-
Chương 2
5.
Ta gặp Kỷ Tuyết Vi lần nữa vào ngày tổ chức lễ trưởng thành của Lục hoàng tử.
Nàng ta trang điểm vô cùng xinh đẹp.
Trên mái tóc đen dài cài một đóa hải đường tao nhã, trên mặt đeo một chiếc mạng che mặt thoắt ẩn thoắt hiện, để lộ đôi mắt e lệ bên ngoài trông thu hút vô cùng.
Từ khi Thánh thượng và Quốc sư xem trọng ta, địa vị của Kỷ gia trong kinh thành từng bước lên cao.
Công tử hào môn theo đuổi Kỷ Tuyết Vi nhiều không đếm xuể.
Ngay cả những vị hoàng tử chưa có chính phi cũng liếc mắt nhìn về phía nàng ta.
Khoảnh khắc hai chúng ta nhìn nhau, nàng ta nhướng mày tỏ ra đắc ý với ta, giống như đang nói:
“Ngươi xem, đến lượt ta giẫm lên đầu ngươi để đi lên rồi.”
Ta thản nhiên nhìn sang nơi khác.
Những thứ này chẳng qua chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Những vị hoàng tử đó tỏ ra có ý với nàng ta, chẳng qua chỉ là muốn mượn sức Quốc sư để trợ lực.
Quốc sư vẫn luôn giữ thái độ trung lập, tránh không gặp các hoàng tử, sự xuất hiện của ta chính là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Trong thế trận tranh đoạt này, mỗi vị hoàng tử đều đang cố gia tăng lợi thế có trong tay mình.
Đúng vào lúc này, một cung nữ bỗng loạng choạng, hất khay trà nước đang bưng trong tay lên trên người Kỷ Tuyết Vi.
Cung nữ nọ vội vàng dùng khăn tay lau vệt nước trên người nàng ta, dẫn nàng ta đi đến hậu điện thay xiêm y, nhưng đi một hồi lâu vẫn không thấy trở lại.
Ta đột ngột ý thức được, sự tình có điều bất thường!
E rằng Kỷ Tuyết Vi đã rơi vào cái bẫy đặt sẵn!
Nhưng chưa đợi ta ra ngoài tìm kiếm, một cung nữ đã hoảng loạn xông vào.
“Không hay rồi, Kỷ tiểu thư rơi xuống nước!”
Vẻ mặt mọi người đều biến sắc, ai nấy nháo nhào đứng dậy chạy đi.
Đến nơi, chỉ thấy Kỷ Tuyết Vi được một thị vệ ôm trong lòng, cứu nàng ta từ dưới nước lên trên bờ.
Kỷ Tuyết Vi được cứu lên bờ, sau một lúc hoảng loạn, nàng ta trực tiếp nhào vào trong lòng Thái tử.
“Điện hạ, Tuyết Vi suýt chút đã không được gặp ngài nữa rồi.”
Nhưng không ngờ, Thái tử lại đột ngột lùi về sau, khiến nàng ta vồ hụt.
“Kỷ tiểu thư xin tự trọng.”
“Phụt…”
Có người không nhịn được liền bật cười thành tiếng.
Một vị quận chúa mạnh dạn lên tiếng:
“Kỷ tiểu thư mới vừa được nam nhân ôm trong lòng, sao bây giờ lại muốn nhào vào trong lòng một nam nhân khác nữa vậy?”
Sắc mặt Kỷ Tuyết Vi tức giận đến trắng bệch, nàng ta đưa ánh mắt cầu cứu về phía những công tử hào môn trước đó theo đuổi nàng ta.
Nhưng từng người bọn họ đều quay đầu đi, không dám nhìn nàng ta.
Hai chân Kỷ Tuyết Vi mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Nhưng chỉ trong giây lát, giống như nàng ta đã nghĩ đến gì đó, quay sang nhìn vào ta.
Nàng ta chỉ tay vào ta, ánh mắt tràn ngập oán hận.
“Là ngươi! Chắc chắn là ngươi đã đẩy ta xuống nước, hủy hoại đi sự trong sạch của ta!”
Ánh mắt mọi người chuyển dần sang ta.
Ta cau mày hỏi lại:
“Vì sao ta phải hại ngươi!”
Đích mẫu nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đi tới nắm lấy tay Kỷ Tuyết Vi.
Đáng tiếc, đã không còn kịp nữa.
Nàng ta dùng tay áo lau mạnh trên mặt:
“Đây chính là nguyên nhân ngươi hại ta!”
Lớp trang điểm tinh xảo đã bám nước bên ngoài, lúc này vừa lau qua đã lau đi son phấn trên nửa khuôn mặt.
Có quý nữ đứng ở đối diện nàng ta bỗng kinh ngạc hô lên:
“Vết bớt… vì sao ngươi cũng có vết bớt!”
6.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Kỷ Tuyết Vi.
Đích mẫu vội vàng lên tiếng giải thích:
“Vết bớt đó chỉ là vẽ lên mà thôi!”
“Từ nhỏ Tuyết Vi đã lớn lên cùng Hoàng nữ, tỷ muội thân thiết bên nhau. Nàng vẽ vết bớt lên mặt là muốn mượn chút may mắn của Hoàng nữ!”
Lý do bà ta bịa ra nghe cũng hợp lý.
“Vậy tại sao Kỷ Tuyết Vi lại nói ngươi hại nàng ta.”
Giọng nói của quận chúa tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Đối diện với nghi vấn của nàng ta, ta thẳng thừng đáp lại:
“Đúng như những gì nàng nói, là ta hại nàng.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người náo động hẳn lên.
Không đợi đám đông lên tiếng nghị luận, ta nói tiếp:
“Chắc chắn có người muốn hại ta, nhưng không ngờ trên mặt muội muội cũng có vết bớt, trong lúc nhất thời đối phương đã nhận nhầm người, tưởng nàng là ta….”
Ta lộ ra vẻ mặt áy náy, đi tới đỡ Kỷ Tuyết Vi đứng dậy.
“Nói như vậy, thực sự là do ta hại muội muội xảy ra chuyện không may, muội muội trách ta cũng là điều bình thường.”
“Nhưng chuyện này, ta nhất định sẽ điều tra rõ, trả lại sự trong sạch cho muội muội!”
Mọi người có mặt ở đây đều có xuất thân từ thế gia quý tộc, những trò thuê người ám hại kẻ khác quá đỗi quen thuộc.
Phần lớn mọi người đều tin tưởng lời ta nói.
Những người còn lại không tin, nhưng cũng không dám đứng ra nói gì.
Thái tử nhíu mày, đứng ra chủ trì đại cuộc.
“Kỷ Tuyết Vi, mọi việc đúng như Hoàng nữ nói sao?”
Lúc này, đầu óc Kỷ Tuyết Vi sau khi thấm nước cũng trở nên tỉnh táo lại.
Vừa nãy nàng ta hoảng loạn nên chẳng thể suy nghĩ được chu toàn.
Nhưng nếu chỉ vì một phút không cam lòng của nàng ta khiến chuyện Hoàng nữ bị điều tra rõ, Kỷ gia chắc chắn sẽ gặp xui xẻo!
Nàng ta tỏ ra không cam tâm mím môi lại, nói:
“Hồi bẩm Thái tử, đúng như những gì Hoàng nữ nói, chỉ là…”
“Mặc dù không biết là kẻ nào hận tỷ tỷ, nhưng nếu như kẻ đó nhìn thấy năng lực của Hoàng nữ, chắc chắn sẽ không dám làm việc này nữa.”
“Hôm nay có rất nhiều khách khứa, lại còn là sinh thần của Lục hoàng tử, chi bằng tỷ tỷ thể hiện tài năng, để mọi người thấy được sự lợi hại của Hoàng nữ!”
Nàng ta vừa nói ra lời này, mọi người liền nhìn sang ta với ánh mắt hứng thú.
Dù sao đây cũng là vị đồ đệ đầu tiên mà Quốc sư thu nhận sau hơn ba mươi năm tại vị.
Bọn họ cũng muốn biết, Hoàng nữ ngoài vết bớt trên mặt ra, còn có điểm gì đặc biệt nữa hay không.
Ta nhoẻn miệng cười, vẻ mặt không hề hoảng loạn.
“Muội muội nói gì thế, đây đâu phải xiếc múa trên đường, sao có thể biểu diễn ngay tại chỗ được?”
“Thế nhưng…”
Ta có ý kéo dài âm giọng, đi lên phía trước nhìn khắp tất cả mọi người.
“Đêm qua ta bói một quẻ về vận mệnh quốc gia, phát hiện thành Vĩnh Châu địa long bất ổn, mơ hồ như đang trở mình. Nửa tháng sau, e rằng sẽ có nạn động đất!”
Lời này tựa như sấm sét giữa trời xanh, nổ vang bên tai mọi người.
Ai nấy đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó rỉ tai nhau, bắt đầu ào ào bàn tán.
Thái tử nghe thấy vậy cũng giật mình, biểu cảm ngơ ra giống như rất bất ngờ với quẻ tượng này vậy.
“Lời này có thật không?”
Ta ngẩng đầu lên, nói một cách khẳng định:
“Hoàn toàn là thật!”
“Sư phụ đã bẩm báo chuyện này lên Thánh thượng, các vị không cần phải sợ hãi!”
Vĩnh Châu tiếp giáp Kinh đô, nếu như thật sự có động đất xảy xa, núi non dao động ắt sẽ có trăm dân thương vong, đến lúc đó dân chạy nạn sẽ chạy về phía bắc.
Mà khi có vô số dân chạy nạn lao đến ắt sẽ ảnh hưởng đến Kinh thành.
Những ảnh hưởng liên lụy kéo theo lặp đi lặp lại trong đầu mỗi người.
Nhưng, tiền đề là quẻ bói của ta phải đúng.
Trong lúc Thái tử còn đang suy nghĩ không biết nên hành động như thế nào, Quốc sư đã đến đây.
Sư phụ đi đến trước mặt ta, dõng dạc nói:
“Truyền khẩu dụ của Thánh thượng lệnh Hoàng nữ ba ngày sau khởi hành đi đến Vĩnh Châu, giúp Vĩnh Châu trải qua đại nạn này!”
Ta khấu đầu tiếp chỉ.
7.
Sau khi mọi người rời đi, đích mẫu trở tay tát vào mặt Kỷ Tuyết Vi một bạt tai.
“Ngu xuẩn, người không muốn làm Hoàng nữ chính là ngươi, người chủ động để lộ cũng là ngươi.”
“Ngươi tưởng rằng làm Thiên mệnh Hoàng nữ là đang chơi đồ hàng sao?”
Kỷ Tuyết Vi một tay che mặt, một tay kéo lấy ống tay áo của đích mẫu, thấp giọng nói:
“Mẹ, con rơi xuống nước, lạnh quá.”
Khuôn mặt đích mẫu vốn đang lạnh lùng trong nháy mắt đã dịu dàng trở lại.
Kỷ Tuyết Vi dụ bà ấy đi, nhờ bà ấy chuẩn bị nước nóng và y phục cho nàng ta.
Sau khi đích mẫu rời đi, nơi đây chỉ còn lại hai người là ta và Kỷ Tuyết Vi.
Nàng ta đột nhiên bật cười lớn:
“Hay cho một quẻ bói vận mệnh!”
“Muội muội, muội cũng sống lại đúng không?”
Ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của nàng ta:
“Ngươi nên gọi ta là tỷ tỷ.”
Kỷ Tuyết Vi hừng một tiếng:
“Ngươi chẳng qua chỉ là thế thân của ta, cấp bậc đích thứ vốn không đổi được! Ta vĩnh viễn sẽ không để cho một thứ nữ như ngươi đè đầu!”
“Nếu như ngươi không muốn ta vạch trần bí mật của ngươi, hãy giúp ta trở thành Thái tử phi!”
Ta thở dài, xem ra chấp niệm làm Thái tử phi của Kỷ Tuyết Vi vẫn chưa tiêu tan đi.
“Được.”
Ta đồng ý với nàng ta.
“Nhưng ta mong ngươi sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay.”
Kể từ đó, tiếng tăm ta và Kỷ Tuyết Vi có quan hệ thân thiết đã truyền khắp Kinh thành.
Mà chuyện Kỷ Tuyết Vi rơi xuống nước cũng biến thành đỡ tai họa thay Hoàng nữ.
Nói Hoàng nữ nợ nàng ta một ân tình.
Những hoàng tử sau khi trở về cũng lần lượt chuẩn bị lễ vật tặng Kỷ Tuyết Vi.
Còn Thái tử chỉ bày tỏ thái độ một chút, Kỷ Tuyết Vi đã thuận thế đi lên.
Chỉ vỏn vẹn hai tháng, trong kinh đã có lời đồn nói Kỷ Tuyết Vi sẽ trở thành Thái tử phi.
Triều đình đã chuẩn bị đầy đủ những vật tư để giúp Vĩnh Châu vượt qua kiếp nạn này, ngày mai ta sẽ khởi hành đi đến Vĩnh Châu.
Bất chợt, cửa phòng có người gõ vang.
Ta đẩy cửa ra, người đến là Kỷ Tuyết Vi.
“Muội muội không dẫn theo hạ nhân, một thân một mình chạy đến đây tìm ta là có ý gì?”
Kỷ Tuyết Vi hừ một tiếng, tự ý đi vào trong.
“Ta sợ ngươi ch/ế/t bên ngoài, trước khi ta trở thành Thái tử phi, ngươi không thể gặp chuyện gì được!”
Hành động này của Kỷ Tuyết Vi làm ta thấy ngạc nhiên vô cùng.
Kiếp trước, sau khi trận động đất này xảy ra, ta vẫn còn ở trong khuê phòng.
Ta chỉ nghe nói dân chúng người ch/ế/t người bị thương nhiều vô số kể, dân chạy nạn chạy dọc lên phía bắc tiến đến Kinh thành.
Việc xử lý những người dân chạy nạn này như thế nào trở thành vấn đề nan giải lớn nhất khi đó.
Kỷ Tuyết Vi kiếp trước khi ấy đã trở thành Hoàng nữ, nàng ta đi theo Quốc sư phát cháo cứu nạn, cầu phúc cho dân.
Nàng ta đương nhiên hiểu biết về tình hình của Vĩnh Châu nhiều hơn.
Nàng bằng lòng nói tin tức chi tiết cho ta biết, đương nhiên không còn gì tốt bằng.
Ta cho Thanh Thủy lui ra ngoài, đóng kín cửa phòng lại.
Kỷ Tuyết Vi không đơn giản chỉ đến làm một người tốt bụng như vậy.
Trong lúc nói chuyện, khi nàng ta nói ra một thông tin có ích, kèm theo đó là mười câu khoe khoang Thái tử thái tử tốt với nàng ta thế nào.
Đợi đến khi nàng ta nói xong, bên ngoài trời đã tối hẳn.
Ta cất quyển sổ ghi chép những tin tức nàng ta đã cung cấp vào trong tay nải, chuyến đi đến Vĩnh Châu lần này, ta dần thấy tự tin hơn một chút.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt ta hòa hoãn đi nhiều.
Tình tỷ muội giả tạo kia giờ phút này chân thật hơn một vài phần.
Nhưng nói được một lúc, nàng ta lại dời chủ đề, bắt đầu nói sang chuyện làm Thái tử phi.
Một lát sau, ta không nhịn được nữa, bèn rót tách trà đưa đến trước mặt nàng ta.
“Muội muội, uống trà thấm giọng.”
Kỷ Tuyết Vi nhận lấy chén trà, lúc bưng đến miệng chợt dừng lại.
“Ngươi có lòng tốt vậy sao? Trong trà có hạ độc không đó?”
8.
Một câu nói đã kéo lại ký ức của hai chúng ta nhớ về khay rượu độc ở kiếp trước.
Bầu không khí bất chợt trầm xuống.
Kỷ Tuyết Vi đặt chén trà xuống bàn, đứng dậy ngẩng đầu lên:
“Muội muội chớ hiểu lầm, ta nhắc nhở ngươi nhưng cũng vì chính bản thân ta, vì Kỷ gia.”
Tình tỷ muội giả tạo này, quan hệ xưng hô cũng hỗn loạn theo.
Đúng là cố chấp không đổi, ai cũng muốn làm tỷ tỷ.
Ta không lên tiếng, chỉ đứng dậy muốn tiễn Kỷ Tuyết Vi về.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
Ta và Kỷ Tuyết Vi đều khựng lại.
Ta lên tiếng hỏi:
“Là ai?”
“Là ta.”
Thái tử không nói thẳng mình là ai, nhưng từ giọng nói đã có thể nghe ra là hắn.
“Nếu như Hoàng nữ chưa ngủ, không biết có thể nói chuyện một lát hay không?”
Ta nhìn về phía Kỷ Tuyết Vi, sắc mặt nàng ta nhăn nhó, cắn răng quan sát khắp căn phòng, sau đó chui vào trong tủ quần áo.
Ta: “…”
Ta hắng giọng nói:
“Thái tử điện hạ, mời vào.”
Vì để tránh cho Thái tử nói ra những lời khác thường, ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
“Không biết điện hạ đêm khuya tới chơi là có việc gì muốn nói?”
Ngón tay thon dài gõ xuống mặt bàn, Thái tử điềm nhiên nói:
“Mối quan hệ giữa Hoàng nữ và Kỷ Tuyết Vi không hề tốt đẹp giống như lời đồn, đúng không?”
Mí mắt ta khẽ giật, chuyện này Thái tử có thể nhìn thấu nhưng không nói thẳng ra.
Lúc này hắn lại nhắc đến, e rằng câu tiếp theo cũng chẳng phải lời tốt lành gì!
Đúng như dự đoán, hắn nói tiếp:
“Chuyến đi Vĩnh Châu lần này, ta nguyện đi theo trợ giúp Hoàng nữ một tay.”
Hừ, nói thì dễ nghe, chẳng phải muốn giành công trạng hay sao, đầu điên là giành chút chiến tích ở trước mặt Thánh thượng, sau đó đi lôi kéo lòng dân.
Nhìn thấy vẻ mặt ta hờ hững, Thái tử nói tiếp:
“Cô biết rõ Hoàng nữ hận Kỷ Tuyết Vi, nhưng ở Kỷ gia không tiện ra tay với nàng ta.”
“Nếu ở phủ Thái tử, Hoàng nữ muốn trút giận như thế nào, cũng không ai dám có ý kiến.”
“Đến lúc đó Kỷ Tuyết Vi tùy ý Hoàng nữ xử lý…”
“Bộp!”
Tiếng chén trà rơi xuống đất, cắt ngang lời nói của Thái tử.
Ánh mắt ta tối sầm lại:
“Thái tử không sợ ta và Kỷ Tuyết Vi thân thiết với nhau, nghe thấy mấy lời này sẽ tức giận trong lòng sao?”
Trên hàng lông mày chợt nhíu lại tỏ ra không vui, nhưng ngay sau đó hắn lại nở nụ cười nói:
“Chỉ nói đùa một chút mà thôi, thái độ của Cô đối với Tuyết Vi đương nhiên cũng giống như Hoàng nữ đối với nàng ta vậy.”
Lời này rõ ràng còn có hàm ý khác.
Nếu ta thân thiết với Kỷ Tuyết Vi, hắn cũng sẽ thân thiết với nàng ta.
Nếu ta chán ghét Kỷ Tuyết Vi, hắn cũng có thể ra tay thay ta.
Ta hít sâu một hơi, cố đè lửa giận trong lòng xuống.
Tình cảm giữa ta và Kỷ Tuyết Vi đúng là rất giả tạo.
Nhưng cái cách Thái tử đem nữ nhân ra làm hàng hóa để trao đổi khiến ta rất tức giận!
Ta bất giác cảm giác cảm thấy vui mừng, may mà ở kiếp trước ta ch/ế/t ngay đêm thành hôn.
May mà mọi thứ bắt đầu lại lần nữa, để ta đi trên một con đường mới.
Còn Kỷ Tuyết Vi…
Ta đưa mắt nhìn về phía tủ nơi nàng ta đang nấp, không có một chút động tĩnh nào.
Cũng không biết một người kiêu ngạo như nàng ta nghe thấy thì sẽ có biểu cảm gì nữa.
Kiếp trước, cả một đời nàng ta đều muốn được làm Thái tử phi, lúc này e rằng không chịu nổi đả kích này.
Ta thu tầm mắt lại, nhìn về phía Thái tử lần nữa.
“Điện hạ hài hước thật, chuyện Vĩnh Châu ta nhất định sẽ thương lượng với Thánh thượng.”
“Hôm nay đã muộn rồi…”
Ta không nói thẳng là tiễn khách, lời nói tuy khéo léo, nhưng Thái tử cũng ngầm hiểu được.
Hắn khẽ cười một tiếng, đứng dậy:
“Vậy thì Cô xin cáo từ trước.”
Ta gật đầu đứng dậy.
Thái tử phất tay, ra hiệu ta không cần phải tiễn.
“Cốc cốc cốc…”
Không ai ngờ tới lúc này cửa phòng lại bị gõ vang lần nữa.