-
Phần 5 END
Lưu Tam Cân muốn cưới ta về làm vợ.
Lúc hắn nói ra câu này, ta mở to hai mắt.
Mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào chói cả mắt ta.
Lưu Tam Cân nâng tay xoa đi nước mắt bên khóe mi ta, hỏi: "Em không muốn sao?"
Ta đương nhiên là muốn rồi.
"Vậy em khóc cái gì chứ?" - Hắn cười một tiếng, hôn lên đuôi mắt ta.
Ta rúc vào lòng hắn: "Mặt trời chói quá, ta đau mắt."
Thật ra chính nắng trong tim làm ta chói mắt, chứ không phải nắng ngoài cửa sổ.
"Lưu Tam Cân, em chỉ là một góa phụ thôi." - Ta nằm trong ngực hắn, nhỏ giọng nói.
Lưu Tam Cân ép ta ngẩng đầu lên: "Góa phụ thì sao chứ?"
Câu này hắn đã từng nói một lần rồi.
"Chàng lần đầu kết hôn, cưới một góa phụ sẽ bị người ta chê cười đó." - Trong thôn vốn đã có nhiều người bàn ra nói vào chuyện của bọn ta rồi, gần như tất cả mọi người đều nhận định, Lưu Tam Cân ngủ với ta nhưng sẽ không cưới ta về.
Ta vốn cũng nghĩ như vậy.
"Bọn họ cười thì sao đâu chứ? Ta muốn lấy em thì ta lấy, mặc kệ em là người đã có gia đình hay là góa phụ, ta vẫn muốn cưới em." - Hắn nghiêng mình thay ta chắn mặt trời ngoài cửa sổ.
Mũi ta có hơi chua xót.
"Vậy trước kia vì cái gì mà chàng không muốn cưới em?" - Ta tủi thân hỏi hắn.
Ta thật sự cho rằng hắn không cưới ta vì ta là một góa phụ, vì chuyện này mà đã khổ sở không biết bao lâu luôn đó.
Nhưng ta cũng không trách hắn.
"Quá nguy hiểm." - Lưu Tam Cân nhìn ta, ánh mắt sáng rỡ: "Khi ấy ta không thể cho em một cuộc sống yên ổn, ta sao mà dám cưới em chứ."
Ta ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống.
Tầm mắt của hắn dừng lại trên người ta, ánh mắt ta sầm, lại kéo chăn che người ta lại.
"Thế sao chàng không nói với em một tiếng chứ!? Chàng không sợ hôm đó em thực sự sẽ gả cho Cố Đại Lang à?" - Ta nhìn hắn, vấn đề này ta muốn hỏi từ lâu lắm rồi.
Mặc dù ta lừa hắn, nhưng hắn không thấy sợ sao?
Lưu Tam Cân cách một lớp chăn ôm lấy ta, hắn đè cằm trên đầu ta, thở dài.
"Sợ, sao mà không sợ được, không sợ thì sao mà có thể làm ta tổn thương nhiều đến vậy được cơ chứ."
31.
Lưu Tam Cân nói muốn cưới ta, không hề có ý sẽ lẳng lặng cưới ta về.
Hắn vì ta mà chuẩn bị mười bộ son phấn, muốn ta xinh đẹp về bên hắn.
Những người đến chuẩn bị cho hôn lễ của bọn ta đa số là thuộc hạ của hắn.
Ta thấy bọn họ bận trước bận sau, có chút cảm giác không chân thật.
"Không cần khoa trương như vậy đâu, tỏ lòng thành với đất trời là được rồi." - Ta dối lòng nói.
Người con gái nào mà không muốn một hôn lễ thật lòng trọng.
Nhưng ta chỉ là một góa phụ, không giống với những cô gái khác.
Nếu hắn làm ầm ĩ như thế, người trong thôn chắc chắn sẽ nói hắn bị ta lừa rồi.
Nhưng Lưu Tam Cân từ đầu tới cuối căn bản là không thèm nghe.
Bất ngờ nhất chính là, hắn vậy mà gọi cả cha mẹ ta tới.
Ngày kết hôn, mẹ tiến vào phòng chải tóc cho ta.
"Chải một cái từ đầu đến cuối, cái thứ hai kéo đến ngang mi, cái thứ ba cầu cho con cháu, cái thứ tư kết duyên cả đời..." - Mẹ ta vừa chải tóc cho ta vừa nói.
Giọng bà nhẹ nhàng, tựa như giọng đọc đồng dao cho ta nghe khi ta còn nhỏ.
Khi ta bị Tần Tự bắt về làm vợ, ta không được mẹ chải tóc như thế này.
Khi ấy người trong thôn nói ra nói vào rất khó nghe, cha mẹ ta thậm chí còn không tiễn ta xuất giá.
"Cái thứ mười, gạt bỏ điềm xấu." - Bà càng lúc càng nhỏ giọng, rồi nước mắt bắt đầu rơi xuống trên đầu ta.
Bọn ta đã lâu lắm rồi không thân cận như thế.
Ta lén nhìn bà vài lần, cũng biết bà lén nhìn trộm ta mấy lần.
"Mẹ.' - Ta gọi một tiếng, nhưng chưa kịp nói gì mắt đã ngấn lệ.
Mẹ cũng khóc, bà nói với ta: "Nha đầu ngốc, ngày đại hỉ đừng khóc, chuyện không may đấy."
Cha ta đứng ngoài cửa..
Ánh sáng ngoài phòng bị ông chặn lại, lại khiến cho ông có phần cô quạnh.
Ta vừa nhìn qua thì thấy ông cũng đang nhìn lại đây, vẻ mặt khó hiểu, ông thấy ta nhìn sang thì vội vàng quay người rời đi.
"Con không nên trách cha." - Mẹ ta nhẹ nhàng cắm cây trâm màu hồng qua cho ta, "Em trai con chưa vợ, em gái con chưa chồng..."
Nên ông ấy mới giận ta.
Là vì ta mà hại cả nhà xấu hổ.
Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân.
"Từ nhỏ con đã luôn ngoan ngoãn nghe lời." - Trước mắt ta giờ là một mảng mơ hồ, "Rõ ràng đây không phải là lỗi của con mà."
Mẹ ta nhẹ nhàng ôm lấy ta từ phía sau, sợ làm hỏng hóa trang của ta, lại sợ ta không cảm nhận được lời xin lỗi của bà, một cái ôm này bà ôm rất cẩn thận.
"Mẹ biết, mẹ biết, con của ta không có lỗi, đều là do cha mẹ sai." - Bà nghẹn ngào, "Nếu như hôm đó... Cha con sau ngày hôm đó đã lén khóc mấy lần..."
Bà càng nói ta càng tủi thân.
Nếu không phải vì Lưu Tam Cân bước vào, ta với bà có thể ôm nhau khóc ba ngày ba đêm luôn rồi.
32.
Lưu Tam Cân đặt ta trên kiệu lớn, đưa ta đi một vòng quanh thôn Bạch Vân rồi trở về nhà hắn.
Lúc hạ kiệu, ta nghe được giọng Cố Đại Lang nói.
"Âm Âm, nàng yên tâm, bao giờ cưới nàng, ta cũng sẽ thuê người nâng nàng trên một cái kiệu thật lớn, không có tiền thuê thì ta tự nâng."
Ta cười lên một tiếng.
Trong phút chốc, xung quanh vang lên tiếng pháo nổ vào cồng chiêng inh tai.
Lưu Tam Cân không cầm hoa thêu, hắn tiến ta dắt tay ta.
Bà mối bên cạnh liên tục nhắc nhở như thế là không hợp quy củ.
Hắn một chữ nghe cũng không lọt.
Ta được hắn nắm chặt tay, sau khi bước xuống, lại được hắn bế bổng lên.
Hắn bế ta đi qua chậu than, đến đại đường mới thả ta xuống, nhất cử nhất động đều vô cùng cẩn thận.
Thực sự một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ lần đầu tiên hắn kề dao trên cổ ta.
Lưu Tam Cân không cho người làm loạn phòng tân hôn.
Lúc hắn mở cửa bước vào, ta đang ăn vụng điểm tâm mà sư muội đem cho.
Thấy hắn bước ta, ta vội vàng giấu điểm tâm ra sau lưng, phủ khăn che đầu xuống.
Hắn bước ta, vén khăn.
"Em đói à?" - Hắn nhìn ta, mắt tràn đầy ý cười.
Ta gật đầu thì có xấu hổ quá không nhỉ?
Có tân nương nào mà trong đêm tân hôn lại thừa nhận mình đói rồi đâu chứ.
Ta lắc lắc đầu.
Nhưng hắn lại lấy đĩa điểm tâm từ sau lưng ta ra, lấy một miếng đút vào miệng ta: "Còn ta thì đói rồi."
Sau đó hắn cúi người xuống, ngậm cắn một nửa miếng bánh vừa đút cho ta.
Đêm dài đằng đẵng, nến đỏ lung linh, cháy cả đêm không tắt.
Nghe nói chỉ cần nến sáng cả đêm, tân nương tân lang sẽ ở bên nhau cả đời, mãi mãi không rời.
Chuyện đầu tiên ta làm sau khi tỉnh lại là xem nến đã tắt chưa.
Thực sự không tắt này.
Ta nhìn Lưu Tam Cân nằm bên cạnh.
Ngày phải gả cho Tần Tự, ta cứ tưởng đời này thế là hết rồi, không nghĩ ta bản thân vậy mà còn có ngày hôm nay.
Lưu Tam Cân hôn lên trán ta.
"Nằm trên giường ta, không cho tơ tưởng đến người khác."
Ta nhìn vào mắt hắn, nở nụ cười.
"Được."
Hoàn chính văn -
Phiên ngoại:
1.
Ta Vân Phong Tang, chủ thượng của Vân Sơn Cung.
Vân Sơn Cung bọn ta, chỉ cần đủ cấp đủ thù lao, ai bọn ta cũng có thể giết.
Không có người nào là Vân Sơn Cung không giết được.
Nói đúng hơn thì, không có người nào là ta không giết được.
Nhưng nhiệm vụ lần này là ám sát thái tử gia đương triều.
Thái tử cải trang ra ngoài, bên cạnh đem theo một đám thị vệ, ngoài ta ra, Vân Sơn Cung không ai có thể thực hiện nhiệm vụ lần này.
Tên mổ lợn là thân phận ta dùng để che giấu chính mình từ trước tới nay.
Vì mùi máu lợn sẽ che đi mùi máu trên người ta, tránh để người khác hoài nghi, cũng đỡ được rất nhiều chuyện phiền toái không đáng có.
Thôn Bạch Vân này ít được chú ý đến, cũng cách Bạch Thành một khoảng rất gần.
Ít ngày nữa, thái tử sẽ đến Bạch Thành.
Thôn Bạch Vân thực sự là nơi trú ẩn tốt nhất.
Chỉ là không ngờ rằng, ta mới ta đây được vài ngày đã đụng phải một tên nhà giàu không biết tốt xấu.
Nếu không phải vì hắn đụng vào kiếm của ta, ta cũng sẽ không giết hắn.
Nghe nói thanh danh của tên này trong thôn cũng vô cùng bại hoại, chết rồi cũng không ai thèm báo án.
Theo lời thôn dân, ta có thể tính như đại hiệp vì dân trừ bạo.
Cũng tốt.
Nếu không phải vợ của hắn ta ta tìm ta, ta cũng sẽ không để chuyện này trong lòng.
Nàng ta tướng mạo tựa như hoa sen mới nở, dáng vẻ khiến người ta không khỏi buông lỏng cảnh giác.
Ta vốn tưởng nàng ta đến đây để báo thù, nhưng phải chết dưới kiếm của ta thì thật là đáng tiếc.
Ai mà ngờ được nàng ta lại lấy ra mấy tờ ngân phiếu, run rẩy nói: "Đây là tiền cảm tạ ngươi làm người đàn ông của ta."
...
Ta là người đàn ông của nàng ta từ lúc nào?
Sớm nghe nói góa phụ ở thôn Bạch Vân phóng đãng phong lưu, không ngờ lại có dịp mở mang kiến thức thế này.
2.
Ngay khi ta vừa trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại nghe thấy một tiếng động rất lớn.
Người có thể tạo ra tiếng động lớn như vậy hẳn phải là người có võ công cao cường.
Vừa ngước lên nhìn, lại thấy vợ của tên nhà giàu kia ở đó.
Nghe nói nàng tên là Bạch Hoa Nhi.
Tên rất hợp với người.
Nhưng hiện tại ta không dám đánh cược, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nếu nàng ta cũng là người ẩn nấp ở thôn Bạch Vân, thì phải giết nàng càng sớm càng tốt.
Sự thật chứng minh, nàng ta thực sự có vấn đề, là não có vấn đề.
Ta chưa từng gặp qua người nào vô liêm sỉ đến thế.
Nhưng ta vạn nhất không nghĩ ta, có một ngày ta sẽ phải nhờ ta nàng.
Hôm ấy ta bị ảnh vệ của thái tự đánh trọng thương, không nói tới chuyện có về ta nhà được hay không, vè đến nơi có khi còn bị phát hiện.
Vì vậy lúc nghe được giọng của Bạch Hoa Nhi đang nói chuyện với con trâu nhà nàng, ta làm liều tiến vào phòng của nàng.
Người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, ngủ một hôm với nàng ta cũng không sao.
Nhưng ai mà ngờ người phụ nữ này là tham lam đến thế.
"Nửa tháng, không được thì quên đi." - Nàng chống tay trên cửa, bày ra bộ dạng chuẩn bị đi gọi người ta.
Quên đi.
Đại trượng phu phải biết co biết duỗi.
Ta đáp ứng yêu cầu của nàng, nàng đột nhiên nở một nụ cười tươi đến lóa mắt.
Dáng vẻ của nàng xinh đẹp đến khó mà từ chối.
Ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Nếu như nàng ta muốn, dù ta đáp ứng yêu cầu của nàng ta rồi, nàng ta vẫn có thể ra ngoài gọi quan phủ tới.
Nhưng không, nàng không làm thế, chỉ một mình trở về, trong tay còn cầm theo một đống thuốc.
Sống trên đời từ trước ta nay ta luôn phải đối mặt với rất nhiều âm mưu, lúc nào cũng phải tùy thời ứng phó.
Nàng ta đơn thuần thế này làm ta cảm thấy có chút không quen.
3.
Nhìn nàng duyên dáng bước vào cửa nhà, trái tim của ta không nhịn được đập mạnh.
Nhiều năm như thế, ta chỉ biết liếm máu trên lưỡi kiếm, chưa từng chạm qua một người phụ nữ nào.
Nàng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, hỏi ta:"Ngươi sẽ không nuốt lời đó chứ?"
Ta đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Nhưng lần đầu tiên vẫn khiến tôi có chút mất mặt.
Ta luyện võ bao năm, không nghĩ bản thân lại không có khả năng đến thế.
Không ngờ tới tiểu yêu tinh này thế mà lại tìm đến tôi lần nữa.
Tôi muốn phục thù.
Thế nhưng loại tư vị này thực sự quá khó diễn tả.
Nhớ lại trong cung có không ít người thua trong tay nữ nhân, khi ấy tôi cứ nghĩ chuyện này thật ngu xuẩn, đến hôm nay tự mình cảm nhận, mới hiểu ra.
Cảm giác này, quả thật rất khó thoát ra được.
Những đêm tiếp theo đó, nàng ngủ bên cạnh ta, ta nhẹ nhàng mở cửa sổ, ánh trăng sáng rọi xuống bao lấy khuôn mặt nàng.
Nàng bất chợt nhíu mày, lẩm bẩm: "Cha, không phải như vậy đâu."
Dáng vẻ vừa oan ức vừa đáng thương.
"Con thực sự không có quan hệ gì với hắn, cha, ngài tin ta." - Nàng vừa nói vừa rơi lệ.
Ta thở dài một hơi, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Đàn bà đúng là vô cùng phiền toái.
Vài ngày sau đó là thời cơ tốt nhất để ám sát thái tử.
Không ngoài dự liệu, ta lại bị thượng.
Lần này không giống lần trước, ta đi ngang qua nhà Bạch Hoa Nhi nhưng không tiến vào.
Nếu ta đi vào đó, hại nàng liên lụy, cơ thể yếu ớt kia của nàng sao có thể chịu đựng nổi.
Nhưng ta không ngờ được, nàng thế mà lại ở trong nhà ta.
Ta lại nợ nàng một ân tình nữa.
4.
Người trong thôn nói rất nhiều lời khó nghe về Bạch Hoa Nhi.
Ta biết, nhưng không tài nào hiểu nổi.
Nàng ấy rất tốt mà.
Nhìn nàng vội vã chạy về, đóng cửa lại, sau đó giấu thuốc đi.
Ta đoán nàng đã nghe được tin tức gì rồi.
Nhưng nàng không chạy đi, mà lại bắt đầu cởi quần áo.
Áo ngoài bị nàng ném lên trên mặt đất, động tác vừa vội vàng vừa lo lắng.
"Ta vẫn còn đang bị thương đấy." - Kỳ lạ là đến lúc này rồi mà ta vẫn còn tâm tư đùa giỡn với nàng.
Nàng trừng mắt liếc ta một cái, rồi nằm úp xuống trên người ta.
Nàng dùng thanh danh vốn đã không tốt đẹp gì mấy của mình, giúp ta che đậy.
Những người đàn ông đứng ngoài cửa kia dán chặt mắt vào nàng.
Ta kéo chăn lên che đi bả vai trần trụi của nàng, rất muốn móc hết mắt bọn chúng ra.
Mấy lời bình phẩm của người trong thôn càng ngày càng khó nghe.
Tôi nghe được không ít lời vu khống dành cho nàng.
Ta không thể giúp được nàng, chỉ có cách cưới nàng về.
Nhưng phía sau ta còn có cả Vân Sơn Cung, còn có thái tử chưa giết được.
Ta không thể cưới nàng được.
Nhìn ánh sáng trong mắt nàng tắt dần, ta không nỡ chút nào.
Ta là một sát thủ máu lạnh.
Từ khi ta gặp được nàng, như thể ta mới bắt đầu sự sống của riêng mình.
Theo lời Âm Âm nói với ta, nàng khiến ta thay đổi rồi.
Ánh mắt tôi lúc nào cũng sáng lên khi nhìn về phía Bạch Hoa Nhi.
Muội ấy nói việc này đối với ta không phải chuyện xấu, nhưng đối với Vân Sơn Cung mà nói, là đại họa.
Đúng vậy...
Cho nên ta càng muốn biết cách phải làm thế nào mới có thể cân bằng nàng với Vân Sơn Cung.
Lần này Âm Âm tới là muốn ta về xử lý một chuyện, ta vừa vặn có thể trở về ngẫm nghĩ lại thật tốt.
Thế nhưng Bạch Hoa Nhi dường như không cao hứng.
Chờ ta quay lại sẽ dỗ dành nàng ấy sau vậy.
5.
Ta đã sắp xếp mọi chuyện xong hết rồi.
Chờ ta ám sát thái tử xong, bàn giao lại mọi chuyện, ta sẽ lại có thể quay về thôn Bạch Vân dỗ dành Bạch Hoa Nhi.
Nhưng nàng lại nói với ta, nàng muốn gả cho Cố Đại Lang.
Nàng nói nhà Cố Đại Lang giàu qua mấy đời rồi, cuộc sống rất an ổn.
Lời nàng nói thật ra hoàn toàn có lý.
So với một tên cả đời chỉ biết giết người như ta, hắn mới là người thích hợp với nàng.
Lúc ta đâm lưỡi kiếm xuyên qua ngực của vị thái tử gia kia, ta đã nghĩ, quay trở về sẽ phải chuẩn bị cho nàng một phần của hồi môn thật đáng giá.
Thế nhưng chưa rời đi được mấy bước, ảnh vệ phía sau đã đuổi kịp ta.
Khoảnh khắc hắn đâm cho ta một nhát, ta mới nhận ra trên lưỡi kiếm có độc.
Phải làm sao đây?
Ta thậm chí còn không chờ tiễn nàng xuất giá được.
Ta không dám nghĩ mình sẽ sống sót qua lần này, càng không nghĩ tới lúc mở mắt ra thế mà lại thấy người trong lòng nằm bên cạnh ta.
Hai mắt nàng đỏ ửng, khóc đến độ có chút sưng.
Ta cẩn thận ôm lấy nàng, chỉ sợ những gì đang diễn ra trước mắt mình đây là một giấc mộng.
"Em tự mình tới sao?"
Quãng đường vừa xa xôi vừa nguy hiểm như thế, sao mà nàng có thể mạo hiểm đi đến đây được? Lỡ như gặp phải chuyện không may thì phải làm sao đây?
"Nguy hiểm lắm thì cũng chỉ chết thôi mà, ta chết là ngươi có thể cưới nàng ta về rồi, không lẽ ngươi không cao hứng sao?" - Nàng hung hăng cắn một miếng lên bả vai ta, khiến ta nhận thức rõ đây tuyệt nhiên không phải là một giấc mộng.
Ta đâu muốn kết hôn với ai khác.
Ta chỉ muốn cưới nàng về thôi.
6.
Ta muốn cưới Bạch Hoa Nhi.
Dùng nghi thức long trọng nhất cho mọi người biết nàng đáng giá như thế nào.
Cha mẹ Bạch Hoa Nhi thấy lễ vật ta đưa đến thì vô cùng sửng sốt cùng lúng túng.
Cha nàng nhìn lễ vật, lại nhìn ta: "Con bé là một góa phụ."
Ta đáp lại ông: "Nàng ấy là Bạch Hoa Nhi."
Mẹ nàng nghe thấy lời này, bật khóc nức nở.
Cha nàng đẩy lễ vật về phía tôi: "Đối xử với con bé cho tốt."
Từ nhỏ ta đã mồ côi cha mẹ, không hiểu tâm tình của bọn họ, nhưng ta biết rõ Bạch Hoa Nhi sẽ muốn bọn họ tiễn nàng xuất giá.
Chỉ cần bọn họ đáp ứng đến tiễn nàng xuất giá là được.
Ta nghe bà mối nói rằng tân lang tân nương không được phép gặp nhau vài ngày trước ngày kết hôn chứ đừng nói đến bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào.
Ta nhịn mãi đến tận đêm tân hôn.
Ta còn cố ý mời một ông lão phúc thọ song toàn đến căng màn, trên đó thêu mấy chữ "Sớm sinh quý tử".
Nến hỉ của bọn ta đốt một đêm không tắt.
Bạch Hoa Nhi sáng dậy nhìn cây nến vẫn đang còn cháy, nàng nói: "Chàng biết không? Ta nghe nói, nến hỉ nếu đốt cả đêm không tắt, tân lang tân nương có thể bên nhau trọn đời, vĩnh viễn không rời đó."
Ta biết.
Nên mới thức cả đêm để châm nến như thế.