• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Em họ lắm chiêu (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
  • Phần 1

Tác giả
Ôn Noãn Đích Thành Nhân
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. Sủng
  3. HE
  4. Nữ Cường
  5. Đô Thị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
4P
Nguồn
Tương Kính Như Tân - Bách Niên Giai Lão
Lượt đọc
784
Cập nhật
1.

Em họ Chu Nhã từ nhỏ đã coi tôi là mục tiêu phấn đấu trong cuộc đời cô ta, bắt đầu từ khi có trí nhớ, Chu Nhã đã thích bắt chước nhất cử nhất động của tôi.

Mẹ tôi là nữ tổng giám đốc tập đoàn Chu thị nổi tiếng ở địa phương, ba tôi là một nhân viên của cục khoa học nào đó, hai người tình cờ gặp nhau khi còn học đại học.

Mẹ tôi tên là Chu Lỵ, ba tôi tên là Chu Lập, lúc học đại học bởi vì tên đọc âm giống nhau luôn bị nhận lầm, dần dà hai người cũng quen thuộc.

Sau đó ba tôi thổ lộ với mẹ tôi, hai người thuận lý thành chương ở bên nhau, sau khi tốt nghiệp không bao lâu thì kết hôn sinh con, thậm chí còn được các bạn học xem như một đoạn giai thoại truyền trong trường học.

Mà tôi là con gái duy nhất của hai người bọn họ, từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên, mẹ tôi ngoại trừ yêu cầu học tập tương đối nghiêm khắc với tôi, những phương diện khác tôi có thể nói là muốn sao không cho mặt trăng.

Mà chính tôi cũng không chịu thua kém, từ nhỏ đã là hình mẫu con nhà người ta trong truyền thuyết, ngoại hình ưa nhìn, gia thế tốt, đầu óc thông minh, cho nên từ nhỏ đến lớn đi tới chỗ nào cũng được khen ngợi.

Mẹ tôi là con một, mà bên nhà ba tôi có đến sáu anh em, đều đã lập gia đình, ba tôi đứng thứ tư, cho nên thân thích không ít.

Ba tôi là người có tiền đồ nhất trong nhà, dựa vào nỗ lực của mình thi đậu đại học ở nông thôn, lên làm công chức, lại quen biết mẹ tôi, trực tiếp thực hiện vượt qua giai cấp.

Mẹ tôi không thích nhiều người, hơn nữa quan hệ với bà nội không tốt lắm, một năm cũng không về quê được mấy lần, vì thế họ hàng trong nhà tôi không biết nhiều, tuy nhiên trong một đám anh em họ, Chu Nhã lại cho tôi ấn tượng rất sâu.

2.

Em họ Chu Nhã chỉ nhỏ hơn tôi mấy tháng, là con của chú năm, nhà chú năm ngoại trừ Chu Nhã, còn có một đứa con trai Chu Ba.

Mấy năm trước chú năm làm công nhân ở một nhà máy cơ khí, sau đó nhà máy đóng cửa chú năm bị đuổi việc, hiện tại làm bảo vệ ở một nhà máy, thím năm kinh doanh một cửa hàng hoa quả, cuộc sống cũng coi như khá giả.

Nhưng vì trong nhà còn có một đứa con trai, chú thím càng đặt tâm tư lên người em họ Chu Ba, có cái gì tốt thì đưa cho em họ trước, điều này làm cho khả năng nhìn mặt của Chu Nhã từ nhỏ đã rất lợi hại.

Trong trí nhớ lúc còn bé, mỗi lần về quê ăn cơm, chỉ cần tôi đi Chu Nhã liền một tấc cũng không rời đi theo tôi, còn bày ra vẻ mặt đáng thương: "Chị Mộng Mộng, kẹp tóc chị mang thật đẹp, em có thể sờ thử không?"

"Chị Mộng Mộng, váy của chị thật xinh đẹp, thật hâm mộ chị có được chiếc váy xinh đẹp như vậy!"

“Chị Mộng Mộng, bím tóc của chị thật đẹp, em cũng muốn thím tư tết cho em một cái.”

Ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng em họ thật sự thích, còn tặng không ít đồ cho cô ta, mỗi khi Chu Nhã nhận được quà của tôi, thím năm luôn cười đến không ngậm miệng lại được.

Sau đó, tôi lại càng ngày càng chán ghét đứa em họ này, bởi vì chỉ cần có họ hàng trong nhà khen tôi, cô ta sẽ lập tức bày ra dáng vẻ tủi thân, trong miệng còn nói: "Thật hâm mộ chị Mộng Mộng, không giống con, con cái gì cũng không bằng chị.”

Mỗi khi cô ta biểu hiện ra bộ dáng đáng thương, người lớn trong nhà sẽ vội vàng an ủi cô ta, lễ mừng năm mới mẹ tôi còn cố ý cho cô ta một bao lì xì lớn.

Chu Nhã nếm được vị ngọt càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí phát triển đến mức chỉ cần tôi xuất hiện, cô ta sẽ rơi nước mắt.

Thời gian lâu dài, mẹ tôi cũng cảm thấy gì đól, dù sao cũng là nữ tổng giám đốc của công ty, chút trò vặt này vẫn có thể nhìn ra được, cho nên bà ấy trực tiếp nói cho tôi biết bảo tôi đừng quá thân thiết với Chu Nhã.

3.

Lúc bảy tuổi, tôi và ba mẹ lại một lần nữa về quê ăn tết, mẹ tôi theo thường lệ phát bao lì xì cho những tiểu bối này, chỉ có Chu Nhã rụt rè nhìn lì xì cũng không nhận, người lớn bị hành động này của cô ta hấp dẫn, ba tôi cũng quay đầu trêu chọc hỏi cô ta làm sao vậy.

Cô ta dùng vẻ mặt đáng thương nói với ba mẹ tôi: "Chú Tư thím Tư, tiền lì xì cháu không cần, cháu có thể đổi với chị Mộng Mộng một chút không, sau này cháu sẽ làm con gái của hai người?"

Những người khác đều bị lời của Chu Nhã chọc cười, mà tôi nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lúc này mẹ tôi đứng ra hòa giải: "Nhã Nhã đáng yêu như vậy, ba mẹ con sẽ không nỡ đâu.”

"Thím Tư, cháu rất nghiêm túc, cháu muốn thím và chú Tư làm ba mẹ của cháu, bây giờ cháu có thể gọi thím là mẹ." Chu Nhã còn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt không chớp nhìn mẹ tôi.

Nói xong, cô ta nhìn về phía mẹ tôi ngọt ngào kêu một tiếng "Mẹ".

Tôi nhịn không được chất vấn cô ta: "Chu Nhã, cô cũng có ba mẹ sao còn cướp ba mẹ tôi, cô nghĩ cũng hay lắm!"

Nghe được câu trả lời của tôi, Chu Nhã "xoạt" một cái nước mắt liền rơi xuống, cũng không nói lời nào mà cứ khóc mãi.

Mẹ tôi còn chưa kịp nói chuyện, lúc này thím năm đi tới nhéo lỗ tai Chu Nhã lôi kéo rời đi: “Con nhỏ chet tiệt, mẹ mày đối xử với mày không tốt sao, ngay cả ba mẹ ruột của mình cũng không cần!”

Mọi người chỉ coi như trẻ con nói năng không kiêng kỵ, mà sau này tôi mới biết được, Chu Nhã chính là muốn cướp đi tất cả của tôi.

4.

Mấy năm kế tiếp, bởi vì công việc của mẹ tôi càng ngày càng bận rộn, cho nên số lần về quê cũng càng ngày càng ít, tôi và Chu Nhã cũng không có liên hệ gì.

Gặp lại nhau khi tôi còn học trung học.

Có một ngày nghe ba mẹ tôi ở trên bàn cơm nói, Chu Nhã muốn đến học ở trường hiện tại của tôi, chú năm thím năm đặc biệt cầu xin ba mẹ tôi hỗ trợ làm thủ tục chuyển trường.

Trường trung học phổ thông tôi học là trường trung học thực nghiệm trọng điểm trong thành phố, học sinh học tập ở đây đa số là học giỏi, một bộ phận cực nhỏ là có mối quan hệ hoặc có gia thế.

Tuy rằng gia cảnh tôi tốt, nhưng dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của mẹ tôi, thành tích của tôi luôn xếp top 10 trong trường.

Chu Nhã bởi vì học tập không tốt, điểm thi giữa kỳ chỉ đủ đến một trường kỹ thuật địa phương, dưới sự giúp đỡ của ba mẹ tôi miễn cưỡng lên một trường trung học phổ thông.

Mà hiện tại Chu Nhã lại quấn quít đòi ba mẹ cô ta cho chuyển tới trường học trọng điểm của tôi.

Trong lúc ba mẹ nói chuyện, có thể nhìn ra được, ba mẹ tôi cũng không đồng ý với loại hành vi này, nhưng chú Năm thuyết phục bà nội tôi ra mặt, bà nội không ngừng cầu xin, khiến bọn họ chỉ có thể đồng ý.

Vì thế, không lâu sau Chu Nhã chuyển vào trường học của tôi.

Bởi vì thành tích của cô ta thật sự quá kém, cho nên chỉ có thể x.ếp vào lớp kém nhất, cũng chính là lớp có “mối quan hệ”.

Mặc dù tôi và Chu Nhã là họ hàng thân thích, nhưng ở trường học tôi cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta.

Nhưng tôi không nghĩ tới, không đến một tuần, Chu Nhã mới vào trường cũng đã có chút danh tiếng.

Trong giờ tự học, tôi đang làm một bộ đề toán, nghe thấy tiếng Tiểu Văn ngồi cùng bàn và các bạn ngồi bàn cuối đang bàn tán: "Các cậu nghe nói chưa, nữ sinh mới chuyển tới lớp 10 kia vượt mặt Lâm Miểu, trở thành tân hoa khôi khối lớp 10."

"Bạn học mới tôi đã gặp rồi, bộ dạng cũng bình thường thôi, làm sao có thể so với Lâm Miểu?"

Trước khi Chu Nhã chuyển tới, Lâm Miểu là hoa khôi lớp 10, diện mạo thanh thuần cộng thêm dáng người cao gầy, ở trong trường học có rất nhiều người theo đuổi.

Mà tôi bởi vì ngoại hình xinh đẹp, thành tích xuất sắc, được xưng là "Mỹ nữ lạnh lùng", hai người chúng tôi thường xuyên được nhắc đến cùng nhau: "Lớp một Chu Mộng, lớp mười Lâm Miểu, hay còn gọi là 'Thực nghiệm song hoa'."

Mà hiện tại, Chu Nhã vừa đến, Lâm Miểu lại bị so sánh, tôi cảm thấy rất kinh ngạc, diện mạo Chu Nhã là tiểu gia bích ngọc, tuy rằng cũng coi như đẹp mắt nhưng so với Lâm Miểu vẫn có chênh lệch.”

Tôi dừng bút tiếp tục nghe.

"Vậy cậu không biết sao, Chu Nhã là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Chu Phúc, chính là bạch phú mỹ đó! Lâm Miểu đẹp mắt, nhưng gia đình Lâm Miểu cậu cũng biết đó, sao có thể so với Chu Nhã?" Người ngồi bàn sau thấp giọng giải thích với Tiểu Văn.

"Tập đoàn Chu Phúc... Trời ạ, vậy chẳng phải cô ấy đang đi ngang trong trường học sao?"

Gia đình Lâm Miểu nghèo khó là chuyện toàn trường đều biết, ba cô ấy đã sớm qua đời, mẹ cô ấy là dì bán cơm ở căn tin trường chúng tôi, nhưng Lâm Miểu cũng không vì vậy mà tự ti, lúc bận rộn Lâm Miểu cũng sẽ hỗ trợ mẹ cô ấy.

Thời điểm thi vào cấp ba, thành tích của Lâm Miểu vẫn rất tốt, thuận lợi thi vào trường học của chúng tôi. Nhưng sau khi lên cấp ba, bởi vì nguyên nhân gia đình, thành tích giảm xuống rất nhiều, cho nên bị xếp vào lớp bình thường.

Nghe nói như thế trong lòng tôi cười lạnh một cái, tập đoàn Chu Phúc là sản nghiệp của mẹ tôi, mà mẹ tôi cũng chỉ có một mình tôi là con gái, sao lại thành của nhà Chu Nhã rồi?

Bởi vì ba mẹ tôi từ nhỏ đã giáo dục tôi tài không lộ của, hơn nữa bọn họ không muốn tôi phát triển tính cách kiêu ngạo và phóng túng nên tôi chưa bao giờ nhắc đến bất cứ điều gì về gia đình mình ở trường trong hơn hai năm qua.

Nhưng tôi cũng sẽ không cố ý giấu diếm, dù sao về phương diện ăn mặc tôi cũng không muốn thiệt thòi bản thân, cho nên ấn tượng của các bạn học đối với tôi là học bá mỹ nữ có điều kiện gia đình không tệ.

Chu Nhã lại lợi dụng sơ hở này.

Tôi ngược lại muốn nhìn xem, cô ta dùng danh tiếng nhà tôi rốt cuộc muốn làm gì.

5.

Buổi trưa sau khi tan học, tôi ở phòng học chờ tài xế trong nhà tới đưa cơm cho tôi, bởi vì từ nhỏ tôi có thể chất dị ứng, căn tin trường học có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tôi không thể ăn, đành phải mỗi ngày để cho dì trong nhà nấu cho tôi, lại để cho tài xế Trương đưa tới.

Sau khi nhận được điện thoại của chú Trương, tôi chậm rãi đi ra ngoài cửa, lúc đi tới cửa vừa vặn đụng phải Chu Nhã và một đám chị em bên cạnh cô ta.

Tôi chú ý tới cách ăn mặc của Chu Nhã rất quen mắt, áo cô ta mặc là một chiếc áo len màu trắng ngọc trai bên ngoài, váy là một chiếc váy xếp li màu xanh đậm, đây không phải là cách phối hợp đồ ngày hôm qua của tôi sao.

Điểm khác biệt là bộ tôi mặc là mẫu độc quyền của một thương hiệu nước ngoài và có giá năm con số, mà bộ trên người Chu Nhã tuy rằng có kiểu dáng tương tự nhưng họa tiết và chi tiết vẫn rất khác nhau.

Tôi cười mỉa, cô ta vẫn giống như khi còn bé, thích bắt chước tôi.

Tôi vốn không có ý định nói chuyện với cô ta, nhưng Chu Nhã lại dừng bước, mỉm cười nói: "Chị họ, thật trùng hợp nha.”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta một cái, phát hiện đám chị em bên cạnh cô ta đang nhìn tôi với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Tôi gật đầu có lệ với cô ta, không muốn nói nhiều với cô ta nhưng một người chị em bên cạnh Chu Nhã không vui: "Nhã Nhã, cậu còn để ý đến cô ta làm gì, cũng không biết diễn cho ai xem!"

Nữ sinh mới nói chuyện này tôi có chút ấn tượng, tên là Tiếu Tuyết, bởi vì trốn học yêu sớm đánh nhau nhiều lần bị trường học phê bình, cũng không biết Chu Nhã sao lại cùng loại người này chơi với nhau.

“Tiểu Tuyết, cậu không cần nói thế, tính tình chị họ tôi chính là như vậy, chị ấy chắc là không phải cố ý nhắm vào tôi đâu." Chu Nhã giở giọng bạch liên hoa nói.

Nhìn vẻ mặt này của cô ta, trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm, muốn nhanh chóng rời đi, không muốn bởi vì những người nhàm chán này mà chậm trễ thời gian ăn cơm của tôi.

Nhưng Tiếu Tuyết cũng không chịu buông tha: "Nhã Nhã, cậu cũng quá tốt bụng rồi, còn
nói chuyện thay cô ta, cậu chính là tiểu công chúa, cậu xem dáng vẻ kia của cô ta rõ là không để cậu vào mắt!"

Nghe xong lời này tôi dừng chân, trong lòng chỉ thấy buồn cười nhưng lại làm bộ như không biết, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Chu Nhã, miệng chậm rãi lặp lại: "Tiểu công chúa? Tiểu công chúa của ai?"

Tiếu Tuyết vừa định tiếp tục mở miệng, trên mặt Chu Nhã hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng nói: "Chị họ, chị mau đi ăn cơm đi, ăn muộn quá không tốt cho dạ dày đâu."

Nói xong cô ta vội vàng lôi kéo mấy người Tiếu Tuyết nhanh chóng rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng Chu Nhã chạy trối chet, nở nụ cười, tôi cũng không phải là người dễ bị coi thường.

Em họ à, hy vọng cô đừng làm trò nữa, nếu không tôi sẽ không quan tâm đến tình cảm thân thích của chúng ta đâu.

6.

Những ngày kế tiếp, Chu Nhã ngược lại không có hành động gì, vẫn là bắt chước nhất cử nhất động của tôi, thậm chí đến mức phát rồ......

Ngày hôm trước tôi mặc quần áo gì, ngày hôm sau sẽ nhìn thấy kiểu dáng giống y vậy trên người cô ta.

Tôi và bạn học ăn ở nhà hàng nào, ngày hôm sau sẽ thấy bài đăng trong nhóm bạn bè của cô ta tag tên nhà hàng đó.

Ban nhạc tôi thích sắp có buổi biểu diễn, tôi vừa đăng post xong, giây tiếp theo sẽ thấy cô ta cảm thán trong nhóm bạn bè: [Ban nhạc yêu thích nhất sắp mở buổi biểu diễn rồi, vui quá!]

Thậm chí cô ta còn cố gắng lôi kéo bạn học cùng lớp tôi và bạn thân của tôi, để tìm hiểu tin tức của tôi.

Những trò vặt này của Chu Nhã tôi đều nhìn thấy nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian trên người cô ta, dù sao đã học cấp ba thì vẫn là học tập quan trọng hơn, cái nào nặng cái nào nhẹ tôi vẫn phân biệt rõ ràng.

Nhưng chẳng bao lâu sau Chu Nhã lại cảm thấy không thỏa mãn, bởi vì cô ta phát hiện, ở phương diện học tập cô ta và tôi có sự chênh lệch quá lớn, điều này đối với người luôn xem tôi là mục tiêu bắt chước mà nói, sắp làm cho cô ta đ iên rồi.

Nhưng muốn cô ta nghiêm túc học tập cô ta lại làm không được. Cho nên cô ta không cam lòng, lại bắt đầu làm yêu.

Bởi vì gần đây cô ta liên tục bắt chước tôi, trong trường học đã xuất hiện lời đồn về hai chúng tôi.

Sau khi được cô ta dẫn dắt thì lời đồn biến thành thế này: “Mỹ nữ lạnh lùng Chu Mộng của lớp 1 vì ghen tị mà cố ý lấy Lâm Miểu ra so sánh với Chu Nhã, lại sợ bản thân mình cũng bị đem ra so sánh với Chu Nhã nên bắt chước mọi thứ của cô ấy.”

"Cái gì mà ‘Mỹ nữ lạnh lùng’? Là đồ sao chép thì có!”

Lớp một của tôi là lớp trọng điểm của trường, mỗi người đều hận không thể giành giật từng giây để học tập, cho nên không mấy ai quan tâm đến những chuyện vặt vãnh xung quanh, đến khi truyền tới chỗ tôi, lời đồn đã lan truyền khắp sân trường.

Nói thật, tôi thật sự không muốn để ý đến cô ta, mục tiêu bồi dưỡng từ nhỏ của mẹ tôi đối với tôi chính là đi theo con đường tinh anh: "Đừng vì người không thể nói lý mà buông bỏ tố chất của mình", đây là lời mẹ tôi thường nói bên tai.

Chu Nhã làm gì cũng không liên quan đến tôi, nhưng giẫm lên tôi thì cô ta sai rồi, dù sao mẹ tôi còn nói cho tôi biết: "Làm việc phải quyết đoán, lúc nên ra tay thì phải ra tay."

Cho nên sau khi tan học, tôi sửa lại váy, ung dung đứng dậy rồi chậm rãi đi về phía phòng giáo vụ.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ Trương Phong là một người mập mạp hơn bốn mươi tuổi đeo kính, luôn nổi danh nghiêm khắc, cho nên mọi người gọi hắn là "Trương mập mạp".

Khi đối mặt với Trương Phong, tôi nói rõ gần đây có một số lời đồn không đúng sự thật về tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học tập của tôi, cuối cùng tôi còn ám chỉ chuyện này mẹ tôi cũng rất quan tâm.

Quả nhiên, sau khi nhận được phản ứng của tôi, Trương Phong cấp tốc tiến hành thông báo trong đại hội rằng gần đây bầu không khí trường học không tốt, những tin đồn thất thiệt được lan truyền trong trường học, làm xáo trộn tâm tư mọi người, hơn nữa còn bắt được hai học sinh dẫn đầu vụ việc này, kiểm điểm ở đại hội.

Hai học sinh kia tôi rất quen mắt, một người trong đó chính là Tiếu Tuyết ngày đó bất bình thay Chu Nhã.

Tôi nhìn thoáng qua về phía Chu Nhã, phát hiện cô ta đang hung dữ nhìn tôi chằm chằm, cô ta không ngờ tôi đột nhiên lại nhìn mình, biểu cảm trên mặt còn chưa kịp thu hồi lại chuyển thành kinh ngạc, nhìn thấy cảnh như vậy tôi nhịn không được nở nụ cười.

Chu Nhã bị nụ cười của tôi chọc giận, trừng mắt liếc tôi một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi.
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom