1.
“Nghe nói trong phủ của Kỷ đại nhân có hai vị tiểu thư được sinh ra cùng một ngày?”
Quốc sư thu lại ánh mắt đang quan sát ta, quay sang hỏi cha.
Cha ta lau mồ hôi trên trán, đáp lại:
“Phải, thứ nữ vì sinh non nên vừa khéo ra đời cùng một ngày với đích nữ.”
Quốc sư chỉ vào ta:
“Vậy vị này chính là đích tiểu thư?”
Đích mẫu giành trả lời:
“Đúng vậy.”
“Thứ nữ vì sinh thiếu tháng, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, không thể xuống giường nghênh đón Quốc sư, vẫn mong Quốc sư thứ tội.”
Ta cười giễu trong lòng, làm gì có chuyện sinh thiếu tháng chứ.
Rõ ràng là phụ thân coi thường quy củ, cho phép thiếp thất mang thai trước thê tử.
Thế mà vẫn luôn nói với bên ngoài là thứ nữ bị sinh non!
Nhưng rõ ràng ta mới là thứ nữ, vậy mà đích mẫu lại để ta thay thế thân phận của đích tỷ.
Việc này đi ngược với diễn biến của kiếp trước, làm ta cảm thấy nghi ngờ:
Đích tỷ cũng đã sống lại!
2.
Kiếp trước, Quốc sư đến phủ vừa nhìn đã vừa ý đích tỷ trên mặt có vết bớt hình phượng hoàng, đồng thời nhận tỷ ấy làm đồ đệ.
Sau đó, ông ấy còn tiến cung cầu kiến, để đích tỷ được phong làm Thiên mệnh Hoàng nữ.
Sau khi trở thành Thiên mệnh Hoàng nữ, mỗi ngày tỷ ấy đều phải học những thuật số và tinh tượng nhàm chán, còn phải tuân thủ những quy củ khắc nghiệt vô cùng.
Thời gian trôi qua, cha mẹ không còn nhớ nhung thân tình, bắt đầu coi tỷ ấy là công cụ để trèo lên cao.
Cha trở nên có danh tiếng, đắc ý trong giới quan trường.
Ta cũng dựa vào thân phận thứ nữ mà có vô số những công tử nhà quyền quý theo đuổi.
Cha ta thấy vậy, quả quyết ghi tên ta dưới danh nghĩa của đích mẫu.
Chẳng bao lâu sau, Thái tử đã xin thánh chỉ, muốn cưới ta về trở thành Thái tử phi của hắn.
Những tin tức liên tục ập đến thế này khiến đích tỷ không thể nào chấp nhận nổi.
Chỉ vì Thiên mệnh Hoàng nữ, cả đời nàng ta không thể có hôn phối.
Nàng ta trở về phủ, cầu xin cha giúp đỡ, nàng ta không muốn làm Thiên mệnh Hoàng nữ gì đó nữa.
Nhưng cha chỉ cúi đầu bái lạy:
“Thần kính xin Hoàng nữ suy nghĩ lại.”
Nhìn xem, ngay cả cha cũng không xem nàng ta là con gái của người nữa.
Cả đích mẫu cũng nắm chặt tay ta:
“Trong phủ từ lâu đã không thiếu đích nữ nữa.”
“Nếu như con trở về, chỉ có thể làm thứ nữ thôi!”
Đích tỷ kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không cam lòng dưới cơ ta.
Nàng ta chỉ có thể mang dáng vẻ thất thểu trở về.
Lần nữa gặp lại tỷ ấy, là vào ngày thành hôn của ta và Thái tử.
Tỷ ấy bưng khay rượu mừng, nói hai ta là tỷ muội, nàng đến chúc mừng tân hôn.
E ngại tình tỷ muội giả tạo của tỷ ấy, ta cảnh giác đổi lấy chén rượu khác.
Nào ngờ, cả hai chén đều là rượu độc, đích tỷ vốn đã có suy nghĩ ch/ế/t cùng với ta!
“Dựa vào cái gì mà các ngươi có thể giẫm lên đầu ta để trèo cao?”
“Thứ ta không có được, ngươi cũng đừng hòng có được!”
“Ta muốn các ngươi… mất hết tất cả!”
Giọng điệu chỉ trích của đích tỷ làm ta thấy kinh hãi.
Khi ý thức đang dần trở nên mê man, ta chợt nghĩ:
Nếu như có kiếp sau, ta nguyện đổi thân phận với tỷ ấy.
Làm Thái tử phi thì thế nào? Cũng phải nhìn vào sắc mặt Thái tử, dựa vào sự sủng ái của Thái tử để sống.
Nhưng Thiên mệnh Hoàng nữ chỉ có thể dựa vào chính mình!
Khi mở mắt lần nữa, ta thật sự trở lại ngày Quốc sư đến phủ.
Còn chưa đợi ta vui mừng thì đã nghe thấy tiếng đích mẫu truyền lời đến.
“Khách quý đến phủ, cơ thể Tuyết Vi không khỏe, con theo ta ra tiếp đãi khách quý.”
Ta được thị nữ của bà ấy sửa soạn y phục, trang điểm đầy đủ, xong xuôi ta mơ màng được thị nữ đỡ đi ra tiền sảnh.
Cho đến khi ta nghe đích mẫu gọi ta là đích nữ.
Ta mới chợt nhận ra, dường như người được sống lại không chỉ có mình ta.
Kiếp này, đích tỷ lựa chọn giả bệnh nằm trên giường, né tránh gặp gỡ Quốc sư.
Vừa hay ta cũng không muốn làm Thái tử phi phải nhìn sắc mặt nam nhân để sống!
Thiên mệnh Hoàng nữ có tiền có quyền, sống như thế chẳng phải quá tuyệt vời sao!
3.
“Vì sao ngày thường ngươi không đeo mạng che mặt, che đi vết bớt?”
Quốc sư đột ngột lên tiếng hỏi, kéo ta từ trong những ký ức trở về thực tại.
Ánh mắt ông ấy sắc bén, vô hình trung khiến người ta cảm thấy áp lực.
Ta vô thức sờ lên mặt:
“Vết bớt…”
Khi mới vừa tỉnh lại, đầu óc ta còn mơ màng, đợi đến khi nha hoàn trang điểm xong thì trên mặt ta đã được vẽ vết bớt này lên.
Kỹ thuật vẽ rất tinh xảo, như thể nó thật sự mọc trên mặt ta vậy.
Ta soi gương cũng không thể nhìn ra điểm khác thường.
Quốc sư đã lớn tuổi, lại còn đứng xa như vậy, chắc chắn sẽ không nhìn ra được gì.
Sự ngập ngừng của ta đã khiến cho mọi người hồi hộp theo.
Đích mẫu nháy mắt kịch liệt với ta, cha nhìn ta với ánh mắt cảnh cáo.
Hẳn là họ muốn để ta thay thế thân phận của đích tỷ.
Ta khẽ cắn môi, đưa mắt nhìn sang nơi khác.
“Từ nhỏ dung nhan của thần nữ đã có khiếm khuyết, nếu như làm ảnh hưởng đến mắt của đại nhân, vẫn mong đại nhân thứ tội cho.”
“Chỉ là… chỉ là thần nữ cảm thấy, vết bớt này giống như một chú phượng hoàng đang bay, có lẽ đây là món quà mà ông trời ban tặng cho thần nữ!”
“Thần nữ nghĩ như thế, cho nên ngày thường đều thoải mái khi gặp người khác.”
Quốc sư ngẩn ra, sau đó bật cười lớn.
“Hay! Hay cho một câu món quà trời ban!”
Ông ấy bật cười vỗ vai cha ta:
“Kỷ đại nhân đã sinh ra một nữ nhi rất giỏi!”
“Ta muốn nhận Kỷ tiểu thư làm đồ đệ, không biết ý Kỷ đại nhân thế nào?”
Cha mừng rỡ, vội dẫn ta đến dập đầu tạ ơn.
Quốc sư hài lòng gật đầu.
Sau khi kính trà bái sư, ta đã có tên mới.
“Tên đệm là Gia, vi sư hy vọng con nói năng khôn ngoan, làm việc thận trọng, lòng mang thiện tâm.”
“Vậy gọi con là Gia Thiện đi!”
Ta dịu dàng cúi đầu xuống:
“Gia Thiện xin ghi nhớ lời dạy của sư phụ.”
Ta biết ta sắp nghênh đón một con đường cô độc khác biệt hoàn toàn so với kiếp trước.
Có lẽ con đường này sẽ vắng vẻ hiu quạnh.
Nhưng ta nghĩ, đây mới là con đường phù hợp với ta.
4.
Quốc sư rời đi trước, ngài cho ta hai canh giờ để thu dọn hành lý.
Thân là thứ nữ, tuy thường ngày trong phủ không thiếu đồ ăn thức uống cho ta, nhưng xiêm y trang sức hầu như ta đều dùng đồ còn thừa lại của đích tỷ.
Thế nên, đích mẫu dứt khoát dẫn ta đến viện của đích tỷ, bảo ta lấy một vài bộ y phục.
Khi ta bước vào trong viện, Kỷ Tuyết Vi đã ngồi dậy.
Trên mặt nàng ta trát một lớp phấn dày, nhằm che giấu vết bớt trước kia.
Thấy ta đến, nàng ta hả hê vô cùng:
“Muội muội tốt của ta, quãng đời còn lại về sau, ngươi chỉ có thể sống với lão già xấu tính đó!”
Ta mỉm cười, không trả lời nàng ta.
Kỷ Tuyết Vi không giận, còn ra lệnh cho tỳ nữ giúp ta sắp xếp y phục.
“Sắp đi làm ni cô rồi, những bộ xiêm y rực rỡ thế này có lấy bao nhiêu cũng không phù hợp, lấy mấy bộ y phục một màu đơn giản thôi!”
Kỷ Tuyết Vi dùng từ ni cô để hình dung, xem ra nàng ta thật sự rất chán ghét mọi thứ ở kiếp trước.
Tuy y phục đơn giản, nhưng chất vải là loại tốt nhất.
Ta cảm ơn nàng ta, sau đó ôm túi y phục ra ngoài.
Trước khi đi, đích mẫu còn bảo ta dẫn Thanh Thủy - nha hoàn bên cạnh bà ấy đi theo cùng.
Trước đó, nàng ấy cũng là người vẽ vết bớt cho ta.
Ta vừa đến phủ Quốc sư thì thánh chỉ trong cung cũng đến.
Giống như kiếp trước, ta được phong làm Thiên mệnh Hoàng nữ, được hưởng địa vị ngang hàng với Quốc sư.
Đi vào trong phủ, ta phát hiện ra hạ nhân hầu hạ trong phủ Quốc sư nhiều hơn Kỷ phủ rất nhiều.
Đông người thì làm sao mà hiu quạnh cô đơn được chứ?
Huống hồ viện nơi ta ở, đồ ăn vật dụng thường ngày đều là loại tốt nhất.
Với ta mà nói, chẳng khác nào một bước lên mây.
Sư phụ hỏi ta một vài câu hỏi, sau đó giao cho ta một chồng sách để về viện đọc.
Kể từ ngày hôm đó, cuộc sống thường ngày của ta chỉ là…
Đọc sách, thắp hương cho tổ sư gia.
Nghe giảng, thắp hương cho tổ sư gia.
Quan sát tinh tượng, thắp hương cho tổ sư gia.
Ừm… Quãng đời còn lại về sau, phải canh giữ bên cạnh mấy lão già! Đâu có cô đơn đâu!
Bình luận facebook