-
Chương 8
22.
Tiết Hoài Tông cảm thấy sau khi bắt đầu mùa đông tính tình đại nhân nhà hắn tốt hơn trước rất nhiều, thấy hắn cũng thỉnh thoảng sẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Hắn không giỏi ở trong quan trường phỏng đoán lòng người, nên cấp trên dễ hầu hạ, công việc của hắn tự nhiên càng làm càng thêm thuận tay.
Vốn định trước năm mới giải quyết hết việc trong đài, năm sau thời tiết rét lạnh, dân chúng không trồng trọt được, quan thự đình chỉ làm việc, đến giữa tháng giêng vừa vặn có một tháng nghỉ ngơi, hắn chuẩn bị cùng Thẩm Căng, Tiết phu nhân ở nhà nghỉ ngơi, vui chơi một hồi.
Lại là người tính không bằng trời tính, đương triều Lữ tướng cùng Thiên Chương Các đãi chế Phạm đại nhân bởi vì chuyện cải cách tân chính lại cãi nhau.
Hướng lên trên bận rộn, những dự định kia của Tiết Hoài Tông không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành.
Thẩm Căng biết hắn nhiều việc, bình thường cũng không lấy việc vặt làm phiền hắn, mỗi ngày chuyên tâm nấu cơm chờ hắn về ăn.
Hôm nay đã qua giờ Dậu, bóng đêm dày đặc, nhưng còn chưa thấy Tiết Hoài Tông trở về, tính toán ngày tháng, cũng không phải lúc Tiết Hoài Tông thay ca, trong lòng Thẩm Căng chợt bất an.
Nàng ở trong đình viện không ngừng dạo bước, thầm nghĩ đợi thêm nửa canh giờ nữa, nếu nửa canh giờ sau Tiết Hoài Tông còn chưa trở về, nàng sẽ lên nha môn tìm kiếm.
Nào ngờ nửa canh giờ còn chưa tới, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, nàng vội vàng chạy tới mở cửa, giương mắt nhìn lên, không phải Tiết Hoài Tông, mà là đại bá phụ Thẩm Chiêm của nàng tới.
“Đã trễ thế này, sao phụ thân đại nhân lại tới đây?”
Thẩm Căng trong lòng kinh ngạc vạn phần, bởi vì trước khi thành hôn nàng được nhận làm con thừa tự của phi thê Thẩm Chiêm, cho nên ngoài miệng đã sớm sửa lại xưng hô, một mặt tò mò hỏi, một mặt mời Thẩm Chiêm vào trong phòng.
Thẩm Chiêm vừa tan ca trở về, nhà cũng chưa về, liền chạy tới chỗ Thẩm Căng, chính là vì muốn nói cho nàng một câu: "Hoài Tông đã xảy ra chuyện, hắn ở trên triều đình nói thẳng can gián, chọc giận quan gia, hiện giờ đã bị bỏ tù.”
“Sao có thể như vậy?”
Thẩm Căng nghe vậy như bị sét đánh, vịn khung cửa, thiếu chút nữa đứng không vững: "Hoài Tông, chàng ấy luôn luôn cẩn thận dè dặt, sao lại chọc giận quan gia trên triều đình?”
“Còn không phải vì tân chính sao!”
Thẩm Chiêm thở dài, mà nay nhắc tới tân chính, trong triều người người đều cảm thấy bất an.
Lần đó bởi vì tân chính, đảng cải cách và đảng gìn giữ phân tranh không ngừng, trong ngoài giáng chức không ít người.
Lần này lại là bởi vì tân chính nói là dân gian đối với Thanh Miêu Pháp cùng Thủ Thực Pháp có nhiều oán hận, những tập thơ Hàng Châu Thông Phán từng làm, không biết làm sao lại bị người ta lật ra truyền bá.
Tin tức truyền đến trong cung, quan gia dưới cơn nóng giận, trong vòng nửa tháng liền giáng chức bốn vị quan viên.
Lời nói và việc làm của quân vương có chút bất công, việc này Gián quan của Can Gián viện vốn nên ra mặt khuyên nhủ, thế nhưng G.ián quan chỉ biết một ý nịnh nọt quan gia, chọc cho một đám học sĩ Hàn Lâm bất mãn, liền nhao nhao dâng tấu chương lên.
Tiết Hoài Tông vốn được u Dương đại nhân chỉ điểm, bản thân đối với hắn cũng cực kỳ tôn sùng, mắt thấy u Dương đại nhân gặp khó khăn, ở trên triều không ai dám chỉ trích quân vương sai, bản thân dũng cảm đứng ra, trượng nghĩa nói vài câu.
Hắn là Thị Ngự Sử, cũng không phải Gián viện Gián nghị đại phu, nói lời vượt chức phạm vào tối kỵ, quan gia mới giam hắn vào ngục.
“Hiện nay quan gia tức giận còn chưa tiêu tan, còn chưa biết tương lai xử lý Hoài Tông thế nào, ta tới thông báo cho con và lão phu nhân trước, lại trở về tìm mấy lão đại nhân quen biết, xem có thể bảo vệ hắn hay không. Ngươi cũng nghĩ biện pháp, Tiết gia ở trong triều còn có cố cựu đắc lực, có thể giúp Hoài Tông một chút.”
“Được, đa tạ phụ thân đại nhân báo cho, nữ nhi sẽ đi tìm người.”
Thẩm Căng cố nén kinh hoảng tiễn Thẩm Chiêm đi, vội vàng lên phòng trên gặp Tiết phu nhân, kể lại với bà.
Tiết phu nhân vạn lần không ngờ tới Tiết Hoài Tông hành sự thẳng thắn như vậy, vừa khóc vừa vội la lên: "Hắn vag cha hắn thật sự là cùng một khuôn đúc, sớm biết như thế, ngày đó ta không kêu hắn thi công danh, hiện nay hắn bị giam vào ngục, ta đi nơi nào tìm người bảo vệ hắn đây?"
Thẩm Căng trong lòng cũng sốt ruột, nhưng vẫn nhẫn nại dỗ dành lão phu nhân: "Quan gia thi hành chính sách nhân đức, chỉ là nhất thời thịnh nộ mới giam Hoài Tông vào ngục, chúng ta nghĩ biện pháp, tìm một người đáng tin cậy ở ngự tiền cầu tình, nói không chừng có thể bảo vệ chàng.”
Tiết phu nhân nghe nàng khuyên giải, lau nước mắt, một mình suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Lúc lão gia còn sống, làm quan thanh chính, lại không thích cùng người khác lui tới xã giao, ngoại trừ mấy vị lão đại nhân Hộ bộ, không có quen biết bạn cũ gì, không bằng ngày mai ta đi nha môn chờ, có lẽ có thể chờ được người đến giúp Hoài Tông.
Tiết phu nhân có bệnh trong người, Thẩm Căng làm sao để cho bà chờ?
Thấy sự tình có manh mối, liền nói với Tiết phu nhân: "Thay vì mẫu thân đi, chi bằng để cho con đi, mặc dù các lão đại nhân không giúp được gì, cũng có thể hỏi thăm một chút.”
Tiết phu nhân từ sau khi Thẩm Căng gả vào cửa đã biết đứa con dâu này là một người thông minh có chủ ý, nhìn nàng đã đến lúc này còn có thể lâm nguy không loạn, bất giác yên tâm rất nhiều, liền gật đầu một cái, nói tên mấy lão đại của Hộ bộ cho nàng biết.
Thẩm Căng chờ không kịp hừng đông, sáng sớm đã đứng dậy rửa mặt một phen, thắp đèn đội tuyết lớn chạy tới nha môn.
Nàng ở trong tuyết đợi một canh giờ, mới đợi được hai ba vị lão đại nhân theo như lời Tiết phu nhân nói, các lão đại nhân vốn cũng thấy Tiết Hoài Tông đáng tiếc, nhưng bởi vì chuyện tân chính này quá ồn ào, trong nhà người ta đều có già trẻ đợi nuôi, cho nên cũng không dám khoe khoang bảo lãnh cho Tiết Hoài Tông.
Trong lòng Thẩm Căng như rơi xuống hầm băng, nhưng nàng xưa nay cứng cỏi, biết các lão đại nhân có nỗi khổ, cũng không làm khó bọn họ nữa.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua trống Đăng Văn treo cao bên ngoài công đường, nàng nuốt chua xót, vuốt tay áo, muốn đưa tay lấy dùi trống, đánh trống kêu oan.
Ai ngờ mới cầm dùi trống trong tay, đã bị người đọat lấy, nàng ngửa đầu nhìn, đã thấy Lục Trầm Chu mặc mũ gấm lông chồn, đang đứng ở trước mặt nàng.
23.
Lục Trầm Chu kỳ thật đã nhìn thấy nàng từ đầu giờ Mão, một mình cô đơn, thắp ngọn đèn yếu ớt như ruồi, dịu dàng đứng ở trong tuyết, trên người phủ một tầng lụa trắng.
Nhưng nàng giống như không biết lạnh, quật cường như vậy đứng, cô đơn một mình, như hình bóng đan xen, mãi đến giờ Mão ba khắc, mới nhìn thấy người nàng muốn đợi đúng là mấy vị đại nhân Hộ bộ.
Đáng thương lòng nàng lo như lửa đốt, cũng không biết đạo lý người đi trà lạnh, Tiết Thị Lang mất lâu như vậy, mặc dù cùng Hộ bộ đại nhân có ân tình ngày xưa, chút ân tình kia đụng phải thiên uy cũng không còn sót lại chút gì.
Quả nhiên, các Hộ bôn đại nhân đều không đồng ý giúp nàng, Lục Trầm Chu vốn định đợi thêm một chút, đợi đến khi danh tiếng đi qua, Quan gia không còn thịnh nôn, lại tìm cơ hội nói giúp Tiết Hoài Tông hai câu tốt đẹp, coi như nể tình cấp trên cấp dưới.
Ai ngờ, Thẩm Căng lại lớn mật như vậy, không đợi được các đại nhân đồng ý, lại muốn đánh trống kêu oan.
Hắn vội vàng đuổi kịp, đoạt lấy dùi trống trong tay nàng, trách mắng nàng một câu: "Nàng có biết nếu muốn đánh lên trống Đăng Văn, phải chịu đánh ba mươi trượng trước không?"
Ba mươi trượng, đừng nói là Thẩm Căng, cho dù là hắn chỉ sợ cũng chịu không nổi.
Thẩm Căng làm sao không biết quy củ gõ trống, nhưng nàng hiện giờ ngoại trừ cam lòng một thân róc thịt, đã không còn cách nào khác.
Nàng ngẩng cao đầu, trên khuôn mặt như ngọc, hai con mắt phảng phất thanh tuyền, trong suốt vô cùng, không chớp mắt nhìn hắn: "Kính xin Hầu gia trả lại dùi trống cho thiếp thân, nếu trong triều không ai vì Hoài Tông giải oan, thiếp thân cho dù là đánh vỡ trống Đăng Văn, cũng phải lên điện gặp quan gia!”
“Nàng!” Lục Trầm Chu không ngờ nàng cứng rắn như thế, quả thật không sợ chết giống phu quân kiếp này của nàng.
Hắn nắm chặt dùi trống, biết nàng nói được làm được, trong khoảng thời gian ngắn không dám trả lại dùi trống, im lặng một lát, mới hơi cúi đầu hướng nàng nói: "Nàng từng cứu Trầm Ngư một mạng, bản hầu từng nói, tương lai nàng có thỉnh cầu gì sẽ đồng ý, hôm nay coi như bản hầu trả lại cho nàng một phần nhân tình, giúp nàng đi gặp Tiết Hoài Tông một lần.”
Hắn là ngự sử trung thừa, tất nhiên có biện pháp vào ngục, Thẩm Căng vui mừng quá đỗi, không khỏi quỳ gối bái tạ: "Thiếp thân đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia.”
“Cũng không tính là cứu, hết thảy đều cần bản hầu gặp qua Tiết Hoài Tông rồi hãy nói.”
Lục Trầm Chu thoáng nghiêng người, không nhận một lạy này của nàng.
Hắn là người sống lại, biết rõ tình thế hơn người khác, biết quan gia sở dĩ thịnh nộ, là bởi vì yêu cầu cải cách, người dẫn đầu đã sớm không còn là Lữ tướng, mà là quan gia.
Công kích Lữ tướng, chính là công kích quan gia.
Gián ngôn quan gia, chính là phản đối tân chính.
Hắn không thể mạo hiểm lấy tính mạng của mình đối nghịch với quan gia, nhưng chuyện vì Thẩm Căng chuyển lời cho Tiết Hoài Tông thì dễ.
“Ngươi có gì muốn nói, có thể nói cho bản hầu, đợi bản hầu gặp Tiết Hoài Tông sẽ chuyển lời cho hắn.”
Thẩm Căng biết hắn trước sau như một bo bo giữ mình, không nắm chắc vạn phần sẽ không ra tay, lúc này có thể đồng ý thay nàng gặp Tiết Hoài Tông một lần, đã là đặc biệt khai ân, liền nói: "Kính xin Hầu gia chuyển lời cho Hoài Tông, nói trong nhà không cần chàng lo lắng, mẫu thân khỏe mạnh, thiếp thân cũng rất tốt, chỉ mong chàng ở trong ngục ngàn vạn lần bảo trọng chính mình, thiếp thân chắc chắn dốc hết toàn lực cứu chàng ra.”
“Bản hầu nhớ kỹ, thời tiết lạnh lẽo, phu nhân nên sớm trở về đi.”
Lục Trầm Chu hơi gật đầu một cái, mắt thấy các đại thần đều đứng hàng triều ban, hắn không tiện ở ngoài điện lâu, sau khi đồng ý với Thẩm Căng liền xoay người lên triều.
Sau khi tan triều, hắn quả nhiên giữ lời hứa, chạy tới trong ngục gặp Tiết Hoài Tông một lần.
Chỉ trong một đêm, thiếu niên lang đã từng hăng hái, liền bị tai ương lao ngục đánh cho tang thương, nhưng mà trong mắt hắn thanh quang cũng chưa từng thay đổi, nhìn thấy Lục Trầm Chu, còn có thể cười được: "Không ngờ hạ quan lại có thể ở chỗ này nhìn thấy Trung thừa đại nhân, thật sự là may mắn ba kiếp của hạ quan.”
Lục Trầm Chu im lặng nhìn hắn, một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: "Ngươi không sợ sao?”
Tiết Hoài Tông quỳ gối ngồi ở trên đống cỏ, nhìn hắn cười nói: "Sợ cái gì? Sợ chết, sợ không thể lại đi ra ngoài, hay sợ ở chỗ này phí thời gian cả đời? Đại nhân, từ ngày hạ quan lên làm Giám Sát Ngự Sử, đã không sợ những thứ này.”
"Vậy ngươi không sợ liên lụy mẫu thân của ngươi, liên lụy thê tử của ngươi sao?"
Lục Trầm Chu hơi mím môi, hắn biết Tiết Hoài Tông tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, cũng biết hắn mới vào triều đình, một bụng hoài bão.
Nhưng con người không phải chỉ dựa vào một lời trung dũng là có thể đặt chân vào thiên địa, hắn cũng không ngẫm lại, nếu hắn có chuyện gì, Tiết lão phu nhân làm sao bây giờ, Thẩm Căng làm sao bây giờ?
Làm sao Tiết Hoài Tông không nghĩ tới những thứ này, ngày đó ở triều đình bởi vì thấy ân sư gặp nạn, nhất thời phẫn nộ đứng ra, cũng từng nghĩ tới phụ nữ và trẻ em trong nhà nên làm như thế nào.
Nhưng hắn đã làm quan, vậy thân phận của hắn, hàng đầu chính là thần tử, tiếp theo mới là nhi tử của mẫu thân hắn, phu quân của thê tử hắn.
Tiết Hoài Tông ngồi ngay ngắn dưới đất, thẳng thắn mà lỗi lạc: "Hầu gia hôm nay đến, hẳn không phải là đến xem hạ quan bị chê cười, Hầu gia có chuyện gì không ngại nói thẳng.”
Lục Trầm Chu liền đem chuyện Thẩm Căng đứng chờ trong tuyết, muốn đánh trống kêu oan cho hắn nói ra, lại nói: "Nàng thề phải cứu ngươi ra ngoài, tóm lại là để ý đến ngươi, ngày đó ngươi không nên xúc động như vậy, liên lụy nàng khó xử như thế.”
Tiết Hoài Tông nghĩ Thẩm Căng sau khi biết được tin tức sẽ vì hắn mà chạy đi chạy lại, lại không ngờ nàng lại dám đi gõ trống Đăng Văn, cô nương ngốc này, trống Đăng Văn dễ gõ như vậy sao?
Ba mươi trượng đó, một trượng đánh xuống là chảy máu, nàng không muốn sống nữa sao?
“Cưới được thê tử như thế, phu quân còn cầu gì, phu quân còn cầu gì!”
Tiết Hoài Tông gia cảnh nghèo túng chưa từng đau lòng, trượng nghĩa sau khi vào tù chưa từng đau lòng, duy chỉ có chuyện liên quan đến Thẩm Căng, hắn nhịn không được đỏ hốc mắt, rũ mắt vắt rơm rạ dưới chân hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lục Trầm Chu: "Không biết Hầu gia có thể cho hạ quan mượn một phần bút mực hay không, hạ quan muốn nhờ Hầu gia đưa một phong thư cho chuyết kinh.”
Lúc Lục Trầm Chu đến chỉ muốn chuyển lời cho Thẩm Căng và hắn, chưa chuẩn bị giấy bút, lúc này cũng không biết đi đâu tìm cho hắn, liền nói: "Ngươi có chuyện khó nói sao, bản hầu nhất định sẽ không bỏ sót một chữ nói cho tôn phu nhân.”
Tiết Hoài Tông lắc đầu: "Hầu gia hiểu lầm, hạ quan không phải có chuyện muốn nói với chuyết kinh, mà là muốn Hầu gia mang một phong thư phóng thê cho nàng.”
Thư phóng thê?
Lục Trầm Chu ngẩng đầu, nhìn thẳng Tiết Hoài Tông: "Ngươi muốn thế nào?”
Trong miệng Tiết Hoài Tông cay đắng như hoàng liên, nhưng vẫn nói: "Thê tử ta Thẩm thị, từ khi gả cho ta tới nay, giống như uyên ương, song phi tịnh đầu, lưỡng đức chi mỹ, ân ái cực kỳ. Nay ta vào tù, mẹ già trong nhà còn có tộc thân phụng dưỡng, thê tử ta Thẩm thị đương tuổi thanh xuân, nếu bởi vì ta mà chậm trễ thanh xuân, lòng ta khó an. Cho nên đưa một phong thư phóng thê, thê tử ta Thẩm thị tái giá lương nhân, phú quý cao môn, như cá gặp nước.”
24.
Một tờ thư phóng thê, nhẹ như lông hồng, nhưng Lục Trầm Chu cất ở trong lòng, lại giống như cất một quả tạ ngàn cân, nặng không chịu được.
Hắn chậm rãi đi ra nhà lao, bên ngoài triều đình, tuyết lớn chẳng biết dừng lại từ lúc nào, che đậy mặt trống kia mơ hồ lộ ra hình dáng cổ xưa. Nơi Thẩm Căng đã đứng trước đó trên mặt tuyết vẫn còn lưu lại một đôi dấu chân nhợt nhạt, hắn vô thanh vô tức ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên dấu chân kia, tuyết mềm mại nhất thời lấp đầy hai chỗ lõm xuống đất bằng, như thể Thẩm Căng chưa bao giờ tới, không còn dấu vết.
Lục Trầm Chu mím môi, Phật nói muốn biết nhân duyên kiếp trước, nhìn quả kiếp này nhận, muốn biết quả kiếp sau, kiếp này gieo nhân. Nhất niệm sân tâm khởi, tám vạn chướng môn khai.
Khi đốt túi thơm kia, hắn muốn đốt đi nghiệp chướng trong lòng.
Mà nay lại bởi vì một phong thư phóng thê, si niệm lại nổi lên, sinh sôi không ngừng.
Hắn và Thẩm Căng, kiếp trước vốn nên là một đôi vợ chồng ân ái, cầm sắt tương hòa, đầu bạc đến già, lại bởi vì hiểu lầm nảy sinh oán hận, giận dữ hòa ly.
Sau khi sống lại, hắn vốn dĩ có cơ hội cùng nàng kết duyên lần nữa, rồi lại bởi vì một ý niệm sai lầm mà bỏ lỡ.
Vốn tưởng rằng nàng đã gả cho người khác, mình thân là Ngự Sử Trung Thừa, dù thế nào cũng không thể cưỡng đoạt thê tử của người khác.
Lại không thể tưởng được, Tiết Hoài Tông lại viết thư phóng thê cho Thẩm Căng, hắn chỉ cần đem thư phóng thê giao cho Thẩm Căng, từ nay về sau, Thẩm Căng vẫn là Thẩm Căng, không còn là Tiết phu nhân nữa.
Hắn còn có cơ hội đền bù sai lầm, còn có cơ hội để mọi thứ trở về điểm khởi đầu, làm lại từ đầu.
Lục Trầm Chu yên lặng cất kỹ thư phóng thê, không lập tức đi Tiết gia, lại để xa phu lái xe chạy về phủ Định Quốc Công.
Thẩm Căng ở nhà cả đêm không ngủ, đợi cả đêm cũng không đợi được chút tin tức của Tiết Hoài Tông, cho đến sáng sớm ngày hôm sau, bên Lục Trầm Chu mới phái người hầu cận tới báo, nói là ở chỗ này nói chuyện không tiện, mời nàng đến Thiên Phương lâu nói chuyện.
Thẩm Căng lo lắng cho Tiết Hoài Tônh, cũng không cảm thấy có gì không ổn, vì thế thu dọn một phen, liền theo như lời Lục Trầm Chu, lúc chạng vạng tối chạy tới Thiên Phương Lâu.
Lục Trầm Chu sáng sớm đã sai người bao cả Thiên Phương lâu, lúc Thẩm Căng đến đó, trong Thiên Phương lâu trống rỗng, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có nhã gian lầu hai nửa mở cửa, hiện ra một bóng người.
Nàng cất bước lên lầu, Lục Trầm Chu ở trong phòng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tú lệ của nàng dưới mũ chiêu quân từng chút từng chút đập vào mắt.
“Thẩm Căng đến trễ, để Hầu gia đợi lâu.”
Thẩm Căng cởi mũ chiêu quân xuống, lông mày còn lộ ra mồ hôi vội vã đổ ra khi vội vàng đến chỗ hẹn.
Lục Trầm Chu thấy vậy đầu óc khẽ động, kiếp trước thật ra hắn và Thẩm Căng từng có vài lần thân thiết da thịt.
Lần đầu tiên là đêm động phòng hoa chúc, bởi vì hắn giận bị nàng tính kế hãm hại, cho nên có ý làm khó nàng, hai người ầm ĩ nửa đêm, mồ hôi chảy không ít, lại chưa từng cảm thấy vui thích.
Sau đó Thẩm Căng nhập môn hơn một năm còn chưa có thai, lão phu nhân thúc giục muốn ôm cháu trai, trong lời ngoài lời đều chèn ép Thẩm Căng, nói nàng không sinh được con thì sớm nhường chỗ cho người khác.
Hắn cũng bị lão phu nhân thúc giục vài lần, rơi vào đường cùng liền đến trong phòng Thẩm Căng ngủ hai đêm, đó là lần đầu tiên hắn thân cận với nàng như vậy sau đêm tân hôn.
Thẩm Căng không giống Liễu Uyển Nhu như kiều hoa nhược liễu, không chịu nổi.
Nàng xinh đẹp như hoa sen, rực rỡ như ánh bình minh, tay mềm trơn nhẵn như mỡ.
Lục Trầm Chu chỉ ngủ liên tục hai đêm, nảy sinh ra một tia cảnh giác, hắn sợ mình sẽ sa vào trong hoan tình nam nữ, do đó trúng kế của Thẩm Căng, thỏa mãn tâm nguyện của nàng.
Cho nên sau hai đêm đó, mấy tháng sau hắn chưa từng thân cận với Thẩm Căng, nếu không phải chuyện Lang Vương xảy ra, hắn chuyển sang Tấn Vương, xã giao say mèm, vào phòng nàng, chỉ sợ đến khi hắn và Thẩm Căng hòa ly, cũng sẽ không có thời khắc thân mật gì nữa.
Trước mắt hắn và nàng một lần nữa tụ cùng một chỗ, không có Liễu Uyển Nhu, cũng không có Tiết Hoài Tông, những ký ức vốn nên chôn dấu ở kiếp trước kia, lại như thủy triều cuốn theo cảm xúc mãnh liệt đập vào mặt, đến nỗi Lục Trầm Chu đối mặt với Thẩm Căng nhất thời không thể nói ra lời.
Vẫn là Thẩm Căng chần chờ gọi hắn một tiếng "Hầu gia", mới đánh thức hắn từ trong trí nhớ, giơ tay ý bảo nàng ngồi xuống đối diện.
Rượu và thức ăn trên bàn đã được mang lên, Thẩm Căng vô tâm món ngon, vừa mới ngồi xuống, liền vội vã hỏi tin tức của Tiết Hoài Tông: "Không biết Hầu gia có gặp được Hoài Tông không? Chàng… chàng ở trong ngục có ổn không? Ngài có đem lời của thiếp thân nói cho chàng biết không?”
Lục Trầm Chu mặc dù không kiên nhẫn nghe nàng nói mỗi câu đều là "Tiết Hoài Tông", nhưng vì tình cảm giữa nàng và Tiết Hoài Tông, cuối cùng cũng không nói thêm gì, lấy phong thư phóng thế trong tay áo ra, đẩy đến trước mặt Thẩm Căng:
"Đây là Tiết Hoài Tông bảo bản hầu mang ra đưa cho nàng, hắn nói lần này vào tù, là hắn cam nguyện làm, chỉ là không biết khi nào có thể đi ra, sợ lãng phí thanh xuân của nàng, vì vậy viết một phong thư cho nàng. Về phần Tiết lão phu nhân, hắn nói tự có tộc nhân chăm sóc, bảo nàng không cần... Thẩm Căng! Nàng làm gì vậy?”
Lục Trầm Chu nói được một nửa, liền thấy Thẩm Căng cầm lấy thư phóng thê, cũng không thèm liếc mắt một cái, liền xé ra mấy nửa, mảnh giấy rơi đầy đất.
Hắn vừa tức vừa vội, bất chấp thất lễ, nắm chặt cổ tay Thẩm Căng, gần như ép hỏi đến trên mặt nàng: "Chẳng lẽ nàng cho rằng là bản hầu làm giả thư phóng thê? Tại sao? Nàng chưa xem đã xé?”
Thẩm Căng bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt không hề nhấp nhô: "Thiếp thân biết thư phóng thê này nhất định là Hoài Tông tự tay viết, chính vì vậy thiếp thân mới không cần!"
“Tại sao chứ? Tiết Hoài Tông bị giam vào đại ngục, quan gia không truy cứu còn tốt, nếu truy cứu, nàng cũng biết nàng là thê tử của hắn, nếu muốn trị tội, đứng mũi chịu sào trị chính là nàng!"
“Thiếp thân biết, những gì Hầu gia nói thiếp thân đều biết. Nhưng giữa phu thê vốn là một thể, vinh nhục cùng chung, sinh tử giống nhau. Mà nay Hoài Tông sinh tử chưa rõ, sao ta có thể bỏ mặc, một mình khoái hoạt?”
“Phu thê, phu thê! Nàng và Tiết Hoài Tông thành thân không quá hai năm, yêu hắn như vậy sao, yêu đến mức muốn chết cùng hắn? Vậy còn ta thì sao, ta và nàng thành thân ba năm, trong mắt nàng không có chút ý nghĩa nào sao?”
Lục Trầm Chu vô cùng tức giận, nhất thời nói sai, nói ra sự thật.
Thẩm Căng nghe lọt tai, như nghe được đầm rồng hang hổ khó có thể tin được.
Lục Trầm Chu hắn... hắn có ý gì, hắn làm sao biết mình và hắn từng làm phu thê ba năm?
Chẳng lẽ nói, không chỉ mình nàng sống lại, còn có Lục Trầm Chu?
Tiết Hoài Tông cảm thấy sau khi bắt đầu mùa đông tính tình đại nhân nhà hắn tốt hơn trước rất nhiều, thấy hắn cũng thỉnh thoảng sẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Hắn không giỏi ở trong quan trường phỏng đoán lòng người, nên cấp trên dễ hầu hạ, công việc của hắn tự nhiên càng làm càng thêm thuận tay.
Vốn định trước năm mới giải quyết hết việc trong đài, năm sau thời tiết rét lạnh, dân chúng không trồng trọt được, quan thự đình chỉ làm việc, đến giữa tháng giêng vừa vặn có một tháng nghỉ ngơi, hắn chuẩn bị cùng Thẩm Căng, Tiết phu nhân ở nhà nghỉ ngơi, vui chơi một hồi.
Lại là người tính không bằng trời tính, đương triều Lữ tướng cùng Thiên Chương Các đãi chế Phạm đại nhân bởi vì chuyện cải cách tân chính lại cãi nhau.
Hướng lên trên bận rộn, những dự định kia của Tiết Hoài Tông không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành.
Thẩm Căng biết hắn nhiều việc, bình thường cũng không lấy việc vặt làm phiền hắn, mỗi ngày chuyên tâm nấu cơm chờ hắn về ăn.
Hôm nay đã qua giờ Dậu, bóng đêm dày đặc, nhưng còn chưa thấy Tiết Hoài Tông trở về, tính toán ngày tháng, cũng không phải lúc Tiết Hoài Tông thay ca, trong lòng Thẩm Căng chợt bất an.
Nàng ở trong đình viện không ngừng dạo bước, thầm nghĩ đợi thêm nửa canh giờ nữa, nếu nửa canh giờ sau Tiết Hoài Tông còn chưa trở về, nàng sẽ lên nha môn tìm kiếm.
Nào ngờ nửa canh giờ còn chưa tới, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, nàng vội vàng chạy tới mở cửa, giương mắt nhìn lên, không phải Tiết Hoài Tông, mà là đại bá phụ Thẩm Chiêm của nàng tới.
“Đã trễ thế này, sao phụ thân đại nhân lại tới đây?”
Thẩm Căng trong lòng kinh ngạc vạn phần, bởi vì trước khi thành hôn nàng được nhận làm con thừa tự của phi thê Thẩm Chiêm, cho nên ngoài miệng đã sớm sửa lại xưng hô, một mặt tò mò hỏi, một mặt mời Thẩm Chiêm vào trong phòng.
Thẩm Chiêm vừa tan ca trở về, nhà cũng chưa về, liền chạy tới chỗ Thẩm Căng, chính là vì muốn nói cho nàng một câu: "Hoài Tông đã xảy ra chuyện, hắn ở trên triều đình nói thẳng can gián, chọc giận quan gia, hiện giờ đã bị bỏ tù.”
“Sao có thể như vậy?”
Thẩm Căng nghe vậy như bị sét đánh, vịn khung cửa, thiếu chút nữa đứng không vững: "Hoài Tông, chàng ấy luôn luôn cẩn thận dè dặt, sao lại chọc giận quan gia trên triều đình?”
“Còn không phải vì tân chính sao!”
Thẩm Chiêm thở dài, mà nay nhắc tới tân chính, trong triều người người đều cảm thấy bất an.
Lần đó bởi vì tân chính, đảng cải cách và đảng gìn giữ phân tranh không ngừng, trong ngoài giáng chức không ít người.
Lần này lại là bởi vì tân chính nói là dân gian đối với Thanh Miêu Pháp cùng Thủ Thực Pháp có nhiều oán hận, những tập thơ Hàng Châu Thông Phán từng làm, không biết làm sao lại bị người ta lật ra truyền bá.
Tin tức truyền đến trong cung, quan gia dưới cơn nóng giận, trong vòng nửa tháng liền giáng chức bốn vị quan viên.
Lời nói và việc làm của quân vương có chút bất công, việc này Gián quan của Can Gián viện vốn nên ra mặt khuyên nhủ, thế nhưng G.ián quan chỉ biết một ý nịnh nọt quan gia, chọc cho một đám học sĩ Hàn Lâm bất mãn, liền nhao nhao dâng tấu chương lên.
Tiết Hoài Tông vốn được u Dương đại nhân chỉ điểm, bản thân đối với hắn cũng cực kỳ tôn sùng, mắt thấy u Dương đại nhân gặp khó khăn, ở trên triều không ai dám chỉ trích quân vương sai, bản thân dũng cảm đứng ra, trượng nghĩa nói vài câu.
Hắn là Thị Ngự Sử, cũng không phải Gián viện Gián nghị đại phu, nói lời vượt chức phạm vào tối kỵ, quan gia mới giam hắn vào ngục.
“Hiện nay quan gia tức giận còn chưa tiêu tan, còn chưa biết tương lai xử lý Hoài Tông thế nào, ta tới thông báo cho con và lão phu nhân trước, lại trở về tìm mấy lão đại nhân quen biết, xem có thể bảo vệ hắn hay không. Ngươi cũng nghĩ biện pháp, Tiết gia ở trong triều còn có cố cựu đắc lực, có thể giúp Hoài Tông một chút.”
“Được, đa tạ phụ thân đại nhân báo cho, nữ nhi sẽ đi tìm người.”
Thẩm Căng cố nén kinh hoảng tiễn Thẩm Chiêm đi, vội vàng lên phòng trên gặp Tiết phu nhân, kể lại với bà.
Tiết phu nhân vạn lần không ngờ tới Tiết Hoài Tông hành sự thẳng thắn như vậy, vừa khóc vừa vội la lên: "Hắn vag cha hắn thật sự là cùng một khuôn đúc, sớm biết như thế, ngày đó ta không kêu hắn thi công danh, hiện nay hắn bị giam vào ngục, ta đi nơi nào tìm người bảo vệ hắn đây?"
Thẩm Căng trong lòng cũng sốt ruột, nhưng vẫn nhẫn nại dỗ dành lão phu nhân: "Quan gia thi hành chính sách nhân đức, chỉ là nhất thời thịnh nộ mới giam Hoài Tông vào ngục, chúng ta nghĩ biện pháp, tìm một người đáng tin cậy ở ngự tiền cầu tình, nói không chừng có thể bảo vệ chàng.”
Tiết phu nhân nghe nàng khuyên giải, lau nước mắt, một mình suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Lúc lão gia còn sống, làm quan thanh chính, lại không thích cùng người khác lui tới xã giao, ngoại trừ mấy vị lão đại nhân Hộ bộ, không có quen biết bạn cũ gì, không bằng ngày mai ta đi nha môn chờ, có lẽ có thể chờ được người đến giúp Hoài Tông.
Tiết phu nhân có bệnh trong người, Thẩm Căng làm sao để cho bà chờ?
Thấy sự tình có manh mối, liền nói với Tiết phu nhân: "Thay vì mẫu thân đi, chi bằng để cho con đi, mặc dù các lão đại nhân không giúp được gì, cũng có thể hỏi thăm một chút.”
Tiết phu nhân từ sau khi Thẩm Căng gả vào cửa đã biết đứa con dâu này là một người thông minh có chủ ý, nhìn nàng đã đến lúc này còn có thể lâm nguy không loạn, bất giác yên tâm rất nhiều, liền gật đầu một cái, nói tên mấy lão đại của Hộ bộ cho nàng biết.
Thẩm Căng chờ không kịp hừng đông, sáng sớm đã đứng dậy rửa mặt một phen, thắp đèn đội tuyết lớn chạy tới nha môn.
Nàng ở trong tuyết đợi một canh giờ, mới đợi được hai ba vị lão đại nhân theo như lời Tiết phu nhân nói, các lão đại nhân vốn cũng thấy Tiết Hoài Tông đáng tiếc, nhưng bởi vì chuyện tân chính này quá ồn ào, trong nhà người ta đều có già trẻ đợi nuôi, cho nên cũng không dám khoe khoang bảo lãnh cho Tiết Hoài Tông.
Trong lòng Thẩm Căng như rơi xuống hầm băng, nhưng nàng xưa nay cứng cỏi, biết các lão đại nhân có nỗi khổ, cũng không làm khó bọn họ nữa.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua trống Đăng Văn treo cao bên ngoài công đường, nàng nuốt chua xót, vuốt tay áo, muốn đưa tay lấy dùi trống, đánh trống kêu oan.
Ai ngờ mới cầm dùi trống trong tay, đã bị người đọat lấy, nàng ngửa đầu nhìn, đã thấy Lục Trầm Chu mặc mũ gấm lông chồn, đang đứng ở trước mặt nàng.
23.
Lục Trầm Chu kỳ thật đã nhìn thấy nàng từ đầu giờ Mão, một mình cô đơn, thắp ngọn đèn yếu ớt như ruồi, dịu dàng đứng ở trong tuyết, trên người phủ một tầng lụa trắng.
Nhưng nàng giống như không biết lạnh, quật cường như vậy đứng, cô đơn một mình, như hình bóng đan xen, mãi đến giờ Mão ba khắc, mới nhìn thấy người nàng muốn đợi đúng là mấy vị đại nhân Hộ bộ.
Đáng thương lòng nàng lo như lửa đốt, cũng không biết đạo lý người đi trà lạnh, Tiết Thị Lang mất lâu như vậy, mặc dù cùng Hộ bộ đại nhân có ân tình ngày xưa, chút ân tình kia đụng phải thiên uy cũng không còn sót lại chút gì.
Quả nhiên, các Hộ bôn đại nhân đều không đồng ý giúp nàng, Lục Trầm Chu vốn định đợi thêm một chút, đợi đến khi danh tiếng đi qua, Quan gia không còn thịnh nôn, lại tìm cơ hội nói giúp Tiết Hoài Tông hai câu tốt đẹp, coi như nể tình cấp trên cấp dưới.
Ai ngờ, Thẩm Căng lại lớn mật như vậy, không đợi được các đại nhân đồng ý, lại muốn đánh trống kêu oan.
Hắn vội vàng đuổi kịp, đoạt lấy dùi trống trong tay nàng, trách mắng nàng một câu: "Nàng có biết nếu muốn đánh lên trống Đăng Văn, phải chịu đánh ba mươi trượng trước không?"
Ba mươi trượng, đừng nói là Thẩm Căng, cho dù là hắn chỉ sợ cũng chịu không nổi.
Thẩm Căng làm sao không biết quy củ gõ trống, nhưng nàng hiện giờ ngoại trừ cam lòng một thân róc thịt, đã không còn cách nào khác.
Nàng ngẩng cao đầu, trên khuôn mặt như ngọc, hai con mắt phảng phất thanh tuyền, trong suốt vô cùng, không chớp mắt nhìn hắn: "Kính xin Hầu gia trả lại dùi trống cho thiếp thân, nếu trong triều không ai vì Hoài Tông giải oan, thiếp thân cho dù là đánh vỡ trống Đăng Văn, cũng phải lên điện gặp quan gia!”
“Nàng!” Lục Trầm Chu không ngờ nàng cứng rắn như thế, quả thật không sợ chết giống phu quân kiếp này của nàng.
Hắn nắm chặt dùi trống, biết nàng nói được làm được, trong khoảng thời gian ngắn không dám trả lại dùi trống, im lặng một lát, mới hơi cúi đầu hướng nàng nói: "Nàng từng cứu Trầm Ngư một mạng, bản hầu từng nói, tương lai nàng có thỉnh cầu gì sẽ đồng ý, hôm nay coi như bản hầu trả lại cho nàng một phần nhân tình, giúp nàng đi gặp Tiết Hoài Tông một lần.”
Hắn là ngự sử trung thừa, tất nhiên có biện pháp vào ngục, Thẩm Căng vui mừng quá đỗi, không khỏi quỳ gối bái tạ: "Thiếp thân đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia.”
“Cũng không tính là cứu, hết thảy đều cần bản hầu gặp qua Tiết Hoài Tông rồi hãy nói.”
Lục Trầm Chu thoáng nghiêng người, không nhận một lạy này của nàng.
Hắn là người sống lại, biết rõ tình thế hơn người khác, biết quan gia sở dĩ thịnh nộ, là bởi vì yêu cầu cải cách, người dẫn đầu đã sớm không còn là Lữ tướng, mà là quan gia.
Công kích Lữ tướng, chính là công kích quan gia.
Gián ngôn quan gia, chính là phản đối tân chính.
Hắn không thể mạo hiểm lấy tính mạng của mình đối nghịch với quan gia, nhưng chuyện vì Thẩm Căng chuyển lời cho Tiết Hoài Tông thì dễ.
“Ngươi có gì muốn nói, có thể nói cho bản hầu, đợi bản hầu gặp Tiết Hoài Tông sẽ chuyển lời cho hắn.”
Thẩm Căng biết hắn trước sau như một bo bo giữ mình, không nắm chắc vạn phần sẽ không ra tay, lúc này có thể đồng ý thay nàng gặp Tiết Hoài Tông một lần, đã là đặc biệt khai ân, liền nói: "Kính xin Hầu gia chuyển lời cho Hoài Tông, nói trong nhà không cần chàng lo lắng, mẫu thân khỏe mạnh, thiếp thân cũng rất tốt, chỉ mong chàng ở trong ngục ngàn vạn lần bảo trọng chính mình, thiếp thân chắc chắn dốc hết toàn lực cứu chàng ra.”
“Bản hầu nhớ kỹ, thời tiết lạnh lẽo, phu nhân nên sớm trở về đi.”
Lục Trầm Chu hơi gật đầu một cái, mắt thấy các đại thần đều đứng hàng triều ban, hắn không tiện ở ngoài điện lâu, sau khi đồng ý với Thẩm Căng liền xoay người lên triều.
Sau khi tan triều, hắn quả nhiên giữ lời hứa, chạy tới trong ngục gặp Tiết Hoài Tông một lần.
Chỉ trong một đêm, thiếu niên lang đã từng hăng hái, liền bị tai ương lao ngục đánh cho tang thương, nhưng mà trong mắt hắn thanh quang cũng chưa từng thay đổi, nhìn thấy Lục Trầm Chu, còn có thể cười được: "Không ngờ hạ quan lại có thể ở chỗ này nhìn thấy Trung thừa đại nhân, thật sự là may mắn ba kiếp của hạ quan.”
Lục Trầm Chu im lặng nhìn hắn, một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: "Ngươi không sợ sao?”
Tiết Hoài Tông quỳ gối ngồi ở trên đống cỏ, nhìn hắn cười nói: "Sợ cái gì? Sợ chết, sợ không thể lại đi ra ngoài, hay sợ ở chỗ này phí thời gian cả đời? Đại nhân, từ ngày hạ quan lên làm Giám Sát Ngự Sử, đã không sợ những thứ này.”
"Vậy ngươi không sợ liên lụy mẫu thân của ngươi, liên lụy thê tử của ngươi sao?"
Lục Trầm Chu hơi mím môi, hắn biết Tiết Hoài Tông tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, cũng biết hắn mới vào triều đình, một bụng hoài bão.
Nhưng con người không phải chỉ dựa vào một lời trung dũng là có thể đặt chân vào thiên địa, hắn cũng không ngẫm lại, nếu hắn có chuyện gì, Tiết lão phu nhân làm sao bây giờ, Thẩm Căng làm sao bây giờ?
Làm sao Tiết Hoài Tông không nghĩ tới những thứ này, ngày đó ở triều đình bởi vì thấy ân sư gặp nạn, nhất thời phẫn nộ đứng ra, cũng từng nghĩ tới phụ nữ và trẻ em trong nhà nên làm như thế nào.
Nhưng hắn đã làm quan, vậy thân phận của hắn, hàng đầu chính là thần tử, tiếp theo mới là nhi tử của mẫu thân hắn, phu quân của thê tử hắn.
Tiết Hoài Tông ngồi ngay ngắn dưới đất, thẳng thắn mà lỗi lạc: "Hầu gia hôm nay đến, hẳn không phải là đến xem hạ quan bị chê cười, Hầu gia có chuyện gì không ngại nói thẳng.”
Lục Trầm Chu liền đem chuyện Thẩm Căng đứng chờ trong tuyết, muốn đánh trống kêu oan cho hắn nói ra, lại nói: "Nàng thề phải cứu ngươi ra ngoài, tóm lại là để ý đến ngươi, ngày đó ngươi không nên xúc động như vậy, liên lụy nàng khó xử như thế.”
Tiết Hoài Tông nghĩ Thẩm Căng sau khi biết được tin tức sẽ vì hắn mà chạy đi chạy lại, lại không ngờ nàng lại dám đi gõ trống Đăng Văn, cô nương ngốc này, trống Đăng Văn dễ gõ như vậy sao?
Ba mươi trượng đó, một trượng đánh xuống là chảy máu, nàng không muốn sống nữa sao?
“Cưới được thê tử như thế, phu quân còn cầu gì, phu quân còn cầu gì!”
Tiết Hoài Tông gia cảnh nghèo túng chưa từng đau lòng, trượng nghĩa sau khi vào tù chưa từng đau lòng, duy chỉ có chuyện liên quan đến Thẩm Căng, hắn nhịn không được đỏ hốc mắt, rũ mắt vắt rơm rạ dưới chân hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lục Trầm Chu: "Không biết Hầu gia có thể cho hạ quan mượn một phần bút mực hay không, hạ quan muốn nhờ Hầu gia đưa một phong thư cho chuyết kinh.”
Lúc Lục Trầm Chu đến chỉ muốn chuyển lời cho Thẩm Căng và hắn, chưa chuẩn bị giấy bút, lúc này cũng không biết đi đâu tìm cho hắn, liền nói: "Ngươi có chuyện khó nói sao, bản hầu nhất định sẽ không bỏ sót một chữ nói cho tôn phu nhân.”
Tiết Hoài Tông lắc đầu: "Hầu gia hiểu lầm, hạ quan không phải có chuyện muốn nói với chuyết kinh, mà là muốn Hầu gia mang một phong thư phóng thê cho nàng.”
Thư phóng thê?
Lục Trầm Chu ngẩng đầu, nhìn thẳng Tiết Hoài Tông: "Ngươi muốn thế nào?”
Trong miệng Tiết Hoài Tông cay đắng như hoàng liên, nhưng vẫn nói: "Thê tử ta Thẩm thị, từ khi gả cho ta tới nay, giống như uyên ương, song phi tịnh đầu, lưỡng đức chi mỹ, ân ái cực kỳ. Nay ta vào tù, mẹ già trong nhà còn có tộc thân phụng dưỡng, thê tử ta Thẩm thị đương tuổi thanh xuân, nếu bởi vì ta mà chậm trễ thanh xuân, lòng ta khó an. Cho nên đưa một phong thư phóng thê, thê tử ta Thẩm thị tái giá lương nhân, phú quý cao môn, như cá gặp nước.”
24.
Một tờ thư phóng thê, nhẹ như lông hồng, nhưng Lục Trầm Chu cất ở trong lòng, lại giống như cất một quả tạ ngàn cân, nặng không chịu được.
Hắn chậm rãi đi ra nhà lao, bên ngoài triều đình, tuyết lớn chẳng biết dừng lại từ lúc nào, che đậy mặt trống kia mơ hồ lộ ra hình dáng cổ xưa. Nơi Thẩm Căng đã đứng trước đó trên mặt tuyết vẫn còn lưu lại một đôi dấu chân nhợt nhạt, hắn vô thanh vô tức ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên dấu chân kia, tuyết mềm mại nhất thời lấp đầy hai chỗ lõm xuống đất bằng, như thể Thẩm Căng chưa bao giờ tới, không còn dấu vết.
Lục Trầm Chu mím môi, Phật nói muốn biết nhân duyên kiếp trước, nhìn quả kiếp này nhận, muốn biết quả kiếp sau, kiếp này gieo nhân. Nhất niệm sân tâm khởi, tám vạn chướng môn khai.
Khi đốt túi thơm kia, hắn muốn đốt đi nghiệp chướng trong lòng.
Mà nay lại bởi vì một phong thư phóng thê, si niệm lại nổi lên, sinh sôi không ngừng.
Hắn và Thẩm Căng, kiếp trước vốn nên là một đôi vợ chồng ân ái, cầm sắt tương hòa, đầu bạc đến già, lại bởi vì hiểu lầm nảy sinh oán hận, giận dữ hòa ly.
Sau khi sống lại, hắn vốn dĩ có cơ hội cùng nàng kết duyên lần nữa, rồi lại bởi vì một ý niệm sai lầm mà bỏ lỡ.
Vốn tưởng rằng nàng đã gả cho người khác, mình thân là Ngự Sử Trung Thừa, dù thế nào cũng không thể cưỡng đoạt thê tử của người khác.
Lại không thể tưởng được, Tiết Hoài Tông lại viết thư phóng thê cho Thẩm Căng, hắn chỉ cần đem thư phóng thê giao cho Thẩm Căng, từ nay về sau, Thẩm Căng vẫn là Thẩm Căng, không còn là Tiết phu nhân nữa.
Hắn còn có cơ hội đền bù sai lầm, còn có cơ hội để mọi thứ trở về điểm khởi đầu, làm lại từ đầu.
Lục Trầm Chu yên lặng cất kỹ thư phóng thê, không lập tức đi Tiết gia, lại để xa phu lái xe chạy về phủ Định Quốc Công.
Thẩm Căng ở nhà cả đêm không ngủ, đợi cả đêm cũng không đợi được chút tin tức của Tiết Hoài Tông, cho đến sáng sớm ngày hôm sau, bên Lục Trầm Chu mới phái người hầu cận tới báo, nói là ở chỗ này nói chuyện không tiện, mời nàng đến Thiên Phương lâu nói chuyện.
Thẩm Căng lo lắng cho Tiết Hoài Tônh, cũng không cảm thấy có gì không ổn, vì thế thu dọn một phen, liền theo như lời Lục Trầm Chu, lúc chạng vạng tối chạy tới Thiên Phương Lâu.
Lục Trầm Chu sáng sớm đã sai người bao cả Thiên Phương lâu, lúc Thẩm Căng đến đó, trong Thiên Phương lâu trống rỗng, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có nhã gian lầu hai nửa mở cửa, hiện ra một bóng người.
Nàng cất bước lên lầu, Lục Trầm Chu ở trong phòng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tú lệ của nàng dưới mũ chiêu quân từng chút từng chút đập vào mắt.
“Thẩm Căng đến trễ, để Hầu gia đợi lâu.”
Thẩm Căng cởi mũ chiêu quân xuống, lông mày còn lộ ra mồ hôi vội vã đổ ra khi vội vàng đến chỗ hẹn.
Lục Trầm Chu thấy vậy đầu óc khẽ động, kiếp trước thật ra hắn và Thẩm Căng từng có vài lần thân thiết da thịt.
Lần đầu tiên là đêm động phòng hoa chúc, bởi vì hắn giận bị nàng tính kế hãm hại, cho nên có ý làm khó nàng, hai người ầm ĩ nửa đêm, mồ hôi chảy không ít, lại chưa từng cảm thấy vui thích.
Sau đó Thẩm Căng nhập môn hơn một năm còn chưa có thai, lão phu nhân thúc giục muốn ôm cháu trai, trong lời ngoài lời đều chèn ép Thẩm Căng, nói nàng không sinh được con thì sớm nhường chỗ cho người khác.
Hắn cũng bị lão phu nhân thúc giục vài lần, rơi vào đường cùng liền đến trong phòng Thẩm Căng ngủ hai đêm, đó là lần đầu tiên hắn thân cận với nàng như vậy sau đêm tân hôn.
Thẩm Căng không giống Liễu Uyển Nhu như kiều hoa nhược liễu, không chịu nổi.
Nàng xinh đẹp như hoa sen, rực rỡ như ánh bình minh, tay mềm trơn nhẵn như mỡ.
Lục Trầm Chu chỉ ngủ liên tục hai đêm, nảy sinh ra một tia cảnh giác, hắn sợ mình sẽ sa vào trong hoan tình nam nữ, do đó trúng kế của Thẩm Căng, thỏa mãn tâm nguyện của nàng.
Cho nên sau hai đêm đó, mấy tháng sau hắn chưa từng thân cận với Thẩm Căng, nếu không phải chuyện Lang Vương xảy ra, hắn chuyển sang Tấn Vương, xã giao say mèm, vào phòng nàng, chỉ sợ đến khi hắn và Thẩm Căng hòa ly, cũng sẽ không có thời khắc thân mật gì nữa.
Trước mắt hắn và nàng một lần nữa tụ cùng một chỗ, không có Liễu Uyển Nhu, cũng không có Tiết Hoài Tông, những ký ức vốn nên chôn dấu ở kiếp trước kia, lại như thủy triều cuốn theo cảm xúc mãnh liệt đập vào mặt, đến nỗi Lục Trầm Chu đối mặt với Thẩm Căng nhất thời không thể nói ra lời.
Vẫn là Thẩm Căng chần chờ gọi hắn một tiếng "Hầu gia", mới đánh thức hắn từ trong trí nhớ, giơ tay ý bảo nàng ngồi xuống đối diện.
Rượu và thức ăn trên bàn đã được mang lên, Thẩm Căng vô tâm món ngon, vừa mới ngồi xuống, liền vội vã hỏi tin tức của Tiết Hoài Tông: "Không biết Hầu gia có gặp được Hoài Tông không? Chàng… chàng ở trong ngục có ổn không? Ngài có đem lời của thiếp thân nói cho chàng biết không?”
Lục Trầm Chu mặc dù không kiên nhẫn nghe nàng nói mỗi câu đều là "Tiết Hoài Tông", nhưng vì tình cảm giữa nàng và Tiết Hoài Tông, cuối cùng cũng không nói thêm gì, lấy phong thư phóng thế trong tay áo ra, đẩy đến trước mặt Thẩm Căng:
"Đây là Tiết Hoài Tông bảo bản hầu mang ra đưa cho nàng, hắn nói lần này vào tù, là hắn cam nguyện làm, chỉ là không biết khi nào có thể đi ra, sợ lãng phí thanh xuân của nàng, vì vậy viết một phong thư cho nàng. Về phần Tiết lão phu nhân, hắn nói tự có tộc nhân chăm sóc, bảo nàng không cần... Thẩm Căng! Nàng làm gì vậy?”
Lục Trầm Chu nói được một nửa, liền thấy Thẩm Căng cầm lấy thư phóng thê, cũng không thèm liếc mắt một cái, liền xé ra mấy nửa, mảnh giấy rơi đầy đất.
Hắn vừa tức vừa vội, bất chấp thất lễ, nắm chặt cổ tay Thẩm Căng, gần như ép hỏi đến trên mặt nàng: "Chẳng lẽ nàng cho rằng là bản hầu làm giả thư phóng thê? Tại sao? Nàng chưa xem đã xé?”
Thẩm Căng bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt không hề nhấp nhô: "Thiếp thân biết thư phóng thê này nhất định là Hoài Tông tự tay viết, chính vì vậy thiếp thân mới không cần!"
“Tại sao chứ? Tiết Hoài Tông bị giam vào đại ngục, quan gia không truy cứu còn tốt, nếu truy cứu, nàng cũng biết nàng là thê tử của hắn, nếu muốn trị tội, đứng mũi chịu sào trị chính là nàng!"
“Thiếp thân biết, những gì Hầu gia nói thiếp thân đều biết. Nhưng giữa phu thê vốn là một thể, vinh nhục cùng chung, sinh tử giống nhau. Mà nay Hoài Tông sinh tử chưa rõ, sao ta có thể bỏ mặc, một mình khoái hoạt?”
“Phu thê, phu thê! Nàng và Tiết Hoài Tông thành thân không quá hai năm, yêu hắn như vậy sao, yêu đến mức muốn chết cùng hắn? Vậy còn ta thì sao, ta và nàng thành thân ba năm, trong mắt nàng không có chút ý nghĩa nào sao?”
Lục Trầm Chu vô cùng tức giận, nhất thời nói sai, nói ra sự thật.
Thẩm Căng nghe lọt tai, như nghe được đầm rồng hang hổ khó có thể tin được.
Lục Trầm Chu hắn... hắn có ý gì, hắn làm sao biết mình và hắn từng làm phu thê ba năm?
Chẳng lẽ nói, không chỉ mình nàng sống lại, còn có Lục Trầm Chu?