• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Đổi một phu quân khác (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
  • Chương 1

Tác giả
Zhihu
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. Sủng
  3. Cổ đại
  4. HE
  5. Nữ Cường
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
3C
Nguồn
Vịt Con Ngốc Nghếch
Lượt đọc
1,981
Cập nhật
1.
Từ nhỏ ta đã thích những thứ xinh đẹp, thích nhất vẫn là một tên ăn mày nhỏ tuổi ta nhặt được bên đường lúc tám tuổi.

Ta ban cho hắn họ Lý, tên là Văn Hiên.

Hắn nói hắn muốn đọc sách, ta đưa hắn vào trường tư thục tốt nhất.

Hắn nói muốn làm quan, ta nhờ quan hệ để hắn vào Hàn Lâm viện.

Hắn là phu quân do một tay ta nuôi lớn.

Mẫu thân của ta là đại công chúa, cữu cữu của ta là hoàng đế, từ nhỏ ta được được cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên.

Mẫu thân không coi trọng Lý Văn Hiên cho lắm, nhưng hắn quá đẹp, nên ta mới cầu xin ân điển.

Cuối cùng mẫu thân cũng phải thỏa hiệp.

Lý Văn Hiên vẫn luôn rất ngoan, trước nay chưa từng từ chối ta.

Khi ta nói với hắn rằng ta muốn thành thân với hắn, hắn đã đồng ý.

Ta đã chuẩn bị xong tất cả, hắn lại nói: “Như Yên, ta yêu Thanh Nhi, nàng tác thành cho chúng ta đi!”

Nếu hắn nói sớm hơn chút, nói không chừng ta sẽ thả hắn đi.

Hắn lại đổi ý ngay đêm trước đêm thành thân, ta không cần mặt mũi nữa sao?

Nhưng mà ta luôn có mấy phần kiên nhẫn với những thứ xinh đẹp.

Lý Văn Hiên rất hiếm khi nhìn thấy ta nổi nóng.

Hắn cho rằng ta dễ nói chuyện.

Ta cười nhạt nhìn hắn: “Lý Văn Hiên, ta đã nể mặt ngươi rồi.’

2.

Lý Văn Hiên “Bịch” một tiếng quỳ xuống đất.

“Xin quận chúa thành toàn, ta và Thanh Nhi đã hứa một đời một kiếp một đôi người, ta không muốn để nàng chịu thiệt thòi!”

Hắn không muốn ả chịu thiệt nên đành để ta chịu thiệt à?

Ta đường đường là quận chúa, lại còn phải chịu thiệt vì hắn hay sao?

Lý Văn Hiên mơ đẹp quá.

Ta lạnh nhạt sai bảo thị vệ bên cạnh: “Mang Thanh Nhi của hắn tới đây cho ta.”

Ta muốn xem xem Thanh Nhi trông thế nào mà lại dám cướp cả người của ta.

Lý Văn Hiên sốt ruột, dập đầu thật mạnh: “Quận chúa, Thanh Nhi không biết gì hết, đều là ta nhất quyết muốn cho nàng ấy một danh phận.”

Lần đầu tiên ta thấy hắn sốt ruột như thế, hơn nữa còn là vì nữ nhân khác.

Quả nhiên mẫu thân nói đúng, vừa đấm vừa xoa mới khiến người khác ngoan ngoãn nghe lời được.

Ta nhấp một ngụm trà: “Thanh Nhi rất quan trọng với ngươi à? Còn quan trọng hơn cả sự tự do của ngươi, sự nghiệp của ngươi, hai chân của ngươi sao?”

“Lý Văn Hiên, ngươi phải biết, không có ta, ngươi chẳng là cái thá gì cả.”

“Ta có thể cho ngươi, cũng có thể lấy lại toàn bộ.”

Hắn sẽ quay lại làm một tên ăn mày cướp đồ ăn với người khác.

Trong mắt Lý Văn Hiện xẹt qua chút do dự, sau đó lại biến thành kiên định.

“Như Yên, ta biết nàng là người tốt, nàng sẽ không đối với ta như vậy. Nàng đã từng nói, nàng rất thích ta.”

“Nàng cũng biết, dã tâm của ta không lớn, làm biên tu ở Hàn Lâm viện cũng rất tốt.”

3.

Lý Văn Hiên đang nghĩ gì thế, không thành hôn với ta mà còn muốn làm ở Hàn Lâm viện tiếp à?

Nghe hắn nói thế, ta khẽ cười.

Ta đã chiều hắn quá rồi.

“Ngươi nghe cho rõ, ta sẽ lấy lại tất cả.”

“Lý Văn Hiên, sự nghiệp của ngươi ở trên tay ta, ngươi biết không?”

Sự sống ch .t của hắn vẫn do ta định đoạt.

Nam nhân đẹp mắt, bên cạnh ta có rất nhiều, hắn cũng không phải là người không thể thay thế.

Nha hoàn, thị vệ bên cạnh ta đều rất đẹp, ngay cả bà tử nấu cơm cũng không xấu.

Mặt Lý Văn Hiên đầy vẻ không thể tin nổi, hắn còn định nói gì đó nhưng Thanh Nhi đã được mang tới.

Nói thật, ả cũng chỉ là kiểu thanh tú mà thôi, không thể nói là vô cùng xinh đẹp được.

Thanh Nhi đứng thẳng, không hành lễ với ta.

Lý Văn Hiên đứng chắn trước mặt Thanh Nhi, trên mặt có chút mất kiên nhẫn.

“Quận chúa, dù người nhặt được ta, nhưng ta đã ở bên cạnh người suốt nhiều năm qua, ta đã không nợ người nữa rồi.”

“Bên cạnh nàng có nhiều người như thế, không thiếu một mình ta, xin nàng giơ cao đ án.h khẽ thả ta rời đi.”

Ai ôi, còn dám lên mặt với ta nữa đây.

Cái gì gọi là không nợ ta?

Nếu không có ta, hắn vẫn còn đang xin cơm ngoài đường.

Ta cười trầm thấp: “Trói hai người này lại, ném vào phòng chứa củi cho ta.”

Hai mắt Lý Văn Hiên đỏ ửng: “Như Yên, ngươi không thể đối xử với ta như thế được. Rõ ràng ngươi nói sẽ tôn trọng ta.”

Một con thú cưng mà thôi, lời nói tùy tiện khi dỗ hắn, hắn lại tưởng là thật.

4.

Trần Tư Thanh tức giận nhìn ta: “Ta cũng không phải là nô tỳ nhà ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta chứ? Dù ngươi có là quận chúa thì cũng không thể bắt người tùy tiện được, ta sẽ báo quan.”

Tiểu cô nương này thật đơn thuần.

Thiên hạ này, người lớn nhất là cữu cữu ruột của ta.

Ta tùy tiện mượn một cái cớ là gi .t bọn họ được.

Ta nhìn Lý Văn Hiên đang hốt hoảng: “Vả miệng năm mươi cái cho ta!”

Rất nhanh tiếng tát “bốp bốp” đã vang lên.

Lý Văn Hiên quỳ xuống đất: “Quận chúa, cầu xin người tha cho Thanh Nhi đi, ta bằng lòng thành thân với người.”

Nhưng ta không muốn gả nữa rồi.

Thứ đồ dơ bẩn, ta cần làm gì nữa chứ.

Thấy ta không nói lời nào, hắn lê gối đến bên cạnh ta.

“Như Yên, chỉ cần nàng thả Thanh Nhi ra, điều gì ta cũng hứa với nàng!”

Ta thờ ơ liếc hắn, đúng là chân ái mà!

“Vậy Thanh Nhi của ngươi thì sao?”

Lý Văn Hiên rưng rưng nước mắt nhìn ta, chậc, gương mặt này thật đẹp, mắt ta rất tốt.

Hắn đáng thương nói: “Để nàng ấy làm thiếp được không?”

Ta cười, giơ tay ném ly trà vào mặt hắn.

Thể diện lớn thật!

Trần Tư Thanh hung hăng nhìn về phía ta: “Có ch .t ta cũng không làm thiếp. Hiên ca ca, không phải huynh nói muốn một đời một kiếp một đôi sao? Ta không muốn chia sẻ huynh với người khác.”

Ta không khỏi vỗ tay cho ả.

“Được, ta tác thành cho các ngươi! Để các ngươi ngày ngày bên nhau.”

Ta vừa nói xong, ánh mắt hai người kia đã sáng lên.

5.

Lý Văn Hiên dập đầu thật mạnh với ta: “Đa tạ quận chúa tác thành, ta biết nàng là người tốt mà.”

Tác thành cho bọn họ thì là người tốt à?

Tiếc quá, trước nay ta chưa từng là người tốt.

Hắn cảm tạ quá sớm rồi.

Ta sai người đ án.h gã/y hai chân Lý Văn Hiên, Trần Tư Thanh đứng bên cạnh thấy vậy thì sững sờ.

Ả run rẩy nói: “Không phải ngươi rất thích huynh ấy sao? Sao lại đ án.h gã/y chân huynh ấy?”

“Ngươi là độc phụ, ta sẽ tố cáo ngươi.”

“Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân, sao ngươi có thể sử dụng tư hình chứ?”

Lý Văn Hiên ngồi liệt trên đất, hai chân máu thịt mơ hồ.

Đến bây giờ, hắn vẫn chưa dám tin chân mình đã gã/y.

Không còn chân nữa, Hàn Lâm viện sẽ không cần hắn nữa, Trần Tư Thanh cũng sẽ không cần hắn nữa.

Lý Văn Hiên ngơ ngác, khắp người toàn là máu, trông vô cùng chật vật, lại có một vẻ đẹp khác lạ.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta: “Quận chúa, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Sao sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Không phải ngươi đã nói sẽ tác thành cho chúng ta sao?

“Nàng tìm cho ta một ngự y được không? Ta không thể không có chân được.”

Sao mà được chứ?

Nụ cười trên mặt ta càng tươi hơn.

“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ để Thanh Nhi của ngươi hầu hạ bên cạnh ngươi, các ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

6.

Trần Tư Thanh quỳ xuống.

Trên mặt ả chỉ có hốt hoảng: “Quận chúa, cầu xin ngươi cho ta về nhà.”

Không phải mới nói muốn một đời một kiếp một đôi à?

Chỉ mới gã/y chân thôi, ả đã muốn chạy rồi.

Nhưng sao mà ta đồng ý được chứ?

Ta lắc đầu: “Không được đâu, ta đã thành toàn cho các ngươi rồi, các ngươi phải ở bên nhau.”

Ta quay đầu nhìn về phía Lý Văn Hiên: “Ai nha, Thanh Nhi của ngươi không cần ngươi nữa rồi.”

Mặt Lý Văn Hiên đỏ bừng, hắn khàn giọng nói: “Quận chúa, nàng thả Thanh Nhi ra đi, mọi thứ ta đều nghe theo nàng.”

“Ca ca của nàng ấy là tân khoa trạng nguyên năm nay, hoàng thượng rất coi trọng hắn.”

Hắn đang uy hiếp ta đó à?

Chẳng trách Trần Tư Thanh lại ngang ngược như thế, hóa ra là muội muội của Trần Tư Mẫn, cái tên nam nhân đã lén lút liếc mắt đưa tình với ta.

Trần Tư Thanh tới đột ngột như thế, liệu có liên quan gì đến hắn không?

Ta lạnh lùng nhìn Trần Tư Thanh: “Ca ca của ngươi bảo ngươi tới à?”

Nữ nhân sửng sốt, liên tục lắc đầu.

Ta cười, con mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, trông cực kì dịu dàng. Nhưng những người hiểu ta đều biết, ta sắp phát đ i.ê/n rồi.

Lý Văn Hiên sợ hãi trắng bệch cả mặt: “Quận chúa, ta thật sự biết lỗi rồi, nàng tha thứ cho ta đi mà!”

Trần Tư Thanh lắc đầu thật mạnh: “Quận chúa, nhà ta còn có việc, ngươi để ta về đi! Nếu không, ca ca sẽ tới tìm ta.”

Ta chớp mắt rồi nhìn ả, dùng ngón tay chỉ vào Lý Văn Hiên.

“Ngươi không cần hắn nữa à? Không phải là muốn một đời một kiếp một đôi hay sao? Về nhà làm gì chứ? Ngươi phải ở bên cạnh hắn cả đời, nếu không sẽ phụ lòng ta đã tác thành cho các ngươi đó.”

7.

Mặt Trần Tư Thanh vừa sưng vừa đỏ.

Ả nhìn Lý Văn Hiên, nhỏ giọng nói: “Dù ta rất thích hắn, nhưng ta không thể cướp người với quận chúa được, ta cảm thấy còn sống cực kì tốt.”

Ta bĩu môi, mặt đầy vẻ chê bai.

Đã đến nước này rồi, làm gì đến lượt ả muốn đi thì đi nữa chứ.

Xin lỗi, trò chơi mới bắt đầu thôi!

Lý Văn Hiên nghe Trần Tư Thanh nói thế, sắc mặt càng tái nhợt.

Hắn nở nụ cười thê thảm, nếu là trước kia, có lẽ ta sẽ đau lòng.

Bây giờ ấy à, ta luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, có lẽ là vết máu ở khóe miệng còn quá ít.

“Yên Nhi, ta biết lỗi rồi, sau này ta không dám nữa. Nàng tìm ngự y cho ta được không? Ta cầu xin nàng.”

Ta lắc đầu từ chối.

Đùa à? Chữa khỏi xong ngươi lại chạy, ta lười đi bắt ngươi về.

Trên mặt Lý Văn Hiên toàn là tuyệt vọng.

Hắn quay đầu nhìn Trần Tư Thanh: “Ta vì nàng mới trở thành bộ dạng giống như bây giờ. Nàng thích ta như thế, chắc chắn sẽ không bỏ ta đúng không?”

Nhanh vậy đã bắt đầu kéo người ta xuống nước rồi.

Không phải đã nói là chân ái hay sao?

Đúng là không thú vị.

Lúc này, có nha hoàn đến nói với ta: “Quận chúa, có một nam nhân tên Trần Tư Mẫn cầu kiến.”

Ca ca của Trần Tư Thanh tới rồi.

Ta muốn xem xem hắn định làm gì.

Hình như Trần Tư Thanh cũng nghe được nha hoàn nói, ả thở phào một hơi, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo.

8.

Đột nhiên ta muốn trêu chọc ả.

Ta lạnh nhạt trả lời: “Không gặp. Đã hơn nửa đêm rồi còn cầu kiến, chẳng lẽ hắn không biết nam nữ thụ thụ bất thân hay sao? Đọc sách nhiều năm như thế đều để chó ăn rồi à.”

Mặt Trần Tư Thanh đầy vẻ không thể tin được, ả đã sắp khóc luôn rồi.

“Lý Như Yên, dựa vào cái gì ngươi không thể ta đi? Ca ca của ta nhất định sẽ đ báo quan, việc ác ngươi làm sẽ bị người khắp thiên hạ biết. Đến lúc đó, chắc chắn ngươi sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”

Ả quả thực đã xem ca ca mình thành vạn năng rồi.

Lý Như Yên là cái tên ả có thể gọi sao?

Người Trần gia được dạy dỗ thế nào vậy?

Ta bắt đầu nghi ngờ chất lượng của khoa thi lần này, phải tìm cơ hội bảo hoàng đế cữu cữu tra lại mới được.

Giọng Trần Tư Thanh rất sắc bén, nói chuyện lại khó nghe, ta không hề thích.

Thấy ta không đáp, Trần Tư Thanh càng làm ồn hơn.

Ta khoát tay, để Trần Tư Mẫn ở ngoài cửa đi vào.

Nam nhân có gương mặt tuấn tú, tay phải cầm một cái quạt, trông phong độ nhẹ nhàng.

Đáng tiếc, sự toan tính trong mắt hắn quá nhiều, khiến người ta không thích.

Hắn mỉm cười, cúi người với ta: “Xá muội còn nhỏ, mong quận chúa khoan dung độ lượng, tha cho muội ấy một lần. Ta mang muội ấy về, nhất định sẽ dạy lại.”

Trong mắt Trần Tư Thanh toàn là đắc ý, dường như có ca ca ả ra tay, tất cả đều thành công.

Ta cười híp mắt nhìn Trần Tư Mẫn: “Không được! Ả cướp nam nhân của ta, hôn sự của ta, còn không ngừng mắng ta nữa.”

“Ngươi nói ta nên phạt ả thế nào đây? Cắt lưỡi ả có được không?”
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom