-
Chương 3 END
9.
Lão phu nhân thấy Phương Tri Hứa ngã xuống đất, vô cùng hoảng hốt, lao đến ôm lấy hắn, vội vàng hỏi Tiếu thiên sư:
"Con ta làm sao mà trở nên suy yếu thế này?"
Tiếu thiên sư trấn an lão phu nhân:
"Xin lão phu nhân đừng lo lắng. Lệnh công tử bị âm khí xâm nhập, mặc dù đã có đan dược của ta hỗ trợ, nhưng việc cắt đứt âm duyên đã tiêu hao không ít nguyên khí. Công tử cần được điều trị bằng Tụ Linh Trận để khôi phục, nếu không, e rằng sẽ đoản mệnh."
Nghe đến hai chữ "đoản mệnh", lão phu nhân như bị kim đ/â/m vào tim. Bà ôm chặt lấy Phương Tri Hứa, liên tục cầu xin Tiếu thiên sư nhanh chóng bày trận.
Tiếu thiên sư xoa xoa chòm râu, ra vẻ trịnh trọng, nói:
"Lão phu nhân, ta cần nói trước, trong thời gian Tụ Linh Trận diễn ra, Phương công tử không thể rời khỏi trận, phải kiêng kỵ nhiều điều, nhất là kiêng sắc dục. Nếu phá giới này, tụ linh sẽ phản phệ, tính mạng của lệnh công tử sẽ khó giữ."
Lão phu nhân gật đầu lia lịa, rồi quay lại nghiêm khắc cảnh báo:
"Tất cả nghe rõ chưa? Trong thời gian này, không ai được lơ là, nếu ta phát hiện có kẻ nào dám làm hại con ta, ta sẽ lột da, quăng cho bọn khất cái, khiến kẻ đó sống không bằng ch*t.”
Cuối cùng, bà ta liếc ta một cái đầy ác ý. Biết ý, ta nhanh chóng cúi đầu nói:
"Mẫu thân, phu quân cần tĩnh dưỡng, con sẽ tự rời về Thiên viện để không làm phiền."
Lão phu nhân gượng cười, vẻ giả dối hiện rõ:
"Con dâu biết điều, mẫu thân rất cảm kích. Đợi phu quân con khỏe lại, ta sẽ dặn nó đối đãi với con tử tế."
Trong lòng ta khinh bỉ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ dịu ngoan:
"Đa tạ mẫu thân."
Lê Hương dìu ta ra ngoài. Khi sắp rời khỏi, Tiếu thiên sư bất ngờ gọi:
"Khoan đã."
Ta quay đầu, thấy hắn đưa cho ta một bó liễu:
“Nữ tử thể âm, phu nhân lại vừa bị tổn thương nguyên khí, có lẽ sẽ hơi khó ngủ. Phu nhân hãy treo bó liễu này ở đầu giường sẽ giúp tĩnh tâm dưỡng thần, không bị phiền nhiễu.”
Ta cảm ơn Tiếu thiên sư và nhận bó liễu mang về.
Trên đường trở về, ta hỏi bà mối Vương:
"Ngươi thấy hôm nay hành động của Tiếu thiên sư có gì khác lạ không?"
Bà mối Vương hơi lúng túng:
"Phu nhân, cành liễu thường dùng để đánh quỷ, chưa từng nghe nói nó giúp tĩnh tâm hay ngủ ngon. Mà cũng có thể do ta học chưa đủ sâu, nên không hiểu hết dụng ý của ngài ấy. Nhưng nhìn chung, mọi việc Tiếu thiên sư làm hôm nay đều hợp lý."
Nếu thế, không ngại gì, chờ xem tối nay có biến cố gì xảy ra không, xem liệu Triệu lão thái gia có đến nữa không?
Đêm hôm đó, Triệu lão thái gia không xuất hiện, nhưng ngoài cửa phòng ta, trăm quỷ tụ hội.
Bọn chúng đập cửa ầm ầm, hô hào muốn cưới ta làm vợ. Ta rét run, cảm thấy căn phòng của mình đã bị bao vây bởi những cô hồn dã quỷ. Một số kẻ gan lì còn cố gắng chui qua khe cửa sổ, nhưng vừa ló đầu vào đã bị cành liễu treo trên đầu giường quất cho thảm thương, khiến chúng sợ hãi bỏ chạy.
"Chuyện này không hợp lý..." ta trầm ngâm suy nghĩ. " m duyên đã bị cắt đứt, tại sao vẫn có nhiều tà ma đến như vậy, la hét đòi kết hôn với ta?"
Lê Hương cũng cảm thấy kỳ quái:
"Trước kia chỉ có Triệu lão thái gia, nay thì như cả đám cùng kéo đến."
Bà mối Vương đứng bên cạnh, trấn an:
"Phu nhân đừng lo, những cô hồn dã quỷ này, bà mối ta có thể đối phó được. Chúng không thể làm gì hại đến người."
Với lời đảm bảo của bà mối, ta yên tâm hơn một chút.
Đêm ấy trôi qua trong sự căng thẳng. Đến gần sáng, lũ tà ma mới không cam lòng mà tan biến.
Đêm thứ hai, mọi chuyện lại lặp lại như thế.
Trong lòng ta càng thêm lo lắng. Cuối cùng đến lúc trời sáng, một gã sai vặt tiến vào báo tin cha ta đến thăm.
Cha không bao giờ đến nếu không có chuyện quan trọng, hẳn là ông có chuyện cần thương lượng với ta.
Ta vui mừng đón cha vào phủ. Cha mang theo nhiều lễ vật, lão phu nhân sau khi trò chuyện đôi câu liền lấy cớ sức khỏe yếu để rời đi, bảo ta tiếp đón cha.
Ta và cha đều thở phào nhẹ nhõm khi lão phu nhân rời khỏi.
Ta nhanh chóng đưa cha về viện của mình.
Ngay khi cửa đóng lại, cha lập tức báo tin:
"Tin tức đã điều tra xong, con hãy chuẩn bị tinh thần!”
Hóa ra, nhà Triệu gia ở Võ Lăng những năm qua vận may hanh thông là nhờ vào việc giữ âm hồn của Triệu lão thái gia lại nhân gian.
Ta lạnh lùng tiếp lời:
"Họ không cho ông ta siêu thoát để đổi lấy phúc cho con cháu ạ?"
Cha gật đầu, tiếp tục:
"Chính xác! Họ phong ấn mộ phần của Triệu lão thái gia, buộc âm hồn ông ta không thể đầu thai. Để xoa dịu sự phẫn nộ của ông ta, Triệu gia đã phục dịch đầy đủ, thỉnh thoảng còn làm âm hôn để ông ta hài lòng. Họ đã gây ra không ít tội nghiệt."
Rồi cha nhìn thẳng vào mắt ta, hỏi:
"Con đoán xem, ai là người hỗ trợ Triệu gia làm những việc tà ác này?"
Ta cảm thấy tim mình trĩu nặng:
"Kỳ nhân Võ Lăng... Tiếu thiên sư."
Cha ta đập tay lên đùi, hằn học nói:
"Chính là hắn! Tên tiểu tặc này trợ Trụ vi ngược (*), tuyệt đối không phải người tốt!"
*Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà n, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Nghe cha nói, ta lạnh lùng:
"Hắn đang ở trong phủ của con, e là ta đã mắc phải mưu kế của hắn."
Cha ta nghe vậy, càng thêm tức giận:
"Con gái, quỷ đã khó đối phó, nhưng người còn khó hơn? Cha lần này đến không chỉ để thông báo mà còn mang theo nhiều người giúp con. Chỉ cần con ra lệnh, họ sẵn sàng vì con vượt lửa băng sông."
Ta hiểu cha.
Nếu ông đã nói vậy, phần lớn là đã tìm được mục tiêu hợp tác.
Có cha chống lưng, ta đây không sợ trời không sợ đất.
"Cha cứ yên tâm, con là do cha tự mình dạy dỗ, chẳng lẽ không đối phó được với một tiểu thiên sư sao? Cha cứ làm đại sự, nơi đây mọi việc, con sẽ tự lo liệu."
10.
“Có tin tức cha mang đến, ta gần như có thể kết luận lần này Tiếu thiên sư đến phương phủ chắc chắn không có ý đồ tốt.”
Tụ Linh Trận bày trong viện của Phương Tri Hứa, mọi người đã hai ngày không được vào, cũng không thấy mặt Phương Tri Hứa.
Ta lấy cớ đến thăm phu quân chạy qua đó tìm hiểu tin tức.
Vừa tiền vào trong viện, bà mối đã nhắc nhở: “Phu nhân cẩn thận.”
Lời nhắc nhở khiến ta trở nên cảnh giác. Quan sát kỹ xung quanh, ta mới nhận ra trong viện đã được giăng đầy những sợi tơ, treo khắp nơi là những chiếc chuông nhỏ. Nếu ai vô tình chạm phải tơ, chuông sẽ kêu lên đánh động.
Tiếu thiên sư nghe tiếng lập tức ra cửa, hỏi ta đến đây có chuyện gì.
“Lâu không gặp phu quân, ta đến thăm,” ta trả lời, cố giữ vẻ bình tĩnh.
Tiếu thiên sư lấy cớ Phương Tri Hứa phải tĩnh dưỡng, từ chối ta.
Ta cũng không dây dưa nhiều, quay ra đi tới chỗ lão phu nhân.
Dò hỏi vài câu mới biết được được không chỉ riêng ta, mà ngay cả lão phu nhân cũng đã hai ngày không thấy con trai cưng. Điều này càng củng cố nghi ngờ của ta.
Ta cố tình khơi gợi sự lo lắng của bà: “Hôm đó phu quân đứng còn không vững, giờ trong viện chỉ có chàng với Tiếu thiên sư, Thiên sư thì là cao nhân xuất thế, sao có thể chăm sóc người khác? Không biết bây giờ tình trạng phu quân ra sao.”
Lão phu nhân vẫn vô cùng tin tưởng vào Tiếu thiên sư, chỉ nói: “Đừng lo, đợi thêm hai ngày nữa. Tiếu thiên sư nói chỉ cần năm ngày, Hứa Nhi sẽ khỏe lại.”
Dù không thu hoạch được nhiều, nhưng ít ra ta đã biết rằng Tiếu thiên sư dự định giữ Phương Tri Hứa trong viện năm ngày.
Nếu quả thật có bí mật gì liên quan đến hắn, thì hai ngày tới sẽ là thời khắc then chốt.
Tối đó, ta không thể rời khỏi phòng, vì ngoài cửa có một đám yêu ma quỷ quái tụ tập, tất cả đều nhằm vào ta.
Lê hương xung phong nhận việc, nguyện ý đột nhập vào viện của Phương Tri Hứa giúp ta tìm hiểu tin tức.
Lê hương nhạy bén, lại rất nhanh trí.
Trước nay giao chuyện gì cho nàng, ta đều rất yên tâm.
Ta bị nhốt phòng trong, lão phu nhân lại cực kỳ tín nhiệm Tiếu nhiên sư, đứng ở góc độ ông ta mà nghĩ, chắc chắn ông ta sẽ cho rằng không ai dám đến chỗ ông ta sinh sự.
Lúc này đi tìm hiểu vừa dễ vừa hiệu quả.
Vậy là ta đồng ý cho Lê Hương đi.
Thế nhưng, nàng đã đi suốt đêm mà không thấy về.
Đối với ta, Lê Hương không chỉ là một nha hoàn, mà còn như một muội muội, một người thân cận. Nàng mất tích khiến ta lo lắng không yên.
Mấy ngày không gặp.
Bộ dáng Phương Tri Hứa vẫn như cũ, nhưng khí chất lại có gì đó rất khác.
Nếu không phải vẫn là khuôn mặt đó, nhìn cách ăn mặc và nói chuyện, ta còn tưởng là người khác.
Hắn vừa tới đã kéo tay, ôm eo ta muốn lôi vào phòng ngủ.
“Phu nhân, phu nhân ngoan của ta, vi phu nhớ nàng muốn chớt đi được…”
Hắn vừa dùng mấy câu thô tục sến rện dỗ dành ta, vừa động tay động chân, như thể muốn lột sạch ta ngay lập tức. Hành động háo sắc của hắn khiến ta nhớ đến… Triệu lão thái gia!
Lòng ta chợt lạnh đi, một nỗi sợ hãi lướt qua. Nhân lúc hắn không chú ý, ta choàng đứng dậy, với lấy cành liễu treo bên giường, quất mạnh vào hắn. Bị đánh bất ngờ, Phương Tri Hứa gào thét đau đớn.
Ta đánh liên tiếp, mỗi cú đánh càng làm cho tiếng kêu thảm thiết của hắn trở nên yếu ớt. Ngay lúc đó, ta nhận ra điều kinh khủng. Trên người Phương Tri Hứa, hồn phách của Triệu lão thái gia dần lộ ra, cành liễu đã khiến hắn hiện nguyên hình.
Quả nhiên!
Đổi hồn!
Phương Tri Hứa đã biến thành Triệu lão thái gia!
Còn Phương Tri Hứa thật sự, ai mà biết liệu hắn còn sống hay không...
11.
Tiếu thiên sư vội vã lao đến, giật lấy cây cành liễu trên tay ta, mặt đỏ bừng lên vì giận: “Phương thị! Ngươi thật to gan, dám đánh cả phu quân!!”
“Tiếu thiên sư, ông hiểu lầm rồi”, ta cười nói giả lả, “Đây là chút thú vui riêng giữa ta và phu quân, ông tuy là khách quý trong phủ nhưng cũng không nên xen vào chuyện của phu thê chủ mẫu chứ nhỉ?”
Tiếu thiên sư nghe ta không thèm ngại ngần nhắc đến chuyện phòng the, nghẹn đến mặt tái xanh.
Nhân cơ hội đó, ta liếc mắt ra hiệu cho bà mối Vương.
Bà ấy hiểu ý, lặng lẽ lui ra ngoài.
Đợi đến khi Tiếu thiên sư mang được Phương Tri Hứa đi, bà mối cũng cứu được Lê Hương về.
“Phu nhân, nô tì nghe được hết rồi!” Lê Hương kích động nói với ta, “Sợi dây người với Phương Tri Hứa cùng chặt kia căn bản không phải là âm duyên với Triệu lão thái gia mà chính là chính duyên giữa hai người.”
“Tụ Linh trận mà Tiếu thiên sư bày ra cũng là giả, thực chất đó là Sát Phách trận.”
“Tiếu thiên sư là người của Triệu gia, ông ta tới Phương phủ là vì Triệu lão thái gia nhìn trúng phu nhân mệnh cách quý, nên muốn chiếm luôn thân xác Phương Tri Hứa.”
“Hiện giờ trong thân xác Phương Tri Hứa là hồn của Triệu lão thái gia, hai người bọn họ đã hoán tâm!”
“Ta biết rồi,” Ta hỏi Lê Hương: “Bọn chúng có làm khó gì ngươi không?”
Lê Hương lắc đầu, mặt lộ vẻ ghê tởm: “Sau khi nô tì bị phát hiện, Tiếu thiên sư muốn gi*t nô tì nhưng Triệu lão thái gia kia nói giữ lại để… sau này hưởng dụng”.
Ta duỗi tay đem lê hương ôm vào trong ngực, vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, muội an toàn rồi. Muội yên tâm, mai ta sẽ nghiền nát hồn phách lão ta, không để lão ta ch*t tử tế.”
“Phu nhân, nô tì không sợ.”
Ta cùng Lê Hương nhìn nhau cười, đều âm thầm cảm thấy may mắn vì nàng ấy có thể bình an trở về.
Bà mối Vương đứng bên cạnh khẽ thở dài: “Phu nhân, ta từng nghe qua về thuật hoán tâm này. Triệu lão thái gia không thể dễ dàng trấn định linh hồn trong thân xác khác được, mỗi 5 ngày phải uống m///áu người sống mới có thể duy trì.”
Ta lo lắng: “Vậy là trong phủ, có thể sắp có thêm người ch*t...”
Bà mối Vương tức giận: “Phu nhân, họ thật sự coi thường mạng người!”
Ta bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng: “Lê Hương, ngươi có tai mắt trong phủ không, lập tức đi hỏi thăm xem có phải Phương Tri Hứa vừa gọi hạ nhân vào viện không?”
Lê Hương lĩnh mệnh rời đi, một lát sau, vội vã trở về bẩm báo: “Phu nhân, đúng như người sở liệu, vừa rồi đúng là có người bị gọi đến viện Phương Tri Hứa, không cho ai biết.”
Ta nói: “Quả nhiên! Sát phách trận kia cần 5 ngày mới có hiệu lực, lão quỷ háo sắc kia hôm nay lại vội vàng đóng giả Phương Tri Hứa đến tìm ta, nhất định đã làm hỏng chuyện, cần phải có mạng người bù lại.”
“Đi,” ta suy nghĩ , “Đi gặp lão phu nhân.”
Lão phu nhân đang ngủ trưa, ta vội vội vàng vàng xông vào kéo bà ta từ trên giường dậy.
Khi bà tỉnh giấc, chưa kịp tức giận, ta đã vội vàng hốt hoảng nói: “Lão phu nhân, trong phủ lại có người đang toan tính bò lên giường phu quân!”
“Cái gì?!” Lão phu nhân giận tím mặt, không thấy buồn ngủ gì nữa, lập tức dẫn người chạy tới viện của Phương Tri Hứa: “Con hồ ly tinh ch*t tiệt nào, dám phá hỏng đại sự của con trai ta, ta sẽ lột da ngươi.”
Trước đó ta đã dặn bà mối Vương dẫn người tới dọn sạch lục lạc trong sân.
Khi ta cùng lão phu nhân lúc chạy tới, cửa phòng Phương Tri Hứa đóng chặt, như thể đang che đậy điều gì đó.
Lão phu nhân thấy vậy càng thêm nghi ngờ, một cước đạp bay cửa phòng, cảnh tượng bên trong khiến bà ta kinh hãi.
Trong phòng tanh lòm mùi m///áu, một hạ nhân nằm nằm lăn trên đất, đầu bị c///ắt lìa, m///áu chảy ròng ròng.
Phương Tri Hứa bưng một chén m///áu tươi uống sảng khoái.
Miệng hắn be bét m///áu, nhìn không khác gì quái vật hút m///áu người trong truyền thuyết.
Bà mối Vương hét lên: “Gi*t người… Gi*t người rồi…”
Tiếng hô hoán khiến mọi người trong phủ lập tức tụ tập lại, xôn xao bàn tán.
Lê Hương chỉ vàoTtiếu thiên sư kêu lên: “Là ông ta gi*t người! Mau! Mau bắt lấy!”
Ngay lập tức, người của ta xông tới, không chút do dự bắt giữ Tiếu thiên sư.
“Ai dám chạm vào ta!” Tiếu thiên sư cũng có chút công phu, không chịu bị bắt, liều mạng phản kháng.
Hắn cho rằng người ta mang đến chỉ là gia đinh trong phủ bình thường nhưng hắn nào biết người cha ta cho ta không phải gia đinh bình thường, ai cũng có võ công.
Sau một hồi vật lộn, Tiếu thiên sư bị khống chế, ngã rạp xuống đất.
Hắn thấy tình thế nguy ngập, gào lớn: “Lão phu nhân! Các ngươi dám đối xử với ta thế này sao?!”
Lão phu nhân, lúc này mới hoàn hồn từ cảnh tượng kinh hãi, vội la lên: “Buông Tiếu thiên sư ra ngay! Ta ra lệnh, buông hắn ra!”
Nhưng không ai nghe theo lời bà ta cả.
12.
Tri huyện đại nhân nhanh chóng mang binh đến Phương phủ, lập tức bắt giữ Tiếu thiên sư và áp tải hắn về nha môn.
Ta quỳ dưới công đường, một mực trình bày mọi tội ác mà Tiếu thiên sư đã gây ra, không bỏ sót một chi tiết nào.
Để làm chứng cho lời cáo buộc, Phương Tri Hứa bị lôi ra giữa sân. Dưới ánh nắng rực rỡ, hắn bị quất mạnh bằng cành liễu.
Trong thân thể hắn, Triệu lão thái gia bị nhốt hồn, gào thét thảm thiết, khiến ai nấy đều rùng mình kinh hãi.
Cả quan viên và bách tính đều chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này, không ai còn dám nghi ngờ.
Chuyện Tiếu thiên sư lợi dụng tà thuật, mưu hại người khác rõ như ban ngày, không thể chối cãi.
Dù vậy, Tiếu thiên sư vẫn không chịu khuất phục. Hắn lớn tiếng tuyên bố rằng mình là môn khách của Triệu gia ở Võ Lăng, muốn dùng uy danh Triệu gia để uy hiếp tri huyện.
Nhưng hắn nào ngờ rằng, tri huyện lại thuộc về phe đối địch với Triệu gia. Việc hắn nhắc đến Triệu gia không những không giúp giảm tội, mà còn đẩy hắn vào vực sâu tội lỗi, làm nặng thêm bản án.
Những thông tin này, cha ta đã bí mật truyền đến tai ta từ trước. Nếu không nhờ sự chỉ dẫn này, ta chẳng dám cả gan báo quan và đẩy vụ việc đến mức này.
Tiếu thiên sư bị bắt giam vào ngục, chỉ còn chờ ngày bị ch///ém đầu giữa phố chợ.
Về phần Triệu lão thái gia, hồn phách của hắn vẫn bị nhốt trong thân xác Phương Tri Hứa, không thể thoát ra, cũng không thể uống má///u để duy trì sự tồn tại. Ngày qua ngày, hắn chịu đựng sự đau khổ, giãy giụa trong tuyệt vọng.
Bà mối Vương dự đoán: “Không quá 10 ngày nữa, hồn Triệu lão thái gia sẽ bị thân xác trục xuất, hồn phi phách tán.”
Lão phu nhân, không thể chịu nổi khi biết con trai yêu quý của mình bị hoán tâm, trở nên điên loạn. Bà ta phát cuồng, suốt ngày gào khóc.
Ta trở thành người duy nhất còn tỉnh táo trong Phương gia, giữ danh hiệu Phương phu nhân, kế tục chức vị mà Phương gia từng có, cũng coi như đúng với ước nguyện của cha.
Dẫu vậy, điều đó đã không còn quan trọng với ta nữa. Bởi vì, nhờ những bí mật của Triệu gia mà cha ta biết được, gia đình ta đã có chỗ đứng cao hơn, và những gì mà Phương gia từng có giờ cũng chẳng đáng nhắc tới.
(Hết)
Lão phu nhân thấy Phương Tri Hứa ngã xuống đất, vô cùng hoảng hốt, lao đến ôm lấy hắn, vội vàng hỏi Tiếu thiên sư:
"Con ta làm sao mà trở nên suy yếu thế này?"
Tiếu thiên sư trấn an lão phu nhân:
"Xin lão phu nhân đừng lo lắng. Lệnh công tử bị âm khí xâm nhập, mặc dù đã có đan dược của ta hỗ trợ, nhưng việc cắt đứt âm duyên đã tiêu hao không ít nguyên khí. Công tử cần được điều trị bằng Tụ Linh Trận để khôi phục, nếu không, e rằng sẽ đoản mệnh."
Nghe đến hai chữ "đoản mệnh", lão phu nhân như bị kim đ/â/m vào tim. Bà ôm chặt lấy Phương Tri Hứa, liên tục cầu xin Tiếu thiên sư nhanh chóng bày trận.
Tiếu thiên sư xoa xoa chòm râu, ra vẻ trịnh trọng, nói:
"Lão phu nhân, ta cần nói trước, trong thời gian Tụ Linh Trận diễn ra, Phương công tử không thể rời khỏi trận, phải kiêng kỵ nhiều điều, nhất là kiêng sắc dục. Nếu phá giới này, tụ linh sẽ phản phệ, tính mạng của lệnh công tử sẽ khó giữ."
Lão phu nhân gật đầu lia lịa, rồi quay lại nghiêm khắc cảnh báo:
"Tất cả nghe rõ chưa? Trong thời gian này, không ai được lơ là, nếu ta phát hiện có kẻ nào dám làm hại con ta, ta sẽ lột da, quăng cho bọn khất cái, khiến kẻ đó sống không bằng ch*t.”
Cuối cùng, bà ta liếc ta một cái đầy ác ý. Biết ý, ta nhanh chóng cúi đầu nói:
"Mẫu thân, phu quân cần tĩnh dưỡng, con sẽ tự rời về Thiên viện để không làm phiền."
Lão phu nhân gượng cười, vẻ giả dối hiện rõ:
"Con dâu biết điều, mẫu thân rất cảm kích. Đợi phu quân con khỏe lại, ta sẽ dặn nó đối đãi với con tử tế."
Trong lòng ta khinh bỉ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ dịu ngoan:
"Đa tạ mẫu thân."
Lê Hương dìu ta ra ngoài. Khi sắp rời khỏi, Tiếu thiên sư bất ngờ gọi:
"Khoan đã."
Ta quay đầu, thấy hắn đưa cho ta một bó liễu:
“Nữ tử thể âm, phu nhân lại vừa bị tổn thương nguyên khí, có lẽ sẽ hơi khó ngủ. Phu nhân hãy treo bó liễu này ở đầu giường sẽ giúp tĩnh tâm dưỡng thần, không bị phiền nhiễu.”
Ta cảm ơn Tiếu thiên sư và nhận bó liễu mang về.
Trên đường trở về, ta hỏi bà mối Vương:
"Ngươi thấy hôm nay hành động của Tiếu thiên sư có gì khác lạ không?"
Bà mối Vương hơi lúng túng:
"Phu nhân, cành liễu thường dùng để đánh quỷ, chưa từng nghe nói nó giúp tĩnh tâm hay ngủ ngon. Mà cũng có thể do ta học chưa đủ sâu, nên không hiểu hết dụng ý của ngài ấy. Nhưng nhìn chung, mọi việc Tiếu thiên sư làm hôm nay đều hợp lý."
Nếu thế, không ngại gì, chờ xem tối nay có biến cố gì xảy ra không, xem liệu Triệu lão thái gia có đến nữa không?
Đêm hôm đó, Triệu lão thái gia không xuất hiện, nhưng ngoài cửa phòng ta, trăm quỷ tụ hội.
Bọn chúng đập cửa ầm ầm, hô hào muốn cưới ta làm vợ. Ta rét run, cảm thấy căn phòng của mình đã bị bao vây bởi những cô hồn dã quỷ. Một số kẻ gan lì còn cố gắng chui qua khe cửa sổ, nhưng vừa ló đầu vào đã bị cành liễu treo trên đầu giường quất cho thảm thương, khiến chúng sợ hãi bỏ chạy.
"Chuyện này không hợp lý..." ta trầm ngâm suy nghĩ. " m duyên đã bị cắt đứt, tại sao vẫn có nhiều tà ma đến như vậy, la hét đòi kết hôn với ta?"
Lê Hương cũng cảm thấy kỳ quái:
"Trước kia chỉ có Triệu lão thái gia, nay thì như cả đám cùng kéo đến."
Bà mối Vương đứng bên cạnh, trấn an:
"Phu nhân đừng lo, những cô hồn dã quỷ này, bà mối ta có thể đối phó được. Chúng không thể làm gì hại đến người."
Với lời đảm bảo của bà mối, ta yên tâm hơn một chút.
Đêm ấy trôi qua trong sự căng thẳng. Đến gần sáng, lũ tà ma mới không cam lòng mà tan biến.
Đêm thứ hai, mọi chuyện lại lặp lại như thế.
Trong lòng ta càng thêm lo lắng. Cuối cùng đến lúc trời sáng, một gã sai vặt tiến vào báo tin cha ta đến thăm.
Cha không bao giờ đến nếu không có chuyện quan trọng, hẳn là ông có chuyện cần thương lượng với ta.
Ta vui mừng đón cha vào phủ. Cha mang theo nhiều lễ vật, lão phu nhân sau khi trò chuyện đôi câu liền lấy cớ sức khỏe yếu để rời đi, bảo ta tiếp đón cha.
Ta và cha đều thở phào nhẹ nhõm khi lão phu nhân rời khỏi.
Ta nhanh chóng đưa cha về viện của mình.
Ngay khi cửa đóng lại, cha lập tức báo tin:
"Tin tức đã điều tra xong, con hãy chuẩn bị tinh thần!”
Hóa ra, nhà Triệu gia ở Võ Lăng những năm qua vận may hanh thông là nhờ vào việc giữ âm hồn của Triệu lão thái gia lại nhân gian.
Ta lạnh lùng tiếp lời:
"Họ không cho ông ta siêu thoát để đổi lấy phúc cho con cháu ạ?"
Cha gật đầu, tiếp tục:
"Chính xác! Họ phong ấn mộ phần của Triệu lão thái gia, buộc âm hồn ông ta không thể đầu thai. Để xoa dịu sự phẫn nộ của ông ta, Triệu gia đã phục dịch đầy đủ, thỉnh thoảng còn làm âm hôn để ông ta hài lòng. Họ đã gây ra không ít tội nghiệt."
Rồi cha nhìn thẳng vào mắt ta, hỏi:
"Con đoán xem, ai là người hỗ trợ Triệu gia làm những việc tà ác này?"
Ta cảm thấy tim mình trĩu nặng:
"Kỳ nhân Võ Lăng... Tiếu thiên sư."
Cha ta đập tay lên đùi, hằn học nói:
"Chính là hắn! Tên tiểu tặc này trợ Trụ vi ngược (*), tuyệt đối không phải người tốt!"
*Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà n, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Nghe cha nói, ta lạnh lùng:
"Hắn đang ở trong phủ của con, e là ta đã mắc phải mưu kế của hắn."
Cha ta nghe vậy, càng thêm tức giận:
"Con gái, quỷ đã khó đối phó, nhưng người còn khó hơn? Cha lần này đến không chỉ để thông báo mà còn mang theo nhiều người giúp con. Chỉ cần con ra lệnh, họ sẵn sàng vì con vượt lửa băng sông."
Ta hiểu cha.
Nếu ông đã nói vậy, phần lớn là đã tìm được mục tiêu hợp tác.
Có cha chống lưng, ta đây không sợ trời không sợ đất.
"Cha cứ yên tâm, con là do cha tự mình dạy dỗ, chẳng lẽ không đối phó được với một tiểu thiên sư sao? Cha cứ làm đại sự, nơi đây mọi việc, con sẽ tự lo liệu."
10.
“Có tin tức cha mang đến, ta gần như có thể kết luận lần này Tiếu thiên sư đến phương phủ chắc chắn không có ý đồ tốt.”
Tụ Linh Trận bày trong viện của Phương Tri Hứa, mọi người đã hai ngày không được vào, cũng không thấy mặt Phương Tri Hứa.
Ta lấy cớ đến thăm phu quân chạy qua đó tìm hiểu tin tức.
Vừa tiền vào trong viện, bà mối đã nhắc nhở: “Phu nhân cẩn thận.”
Lời nhắc nhở khiến ta trở nên cảnh giác. Quan sát kỹ xung quanh, ta mới nhận ra trong viện đã được giăng đầy những sợi tơ, treo khắp nơi là những chiếc chuông nhỏ. Nếu ai vô tình chạm phải tơ, chuông sẽ kêu lên đánh động.
Tiếu thiên sư nghe tiếng lập tức ra cửa, hỏi ta đến đây có chuyện gì.
“Lâu không gặp phu quân, ta đến thăm,” ta trả lời, cố giữ vẻ bình tĩnh.
Tiếu thiên sư lấy cớ Phương Tri Hứa phải tĩnh dưỡng, từ chối ta.
Ta cũng không dây dưa nhiều, quay ra đi tới chỗ lão phu nhân.
Dò hỏi vài câu mới biết được được không chỉ riêng ta, mà ngay cả lão phu nhân cũng đã hai ngày không thấy con trai cưng. Điều này càng củng cố nghi ngờ của ta.
Ta cố tình khơi gợi sự lo lắng của bà: “Hôm đó phu quân đứng còn không vững, giờ trong viện chỉ có chàng với Tiếu thiên sư, Thiên sư thì là cao nhân xuất thế, sao có thể chăm sóc người khác? Không biết bây giờ tình trạng phu quân ra sao.”
Lão phu nhân vẫn vô cùng tin tưởng vào Tiếu thiên sư, chỉ nói: “Đừng lo, đợi thêm hai ngày nữa. Tiếu thiên sư nói chỉ cần năm ngày, Hứa Nhi sẽ khỏe lại.”
Dù không thu hoạch được nhiều, nhưng ít ra ta đã biết rằng Tiếu thiên sư dự định giữ Phương Tri Hứa trong viện năm ngày.
Nếu quả thật có bí mật gì liên quan đến hắn, thì hai ngày tới sẽ là thời khắc then chốt.
Tối đó, ta không thể rời khỏi phòng, vì ngoài cửa có một đám yêu ma quỷ quái tụ tập, tất cả đều nhằm vào ta.
Lê hương xung phong nhận việc, nguyện ý đột nhập vào viện của Phương Tri Hứa giúp ta tìm hiểu tin tức.
Lê hương nhạy bén, lại rất nhanh trí.
Trước nay giao chuyện gì cho nàng, ta đều rất yên tâm.
Ta bị nhốt phòng trong, lão phu nhân lại cực kỳ tín nhiệm Tiếu nhiên sư, đứng ở góc độ ông ta mà nghĩ, chắc chắn ông ta sẽ cho rằng không ai dám đến chỗ ông ta sinh sự.
Lúc này đi tìm hiểu vừa dễ vừa hiệu quả.
Vậy là ta đồng ý cho Lê Hương đi.
Thế nhưng, nàng đã đi suốt đêm mà không thấy về.
Đối với ta, Lê Hương không chỉ là một nha hoàn, mà còn như một muội muội, một người thân cận. Nàng mất tích khiến ta lo lắng không yên.
Mấy ngày không gặp.
Bộ dáng Phương Tri Hứa vẫn như cũ, nhưng khí chất lại có gì đó rất khác.
Nếu không phải vẫn là khuôn mặt đó, nhìn cách ăn mặc và nói chuyện, ta còn tưởng là người khác.
Hắn vừa tới đã kéo tay, ôm eo ta muốn lôi vào phòng ngủ.
“Phu nhân, phu nhân ngoan của ta, vi phu nhớ nàng muốn chớt đi được…”
Hắn vừa dùng mấy câu thô tục sến rện dỗ dành ta, vừa động tay động chân, như thể muốn lột sạch ta ngay lập tức. Hành động háo sắc của hắn khiến ta nhớ đến… Triệu lão thái gia!
Lòng ta chợt lạnh đi, một nỗi sợ hãi lướt qua. Nhân lúc hắn không chú ý, ta choàng đứng dậy, với lấy cành liễu treo bên giường, quất mạnh vào hắn. Bị đánh bất ngờ, Phương Tri Hứa gào thét đau đớn.
Ta đánh liên tiếp, mỗi cú đánh càng làm cho tiếng kêu thảm thiết của hắn trở nên yếu ớt. Ngay lúc đó, ta nhận ra điều kinh khủng. Trên người Phương Tri Hứa, hồn phách của Triệu lão thái gia dần lộ ra, cành liễu đã khiến hắn hiện nguyên hình.
Quả nhiên!
Đổi hồn!
Phương Tri Hứa đã biến thành Triệu lão thái gia!
Còn Phương Tri Hứa thật sự, ai mà biết liệu hắn còn sống hay không...
11.
Tiếu thiên sư vội vã lao đến, giật lấy cây cành liễu trên tay ta, mặt đỏ bừng lên vì giận: “Phương thị! Ngươi thật to gan, dám đánh cả phu quân!!”
“Tiếu thiên sư, ông hiểu lầm rồi”, ta cười nói giả lả, “Đây là chút thú vui riêng giữa ta và phu quân, ông tuy là khách quý trong phủ nhưng cũng không nên xen vào chuyện của phu thê chủ mẫu chứ nhỉ?”
Tiếu thiên sư nghe ta không thèm ngại ngần nhắc đến chuyện phòng the, nghẹn đến mặt tái xanh.
Nhân cơ hội đó, ta liếc mắt ra hiệu cho bà mối Vương.
Bà ấy hiểu ý, lặng lẽ lui ra ngoài.
Đợi đến khi Tiếu thiên sư mang được Phương Tri Hứa đi, bà mối cũng cứu được Lê Hương về.
“Phu nhân, nô tì nghe được hết rồi!” Lê Hương kích động nói với ta, “Sợi dây người với Phương Tri Hứa cùng chặt kia căn bản không phải là âm duyên với Triệu lão thái gia mà chính là chính duyên giữa hai người.”
“Tụ Linh trận mà Tiếu thiên sư bày ra cũng là giả, thực chất đó là Sát Phách trận.”
“Tiếu thiên sư là người của Triệu gia, ông ta tới Phương phủ là vì Triệu lão thái gia nhìn trúng phu nhân mệnh cách quý, nên muốn chiếm luôn thân xác Phương Tri Hứa.”
“Hiện giờ trong thân xác Phương Tri Hứa là hồn của Triệu lão thái gia, hai người bọn họ đã hoán tâm!”
“Ta biết rồi,” Ta hỏi Lê Hương: “Bọn chúng có làm khó gì ngươi không?”
Lê Hương lắc đầu, mặt lộ vẻ ghê tởm: “Sau khi nô tì bị phát hiện, Tiếu thiên sư muốn gi*t nô tì nhưng Triệu lão thái gia kia nói giữ lại để… sau này hưởng dụng”.
Ta duỗi tay đem lê hương ôm vào trong ngực, vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, muội an toàn rồi. Muội yên tâm, mai ta sẽ nghiền nát hồn phách lão ta, không để lão ta ch*t tử tế.”
“Phu nhân, nô tì không sợ.”
Ta cùng Lê Hương nhìn nhau cười, đều âm thầm cảm thấy may mắn vì nàng ấy có thể bình an trở về.
Bà mối Vương đứng bên cạnh khẽ thở dài: “Phu nhân, ta từng nghe qua về thuật hoán tâm này. Triệu lão thái gia không thể dễ dàng trấn định linh hồn trong thân xác khác được, mỗi 5 ngày phải uống m///áu người sống mới có thể duy trì.”
Ta lo lắng: “Vậy là trong phủ, có thể sắp có thêm người ch*t...”
Bà mối Vương tức giận: “Phu nhân, họ thật sự coi thường mạng người!”
Ta bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng: “Lê Hương, ngươi có tai mắt trong phủ không, lập tức đi hỏi thăm xem có phải Phương Tri Hứa vừa gọi hạ nhân vào viện không?”
Lê Hương lĩnh mệnh rời đi, một lát sau, vội vã trở về bẩm báo: “Phu nhân, đúng như người sở liệu, vừa rồi đúng là có người bị gọi đến viện Phương Tri Hứa, không cho ai biết.”
Ta nói: “Quả nhiên! Sát phách trận kia cần 5 ngày mới có hiệu lực, lão quỷ háo sắc kia hôm nay lại vội vàng đóng giả Phương Tri Hứa đến tìm ta, nhất định đã làm hỏng chuyện, cần phải có mạng người bù lại.”
“Đi,” ta suy nghĩ , “Đi gặp lão phu nhân.”
Lão phu nhân đang ngủ trưa, ta vội vội vàng vàng xông vào kéo bà ta từ trên giường dậy.
Khi bà tỉnh giấc, chưa kịp tức giận, ta đã vội vàng hốt hoảng nói: “Lão phu nhân, trong phủ lại có người đang toan tính bò lên giường phu quân!”
“Cái gì?!” Lão phu nhân giận tím mặt, không thấy buồn ngủ gì nữa, lập tức dẫn người chạy tới viện của Phương Tri Hứa: “Con hồ ly tinh ch*t tiệt nào, dám phá hỏng đại sự của con trai ta, ta sẽ lột da ngươi.”
Trước đó ta đã dặn bà mối Vương dẫn người tới dọn sạch lục lạc trong sân.
Khi ta cùng lão phu nhân lúc chạy tới, cửa phòng Phương Tri Hứa đóng chặt, như thể đang che đậy điều gì đó.
Lão phu nhân thấy vậy càng thêm nghi ngờ, một cước đạp bay cửa phòng, cảnh tượng bên trong khiến bà ta kinh hãi.
Trong phòng tanh lòm mùi m///áu, một hạ nhân nằm nằm lăn trên đất, đầu bị c///ắt lìa, m///áu chảy ròng ròng.
Phương Tri Hứa bưng một chén m///áu tươi uống sảng khoái.
Miệng hắn be bét m///áu, nhìn không khác gì quái vật hút m///áu người trong truyền thuyết.
Bà mối Vương hét lên: “Gi*t người… Gi*t người rồi…”
Tiếng hô hoán khiến mọi người trong phủ lập tức tụ tập lại, xôn xao bàn tán.
Lê Hương chỉ vàoTtiếu thiên sư kêu lên: “Là ông ta gi*t người! Mau! Mau bắt lấy!”
Ngay lập tức, người của ta xông tới, không chút do dự bắt giữ Tiếu thiên sư.
“Ai dám chạm vào ta!” Tiếu thiên sư cũng có chút công phu, không chịu bị bắt, liều mạng phản kháng.
Hắn cho rằng người ta mang đến chỉ là gia đinh trong phủ bình thường nhưng hắn nào biết người cha ta cho ta không phải gia đinh bình thường, ai cũng có võ công.
Sau một hồi vật lộn, Tiếu thiên sư bị khống chế, ngã rạp xuống đất.
Hắn thấy tình thế nguy ngập, gào lớn: “Lão phu nhân! Các ngươi dám đối xử với ta thế này sao?!”
Lão phu nhân, lúc này mới hoàn hồn từ cảnh tượng kinh hãi, vội la lên: “Buông Tiếu thiên sư ra ngay! Ta ra lệnh, buông hắn ra!”
Nhưng không ai nghe theo lời bà ta cả.
12.
Tri huyện đại nhân nhanh chóng mang binh đến Phương phủ, lập tức bắt giữ Tiếu thiên sư và áp tải hắn về nha môn.
Ta quỳ dưới công đường, một mực trình bày mọi tội ác mà Tiếu thiên sư đã gây ra, không bỏ sót một chi tiết nào.
Để làm chứng cho lời cáo buộc, Phương Tri Hứa bị lôi ra giữa sân. Dưới ánh nắng rực rỡ, hắn bị quất mạnh bằng cành liễu.
Trong thân thể hắn, Triệu lão thái gia bị nhốt hồn, gào thét thảm thiết, khiến ai nấy đều rùng mình kinh hãi.
Cả quan viên và bách tính đều chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này, không ai còn dám nghi ngờ.
Chuyện Tiếu thiên sư lợi dụng tà thuật, mưu hại người khác rõ như ban ngày, không thể chối cãi.
Dù vậy, Tiếu thiên sư vẫn không chịu khuất phục. Hắn lớn tiếng tuyên bố rằng mình là môn khách của Triệu gia ở Võ Lăng, muốn dùng uy danh Triệu gia để uy hiếp tri huyện.
Nhưng hắn nào ngờ rằng, tri huyện lại thuộc về phe đối địch với Triệu gia. Việc hắn nhắc đến Triệu gia không những không giúp giảm tội, mà còn đẩy hắn vào vực sâu tội lỗi, làm nặng thêm bản án.
Những thông tin này, cha ta đã bí mật truyền đến tai ta từ trước. Nếu không nhờ sự chỉ dẫn này, ta chẳng dám cả gan báo quan và đẩy vụ việc đến mức này.
Tiếu thiên sư bị bắt giam vào ngục, chỉ còn chờ ngày bị ch///ém đầu giữa phố chợ.
Về phần Triệu lão thái gia, hồn phách của hắn vẫn bị nhốt trong thân xác Phương Tri Hứa, không thể thoát ra, cũng không thể uống má///u để duy trì sự tồn tại. Ngày qua ngày, hắn chịu đựng sự đau khổ, giãy giụa trong tuyệt vọng.
Bà mối Vương dự đoán: “Không quá 10 ngày nữa, hồn Triệu lão thái gia sẽ bị thân xác trục xuất, hồn phi phách tán.”
Lão phu nhân, không thể chịu nổi khi biết con trai yêu quý của mình bị hoán tâm, trở nên điên loạn. Bà ta phát cuồng, suốt ngày gào khóc.
Ta trở thành người duy nhất còn tỉnh táo trong Phương gia, giữ danh hiệu Phương phu nhân, kế tục chức vị mà Phương gia từng có, cũng coi như đúng với ước nguyện của cha.
Dẫu vậy, điều đó đã không còn quan trọng với ta nữa. Bởi vì, nhờ những bí mật của Triệu gia mà cha ta biết được, gia đình ta đã có chỗ đứng cao hơn, và những gì mà Phương gia từng có giờ cũng chẳng đáng nhắc tới.
(Hết)