-
Chương 1
1.
Phủ Định Bắc Hầu hôm nay không quá thái bình, ai cũng nói Tiểu Hầu gia Lục Trầm Chu trúng tà, vừa tỉnh lại liền hỏi là ai đánh lén hắn, lại hỏi Hầu phu nhân ở đâu.
Trong phủ trên dưới đều là vẻ mặt kinh ngạc, chưa nói đến không ai dám đến Hầu phủ đánh lén Tiểu Hầu gia.
Thứ hai, tiểu Hầu gia còn chưa cưới thê, Hầu phu nhân ở đâu ra?
“Có lẽ Hầu gia muốn hỏi là lão phu nhân? Sáng sớm hôm nay lão phu nhân đã cùng tiểu thư, biểu tiểu thư lên núi dâng hương.”
Người hầu bên cạnh Lục Trầm Chu cẩn thận trả lời.
Lục Trầm Chu đau đầu dữ dội, làm gì cũng có chút không kiên nhẫn, lúc này nghe được người hầu trả lời, càng không kiên nhẫn: "Lỗ tai điếc sao? Bản hầu không hỏi Lão phu nhân, là Hầu phu nhân.”
“Hầu... Hầu phu nhân? Hầu gia, ngài còn chưa cưới thê, trong phủ không có Hầu phu nhân.”
Lúc người hầu nói lời này, bắp chân đều run rẩy.
Lục Trầm Chu ngây ngẩn cả người, hắn liếc mắt nhìn người hầu, đây là người thường đi theo bên cạnh hầu hạ hắn, sẽ không nói dối lừa gạt hắn, gã nói trong phủ không có Hầu phu nhân, vậy thì thực sự không có Hầu phu nhân.
Nhưng hắn nhớ rõ hắn đã sớm cưới nữ nhi Thẩm Căng của Thẩm thị ở Ngô Hưng làm thê, sau khi thành thân bởi vì phu thê không hòa thuận, nửa tháng trước Thẩm Căng dọn về nhà mẹ đẻ ở, không lâu sau đưa lời nhắn nói muốn hòa ly.
Hắn và Thẩm thị thành hôn ba năm, dưới gối còn chưa có một đứa con, mẫu thân hắn lão Hầu phu nhân đã sớm cân nhắc muốn cho hắn hòa ly cưới người khác.
Hắn vốn còn có chút do dự, thấy Thẩm thị muốn hòa ly, liền thuận thế theo, hai nhà ước định đến biệt trang Thẩm gia ký thư hòa ly.
Sau khi ký xong, hắn và Thẩm Căng đều tự ngồi xe ngựa rời đi, ngay lúc xuất trang, không biết từ đâu chui ra một đám lạ mặt, đụng vào xe ngựa của hắn, chờ đến khi hắn tỉnh lại đã nằm trên giường.
Hắn tưởng là hạ nhân trong nhà cứu hắn trở về, nhưng nghe theo ý của người hầu hình như không phải như vậy.
Lục Trầm Chu xoa xoa trán, theo bản năng hỏi người hầu: "Hôm nay là ngày gì, mẫu thân các nàng sao lại muốn lên núi dâng hương?"
Người hầu khom người quay lại: "Hôm nay là tròn một năm ngày mẹ đẻ biểu tiểu thư qua đời, lão phu nhân dẫn biểu tiểu thư vào chùa thêm dầu thắp nến.”
Biểu tiểu thư là nữ nhi của muội muội lão Hầu phu nhân, họ Liễu, khuê danh Uyển Nhu, sinh ra có nhan sắc nhưng thân thể có chút yếu ớt.
Từ sau khi mẫu thân nàng bệnh chết, lão Hầu phu nhân thương nàng không người yêu thương, liền đón đến phủ Định Bắc Hầu ở, ai ngờ vừa ở liền ở đến bây giờ.
Nhưng Lục Trầm Chu nhớ rõ mẫu thân Liễu Uyển Nhu, cũng chính là dì của hắn đã mất bốn năm, sao người hầu nói là một năm?
Hắn nhíu mày, lại hỏi người hầu: "Hôm nay không phải là năm Đức Quang thứ ba sao?”
Người hầu ngẩn người, trong lòng nghi ngờ mình nghe lầm: "Niên hiệu trong cung mới đổi, năm nay tính ra là năm Đức Quang thứ nhất.”
Năm Đức Quang thứ nhất, sao có thể?
Hắn và Thẩm thị thành hôn năm Đức Quang thứ nhất, cho tới bây giờ đã hơn ba năm, nên là năm Đức Quang thứ ba mới đúng, sao hắn ngủ một giấc tỉnh lại, đã trở lại năm Đức Quang thứ nhất?
Lục Trầm Chu ngồi ở trên giường ngẩn người, chưa suy nghĩ thấu đáo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên lại nghe người hầu nói: "Còn có một chuyện, lão phu nhân trước khi đi gọi tiểu nhân chuyển lời cho Hầu gia, hai ngày trước phủ Tĩnh Nam Hầu đưa thiếp mời nói hôm nay mừng thọ lão Hầu gia, lão phu nhân thân thể bệnh nhẹ còn phải lên núi, sẽ không đi, để Hầu gia chuẩn bị lễ đi qua chúc thọ.”
Mừng thọ Lão Hầu gia phủ Tĩnh Nam Hầu?
Lục Trầm Chu nhướng mày, hắn nhớ rồi, lão Hầu gia phủ Tĩnh Nam Hầu ở năm Đức Quang thứ nhất tổ chức đại thọ sáu mươi, ngày đó mẫu thân cũng cáo bệnh không đi như vậy, do hắn mang theo quà mừng đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ.
Hắn bị tiểu nha hoàn mang thức ăn lên đụng phải, làm bẩn quần áo phải thay quần áo, bất hạnh trúng quỷ kế của Thẩm Căng, vô tình cùng nàng vào một gian phòng, còn bị một đám nữ quyến đi chúc thọ đụng phải, vì thế hắn không thể không cưới Thẩm Căng làm thê.
Thẩm gia năm xưa cũng là danh môn vọng tộc trong kinh thành, đáng tiếc nam đinh gia tộc không có chí tiến thủ, đợi đến thế hệ Thẩm Căng, Thẩm gia đã là mặt trời sắp lặn, quang cảnh thê lương.
Theo lẽ thường, dựa vào thân phận, địa vị của Thẩm Căng, vạn lần không thể kết thân với phủ Định Bắc Hầu.
Trong mắt Lục Trầm Chu, Thẩm Căng chính là vì muốn gả vào cao môn mới không tiếc ra hạ sách này.
Hắn tức giận chính mình bị người tính kế, càng tức giận Thẩm Căng đầy bụng tâm cơ, trèo quyền phụ quý, phu thê vừa mới gặp mặt đã không vui vẻ lắm, sau khi thành thân nếu hắn có thể không vào phòng Thẩm Căng thì không vào, có thể không để ý tới Thẩm Căng thì không để ý.
Phu thê nhà người ta tương kính như tân, mà hắn và Thẩm Căng thì tương kính như băng, đến cuối cùng hòa ly, đối với Lục Trầm Chu mà nóiđộng đã là kết cục viên mãn.
Mà nay hắn đã trở lại ba năm trước, dù là Lục Trầm Chu bình tĩnh tự kiềm chế hơn người, lúc này cũng không che giấu được tâm tình kích động.
Năm Đức Quang thứ nhất, Thái tử bị phế, phủ Định Bắc Hầu bọn họ đứng sai đội, ủng hộ Lang Vương thượng vị.
Kết quả Lang Vương bị tra ra chứa long bào, thiếu chút nữa liên lụy cả phủ Định Bắc Hầu bọn họ bị tiêu diệt, may mà thời điểm mấu chốt hắn quyết định nhanh, chuyển đi nương tựa Tấn Vương, lúc này mới bảo toàn tính mạng người nhà, nhưng nguyên khí của phủ Định Bắc Hầu bị tổn thương đã trở thành sự thật không thể chối cãi.
Sau đó, không lúc nào hắn không hối hận, nếu sớm biết Lang Vương không làm được việc lớn, hắn tình nguyện đứng trung lập, cũng không ủng hộ Lang Vương.
Trước mắt nếu hắn thật sự trở về ba năm trước, đã biết được kết cục, phủ Định Bắc Hầu tất nhiên sẽ không dẫm vào vết xe đổ nữa.
Hơn nữa, hắn cũng sẽ không dẫm vào vết xe đổ lần nữa.
“Đi chuẩn bị quà mừng, tìm một người đáng tin cậy đưa đến phủ Tĩnh Nam Hầu, nếu có người hỏi, cứ nói lão phu nhân thân thể bệnh nhẹ, bản hầu đưa bà lên núi tĩnh dưỡng.”
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, hắn không đi phủ Tĩnh Nam Hầu, Thẩm Căng còn tính toán gả cho hắn như thế nào!
2.
Lão phu nhân cùng Hầu phủ tiểu thư, biểu tiểu thư vào giờ ngọ mới trở về, vốn tưởng rằng Lục Trầm Chu đi ra ngoài chúc thọ không ở trong phủ, không nghĩ tới hắn lại không đi.
Sắc mặt lão phu nhân có chút khó coi, lời nói cũng không dễ nghe: "Phủ Tĩnh Nam Hầu hiện giờ dựa vào Thái tử, ngày sau phú quý không thể khinh thường, ngươi sao có thể chậm trễ mừng thọ lão Hầu gia như thế?"
Lục Trầm Chu lơ đễnh, Thái tử sớm muộn gì cũng bị phế, tương lai cây đổ bầy khỉ tan, phong quang phủ Tĩnh Nam Hầu cũng chỉ là nhất thời mà thôi, con đường phía trước của phủ Định Bắc Hầu mới rộng mở, con đường làm quan bằng phẳng.
Có đắc tội phủ Tĩnh Nam Hầu hay không, hắn cũng không quan tâm, bảo người đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi trước, chỉ hỏi biểu muội Liễu Uyển Nhu vài câu có đói bụng không, có dùng bữa ở trên núi hay không.
Liễu Uyển Nhu mặt mày ẩn tình, ngượng ngùng nhìn thoáng qua biểu ca quang phong tế nguyệt, thần tiên trước mặt, lắc đầu, nói một câu: "Không đói bụng"
“Cơm chay trong chùa có phong vị khác, dì cùng ta và Trầm Ngư đều ăn không ít.”
Trầm Ngư là muội muội ruột thịt của Lục Trầm Chu, từ trước đến nay thân thiết với Liễu Uyển Nhu, nghe Lục Trầm Chu và Liễu Uyển Nhu nói chuyện, liền chen miệng nói: "Ca ca ngày nào rảnh rỗi? Cùng chúng ta lên núi nếm thử, cơm chay ở đó rất ngon.”
“Ngày khác đi, ngày khác cùng đi.”
Lục Trầm Chu gật gật đầu, hiếm khi không từ chối.
Hắn biết biểu muội Liễu Uyển Nhu có ý với hắn, cũng biết mẫu thân đón Liễu Uyển Nhu đã cập kê vào trong phủ, chậm chạp không chịu đưa về Liễu gia, chính là vì tác hợp hắn và Liễu Uyển Nhu.
Trước kia ý chí của hắn bay xa, cho rằng nhi nữ tình trường chỉ là một trò chơi của kẻ phong lưu, cũng không để chuyện hôn nhân ở trong lòng, cho nên không quá để ý Liễu Uyển Nhu, mẫu thân hắn cũng không dám tự quyết định chuyện hôn sự của hắn.
Cho đến sau này bị Thẩm Căng tính kế, cưới Thẩm Căng làm thê, cả phủ không bình yên, mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, cô tẩu bất hòa, mới hối hận không nghe theo sắp xếp của mẫu thân.
Bây giờ làm lại từ đầu, Lục Trầm Chu đã nguyện ý tiếp nhận Liễu Uyển Nhu.
Không nói đến tướng mạo Liễu Uyển Nhu như thế nào, chỉ riêng việc nàng và mẫu thân, muội muội tình cảm thâm hậu, về sau thành thân sẽ không gây ra chuyện mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, cô tẩu bất hòa.
Liễu Uyển Nhu và Lục Trầm Ngư được hắn trả lời một câu, vui mừng không kiềm chế được, nhất là Lục Trầm Ngư, kéo cánh tay Liễu Uyển Nhu, còn chưa đi ra cửa đã nói: “Muội đã nói rồi, biểu tỷ sinh ra xinh đẹp như vậy, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, ca ca ta sao có thể không thích tỷ chứ? Thế này thì tốt rồi, muội sắp gọi tỷ là tẩu tẩu rồi.”
“Biểu muội đừng nói bậy.” Liễu Uyển Nhu đỏ mặt, che miệng Lục Trầm Ngư, dần dần đi xa.
Lục Trầm Chu ở trong cửa nghe được bật cười, vừa vặn người phái đi phủ Tĩnh Nam Hầu đưa quà mừng đã trở lại, tùy tùng vào cửa đáp lời, Lục Trầm Chu liền bảo hắn gọi người vào.
Hỏi về yến tiệc phủ Tĩnh Nam Hầu, giống như vô tình hỏi một câu: "Hôm nay bản hầu không đi, thọ yến phủ Tĩnh Nam Hầu có xảy ra chuyện gì hiếm lạ không?"
Người tới vốn định rời đi, nghe hỏi vội dừng chân, trả lời: "Thọ yến do Tĩnh Nam Hầu phu nhân một tay an bài, nghe nói rất xa hoa lãng phí, tân khách đến đều hô to ngạc nhiên. Hầu gia muốn hỏi còn có chuyện gì hiếm lạ, nói đến thật sự có một chuyện ngoài ý muốn, tiểu thư nhà Hồng Lư Tự thiếu khanh rơi xuống nước ở phủ Tĩnh Nam Hầu, lúc thay quần áo không cẩn thận bị Thế tử Tĩnh Nam Hầu xông vào cửa, vị tiểu thư kia ồn ào muốn tìm đoản kiếm, bị Tĩnh Nam Hầu phu nhân ngăn lại, đoán chừng hai phủ sắp liên hôn.”
Hồng lư tự thiếu khanh là quan ngũ phẩm, đương nhiệm chức Hồng lư tự thiếu khanh là một vị quan họ Lâm, đó chính là nói nữ nhi Lâm gia rơi xuống nước, bị thế tử Tĩnh Nam Hầu bắt gặp?
Tình huống này sao lại quen thuộc như vậy?
Lục Trầm Chu nhớ tới năm đó mình và Thẩm Căng, bởi vì trước khi yến tiệc của Tĩnh Nam Hầu bắt đầu, Thẩm Căng bị rơi xuống nước, mà hắn thì bị nha hoàn Hầu phủ làm bẩn quần áo, hai người đi nhầm vào một gian phòng, kết quả thành một đoạn nghiệt duyên như vậy.
Sao trong nháy mắt, người rơi xuống nước lại biến thành Lâm tiểu thư?
“Trừ tiểu thư nhà Hồng Lư Tự Thiếu Khanh ra, còn có tiểu thư nhà nào rơi xuống nước không?” Hắn cau mày hỏi.
Người kia lắc đầu: "Không nghe nói còn có người khác, phu nhân Hồng Lư Tự thiếu khanh vừa nghe Lâm tiểu thư rơi xuống nước còn bị người ta nhìn thấy, tức giận ngất đi ngay tại chỗ, làm cho nữ quyến có mặt hoảng sợ.”
“Có từng nghe nói tiểu thư trong nhà Hộ bộ viên ngoại lang Thẩm Chiêm đi chúc thọ chưa?”
Hộ bộ viên ngoại lang Thẩm Chiêm là trưởng tử của Ngô Hưng Thẩm gia, Ngô Hưng Thẩm gia từ lúc mới khai quốc đã xuất hiện không ít chí sĩ tài ba, cũng từng nổi tiếng một thời ở kinh thành.
Về sau con cháu trong nhà chỉ biết ăn chơi đàn đúm, không có chí tiến thủ, đến nỗi đời sau không bằng đời trước, đến đời Thẩm Chiêm, quan lớn nhất có thể nói ra miệng cũng chính là viên ngoại lang ngũ phẩm.
Người làm việc cho Lục Trầm Chu, hàng năm đi lại trong kinh thành, bá quan trong kinh thành thuộc như lòng bàn tay, nghe được Lục Trầm Chu hỏi Thẩm Chiêm, mặc dù cảm thấy kỳ lạ hắn sao lại quan tâm đến một quan nhỏ ngũ phẩm, nhưng trên mặt vẫn cung kính trả lời: "Thẩm đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đã đến tuổi lần lượt gả xa nhà, Thẩm tứ tiểu thư chưa cập kê, vốn Thẩm đại phu nhân muốn dẫn Thẩm tam tiểu thư tới, nghe nói nửa đường Thẩm tam tiểu thư đau bụng nôn đầy đất, Thẩm đại phu nhân liền cho người đưa Thẩm tam tiểu thư trở về.”
Nói như thế, Thẩm Căng không đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ?
Lục Trầm Chu nhàn nhã gõ gõ thư án, bất giác nói tiếng đáng tiếc, uổng hắn đợi đến bây giờ, chỉ vì chờ nghe nàng bị chê cười, kết quả chờ đợi vô ích.
Nhưng nữ tử trèo quyền phụ quý trên thế gian cũng thật không hiếm thấy, không có Thẩm Căng, lại còn có thể xuất hiện một tiểu thư Lâm gia dùng phương thức tương tự gả vào cao môn Hầu phủ.
Cũng không biết Thẩm Căng kia sau khi về nhà, có từng hối hận chính mình đau bụng không đúng lúc, lại không thể tại thọ yến vớt được con rể hầu môn?
"Tiểu thư, uống thuốc đã đỡ hơn chưa?"
Trong Thẩm phủ, Thẩm Căng ốm yếu nằm ở trên giường, tuy rằng nha hoàn bên người vừa cho nàng uống thuốc nhưng sắc mặt nàng vẫn trắng đến dọa người.
Nàng thật không nghĩ tới từ trong túi thơm móc ra một chút hoa hồng, dược tính lợi hại như vậy, không phát tác thì thôi, vừa phát tác quả thực đau chết người.
Cũng may, nàng khổ tâm không uổng phí, một ngụm hoa hồng đổi lấy một cuộc hôn nhân vô vọng, cũng đáng giá.
Nếu không… nếu thật sự đi theo đại bá mẫu đến phủ Tĩnh Nam Hầu, lại bị người ta thiết kế gả cho Lục Trầm Chu một lần nữa, đời này của nàng xem như lại sống uổng phí rồi.
3.
Uống thuốc xong trong miệng đều là vị đắng, Thẩm Căng bảo nha hoàn rót chén nước, thuận tiện hỏi nàng: "Đại bá mẫu sau khi trở về có từng nói gì không?"
Tiểu nha hoàn thở dài: "Tiểu thư bị bệnh làm cho đại phu nhân và lão phu nhân hoảng sợ, đại phu nhân nói là tiểu thư ngài không có phúc khí, hôm nay sinh nhật lão Hầu gia phủ Tĩnh Nam Hầu, bao nhiêu con cháu thế gia công khanh huân quý đều đi, nếu tiểu thư trình diện, không chừng có thể có được một mối nhân duyên tốt.”
Tĩnh Nam Hầu dựa lưng vào Thái tử, phong quang vô lượng, quan to quý nhân trong kinh thành cho lão Hầu gia nhiều mặt mũi, việc này Thẩm Căng biết.
Nhưng nàng cũng biết, cảnh tượng hiện tại cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, đợi đến khi Thái tử bị phế, sau thu tính toán sổ sách, phủ Tĩnh Nam Hầu cả nhà gặp nạn, ngay cả bản lĩnh bảo vệ trẻ con vô tội cũng không có.
Đại bá mẫu chỉ thấy được phong cảnh trước mắt, cho nên mới muốn đưa nàng đi phủ Tĩnh Nam Hầu, dùng nhân duyên của nàng đổi lấy con đường làm quan của đại bá phụ thuận lợi.
Phụ mẫu nàng ngoài ý muốn qua đời sớm, tổ mẫu lại tuổi già, chỉ có thể dựa vào đại bá phụ đại bá mẫu mà sống, thêm một phần đồ cưới của nàng chính là thêm một phần gánh nặng.
Vốn dĩ nàng cũng muốn tương lai gả cho người khác, ít nhiều giúp đỡ Thẩm gia một chút.
Vạn lần không nghĩ tới, đại bá mẫu nóng lòng đến mức này, lại ở tiệc mừng thọ phủ Tĩnh Nam Hầu thiết kế để nàng gả cho Định Bắc Hầu.
Lại không biết phủ Định Bắc Hầu bề ngoài nhìn ngăn nắp, bên trong lại hư thối không chịu nổi.
Mẹ chồng không thương, em chồng điêu ngoa, phu quân bạc tình bạc nghĩa, còn có một biểu tiểu thư sống nhờ, mỗi giây mỗi phút đều muốn kéo nàng xuống, leo lên làm Hầu phu nhân.
Lúc đầu, nàng nể tình phủ Định Bắc Hầu bảo toàn danh tiết của nàng, có thể nhẫn nhịn sẽ nhẫn nhịn, có thể làm cũng đều làm, nhưng thời gian lâu mới phát hiện, có vài người sẽ không bởi vì ngươi ẩn nhẫn sẽ khoan dung ngươi, mà sẽ đối xử với ngươi ngày càng hà khắc.
Thẩm Căng cũng không ngờ tới mình khổ sở vất vả trong ngoài, đổi lấy chính là lão Hầu phu nhân và nữ nhi tính kế của hồi môn không tính là phong phú của nàng, muốn châm ngòi Định Bắc Hầu bỏ vợ, cưới biểu tiểu thư sống nhờ làm thê.
Sau khi nàng vô tình nghe được kế hoạch của bọn họ, quyết định thật nhanh, lấy cớ về nhà mẹ đẻ thăm người thân, đưa tất cả đồ cưới cất lên xe, đợi hết thảy đều xử lý thỏa đáng, mới đem một lá thư hòa ly đưa đến phủ Định Bắc Hầu.
Vốn tưởng rằng hòa ly sẽ gian nan hơn một chút, không ngờ Định Bắc Hầu Lục Trầm Chu coi như có chút lương tâm, đáp ứng điều kiện của nàng, chạy tới biệt trang Thẩm gia ký thư hòa ly.
Ai ngờ hết thảy đều trần ai lạc định, nàng chỉ chờ về sau trải qua cuộc sống thanh tịnh, cũng không biết là ai đâm thẳng vào xe ngựa, khiến nàng trở lại ngày gặp Lục Trầm Chu vào ba năm trước.
Cũng nhờ nàng tỉnh táo, vừa phát hiện không thích hợp lập tức động tâm động tay động chân, thành công tránh được cuộc gặp mặt Lục Trầm Chu.
Nàng vỗ vỗ ngực, thở dốc một hơi, đột nhiên lại nhớ tới, nếu nàng không đi phủ Tĩnh Nam Hầu, như vậy cô nương rơi xuống nước được nàng cứu lên bờ bây giờ thế nào?
"Đại bá mẫu không nói đến thọ yến phủ Tĩnh Nam Hầu xảy ra chuyện gì hiếm lạ sao? Có ai rơi xuống nước không?”
Nàng hỏi nha hoàn, nha hoàn "Ai nha" một tiếng, tràn đầy kinh ngạc nói: "Tiểu thư người là thần tiên sao, làm sao đoán được trong thọ yến có người rơi xuống nước? Lúc đại phu nhân hồi phủ, ngay trước mặt lão phu nhân líu lưỡi, nói là có tiểu thư nhà Hồng Lư Tự Thiếu Khanh vì muốn gả vào cao môn, không tiếc bản thân tự nhảy xuống nước, lấy sự trong sạch của mình đánh cược, kết quả là nàng đánh cược thành công, thật sự định ra hôn ước với Thế tử Tĩnh Nam Hầu.”
Cô nương rơi xuống nước kia đính hôn với Thế tử Tĩnh Nam Hầu, hơn nữa còn là bản thân nàng tự tính kế?
Thẩm Căng nghe vậy có chút hiếu kỳ, nàng nhớ rõ lúc ở phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ lão Hầu gia, đại bá mẫu lấy cớ buồn bực trong lòng nhất định muốn lôi kéo nàng đến hồ sen Hầu phủ giải sầu, kết quả nàng vừa đến đó liền gặp một cô nương rơi nước.
Nàng từ nhỏ theo phụ mẫu lớn lên ở Giang Nam nên biết bơi, vừa thấy cô nương kia sắp chìm vội vàng nhảy xuống cứu nàng lên.
Đại bá mẫu vừa kinh hãi vừa đau lòng, ôm cô nương kia vào trong ngực, nói muốn đưa cô nương kia đi tìm đại phu, lại bảo nha hoàn dẫn nàng đến một gian sương phòng bên hồ sen thay quần áo.
Kết quả nàng mới thay quần áo một nửa, Lục Trầm Chu liền đẩy cửa đi vào, thấy nàng lộ ra nửa người, vội vàng muốn đi ra ngoài, quay đầu vừa vặn đụng phải đoàn người đại bá mẫu.
Ban ngày ban mặt nàng cùng Lục Trầm Chu cô nam quả nữ quần áo xộc xệch ở chung một chỗ, dù cho ai nhìn đều cảm thấy có ẩn tình khác.
Lục Trầm Chu giải thích không rõ, nàng cũng không có cách nào biện giải, đến cuối cùng chỉ có thể là phủ Định Bắc Hầu ngậm bồ hòn làm ngọt, cưới nàng vào cửa.
Sau khi ngẫm lại, nàng làm sao cũng không nghĩ ra, chỉ bằng vào đầu óc của đại bá mẫu thì không có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, sao có thể thiết lập âm mưu quỷ kế kín đáo bậc này ở phủ Tĩnh Nam Hầu?
Cho đến hôm nay mới biết không phải đại bá mẫu thông minh, mà là nghe lén được ý định của tiểu thư Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, cho nên mới lừa nàng đi hồ sen, thay thế vị tiểu thư kia hoàn thành kế hoạch gả vào cao môn.
Nhưng vị tiểu thư kia ngay từ đầu đã tính toán muốn gả cho Lục Trầm Chu, tại sao trong nháy mắt lại cùng Thể tử phủ Tĩnh Nam Hầu định ra hôn ước?
Tiểu nha hoàn thấy nàng khó hiểu, liền nói: "Còn nữa, đại phu nhân nhắc tới chuyện này liền khen vị tiểu thư kia lợi hại. Vốn vị tiểu thư kia muốn trèo cao Định Bắc hầu, nào biết lão phu nhân Định Bắc hầu phủ thân thể không khỏe, sáng sớm đã được Định Bắc hầu hộ tống lên núi tĩnh dưỡng. Vị tiểu thư kia vừa nghe Định Bắc hầu không đến, mới lừa Thế tử Tĩnh Nam hầu.”
“Thì ra là thế!”
Thẩm Căng bừng tỉnh đại ngộ, nàng đã nói thân phận của Định Bắc Hầu cao hơn nhiều so với Thế tử phủ Tĩnh Nam Hầu, cô nương kia sao lại bỏ Định Bắc Hầu không cần, mà đi tính kế Thế tử Tĩnh Nam Hầu, thì ra Định Bắc Hầu không có tới.
Nhưng sao lần đó nàng lại gặp Lục Trầm Chu ở phủ Tĩnh Nam Hầu?
Chẳng lẽ bởi vì nàng trở lại ba năm trước, không đi phủ Tĩnh Nam Hầu, cho nên một số chuyện cũng theo đó thay đổi sao?
Thẩm Căng không dám nghĩ tiếp, hiện nay kế sách vẹn toàn chính là nàng giả bệnh trốn ở trong phòng tạm thời không ra ngoài, cần phải né tránh Lục Trầm Chu.
Lục Trầm Chu còn không biết chuyện xưa sau thọ yến phủ Tĩnh Nam Hầu, lần này hắn vất vả mới có được cơ hội làm lại từ đầu, tất nhiên phải phòng ngừa chu đáo.
Việc đầu tiên chính là giấu tài, không liên quan quá nhiều đến Thái tử và Lang vương, chỉ âm thầm quan sát hành vi của Tấn vương.
Thứ hai, quan tâm chuyện hôn nhân đại sự.
Hắn đã biết Thẩm Căng không đi phủ Tĩnh Nam Hầu, sợ ngày nào đó gặp phải nàng, dứt khoát cùng mẫu thân hắn thương nghị, gửi thư đến Dương Châu Liễu gia cầu thân.
Phụ thân Liễu Uyển Nhu nhậm chức Dương Châu Thông Phán, tuy là chính lục phẩm, nhưng bởi vì là hoàng đế trực tiếp phái đi phụ tá châu chính, cho nên cấp bậc nhỏ quyền lợi lớn, tâm khí cũng cao.
Hào quý khắp Dương Châu không một ai có thể lọt vào mắt Liễu Thông Phán, vừa thấy phủ Định Bắc Hầu đến cầu thân, Liễu Thông Phán suốt đêm phái người ra roi thúc ngựa đưa hồi âm đến, hai nhà cứ như vậy hợp bát tự định hôn kỳ, ước chừng cuối tháng sáu thành hôn, cũng gần hôn kỳ kiếp trước của hắn và Thẩm Căng.
Tiểu hầu gia Lục Trầm Chu phủ Định Bắc Hầu từ trước đến nay là đối tượng chọn rể hàng đầu của nữ tử trong kinh, vốn dĩ các nhà còn đang chờ Lục Trầm Chu làm lễ đội quan, tìm một cơ hội thích hợp sai bà mối dẫn dắt nhân duyên, vạn lần không nghĩ tới, Lục Trầm Chu vừa xong lễ đội quan, dã chọn xong vị hôn thê.
Trong lúc nhất thời, quý nữ trong kinh tất cả đều ôm ngực nhíu mày, đố kỵ không thôi.
Chỉ có Thẩm Căng sau khi biết được tin tức thở phào nhẹ nhõm, nàng biết ngay Lục Trầm Chu và biểu muội Liễu Uyển Nhu của hắn có quan hệ không rõ ràng, nếu không tại sao Lục Trầm Chu sau khi thành hôn thường xuyên ngủ ở thư phòng, chỉ cho phép một mình Liễu Uyển Nhu bưng trà đưa nước cho hắn?
May mà lúc đó nàng không đi phủ Tĩnh Nam Hầu, có thể để cho Lục Trầm Chu và Liễu Uyển Nhu người có tình trở thành thân thuộc, nàng cũng có thể yên tâm to gan đi ra ngoài.
Phủ Định Bắc Hầu hôm nay không quá thái bình, ai cũng nói Tiểu Hầu gia Lục Trầm Chu trúng tà, vừa tỉnh lại liền hỏi là ai đánh lén hắn, lại hỏi Hầu phu nhân ở đâu.
Trong phủ trên dưới đều là vẻ mặt kinh ngạc, chưa nói đến không ai dám đến Hầu phủ đánh lén Tiểu Hầu gia.
Thứ hai, tiểu Hầu gia còn chưa cưới thê, Hầu phu nhân ở đâu ra?
“Có lẽ Hầu gia muốn hỏi là lão phu nhân? Sáng sớm hôm nay lão phu nhân đã cùng tiểu thư, biểu tiểu thư lên núi dâng hương.”
Người hầu bên cạnh Lục Trầm Chu cẩn thận trả lời.
Lục Trầm Chu đau đầu dữ dội, làm gì cũng có chút không kiên nhẫn, lúc này nghe được người hầu trả lời, càng không kiên nhẫn: "Lỗ tai điếc sao? Bản hầu không hỏi Lão phu nhân, là Hầu phu nhân.”
“Hầu... Hầu phu nhân? Hầu gia, ngài còn chưa cưới thê, trong phủ không có Hầu phu nhân.”
Lúc người hầu nói lời này, bắp chân đều run rẩy.
Lục Trầm Chu ngây ngẩn cả người, hắn liếc mắt nhìn người hầu, đây là người thường đi theo bên cạnh hầu hạ hắn, sẽ không nói dối lừa gạt hắn, gã nói trong phủ không có Hầu phu nhân, vậy thì thực sự không có Hầu phu nhân.
Nhưng hắn nhớ rõ hắn đã sớm cưới nữ nhi Thẩm Căng của Thẩm thị ở Ngô Hưng làm thê, sau khi thành thân bởi vì phu thê không hòa thuận, nửa tháng trước Thẩm Căng dọn về nhà mẹ đẻ ở, không lâu sau đưa lời nhắn nói muốn hòa ly.
Hắn và Thẩm thị thành hôn ba năm, dưới gối còn chưa có một đứa con, mẫu thân hắn lão Hầu phu nhân đã sớm cân nhắc muốn cho hắn hòa ly cưới người khác.
Hắn vốn còn có chút do dự, thấy Thẩm thị muốn hòa ly, liền thuận thế theo, hai nhà ước định đến biệt trang Thẩm gia ký thư hòa ly.
Sau khi ký xong, hắn và Thẩm Căng đều tự ngồi xe ngựa rời đi, ngay lúc xuất trang, không biết từ đâu chui ra một đám lạ mặt, đụng vào xe ngựa của hắn, chờ đến khi hắn tỉnh lại đã nằm trên giường.
Hắn tưởng là hạ nhân trong nhà cứu hắn trở về, nhưng nghe theo ý của người hầu hình như không phải như vậy.
Lục Trầm Chu xoa xoa trán, theo bản năng hỏi người hầu: "Hôm nay là ngày gì, mẫu thân các nàng sao lại muốn lên núi dâng hương?"
Người hầu khom người quay lại: "Hôm nay là tròn một năm ngày mẹ đẻ biểu tiểu thư qua đời, lão phu nhân dẫn biểu tiểu thư vào chùa thêm dầu thắp nến.”
Biểu tiểu thư là nữ nhi của muội muội lão Hầu phu nhân, họ Liễu, khuê danh Uyển Nhu, sinh ra có nhan sắc nhưng thân thể có chút yếu ớt.
Từ sau khi mẫu thân nàng bệnh chết, lão Hầu phu nhân thương nàng không người yêu thương, liền đón đến phủ Định Bắc Hầu ở, ai ngờ vừa ở liền ở đến bây giờ.
Nhưng Lục Trầm Chu nhớ rõ mẫu thân Liễu Uyển Nhu, cũng chính là dì của hắn đã mất bốn năm, sao người hầu nói là một năm?
Hắn nhíu mày, lại hỏi người hầu: "Hôm nay không phải là năm Đức Quang thứ ba sao?”
Người hầu ngẩn người, trong lòng nghi ngờ mình nghe lầm: "Niên hiệu trong cung mới đổi, năm nay tính ra là năm Đức Quang thứ nhất.”
Năm Đức Quang thứ nhất, sao có thể?
Hắn và Thẩm thị thành hôn năm Đức Quang thứ nhất, cho tới bây giờ đã hơn ba năm, nên là năm Đức Quang thứ ba mới đúng, sao hắn ngủ một giấc tỉnh lại, đã trở lại năm Đức Quang thứ nhất?
Lục Trầm Chu ngồi ở trên giường ngẩn người, chưa suy nghĩ thấu đáo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên lại nghe người hầu nói: "Còn có một chuyện, lão phu nhân trước khi đi gọi tiểu nhân chuyển lời cho Hầu gia, hai ngày trước phủ Tĩnh Nam Hầu đưa thiếp mời nói hôm nay mừng thọ lão Hầu gia, lão phu nhân thân thể bệnh nhẹ còn phải lên núi, sẽ không đi, để Hầu gia chuẩn bị lễ đi qua chúc thọ.”
Mừng thọ Lão Hầu gia phủ Tĩnh Nam Hầu?
Lục Trầm Chu nhướng mày, hắn nhớ rồi, lão Hầu gia phủ Tĩnh Nam Hầu ở năm Đức Quang thứ nhất tổ chức đại thọ sáu mươi, ngày đó mẫu thân cũng cáo bệnh không đi như vậy, do hắn mang theo quà mừng đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ.
Hắn bị tiểu nha hoàn mang thức ăn lên đụng phải, làm bẩn quần áo phải thay quần áo, bất hạnh trúng quỷ kế của Thẩm Căng, vô tình cùng nàng vào một gian phòng, còn bị một đám nữ quyến đi chúc thọ đụng phải, vì thế hắn không thể không cưới Thẩm Căng làm thê.
Thẩm gia năm xưa cũng là danh môn vọng tộc trong kinh thành, đáng tiếc nam đinh gia tộc không có chí tiến thủ, đợi đến thế hệ Thẩm Căng, Thẩm gia đã là mặt trời sắp lặn, quang cảnh thê lương.
Theo lẽ thường, dựa vào thân phận, địa vị của Thẩm Căng, vạn lần không thể kết thân với phủ Định Bắc Hầu.
Trong mắt Lục Trầm Chu, Thẩm Căng chính là vì muốn gả vào cao môn mới không tiếc ra hạ sách này.
Hắn tức giận chính mình bị người tính kế, càng tức giận Thẩm Căng đầy bụng tâm cơ, trèo quyền phụ quý, phu thê vừa mới gặp mặt đã không vui vẻ lắm, sau khi thành thân nếu hắn có thể không vào phòng Thẩm Căng thì không vào, có thể không để ý tới Thẩm Căng thì không để ý.
Phu thê nhà người ta tương kính như tân, mà hắn và Thẩm Căng thì tương kính như băng, đến cuối cùng hòa ly, đối với Lục Trầm Chu mà nóiđộng đã là kết cục viên mãn.
Mà nay hắn đã trở lại ba năm trước, dù là Lục Trầm Chu bình tĩnh tự kiềm chế hơn người, lúc này cũng không che giấu được tâm tình kích động.
Năm Đức Quang thứ nhất, Thái tử bị phế, phủ Định Bắc Hầu bọn họ đứng sai đội, ủng hộ Lang Vương thượng vị.
Kết quả Lang Vương bị tra ra chứa long bào, thiếu chút nữa liên lụy cả phủ Định Bắc Hầu bọn họ bị tiêu diệt, may mà thời điểm mấu chốt hắn quyết định nhanh, chuyển đi nương tựa Tấn Vương, lúc này mới bảo toàn tính mạng người nhà, nhưng nguyên khí của phủ Định Bắc Hầu bị tổn thương đã trở thành sự thật không thể chối cãi.
Sau đó, không lúc nào hắn không hối hận, nếu sớm biết Lang Vương không làm được việc lớn, hắn tình nguyện đứng trung lập, cũng không ủng hộ Lang Vương.
Trước mắt nếu hắn thật sự trở về ba năm trước, đã biết được kết cục, phủ Định Bắc Hầu tất nhiên sẽ không dẫm vào vết xe đổ nữa.
Hơn nữa, hắn cũng sẽ không dẫm vào vết xe đổ lần nữa.
“Đi chuẩn bị quà mừng, tìm một người đáng tin cậy đưa đến phủ Tĩnh Nam Hầu, nếu có người hỏi, cứ nói lão phu nhân thân thể bệnh nhẹ, bản hầu đưa bà lên núi tĩnh dưỡng.”
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, hắn không đi phủ Tĩnh Nam Hầu, Thẩm Căng còn tính toán gả cho hắn như thế nào!
2.
Lão phu nhân cùng Hầu phủ tiểu thư, biểu tiểu thư vào giờ ngọ mới trở về, vốn tưởng rằng Lục Trầm Chu đi ra ngoài chúc thọ không ở trong phủ, không nghĩ tới hắn lại không đi.
Sắc mặt lão phu nhân có chút khó coi, lời nói cũng không dễ nghe: "Phủ Tĩnh Nam Hầu hiện giờ dựa vào Thái tử, ngày sau phú quý không thể khinh thường, ngươi sao có thể chậm trễ mừng thọ lão Hầu gia như thế?"
Lục Trầm Chu lơ đễnh, Thái tử sớm muộn gì cũng bị phế, tương lai cây đổ bầy khỉ tan, phong quang phủ Tĩnh Nam Hầu cũng chỉ là nhất thời mà thôi, con đường phía trước của phủ Định Bắc Hầu mới rộng mở, con đường làm quan bằng phẳng.
Có đắc tội phủ Tĩnh Nam Hầu hay không, hắn cũng không quan tâm, bảo người đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi trước, chỉ hỏi biểu muội Liễu Uyển Nhu vài câu có đói bụng không, có dùng bữa ở trên núi hay không.
Liễu Uyển Nhu mặt mày ẩn tình, ngượng ngùng nhìn thoáng qua biểu ca quang phong tế nguyệt, thần tiên trước mặt, lắc đầu, nói một câu: "Không đói bụng"
“Cơm chay trong chùa có phong vị khác, dì cùng ta và Trầm Ngư đều ăn không ít.”
Trầm Ngư là muội muội ruột thịt của Lục Trầm Chu, từ trước đến nay thân thiết với Liễu Uyển Nhu, nghe Lục Trầm Chu và Liễu Uyển Nhu nói chuyện, liền chen miệng nói: "Ca ca ngày nào rảnh rỗi? Cùng chúng ta lên núi nếm thử, cơm chay ở đó rất ngon.”
“Ngày khác đi, ngày khác cùng đi.”
Lục Trầm Chu gật gật đầu, hiếm khi không từ chối.
Hắn biết biểu muội Liễu Uyển Nhu có ý với hắn, cũng biết mẫu thân đón Liễu Uyển Nhu đã cập kê vào trong phủ, chậm chạp không chịu đưa về Liễu gia, chính là vì tác hợp hắn và Liễu Uyển Nhu.
Trước kia ý chí của hắn bay xa, cho rằng nhi nữ tình trường chỉ là một trò chơi của kẻ phong lưu, cũng không để chuyện hôn nhân ở trong lòng, cho nên không quá để ý Liễu Uyển Nhu, mẫu thân hắn cũng không dám tự quyết định chuyện hôn sự của hắn.
Cho đến sau này bị Thẩm Căng tính kế, cưới Thẩm Căng làm thê, cả phủ không bình yên, mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, cô tẩu bất hòa, mới hối hận không nghe theo sắp xếp của mẫu thân.
Bây giờ làm lại từ đầu, Lục Trầm Chu đã nguyện ý tiếp nhận Liễu Uyển Nhu.
Không nói đến tướng mạo Liễu Uyển Nhu như thế nào, chỉ riêng việc nàng và mẫu thân, muội muội tình cảm thâm hậu, về sau thành thân sẽ không gây ra chuyện mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, cô tẩu bất hòa.
Liễu Uyển Nhu và Lục Trầm Ngư được hắn trả lời một câu, vui mừng không kiềm chế được, nhất là Lục Trầm Ngư, kéo cánh tay Liễu Uyển Nhu, còn chưa đi ra cửa đã nói: “Muội đã nói rồi, biểu tỷ sinh ra xinh đẹp như vậy, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, ca ca ta sao có thể không thích tỷ chứ? Thế này thì tốt rồi, muội sắp gọi tỷ là tẩu tẩu rồi.”
“Biểu muội đừng nói bậy.” Liễu Uyển Nhu đỏ mặt, che miệng Lục Trầm Ngư, dần dần đi xa.
Lục Trầm Chu ở trong cửa nghe được bật cười, vừa vặn người phái đi phủ Tĩnh Nam Hầu đưa quà mừng đã trở lại, tùy tùng vào cửa đáp lời, Lục Trầm Chu liền bảo hắn gọi người vào.
Hỏi về yến tiệc phủ Tĩnh Nam Hầu, giống như vô tình hỏi một câu: "Hôm nay bản hầu không đi, thọ yến phủ Tĩnh Nam Hầu có xảy ra chuyện gì hiếm lạ không?"
Người tới vốn định rời đi, nghe hỏi vội dừng chân, trả lời: "Thọ yến do Tĩnh Nam Hầu phu nhân một tay an bài, nghe nói rất xa hoa lãng phí, tân khách đến đều hô to ngạc nhiên. Hầu gia muốn hỏi còn có chuyện gì hiếm lạ, nói đến thật sự có một chuyện ngoài ý muốn, tiểu thư nhà Hồng Lư Tự thiếu khanh rơi xuống nước ở phủ Tĩnh Nam Hầu, lúc thay quần áo không cẩn thận bị Thế tử Tĩnh Nam Hầu xông vào cửa, vị tiểu thư kia ồn ào muốn tìm đoản kiếm, bị Tĩnh Nam Hầu phu nhân ngăn lại, đoán chừng hai phủ sắp liên hôn.”
Hồng lư tự thiếu khanh là quan ngũ phẩm, đương nhiệm chức Hồng lư tự thiếu khanh là một vị quan họ Lâm, đó chính là nói nữ nhi Lâm gia rơi xuống nước, bị thế tử Tĩnh Nam Hầu bắt gặp?
Tình huống này sao lại quen thuộc như vậy?
Lục Trầm Chu nhớ tới năm đó mình và Thẩm Căng, bởi vì trước khi yến tiệc của Tĩnh Nam Hầu bắt đầu, Thẩm Căng bị rơi xuống nước, mà hắn thì bị nha hoàn Hầu phủ làm bẩn quần áo, hai người đi nhầm vào một gian phòng, kết quả thành một đoạn nghiệt duyên như vậy.
Sao trong nháy mắt, người rơi xuống nước lại biến thành Lâm tiểu thư?
“Trừ tiểu thư nhà Hồng Lư Tự Thiếu Khanh ra, còn có tiểu thư nhà nào rơi xuống nước không?” Hắn cau mày hỏi.
Người kia lắc đầu: "Không nghe nói còn có người khác, phu nhân Hồng Lư Tự thiếu khanh vừa nghe Lâm tiểu thư rơi xuống nước còn bị người ta nhìn thấy, tức giận ngất đi ngay tại chỗ, làm cho nữ quyến có mặt hoảng sợ.”
“Có từng nghe nói tiểu thư trong nhà Hộ bộ viên ngoại lang Thẩm Chiêm đi chúc thọ chưa?”
Hộ bộ viên ngoại lang Thẩm Chiêm là trưởng tử của Ngô Hưng Thẩm gia, Ngô Hưng Thẩm gia từ lúc mới khai quốc đã xuất hiện không ít chí sĩ tài ba, cũng từng nổi tiếng một thời ở kinh thành.
Về sau con cháu trong nhà chỉ biết ăn chơi đàn đúm, không có chí tiến thủ, đến nỗi đời sau không bằng đời trước, đến đời Thẩm Chiêm, quan lớn nhất có thể nói ra miệng cũng chính là viên ngoại lang ngũ phẩm.
Người làm việc cho Lục Trầm Chu, hàng năm đi lại trong kinh thành, bá quan trong kinh thành thuộc như lòng bàn tay, nghe được Lục Trầm Chu hỏi Thẩm Chiêm, mặc dù cảm thấy kỳ lạ hắn sao lại quan tâm đến một quan nhỏ ngũ phẩm, nhưng trên mặt vẫn cung kính trả lời: "Thẩm đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đã đến tuổi lần lượt gả xa nhà, Thẩm tứ tiểu thư chưa cập kê, vốn Thẩm đại phu nhân muốn dẫn Thẩm tam tiểu thư tới, nghe nói nửa đường Thẩm tam tiểu thư đau bụng nôn đầy đất, Thẩm đại phu nhân liền cho người đưa Thẩm tam tiểu thư trở về.”
Nói như thế, Thẩm Căng không đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ?
Lục Trầm Chu nhàn nhã gõ gõ thư án, bất giác nói tiếng đáng tiếc, uổng hắn đợi đến bây giờ, chỉ vì chờ nghe nàng bị chê cười, kết quả chờ đợi vô ích.
Nhưng nữ tử trèo quyền phụ quý trên thế gian cũng thật không hiếm thấy, không có Thẩm Căng, lại còn có thể xuất hiện một tiểu thư Lâm gia dùng phương thức tương tự gả vào cao môn Hầu phủ.
Cũng không biết Thẩm Căng kia sau khi về nhà, có từng hối hận chính mình đau bụng không đúng lúc, lại không thể tại thọ yến vớt được con rể hầu môn?
"Tiểu thư, uống thuốc đã đỡ hơn chưa?"
Trong Thẩm phủ, Thẩm Căng ốm yếu nằm ở trên giường, tuy rằng nha hoàn bên người vừa cho nàng uống thuốc nhưng sắc mặt nàng vẫn trắng đến dọa người.
Nàng thật không nghĩ tới từ trong túi thơm móc ra một chút hoa hồng, dược tính lợi hại như vậy, không phát tác thì thôi, vừa phát tác quả thực đau chết người.
Cũng may, nàng khổ tâm không uổng phí, một ngụm hoa hồng đổi lấy một cuộc hôn nhân vô vọng, cũng đáng giá.
Nếu không… nếu thật sự đi theo đại bá mẫu đến phủ Tĩnh Nam Hầu, lại bị người ta thiết kế gả cho Lục Trầm Chu một lần nữa, đời này của nàng xem như lại sống uổng phí rồi.
3.
Uống thuốc xong trong miệng đều là vị đắng, Thẩm Căng bảo nha hoàn rót chén nước, thuận tiện hỏi nàng: "Đại bá mẫu sau khi trở về có từng nói gì không?"
Tiểu nha hoàn thở dài: "Tiểu thư bị bệnh làm cho đại phu nhân và lão phu nhân hoảng sợ, đại phu nhân nói là tiểu thư ngài không có phúc khí, hôm nay sinh nhật lão Hầu gia phủ Tĩnh Nam Hầu, bao nhiêu con cháu thế gia công khanh huân quý đều đi, nếu tiểu thư trình diện, không chừng có thể có được một mối nhân duyên tốt.”
Tĩnh Nam Hầu dựa lưng vào Thái tử, phong quang vô lượng, quan to quý nhân trong kinh thành cho lão Hầu gia nhiều mặt mũi, việc này Thẩm Căng biết.
Nhưng nàng cũng biết, cảnh tượng hiện tại cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, đợi đến khi Thái tử bị phế, sau thu tính toán sổ sách, phủ Tĩnh Nam Hầu cả nhà gặp nạn, ngay cả bản lĩnh bảo vệ trẻ con vô tội cũng không có.
Đại bá mẫu chỉ thấy được phong cảnh trước mắt, cho nên mới muốn đưa nàng đi phủ Tĩnh Nam Hầu, dùng nhân duyên của nàng đổi lấy con đường làm quan của đại bá phụ thuận lợi.
Phụ mẫu nàng ngoài ý muốn qua đời sớm, tổ mẫu lại tuổi già, chỉ có thể dựa vào đại bá phụ đại bá mẫu mà sống, thêm một phần đồ cưới của nàng chính là thêm một phần gánh nặng.
Vốn dĩ nàng cũng muốn tương lai gả cho người khác, ít nhiều giúp đỡ Thẩm gia một chút.
Vạn lần không nghĩ tới, đại bá mẫu nóng lòng đến mức này, lại ở tiệc mừng thọ phủ Tĩnh Nam Hầu thiết kế để nàng gả cho Định Bắc Hầu.
Lại không biết phủ Định Bắc Hầu bề ngoài nhìn ngăn nắp, bên trong lại hư thối không chịu nổi.
Mẹ chồng không thương, em chồng điêu ngoa, phu quân bạc tình bạc nghĩa, còn có một biểu tiểu thư sống nhờ, mỗi giây mỗi phút đều muốn kéo nàng xuống, leo lên làm Hầu phu nhân.
Lúc đầu, nàng nể tình phủ Định Bắc Hầu bảo toàn danh tiết của nàng, có thể nhẫn nhịn sẽ nhẫn nhịn, có thể làm cũng đều làm, nhưng thời gian lâu mới phát hiện, có vài người sẽ không bởi vì ngươi ẩn nhẫn sẽ khoan dung ngươi, mà sẽ đối xử với ngươi ngày càng hà khắc.
Thẩm Căng cũng không ngờ tới mình khổ sở vất vả trong ngoài, đổi lấy chính là lão Hầu phu nhân và nữ nhi tính kế của hồi môn không tính là phong phú của nàng, muốn châm ngòi Định Bắc Hầu bỏ vợ, cưới biểu tiểu thư sống nhờ làm thê.
Sau khi nàng vô tình nghe được kế hoạch của bọn họ, quyết định thật nhanh, lấy cớ về nhà mẹ đẻ thăm người thân, đưa tất cả đồ cưới cất lên xe, đợi hết thảy đều xử lý thỏa đáng, mới đem một lá thư hòa ly đưa đến phủ Định Bắc Hầu.
Vốn tưởng rằng hòa ly sẽ gian nan hơn một chút, không ngờ Định Bắc Hầu Lục Trầm Chu coi như có chút lương tâm, đáp ứng điều kiện của nàng, chạy tới biệt trang Thẩm gia ký thư hòa ly.
Ai ngờ hết thảy đều trần ai lạc định, nàng chỉ chờ về sau trải qua cuộc sống thanh tịnh, cũng không biết là ai đâm thẳng vào xe ngựa, khiến nàng trở lại ngày gặp Lục Trầm Chu vào ba năm trước.
Cũng nhờ nàng tỉnh táo, vừa phát hiện không thích hợp lập tức động tâm động tay động chân, thành công tránh được cuộc gặp mặt Lục Trầm Chu.
Nàng vỗ vỗ ngực, thở dốc một hơi, đột nhiên lại nhớ tới, nếu nàng không đi phủ Tĩnh Nam Hầu, như vậy cô nương rơi xuống nước được nàng cứu lên bờ bây giờ thế nào?
"Đại bá mẫu không nói đến thọ yến phủ Tĩnh Nam Hầu xảy ra chuyện gì hiếm lạ sao? Có ai rơi xuống nước không?”
Nàng hỏi nha hoàn, nha hoàn "Ai nha" một tiếng, tràn đầy kinh ngạc nói: "Tiểu thư người là thần tiên sao, làm sao đoán được trong thọ yến có người rơi xuống nước? Lúc đại phu nhân hồi phủ, ngay trước mặt lão phu nhân líu lưỡi, nói là có tiểu thư nhà Hồng Lư Tự Thiếu Khanh vì muốn gả vào cao môn, không tiếc bản thân tự nhảy xuống nước, lấy sự trong sạch của mình đánh cược, kết quả là nàng đánh cược thành công, thật sự định ra hôn ước với Thế tử Tĩnh Nam Hầu.”
Cô nương rơi xuống nước kia đính hôn với Thế tử Tĩnh Nam Hầu, hơn nữa còn là bản thân nàng tự tính kế?
Thẩm Căng nghe vậy có chút hiếu kỳ, nàng nhớ rõ lúc ở phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ lão Hầu gia, đại bá mẫu lấy cớ buồn bực trong lòng nhất định muốn lôi kéo nàng đến hồ sen Hầu phủ giải sầu, kết quả nàng vừa đến đó liền gặp một cô nương rơi nước.
Nàng từ nhỏ theo phụ mẫu lớn lên ở Giang Nam nên biết bơi, vừa thấy cô nương kia sắp chìm vội vàng nhảy xuống cứu nàng lên.
Đại bá mẫu vừa kinh hãi vừa đau lòng, ôm cô nương kia vào trong ngực, nói muốn đưa cô nương kia đi tìm đại phu, lại bảo nha hoàn dẫn nàng đến một gian sương phòng bên hồ sen thay quần áo.
Kết quả nàng mới thay quần áo một nửa, Lục Trầm Chu liền đẩy cửa đi vào, thấy nàng lộ ra nửa người, vội vàng muốn đi ra ngoài, quay đầu vừa vặn đụng phải đoàn người đại bá mẫu.
Ban ngày ban mặt nàng cùng Lục Trầm Chu cô nam quả nữ quần áo xộc xệch ở chung một chỗ, dù cho ai nhìn đều cảm thấy có ẩn tình khác.
Lục Trầm Chu giải thích không rõ, nàng cũng không có cách nào biện giải, đến cuối cùng chỉ có thể là phủ Định Bắc Hầu ngậm bồ hòn làm ngọt, cưới nàng vào cửa.
Sau khi ngẫm lại, nàng làm sao cũng không nghĩ ra, chỉ bằng vào đầu óc của đại bá mẫu thì không có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, sao có thể thiết lập âm mưu quỷ kế kín đáo bậc này ở phủ Tĩnh Nam Hầu?
Cho đến hôm nay mới biết không phải đại bá mẫu thông minh, mà là nghe lén được ý định của tiểu thư Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, cho nên mới lừa nàng đi hồ sen, thay thế vị tiểu thư kia hoàn thành kế hoạch gả vào cao môn.
Nhưng vị tiểu thư kia ngay từ đầu đã tính toán muốn gả cho Lục Trầm Chu, tại sao trong nháy mắt lại cùng Thể tử phủ Tĩnh Nam Hầu định ra hôn ước?
Tiểu nha hoàn thấy nàng khó hiểu, liền nói: "Còn nữa, đại phu nhân nhắc tới chuyện này liền khen vị tiểu thư kia lợi hại. Vốn vị tiểu thư kia muốn trèo cao Định Bắc hầu, nào biết lão phu nhân Định Bắc hầu phủ thân thể không khỏe, sáng sớm đã được Định Bắc hầu hộ tống lên núi tĩnh dưỡng. Vị tiểu thư kia vừa nghe Định Bắc hầu không đến, mới lừa Thế tử Tĩnh Nam hầu.”
“Thì ra là thế!”
Thẩm Căng bừng tỉnh đại ngộ, nàng đã nói thân phận của Định Bắc Hầu cao hơn nhiều so với Thế tử phủ Tĩnh Nam Hầu, cô nương kia sao lại bỏ Định Bắc Hầu không cần, mà đi tính kế Thế tử Tĩnh Nam Hầu, thì ra Định Bắc Hầu không có tới.
Nhưng sao lần đó nàng lại gặp Lục Trầm Chu ở phủ Tĩnh Nam Hầu?
Chẳng lẽ bởi vì nàng trở lại ba năm trước, không đi phủ Tĩnh Nam Hầu, cho nên một số chuyện cũng theo đó thay đổi sao?
Thẩm Căng không dám nghĩ tiếp, hiện nay kế sách vẹn toàn chính là nàng giả bệnh trốn ở trong phòng tạm thời không ra ngoài, cần phải né tránh Lục Trầm Chu.
Lục Trầm Chu còn không biết chuyện xưa sau thọ yến phủ Tĩnh Nam Hầu, lần này hắn vất vả mới có được cơ hội làm lại từ đầu, tất nhiên phải phòng ngừa chu đáo.
Việc đầu tiên chính là giấu tài, không liên quan quá nhiều đến Thái tử và Lang vương, chỉ âm thầm quan sát hành vi của Tấn vương.
Thứ hai, quan tâm chuyện hôn nhân đại sự.
Hắn đã biết Thẩm Căng không đi phủ Tĩnh Nam Hầu, sợ ngày nào đó gặp phải nàng, dứt khoát cùng mẫu thân hắn thương nghị, gửi thư đến Dương Châu Liễu gia cầu thân.
Phụ thân Liễu Uyển Nhu nhậm chức Dương Châu Thông Phán, tuy là chính lục phẩm, nhưng bởi vì là hoàng đế trực tiếp phái đi phụ tá châu chính, cho nên cấp bậc nhỏ quyền lợi lớn, tâm khí cũng cao.
Hào quý khắp Dương Châu không một ai có thể lọt vào mắt Liễu Thông Phán, vừa thấy phủ Định Bắc Hầu đến cầu thân, Liễu Thông Phán suốt đêm phái người ra roi thúc ngựa đưa hồi âm đến, hai nhà cứ như vậy hợp bát tự định hôn kỳ, ước chừng cuối tháng sáu thành hôn, cũng gần hôn kỳ kiếp trước của hắn và Thẩm Căng.
Tiểu hầu gia Lục Trầm Chu phủ Định Bắc Hầu từ trước đến nay là đối tượng chọn rể hàng đầu của nữ tử trong kinh, vốn dĩ các nhà còn đang chờ Lục Trầm Chu làm lễ đội quan, tìm một cơ hội thích hợp sai bà mối dẫn dắt nhân duyên, vạn lần không nghĩ tới, Lục Trầm Chu vừa xong lễ đội quan, dã chọn xong vị hôn thê.
Trong lúc nhất thời, quý nữ trong kinh tất cả đều ôm ngực nhíu mày, đố kỵ không thôi.
Chỉ có Thẩm Căng sau khi biết được tin tức thở phào nhẹ nhõm, nàng biết ngay Lục Trầm Chu và biểu muội Liễu Uyển Nhu của hắn có quan hệ không rõ ràng, nếu không tại sao Lục Trầm Chu sau khi thành hôn thường xuyên ngủ ở thư phòng, chỉ cho phép một mình Liễu Uyển Nhu bưng trà đưa nước cho hắn?
May mà lúc đó nàng không đi phủ Tĩnh Nam Hầu, có thể để cho Lục Trầm Chu và Liễu Uyển Nhu người có tình trở thành thân thuộc, nàng cũng có thể yên tâm to gan đi ra ngoài.