-
Phần 2
4.
Cái gọi là dọa trẻ con, thật ra cực kì vô lý.
Thế nhưng phương pháp đổi thai bé gái thành bé trai còn độc ác hơn cách này rất nhiều.
Phùng Lai thật sự rất đáng thương, thân hình mảnh mai nhưng thai nghén một cục thịt lớn.
Bây giờ quá trễ rồi, không thể phá đi được, chỉ đành trì hoãn thời gian thôi.
“Chú Vệ, chú để Phùng Lai ở chỗ tôi mấy ngày đi.”
Vệ Quân Bình tươi cười rạng rỡ, dùng đôi tay chai sạn của mình nắm lấy tay tôi:
“Bà mối Nhậm, giao cả cho cô đó! Lần trước cô mai mối cho Nguyên Đệ không thành, vậy thì lần này cô thu phí rẻ hơn chút nhé?”
Tôi lặng lẽ rút tay lại:
“Ừ, giảm 60%.”
Có một số người keo kiệt như thế đấy, nếu đưa quá nhiều tiền thì sẽ cảm thấy trong lòng bất an.
Sau khi Vệ Quân Bình đi, tôi bảo Phùng Lai nằm lên giường, chuẩn bị cồn rồi rút kim cho cô ấy.
Loại kim bạc này rất dài, rút ra một cây là kéo theo một vệt m/á/u.
Sau khi rút ra một trăm cây kim thì trên bụng của cô ấy cũng chi chít những lỗ nhỏ.
Khi tôi thoa cồn, Phùng Lai im lặng không nói một lời.
Qua một lát sau, Phùng Lai cúi đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bụng mình.
“Cô muốn sinh không?”
Phùng Lai ngẫm nghĩ lời tôi nói, sau đó cười tươi như hoa rồi diễn tả:
“Không muốn! Không muốn! Chị gái nói không sinh!”
Chị gái? Là Vệ Nguyên Đệ sao?
Tôi nghĩ đến thi thể trong buổi ghép xương hôm đó, từ đầu trở xuống vỡ thành mười mấy mảnh.
Phần mặt còn thảm hại hơn, không biết dùng thứ sắc nhọn r/ạ/ch nát thịt, vẽ bùa từ giữa mắt kéo ra sau tai.
Đây rõ ràng là muốn trấn áp tà ma mà.
Tôi thăm dò hỏi Phùng Lai:
“Chị gái cô ch/ết như thế nào?”
Phùng Lai từ cười chuyển sang khóc, sau đó òa khóc thật to, cô ấy nấc lên, giống như đang khóc cho Nguyên Đệ, lại giống đang khóc cho chính bản thân mình.
Tôi tưởng không thể lấy được thông tin hữu ích gì nên định bỏ cuộc, nào ngờ cô ấy mở to đôi mắt trống rỗng, chậm rãi giơ tay lên:
“Chị gái ch/ết hai lần.”
“Là sao?”
Tôi nhíu mày, hy vọng Phùng Lai có thể nói rõ thêm một chút.
Đáng tiếc, cô ấy nhắm mắt lại như muốn ngủ, không quan tâm đến người khác nữa.
Theo lý mà nói, nếu Vệ Nguyên Đệ thật sự là một ác linh độc ác, ngày đó chắc chắn sẽ lao ra khỏi quan tài tàn sát tứ phương, sao có thể không xảy ra chuyện gì được?
Tôi chắc chắn đã bỏ lỡ chi tiết nào đó rồi.
Trước mắt, tạm gác chuyện này sang một bên, tôi tìm danh bạ, định liên lạc với người khác để giải quyết chuyện của Phùng Lai.
Làng Bình Các, nói dễ nghe là cách xa sự ồn ào náo nhiệt của thế giới, nói khó nghe chính là một ngôi làng ở vùng núi hẻo lành, cực kì trọng nam khinh nữ.
Nhưng so ra, những thành phố lớn đâu có tốt đẹp hơn nơi ấy là bao.
Mọi người bắt đầu suy ngẫm về cuộc sống, tưởng tượng rời xa làng quê sẽ tương đương với việc cầm được tấm vé trở thành người giàu có.
Nhưng hết lần này đến lần khác đều bị thất vọng, cuộc sống cứ tiếp diễn, họ không kiếm được tiền, đến độ tuổi phải kết hôn sinh con thì lại không có tiền mà nuôi.
Thế nên, họ liên hệ với một số nơi để mua một đứa bé.
Ông nội Tống là một người tốt bụng, ông ấy sẽ thu nhận những đứa trẻ bị bỏ rơi vào trung tâm phúc lợi của mình, mở từ cơ sở này đến cơ sở khác.
Đến năm nay, ông ấy đã 78 tuổi, không còn khả năng chăm sóc trung tâm phúc lợi nên chúng lần lượt đóng cửa.
“Gần đây không có bé trai nào cả.”
Bên kia đầu dây điện thoại, ông nội Tống bình tĩnh nói:
“Tôi liên hệ hết với những người bán rồi, trung tâm phúc lợi miễn phí này của tôi không còn ai đưa trẻ con đến nữa.”
Bụng lớn của Phùng Lai nhấp nhô theo nhịp thở.
Tôi định nhận một bé trai từ trung tâm phúc lợi của ông nội Tống rồi bày kế tráo đổi giúp Phùng Lai.
Ông nội Tống thở dài:
“Tôi sắp đóng cửa trung tâm phúc lợi rồi. Nuôi mười mấy bé gái này, tôi chúng đi học, sau khi trưởng thành để chúng đến thành phố lớn sinh sống, có thể đi được đứa nào thì hay đứa đó.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi chuyển cho ông nội Tống một số tiền.
Phùng Lai vẫn đang ngủ, tôi khóa cửa lại, đeo túi vải đi đến ngôi nhà ở phía đông xem phong thủy.
Không ngờ lúc tôi trở về thì khoá bị bẻ gãy, cửa nhà bê bết m/á/u.
5.
Vệ Quân Bình có một gái một trai.
Con gái tên là Vệ Nguyên Đệ, con trai tên là Vệ Tiểu Long.
Năm đó, khi Vệ Tiểu Long 10 tuổi, Vệ Quân Bình tìm người đính ước cho cậu ta, không ưng ý ai nên mãi đến khi Vệ Tiểu Long 15 tuổi, cậu ta mới để mắt đến Phùng Lai ở làng kế bên.
Phùng Lai 18 tuổi, tuy đầu óc non nớt nhưng vẻ ngoài xinh đẹp.
Vệ Quân Bình chiều con trai, chưa đầy ba tháng đã để Vệ Tiểu Long kết hôn với Phùng Lai.
Không đăng ký, không tổ chức tiệc rượu khoa trương.
Chỉ có hai người đứng cạnh nhau, dáng người cao tương đương nhau, Vệ Tiểu Long ăn khỏe nên thân hình to lớn hơn.
Trong đêm tân hôn, Vệ Tiểu Long không biết nên làm gì, hai người họ nằm trên giường chơi đồ hàng, sau đó đỏ mặt hỏi cha mới hiểu.
Vệ Tiểu Long rất thích Phùng Lai.
Nhưng Phùng Lai không thể sinh con trai, cha cậu ta nói phụ nữ không phải để chiều chuộng.
Ở làng Bình Các, đàn ông đều dựa vào sức lực để kiếm ăn. Câu nói này có hai ý nghĩa:
Một là, chăm chỉ làm việc kiếm tiền.
Hai là, phụ nữ không nghe lời thì đáng đánh.
Bà ngoại, mẹ, chị gái không nghe lời đều bị đánh còn gì?
Từ khi cậu ta cưới Phùng Lai về đến nay, chưa bao giờ động tay đánh cô ấy.
Phùng Lai xinh đẹp, rất xinh đẹp, quá xinh đẹp khiến cho người khác nghi ngờ, Vệ Tiểu Long cảm thấy tất cả đàn ông trong làng đều nhìn chằm chằm vào Phùng Lai.
Ánh mắt háo sắc của họ trước tiên liếc nhìn chiếc cổ trắng ngần của Phùng Lai, sau đó lại nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy, cuối cùng chuyển đến mông, đồng thời làm ra những cử chỉ tục tĩu.
Vệ Tiểu Long tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cậu ta nhìn cha dẫn Phùng Lai đi, hai người đi trước, phía sau là mấy người đàn ông trong làng đỏ mắt mong chờ đi theo.
Một lúc sau, Vệ Tiểu Long nhổ nước bọt rồi đuổi theo.
Trên đường đi, vì vẫn bám sát theo sau nên Vệ Tiểu Long không để ý lắm, cho đến khi đến cửa nhà bà mối Nhậm thì cửa nhà khóa kín, không thấy bóng dáng ai cả.
Cửa nhà khóa, có nghĩa là bà mối Nhậm không có ở nhà, chẳng lẽ những người đó lẻn vào trong rồi?
Vệ Tiểu Long cảm thấy lồng ngực nóng như lửa đốt, cậu ta nhặt cục đá dưới đất rồi đập mạnh vào ổ khóa.
Vào trong nhà, chỉ có một mình Phùng Lai ngủ trên giường, trên người cô đắp một lớp chăn mỏng.
Vệ Tiểu Long kéo chăn ra, thấy trên bụng Phùng Lai không còn cây kim nào.
“Kim đâu?”
Vệ Tiểu Long lo lắng hỏi, vậy là có ý gì đây? Không muốn sinh con trai cho cậu ta nữa ư? Hay là mấy người đàn ông đó trèo tường vào rồi rút kim ra?
Lúc Phùng Lai tỉnh lại, nhìn thấy cậu ta thì sợ hãi trốn trong chăn.
Vệ Tiểu Long kéo Phùng Lai ra, muốn tìm kiếm khắp người cô ấy, Phùng Lai không chịu nên vùng vẫy.
Cậu ta lập tức trở nên tức giận, nhớ lại lời cha mình nói, phụ nữ chỉ bị đánh mới có thể nghe lời, phụ nữ không nghe lời thì đàn ông ở làng Bình Các không thể ngóc đầu lên được.
Thế là Vệ Tiểu Long vung mạnh tay, túm lấy tóc Phùng Lai, kéo mạnh cô ấy xuống giường, sau đó cứ thế lôi cô ấy ra khỏi cửa.
Nhưng cậu ta không ngờ, khi Phùng Lai ngã xuống giường thì đùi đã dính đầy m/á/u.
Vệ Tiểu Long không quay đầu lại, chỉ cảm thấy phụ nữ mang thai nên nặng quá thể, một tay kéo không nổi thì cậu ta dùng hai tay.
Phùng Lai bẩm sinh bị câm, không phát ra được âm thanh nào nên chỉ có thể khua tay múa chân lung tung.
Người dân vừa ra đồng về, đứng tại chỗ chỉ trỏ hai người họ.
Đi được nửa đường, cơ thể Phùng Lai kẹt trên đá, Vệ Tiểu Long thấy hơi mệt, người vây xem xung quanh càng lúc càng đông, cậu ta không muốn mất mặt thêm nên dùng hết sức lực kéo mạnh.
Cậu ta kéo đứt một nhúm tóc, nghe có người đứng xem hét lên mới quay đầu lại.
Đỉnh đầu Phùng Lai bị túm trụi tóc, quần áo trên người dính đầy bụi.
Người dưới của cô chảy một vũng m/á/u, cậu ta đi được bao xa thì m/á/u chảy dọc theo bấy nhiêu, để lại vệt m/á/u rất dài.
Cậu ta nhìn thấy, dưới cơ thể của Phùng Lai lòi ra nửa đầu của một đứa trẻ sơ sinh.
6.
Tôi đi dọc theo vết m/á/u kinh hãi này, nghe người dân bàn tán trên đường đi, nói Phùng Lai thật đáng thương, chửi Vệ Tiểu Long là một thằng khốn nạn.
Lòng tôi nặng trĩu.
Càng đến gần nhà họ Vệ, người dân càng đông, có người nói:
“M/á/u chảy thành dòng như hai hàng ruộng, đúng là xui xẻo.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, người đó biết ý nên lập tức im lặng.
Vệ Tiểu Long trốn trong phòng, cha mẹ cậu ta đứng trước cửa đuổi người:
“Tụ tập hóng chuyện gì hả, không cần làm ruộng nữa à? Mau đi làm việc của các người đi.”
“Bà mối Nhậm, cô không cần đến nữa, không làm ăn gì nữa.”
Tôi đẩy ông ta ra, chen qua người họ đi vào nhưng không nhìn thấy bóng dáng Phùng Lai.
Mặc kệ sự ngăn cản của Vệ Quân Bình, tôi đá tung cửa phòng Vệ Tiểu Long.
Cậu ta đang ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu không ngừng lẩm bẩm:
“Con khốn, quả nhiên là tìm thằng đàn ông khác rồi.”
Tôi bóp cổ cậu ta:
“Phùng Lai đâu?”
Vệ Tiểu Long ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng.
Mẹ cậu ta lăn lộn, khóc lóc om sòm:
“Bà mối Nhậm đánh người! Nhà chúng tôi đáng thương quá, con dâu chạy theo người đàn ông khác, không sinh được con trai còn đội nón xanh cho chúng tôi.”
“Tôi hỏi cậu, Phùng Lai đâu rồi?!”
Vệ Tiểu Long mặt mày tím xanh, run rẩy chỉ ra ngoài cửa, không biết từ lúc nào có một người quen đến, là ông Đỗ.
Ông ta giống như người ngoài cuộc, lạnh lùng xem kịch.
“Bà mối Nhậm, Phùng Lai ở chỗ tôi, bác sĩ đến rồi.”
Tôi buông tay, nhận ra khí chất của ông Đỗ đã thay đổi.
Là người duy nhất biết thổi kèn xô-na trong làng, khi ông ta ra ngoài luôn cầm theo kèn xô-na, dáng vẻ nhút nhát, không hề gây chuyện.
Nhưng ông Đỗ bấy giờ chẳng những không mang theo kèn xô-na, lại còn khiến cho người ta cảm thấy sợ sệt một cách khó hiểu.
Ông ta lấy đi vài bộ quần áo Phùng Lai thường mặc, trước khi rời đi còn nói một câu:
“Tôi sẽ nuôi Phùng Lai.”
Tôi không hiểu rõ về con người ông Đỗ, nhưng nghe nói ông ta nghiện rượu, từng có ba người vợ, rõ ràng không qua lại gì với nhà họ Vệ thì tại sao lại cứu chữa cho Phùng Lai?
Tôi lặng lẽ đi theo ông Đỗ về nhà, nhìn thấy ông ấy tiễn bác sĩ đi, trước khi tạm biệt còn cúi đầu cảm ơn bác sĩ.
“Bà mối Nhậm đến thì chính là khách.”
Ông Đỗ làm động tác mời, tôi không che giấu nữa.
Phùng Lai yếu ớt nằm liệt trên giường, đứa bé nằm ngay bên cạnh.
Ông Đỗ nói:
“Mẹ con đều bình an.”
Ông ta ngồi trên ghế, lấy cuộn len ra rồi bắt đầu đan gì đó.
Tôi nhìn không hiểu nên hỏi ông ta:
“Ông đang đan cái gì vậy?”
“Mũ.”
“Bác sĩ nói chân tóc Phùng Lai bị hoại tử rồi, sau này không mọc tóc được nữa.”
Đôi tay thô ráp của ông Đỗ thế mà đan len hài hòa một cách kỳ lạ, hai kim móc vào nhau rồi bay lên bay xuống, trơn tru trôi chảy.
Để chắc chắn rằng ông Đỗ không phải hứng lên mới vậy, kể từ đó, cứ cách một khoảng thời gian tôi lại đến thăm Phùng Lai.
Sắc mặt cô ấy ngày càng tốt, thậm chí dần dần cười nhiều hơn, thân mật nằm cạnh ông Đỗ giống như một đứa trẻ.
Mà tôi không còn thấy ông Đỗ uống rượu nữa, ngay cả khi làng có đám tang, ông ta cũng không đi thổi kèn xô-na mà chỉ chuyên tâm chăm sóc Phùng Lai và đứa bé.
Sự việc càng bình yên thì tôi lại càng cảm thấy không đúng.
Sau hai tháng, Vệ Quân Bình tìm đến cửa:
“Bà mối Nhậm, con trai tôi trúng tà rồi.”