-
Phần 3
12.
Khi nhìn thấy thư hoà ly, hắn dường như đ//iên lên: “Là vì ta nạp thiếp sao? Nhưng rõ ràng là nàng đã đồng ý…Được rồi, nếu nàng không muốn, ta không nạp thiếp nữa.”
Hắn trầm giọng nói: “Nếu nàng không thích nàng ta, ta có thể đuổi nàng ta đi hoặc giet luôn cũng được. Uyển Uyển, ta sẽ không đồng ý hoà ly đâu.”
Ta lặng lẽ nhìn hắn, cay nghiệt nói: “Nếu chàng thực sự muốn giet nàng ta, thì bây giờ chàng đã không bắt ta phải lựa chọn, để ta làm kẻ xấu.”
"Thẩm Như An, chàng thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra năm đó nàng ta cải trang thành nam nhân. Hai người cùng nhau trải qua một năm ở biên giới, từng bước sa ngã. Cả năm trời, chàng có từng nhớ đến lời hứa mà ngày đó đã hứa với ta không?”
“Những năm này đối mặt với ta, chàng có bao giờ cảm thấy xấu hổ dù chỉ một chút không?”
"Ba năm trước, chàng gặp lại nàng ta, lúc này trong tay nàng ôm đứa con của hai người. Nhìn đứa trẻ có nét giống mình, chàng nghĩ gì trong lòng? Có phải chàng cảm thấy may mắn vì cả đời này không cần vì ta mà không thể có đứa con của riêng mình? Vì đứa trẻ này, chàng cũng đã tha thứ cho mẫu thân của nó. Phải chăng chàng cảm thấy bản thân yêu ta sâu đậm, nhìn kìa, để không khiến Khương Uyển buồn, ta đã cố gắng che giấu điều này, ta yêu nàng ấy biết bao."
"Không phải vậy, không phải như vậy, Uyển Uyển..." Giọng hắn nghẹn ngào, khóe miệng run rẩy không ngừng, nước mắt trào ra, "Chỉ là nhất thời tò mò, ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào kỳ lạ như vậy. Chuyện đêm ấy với nàng ta chỉ là ngoài ý muốn. Ta không yêu nàng ta, ta chỉ yêu nàng, Uyển Uyển, ta chỉ yêu nàng mà thôi..."
Ta ngẩng đầu, cố nén nước mắt: “'Thẩm Như An, đến đây thôi. Trên trời xanh dưới biển vàng, từ nay về sau, giữa chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Ta nhìn theo bóng lưng hắn loạng choạng bước đi, đột nhiên ta nhớ lại kiếp trước.
Dù nắm giữ quyền lực tối cao của đế vương, nhưng hắn vẫn tận tâm tận lực, tìm kiếm phương pháp trường sinh cho ta, quỳ lạy trời đất, bái thần Phật.
Núi Thương Sơn phủ đầy tuyết, những chiếc đèn lồng thắp sáng ngày đêm.
Tại chùa Chiêu Hóa, ngôi chùa linh thiêng nhất thiên hạ, ngọn đèn trường minh đã cháy suốt chín mươi tám ngày một đêm.
Gió thổi mạnh, tuyết rơi dày, Thẩm Như An quỳ gối trước Phật điện.
“Thần phật có linh thiêng... Thẩm Như An nguyện ý trả giá cả cuộc đời này để làm lại từ đầu.”
"Cầu mong Khương Uyển tìm được người mình yêu, sống một cuộc đời không lo âu hay phiền muộn.”
"Còn ta, Thẩm Như An, chết sống không màng."
Nếu như hắn biết được, hắn đã dùng kiếp kiếp nhân sinh, chỉ đổi lấy một Khương Uyển.
Liệu hắn có... hối hận hay không?
13.
Sáng sớm hôm sau, ta đã chuẩn bị ngựa rồi vào cung.
Trên thế gian này, không chỉ có Thẩm Như An có công lao phò tá vua lên ngôi.
Ta, Khương Uyển, trước đây đã giúp vị Hoàng đế hiện tại chiếm lấy ngai vàng, người vẫn còn nợ ta một lời hứa.
“Khương tiểu thư, cẩn thận."
"Cảm ơn Cao công công."
Cao Thịnh là thái giám thân cận của Tiêu Cẩm Dương, đã theo hầu nhiều năm.
"Người quá lời rồi ạ."
Mấy năm nay, ngoại trừ yến tiệc trong cung, ta chưa bao giờ gặp riêng Tiêu Cẩm Dương.
Khi ta đến, bên trong ngự thư phòng, Hoàng đế đã sớm tan triều, cởi bỏ long bào, thay vào một bộ y phục gấm trắng thanh tao, trên đầu gắn một chiếc mão ngọc quý giá.
Tiêu Cẩm Dương quay người lại, dáng người cao ráo thanh lịch, tuấn tú phi phàm. Ánh mắt sắc sảo, đôi đồng tử sâu thẳm, trên vạt áo thoang thoảng hương Long Xuyến. Giờ đã đến độ tuổi sung mãn lại càng thêm cứng cỏi và điềm đạm.
Kiếp trước, sau khi Thái tử đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo và qua đời, cục diện trong cung thay đổi đột ngột.
Mẫu phi của Tiêu Cẩm Dương đã qua đời từ sớm, lại không được sủng ái, gia tộc ngoại thích cũng không có ai, nên không có lợi thế trong việc tranh giành ngôi vị.
Vì vậy, dù đã đọc hết sách trên đời, trong lòng mang chí lớn trị vì thiên hạ, nhưng Tiêu Cẩm Dương cũng chỉ có thể che giấu tài năng, không muốn vướng vào tranh đấu.
Dưới sự hỗ trợ của Khương gia, Tiêu Ngọc Dương nhanh chóng củng cố vị thế của mình.
Mãi đến khi lên ngôi, hắn ta mới dùng những lý do hoang đường để lần lượt s//át h//ại huynh muội ruột thịt.
Tiêu Cẩm Dương bị gi//am c//ầm trong cung sâu, bị đày xa đến Phủ Dương, đã sớm mài mòn đi khí chất anh dũng, chỉ muốn bảo vệ người muội muội nhỏ của mình.
Cuối cùng, Tiêu Cẩm Dương lại bị xử ch//ém tại chợ vì tội mưu phản với lý do tập hợp quân đội.
Lúc đó, ta đã nhận ra rằng Tiêu Ngọc Dương là một kẻ đ//ộc đoán, tự phụ.
Nhưng tiếc thay, đã quá muộn, cuối cùng dẫn đến kết cục nhà tan cửa nát.
Kiếp này, ta đã nắm bắt mọi cơ hội, từng bước thay đổi, bước đầu tiên là chọn Tiêu Cẩm Dương làm chủ nhân của thiên hạ này.
Sự thật chứng minh rằng, ngài ấy là một minh quân, một người tài giỏi, dưới sự cai trị của ngài ấy, thiên hạ thái bình, người dân ấm no.
Giọng nói của Tiêu Cẩm Dương vừa nhẹ nhàng vừa thâm trầm, cắt ngang dòng hồi ức của ta: “Thật ra trẫm vẫn luôn tò mò, tại sao lúc đầu ngươi lại toàn tâm toàn ý chọn Thẩm Như An?”
"Thần đã lựa chọn sai phải không?"
“Không phải lỗi của ngươi mà là lỗi của hắn.”
"Đã không còn quan trọng nữa, thần tới đây thỉnh cầu Hoàng thượng hai việc."
"Nói đi.”
“Thứ nhất, xin bệ hạ hạ chỉ, cho thần nữ được hoà ly với Thẩm tướng quân. Thứ hai, nghe nói thánh chỉ tuyển chọn nữ quan đã được ban hành, thần nữ tự nguyện xin được đi thị sát dân tình, góp sức cho bệ hạ."
"Việc thứ nhất, trẫm có thể đáp ứng cho ngươi. Việc thứ hai... Đi thị sát dân tình vốn dĩ nhiều gian khổ, không phải chuyện dễ dàng..."
"Thần nữ không sợ, xin Hoàng thượng cho phép.”
“Được rồi, chế độ nữ quan vốn dĩ là do ngươi đề xuất, giao cho ngươi, trẫm cũng yên tâm."
"Tạ ơn hoàng thượng——"
Việc đã xong, ta cũng không tiện ở lại lâu, liền xin phép cáo lui.
Tiêu Cẩm Dương dịu dàng nói: "Ta sẽ cho người đưa ngươi ra khỏi cung, Cao Thịnh, sắp xếp người tiễn Khương tiểu thư.”
Sau khi Khương Uyển rời đi, Tiêu Cẩm Dương ngồi sau án thư, thỉnh thoảng lại mân mê chiếc nhẫn ngọc.
Một tia nắng xiên xéo lọt qua song cửa sổ, rọi vào khói long tuệ đang tỏa nghi ngút.
"Cao Thịnh," hắn đột nhiên lên tiếng, "Ngươi thấy trong hậu cung, ai giống Khương Uyển nhất?”
Cao Thịnh khom người, cúi đầu đếm kỹ: "Trang quý phi có đôi lông mày giống nhất, giọng hát của Du quý phi giống đến tám phần, nhưng nếu xét về thần thái khí chất, thì phải kể đến Nhũ quý nhân mới vào cung..."
Tiêu Cẩm Dương lạnh nhạt, giọng thấp nói: "Là trẫm nông cạn rồi, chỉ giống hình thức bên ngoài mà thôi, Khương Uyển mãi mãi là Khương Uyển."
Xưa kia, nhị hoàng huynh của hắn đã mua chuộc người, vây hãm hắn trong biển lửa.
Là Khương Uyển, một thân áo đen, một người một ngựa, đơn thương độc mã kéo hắn ra.
Không ai, có thể sánh bằng nàng.
Cao Thịnh do dự nói: “Khương tiểu thư sẽ sớm hoà ly, nếu Hoàng thượng muốn thì sao không….”
Tiêu Cẩm Dương lắc đầu: “Ngay cả Thẩm Như An cũng không được, trẫm sao dám mơ tưởng đến nàng.”
"Trẫm thực sự may mắn khi trẫm và Khương Uyển... chỉ là bằng hữu chứ không phải phu thê."
“Cao Thịnh——”
“Cao Thịnh——”
"Nô tài đây ạ!”
"Lấy bút mực ra đây, trẫm sẽ đích thân hạ thánh chỉ.”
14.
Ngay khi xe ngựa của ta dừng lại, thánh chỉ hoà ly của Hoàng thượng đã đến.
Thẩm Như An không chịu nhận thánh chỉ, Cao Thịnh liếc nhìn hắn. Tổ mẫu nhìn đứa cháu dường như đã mất hồn của mình, tay run rẩy, nhận mệnh lệnh thay hắn.
Vốn tưởng rằng việc rời khỏi Thẩm gia sẽ gặp trở ngại. Nhưng người hầu đã đến nói với ta rằng sau khi Cao Thịnh rời đi, Thẩm Như An đứng dậy, nôn ra m//áu, đau đớn ngã xuống đất.
Vì vậy, ta tranh thủ trước khi hắn tỉnh lại, đưa Thanh Đại theo, lên xe ngựa của Khương Gia.
Ta không quay lại Khương phủ, mặc dù cha mẹ và ca ca nài nỉ đòi đón ta về.
Những năm qua, ta không đi lại bên ngoài, nhưng vẫn quản lý tất cả ruộng đất và nhà riêng.
Ta chọn một căn nhà ở ngõ Thuận Môn, chỉ chờ thánh chỉ đến, rồi sẽ khởi hành xuống Giang Nam.
Thanh Đại nhanh nhẹn, vừa dọn dẹp vừa hỏi ta: "Tiểu thư, vậy là xong rồi ạ?"
Nàng ấy hỏi, ta cứ như vậy buông bỏ Thẩm Như An, không còn vướng bận, không còn quan tâm nữa sao?
Ta nhìn ra cây hoa hoè tía trong sân, khẽ nói: "Giữa ta và hắn, hai kiếp đã trả cho nhau rồi."
Thanh Đại nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Tiêu Cẩm Dương phái cận vệ bí mật đến canh gác ngoài sân.
Nhưng không ngờ Thẩm Như An lại lẻn vào được và bắt ta đi.
Sau hai ngày không gặp, hắn trông gầy đi rất nhiều, hắn đặt ta ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn hương, ta có vùng vẫy như thế nào cũng không thoát được.
Hắn quỳ xuống, dùng ngón tay vuốt nhẹ vào má ta: “Uyển Uyển, sao nàng có thể… nhẫn tâm bỏ đi như vậy? Nàng thực sự không cần ta nữa sao?”
Ta đá hắn một cái, quay người lại: “Ngươi đ//iên rồi sao? Thánh chỉ đã ban xuống, ngươi đây là đang kháng chỉ.”
Hắn từ từ đứng dậy, thân hình cao lớn bao trùm lấy ta, thu lại nỗi buồn trên khuôn mặt. Lúc này, hắn lại trở thành vị tướng ma quỷ với lưỡi đao đã ch//ém vô số m//ạng người.
Lòng ta kinh hãi, chỉ nghe hắn nói: "Chống chỉ dụ thì sao?"
Hắn cười lạnh lùng, nước mắt còn chưa kịp khô hẳn, nửa người, nửa ma: "Uyển Uyển, ta sẽ không đồng ý. Kiếp này kiếp sau, ta đều thuộc về nàng. Dù chet, chúng ta cũng phải chung thân cốt nhục. Hòa ly là điều tuyệt đối không thể, đời này nàng đừng hòng nghĩ đến!"
Thẩm Như An vốn dĩ không phải là người lương thiện. Kiếp trước, hắn có thể một mình lật đổ vương triều nhà Tiêu, kiếp này, cũng sẽ không phải là kẻ hèn nhát.
15.
Trong lòng ta thực sự hối hận. Nếu có thể đoán trước được Thẩm Như An sẽ đ//iên cuồng như vậy, lẽ ra ta nên một đ//ao giet chet hắn.
Thẩm Như An nhốt ta ở một viện hẻo lánh, đêm đó hắn say rượu trở về.
Hắn áp mặt vào mu bàn tay ta, nước mắt nóng hổi từng giọt rơi xuống: “Uyển Uyển, ta chỉ mới phạm sai lầm một lần, sao nàng lại không chịu tha thứ cho ta? Kể từ khi ta vượt quá giới hạn do bị đánh thuốc bốn năm trước, ta chưa từng chạm vào Từ Bích Lan một lần nào nữa. Do tổ mẫu muốn giữ nàng ta lại, nên ta chỉ đành chấp nhận.”
Ta nhìn hắn, một lúc lâu mới hỏi: “Vậy ngươi dám lấy m//ạng sống của mình ra thề rằng ngươi chưa bao giờ có tình cảm với Từ Bích Lan không?”
Sự im lặng kéo dài, hắn không dám, hắn đã bị cám dỗ.
"Những người bỏ rơi ta, ta tuyệt đối không luyến tiếc.”
"Thẩm Như An, thả ta đi cũng là buông tha cho chính mình. Duyên phận của chúng ta đã kết thúc, ngươi đừng miễn cưỡng.”
Đôi mắt hắn đỏ bừng, bướng bỉnh nói: “Nếu ta nhất quyết không buông thì sao?”
"Đừng khiến ta phải hận ngươi, Thẩm Như An.”
"Thà nàng hận ta, ghét ta, còn tốt hơn là nàng không để ý tới ta."
“Uyển Uyển, nếu nàng không muốn làm thê tử của ta thì nàng hãy ở đây mãi mãi.”
Lông mày ta giật giật, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Giây tiếp theo, hắn ta dùng hai ngón tay kẹp lấy cằm ta, tấn công dữ dội.
Ta vừa vùng vẫy, vừa lùi lại, đến khi không còn đường lui, lòng ta tuyệt vọng. Bỗng thấy Thẩm Như An trước mặt, ôm lấy đầu, vẻ mặt đau đớn ngã xuống đất.
Ta lập tức nhảy ra khỏi giường rồi chạy ra ngoài.
Hắn đưa tay nắm chặt vạt áo ta, lẩm bẩm.
Một lúc thì: "Đừng đi, Uyển Uyển." Lúc khác lại: "Hãy để nàng ấy đi." Ta không có thời gian để suy nghĩ nhiều nên kéo gấu váy, chạy nhanh ra ngoài.
16
Sau ngày hôm đó, ta chuyển về sống ở Khương phủ.
Thẩm Như An hôn mê, các thái y trong cung đầu bất lực.
Chỉ có một vị đại phu nói, đây là bệnh tim, cần dùng thuốc trị tâm.
Cho đến khi, Lão phu nhân Thẩm gia dẫn theo Từ Bích Lan đến phủ, ta mới biết loại thuốc trị tâm này là gì.
"Mau quỳ xuống! Mau xin lỗi Uyển Nhi đi, ngươi đã sai, ngươi phải bồi thường cho con bé!" Lão phu nhân gõ gậy vào đầu gối Từ Bích Lan, ra lệnh cho nàng ta quỳ xuống trước mặt ta.
Từ Bích Lan quỳ xuống, thẳng lưng lên, nhìn chằm chằm vào tôi: "Từ trước đến giờ, ta chưa từng quỳ gối trước bất cứ ai. Hôm nay ta quỳ xuống cầu xin tiểu thư hãy đến thăm Tướng quân, cứu chàng ấy.”
Nàng ta bất đắc dĩ nói: “Ta yêu chàng ấy nhiều năm như vậy, nhưng sau khi chàng ấy ngất xỉu, chàng ấy chỉ nhớ gọi tên Khương Uyển…"
Lão phi nhân ngắt lời nàng: “Được rồi, Uyên Nhi, con nhanh đến gặp An Nhi đi. Đại phu nói nếu nó không tỉnh lại, nó sẽ vĩnh viễn thành kẻ tàn tật. Con hẳn cũng không muốn nhìn thấy nó bị như thế…”
Ta lắc đầu: “Ta không đi, giữa ta và hắn đã không còn quan hệ gì nữa.”
Lão phu nhân không hề đề cập đến chuyện đó mà nói sang chuyện khác: “Con, con thực sự muốn ta, một bà già, quỳ xuống cầu xin rồi mới chịu đến gặp An Nhi hay sao?”
Ta lại lắc đầu: “Người quỳ xuống cũng vô ích, ta đã nói không đi là không đi.”
Một lớp sương dần hình thành trong đôi mắt đục ngầu của lão phu nhân, người cúi người xuống, từ từ thả nạng xuống, chuẩn bị quỳ xuống.
Ta cau mày, vội nói: “Thanh Đại!”
Với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn, Thanh Đại bế lão phu nhân lên, đặt người vào ghế.
Thấy ta nhất quyết không đồng ý, lão phu nhân cảm thấy ở lại lâu hơn cũng vô ích, liền nói: “Khương Uyển, ta không tin ngươi có thể kiểm soát m//ạng sống của An Nhi như vậy!”
Đương nhiên, ta không muốn Thẩm Như An tỉnh lại, một kẻ đ//iên như hắn ta tỉnh lại sẽ không biết phải làm sao.