bên nhau đấy chứ?”
……!!
Tôi cảm thấy trong đầu như có sấm sét giáng xuống!
Tiểu Ngải! Chúng ta làm chị em nhiều năm như vậy, sao cậu có thể đưa ra một câu kết luận như vậy chứ!?
Cậu nghĩ gì vậy hả!!! Thật sự quá… quá đáng sợ!!!
Ai ngờ đâu hội chị em liên tục kêu la lên:
“Mọe kiếp!!!”
“Oh shit! Thật không đó!!! Bảo sao hai người kỳ lạ vậy!”
“Voãi!!! Vậy là hiểu rồi!”
Hiểu cái gì trời ơi??!!
“Thật ra tớ vẫn luôn cảm thấy hai người bọn họ có thể ở bên nhau. Từ lúc cấp 2 tớ đã nghĩ vậy rồi…”
“Tớ cũng thế… Từ lúc còn bé tớ đã “ship couple” này rồi…”
Hả?! Mọi người đang nói gì vậy? Lại còn có vẻ mừng thầm nữa chứ?!
Tôi phẫn nộ quay đầu nhìn Cố Diệp Huy, nhưng Cố khùng vẫn yên lặng ngồi uống trà sữa bên kia, cứ như mọi chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn ——
Chóa má!
“Mọi người nói lung tung gì thế?! Sao có thể?” Tôi xua xua tay, kêu lên: “Mọi người còn không biết chúng tôi…”
“Ôi ~” mấy chị em kéo tôi qua một bên: “Cậu không cần sốt ruột, còn không nhìn ra sao? Tối nay Khả Hân không hề phản đối. Chúng tôi thấy có vẻ ưng rồi đó.”
Ưng cái quần! Tôi mới là Hạ Khả Hân đây!
“Không phải!” Tôi cực lực lắc đầu: “Mọi người thật sự hiểu nhầm rồi! Sao mà vậy được! Cậu ấy?” Tôi chỉ chỉ Cố Diệp Huy đang ngồi tám với một đám chị em khác bên kia: “Hạ Khả Hân không có khả năng thích tôi đâu!”
Tôi hết sức nghiêm túc, cố gắng biểu đạt tiếng lòng.
“Không sao đâu, bọn tôi sẽ giúp Khả Hân nhìn ra điểm tốt của cậu, đừng lo lắng. A Nam nhướng mày ra hiệu cho tôi “cứ yên tâm”.
……???
“Không phải”, mắt thấy nói mãi không ai nghe, tôi giơ tay che che đầu, làm ra vẻ vô cùng sợ hãi, chỉ chỉ Cố Diệp Huy: “Không được, Hạ Khả Hân sẽ oánh tôi đó! Oánh dã man lắm!”
“Không sao đâu”, hội chị em lại an ủi, Lily nói thầm: “Cậu yên tâm, thật ra bọn tôi vẫn luôn biết chút tâm tư của cậu, bên phía Khả Hân —— chúng tôi sẽ giúp cậu.” Dứt lời, cô ấy còn gật gật đầu đầy uy tín.
Gì vậy trời???
Cậu đang nói gì vậy??? Cái gì mà “tâm tư???
Còn nữa, trong đầu mọi người nghĩ gì vậy?
Những lúc tôi không có mặt mọi người đều như vậy sao?
Đám phản bội này!
Cuối cùng trong lúc tôi tay chân luống cuống, miệng lắp bắp không thể giải thích được với đám chị em, Cố Diệp Huy đột nhiên đứng dậy kéo tôi rời đi, hội chị em lại nháo nhào lên.
“Khả Hân nhà chúng ta thật khí phách!” Mọi người hò reo!
Hò hét cái gì trời ơi! Tôi mới là Hạ Khả Hân nhà mấy người nè!
Đi được một đoạn tôi mới hiểu sao mọi người nói tôi khí phách, vì Cố Diệp Huy lại nắm tay kéo tôi đi.
Trong lúc cãi vã tôi còn thấy mặt Cố Diệp Huy đỏ lên, lại còn ngượng ngùng nói một câu: “Mấy cô ấy nói linh tinh đó, cậu hiểu mà, đúng không?”
Tôi cảm thấy mọi người đều thật khó hiểu.
Cho đến khi về nhà, tôi soi gương mới thấy, mặt tôi cũng đỏ bừng.