- Tác giả
- Zhihu
- Thể loại
- Ngôn tình
- Ngược
- Cổ đại
- HE
- Nữ Cường
- Phục Thù
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 5P
- Nguồn
- Nhà nhỏ của Mì
- Lượt đọc
- 917
- Cập nhật
1
Khi Trình Vô Song ở trên đường ngăn kiệu muốn nói chuyện công bằng với ta, ta thậm chí còn không nhấc mí mắt lên.
"Muốn cầu kiến quận chúa nhưng lại không có lễ nghi cơ bản?"
"Phải quỳ xuống! Chọn nơi có tuyết dày chút."
Trình Vô Song bị đè ở trên tuyết, tuyết rơi dày đặc đánh vào nàng ta, vô cùng chật vật.
Sau một nén hương: “Phu nhân, nàng ta ngất rồi.”
Ta gật đầu và mở mắt: "Kéo sang bên đường, đừng cản đường ta."
Lớp chăn nỉ dày kín gió, gió lớn tuyết rơi đều bị ngăn cản bên ngoài, cũng che một đầu đầy mồ hôi của ta.
Vất vả quá nhiều không thể so sánh với người trẻ tuổi như các nàng, chút mưa gió cũng không muốn chịu.
Sau khi hồi phủ, vừa uống xong tách trà, cô cô đã thì thầm vào tai ta: "Người đã được đón đi, là Hầu gia tự mình ôm đi."
Hầu gia trong miệng Diêu cô cô chính là phu quân của ta Thẩm Như Trác.
Hắn vốn yêu thích sự sạch sẽ, không dám đụng đến tờ giấy thấm mực, nhưng lại nguyện ý ôm Trình Vô Song người đầy bùn vào trong lòng.
Có thể thấy hắn rất thích đóa hoa mỏng manh này.
Ta thờ ơ xua tay, gọi con trai Thẩm Ý của mình, mỉm cười hỏi nó bài học hôm nay.
Cho đến khi Thẩm Như Trác mở rèm bước vào, một trận gió tuyết ập vào mặt mẹ con chúng ta.
Hắn kìm nén cơn tức giận, lạnh lùng nhìn ta: "Song Nhi chỉ là một kẻ đáng thương không nơi nương tựa, ngươi cần gì sỉ nhục nàng trước mặt mọi người như vậy.”
“Hôm nay nàng ấy bị đông cứng, thân thể bị tổn thương, ngươi định bồi thường cho nàng ấy như thế nào?”
Ta nháy mắt với Diêu cô cô, cô cô tỏ ra lo lắng bước ra khỏi sân, sau đó ta lạnh lùng đáp: "Nếu nàng ta không tự mình đến cửa, làm sao ta có thể sỉ nhục nàng ta?"
“Tiêu tiền của ta, ngủ với phu quân của ta, còn dám tìm đến trước mặt ta diễu võ dương oai, không muốn mạng nữa sao?”
Lông mày của Thẩm Như Trác lập tức thắt lại, khó chịu nói: "Trong kinh thành mọi người đều khen ngợi Tạ Ninh ngươi thông minh tài giỏi, là người đứng đầu. Không ai biết bên dưới vẻ ngoài đẹp đẽ của ngươi là một trái tim độc ác."
"Bọn họ đã nhìn lầm ngươi rồi, ta cũng vậy!"
Nói xong hắn quay người bỏ đi.
Thân hình cao lớn của hắn bị gió tuyết che khuất, giữa tiếng gió hú, ta nhớ ra lúc trước người không tiếc hủy hoại thanh danh cũng phải cầu hôn ta chính là hắn…
Thẩm Như Trác là đích trưởng tôn của Thừa Ân Hầu, trực tiếp vượt qua Thẩm phụ không học vấn không nghề nghiệp kế thừa tước vị. Ta cũng là nữ nhi duy nhất của Hộ Quốc Công, từ nhỏ đã được phong là Quận chúa.
Môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã, vốn nên thuận lợi kết thành thông gia tạo nên một giai thoại.
Nhưng hắn đã có ánh trăng sáng, còn ta cũng có nốt chu sa, lẽ ra chúng ta vốn nên là người xa lạ.
Chỉ là ánh trăng trắng của hắn vào cung soi sáng tiền đồ của mẫu tộc, còn nốt chu sa của ta ra chiến trường nhuộm đỏ chiến bào.
Hắn suy sụp, còn ta thì chán nản, chúng ta trở thành một đôi không được như ý khiến người trong kinh thành đều tiếc nuối.
Sau đó trong bữa tiệc sinh thần của ta hắn nói lời chính nghĩa muốn cầu thân ta, trước mặt một đám cung phi ôm ta vào trong ngực, bên má ta thì thầm: “Dù sao ngươi cũng nên chấp nhận, ngươi gả cho ta vẫn tốt hơn gả cho người khác.”
Ta cũng nghĩ vậy.
Những người khác có thể không chấp nhận được việc trong lòng ta đã có người khác, vừa hay hắn cũng như ta.
Mà hôm nay đã có tiếp xúc da thịt, ta cũng không thể từ chối.
Thành thân được 5 năm, con trai 4 tuổi, trước mặt người khác cho nhau đủ mặt mũi, cũng coi như là viên mãn.
Ta biết bên ngoài hắn có vô số oanh oanh yến yến, nhưng ta không quan tâm.
Nếu có thể, ta làm sao không muốn tìm một nốt chu sa khác giữa hàng ngàn người, cho dù là thế thân.
Đào cô cô sợ người ngoài chen vào phủ khiến ta khó chịu nên kêu gào muốn đi trừng phạt người bên ngoài, ta lắc đầu cự tuyệt.
Cô tổ mẫu Thái hậu của ta đã cảnh cáo Thẩm Như Trác, tất cả nữ nhân trong phủ Hộ quốc công đều đã chịu đựng đủ đau khổ của thiếp thất, cả bà và Hoàng hậu cô cô đều không cho phép ta phải chịu đựng đau khổ như vậy nữa.
Thẩm Như Trác vỗ ngực hứa hẹn sẽ không bao giờ thêm người vào hậu viện.
Ta mặc kệ hắn lố bịch thế nào, chỉ cần không chọc tức ta thì mọi chuyện đều tốt.
Vốn tưởng rằng cuộc đời của mình sẽ trôi qua một cách yên bình, nhưng vào cuối mùa thu năm ngoái, hắn đã cứu được một thanh quan* đang bị bắt nạt, chính là Trình Vô Song.
*thanh quan: kỹ nữ chưa nhận khách
Sau đêm đó, hắn mua cho nàng ta một căn nhà ở ngoại ô kinh thành, mua gã sai vặt và nha hoàn hầu hạ.
Mà hắn hồi phủ càng ngày càng muộn, dáng vẻ lúc nào cũng nhớ nhung ngoại thất.
Đào cô cô an ủi ta: "Hầu gia chỉ là nhất thời ham mới lạ, sau khi cảm giác mới lạ trôi qua sẽ lập tức cắt đứt. Những hồng nhan tri kỷ kia có ai lâu hơn ba tháng đâu!”
Ta lắc đầu không lên tiếng. Nàng ta khác, nàng ta sẽ ở mãi trong lòng hắn.
2
Tết đang đến gần, nội viện trong phủ bận rộn tối mặt tối mày, Thẩm Như Trác với ngoại thất tình cảm sâu đậm, bận rộn chuẩn bị đồ Tết cho gia đình nhỏ của bọn họ nên hiếm khi về phủ.
Người ngoài khen hắn phong lưu đa tình, còn cười ta đường đường là quận chúa lại làm rùa đen rút đầu.
Diêu cô cô tức giận vô cùng, nói liên miên cằn nhằn không ngừng, tức giận muốn về phủ Hộ quốc công mượn viện binh, muốn một mũi tên xuyên tim bắn chết hai kẻ vô liêm sỉ phụ lòng người.
Ta bất đắc dĩ khép lại sổ sách, đưa bag đi dạo cửa hàng, để bà bớt giận.
Trình Vô Song cứ năm ngày lại đến cửa hàng vơ vét rất nhiều trang sức, hôm nay lại là ngày thứ năm.
Nàng ta có thể muốn người của ta, nhưng tiền của ta thì không được.
Nàng ta không biết sự lợi hại của ta, còn đang cầm một khay chứa đầy đồ trang sức đắt tiền, khuôn mặt đầy đắc ý và khiêu khích.
"Chất lượng vẫn chưa đủ tốt, chế tác chưa đủ tinh tế, không xứng với quần áo của ta, chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.”
"Lần sau nếu có đồ gì tốt hơn thì nhớ giữ lại cho ta."
Người đi tới đi lui đều đang đợi xem trò cười của ta.
Làm ngoại thất lại muốn đè ép chính thất, thật là buồn cười.
Ta nhíu mày nói với chưởng quầy đang khó xử: “Đồ Trình cô nương vừa ý đều gói lại.”
Vẻ mặt nàng ta ngày càng đắc ý.
Có lẽ nàng ta nghĩ lần trước bị ta làm khó ngất xỉu trong tuyết, Thẩm Như Trác mấy ngày không về nhà là đã cho ta một bài học.
“Giá cả lô trang sức hôm nay, cộng với số trang sức bảy lần trước đó, ta tính toán sơ cũng khoảng 5.700 lượng. Nhờ cô nương thường xuyên chiếu cố, ta sẽ giảm cho cô nương còn 5.500 lượng.”
"Cuối năm vất vả cũng là lúc quyết toán. Cô nương hiểu không?"
Trình Vô Song mở to đôi mắt ngấn nước, không thể tin nổi hét lên: "Hầu gia đã bảo cứ lấy bất cứ thứ gì ta muốn. Tại sao ngươi lại đòi tiền ta?"
Ta cười: "Bởi vì đây là của hồi môn của ta!"
“Không chỉ vậy, quần áo ngươi mặc, bạc ngươi tiêu, lương thực ngươi ăn đều từ cửa hàng hồi môn của ta.”
Sổ sách được trải ra trước mắt mọi người, nàng ta á khẩu không nói nên lời.
Chỉ trong vòng hơn một tháng, nàng ta đã tiêu tốn gần vạn lượng bạc.
Đối mặt với Diêu cô cô và tất cả những người đang đợi trả tiền, nàng ta đỏ mặt trừng mắt nhìn ta: "Hôm nay ta không mang theo nhiều tiền như vậy. Ngày mai đến phủ của ta lấy!”
Nàng ta tìm cớ bỏ chạy đã biến thành trò cười của người khác.
Kẻ cầm cửa hàng hồi môn của phu nhân để phô trương với ngoại thất là Thẩm Như Trác cũng bị chê cười.
“Không nuôi được ngoại thất thì đừng nuôi, không có lý nào lại dùng bạc của chính thất để nuôi dưỡng ngoại thất.”
“Tiền của quận chúa không phải từ trên trời rơi xuống đâu.”
Danh tiếng bị tổn hại cũng thường thôi, nhưng dù là ai cũng không thể thiếu bạc của ta.
Chờ ba ngày Trình Vô Song vẫn không chịu xuất hiện, ngay cả các chưởng quầy đến tìm cũng bị từ chối.
Nàng ta nghĩ ta không có cách đối phó, ta quay người đưa đơn lên công đường kiện nàng ta.
Quỳ trong đại sảnh, nàng ta yếu ớt sợ hãi, buộc phải ký chứng từ, trong vòng mười ngày phải thanh toán đủ bạc.
Nàng hận chết ta, lại chưa từng nghĩ đến ăn chùa uống chùa cũng có lúc mắc nghẹn.
Diêu cô cô tuy vui mừng nhưng cũng lo lắng hỏi ta làm như vậy có làm tổn thương mặt mũi Hầu gia không.
"Tổn thương là mặt của hắn, cầm về là bạc của ta.”
Một mũi tên trúng hai con chim, chuyện này sao có thể không giải quyết được?
3
Thẩm Như Trác, người bị phái ra ngoài chưa đầy ba ngày đã phong trần mệt mỏi trở về.
Với vẻ mặt như đang ngủ ngoài trời, hắn tức giận: "Tạ Ninh, ngươi thật sự không nể tình như vậy sao?"
Thể diện của hắn càng ngày càng mỏng, mỏng manh đến mức giống như tình cảm của chúng ta, đâm một cái lập tức rách.
"Khi ngươi vì nàng ta quên mất sinh thần của Ý Nhi, chúng ta đã không thể dùng tình cảm để nói chuyện. Huống chi trên mặt tình cảm ta đã bị lỗ vốn, ngươi còn muốn lấy bạc của ta.”
"Được rồi được rồi! Ta không thể nói lại ngươi! Từ giờ trở đi, ngươi cứ ôm lấy tiền của mình đi!”
Sau đó hắn đi vào thư phòng, tìm kiếm những vật có giá trị thuộc về hắn.
Đáng tiếc lật tới lật lui, không có mấy thứ giá trị do hắn mua.
Ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn đang bận rộn thu thập và phân loại, nghĩ đến hôm qua Diêu cô cô dứt khoát chuyển tất cả những thứ ta mua vào kho, ta không khỏi cười khẩy: "Một ít đồ này đều không đáng tiền.”
“Hầu gia yêu quý đến thế, sao không mở tư kho?”
Hắn dừng tay lại, quay người trừng mắt nhìn ta dữ tợn, rồi quay người xách chiếc túi dày cộm bước ra ngoài cửa:“Là ngươi ép ta.”
“Nàng không giống ngươi có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ta chỉ có thể dùng tất cả những gì mình có để đối xử tốt với nàng ấy.”
Ôm trong tay chiếc hộp chứa ngân phiếu và khế ước mua bán nhà, hắn rời khỏi phủ không thèm ngoảnh lại, vì hồng nhan đi giải quyết sầu lo.
Mẹ chồng thấy hắn lấy tiền, bà chua chát: "Đúng là kiếm được chỗ then chốt, còn biết cho người niềm vui!”
Ta lắc đầu: “Thông suốt là kiếm được chỗ then chốt, nhưng đồ vật đều là mua cho người trong lòng của hắn, ta cũng không may mắn như vậy."
Bất chấp trong sân mẹ chồng gà bay chó nhảy, tối đó ta cho gọi chưởng quầy đến: “Những đồ vật giá trị liên thành đều lấy ra đi."
“Nếu muốn phát tài phải dùng thủ đoạn.”.
Vì vậy chỉ trong vài ngày, cửa hàng trên phố của ta bất ngờ tăng doanh thu lên hàng chục nghìn lượng.
Mà viện phía tây đã sớm muốn bán đi, cũng tiến vào người được xưng là “Thẩm tiểu phu nhân", Trình Vô Song.
"Thẩm tiểu phu nhân" không chịu được khi bị người khác gọi là phu nhân, giữa những lời nịnh nọt của chưởng quầy, so sánh chi phí ăn mặc với ta, cực kỳ xa hoa.
Không chỉ vậy, nàng ta còn dùng ba bình nước mắt để giữ Thẩm Như Trác ở trong viện.
Thẩm Như Trác thậm chí còn nói với ta: "Nếu không xin lỗi Song Nhi, hắn sẽ tiếp tục sống ở đó."
Ta mặc kệ, hắn thật sự không quay về Thẩm gia.
“Thẩm tiểu phu nhân” nhiều lần ngoài sáng trong tối khoe khoang với ta, muốn dụ ta chui đầu vào lưới bị người chán ghét vứt bỏ.
Nhưng nàng ta đợi mãi cũng không đợi được ta trở thành mụ đàn bà chanh chua tìm tới cửa. Chỉ có thể cố gắng ở trà lâu lượn qua lượn lại “vô tình” gặp được ta, diễu võ dương oai với ta.
Mặc Thục gấm ngàn vàng khó cầu, đeo phấn châu hồng phỉ chỉ cung phi mới có, sau lưng bốn nha hoàn xếp hàng chỉnh tề.
Dáng vẻ lớn như thế thật xứng với một tiếng “Thẩm phu nhân”
Thấy ta nhìn nàng xa hoa, Trình Vô Song cố ý giơ cổ tay lên, lộ ra chiếc vòng tay gia truyền của Thẩm gia, cười một cách công khai giả tạo: “Quận chúa thì thế nào, không biết cách lôi kéo lòng nam nhân, sớm muộn gì cũng trở thành kẻ bị ruồng bỏ.”
“Biết ngươi xem thường ta, nhưng người khiến Hầu gia hết lần này đến lần khác moi tim móc phổi, đều là ta.”
“Hắn nói tương lai Thẩm gia, danh tiếng Hầu phu nhân đều là của ta.”
Ta nhàn nhã xem nàng ta biểu diễn, bị chiếc vòng nàng ta rung lắc làm cho buồn nôn cũng không tức giận.
Chỉ chờ nàng ta khoe khoang một thân phú quý được sủng ái xong, ta mới nhẹ nhàng né qua một bên, lộ ra mẹ chồng mặt như la sát: “Tiện nhân!”
Mẹ chồng không rộng lượng bằng ta, tiêu tiền của Thẩm Như Trác chính là muốn mạng của bà!
Bà tức giận giật lấy chiếc vòng tay, tát mạnh vào mặt Trình Vô Song: "Ngươi trộm đồ gia truyền và tiền bạc của Thẩm gia, ngươi cảm thấy mình sống đủ rồi!"
“Người đâu, trói nàng ta lại đưa đi Hình bộ, không nhổ ra đồ vật của Thẩm gia ta lập tức lột một lớp da của nàng ta!”
Trình Vô Song che mặt bị đánh, đầy kinh ngạc: "Ta… phu nhân, không phải, là Hầu gia…”
“ Phì! Dơ bẩn! Dỗ dành Hầu gia vài ngày thì nghĩ mình có thể lên được mặt bàn sao.”
"Không đủ tiền mua gương thì tìm cống rãnh mà soi, xem thử mình thế nào. Nha hoàn ở Hạnh Xuân Lâu còn tốt hơn ngươi!”
Trình Vô Song kinh ngạc ôm ngực run rẩy, lại bị Thẩm Như Trác đột nhiên tới kéo vào lòng: "Tạ Ninh, tại sao ngươi luôn gây rắc rối cho nàng ấy? Ta nhân nhượng còn chưa đủ sao?"
“Ngươi luôn như vậy, giả vờ thờ ơ nhưng lại tính toán chi li mọi chuyện, thật sự là ghê tởm!"
Ta bất lực dang hai tay chỉ vào mẫu thân hắn: "Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, mẫu thân lo lắng người của ngươi, cũng lo lắng tiền bạc của ngươi.”
Mặt hắn tối sầm lại, liếc nhìn ta rồi thi lễ với mẫu thân: "Nếu mẫu thân đã nhìn thấy, ta cũng sẽ không giấu người, ta rất thích Song nhi, hi vọng người có thể cho nàng một danh phận.”
"Nàng tốt ta hiếu, mẫu thân nhất định sẽ không cự tuyệt!”
Mẹ chồng chịu đựng đau đớn tát vào mặt Thẩm Như Trác lần nữa: "Ngươi thật không biết xấu hổ, nhưng Hầu phủ còn cần mặt mũi."
“Loại đồ bẩn thỉu từng ở kỹ viện, nhất định không được làm vấy bẩn cửa của Thẩm gia ta.”
Trình Vô Song bị xé toạc lớp mặt nạ trước mặt mọi người, nàng ôm lấy y phục của Thẩm Như Trác, lặng lẽ khóc, giống như đóa sen trắng nở trong gió xuân.
“Không phải ai cũng giống như Tạ Ninh, sinh ra trong một gia đình quyền thế, muốn mưa được mưa muốn gió được gió! Mẫu thân biết rõ Song Nhi thân bất do kỷ, sao không cho một người đáng thương như nàng một cơ hội ngẩng đầu làm người?"
"Làm nô tỳ ta nguyện cho nàng đường, còn Thẩm gia ta nàng nghĩ cũng đừng hòng!”
Trình Vô Song cắn môi ngăn cản Thẩm Như Trác: “Đừng nói nữa!"
“Song nhi… Song nhi không còn mặt mũi nào mà sống nữa.”
Thẩm Như Trác không chịu nổi Trình Vô Song bị ủy khuất, kéo người đến bên cạnh gay gắt nói: “Nếu các người không tha cho nàng, ta sẽ không trở về Thẩm gia.”
4
Mẹ chồng tức giận đến run cả tay nhưng vẫn không quên nắm tay ta an ủi: “A Ninh đừng sợ, mẫu thân sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không bao giờ cho nàng ta vào cửa.”
“Vòng tay là ta đưa hắn cầm đi dỗ dành ngươi vui vẻ, không ngờ… mẫu thân sẽ không để hắn hồ đồ như vậy!”
Ta mỉm cười không nói gì, chỉ liếc nhìn đế vương phỉ ngàn vàng khó đổi trên người bà, là đồ cưới của ta, rồi bình tĩnh rút tay lại: “Dù sao mẫu tử tình thâm, không thể vì một người ngoài như ta mà tách rời.”
Đôi mắt bà ta lóe lên, nhanh chóng lấy tay áo che cổ tay mình: "Nói nhảm! A Ninh cũng là tâm can bảo bối của mẫu thân, ta sẽ không để A Ninh chịu khổ.”
Như để chứng minh cho ta thấy, ngày hôm sau, mẹ chồng ra lệnh cho quản gia mang theo rất nhiều người đến dọn đồ đạc trong viện “Thẩm tiểu phu nhân”.
Trình Vô Song mặc áo bào trắng như trăng, lông cáo đỏ rực, mùa đông đứng cúi cổ dưới gốc cây khô, giống như một cành tuyết mai.
"Ta xem ai dám! Ngươi xông vào nhà dân, ta có thể kiện ngươi lên quan phủ!"
Quản gia mỉm cười đáp: “Tất cả đều là tài sản của Hầu gia ta, nên xử trí như thế nào chưa tới lượt người ngoài xen vào.”
"Là ta cầm ngân phiếu mua, là tài sản của ta."
“Ngài còn không có thân phận tự do, làm sao có thể có được tư cách mua tài sản? Lão phu nhân nói, động đến quan phủ chỉ là mất thể diện, ngài có thể tự lo liệu."
Trình Vô Song sợ Thẩm lão phu nhân hung hãn thô tục, không dám tùy tiện trả lời.
Quản gia ngày càng làm càm, chắp tay nhưng lại cười khẩy: "Lông cáo ngài đang mặc là hồi môn của phu nhân, cũng làm phiền ngài vật về nguyên chủ!”
Đáng tiếc lông cáo còn chưa mặc ấm đã bị ma ma lột ra.
“Đốt nó đi, dính phải mùi hồ ly lẳng lơ, phu nhân chạm vào sẽ buồn nôn.”
Bị sỉ nhục, Trình Vô Song thay áo choàng trắng, đứng run rẩy trước gió.
Chỉ có Thẩm Như Trác bị Diêu cô cô chặn lại trong nhà, khổ cho nàng diễn kịch không ai đối diễn.
Ta đang ngồi trên lầu xem kịch hay, Trình Vô Song lại nhìn thấy ta.
Nàng ta nghiến răng lao tới, trừng mắt đỏ hoe nhìn ta: "Dùng cái này nhục nhã ta, là muốn đuổi ta đi sao?”
"Được, ta đi cho ngươi xem, xem ngươi giải thích với Hầu gia như thế nào!"
"Ồ, chỉ cần ngươi không chết, ta sẽ luôn có cách để giải thích."
Nàng nhìn ta lạnh lùng, rồi cầm theo một túi nhỏ, dụi khóe mắt muốn rời kinh.
Thẩm Như Trác, người được nha hoàn thiếp thân của nàng ta mời tới, chạy đến ngăn cản: “Nàng muốn đi nơi nào? Một cô nương yếu ớt như nàng rời khỏi ta phải sống như thế nào!”
“Biết nàng đã chịu ủy khuất, có đến cũng đã chậm!”
Trình Vô Song lau nước mắt: "Song Nhi là người dư thừa, không nên xuất hiện ở Thịnh Kinh náo nhiệt. Hãy để Song Nhi đến từ đâu thì về nơi đó. Dù sao thân thể ti tiện, mặc dù xin ăn bên đường cũng có thể sống qua ngày, Hầu gia vì Song Nhi bị người khinh bỉ, Song Nhi thật sự đau lòng.”
"Song Nhi rời đi, Hầu gia phải tự chăm sóc bản thân, sau khi trở chung sống hòa thuận với phu nhân. Đừng nhớ Song Nhi nữa, khiến phu nhân phải tức giận.”
Nói xong, Trình Vô Song dứt khoát xoay người, lau nước mắt, để lại cho Thẩm Như Trác một dáng vẻ cô đơn bất lực.
Đôi mắt của Thẩm Như Trác cuối cùng cũng đỏ lên, kéo người vào lòng: "Nàng rời đi lòng ta cũng theo nàng, giữ lại thân xác vô hồn ở Thẩm gia có ý nghĩa gì!”
“Đừng đi, vì ta ở lại có được không?”
Hai người lại bắt đầu nắm tay nhau khóc, thể hiện trọn vẹn nỗi buồn sinh ly tử biệt.
Còn chưa đủ khiến người ta chán ghét, Trình Vô Song còn giương mắt khiêu khích, nhếch môi cười với ta.
Nhưng khi tiểu thư của các gia tộc quyền thế phía sau vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt, nàng ta sốc đến mức ước mình có thể ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Trà bánh hôm nay ta mời.”
"Lần sau có trò hay miễn phí thế này nhớ mời bọn ta cùng xem nhé!"
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Như Trác dán chặt vào ta.
Ta vỗ tay khen ngợi: "Hầu gia quả nhiên là người từng sủng con hát, diễn hay lắm!"
Hắn mất mặt xấu hổ một hồi, tức giận trừng mắt sắp nứt ra, cũng không dám trước mặt mọi người vạch mặt với ta.
Trình Vô Song ở trước mặt người khác trở về dáng vẻ con hát bỉ ổi, bị người chê cười nổi giận đến phát bệnh, Thẩm Như Trác ở lại chăm sóc suốt bảy ngày, ngày thứ tám hắn quỳ trước mặt Thẩm phụ Thẩm mẫu: "Song Nhi đã có thai, ta nhất định phải cho nàng danh phận!"
“Con cháu Thẩm gia cũng nên nhận tổ quy tông.”
Khi Trình Vô Song ở trên đường ngăn kiệu muốn nói chuyện công bằng với ta, ta thậm chí còn không nhấc mí mắt lên.
"Muốn cầu kiến quận chúa nhưng lại không có lễ nghi cơ bản?"
"Phải quỳ xuống! Chọn nơi có tuyết dày chút."
Trình Vô Song bị đè ở trên tuyết, tuyết rơi dày đặc đánh vào nàng ta, vô cùng chật vật.
Sau một nén hương: “Phu nhân, nàng ta ngất rồi.”
Ta gật đầu và mở mắt: "Kéo sang bên đường, đừng cản đường ta."
Lớp chăn nỉ dày kín gió, gió lớn tuyết rơi đều bị ngăn cản bên ngoài, cũng che một đầu đầy mồ hôi của ta.
Vất vả quá nhiều không thể so sánh với người trẻ tuổi như các nàng, chút mưa gió cũng không muốn chịu.
Sau khi hồi phủ, vừa uống xong tách trà, cô cô đã thì thầm vào tai ta: "Người đã được đón đi, là Hầu gia tự mình ôm đi."
Hầu gia trong miệng Diêu cô cô chính là phu quân của ta Thẩm Như Trác.
Hắn vốn yêu thích sự sạch sẽ, không dám đụng đến tờ giấy thấm mực, nhưng lại nguyện ý ôm Trình Vô Song người đầy bùn vào trong lòng.
Có thể thấy hắn rất thích đóa hoa mỏng manh này.
Ta thờ ơ xua tay, gọi con trai Thẩm Ý của mình, mỉm cười hỏi nó bài học hôm nay.
Cho đến khi Thẩm Như Trác mở rèm bước vào, một trận gió tuyết ập vào mặt mẹ con chúng ta.
Hắn kìm nén cơn tức giận, lạnh lùng nhìn ta: "Song Nhi chỉ là một kẻ đáng thương không nơi nương tựa, ngươi cần gì sỉ nhục nàng trước mặt mọi người như vậy.”
“Hôm nay nàng ấy bị đông cứng, thân thể bị tổn thương, ngươi định bồi thường cho nàng ấy như thế nào?”
Ta nháy mắt với Diêu cô cô, cô cô tỏ ra lo lắng bước ra khỏi sân, sau đó ta lạnh lùng đáp: "Nếu nàng ta không tự mình đến cửa, làm sao ta có thể sỉ nhục nàng ta?"
“Tiêu tiền của ta, ngủ với phu quân của ta, còn dám tìm đến trước mặt ta diễu võ dương oai, không muốn mạng nữa sao?”
Lông mày của Thẩm Như Trác lập tức thắt lại, khó chịu nói: "Trong kinh thành mọi người đều khen ngợi Tạ Ninh ngươi thông minh tài giỏi, là người đứng đầu. Không ai biết bên dưới vẻ ngoài đẹp đẽ của ngươi là một trái tim độc ác."
"Bọn họ đã nhìn lầm ngươi rồi, ta cũng vậy!"
Nói xong hắn quay người bỏ đi.
Thân hình cao lớn của hắn bị gió tuyết che khuất, giữa tiếng gió hú, ta nhớ ra lúc trước người không tiếc hủy hoại thanh danh cũng phải cầu hôn ta chính là hắn…
Thẩm Như Trác là đích trưởng tôn của Thừa Ân Hầu, trực tiếp vượt qua Thẩm phụ không học vấn không nghề nghiệp kế thừa tước vị. Ta cũng là nữ nhi duy nhất của Hộ Quốc Công, từ nhỏ đã được phong là Quận chúa.
Môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã, vốn nên thuận lợi kết thành thông gia tạo nên một giai thoại.
Nhưng hắn đã có ánh trăng sáng, còn ta cũng có nốt chu sa, lẽ ra chúng ta vốn nên là người xa lạ.
Chỉ là ánh trăng trắng của hắn vào cung soi sáng tiền đồ của mẫu tộc, còn nốt chu sa của ta ra chiến trường nhuộm đỏ chiến bào.
Hắn suy sụp, còn ta thì chán nản, chúng ta trở thành một đôi không được như ý khiến người trong kinh thành đều tiếc nuối.
Sau đó trong bữa tiệc sinh thần của ta hắn nói lời chính nghĩa muốn cầu thân ta, trước mặt một đám cung phi ôm ta vào trong ngực, bên má ta thì thầm: “Dù sao ngươi cũng nên chấp nhận, ngươi gả cho ta vẫn tốt hơn gả cho người khác.”
Ta cũng nghĩ vậy.
Những người khác có thể không chấp nhận được việc trong lòng ta đã có người khác, vừa hay hắn cũng như ta.
Mà hôm nay đã có tiếp xúc da thịt, ta cũng không thể từ chối.
Thành thân được 5 năm, con trai 4 tuổi, trước mặt người khác cho nhau đủ mặt mũi, cũng coi như là viên mãn.
Ta biết bên ngoài hắn có vô số oanh oanh yến yến, nhưng ta không quan tâm.
Nếu có thể, ta làm sao không muốn tìm một nốt chu sa khác giữa hàng ngàn người, cho dù là thế thân.
Đào cô cô sợ người ngoài chen vào phủ khiến ta khó chịu nên kêu gào muốn đi trừng phạt người bên ngoài, ta lắc đầu cự tuyệt.
Cô tổ mẫu Thái hậu của ta đã cảnh cáo Thẩm Như Trác, tất cả nữ nhân trong phủ Hộ quốc công đều đã chịu đựng đủ đau khổ của thiếp thất, cả bà và Hoàng hậu cô cô đều không cho phép ta phải chịu đựng đau khổ như vậy nữa.
Thẩm Như Trác vỗ ngực hứa hẹn sẽ không bao giờ thêm người vào hậu viện.
Ta mặc kệ hắn lố bịch thế nào, chỉ cần không chọc tức ta thì mọi chuyện đều tốt.
Vốn tưởng rằng cuộc đời của mình sẽ trôi qua một cách yên bình, nhưng vào cuối mùa thu năm ngoái, hắn đã cứu được một thanh quan* đang bị bắt nạt, chính là Trình Vô Song.
*thanh quan: kỹ nữ chưa nhận khách
Sau đêm đó, hắn mua cho nàng ta một căn nhà ở ngoại ô kinh thành, mua gã sai vặt và nha hoàn hầu hạ.
Mà hắn hồi phủ càng ngày càng muộn, dáng vẻ lúc nào cũng nhớ nhung ngoại thất.
Đào cô cô an ủi ta: "Hầu gia chỉ là nhất thời ham mới lạ, sau khi cảm giác mới lạ trôi qua sẽ lập tức cắt đứt. Những hồng nhan tri kỷ kia có ai lâu hơn ba tháng đâu!”
Ta lắc đầu không lên tiếng. Nàng ta khác, nàng ta sẽ ở mãi trong lòng hắn.
2
Tết đang đến gần, nội viện trong phủ bận rộn tối mặt tối mày, Thẩm Như Trác với ngoại thất tình cảm sâu đậm, bận rộn chuẩn bị đồ Tết cho gia đình nhỏ của bọn họ nên hiếm khi về phủ.
Người ngoài khen hắn phong lưu đa tình, còn cười ta đường đường là quận chúa lại làm rùa đen rút đầu.
Diêu cô cô tức giận vô cùng, nói liên miên cằn nhằn không ngừng, tức giận muốn về phủ Hộ quốc công mượn viện binh, muốn một mũi tên xuyên tim bắn chết hai kẻ vô liêm sỉ phụ lòng người.
Ta bất đắc dĩ khép lại sổ sách, đưa bag đi dạo cửa hàng, để bà bớt giận.
Trình Vô Song cứ năm ngày lại đến cửa hàng vơ vét rất nhiều trang sức, hôm nay lại là ngày thứ năm.
Nàng ta có thể muốn người của ta, nhưng tiền của ta thì không được.
Nàng ta không biết sự lợi hại của ta, còn đang cầm một khay chứa đầy đồ trang sức đắt tiền, khuôn mặt đầy đắc ý và khiêu khích.
"Chất lượng vẫn chưa đủ tốt, chế tác chưa đủ tinh tế, không xứng với quần áo của ta, chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.”
"Lần sau nếu có đồ gì tốt hơn thì nhớ giữ lại cho ta."
Người đi tới đi lui đều đang đợi xem trò cười của ta.
Làm ngoại thất lại muốn đè ép chính thất, thật là buồn cười.
Ta nhíu mày nói với chưởng quầy đang khó xử: “Đồ Trình cô nương vừa ý đều gói lại.”
Vẻ mặt nàng ta ngày càng đắc ý.
Có lẽ nàng ta nghĩ lần trước bị ta làm khó ngất xỉu trong tuyết, Thẩm Như Trác mấy ngày không về nhà là đã cho ta một bài học.
“Giá cả lô trang sức hôm nay, cộng với số trang sức bảy lần trước đó, ta tính toán sơ cũng khoảng 5.700 lượng. Nhờ cô nương thường xuyên chiếu cố, ta sẽ giảm cho cô nương còn 5.500 lượng.”
"Cuối năm vất vả cũng là lúc quyết toán. Cô nương hiểu không?"
Trình Vô Song mở to đôi mắt ngấn nước, không thể tin nổi hét lên: "Hầu gia đã bảo cứ lấy bất cứ thứ gì ta muốn. Tại sao ngươi lại đòi tiền ta?"
Ta cười: "Bởi vì đây là của hồi môn của ta!"
“Không chỉ vậy, quần áo ngươi mặc, bạc ngươi tiêu, lương thực ngươi ăn đều từ cửa hàng hồi môn của ta.”
Sổ sách được trải ra trước mắt mọi người, nàng ta á khẩu không nói nên lời.
Chỉ trong vòng hơn một tháng, nàng ta đã tiêu tốn gần vạn lượng bạc.
Đối mặt với Diêu cô cô và tất cả những người đang đợi trả tiền, nàng ta đỏ mặt trừng mắt nhìn ta: "Hôm nay ta không mang theo nhiều tiền như vậy. Ngày mai đến phủ của ta lấy!”
Nàng ta tìm cớ bỏ chạy đã biến thành trò cười của người khác.
Kẻ cầm cửa hàng hồi môn của phu nhân để phô trương với ngoại thất là Thẩm Như Trác cũng bị chê cười.
“Không nuôi được ngoại thất thì đừng nuôi, không có lý nào lại dùng bạc của chính thất để nuôi dưỡng ngoại thất.”
“Tiền của quận chúa không phải từ trên trời rơi xuống đâu.”
Danh tiếng bị tổn hại cũng thường thôi, nhưng dù là ai cũng không thể thiếu bạc của ta.
Chờ ba ngày Trình Vô Song vẫn không chịu xuất hiện, ngay cả các chưởng quầy đến tìm cũng bị từ chối.
Nàng ta nghĩ ta không có cách đối phó, ta quay người đưa đơn lên công đường kiện nàng ta.
Quỳ trong đại sảnh, nàng ta yếu ớt sợ hãi, buộc phải ký chứng từ, trong vòng mười ngày phải thanh toán đủ bạc.
Nàng hận chết ta, lại chưa từng nghĩ đến ăn chùa uống chùa cũng có lúc mắc nghẹn.
Diêu cô cô tuy vui mừng nhưng cũng lo lắng hỏi ta làm như vậy có làm tổn thương mặt mũi Hầu gia không.
"Tổn thương là mặt của hắn, cầm về là bạc của ta.”
Một mũi tên trúng hai con chim, chuyện này sao có thể không giải quyết được?
3
Thẩm Như Trác, người bị phái ra ngoài chưa đầy ba ngày đã phong trần mệt mỏi trở về.
Với vẻ mặt như đang ngủ ngoài trời, hắn tức giận: "Tạ Ninh, ngươi thật sự không nể tình như vậy sao?"
Thể diện của hắn càng ngày càng mỏng, mỏng manh đến mức giống như tình cảm của chúng ta, đâm một cái lập tức rách.
"Khi ngươi vì nàng ta quên mất sinh thần của Ý Nhi, chúng ta đã không thể dùng tình cảm để nói chuyện. Huống chi trên mặt tình cảm ta đã bị lỗ vốn, ngươi còn muốn lấy bạc của ta.”
"Được rồi được rồi! Ta không thể nói lại ngươi! Từ giờ trở đi, ngươi cứ ôm lấy tiền của mình đi!”
Sau đó hắn đi vào thư phòng, tìm kiếm những vật có giá trị thuộc về hắn.
Đáng tiếc lật tới lật lui, không có mấy thứ giá trị do hắn mua.
Ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn đang bận rộn thu thập và phân loại, nghĩ đến hôm qua Diêu cô cô dứt khoát chuyển tất cả những thứ ta mua vào kho, ta không khỏi cười khẩy: "Một ít đồ này đều không đáng tiền.”
“Hầu gia yêu quý đến thế, sao không mở tư kho?”
Hắn dừng tay lại, quay người trừng mắt nhìn ta dữ tợn, rồi quay người xách chiếc túi dày cộm bước ra ngoài cửa:“Là ngươi ép ta.”
“Nàng không giống ngươi có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ta chỉ có thể dùng tất cả những gì mình có để đối xử tốt với nàng ấy.”
Ôm trong tay chiếc hộp chứa ngân phiếu và khế ước mua bán nhà, hắn rời khỏi phủ không thèm ngoảnh lại, vì hồng nhan đi giải quyết sầu lo.
Mẹ chồng thấy hắn lấy tiền, bà chua chát: "Đúng là kiếm được chỗ then chốt, còn biết cho người niềm vui!”
Ta lắc đầu: “Thông suốt là kiếm được chỗ then chốt, nhưng đồ vật đều là mua cho người trong lòng của hắn, ta cũng không may mắn như vậy."
Bất chấp trong sân mẹ chồng gà bay chó nhảy, tối đó ta cho gọi chưởng quầy đến: “Những đồ vật giá trị liên thành đều lấy ra đi."
“Nếu muốn phát tài phải dùng thủ đoạn.”.
Vì vậy chỉ trong vài ngày, cửa hàng trên phố của ta bất ngờ tăng doanh thu lên hàng chục nghìn lượng.
Mà viện phía tây đã sớm muốn bán đi, cũng tiến vào người được xưng là “Thẩm tiểu phu nhân", Trình Vô Song.
"Thẩm tiểu phu nhân" không chịu được khi bị người khác gọi là phu nhân, giữa những lời nịnh nọt của chưởng quầy, so sánh chi phí ăn mặc với ta, cực kỳ xa hoa.
Không chỉ vậy, nàng ta còn dùng ba bình nước mắt để giữ Thẩm Như Trác ở trong viện.
Thẩm Như Trác thậm chí còn nói với ta: "Nếu không xin lỗi Song Nhi, hắn sẽ tiếp tục sống ở đó."
Ta mặc kệ, hắn thật sự không quay về Thẩm gia.
“Thẩm tiểu phu nhân” nhiều lần ngoài sáng trong tối khoe khoang với ta, muốn dụ ta chui đầu vào lưới bị người chán ghét vứt bỏ.
Nhưng nàng ta đợi mãi cũng không đợi được ta trở thành mụ đàn bà chanh chua tìm tới cửa. Chỉ có thể cố gắng ở trà lâu lượn qua lượn lại “vô tình” gặp được ta, diễu võ dương oai với ta.
Mặc Thục gấm ngàn vàng khó cầu, đeo phấn châu hồng phỉ chỉ cung phi mới có, sau lưng bốn nha hoàn xếp hàng chỉnh tề.
Dáng vẻ lớn như thế thật xứng với một tiếng “Thẩm phu nhân”
Thấy ta nhìn nàng xa hoa, Trình Vô Song cố ý giơ cổ tay lên, lộ ra chiếc vòng tay gia truyền của Thẩm gia, cười một cách công khai giả tạo: “Quận chúa thì thế nào, không biết cách lôi kéo lòng nam nhân, sớm muộn gì cũng trở thành kẻ bị ruồng bỏ.”
“Biết ngươi xem thường ta, nhưng người khiến Hầu gia hết lần này đến lần khác moi tim móc phổi, đều là ta.”
“Hắn nói tương lai Thẩm gia, danh tiếng Hầu phu nhân đều là của ta.”
Ta nhàn nhã xem nàng ta biểu diễn, bị chiếc vòng nàng ta rung lắc làm cho buồn nôn cũng không tức giận.
Chỉ chờ nàng ta khoe khoang một thân phú quý được sủng ái xong, ta mới nhẹ nhàng né qua một bên, lộ ra mẹ chồng mặt như la sát: “Tiện nhân!”
Mẹ chồng không rộng lượng bằng ta, tiêu tiền của Thẩm Như Trác chính là muốn mạng của bà!
Bà tức giận giật lấy chiếc vòng tay, tát mạnh vào mặt Trình Vô Song: "Ngươi trộm đồ gia truyền và tiền bạc của Thẩm gia, ngươi cảm thấy mình sống đủ rồi!"
“Người đâu, trói nàng ta lại đưa đi Hình bộ, không nhổ ra đồ vật của Thẩm gia ta lập tức lột một lớp da của nàng ta!”
Trình Vô Song che mặt bị đánh, đầy kinh ngạc: "Ta… phu nhân, không phải, là Hầu gia…”
“ Phì! Dơ bẩn! Dỗ dành Hầu gia vài ngày thì nghĩ mình có thể lên được mặt bàn sao.”
"Không đủ tiền mua gương thì tìm cống rãnh mà soi, xem thử mình thế nào. Nha hoàn ở Hạnh Xuân Lâu còn tốt hơn ngươi!”
Trình Vô Song kinh ngạc ôm ngực run rẩy, lại bị Thẩm Như Trác đột nhiên tới kéo vào lòng: "Tạ Ninh, tại sao ngươi luôn gây rắc rối cho nàng ấy? Ta nhân nhượng còn chưa đủ sao?"
“Ngươi luôn như vậy, giả vờ thờ ơ nhưng lại tính toán chi li mọi chuyện, thật sự là ghê tởm!"
Ta bất lực dang hai tay chỉ vào mẫu thân hắn: "Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, mẫu thân lo lắng người của ngươi, cũng lo lắng tiền bạc của ngươi.”
Mặt hắn tối sầm lại, liếc nhìn ta rồi thi lễ với mẫu thân: "Nếu mẫu thân đã nhìn thấy, ta cũng sẽ không giấu người, ta rất thích Song nhi, hi vọng người có thể cho nàng một danh phận.”
"Nàng tốt ta hiếu, mẫu thân nhất định sẽ không cự tuyệt!”
Mẹ chồng chịu đựng đau đớn tát vào mặt Thẩm Như Trác lần nữa: "Ngươi thật không biết xấu hổ, nhưng Hầu phủ còn cần mặt mũi."
“Loại đồ bẩn thỉu từng ở kỹ viện, nhất định không được làm vấy bẩn cửa của Thẩm gia ta.”
Trình Vô Song bị xé toạc lớp mặt nạ trước mặt mọi người, nàng ôm lấy y phục của Thẩm Như Trác, lặng lẽ khóc, giống như đóa sen trắng nở trong gió xuân.
“Không phải ai cũng giống như Tạ Ninh, sinh ra trong một gia đình quyền thế, muốn mưa được mưa muốn gió được gió! Mẫu thân biết rõ Song Nhi thân bất do kỷ, sao không cho một người đáng thương như nàng một cơ hội ngẩng đầu làm người?"
"Làm nô tỳ ta nguyện cho nàng đường, còn Thẩm gia ta nàng nghĩ cũng đừng hòng!”
Trình Vô Song cắn môi ngăn cản Thẩm Như Trác: “Đừng nói nữa!"
“Song nhi… Song nhi không còn mặt mũi nào mà sống nữa.”
Thẩm Như Trác không chịu nổi Trình Vô Song bị ủy khuất, kéo người đến bên cạnh gay gắt nói: “Nếu các người không tha cho nàng, ta sẽ không trở về Thẩm gia.”
4
Mẹ chồng tức giận đến run cả tay nhưng vẫn không quên nắm tay ta an ủi: “A Ninh đừng sợ, mẫu thân sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không bao giờ cho nàng ta vào cửa.”
“Vòng tay là ta đưa hắn cầm đi dỗ dành ngươi vui vẻ, không ngờ… mẫu thân sẽ không để hắn hồ đồ như vậy!”
Ta mỉm cười không nói gì, chỉ liếc nhìn đế vương phỉ ngàn vàng khó đổi trên người bà, là đồ cưới của ta, rồi bình tĩnh rút tay lại: “Dù sao mẫu tử tình thâm, không thể vì một người ngoài như ta mà tách rời.”
Đôi mắt bà ta lóe lên, nhanh chóng lấy tay áo che cổ tay mình: "Nói nhảm! A Ninh cũng là tâm can bảo bối của mẫu thân, ta sẽ không để A Ninh chịu khổ.”
Như để chứng minh cho ta thấy, ngày hôm sau, mẹ chồng ra lệnh cho quản gia mang theo rất nhiều người đến dọn đồ đạc trong viện “Thẩm tiểu phu nhân”.
Trình Vô Song mặc áo bào trắng như trăng, lông cáo đỏ rực, mùa đông đứng cúi cổ dưới gốc cây khô, giống như một cành tuyết mai.
"Ta xem ai dám! Ngươi xông vào nhà dân, ta có thể kiện ngươi lên quan phủ!"
Quản gia mỉm cười đáp: “Tất cả đều là tài sản của Hầu gia ta, nên xử trí như thế nào chưa tới lượt người ngoài xen vào.”
"Là ta cầm ngân phiếu mua, là tài sản của ta."
“Ngài còn không có thân phận tự do, làm sao có thể có được tư cách mua tài sản? Lão phu nhân nói, động đến quan phủ chỉ là mất thể diện, ngài có thể tự lo liệu."
Trình Vô Song sợ Thẩm lão phu nhân hung hãn thô tục, không dám tùy tiện trả lời.
Quản gia ngày càng làm càm, chắp tay nhưng lại cười khẩy: "Lông cáo ngài đang mặc là hồi môn của phu nhân, cũng làm phiền ngài vật về nguyên chủ!”
Đáng tiếc lông cáo còn chưa mặc ấm đã bị ma ma lột ra.
“Đốt nó đi, dính phải mùi hồ ly lẳng lơ, phu nhân chạm vào sẽ buồn nôn.”
Bị sỉ nhục, Trình Vô Song thay áo choàng trắng, đứng run rẩy trước gió.
Chỉ có Thẩm Như Trác bị Diêu cô cô chặn lại trong nhà, khổ cho nàng diễn kịch không ai đối diễn.
Ta đang ngồi trên lầu xem kịch hay, Trình Vô Song lại nhìn thấy ta.
Nàng ta nghiến răng lao tới, trừng mắt đỏ hoe nhìn ta: "Dùng cái này nhục nhã ta, là muốn đuổi ta đi sao?”
"Được, ta đi cho ngươi xem, xem ngươi giải thích với Hầu gia như thế nào!"
"Ồ, chỉ cần ngươi không chết, ta sẽ luôn có cách để giải thích."
Nàng nhìn ta lạnh lùng, rồi cầm theo một túi nhỏ, dụi khóe mắt muốn rời kinh.
Thẩm Như Trác, người được nha hoàn thiếp thân của nàng ta mời tới, chạy đến ngăn cản: “Nàng muốn đi nơi nào? Một cô nương yếu ớt như nàng rời khỏi ta phải sống như thế nào!”
“Biết nàng đã chịu ủy khuất, có đến cũng đã chậm!”
Trình Vô Song lau nước mắt: "Song Nhi là người dư thừa, không nên xuất hiện ở Thịnh Kinh náo nhiệt. Hãy để Song Nhi đến từ đâu thì về nơi đó. Dù sao thân thể ti tiện, mặc dù xin ăn bên đường cũng có thể sống qua ngày, Hầu gia vì Song Nhi bị người khinh bỉ, Song Nhi thật sự đau lòng.”
"Song Nhi rời đi, Hầu gia phải tự chăm sóc bản thân, sau khi trở chung sống hòa thuận với phu nhân. Đừng nhớ Song Nhi nữa, khiến phu nhân phải tức giận.”
Nói xong, Trình Vô Song dứt khoát xoay người, lau nước mắt, để lại cho Thẩm Như Trác một dáng vẻ cô đơn bất lực.
Đôi mắt của Thẩm Như Trác cuối cùng cũng đỏ lên, kéo người vào lòng: "Nàng rời đi lòng ta cũng theo nàng, giữ lại thân xác vô hồn ở Thẩm gia có ý nghĩa gì!”
“Đừng đi, vì ta ở lại có được không?”
Hai người lại bắt đầu nắm tay nhau khóc, thể hiện trọn vẹn nỗi buồn sinh ly tử biệt.
Còn chưa đủ khiến người ta chán ghét, Trình Vô Song còn giương mắt khiêu khích, nhếch môi cười với ta.
Nhưng khi tiểu thư của các gia tộc quyền thế phía sau vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt, nàng ta sốc đến mức ước mình có thể ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Trà bánh hôm nay ta mời.”
"Lần sau có trò hay miễn phí thế này nhớ mời bọn ta cùng xem nhé!"
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Như Trác dán chặt vào ta.
Ta vỗ tay khen ngợi: "Hầu gia quả nhiên là người từng sủng con hát, diễn hay lắm!"
Hắn mất mặt xấu hổ một hồi, tức giận trừng mắt sắp nứt ra, cũng không dám trước mặt mọi người vạch mặt với ta.
Trình Vô Song ở trước mặt người khác trở về dáng vẻ con hát bỉ ổi, bị người chê cười nổi giận đến phát bệnh, Thẩm Như Trác ở lại chăm sóc suốt bảy ngày, ngày thứ tám hắn quỳ trước mặt Thẩm phụ Thẩm mẫu: "Song Nhi đã có thai, ta nhất định phải cho nàng danh phận!"
“Con cháu Thẩm gia cũng nên nhận tổ quy tông.”
Bình luận facebook