- Tác giả
- Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
- Thể loại
- Sủng
- Huyền Huyễn
- Cổ đại
- Nữ Cường
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 7C
- Lượt đọc
- 731
- Cập nhật
1.
"Gần đây bản cung được một số món đồ chơi mới, mọi người cùng xem dung nhan thế nào."
Dung mạo của trưởng công chúa Lý Uyển vô cùng kiều diễm, khóe môi mỉm cười ngồi trên vị trí chủ tọa.
Nàng nói xong liền vỗ tay.
Gia nô trong phủ công chúa kéo một chiếc lồng sắt phủ khăn đỏ đến giữa buổi tiệc.
Ánh mắt mọi người hoặc tò mò, hoặc háo hức nhìn về chiếc lồng mạ vàng sang trọng ở trung tâm đài.
Ta lạnh lùng nhìn, mi mắt hờ hững.
Tâm trí hỗn loạn, dường như ta đã nhìn xuyên qua tấm khăn đỏ, thấy được vị thừa tướng Bùi Tu Ngôn như ngọc như lan của kiếp trước.
2.
Trưởng công chúa Lý Uyển sống xa hoa vô độ, sở hữu vô số nam sủng, đặc biệt thích sưu tầm những nam nhân tuấn tú trong dân gian và giam giữ như thú cưng.
Hầu hết những nam nhân được công chúa coi trọng đều bị đưa về phủ công chúa tra tấn đến chết.
Kiếp trước, vào cùng thời điểm này, ta thân là thương nhân hoàng gia cũng được mời tham dự yến hội mùa xuân do công chúa tổ chức.
Trong buổi yến hội hôm đó, ta đã ngay lập tức xiêu lòng trước Bùi Tu Ngôn sở hữu vẻ đẹp thanh tú, gầy gò nhưng vẫn hiên ngang như cây tùng.
Ta thích ánh mắt bình thản của hắn trong nghịch cảnh, thích tấm lưng thẳng tắp của hắn dù đang chìm trong vũng bùn.
Ta khẳng định người này không phải là hạng tầm thường, sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn.
Dù nhà ta đời đời kiếp kiếp làm thương nhân, nhưng cha ta từ nhỏ đã dạy ta một câu: "Xem ngựa mà lầm ở chỗ gầy, xem người mà lầm ở chỗ nghèo."
Vì thế ta bỏ ra vạn lượng hoàng kim để cầu xin trưởng công chúa bỏ những thứ yêu thích.
Mặc dù Lý Uyển không vui lắm, nhưng vì nể mặt ta chịu chi trả vạn lượng hoàng kim, nên cuối cùng cũng nhường Bùi Tu Ngôn cho ta.
Ta kéo hắn khỏi vũng bùn, Bùi Tu Ngôn cũng không phụ lòng ta, tuổi còn trẻ đã liên tiếp đỗ ba kỳ thi, trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong gần trăm năm.
Nhờ có mối quan hệ của Bùi Tu Ngôn trong quan trường, sự nghiệp kinh doanh nhà ta cũng ngày càng phát đạt.
Khi bọn ta đính hôn, tuy hắn có chút do dự, nhưng Bùi mẫu lại vô cùng yêu thích ta, hắn cũng gật đầu đồng ý, lúc ấy ta chỉ nghĩ hắn chưa sẵn sàng thành hôn.
Nhiều năm chung sống, cộng thêm ân tình của ta đối với hắn, mặc dù ngày thường hắn ít nói, ta vẫn vô cùng tự tin cho rằng hắn nhất định là yêu ta sâu đậm.
Lần duy nhất hắn đụng vào ta là vào ngày đại hôn.
Bùi Tu Ngôn uống rất nhiều rượu, lảo đảo ôm lấy ta, hơi thở ấm áp phả vào tai, tối hôm đó, hắn đặc biệt cuồng nhiệt mãnh liệt, không ngừng lẩm bẩm bên tai ta: "Vãn Vãn."
Tôi đỏ mặt nhẹ nhàng đáp lời, trong lòng càng thêm ngọt ngào.
Cho đến ngày công chúa Lý Uyển đại hôn, hắn tuyệt vọng tự sát, ta thu dọn di vật của hắn.
Vô tình phát hiện ra nhiều bức tranh của Lý Uyển được giấu ở ngăn bí mật trong thư phòng của hắn, ta mới bàng hoàng tỉnh ngộ.
Người hắn gọi căn bản không phải là "Vãn" trong tên Lâm Vãn của ta, mà là "Uyển" trong tên Lý Uyển.
Trách không được vào ngày đại hôn, hắn vốn không uống rượu lại muốn uống đến mức chết đi, nghĩ lại có lẽ là vì uống say rồi sẽ có thể coi ta là Lý Uyển.
Nỗi nhục nhã và tức giận khi bị lừa dối đan xen trong lòng, khi mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã quay về ngày công chúa Lý Uyển tổ chức yến hội mùa xuân.
3.
Thái giám dùng cây gậy vàng khơi mào lồng sắt, vén một góc mành đỏ che phủ, mọi người nín thở, ánh mắt không tự chủ được mà dõi theo hành động của thái giám.
Vẻ đẹp bên trong lồng sắt dần dần hiện ra, hô hấp mọi người cứng lại, năm thiếu niên với trang phục mỏng manh dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
Ánh mắt ta vô thức liếc nhìn Bùi Tu ngôn.
Trên mặt Bùi Tu Ngôn không có biểu cảm gì, ngồi dựa vào vách lồng sắt, bàn tay buông thõng dường như hơi run rẩy, mái tóc đen nhánh hơi che khuất mắt, đường nét quai hàm mềm mại.
Thật sự là như ngọc thụ lâm phong, trăng sáng thanh lạnh.
Nghe thấy tiếng kinh ngạc của mọi người, hắn từ từ ngẩng lên đôi mắt màu hổ phách, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, không đợi thích nghi với ánh sáng mặt trời, liền nhìn xung quanh tìm kiếm điều gì đó.
Ta nhíu mày, Bùi Tu Ngôn của kiếp này sao lại không trầm ổn hơn kiếp trước nhiều như vậy.
Mà Bùi Tu ngôn lúc này cũng như cảm nhận được gì, từ từ quay đầu nhìn ta.
Trước khi ánh mắt giao tiếp, ta lạnh lùng thu hồi ánh mắt.
"Mọi người thấy mẻ này thế nào?"
Trưởng công chúa khẽ nhướng mày phượng, nằm trên sập gác cao lười biếng hỏi.
Đích nữ Trương các lão gia vội vàng tiếp lời: "Đẹp vô cùng, điện hạ, còn đẹp hơn những người trong hậu viện của ngài bây giờ gấp trăm lần."
Mọi người xì xào bàn tán, Lý Uyển đảo mắt, nhìn về phía ta đang lặng lẽ uống rượu trái cây.
"Lâm tiểu thư thấy thế nào?"
Ta cầm ly rượu lên, chưa kịp nói, ánh mắt liếc sang đã cảm nhận được một ánh mắt nồng nhiệt.
Bùi Tu Ngôn bám lấy song sắt lồng, đang nhìn chằm chằm vào ta.
Mà hành động của hắn cũng tự nhiên thu hút sự chú ý của những người khác.
Mặt Lý Uyển lộ vẻ không vui, lạnh lùng mở miệng: "Quen à?"
Mặt ta bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại hoảng hốt, muôn vàn suy đoán hiện lên trong đầu.
Bùi Tu Ngôn kiếp này hành động thực sự quá khác thường, chẳng lẽ hắn cũng sống lại?
Ta im lặng hồi lâu, đáp lại: "Không quen."
Lý Uyển cong môi, giọng điệu rộng lượng, nhưng trong đôi mắt lại toàn là sự dò xét nham hiểm: "Tên này dường như rất thích Lâm tiểu thư, nếu ngươi cũng thích, ta tặng cho ngươi nhé?"
Ta bình tĩnh đáp: "Kẻ này dung mạo thanh tú phi thường, dân nữ sao dám đoạt vật yêu thích của công chúa, Lâm mỗ ở đây xin chúc mừng công chúa tìm được món đồ chơi mới."
Lý Uyển nheo mắt phượng, hài lòng cười cười.
Mà Bùi Tu Ngôn trong lồng giam, sau khi nghe lời ta nói, hai tay đột nhiên nắm chặt thanh chắn lồng giam.
Lực đạo mạnh đến mức khiến tiểu thái giám bên cạnh giật mình.
Lớp áo mỏng manh theo từng cử động của hắn mà nhẹ nhàng lay động, lộ ra những vết sẹo lằn chằn trên thân thể.
Da trắng, sẹo đỏ đan xen, tạo nên một vẻ đẹp quỷ quyệt.
Kiếp trước ta sợ hắn nhìn thấy những vết sẹo này mà lòng mang u uất, nên đã tìm danh y mới chữa khỏi sẹo cho hắn.
Nhưng giờ đây ta lại thấy mình thật lo chuyện bao đồng, có lẽ hắn cũng thích những vết sẹo tình này thì sao?
Ta lại liếc nhìn Bùi Tu Ngôn.
Hắn vẫn gượng đứng bằng thân thể yếu ớt, nhìn ta chăm chú, lòng ta càng thêm nghi hoặc, lúc này hắn như một con thú cưng bị chủ nhân bỏ rơi mà không biết phải làm sao.
4.
Đè nén nghi hoặc trong lòng, ta liếc nhìn thiếu niên với ánh mắt như sói hoang sau lưng hắn.
Tướng quân trấn bắc tương lai, Phó Trạch Nghiên.
Kiếp trước nghe đồn hắn hung bạo khó thuần, từng suýt chút nữa giết chết Lý Uyển, nhưng Lý Uyển lại thích tính cách này của hắn, sủng ái hắn vô cùng.
Sau này Lý Uyển đưa hắn đi du ngoạn, hắn nhân cơ hội rơi xuống vực sâu, Lý Uyển lật tung hoàng thành cũng không tìm được tung tích của hắn.
Lần xuất hiện tiếp theo đã là năm năm sau, hắn lập chiến công hiển hách ở Bắc Cương, được lão hoàng đế phong làm tướng quân trấn bắc.
Lão hoàng đế vì đam mê luyện đan, thân thể đã không còn khỏe mạnh, lúc thì hồ đồ, lúc thì tỉnh táo.
Tam hoàng tử vốn giả vờ bệnh yếu, đến thời điểm then chốt này cũng rốt cuộc bộc lộ năng lực, mà Phó Trạch Nghiên chính là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay tam hoàng tử.
Thái tử và trưởng công chúa cùng mẹ khác cha, ta khuyên Bùi Tu Ngôn nhiều lần giữ thái độ trung lập, nhưng hắn không màng đến sự ngăn cản của ta, vẫn đứng về phe thái tử.
Sau khi hắn chết, ta mới hiểu được vì sao hắn không màng tất cả đứng về phe thái tử, e rằng cũng là vì Lý Uyển.
Phó Trạch Nghiên và Bùi Tu Ngôn trên triều đình như nước với lửa, việc trưởng công chúa liên hôn dường như cũng là do phe tam hoàng tử một tay thúc đẩy.
Nghĩ đến đây, một loại tâm lý thích thú độc ác không thể kiềm hãm được bỗng dấy lên.
Ta nhìn Lý Uyển, chỉ vào Phó Trạch Nghiên, nhẹ nhàng mở miệng: “Công chúa, ta lấy một vạn lượng hoàng kim đổi lấy thiếu niên này được không?"
Bùi Tu Ngôn nhìn thẳng về phía ta, khóe mắt lạnh lùng lúc này nhuốm đầy màu đỏ tan vỡ, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nổi lên gân xanh, như muốn bẻ gãy cây cột.
Mà tên sói con kia lại trợn tròn mắt nhìn ta, khuôn mặt tinh nghịch lúc này ngơ ngác ngẩn ngơ.