-
Chương 7 END
25.
Sau khi trở về thành Trường An, Phó Trạch Nghiên được phong chức và chuyển đến sống tại phủ tướng quân của mình.
Bên phía Bùi Tu Ngôn, năng lực không đủ, ngoài việc kiềm chế Phó Trạch Nghiên, hắn ta hoàn toàn không thể làm gì đối với phe Tam hoàng tử.
Thiếu đi mạng lưới quan hệ và nguồn lực mà kiếp trước ta giúp đỡ, kiếp này hắn không thể nào tái hiện được vinh quang như kiếp trước.
Nhưng ta lại bị bắt cóc.
Ngay trên đường phố Trường An, trong khi có hộ vệ bên cạnh, ta vẫn bị bắt đi.
Liên Y thậm chí còn bị thương ở cánh tay vì bảo vệ ta.
Ta tưởng rằng người bắt ta sẽ là Lý Uyển hoặc phe Thái tử, không ngờ lại là Bùi Tu Ngôn.
Ám vệ mà Phó Trạch Nghiên sắp xếp cho ta cũng chết gần hết.
Ta bị trói ngồi trên giường, bị bịt mắt.
Bùi Tu Ngôn dùng những ngón tay thon dài của mình nhẹ nhàng gỡ mảnh lụa che mắt ta xuống như nâng niu một báu vật.
Ta nhắm mắt, chậm rãi thích ứng ánh nắng chói mắt.
Bùi Tu Ngôn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn ta, trong mắt hắn là sự si mê và nồng nhiệt xa lạ.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Sao vậy? Bắt ta đến để trả thù cho công chúa của ngươi?"
Một thời gian trước, sứ giả Tây Vực đến triều đình làm khách, một là để hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, hai là để bàn bạc chuyện liên hôn giữa trưởng công chúa Lý Uyển và hoàng tử Tây Vực.
Lý Uyển nổi tiếng xấu xa, sứ giả Tây Vực đương nhiên cũng nghe thấy một ít, nhưng chuyện liên hôn này liên quan đến quan hệ hai nước, cũng không phải nói hủy là hủy được.
Vì thế ta đã thêm dầu vào lửa một chút, lúc hoàng đế già và Thái tử cùng các sứ giả Tây Vực đi dạo trong ngự hoa viên, vừa lúc đụng phải Lý Uyển đang tàn nhẫn hành hạ Thập thất hoàng tử không được sủng ái.
Nhờ vậy, Tây Vực có lý do chính đáng để hủy hôn, mà ta cũng trả thù được việc năm xưa nàng hạ thuốc ta.
Hoàng đế già mất hết mặt mũi, bách tính oán thán, thậm chí còn gõ lên chuông Đăng văn, tấu chương của các đại thần bay vèo vèo trước mặt Hoàng đế già, lão thừa tướng trung thành và tận tâm trực tiếp chết, Lý Uyển bị giam lỏng vô thời hạn trong phủ công chúa.
Hiện nay, quân cờ của ta trong cung đã đủ, có quá nhiều cách để khiến Lý Uyển mất mặt, nhưng cuối cùng ta cũng không nhẫn tâm làm chuyện hạ dược như nàng.
Sau khi nghe lời ta nói, Bùi Tu Ngôn cay đắng cười một tiếng: "Vãn Vãn, nàng xem nơi này quen thuộc không?"
Ta nhìn quanh bốn phía, chiếc giường quen thuộc, vách ngăn quen thuộc, khung cảnh quen thuộc.
Nơi đây thế mà giống hệt căn phòng của hai chúng ta ở kiếp trước.
"Ta đã mất 3 năm để xây dựng lại Lâm phủ của chúng ta ở kiếp trước, sau này đây sẽ là nhà của chúng ta."
Nhìn sự ngoan cố trong mắt Bùi Tu Ngôn, ta rùng mình.
"Ngươi nung nấu ý định thực hiện việc này suốt 3 năm qua?"
"Bùi Tu Ngôn, ta đã sớm không còn nhà với ngươi, tỉnh táo lại đi!"
Bùi Tu Ngôn thấp hèn rũ mi, nhếch mép cười, như Bồ Tát cúi đầu, lại như yêu tinh dụ dỗ.
"Vậy nàng có nhà với ai? Phó Trạch Nghiên à?"
"Ta biết nàng đang đợi hắn đến cứu, phấn huỳnh quang trên quần áo nàng và những ám vệ đó đều đã bị ta xử lý, sẽ không ai tìm được đến đây."
"Ngươi điên rồi?”
26.
Bùi Tu Ngôn vươn tay muốn chạm vào mặt ta, ta đột nhiên né tránh, ánh mắt hắn lóe lên, sắc mặt trở nên xám xịt.
Hắn kiềm chế, chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo ta.
“Bất kể nàng mắng ta là kẻ mất nhân tính hay vô liêm sỉ đều không quan trọng, miễn là có thể khiến nàng ở bên ta, kế sách này chính là diệu kế ‘bất phá bất lập’.”
“Nàng biết không, Vãn Vãn, đây thực ra là kiếp thứ ba của chúng ta rồi, từng có tiên nhân báo mộng rằng đây là kiếp cuối cùng của chúng ta.”
Bùi Tu Ngôn dường như chìm đắm trong thế giới riêng của mình, hắn nhìn ta, nhưng lại có vẻ như đang nhìn xuyên qua ta, tự lẩm bẩm nói một mình.
“Kiếp thứ nhất chính là kiếp ta tự sát.”
“Bùi Tu Ngôn kiếp đó, tất cả khí tiết và ý chí đều bị Lý Uyển đánh nát, nàng đối tốt với ta một phần, ta lại càng bị ký ức giày vò một phần, ta hạnh phúc một phần, nỗi nhục và sự sỉ nhục năm xưa lại càng tăng thêm một phần.”
“Ngay cả khi nàng đuổi ta ra khỏi phủ, ta vẫn chỉ là món đồ chơi Bùi Tu Ngôn, ta phải yêu thương nàng ta, như vậy ta mới là Bùi Tu Ngôn thanh bạch năm xưa đi lại giữa nhân gian.”
“Xin lỗi, Vãn Vãn, kiếp đó ta không thể nói lời tạm biệt tử tế với nàng.”
“Kiếp thứ hai ta được sống lại trước khi chúng ta đính hôn, lần này ta quyết định không muốn liên lụy đến nàng nữa, nên đã từ chối lời đính hôn, nàng không nói gì, bình thản chấp nhận lời hủy hôn của ta, lúc đó, lòng ta lại có chút mất mát. Sau đó Lý Uyển lại nhắm vào ta, kết cục nàng có thể đoán được, chỉ là một món đồ chơi không đáng giá. Nàng và Phong Dương đính hôn, ta cùng Lý Uyển tham dự tiệc đính hôn, nàng vẫn rạng rỡ xinh đẹp như vậy, không có ta, cuộc sống của nàng càng thêm thuận lợi, nhìn thấy Phong Dương bên cạnh nàng, lúc đó ta bỗng có ý muốn bất chấp tất cả giết chết hắn.”
“Nàng vốn dĩ nên thuộc về ta, kiếp thứ hai, vị tiên nhân kia đã khiến ta nhìn rõ trái tim mình, vì thế ta tự sát lần nữa, mở ra kiếp thứ ba của chúng ta.”
Bùi Tu Ngôn cười, nhưng ta dường như nhìn thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má hắn: “Kiếp này của chúng ta, đáng lẽ phải viên mãn hạnh phúc, phải như vậy.”
“Có lẽ ý nghĩa của kiếp này, là vị tiên nhân kia muốn ta nhìn rõ con người ngươi, để không lặp lại sai lầm.” Ta không hề mảy may xúc động trước câu chuyện của hắn, lạnh lùng lên tiếng.
“Cũng may đây là kiếp cuối cùng, ta đã tạo nghiệt gì, mà phải cùng ngươi dây dưa ba kiếp?”
“Buông tha cho ta, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, Bùi Tu ngôn.”
Bùi Tu Ngôn từ từ ngước lên, đôi mắt đỏ hoe lạnh lùng: “Trừ khi ta chết.”
“Ta trừ khử Phó Trạch Nghiên, như vậy nàng sẽ yên tâm ở lại đây cùng ta, phải không?”
Một bộ dạng không đội trời chung.
Tôi mỉm cười nhạt: “Ngươi nửa đêm ba canh giết chết hắn, chưa đến sáng sớm, ta nhất định sẽ xuống dưới đó cùng hắn, ngươi biết đấy, ta nói được làm được.”
27.
Ta đã ba ngày không ăn uống gì.
Bùi Tu Ngôn bất lực, lấy mạng cả phủ của ta để uy hiếp.
Biết nhau bao lâu nay, ta mới phát hiện ra rằng, vị thừa tướng mang dung mạo thiên nhân như Bùi Tu Ngôn cũng có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Ta cười nói: “Chúng ta đều đã chết, còn quan tâm gì đến chuyện sau này, kiếp này ta có lỗi với người nhà Lâm gia, đợi xuống địa ngục, ta sẽ chuộc tội với họ.”
Ta tiếp tục không ăn không uống, thứ duy nhất ta có thể đánh cược, chính là liệu hắn có mềm lòng hay không.
Vào ngày thứ 5, Bùi Tu ngôn bắt Đỗ đại phu đến, cũng vì hành động này mà Phó Trạch Nghiên lần theo dấu vết tìm đến nơi ở của Bùi Tu Ngôn.
Tìm thấy ta, sắc mặt Phó Trạch Nghiên cau có, lạnh lùng như sương giá, ôm ta lên xe ngựa, ta biết đó là biểu hiện hắn tức giận, ta nắm lấy tay áo hắn.
Hắn xoa đầu ta, nói: “Đừng lo, ta biết chừng mực.”
Sau đó, hắn xoay người, sải bước mạnh mẽ đi về phía Bùi Tu Ngôn.
Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng rên rỉ nghẹn ngào, ta lấy ra chiếc bánh đào tô mà Phó Trạch Ngôn đã chuẩn bị cho ta.
Xe ngựa chưa đến phủ, Chiêu Tài đã đợi ở cửa nhỏ, nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội vàng từ trong phủ chạy ra đón, Tiến Bảo tóm lấy Chiêu Tài, quát lớn: “Điềm đạm một chút, chưa về đến nơi đâu.”
Chiêu Tài đấm vào đầu Tiến Bảo: “Bây giờ còn điềm đạm cái rắm gì.”
“Ca! Ngươi lại đánh ta!”
28.
Đảng thái tử đời này không có sự giúp đỡ của Bùi Tu Ngôn, nhanh chóng sụp đổ.
Tam hoàng tử quả thật là như chẻ tre, ngày lão hoàng đế đột tử vì ăn đan dược, Tam hoàng tử trực tiếp dẫn binh bao vây thái tử và những người khác, xé toạc chiếu thư truyền ngôi cho thái tử trước mặt mọi người.
Sau khi Tam hoàng tử thành công, thái tử và hoàng hậu bị giam cầm ở hoàng lăng, cũng chính lúc này ta mới nghe Phó Trạch Nghiên kể về chuyện mẫu phi của Tam hoàng tử bị hoàng hậu hãm hại.
Lý Uyển từ sau chuyện sứ giả Tây Vực lần trước, không còn ra khỏi phủ, cho nên cũng không biết chuyện đoạt đích.
Tam hoàng tử hạ lệnh, những nam nhân trong phủ công chúa có thể tự quyết định đi hay ở.
Sau khi dưỡng bệnh khỏe lại, ta liền ném Bùi Tu Ngôn vào phủ công chúa.
Lý Uyển đã sớm không còn sự tôn quý như trước kia khi còn là trưởng công chúa, trên người đầy những vết sẹo do những nam nhân trong phủ hậu viện trả thù.
Tóc tai nàng bù xù, sắc mặt tái nhợt, mặt tối tăm, nhìn thấy ta, vẫn còn ra vẻ oai phong của công chúa.
Nàng mạnh mẽ vung tay, hất văng tất cả thức ăn trên bàn xuống đất, làm ma ma bên cạnh giật mình.
Nàng gào thét với ta: "Ta là trưởng công chúa Lý Uyển, Lâm Vãn! Ta sẽ giết các ngươi!"
Ta liếc nhìn Bùi Tu Ngôn đang bị ám vệ áp giải, nói: "Có lẽ trong ba kiếp mà ngươi nói, kiếp này, chúng ta mới thực sự viên mãn, Lý Uyển vĩnh viễn thuộc về ngươi."
"Đúng rồi, vết thương của Liên Y, ta còn chưa tính sổ với ngươi."
Hộ vệ mà Phó Trạch Nghiên để lại cho ta bước vào, ta rút thanh kiếm bên hông hộ vệ, giây tiếp theo, cánh tay Bùi Tu Ngôn lập tức chảy máu như suối.
Bùi Tu Ngôn chớp mắt, hàng mi dính đầy máu, máu nhuộm đỏ cánh tay, lúc đầu còn ấm áp, nhưng rất nhanh máu trở nên lạnh ngắt, chảy xuống đất, đông lại thành những vệt bẩn màu đỏ sẫm.
Hắn cố gắng vùng vẫy, gọi "Vãn Vãn", dùng sức giằng khỏi sự kìm kẹp của ám vệ, run rẩy sờ vào tà váy của ta.
Vết nứt màu máu lan rộng, như một tấm lưới trời vô hình.
Mặt ta lạnh lùng, lùi lại một bước, quay người không nhìn hai người sau lưng nữa.
Khi ra khỏi phủ công chúa, trời mới tờ mờ sáng, trên bầu trời vẫn còn lấp lánh vài ngôi sao lờ mờ, khí trời lạnh buốt, gió đêm buốt giá thổi khiến da mặt đau rát, ngay cả hơi thở cũng có thể đóng băng ngay lập tức.
Xe ngựa của Lâm phủ chờ bên ngoài phủ công chúa, Phó Trạch Nghiên đứng hiên ngang bên cạnh xe ngựa.
"Liên Y và Chiêu Tài, Tiến Bảo đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ở tửu lầu, là món ăn Hồ Nam mà nàng yêu thích."
Ta nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn, cười nói: "Đi thôi, về nhà."
- Hết -