-
Chương 2
6.
Có lẽ bởi vì Hà Lãnh Dịch hiếm khi tức giận nên đã thực sự khiến gia đình Lâm sợ hãi, bọn họ đều bình tĩnh lại.
Sau khi hai ông bà Lâm gia thấp giọng dặn dò Lâm Tĩnh Di vài câu, đã bị cảnh sát thuyết phục bỏ về. Lâm Tĩnh Di ôm đứa nhỏ khóc lóc trở về phòng, hình như vẫn cảm thấy ấm ức nhưng c ắn chet không chịu ly hôn.
Tôi gọi Hà Lãnh Dịch đến thư phòng.
“Con trai, từ khi con trưởng thành đến nay chưa bao giờ để mẹ phải lo lắng. Mẹ vốn không muốn quản chuyện vợ chồng con, nhưng chuyện của Lâm Tĩnh Di, con rốt cuộc nghĩ như thế nào, mẹ hy vọng con có thể thẳng thắn trò chuyện với mẹ một chút.”
Tôi luôn tin tưởng vào sự hòa hợp trong gia đình và mong mọi việc sẽ ổn thỏa, nhưng Lâm Tĩnh Di nhiều lần gây náo loạn như thế, làm cho tôi không thể ngồi yên không để ý tới nữa.
Hà Lãnh Dịch lau mặt: “Mẹ, con xin lỗi.”
“Con không biết lúc trước con đã ngu ngốc như thế nào mà lại yêu cô ta, và bây giờ... Con rất muốn ly hôn, nhưng Lâm Tĩnh Di nhất định sẽ không từ bỏ, nên con cũng không biết phải làm sao bây giờ.”
Nhìn bộ dáng đau khổ của nó, tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con trước kia làm việc chưa bao giờ hồ đồ như vậy."
Hà Lãnh Dịch cúi đầu không nói gì, giống như đang ăn năn.
"Được rồi, nếu con thật sự muốn ly hôn, ta có thể để cho luật sư nói chuyện với bọn họ, nhưng Nhu Nhu vẫn còn nhỏ, sợ là khó tranh giành quyền nuôi dưỡng."
Không nghĩ tới Hà Lãnh Dịch lại nhíu mày nói: "Đứa nhỏ này nếu cô ta thật sự muốn, thì cứ để cô ta mang đi."
Lúc này, nó lại trở nên quả quyết. Tôi không thể chịu nổi khi nghĩ đến đứa trẻ ngây thơ đó. Đúng lúc này, Hà Quân đẩy cửa bước vào.
Bộ dạng của ông ấy khiến Hà Lãnh Dịch có chút lo lắng, nó đứng dậy khỏi ghế sô pha nói: “Bố, sao bố lại về?”
Ông là giáo viên đại học, mấy ngày nay lẽ ra phải dẫn học sinh đến thành phố lân cận để luyện tập. . . Hà Quân bình thường là một người rất hiền lành, nhưng hôm nay hiếm khi có vẻ mặt thẳng thắn:
“Hôm nay Lâm Tĩnh Di gọi điện cho bố, bảo bố quay lại. Lãnh Dịch, hôn nhân không phải là trò trẻ con, việc gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ.”
Hà Lãnh Dịch đứng đó, im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Con chỉ tức giận vì cô ta luôn gây rắc rối cho gia đình.”
“Bây giờ nó là vợ của con, nếu trong lòng con có bất bình gì, với tư cách là chồng con nên chú ý và an ủi nó trước thay vì cãi nhau. Ly hôn không thể giải quyết tận gốc vấn đề. Đừng quên rằng hai đứa vẫn bị ràng buộc bởi một đứa con, nửa đời sau cũng không thể tách rời.”
Quả thực, lời nói của Hà Quân rất có lý.
7.
Có lẽ lời nói của bố có tác dụng, Lãnh Dịch không còn kiên quyết đòi ly hôn nữa. Sau khi nó trở về nói chuyện cùng Lâm Tĩnh Di nói, cuối cùng khiến Lâm Tĩnh Di đáp ứng nhận lỗi với Lãnh Nguyệt, cũng hứa hẹn tương lai sẽ không tái phạm sai lầm tương tự.
Nhưng Lãnh Nguyệt vẫn không chịu tha thứ, khoảng thời gian này con bé muốn ở chỗ Vu Hân tịnh dưỡng vài ngày. Vu gia cùng nhà chúng tôi là thế giao, tôi đã nhìn Vu Hân lớn lên, chẳng khác gì chị ruột của Lãnh Nguyệt.
Tôi không phản đối, sai người chở Lãnh Nguyệt qua đó. Nhưng như vậy khiến tình cảnh của Lâm Tĩnh Di có chút xấu hổ.
Chị Phùng nói với tôi: "Mấy ngày nay thiếu phu nhân bỏ ra rất nhiều tiền để chọn lựa, cuối cùng cũng chọn được một chiếc vòng cổ nói là muốn tặng cho tiểu thư, coi như nhận lỗi, cũng là chúc mừng tiểu thư thi đậu vào trường đại học mình muốn.”
“Nhưng tiểu thư đi mấy ngày nay không trở về, như thế nào cũng không cho thiếu phu nhân cơ hội hòa giải này. Cho nên gần đây thiếu phu nhân giống như lại cảm thấy bí bách, thường xuyên nổi giận. Dì bảo mẫu còn nói với tôi, dì ấy còn nghe thấy thiếu phu nhân ở trong phòng mắng thiếu gia."
Nghe được những chuyện này, tôi thật sự có chút phiền não: "Vậy cô ta muốn như thế nào?"
“Ôm đứa nhỏ đến Vu gia tìm tiểu thư, quỳ xuống trước mặt tiểu thư.”
Giọng chị Phùng càng lúc càng thấp. Đây rõ ràng là một vụ bắt cóc đạo đức. Nhưng dù sao cũng không thể để cho cô ta đến Vu gia gây sự, khiến cho người ta chê cười.
Vì thế, tôi chỉ có thể miễn cưỡng gọi điện thoại cho Lãnh Nguyệt, bảo con bé về nhà một chuyến để diễn cho xong màn này. Đêm đó, Vu Hân liền đưa Lãnh Nguyệt về nhà.
Vì để cảm ơn Vu Hân mấy ngày nay đã khuyên giải chiếu cố Lãnh Nguyệt, tôi cố ý để người hầu làm một bàn món ăn cô ấy thích.
“Dì, dì quá khách sáo rồi.”
Vu Hân cười kéo Lãnh Nguyệt ngồi xuống, nháy mắt với Lãnh Nguyệt. Sắc mặt vốn trầm mặc của Lãnh Nguyệt đã dịu đi không ít. Nhưng Lâm Tĩnh Di ngồi đối diện hai đứa thì dần dần biến sắc.
Hà Lãnh Dịch mỉm cười rót nước trái cây cho Vu Hân: "Em còn phải lái xe, đừng uống rượu. Nước mâm xôi sương sen chua ngọt rất ngon miệng, em nếm thử đi."
Vu Hân ngẩng đầu nhìn nó thật sâu, lễ phép nhưng xa cách nói: "Cám ơn, tôi tự mình làm được."
Tôi thấy Lãnh Dịch đặt ly xuống, ánh mắt trở nên ảm đạm, hai đứa nó đã dần xa cách nhau rồi. Nhưng sắc mặt Lâm Tĩnh Di vào lúc này lại cực kì u ám, ngay cả lời nhận lỗi ban đầu, cô ta cũng chỉ nói qua loa một câu xin lỗi, sau đó ném hộp dây chuyền lên bàn rồi đi lên lầu.
Lãnh Nguyệt vốn còn muốn phát tiết, nhưng bị Vu Hân kéo lại: "Phụ nữ sau khi sinh nồng độ hormone không ổn định, em đừng so đo với cô ấy."
“Chị Hân, em nghe chị.”
Lãnh Nguyệt nói xong, lạnh lùng liếc Lãnh Dịch một cái. Lãnh Dịch ánh mắt tối tăm, nhìn ra được nó cũng rất bất mãn với hành động này của Lâm Tĩnh Di.
Nhưng tôi không ngờ rằng ngày hôm sau, một số người thân và bạn bè gọi điện cho tôi và nói với tôi rằng Hạ gia và Vu gia đã cùng nhau lên hotsearch.
Tôi mở liên kết ra xem, chỉ thấy một tài khoản truyền thông nổi tiếng nào đó ở địa phương đăng bài phốt nói Vu Hân là tình nhân của Hà Lãnh Dịch, xúi giục Hà Lãnh Dịch ly hôn với người vợ vừa mới sinh con không lâu. Còn gây rạn nứt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Lâm Tĩnh Di và tôi.
Trong lúc nhất thời, Vu Hân cùng người một nhà chúng tôi đã bị đông đảo cư dân mạng ăn dưa mắng một trận. Tôi liên hệ công ty quan hệ xã hội khẩn cấp xử lý, lại vội vàng về nhà tìm Lâm Tĩnh Di muốn hỏi rõ ràng việc này.
Nhưng không ngờ vừa lúc gặp Lãnh Dịch cãi nhau với cô ta long trời lở đất ở trong nhà. Chỉ nghe Lâm Tĩnh Di hét lớn: "Anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì! Ánh mắt kia của anh chính là dư tình chưa dứt, anh chính là muốn ngoại tình, muốn cùng cô ta ở chung một chỗ, tôi nói sai sao?!"
8.
"Ly hôn, nhất định phải ly hôn!"
Lần này, không cần tôi nói gì nữa, con trai liền quyết tâm muốn ly hôn. Ngay cả Hà Quân lại ra mặt khuyên giải, nó cũng không muốn nghe, chỉ nói cho dù như thế nào cũng không muốn gặp lại Lâm Tĩnh Di.
Tôi nhẫn nại nói với Lâm Tĩnh Di: "Người trong nhà chúng ta náo loạn như thế nào, đều là chuyện của chúng ta. Nhưng hôm nay cô lại làm liên luỵ đến Hân Hân và Vu gia, còn lên cả hotsearch, cô chẳng lẽ không biết chuyện này gây ảnh hưởng này lớn đến mức nào sao?"
“Vậy thì sao?”
Lâm Tĩnh Di cười lạnh nói với tôi: "Đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng bà nghĩ như thế nào, bà hiện tại chắc là vui vẻ chet đi được, hận không thể bắt tôi thu dọn đồ đạc cút đi ngay bây giờ, đúng không? Đừng có mơ! Tôi nói cho bà biết, bà già chet tiệt, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc dù có bất cứ chuyện gì!”
Nói xong, cô ta liền nổi giận xông ra cửa. Tôi vốn tưởng rằng cô ta chỉ nói những lời cay nghiệt, vội vàng xử lý vụ bê bối bên ngoài, không ngờ buổi chiều lại có người gọi điện thoại tới, nói Lâm Tĩnh Di gây náo loạn ở công ty Vu Hân, đập phá, la hét trong phòng làm việc của cô ấy.
Hai vị trưởng lão nhà họ Vu đích thân đến yêu cầu giải thích, dù là bạn cũ nhiều năm nhưng tôi vẫn xấu hổ, chỉ có thể thấp giọng giải thích và xin lỗi.
Trước khi đi, Vu tiên sinh trầm giọng nói: "Hoàng tổng, chúng ta cũng là người quen biết cũ, không thể trở thành thông gia tôi rất tiếc, nhưng ít ra cũng đừng để chúng ta trở thành kẻ thù. Hân Hân là con gái duy nhất của tôi, chuyện hôm nay nếu có lần sau thì đừng trách tôi không nhận bằng hữu.”
Sau đó, tôi gọi Hà Quân tới: "Lâm Tĩnh Di ở chỗ này một ngày, hai nhà chúng ta đều sẽ không được yên bình. Hiện tại cô ta để tâm vào chuyện vụn vặt, đã nhận định Lãnh Dịch là vì Hân Hân mới muốn ly hôn."
Hà Quân thở dài: "Thật sự là không nghĩ tới sự tình lại nháo đến nước này. Nhưng cô ta không buông tay, cuộc hôn nhân này cũng không ly hôn được. Hơn nữa, trong lúc nóng giận không thể đưa ra quyết định chính xác được. Nó từ trước đến nay là như vậy, đều chỉ nghĩ mọi việc theo hướng tốt.”
Tôi lắc đầu: "Ngay từ đầu em đã không đồng ý cho Lâm Tĩnh Di vào cửa, là Lãnh Dịch một lần lại một lần kiên trì, anh cũng đồng ý, mới có hôn sự này. Hôm nay em vẫn kiên định với cái nhìn của mình, người phụ nữ này không phải là một người vợ tốt."
Nói xong, Hà Quân cũng hiểu ý của tôi.
"Được rồi, vậy không bằng như vậy, chuyện ly hôn này vừa nghĩ vừa quan sát xem sao. Bất kể như thế nào, hiện tại sắp xếp cho hai đứa chúng nó tách ra trước. Còn Lâm Tĩnh Di và con trai của nó.... chi bằng đưa đến biệt thự ở Giang Trung tĩnh dưỡng đi."
“Nơi đó cách đây không xa nhưng có một chi nhánh công ty của nhà chúng ta, chúng ta cũng đặt mua mấy bất động sản ở nơi đó rồi tạm thời cho hai mẹ con nó ở. Ít nhất, có thể thay đổi tâm trạng.”
Tôi gật đầu: "Cũng được.”
9.
Sau khi Lâm Tĩnh Di bị đưa đi, trong nhà hiếm khi yên tĩnh hai ngày. Lãnh Dịch vẫn không muốn về nhà, luôn đi sớm về trễ, thậm chí cả đêm không về.
Lãnh Nguyệt nói với tôi: "Con cảm thấy khoảng thời gian này anh trai hơi là lạ. Hơn nữa con còn nghe thấy anh trai và ba ở thư phòng ầm ĩ vài lần, động tĩnh rất lớn. Ba trước kia chưa bao giờ tức giận như vậy."
Nói vậy, lại là lão Hà đang khuyên Lãnh Dịch nể tình đứa nhỏ không nên tùy hứng. Đứa nhỏ này, thật sự là càng lớn càng làm cho người ta phải lo lắng.
“Nguyệt Nguyệt, con sắp phải đi học, không cần lo nhiều như vậy. Chuyện trong nhà, mẹ sẽ xử lý tốt.” Tôi trấn an con bé.
“Không phải mẹ... Không chỉ như vậy. Chị Hân gần đây còn nói với con, anh trai luôn đứng dưới lầu nhà chị ấy chờ chị ấy, làm cho chị ấy cảm thấy khó chịu.” Lãnh Nguyệt thấp giọng nói.
“Mẹ, anh trai và chị Hân thật sự không thể ở bên nhau sao?” Lãnh Nguyệt yếu ớt hỏi.
Tôi nhíu mày: “Sau này đừng nói như vậy nữa."
Tôi đương nhiên thích Hân Hân, nếu con bé trở thành con dâu của tôi, tôi đương nhiên rất vui mừng. Nhưng hôm nay Lâm Tĩnh Di và Nhu Nhu đã xuất hiện, cho dù tôi là mẹ ruột của Lãnh Dịch, cũng không thể để Hân Hân trả giá cho sai lầm của Lãnh Dịch.
Lúc đầu muốn vứt bỏ Hân Hân là nó, bây giờ người muốn quay đầu lại cũng là nó. Nhưng trên đời này không có ai nhất định phải chờ đợi ai, cũng không có ai nhất định phải chấp nhận tủi thân vì ai. Hân Hân, con bé xứng đáng có một người đàn ông tốt hơn.
Lại một đêm khuya, Lãnh Dịch say rượu trở về, tựa vào sô pha, vô thức nhắc tới tên của Vu Hân. Tối hôm đó Vu Hân cũng gọi điện thoại cho tôi: “Dì ơi, người khuyên Lãnh Dịch đi. Từ sau khi Lâm Tĩnh Di xuất hiện, con cũng chỉ coi anh ấy là bạn bè bình thường, hôm nay anh ấy làm như vậy, đối với tất cả chúng ta đều không tốt.”
Hỏi kỹ, tôi mới biết được, đêm nay Lãnh Dịch lại đi tìm Vu Hân. Nó canh giờ tan tầm rồi đứng dưới lầu công ty Vu Hân tỏ tình với con bé, chuyện này gây náo động lớn, nhưng bị Vu Hân khéo léo từ chối trước mặt mọi người.
Sau đó, Lãnh Dịch bị đả kích lớn, liền đến quán bar mua say, là Vu Hân phái người đi theo đưa nó về nhà, sau khi cúp điện thoại, tôi có chút đau đầu.
Tôi thậm chí còn muốn lôi Hà Lãnh Dịch lên và đánh thật mạnh vào đầu nó để xem rốt cục nó muốn làm cái gì.
Nhưng vào lúc này, trong hòm thư của tôi đột nhiên nhận được một email nặc danh.
[Đừng để Hà Lãnh Dịch tới gần Vu Hân, nếu không hắn sẽ phải trả giá lớn.]