-
Phần 1
1
Bạn cùng phòng của tôi đeo đồng hồ Vacheron Constantin, xách túi Hermes Himalaya và đeo vòng cổ Graff.
Tôi với cô ấy tưởng chừng là kẻ thù giai cấp nhưng sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, cô ấy đã tặng tôi một chiếc vòng Chanel và nói một điều thậm chí còn đáng yêu hơn: “Tôi thấy cậu rất xinh đẹp, tôi muốn làm bạn với cậu.”
“Bạn bè gì chứ, từ nay về sau tôi sẽ nô lệ của cậu.”
Cô chủ lớn đó cái gì cũng tốt, duy chỉ có điều là luôn dùng tiền để dụ dỗ tôi.
Chúng tôi vừa mới ăn cơm xong, cô ấy lướt weibo rồi nhìn tôi tức giận và cầu xin: "Tĩnh Tĩnh, làm ơn giúp tôi một việc."
“Có chuyện gì vậy? Cậu nói đi.” Da đầu tôi tự nhiên thấy thấy tê dại một cách khó hiểu.
Cô chủ lớn có một người anh trai, ở ngay cạnh trường chúng tôi, tên là Giang Đạc.
Cái tên này khá ấn tượng.
Mê gái, bắt cá nhiều tay, đẹp trai, giàu có, xấu tính, cậu chủ.
Cô ấy lại không biết trời cao đất dày gì mà muốn tôi đi quyến rũ anh trai cô ấy, Giang Đạc.
“Tại sao, cô chủ Giang, cậu điên à?”
“Cậu chính là hình mẫu lý tưởng của anh trai tôi. Anh ấy nhất định sẽ bị cậu hạ gục. Làm ơn, Tĩnh Tĩnh...” Đôi mắt Giang Toàn dường như đang ngấn nước.
Nhưng tôi vẫn không hiểu.
Cô ấy lấy weibo của mình ra và giận dữ phàn nàn với tôi.
Giang Đạc đã bắt nạt cô ấy từ khi còn nhỏ, nhưng hiện giờ cô gái mà cô ấy ghét nhất đã thi đậu vào trường của Giang Đạc và đem lòng yêu Giang Đạc.
Anh trai cô ấy mê gái như vậy còn cô gái kia chính là trà xanh, ngộ nhỡ dính chưởng thì đời cô ấy sau này sẽ khốn khổ gấp đôi.
Tôi phải giúp cô ấy bóp chết nguy cơ khủng khiếp này từ trong trứng nước.
Đây là ý tưởng trẻ con gì vậy?
Một trăm ngàn.
Hai trăm ngàn.
Năm trăm ngàn
Làm người không thể không cần đến tiền: "Được rồi, được rồi, kẻ tôi tớ này sẽ nghe lời cậu."
2
Thực sự, tôi chưa bao giờ nhận tiền của Giang Toàn nhưng tôi cảm thấy cần phải nuôi dưỡng phẩm chất tốt là sẵn lòng vì tiền bạc.
Vì thế mỗi lần nghe cô ấy nhắc tới mười nghìn, tai tôi lại mềm nhũn.
Nhưng bây giờ, khi tôi mặc một chiếc váy ngắn cũn và đứng cùng Giang Toàn trong quán bar nơi anh trai cô ấy thường lui tới, tôi lại cảm thấy tiếc nuối.
“Anh trai tôi kìa.” Giang Toàn phấn khích nắm lấy cổ tôi, chỉ vào người cao nhất trong nhóm con trai vừa bước vào cửa.
Ánh đèn trong quán bar mờ ảo và mập mờ.
Nhưng Giang Đạc vẫn nổi bật giữa đám đông, như con hạc lạc giữa bầy gà.
Chẳng trách anh lại lăng nhăng như vậy, anh thực sự rất đẹp trai, đúng là có vốn liếng.
Giang Toàn nồng nhiệt kéo tôi đến trước mặt Giang Đạc, nói: "Giang Đạc, chuyển tiền cho em, em xài hết tiền tiêu vặt tháng này rồi."
“Anh nợ em à?” Giang Đạc cũng không thèm ngước mắt lên, anh đưa tay che lửa châm một điếu thuốc, đôi mày thanh tú dưới ánh lửa khiến tôi gần như quên thở.
Quá đẹp trai.
Một câu nói đã chọc giận cô chủ lớn, cô ấy đẩy tôi ra để “lý luận” với anh trai.
Giang Đạc đẩy em gái ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tôi, đôi mắt đen láy đầy hứng thú: "Muốn bao nhiêu tiền?"
Lời này khiến mọi người có mặt tại đó đều bối rối.
“Một triệu.” Giang Toàn kìm nén cơn giận, kiêu ngạo đưa tay về phía anh trai, còn lén lút nháy mắt ra hiệu với tôi.
Kiểu rõ ràng là, xem đi, tôi đã bảo là anh tôi sẽ bị lừa mà.
Thật oan uổng mà.
Tôi có làm cái gì đâu.
Giang Đạc cúi đầu chuyển tiền cho Giang Toàn, cô ấy sau khi nhận được thì kéo tôi rời đi.
“Chạy đi đâu, nhận được tiền rồi, sao không xuống chơi với anh trai một lát?”
Từ “anh trai” phát ra từ miệng Giang Đạc nhưng nghe có vẻ không được tự nhiên.
Nhưng Giang Toàn tỏ ra khoan dung, miễn cưỡng dừng lại, kéo tôi ngồi vào góc.
Bầu không khí dần dần trở nên tốt hơn, Giang Toàn chơi vui vẻ, đến mức hoàn toàn quên mất mình đến đây để làm gì, bắt đầu cùng một anh chàng đẹp trai tung xúc xắc và uống rượu.
Cũng may Giang Đạc rất hiểu chuyện và thông cảm, tình cờ ngồi cạnh tôi.
Anh liếc nhẹ chân tôi rồi đẩy ly rượu hoa quả tới: “Em có muốn uống không?”
Mẹ tôi nói không được nhận đồ của người lạ.
Tôi cầm gấu váy và lắc đầu.
Giang Đạc mỉm cười: "Sợ anh bỏ thuốc à?"
Nói xong, anh cầm lên uống một ngụm, sau đó cúi xuống nghịch điện thoại di động.
Cho đến cuối cùng, có vẻ như anh không hề có hứng thú với tôi, chỉ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều.
Tôi đỡ Giang Toàn say khướt bước ra khỏi cửa.
“WeChat, về đến ký túc xá thì báo cho anh, nếu nó nổi điên thì cũng báo với anh.” Giang Đạc lấy mã QR ra và bảo tôi quét.
Trong lòng tôi đang chửi rủa, nếu anh thật sự quan tâm đến em gái mình thì anh nên tự mình đưa cô ấy về đi.
Nhưng tôi vẫn mỉm cười ngu ngốc bạch ngọt với anh: “Được, em sẽ làm.”