- Tác giả
- Zhihu
- Thể loại
- HE
- Nữ Cường
- Đô Thị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 4P
- Nguồn
- Tiểu An Bảo Bối
- Lượt đọc
- 403
- Cập nhật
1.
Lúc đầu, tôi còn tưởng rằng kính mắt bị lỗi.
Nhưng những câu nói tiếp theo khiến tôi như rơi xuống hố băng.
“Nãy cô ta thử quần áo, em suýt không kiềm được!”
“Mới có mỗi bộ đồ y tá thôi mày đã không nhịn được? Kém quá!"
Đọc xong hai câu này, một luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu tôi.
Hôm nay là kỷ niệm 1 năm ngày tôi và bạn trai quen nhau. Ngoài chiếc kính mắt, tôi còn mua một bộ đồ y tá, muốn cùng anh ấy có một đêm đáng nhớ.
Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng, khi tôi thử quần áo, trong nhà lại có hai tên bi/ế/n th/á/i.
Bọn chúng dám ngang nhiên nói chuyện một cách trắng trợn như vậy, chứng tỏ rằng chúng biết tôi là người câm điếc. Và còn chứng tỏ sự xuất hiện của chúng ở đây hoàn toàn không phải ngẫu nhiên!
“Gớm, anh còn nói em, chẳng phải anh cũng…”
“Im mồm!”
“Haha, con nhỏ này đẹp thật đấy, dáng cũng ngon lành. Chỉ tiếc là bị câm nên không rên được… Nhưng mà vẫn ngon hơn con cô giáo mầm non hôm trước nhiều!”
Cô giáo mầm non?
Tôi thấy chân mình mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Mấy ngày trước, ở khu công trường đang thi công có một cô giáo mầm non bị cư*ng hi*p rồi sát hại. Cơ thể tr///ần tr///uồng của cô ấy đầy vết thương, móng tay găm chặt những mảnh vụn gỗ. Trước khi bị b///óp cổ đến ch*t, cô ấy chắc chắn đã phải chịu đựng những nỗi đau mà người thường không thể tưởng tượng được.
Hung thủ đến nay vẫn chưa bị bắt, khiến mọi người hoang mang, lo sợ. Nhưng trong mơ tôi cũng không ngờ rằng, hai tên súc sinh này không chỉ không trốn chạy, mà còn nhanh chóng ra tay lần nữa.
Càng không thể tin được, bọn chúng lại nhắm đến tôi…
Không thể ngồi chờ ch*t, tôi cần phải báo cảnh sát ngay lập tức.
Nhưng điện thoại lại không ở bên cạnh, tôi để nó trong phòng khách.
“Sao cô ta lâu thế nhỉ? Đại ca, hay là để em đi xem?”
“Đừng có động đậy! Đồ ngu, lần trước cũng vì mày làm mục tiêu hoảng sợ mà suýt nữa chúng ta bị phát hiện. Chờ cô ta uống thuốc rồi hẵng ra tay!”
Thuốc?
Tôi bỗng nhớ đến cốc thuốc cảm chưa kịp uống trước khi vào tắm.
Chắc chắn bọn chúng đã bỏ thuốc ngủ vào trong đó.
Hai mắt tôi sáng ngời!
Vậy nghĩa là, nói cách khác, trước khi tôi uống cốc thuốc đó, tôi vẫn an toàn!
Nghĩ vậy, tôi tắt vòi sen, lau khô cơ thể.
Thậm chí còn cố ý thoa kem dưỡng da.
Nhưng khi chuẩn bị mặc quần áo, tôi mới phát hiện bộ đồ ngủ vẫn để trên giường.
Tôi quyết định bước ra ngoài với cơ thể tr///ần tr///ụi.
Phòng ngủ chỉ bật đèn ngủ nhỏ, rất tối.
Tôi quét mắt một vòng, nơi duy nhất có thể trốn chính là dưới gầm giường.
Dù đã cố gắng ép bản thân không nhìn, nhưng ánh mắt tôi vẫn lướt qua.
Chỉ một cái liếc mắt, tôi cảm thấy m///áu trong người như đông cứng.
Tôi thấy nửa khuôn mặt của một kẻ đang ẩn nấp.
Đôi mắt hắn sôi sục d///ục v///ọng, cái lưỡi đỏ tươi đang liếm môi.
Tôi phải cắn chặt răng để không bật khóc.
Bước đến cạnh giường, tôi vội vã lấy bộ đồ ngủ, mặc vào.
Khi làn da ở mắt cá chân cảm nhận được một luồng hơi ấm, tôi nổi da gà khắp người.
Tôi biết, có một bàn tay đang lơ lửng ở ngay mắt cá chân của mình.
Chỉ cần nắm chặt, kẻ đó có thể kéo tôi vào vực thẳm của cái ch*t!
May mắn là tôi mặc đồ ngủ vào rất nhanh, run rẩy rời khỏi phòng, đi đến bàn ăn.
Đây là góc khuất mà bọn chúng không thể nhìn thấy.
Tôi vội cầm điện thoại nhắn tin báo cảnh sát.
Phản hồi từ họ là sẽ đến trong 20 phút. Họ bảo tôi tìm nơi trốn trước.
Nhận được tin, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Nhưng nghĩ đến việc phải ở cùng với hai kẻ gi*t người trong 20 phút, tôi không chịu nổi.
Tôi phải tìm cách thoát ra ngoài.
Nếu chạy thẳng ra cửa, chắc chắn sẽ bị chúng nhìn thấy.
Vì vậy, tôi cần một lý do…
Ba giây sau, tôi cầm túi rác và đi về phía cửa.
Quả nhiên, tôi bị chúng phát hiện.
“Đại ca, sao giờ này cô ta lại đi vứt rác… Vừa rồi hình như cô ta thấy em rồi, hay là định trốn?”
Vừa đọc xong dòng này, tôi đã chạy tới cửa.
Khi tôi tưởng rằng mình sắp thoát được, thì kính mắt lại hiện ra một dòng chữ:
“Sợ gì chứ? Bên ngoài có người canh, cô ta không trốn thoát đâu!”
2.
Tay tôi run lên, suýt không nắm nổi nắm cửa.
Tôi chợt nhớ lại một giờ trước, khi nhận được kính ở điểm giao hàng, tôi đã ngay lập tức đeo lên. Nhà tôi nằm ở vùng hẻo lánh, ít dân cư. Trên đường về, tôi phải băng qua một con hẻm tối không có đèn đường. Vừa bước vào hẻm, trên kính xuất hiện dòng chữ: "Thịch thịch thịch (tiếng bước chân)."
Tôi nghĩ: "Không ngờ công nghệ cao như vậy, đến cả tiếng bước chân của mình mà cũng hiện rõ ràng." Tôi liền bước nhẹ hơn để kiểm tra. Nhưng ngạc nhiên thay, kính vẫn nhận ra.
Nhưng ngay sau đó, dòng chữ trên kính lại thay đổi: "Đại ca, cô ta sắp về đến nhà."
Tôi quay đầu lại nhìn, nhưng không có ai cả. Tôi nghĩ đó chỉ là tiếng vang từ tường bên cạnh, nên không để tâm lắm. Cho đến khi tôi đi tới dưới lầu, ánh đèn đường hắt xuống, tôi mới nhận ra trên mặt đất có hai bóng dáng...
Giờ nghĩ lại, chắc chắn có người đã theo đuôi tôi suốt chặng đường. Và người đó, giờ đang đứng ngay ngoài cửa.
Tôi nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
Không thể để họ phát hiện ra điều gì bất thường.
Tôi đã nhấc túi rác lên, nên cánh cửa này... phải mở ra!
Tôi cắn răng, mở cửa. Ngay khi đèn cảm ứng bật sáng, tôi thấy một bóng đen đứng trước mặt. Một bàn tay lớn lập tức đưa ra, nắm lấy cổ tay tôi.
Trái tim tôi như ngừng đập trong khoảnh khắc đó.
Cho đến khi anh ta đưa một chiếc điện thoại di động ra trước mặt tôi.
【 Em định đi đâu? 】
Lúc này tôi mới nhận ra, đó là điện thoại của bạn trai.
Khi tôi lấy lại tinh thần, anh ấy đã dìu tôi ngồi xuống bàn ăn. Anh ấy nhắn tin cho tôi:
【 Để anh đi đổ rác, em uống thuốc đi, bị cảm thì phải nghỉ ngơi nhiều. 】
Vẫn là sự dịu dàng quen thuộc.
Khi thấy anh ấy chuẩn bị rời đi, tôi vội vàng nắm lấy tay anh ấy. Giờ phút này, chúng tôi tuyệt đối không thể tách ra.
Tôi nhanh chóng nhắn lại:
【 Anh à, em muốn ra ngoài ăn BBQ. 】
Tôi sợ làm kinh động bọn gi*t người nên không dám nói cho anh ấy sự thật.
【 Em đang bị cảm, hôm khác đi nhé! Anh đã mua món sườn kho em thích nhất rồi, để anh hâm nóng chút nhé. 】
【 Không, hôm nay là kỷ niệm một năm của chúng ta, phải ăn mừng long trọng chứ. 】
Anh ấy xoa đầu tôi:
【 Em không thích ra ngoài ăn mà? Hôm nay sao thế? 】
Đọc những dòng này, nước mắt tôi gần như trào ra.
Dù bạn trai lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng vẫn rất quan tâm, tỉ mỉ. Chỉ vài câu thôi anh đã nhận ra tôi có gì đó không ổn.
Ngay lúc tôi định nói sự thật cho anh biết, trong đầu tôi đột nhiên vang lên một hồi chuông cảnh báo!
Theo như tôi nhớ, bạn trai tôi thường nhắn tin rất hấp tấp, chỉ toàn viết không có dấu câu. Nhưng người đàn ông trước mặt, từng dấu chấm câu đều hoàn hảo không thiếu một cái.
Người này… không phải bạn trai tôi!
3.
Tôi nhìn xuống cánh tay hắn.
Quả nhiên, cánh tay đầy gân xanh này hoàn toàn khác xa với cánh tay tròn trịa của bạn trai tôi! Chỉ vì chiều cao không quá khác biệt, cộng thêm chiếc khẩu trang và ánh sáng lờ mờ, tôi đã không nhận ra ngay.
Hắn tiếp tục nhắn tin thúc giục:
【 Sao em im lặng thế? Hôm nay em bị sao vậy? 】
Tôi cố nén nước mắt lại, hơi dẩu môi lên, nhắn tin:
【 Hôm nay là kỷ niệm một năm của chúng ta! Em định tạo cho anh một bất ngờ mà! 】
Hắn hỏi lại:
【 Bất ngờ gì? 】
Khi hắn đang nhắn tin, tôi phát hiện một vết m///áu trên cổ tay áo hắn. Không cần phải nghĩ, đó chắc chắn là m///áu của bạn trai tôi!
Nước mắt tôi sắp trào ra. Tôi nhanh chóng nói:
【Em đã mua một bộ đồ y tá, cực kỳ gợi cảm... Để em thay cho anh xem ngay bây giờ. 】
Nói xong, tôi vội vã cầm lấy bộ đồ y tá, định bước vào phòng. Nhưng tay tôi bị hắn giữ lại. Trong bóng tối, ánh mắt hắn chẳng còn chút dịu dàng nào:
【 Đừng vội, uống thuốc trước đã, thuốc lạnh bây giờ. 】
Không thể trốn thoát được.
Tôi gật đầu mạnh một cái, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch, sau đó bước nhanh vào phòng ngủ phụ và khóa chặt cửa lại. Sau đó, tôi gửi cho hắn một tin nhắn:
【 Em phải trang điểm, anh không được vào nhìn lén đâu nha! 】
Khi hắn gửi lại một biểu cảm nhỏ dãi xong, tôi lập tức lấy chăn phủ lên đầu và bắt đầu móc họng.
Một phút sau, nhìn bãi nôn trên giường, tôi không thể kiềm chế được nước mắt nữa.
Bạn trai tôi chắc chắn đã ch*t, và có lẽ tôi cũng chẳng thể đợi được cảnh sát đến cứu.
Chúng tôi đều là những người lương thiện, chưa bao giờ làm gì sai trái, tại sao lại phải đối mặt với chuyện này...
Đúng lúc này, kính thông minh lại hiển thị một đoạn đối thoại:
“Nhị ca, anh diễn đỉnh lắm, th///i th///ể anh giấu đâu rồi?”
“Không nói cho mày được, lần này tao giấu kĩ lắm, ngoài tao ra sẽ không ai tìm được!”
Đọc đến đây, tôi lau khô nước mắt và đứng lên.
Bạn trai tôi đã chăm sóc tôi suốt một năm qua, tôi không thể để anh ấy ch*t mà ngay cả th///i th///ể cũng không tìm thấy. Tôi nhất định phải nghĩ cách sống sót!
“Được rồi, lần này công đầu là của mày, lát cho mày hưởng trước.”
“Theng kiu, bao giờ vào?”
“Đợi 5 phút nữa cho nó ngấm thuốc đã, chờ tí…”
Quả nhiên là bọn chúng đã cho tôi uống thuốc ngủ. Nhìn lại đồng hồ, tôi chỉ còn chưa đầy ba phút.
Cảnh sát chắc chắn không kịp đến, xem ra tôi chỉ có thể tự cứu mình thôi!
Lúc này, lối thoát duy nhất còn lại là cửa sổ. Nhưng tôi ở tầng ba, bên ngoài chẳng có gì để bám vào, không thể nhảy xuống được...
Đúng rồi! Tôi có thể dùng ga trải giường cột thành dây thừng để trèo xuống!
Nhưng khi tôi buộc ga trải giường lại mới thấy dây không đủ dài…
Đột nhiên, ánh đèn từ cửa sổ đối diện thu hút sự chú ý của tôi.
Khu này vốn là khu nhà riêng, khoảng cách giữa các nhà rất gần.
Cửa sổ nhà đối diện cách nhà tôi chưa đến 2m, chỉ cần người bên kia đưa tay kéo một chút, tôi có thể nhảy qua đó!
Thật tình cờ, anh Tôn sống ở đối diện, mới dọn đến cách đây mấy ngày. Hôm chuyển nhà, tôi đã giúp anh ấy vài việc. Anh Tôn rất cảm kích, còn thêm WeChat của tôi và nói có dịp sẽ mời tôi ăn cơm.
Anh ấy chắc chắn sẽ giúp tôi.
Nhưng tôi ném vài thứ qua mà phía bên kia không có phản ứng gì. Chẳng lẽ anh ấy không ở nhà?
Không thể nào, rõ ràng đèn vẫn sáng.
Ngay cả khi không ở nhà, anh ấy chắc chắn cũng ở gần đây.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng gửi cho anh ấy một tin nhắn:
【 Anh Tôn, về nhà ngay, cứu em với! 】
Sau khi gửi tin nhắn, tay tôi ướt đẫm mồ hôi, lo sợ anh ấy đang bận, không đọc tin nhắn.
Nhưng không ngờ, anh Tôn gần như lập tức trả lời:
【 Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì? 】
Tôi vừa định nhắn lại, thì kính thông minh lại hiện lên một dòng chữ:
“Đại ca! Cô ta nhắn tin cho em!”
4.
Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả người như hóa đá. Anh Tôn mà tôi quen lại là một trong những kẻ gi*t người!
“Nó nhắn gì cho anh? Đưa em xem… con đ* này chắc chắn đã phát hiện ra chúng ta rồi…”
Tôi giật mình, lập tức quay đầu lại. May mắn thay, cánh cửa vẫn còn nguyên vẹn, chỉ đang rung rung chứ chưa bị phá hỏng.
“Khốn kiếp, nó khóa trái cửa rồi, chắc đang muốn trốn đó. Tránh ra, để tao phá cửa!”
Bọn chúng vào được thì tôi ch*t chắc. Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành liều thôi!
Tôi nhanh chóng nằm lên giường, tự chụp một bức ảnh và gửi đi.
Cánh cửa đang lung lay sắp đổ bỗng nhiên yên lặng trở lại.
“Từ đã đại ca! Nó gửi tin nhắn cho em. À… gửi ảnh! F*ck! Nó đang có ý gì đây?”
Trong ảnh, tôi hơi kéo váy lên, để lộ đôi chân dài. Dưới ánh sáng mờ ảo, mắt tôi nhắm hờ, gương mặt đầy vẻ mời gọi.
“Đại ca, cô ta đang… quyến rũ em.”
“Bớt ngu đi! Nó nhắn nhờ mày cứu, chắc chắn là phát hiện ra chúng ta rồi!”
“Từ từ nào! Để em nhắn hỏi thử, nó có chạy đi đâu được đâu, sợ cái gì? Đại ca, để em hỏi chút đã.”
Rất nhanh sau đó, hắn nhắn tin lại:
【 Cô gửi ảnh vậy là có ý gì? 】
Nhìn thấy tin nhắn này, tim tôi đập như trống, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Hắn là tia hy vọng cuối cùng của tôi, không nắm được, tôi chỉ có ch*t!
Tôi cố ý đợi vài giây mới trả lời:
【 Anh Tôn, em đẹp không? 】
Tin nhắn vừa được gửi đi, trên kính thông minh hiện lên một dòng chữ:
“Ha ha ha, 40 năm rồi, cuối cùng cũng có gái chủ động mơi em… Đại ca, để em biểu diễn tí thủ đoạn “lạt mềm buộc chặt” cho anh xem!”
Ngay lập tức, điện thoại rung lên.
【 Đẹp, rất đẹp! Tôi xóa ảnh rồi, cô có chồng rồi, không nên làm vậy đâu! 】
Tôi nhanh chóng trả lời lại:
【 Đừng nhắc đến cái tên vô dụng đó, ngày kỷ niệm mà còn không thèm đưa em đi ăn... Em không biết vì sao, nhưng bây giờ em buồn ngủ quá, chỉ cần nhắm mắt lại là em lại thấy hình ảnh anh cởi trần dọn đồ, đầy chất đàn ông… Anh Tôn, anh giúp em được không? 】
Chỉ cần nhìn những dòng chữ trên kính thông minh thôi cũng đủ để cảm nhận được tên súc sinh này đang phấn khích đến mức nào.
“Con này dễ dãi vãi! Haha! Đại ca, hôm nay cho em vào trước được không? Em cũng muốn cảm nhận xem đàn bà chủ động nó thế nào!”
“Sao em thấy như nó đang lừa anh ấy nhị ca?”
“Mày biến! Tao đây cơ bắp 6 múi, con nào mà chẳng mê! Đại ca, anh đồng ý nhé!”
“Tùy mày, nhưng nếu thật sự có chuyện gì, đừng trách tao vô tình.”
“Nó chạy không thoát đâu, đại ca yên tâm, hehe!”
Ngay sau đó, hắn lại nhắn tin tới:
【 Như vậy không tốt đâu... tôi nên giúp cô thế nào đây? 】
【 Em cũng không biết, chỉ là em nhớ anh, khó chịu quá... nhưng giờ chồng em đang ở nhà, thôi, để hôm nào tính sau vậy... 】
【 Đừng mà! Đừng để hôm nào, em chờ anh, anh sẽ đuổi hắn đi và đến gặp em liền! 】
【 Nhưng em buồn ngủ quá, anh nhanh lên nhé... 】
Vài giây sau, hắn mới nhắn tin lại:
【 Được rồi, hắn ra khỏi nhà rồi, em mau mở cửa đi, anh đang ở ngoài đây. 】
【 Không phải chứ, anh Tôn, anh thật sự... Vâng, em ra mở cửa đây… 】
Tôi hít một hơi thật sâu, cố giảm cảm giác choáng váng, bước ra cửa. Nhưng tôi không vội mở cửa, mà nhìn qua mắt mèo.
Quả nhiên, chỉ thấy một đôi giày.
Bước quan trọng nhất đã tới.
Vừa mở cửa, tên Tôn không mảnh vải che thân đã nhào vào ôm tôi, hơi thở hôi hám ập đến.
Tôi né sang một bên, nhanh tay khóa trái cửa lại. Hắn đang bị dục vọng lấn át, hoàn toàn không để ý đến hành động của tôi.
Một tay hắn mân mê khắp người tôi, tay kia đẩy tôi về phía giường.
Tôi cố nén cảm giác ghê tởm, lôi kéo hắn từng bước lùi về phía cửa sổ.
Khi đến gần cửa sổ, tôi lập tức xoay người, đẩy hắn lên bậu cửa.
Vì vóc dáng thấp bé, hắn thuận theo động tác của tôi, ngồi lên cửa sổ. Khi hắn tưởng tôi sắp phục vụ hắn, tôi đột nhiên đẩy mạnh.
Chỉ thấy trên kính thông minh hiện lên một dòng chữ:
“AAAAAA (tiếng kêu đau đớn).”
Sau đó, tất cả rơi vào im lặng!
Lúc đầu, tôi còn tưởng rằng kính mắt bị lỗi.
Nhưng những câu nói tiếp theo khiến tôi như rơi xuống hố băng.
“Nãy cô ta thử quần áo, em suýt không kiềm được!”
“Mới có mỗi bộ đồ y tá thôi mày đã không nhịn được? Kém quá!"
Đọc xong hai câu này, một luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu tôi.
Hôm nay là kỷ niệm 1 năm ngày tôi và bạn trai quen nhau. Ngoài chiếc kính mắt, tôi còn mua một bộ đồ y tá, muốn cùng anh ấy có một đêm đáng nhớ.
Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng, khi tôi thử quần áo, trong nhà lại có hai tên bi/ế/n th/á/i.
Bọn chúng dám ngang nhiên nói chuyện một cách trắng trợn như vậy, chứng tỏ rằng chúng biết tôi là người câm điếc. Và còn chứng tỏ sự xuất hiện của chúng ở đây hoàn toàn không phải ngẫu nhiên!
“Gớm, anh còn nói em, chẳng phải anh cũng…”
“Im mồm!”
“Haha, con nhỏ này đẹp thật đấy, dáng cũng ngon lành. Chỉ tiếc là bị câm nên không rên được… Nhưng mà vẫn ngon hơn con cô giáo mầm non hôm trước nhiều!”
Cô giáo mầm non?
Tôi thấy chân mình mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Mấy ngày trước, ở khu công trường đang thi công có một cô giáo mầm non bị cư*ng hi*p rồi sát hại. Cơ thể tr///ần tr///uồng của cô ấy đầy vết thương, móng tay găm chặt những mảnh vụn gỗ. Trước khi bị b///óp cổ đến ch*t, cô ấy chắc chắn đã phải chịu đựng những nỗi đau mà người thường không thể tưởng tượng được.
Hung thủ đến nay vẫn chưa bị bắt, khiến mọi người hoang mang, lo sợ. Nhưng trong mơ tôi cũng không ngờ rằng, hai tên súc sinh này không chỉ không trốn chạy, mà còn nhanh chóng ra tay lần nữa.
Càng không thể tin được, bọn chúng lại nhắm đến tôi…
Không thể ngồi chờ ch*t, tôi cần phải báo cảnh sát ngay lập tức.
Nhưng điện thoại lại không ở bên cạnh, tôi để nó trong phòng khách.
“Sao cô ta lâu thế nhỉ? Đại ca, hay là để em đi xem?”
“Đừng có động đậy! Đồ ngu, lần trước cũng vì mày làm mục tiêu hoảng sợ mà suýt nữa chúng ta bị phát hiện. Chờ cô ta uống thuốc rồi hẵng ra tay!”
Thuốc?
Tôi bỗng nhớ đến cốc thuốc cảm chưa kịp uống trước khi vào tắm.
Chắc chắn bọn chúng đã bỏ thuốc ngủ vào trong đó.
Hai mắt tôi sáng ngời!
Vậy nghĩa là, nói cách khác, trước khi tôi uống cốc thuốc đó, tôi vẫn an toàn!
Nghĩ vậy, tôi tắt vòi sen, lau khô cơ thể.
Thậm chí còn cố ý thoa kem dưỡng da.
Nhưng khi chuẩn bị mặc quần áo, tôi mới phát hiện bộ đồ ngủ vẫn để trên giường.
Tôi quyết định bước ra ngoài với cơ thể tr///ần tr///ụi.
Phòng ngủ chỉ bật đèn ngủ nhỏ, rất tối.
Tôi quét mắt một vòng, nơi duy nhất có thể trốn chính là dưới gầm giường.
Dù đã cố gắng ép bản thân không nhìn, nhưng ánh mắt tôi vẫn lướt qua.
Chỉ một cái liếc mắt, tôi cảm thấy m///áu trong người như đông cứng.
Tôi thấy nửa khuôn mặt của một kẻ đang ẩn nấp.
Đôi mắt hắn sôi sục d///ục v///ọng, cái lưỡi đỏ tươi đang liếm môi.
Tôi phải cắn chặt răng để không bật khóc.
Bước đến cạnh giường, tôi vội vã lấy bộ đồ ngủ, mặc vào.
Khi làn da ở mắt cá chân cảm nhận được một luồng hơi ấm, tôi nổi da gà khắp người.
Tôi biết, có một bàn tay đang lơ lửng ở ngay mắt cá chân của mình.
Chỉ cần nắm chặt, kẻ đó có thể kéo tôi vào vực thẳm của cái ch*t!
May mắn là tôi mặc đồ ngủ vào rất nhanh, run rẩy rời khỏi phòng, đi đến bàn ăn.
Đây là góc khuất mà bọn chúng không thể nhìn thấy.
Tôi vội cầm điện thoại nhắn tin báo cảnh sát.
Phản hồi từ họ là sẽ đến trong 20 phút. Họ bảo tôi tìm nơi trốn trước.
Nhận được tin, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Nhưng nghĩ đến việc phải ở cùng với hai kẻ gi*t người trong 20 phút, tôi không chịu nổi.
Tôi phải tìm cách thoát ra ngoài.
Nếu chạy thẳng ra cửa, chắc chắn sẽ bị chúng nhìn thấy.
Vì vậy, tôi cần một lý do…
Ba giây sau, tôi cầm túi rác và đi về phía cửa.
Quả nhiên, tôi bị chúng phát hiện.
“Đại ca, sao giờ này cô ta lại đi vứt rác… Vừa rồi hình như cô ta thấy em rồi, hay là định trốn?”
Vừa đọc xong dòng này, tôi đã chạy tới cửa.
Khi tôi tưởng rằng mình sắp thoát được, thì kính mắt lại hiện ra một dòng chữ:
“Sợ gì chứ? Bên ngoài có người canh, cô ta không trốn thoát đâu!”
2.
Tay tôi run lên, suýt không nắm nổi nắm cửa.
Tôi chợt nhớ lại một giờ trước, khi nhận được kính ở điểm giao hàng, tôi đã ngay lập tức đeo lên. Nhà tôi nằm ở vùng hẻo lánh, ít dân cư. Trên đường về, tôi phải băng qua một con hẻm tối không có đèn đường. Vừa bước vào hẻm, trên kính xuất hiện dòng chữ: "Thịch thịch thịch (tiếng bước chân)."
Tôi nghĩ: "Không ngờ công nghệ cao như vậy, đến cả tiếng bước chân của mình mà cũng hiện rõ ràng." Tôi liền bước nhẹ hơn để kiểm tra. Nhưng ngạc nhiên thay, kính vẫn nhận ra.
Nhưng ngay sau đó, dòng chữ trên kính lại thay đổi: "Đại ca, cô ta sắp về đến nhà."
Tôi quay đầu lại nhìn, nhưng không có ai cả. Tôi nghĩ đó chỉ là tiếng vang từ tường bên cạnh, nên không để tâm lắm. Cho đến khi tôi đi tới dưới lầu, ánh đèn đường hắt xuống, tôi mới nhận ra trên mặt đất có hai bóng dáng...
Giờ nghĩ lại, chắc chắn có người đã theo đuôi tôi suốt chặng đường. Và người đó, giờ đang đứng ngay ngoài cửa.
Tôi nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
Không thể để họ phát hiện ra điều gì bất thường.
Tôi đã nhấc túi rác lên, nên cánh cửa này... phải mở ra!
Tôi cắn răng, mở cửa. Ngay khi đèn cảm ứng bật sáng, tôi thấy một bóng đen đứng trước mặt. Một bàn tay lớn lập tức đưa ra, nắm lấy cổ tay tôi.
Trái tim tôi như ngừng đập trong khoảnh khắc đó.
Cho đến khi anh ta đưa một chiếc điện thoại di động ra trước mặt tôi.
【 Em định đi đâu? 】
Lúc này tôi mới nhận ra, đó là điện thoại của bạn trai.
Khi tôi lấy lại tinh thần, anh ấy đã dìu tôi ngồi xuống bàn ăn. Anh ấy nhắn tin cho tôi:
【 Để anh đi đổ rác, em uống thuốc đi, bị cảm thì phải nghỉ ngơi nhiều. 】
Vẫn là sự dịu dàng quen thuộc.
Khi thấy anh ấy chuẩn bị rời đi, tôi vội vàng nắm lấy tay anh ấy. Giờ phút này, chúng tôi tuyệt đối không thể tách ra.
Tôi nhanh chóng nhắn lại:
【 Anh à, em muốn ra ngoài ăn BBQ. 】
Tôi sợ làm kinh động bọn gi*t người nên không dám nói cho anh ấy sự thật.
【 Em đang bị cảm, hôm khác đi nhé! Anh đã mua món sườn kho em thích nhất rồi, để anh hâm nóng chút nhé. 】
【 Không, hôm nay là kỷ niệm một năm của chúng ta, phải ăn mừng long trọng chứ. 】
Anh ấy xoa đầu tôi:
【 Em không thích ra ngoài ăn mà? Hôm nay sao thế? 】
Đọc những dòng này, nước mắt tôi gần như trào ra.
Dù bạn trai lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng vẫn rất quan tâm, tỉ mỉ. Chỉ vài câu thôi anh đã nhận ra tôi có gì đó không ổn.
Ngay lúc tôi định nói sự thật cho anh biết, trong đầu tôi đột nhiên vang lên một hồi chuông cảnh báo!
Theo như tôi nhớ, bạn trai tôi thường nhắn tin rất hấp tấp, chỉ toàn viết không có dấu câu. Nhưng người đàn ông trước mặt, từng dấu chấm câu đều hoàn hảo không thiếu một cái.
Người này… không phải bạn trai tôi!
3.
Tôi nhìn xuống cánh tay hắn.
Quả nhiên, cánh tay đầy gân xanh này hoàn toàn khác xa với cánh tay tròn trịa của bạn trai tôi! Chỉ vì chiều cao không quá khác biệt, cộng thêm chiếc khẩu trang và ánh sáng lờ mờ, tôi đã không nhận ra ngay.
Hắn tiếp tục nhắn tin thúc giục:
【 Sao em im lặng thế? Hôm nay em bị sao vậy? 】
Tôi cố nén nước mắt lại, hơi dẩu môi lên, nhắn tin:
【 Hôm nay là kỷ niệm một năm của chúng ta! Em định tạo cho anh một bất ngờ mà! 】
Hắn hỏi lại:
【 Bất ngờ gì? 】
Khi hắn đang nhắn tin, tôi phát hiện một vết m///áu trên cổ tay áo hắn. Không cần phải nghĩ, đó chắc chắn là m///áu của bạn trai tôi!
Nước mắt tôi sắp trào ra. Tôi nhanh chóng nói:
【Em đã mua một bộ đồ y tá, cực kỳ gợi cảm... Để em thay cho anh xem ngay bây giờ. 】
Nói xong, tôi vội vã cầm lấy bộ đồ y tá, định bước vào phòng. Nhưng tay tôi bị hắn giữ lại. Trong bóng tối, ánh mắt hắn chẳng còn chút dịu dàng nào:
【 Đừng vội, uống thuốc trước đã, thuốc lạnh bây giờ. 】
Không thể trốn thoát được.
Tôi gật đầu mạnh một cái, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch, sau đó bước nhanh vào phòng ngủ phụ và khóa chặt cửa lại. Sau đó, tôi gửi cho hắn một tin nhắn:
【 Em phải trang điểm, anh không được vào nhìn lén đâu nha! 】
Khi hắn gửi lại một biểu cảm nhỏ dãi xong, tôi lập tức lấy chăn phủ lên đầu và bắt đầu móc họng.
Một phút sau, nhìn bãi nôn trên giường, tôi không thể kiềm chế được nước mắt nữa.
Bạn trai tôi chắc chắn đã ch*t, và có lẽ tôi cũng chẳng thể đợi được cảnh sát đến cứu.
Chúng tôi đều là những người lương thiện, chưa bao giờ làm gì sai trái, tại sao lại phải đối mặt với chuyện này...
Đúng lúc này, kính thông minh lại hiển thị một đoạn đối thoại:
“Nhị ca, anh diễn đỉnh lắm, th///i th///ể anh giấu đâu rồi?”
“Không nói cho mày được, lần này tao giấu kĩ lắm, ngoài tao ra sẽ không ai tìm được!”
Đọc đến đây, tôi lau khô nước mắt và đứng lên.
Bạn trai tôi đã chăm sóc tôi suốt một năm qua, tôi không thể để anh ấy ch*t mà ngay cả th///i th///ể cũng không tìm thấy. Tôi nhất định phải nghĩ cách sống sót!
“Được rồi, lần này công đầu là của mày, lát cho mày hưởng trước.”
“Theng kiu, bao giờ vào?”
“Đợi 5 phút nữa cho nó ngấm thuốc đã, chờ tí…”
Quả nhiên là bọn chúng đã cho tôi uống thuốc ngủ. Nhìn lại đồng hồ, tôi chỉ còn chưa đầy ba phút.
Cảnh sát chắc chắn không kịp đến, xem ra tôi chỉ có thể tự cứu mình thôi!
Lúc này, lối thoát duy nhất còn lại là cửa sổ. Nhưng tôi ở tầng ba, bên ngoài chẳng có gì để bám vào, không thể nhảy xuống được...
Đúng rồi! Tôi có thể dùng ga trải giường cột thành dây thừng để trèo xuống!
Nhưng khi tôi buộc ga trải giường lại mới thấy dây không đủ dài…
Đột nhiên, ánh đèn từ cửa sổ đối diện thu hút sự chú ý của tôi.
Khu này vốn là khu nhà riêng, khoảng cách giữa các nhà rất gần.
Cửa sổ nhà đối diện cách nhà tôi chưa đến 2m, chỉ cần người bên kia đưa tay kéo một chút, tôi có thể nhảy qua đó!
Thật tình cờ, anh Tôn sống ở đối diện, mới dọn đến cách đây mấy ngày. Hôm chuyển nhà, tôi đã giúp anh ấy vài việc. Anh Tôn rất cảm kích, còn thêm WeChat của tôi và nói có dịp sẽ mời tôi ăn cơm.
Anh ấy chắc chắn sẽ giúp tôi.
Nhưng tôi ném vài thứ qua mà phía bên kia không có phản ứng gì. Chẳng lẽ anh ấy không ở nhà?
Không thể nào, rõ ràng đèn vẫn sáng.
Ngay cả khi không ở nhà, anh ấy chắc chắn cũng ở gần đây.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng gửi cho anh ấy một tin nhắn:
【 Anh Tôn, về nhà ngay, cứu em với! 】
Sau khi gửi tin nhắn, tay tôi ướt đẫm mồ hôi, lo sợ anh ấy đang bận, không đọc tin nhắn.
Nhưng không ngờ, anh Tôn gần như lập tức trả lời:
【 Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì? 】
Tôi vừa định nhắn lại, thì kính thông minh lại hiện lên một dòng chữ:
“Đại ca! Cô ta nhắn tin cho em!”
4.
Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả người như hóa đá. Anh Tôn mà tôi quen lại là một trong những kẻ gi*t người!
“Nó nhắn gì cho anh? Đưa em xem… con đ* này chắc chắn đã phát hiện ra chúng ta rồi…”
Tôi giật mình, lập tức quay đầu lại. May mắn thay, cánh cửa vẫn còn nguyên vẹn, chỉ đang rung rung chứ chưa bị phá hỏng.
“Khốn kiếp, nó khóa trái cửa rồi, chắc đang muốn trốn đó. Tránh ra, để tao phá cửa!”
Bọn chúng vào được thì tôi ch*t chắc. Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành liều thôi!
Tôi nhanh chóng nằm lên giường, tự chụp một bức ảnh và gửi đi.
Cánh cửa đang lung lay sắp đổ bỗng nhiên yên lặng trở lại.
“Từ đã đại ca! Nó gửi tin nhắn cho em. À… gửi ảnh! F*ck! Nó đang có ý gì đây?”
Trong ảnh, tôi hơi kéo váy lên, để lộ đôi chân dài. Dưới ánh sáng mờ ảo, mắt tôi nhắm hờ, gương mặt đầy vẻ mời gọi.
“Đại ca, cô ta đang… quyến rũ em.”
“Bớt ngu đi! Nó nhắn nhờ mày cứu, chắc chắn là phát hiện ra chúng ta rồi!”
“Từ từ nào! Để em nhắn hỏi thử, nó có chạy đi đâu được đâu, sợ cái gì? Đại ca, để em hỏi chút đã.”
Rất nhanh sau đó, hắn nhắn tin lại:
【 Cô gửi ảnh vậy là có ý gì? 】
Nhìn thấy tin nhắn này, tim tôi đập như trống, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Hắn là tia hy vọng cuối cùng của tôi, không nắm được, tôi chỉ có ch*t!
Tôi cố ý đợi vài giây mới trả lời:
【 Anh Tôn, em đẹp không? 】
Tin nhắn vừa được gửi đi, trên kính thông minh hiện lên một dòng chữ:
“Ha ha ha, 40 năm rồi, cuối cùng cũng có gái chủ động mơi em… Đại ca, để em biểu diễn tí thủ đoạn “lạt mềm buộc chặt” cho anh xem!”
Ngay lập tức, điện thoại rung lên.
【 Đẹp, rất đẹp! Tôi xóa ảnh rồi, cô có chồng rồi, không nên làm vậy đâu! 】
Tôi nhanh chóng trả lời lại:
【 Đừng nhắc đến cái tên vô dụng đó, ngày kỷ niệm mà còn không thèm đưa em đi ăn... Em không biết vì sao, nhưng bây giờ em buồn ngủ quá, chỉ cần nhắm mắt lại là em lại thấy hình ảnh anh cởi trần dọn đồ, đầy chất đàn ông… Anh Tôn, anh giúp em được không? 】
Chỉ cần nhìn những dòng chữ trên kính thông minh thôi cũng đủ để cảm nhận được tên súc sinh này đang phấn khích đến mức nào.
“Con này dễ dãi vãi! Haha! Đại ca, hôm nay cho em vào trước được không? Em cũng muốn cảm nhận xem đàn bà chủ động nó thế nào!”
“Sao em thấy như nó đang lừa anh ấy nhị ca?”
“Mày biến! Tao đây cơ bắp 6 múi, con nào mà chẳng mê! Đại ca, anh đồng ý nhé!”
“Tùy mày, nhưng nếu thật sự có chuyện gì, đừng trách tao vô tình.”
“Nó chạy không thoát đâu, đại ca yên tâm, hehe!”
Ngay sau đó, hắn lại nhắn tin tới:
【 Như vậy không tốt đâu... tôi nên giúp cô thế nào đây? 】
【 Em cũng không biết, chỉ là em nhớ anh, khó chịu quá... nhưng giờ chồng em đang ở nhà, thôi, để hôm nào tính sau vậy... 】
【 Đừng mà! Đừng để hôm nào, em chờ anh, anh sẽ đuổi hắn đi và đến gặp em liền! 】
【 Nhưng em buồn ngủ quá, anh nhanh lên nhé... 】
Vài giây sau, hắn mới nhắn tin lại:
【 Được rồi, hắn ra khỏi nhà rồi, em mau mở cửa đi, anh đang ở ngoài đây. 】
【 Không phải chứ, anh Tôn, anh thật sự... Vâng, em ra mở cửa đây… 】
Tôi hít một hơi thật sâu, cố giảm cảm giác choáng váng, bước ra cửa. Nhưng tôi không vội mở cửa, mà nhìn qua mắt mèo.
Quả nhiên, chỉ thấy một đôi giày.
Bước quan trọng nhất đã tới.
Vừa mở cửa, tên Tôn không mảnh vải che thân đã nhào vào ôm tôi, hơi thở hôi hám ập đến.
Tôi né sang một bên, nhanh tay khóa trái cửa lại. Hắn đang bị dục vọng lấn át, hoàn toàn không để ý đến hành động của tôi.
Một tay hắn mân mê khắp người tôi, tay kia đẩy tôi về phía giường.
Tôi cố nén cảm giác ghê tởm, lôi kéo hắn từng bước lùi về phía cửa sổ.
Khi đến gần cửa sổ, tôi lập tức xoay người, đẩy hắn lên bậu cửa.
Vì vóc dáng thấp bé, hắn thuận theo động tác của tôi, ngồi lên cửa sổ. Khi hắn tưởng tôi sắp phục vụ hắn, tôi đột nhiên đẩy mạnh.
Chỉ thấy trên kính thông minh hiện lên một dòng chữ:
“AAAAAA (tiếng kêu đau đớn).”
Sau đó, tất cả rơi vào im lặng!