-
Chương 3
05.
Trước năm Tuyên Đức thứ 15, Tống Anh có một cuộc sống tự do tự tại dưới sự chăm sóc và nuông chiều của Quý Tần. Nhưng tất cả đã hoàn toàn thay đổi vào năm Tuyên Đức thứ 15, năm đó cha của Quý Tần ở ải Nguyên Dương đại bại trước quân Tây Lương, quân của ông liên tiếp rút lui, thương vong nặng nề.
Đội quân Tây Lương từ Hoà Ninh tiến vào Ưng Xương, áp sát Nghi Dương Hoàng Đô của Đại Lương, Lương Đế phẫn nộ, Quý lão tướng quân không thể không rời khỏi trận tuyến quay về kinh đô lãnh tội. Từ trận tuyến chạy thẳng một mạch vào cung, đợi đến khi trời trở tối, vết máu trên trán đã khô lại thành màu đỏ sẫm. Thiên Tử phẫn nộ khiến cả Quý phủ tràn ngập trong cảnh nom nớp lo sợ, Quý Tần cứ cau mày không thôi. Ngay hôm sau, Quý lão tướng quân lại không thể không về lại sa trường, Lương Đế ban sắc lệnh, nếu như ông không cứu được Ưng Xương, thì phải mang đầu của toàn bộ người trong Quý phủ đến gặp.
Thế nhưng, mùa đông năm Tuyên Đức thứ 15, Ưng Xương thất thủ. Tống Anh vẫn nhớ mùa đông năm đó thời tiết rất khô hanh, sau khi tin tức Ưng Xương thất thủ được truyền tới Nghi Dương, trời đổ một trận tuyết lớn, như một cuộn bông vải khổng lồ. Quý Tần đứng trước cửa lớn sơn đỏ của Quý phủ, trầm mặc nhìn về phía Hoàng Thành, từng mảng hoa tuyết rơi xuống người hắn. Không ai dám bước đến, Tống Anh cố chấp cầm ô từ phía sau hắn đi tới, xoè chiếc ô trắng tinh ra che trên đầu hắn, ngăn đám tuyết đang lào xào rơi xuống. Khoảng thời gian đó nàng hiếm khi điềm tĩnh, ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi Quý Tần: "Người hầu trong Quý phủ đáng ra đều đã bị đuổi đi hết, nhưng vẫn có mấy người cứ khăng khăng đòi ở lại, muội cũng không còn cách nào khác."
Quý Tần khẽ cười: "Muốn ở lại thì cứ ở lại đi, ở Giang Nam ta đã thu xếp ổn thoả cả rồi, đợi đến ngày mai, sẽ phái người đưa muội qua đó."
Tống Anh buông một tay xuống, kéo tay Quý Tần.
Hắn đã đứng trong gió tuyết một lúc lâu rồi, lòng bàn tay lạnh ngắt, nàng nhịn không được khẽ co tay lại một chút. Nàng có thể cảm nhận được thân thể của Quý Tần đang đông cứng lại, nàng cố gắng đan từng ngón tay của mình vào trong những ngón tay của hắn. Khi mười ngón tay đan vào nhau, nàng nói: "Huynh từng nói, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt ta nữa, ta muốn làm gì thì làm đó, câu này có còn tính không?" Không đợi Quý Tần trả lời, nàng đã tự nói tiếp: "Ta muốn ở bên huynh, Quý Tần. Ta muốn ở cùng huynh, muốn bên cạnh huynh, đây chính là chuyện mà ta muốn làm."
Đây là lần thứ 3 nàng nói câu đó, Quý Tần nghiêng người cúi đầu nhìn nàng. Đôi mắt hắn đen láy, trong con ngươi phảng phất toàn là bóng dáng của nàng, có lẽ còn có tuyết nữa, bởi vì đôi mắt của hắn rất sáng. Tống Anh vừa siết chặt tay vừa nghĩ: Nhất định là do ánh tuyết rơi trên mặt đất.
Lớp tuyết dày ào ạt rơi xuống, ngoại trừ tuyết rơi đầy trời và lòng bàn tay mát lạnh ra, nàng không nhớ gì nữa, nàng chỉ nhớ có một cô gái ngốc nghếch, một lòng một dạ muốn ở bên người đã cưng chiều mình từ nhỏ tới lớn, một lòng thành tâm, không hề sợ hãi. Đến nỗi sau này mỗi lần Tống Anh nghĩ về ngày hôm đó, nghĩ đến bản thân cầm một chiếc ô ngây ngốc đứng dưới trời tuyết, đều nhịn không được cười mỉa đến hai mắt ngấn đầy lệ. Cuối đông năm đó, Quý lão tướng quân từ sa trường trở về, ông ấy không mang theo xác của toàn bộ Quý phủ, chỉ mang về thi thể còn chưa nguội lạnh của cha mẹ Tống Anh. Hai vị tiên phong trong doanh trại phản loạn trở thành nội ứng của quân Tây Lương, không còn lý do nào có thể biện hộ cho thất bại của Quý lão tướng quân tốt hơn cách này.
Hai thi thể đó ở trên điện Kim Loan đã mang đến cho Quý lão tướng quân một cơ hội chuộc tội, mùa xuân năm Tuyên Đức thứ 16, Tây Lương bị đánh tan tác, càng củng cố thêm sự thật về việc phu phụ Tống thị phản loạn. Hôm đó cả Đại Lương đều ăn mừng chiến thắng, toàn bộ Tống phủ bị đem ra chém. Tống Anh bởi vì từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Quý phủ, rất ít người biết nàng chính là tiểu thư của Tống gia.
Hôm hành quyết, Tống Anh một mình lén ra ngoài, đến nơi gia đình nàng bị xử tội.
Tuyết rơi trắng cả mặt đất, rau cải và nước bẩn bị ném đầy đường. Lúc cha mẹ được mang về đã là hai cái xác lạnh, người bị chặt đầu chết, lúc đầu rơi xuống lại không có dòng máu nào chảy ra. Tống Anh đứng một mình trong gió tuyết, đợi đến lúc đám người chửi bới ồn ào dần tản ra, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy dưới nền tuyết bẩn máu của cha mẹ mình.
Những sợi tóc mai loà xoà trước mặt, trộn lẫn với bụi bẩn, khiến đôi mắt nàng dần trở nên mờ đục. Thực ra thời gian nàng được ở cạnh cha mẹ không nhiều, nhưng nàng vẫn luôn nhớ bờ vai nóng ấm của cha, và cảm giác khi mẹ tay cầm trường thương cúi xuống xoa đầu nàng. Những khi chuẩn bị xuất chinh họ sẽ hôn lên má nàng, nói cho nàng nghe cha mẹ yêu nàng nhường nào.
Tệ hơn là lúc đó chính nàng cũng thật sự cho rằng cha mẹ mình giống như những gì Quý lão tướng quân đã nói, là kẻ phản quốc vứt bỏ gia đình.
Mãi đến năm Tuyên Đức thứ 16, quân xâm lượt Tây Lương cuối cùng bị đánh bại hoàn toàn, Đại Lương giành được thắng lợi, Quý Tần đã giấu Tống Anh vào sâu trong Quý phủ. Lúc nàng lo lắng bất an, hắn đã nắm chặt tay nàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng trong đêm tối, an ủi nàng: "Đừng sợ, A Anh, có ta ở đây, đừng sợ.” Trong đêm lạnh nhiệt độ từ tay hắn truyền đến lòng bàn tay nàng, nàng đã từng cho rằng đó là sợi dây cứu giúp duy nhất của mình.
Nếu như không nghe được những lời đó, trong Quý phủ thu hải đường nở hoa rợp trời, nàng đã nghe thấy mưu sĩ của Quý phủ than vãn với Quý lão tướng quân: "...Tướng quân, đây là việc bất đắc dĩ, Tống huynh ở dưới suối vàng có biết, cũng sẽ không trách ngài..."
Quý lão tướng quân đối đãi với nàng rất ôn hoà, nàng có thể nghe thấy sự phiền muộn trong giọng nói của ông: "Cả đời ta giết người vô số, chỉ có vợ chồng họ mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của ta. Ta không thể bảo vệ họ, nhưng cũng không thể không vì toàn bộ trên dưới Quý phủ mà tính kế, ta thật hổ thẹn với hai người họ."
Những lời nặng nề ấy rót vào tai cũng không khiến nàng chịu đả kích bằng dáng người đang đứng dưới tán cây đó. Dưới bóng hoa trùng trùng điệp điệp giống hệt lúc nhỏ, vẫn còn một người thứ ba nữa, một thân bạch y sừng sững quen thuộc.
Lần đầu tiên nàng gặp hắn, là lần hắn mang nàng ra khỏi Lạc viện, lúc đó nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cứ thế nhìn suốt mười mấy năm. Vậy mà hôm nay khi ngước mắt lên nhìn gương mặt không chút huyết sắc của hắn, dù vẫn cực kì anh tuấn thế nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Nàng mất tự chủ lùi về sau một bước, Quý Tần dường như đang run rẩy, có thể nhìn ra được từ thần sắc đến cánh tay đang buông thõng của hắn.
Nàng mấp máy môi, muốn hỏi một câu: "Huynh có biết không?" Thế nhưng lời vừa ra đến miệng, nàng lại không biết mình muốn hỏi hắn rốt cuộc đã biết cái gì. Biết rằng cha mẹ nàng là bị người ta vu oan? Biết Quý lão tướng quân bởi vì muốn thoát tội nên đã lấy cha mẹ nàng ra làm ma chết thay? Hay biết Quý lão tướng quân đã hao tâm tốn sức làm tất cả mọi thứ để bảo vệ toàn bộ Quý phủ?
Rốt cuộc nàng cũng không chạy đến hỏi, bọn họ đang đứng dưới bóng hoa trùng điệp xa xa, cách nhau không đến một trượng, ở giữa là những tán hoa rậm rạp.
Nàng không động đậy, hắn cũng không nhúc nhích, nếu như không phải sắc đỏ trên bầu trời đang chuyển động nàng còn tự hoài nghi liệu có phải thời gian đã ngừng lại tại thời khắc này rồi không? Nhìn xa xăm một lúc lâu, nàng cuối cùng cũng quay lưng rời đi.
06.
Lúc Tống Anh vào cung diện thánh đã bị Quý Tần chặn lại, đó là lần đầu tiên nàng ăn vận chỉnh tề như vậy, tang phục trắng thuần, khi cửa vừa mở ra, Quý Tần đã đứng ngay bên ngoài, trầm mặc nhìn nàng.
Tống Anh nghiêng đầu: "Tránh ra-"
Quý Tần thở dài một tiếng, âm thanh vô cùng mềm mỏng, giống như lúc nhỏ mỗi khi nàng gặp rắc rối, lại giống như khi hắn dạy nàng học: "Ta thật sự không biết..."
Nàng mở to đôi mắt đã ngấn nước: "Quý Tần, ta mặc kệ ngươi có biết hay không, ta phải vào cung. Cha mẹ của ta, bọn họ đến giờ vẫn còn bị gánh tội danh phản quốc, ta không thể làm gì hơn, nhưng ít nhất ta muốn xoá bỏ ô danh trên người cha mẹ mình. Ta không thể để họ xuống mồ cũng không được yên nghỉ."
Hắn quay đầu, từng đao từng đao khoét vào tim nàng: "Nàng biết rõ là ta không thể để nàng bước ra khỏi cánh cửa này."
Rốt cuộc nàng vẫn khóc trước mặt hắn. Trên án cạnh bên có đặt một giá bút, nàng tiện tay giật lấy một chiếc bút ra, cả giá bút rơi xuống đất, văng tung toé khắp nơi.
Hắn cúi đầu nhìn cây bút đó, không nói gì. Quay ngược thời gian, hắn chợt nhớ tới lúc nàng còn nhỏ, lúc ấy nàng cầm bút trong tay luyện chữ, nét mặt nghiêng túc như đang cầm một con dao.
Bây giờ cô nương cầm bút trước mặt hắn, mặt đầy nước mắt, chỉ hận cây bút trong tay không phải là con dao, đau thấu tâm can: "Quý Tần, ngươi đã từng nói, cha mẹ ta vì bảo vệ nước nhà mà không tiếc cả máu và tính mạng, ta không cần phải chịu oan ức, học cách nhún nhường trước kẻ khác. Mỗi một câu ngươi nói ta đều nhớ, ngươi dạy ta không nên nhượng bộ , không cần khiến bản thân chịu ấm ức. Những thứ này là ngươi dạy ta, ngươi có còn nhớ không?"
Quý Tần im lặng nhìn nàng, một lúc sau, hắn khẽ lách người chừa ra một đường đi.
Tống Anh nhìn hắn, ấp úng mở miệng, hắn nói đầy vẻ bao dung: "Là ta dạy, nàng đi đi." Ánh mắt hắn tỉ mẩn quét qua từng tấc trên người nàng, như muốn đem cả người nàng khắc sâu vào tận đáy lòng, dịu dàng như phụ thân, như huynh trưởng, "Đêm khuya sương lạnh, nhớ quay về sớm."
Nàng nhìn hắn, cây bút trong tay "cạch" một tiếng rơi xuống đất. Ngay sau đó nàng dùng hết sức bình sinh nắm chặt vạt áo trước của hắn, siết chặt từng chút từng chút, giọng điệu thê lương hệt như một con sói cô độc giữa hoang mạc: "Quý Tần, huynh đã nói, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt ta nữa, ta thích làm cái gì thì làm cái đó, câu nói này còn tính không?" Đây là lần thứ 4 nàng hỏi câu này, cũng là lần cuối cùng, nàng tiếp tục hỏi: "Bây giờ có người bắt nạt ta, lừa gạt ta, huynh sẽ làm thế nào?"
Nam tử anh tuấn đứng trước nàng sắc mặt tái nhợt nghiêm nghị hệt như đang vào triều trình cáo, nghiêm đến mức không dễ gì có thể chạm vào, nhấn mạnh từng câu từng chữ đáp lời nàng: "Bắt nạt nàng, lừa gạt nàng, cả đời cũng không được yên."
Tống Anh xoay người đóng cửa lại, trên cửa in bóng hình cao lớn của hắn. Nàng tựa đầu trên ván cửa, không đi nữa.
Hắn quá hiểu nàng, hắn biết nàng sẽ không bước ra khỏi cửa, hắn biết nàng không nỡ khiến hắn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hắn cái gì cũng biết, ngốc nghếch là nàng, bướng bỉnh là nàng, vô phương cứu chữa là nàng, tất cả đều là nàng.
Sau đó không biết bọn họ đã dùng thủ đoạn gì, ô danh của cha mẹ nàng rốt cuộc cũng được rửa sạch, trở thành anh hùng hào kiệt vì trọng trách nặng nề mà chịu đựng khuất nhục. Anh hùng đã lìa trần, cũng không ai truy cứu đến việc một đứa trẻ mồ côi vẫn còn sót lại là nàng. Lương đế vì để thể hiện lòng khoan dung của hoàng thất, đã mang họ của mình ban cho nàng, triệu nàng vào cung học tập, và để nàng được đối đãi như một công chúa.
Lương Anh Lương Anh, không một ai biết rằng lúc cái tên này được phát ra giữa môi và răng, nàng rốt cuộc có bao nhiêu kinh tởm. Nhưng ở trên điện Kim Loan, nàng vẫn phải ba quỳ chín lạy, cảm tạ long ân.
Năm tháng dằng dặc trôi qua kẽ tay, Quý Tần càng lúc càng dung túng, nuông chiều nàng. Trước đây sự bao dung của hắn với nàng vẫn có giới hạn, thế nhưng sau đó, hắn bắt đầu dung túng nàng vô điều kiện, giống như muốn đem cả thế giới này dâng cho nàng vậy, không có giây phút nào ngừng nuông chiều nàng.
Tiếc là Tống Anh khi đó hệt như một con nhím, toàn thân dựng đầy gai nhọn, toàn bộ số gai nhọn đó đều hướng về Quý Tần. Nàng vừa hận hắn lại vừa không biết mình hận hắn điều gì, chỉ có thể ngày qua ngày vô duyên vô cớ tiếp tục hận.