-
Phần 1
1.
Ba mẹ tôi là người câm nhưng tôi có thể nói chuyện được.
Như một loại bồi thường, từ khi còn bập bẹ tôi đã liều mạng ca hát và nói chuyện mỗi ngày.
còn dốc lòng muốn làm ca sĩ, muốn cho cả thế giới có thể nghe được giọng của tôi.
Bánh răng vận mệnh bắt đầu xoay vần.
Khi vào cao trung (cấp 3), dây thanh quản bị tổn thương do một tai nạn, trở thành người câm.
Ban đầu tôi cho rằng tôi không có duyên trở thành ca sĩ.
Cho đến khi tôi vào Đại học và gặp Tề Diệu.
Tề Diệu đang đang là một đỉnh lưu, thi đậu học viện Điện ảnh Kinh Đô đối diện trường Kinh Đại nơi tôi học chỉ cách một con đường.
Nhiều hoạt động tình nguyện của hai trường đều tổ chức ở cùng một nơi.
Khi tôi ở Viện dưỡng lão làm công ích, vừa nhìn đã chú ý đến Tề Diệu.
Trên cổ tôi có vết sẹo, trên cổ Tề Diệu có cái bớt màu đỏ rất đẹp phía dưới yết hầu.
Lần hoạt động tình nguyện này trường Kinh Đại có 15 tình nguyện viên nhưng Học viện Điện Ảnh chỉ có 2 tình nguyện viên.
Sinh viên tóc ngắn bất mãn nói với hắn:
“Đây không phải là hình thức, cậu có làm việc tôi mới cho cậu điểm được!”
Lần này họ muốn đem các giường inox cũ của viện dưỡng lão ra và thay vào các giường gỗ mới.
Một người không thể làm được, nhóm Kinh Đại chúng tôi chia thành một nhóm hai người cùng nhau làm việc.
Sinh viên tóc ngắn khoanh tay trước ngực.
“Cậu tự dọn đi, tôi không giúp cậu được, giờ làm của tôi đã hết, nếu không phải vì giám sát cậu tôi cũng không cần phải ở đây.”
Sau này tôi mới biết, Tề Diệu bị tố cáo trên mạng là nhiều lần vắng mặt trong các hoạt động tình nguyện.
Lần này hắn không thể không làm nên đã nhờ người dẫn hắn đến đây.
Tề Diệu nhíu mày, trong giọng nói chứa sự tức giận.
“Tôi không thể làm một mình.”
Tôi thấy bầu không khí của bọn họ không ổn, cầm di động, đi lên giải vây.
Tề Diệu thành thục nở ra một nụ cười công nghiệp, giọng nhẹ nhàng nói:
“Xin lỗi, vui lòng không chụp ảnh!”
Tôi chỉ vào tấm thẻ tình nguyện viên đeo trên cổ và cho hắn xem dòng chữ trên điện thoại của tôi.
“Tôi cùng cậu di chuyển!”
Những lần hoạt động tình nguyện sau tôi và Tề Diệu luôn cùng một tổ.
Tề Diệu rất tò mò về tôi hoặc là hắn yên tâm vì tôi bị câm.
Hắn thích trò chuyện với tôi và tâm sự những chuyện vụn vặt trong cuộc sống cũng như công việc.
Đối với một người sống trước ống kính từ khi còn nhỏ như hắn, có thể hắn không có nhiều bạn bè để có thể yên tâm để nói chuyện.
Mỗi lần cùng hắn nói chuyện, hai mắt tôi lấp lánh.
Những điều tầm thường mà hắn thản nhiên phàn nàn đều là những giấc mơ mà tôi thậm chí không thể mơ tới.
Tôi đã rất tích cực hỏi hắn mọi thứ về việc trở thành ca sĩ, cách viết bài hát, sản xuất album, chuẩn bị cho concert, tham gia các chương trình ca hát khác nhau…
Sau đó, có một lần, hắn đột nhiên ngừng nói và ghé sát vào tai tôi.
“Cậu có thích tôi không? Cô bé câm.”
Sau đó hắn tự phủ nhận.
“Không, cậu chỉ thích tôi vì tôi là một ca sĩ thôi.”
Tôi gật đầu và hào hứng gõ một dòng trên điện thoại.
“Làm ca sĩ chẳng phải rất vui sao?”
2.
Tề Diệu biết tôi có hứng thú với ca sĩ, nên tặng tôi một vé xem Concert của hắn.
Khi tới xem Concert, tôi mới rõ ràng cảm nhận được khoảng cách hiện thực chênh lệch của tôi và Tề Diệu.
Vé hắn cho tôi là vé trên cao, giữa hàng nghìn người, tôi không thể nhìn thấy nhìn thấy rõ Tề Diệu trên sân khấu.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy hắn trên màn hình lớn.
Khi làm tình nguyện, gần gũi nói chuyện cùng hắn đều là ngoại lệ.
Khoảng cách bây giờ mới đúng là khoảng cách giữa tôi và hắn.
Concert sắp kết thúc, các fan nữ ngồi trước và sau tôi vẫn rất nhiệt tình.
Khán phòng tràn ngập tiếng hò reo.
Tề Diệu nhếch mép cười, đặt ngón trỏ mảnh khảnh lên môi, làm động tác “suỵt”.
Những người hâm mộ trên khán đài lập tức im lặng và lắng nghe hắn nói.
Ánh sáng trên sân khấu chỉ tập trung chiếu vào một hình hắn.
Tóc Tề Diệu đạ được tẩy nhuộm thành màu lá phong, mặc trang phục theo phong cách sinh viên, với áo sơ mi trắng và áo vest len dệt kim cổ chữ V.
Cả người như tắm trong ánh sáng, tràn đầy sức trẻ, toát lên sức sống đặc trưng của tuổi trẻ.
Như tia sáng cuối cùng của một giấc mơ ngọt ngào trước khi nó sụp đổ; tâm nguyện như tiếng vọng mơ hồ xuyên qua thung lũng mịt mờ.
Tôi dường như hiểu được tại sao người ta sẵn sàng vượt ngàn dặm để đuổi theo một ngôi sao trên bầu trời.
Tề Diệu cầm chiếc micro màu bạc, ngồi xổm bên cạnh sân khấu, cụp mắt nói:
“Có người hỏi tôi làm ca sĩ có vui không? Hôm nay tôi muốn nói với cô ấy câu trả lời.”
Giọng nói của anh ấy trong trẻo và rõ ràng, âm cuối trầm xuống, tựa hồ mang theo cô đơn.
“Nếu tôi có thể gặp người mà tôi muốn gặp ở buổi hòa nhạc, tôi sẽ rất vui.”
Sau khi anh nói xong, khán giả lại reo hò ầm ĩ.
Lời nói của anh ấy rất nịnh nọt, fan nữ sẽ hiểu đó là lời tỏ tình giữa thần tượng và fan.
Những gì lọt vào tai tôi là cuộc trò chuyện giữa tôi và anh ấy dưới gốc cây phong.
“Làm ca sĩ chẳng phải rất vui sao?”
Anh ta sững sờ trong vài giây, sau đó làm vẻ mặt công nghiệp và mỉm cười ranh mãnh.
“Câu hỏi này lớn quá, lần sau tôi sẽ trả lời cậu, bé câm”
Lúc này, hơi thở của tôi có chút dồn dập, tôi đặt hai tay lên ngực, nhịp tim dữ dội đập vào lòng bàn tay.
Có phải hắn đang nói với tôi?
Tôi ngừng nhìn khuôn mặt trên màn hình lớn và nheo mắt thật chặt để nhìn những người trên sân khấu.
Từ xa như vậy, liệu hắn có thể thực sự nhìn thấy tôi?
Hắn đứng lên trong thang máy và cúi đầu chào mọi người.
Bóng dáng hắn từ từ hạ xuống khỏi sân khấu.
Tôi có thể xác nhận rằng ngay cả khi thị lực của tôi là 10/10. tôi thực sự không thể nhìn rõ hắn từ khoảng cách này.
Không lâu sau, tôi nhận được một tin nhắn trên điện thoại.
“Gặp tôi ở hậu trường!” - Tề Diệu
3.
Khi tôi đến hậu trường, một nhóm fan nữ đang bao vây không chịu rời đi.
Trợ lý của Tề Diệu nhìn thấy nên dẫn tôi vào.
Các fan đang tranh luận:
“Vị trí kia của Tề Diệu chắc chắn là của tôi!”
“Xía, nam nhân đều giống nhau, xấu thì là fan, đẹp thì là vợ!”
Lời này vừa nói ra, các fan khác đều nhìn vào cô ta.
Fan nữ kia liền nói: “Tôi xấu, xấu là tôi là tôi!”
Trợ lý đưa tôi vào phòng khách, Tề Diệu đang dựa vào sofa uống rượu.
Thay vì cầm ly rượu vang đỏ, hắn uống thẳng trong chai.
Mới cách nhau không lâu, trước mặt tôi là một Tề Diệu chán nản, cùng một Tề diệu tỏa sáng trên sân khấu.
Cứ như là hai người khac nhau.
Nhìn thấy tôi tới, Tề Diệu loạng choạng đứng dậy đi tới trước mặt tôi.
Ôm tôi một cách thô bạo.
“Cậu tới rồi, Hạ Ngôn!”
Giọng hắn đây ủy khuất.
“Cô ấy không tới, hứa sẽ ngồi ở hàng ghế đầu nghe tôi hát, thật nhát gan!”
Tôi đem Tề Diệu đỡ lại ghế sofa, ngòi suy nghĩ lại câu nói.
Người hắn nói muốn gặp ở trên sân khấu đã không đến.
Ta nhìn di động.
Quả nhiên, buổi biểu diễn kết thúc, fans chụp được chiếc ghế trống ở hàng đầu tiên.
Thảo luận xem vị trí đó Tề Diệu để dành cho ai.
Tề Diệu uống sau đến ngốc, nằm ngửa ở trên sofa, ôm gối, trong miệng lẩm bẩm không ngừng.
Đột nhiên, hắn ngồi dậy giữ chặt cổ tay của tôi.
Ngữ khí rất là bướng bỉnh.
Em có sẵn lòng đến dự tất cả Concert của anh?”
Tôi do dự, thật cẩn thận mà đánh ra một hàng chữ.
“Tôi có cần mua vé không?”
Hắn đẩy ra di động của ta.
“Em đừng nghĩ gì khác, chỉ cần nói em có nguyện ý hay không?”
Tôi so với Tề Diệu thấp hơn một cái đầu, ở khoảng cách này, có thể rõ ràng nhìn thấy cái bớt màu đỏ dưới cổ hắn.
Ta nắm chặt tay, cắn răng một cái, thật mạnh gật đầu.
Đương nhiên nguyện ý.