-
Chương 2
5
Trong cung Thừa Càn, ta nhét bánh ngọt vào đầy miệng.
Lan Nguyên Sương rót cho ta chút nước, dặn dò: "Ăn chậm một chút, không ai cướp với ngươi.”
Ta mơ hồ không rõ trả lời: "Không phải như vậy, thật sự là bởi vì bánh ngọt trong cung rất ngon.”
“Ngươi không phải bởi vì cái này mới tiến cung chứ?” Lan Nguyên Sương giống như lơ đãng hỏi.
Ta biết, nàng cũng giống như Thẩm Lưu Ly, đều đang thử xem ta có phải là kẻ ngốc hay không.
“Thật ra Hoàng thượng vốn không có ý định cho nữ tử Mạnh gia ngươi vào cung.”
Nàng như là nói cho ta nghe lại như nói cho mình nghe.
Nhưng nếu lấy chỉ số thông minh của ta khẳng định nghe không hiểu những lời này.
Bằng không lúc trước mấy vị tỷ tỷ mỗi lần nói chuyện cũng không kiêng dè ta, cho dù là sau khi vào cung, cũng vẫn có thư từ lui tới, lúc này mới khiến cho ta biết rõ chuyện trong cung như lòng bàn tay.
Thật ra ta biết chữ, chỉ là không ai biết.
Sau khi đại tỷ vào cung, ban đầu Thẩm Lưu Ly muốn lôi kéo nàng.
Nhưng đại tỷ vốn tâm khí cao, không muốn bị người ta dùng làm vũ khí, nên không đồng ý.
Ai ngờ từ đó về sau, Thẩm Lưu Ly khắp nơi nhằm vào tỷ ấy.
Trong một lần cung yến, ở trước mặt mọi người dùng ta để nhục nhã đại tỷ, đại tỷ tức giận, liền lên tiếng chống đối vài câu.
Thẩm Lưu Ly lửa giận công tâm, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Thừa tướng liên hợp chúng thần, chỉ trích đại tỷ điêu ngoa tùy hứng, ngang nhiên chống đối Hoàng hậu dĩ hạ phạm thượng, nên trị tội đại bất kính, muốn Hoàng thượng tống vào lãnh cung.
Theo ta được biết, Lan quý phi cũng có liên quan.
Trong lòng mọi người đều giống như gương sáng, dưới gối phụ thân có bốn nữ nhi, nếu toàn bộ vào cung, tất nhiên sẽ uy hiếp đến địa vị của các nàng.
Nhưng hôm nay hoàng hậu thế lực cường thịnh, muốn lật đổ nàng không dễ dàng như vậy.
Có thể chống lại nàng ta chỉ có Lan Nguyên Sương, ta chỉ có thể ôm đùi nàng trước.
Liền nói: "Nương nói với ta, nếu ta không vào cung, về sau sợ là rất khó gả ra ngoài.”
Lan Nguyên Sương lúc này gõ đầu ta một cái: "Lời này về sau không được nói, nếu truyền đến tai Hoàng Thượng, sợ là mất hứng.”
Nàng chuyển đề tài, lại hỏi: "Đúng rồi, hoàng thượng tối hôm qua vì sao phải cắt móng tay? Hắn không sủng hạnh ngươi?”
“Sủng hạnh là gì?" Ta ngây thơ hỏi.
“Ma ma trong cung không dạy ngươi sao?”
Ta gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Ta không nhớ được nhiều như vậy.”
"Thôi, Hoàng thượng hổ thẹn với mấy vị tỷ tỷ của ngươi, bằng không mới sáng sớm sao lại phái người truyền lời cho ta. Nhưng nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, trong hoàng cung nguy cơ trùng trùng, ngươi cần nhớ kỹ, ngoại trừ đồ ta cho, người khác cho đều không thể ăn, hiểu chưa?"
Ta nhu thuận gật đầu.
6
Mấy ngày kế tiếp, ta cũng không gặp được Tiêu Diên.
Ta biết việc này không gấp được.
Với địa vị hiện tại của ta trong cung, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Ngày đó ta vẫn như thường ngày, thỉnh an xong liền đi Thừa Càn cung ngồi.
Lan Nguyên Sương lấy ra bánh ngọt ta thích, nhìn ta ăn.
Lúc này cung nữ đến báo, nói Tiêu Diên đến.
Ta vội vàng ném bánh ngọt quỳ xuống hành lễ.
Tiêu Diên sau khi tiến vào nhìn thấy ta, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại nhìn chằm chằm vị trí khóe miệng ta.
Ta phục hồi tinh thần lại, cầm một miếng bánh ngọt đưa cho hắn.
“Hoàng thượng, người cũng thèm bánh ngọt của quý phi nương nương sao? Vậy mấy ngày trước sao không thấy người đến?”
Lan Nguyên Sương kéo ta qua, lấy khăn tay ra lau khóe miệng ta.
“Ngươi cho rằng ai cũng thèm ăn như ngươi sao, ăn như mèo nhỏ vậy.”
Ta vẻ mặt ảo não cúi đầu.
Tiêu Diên cười khẽ một tiếng: "Không sao.”
Nói xong cầm lấy bánh ngọt ta đưa cho hắn cắn một miếng: "Ừ, quả thật không tệ.”
Một câu nói, dỗ dành hai nữ nhân.
Ban đêm ta đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác trên mặt ngứa ngáy.
Ta không mở mắt, người muốn trêu đùa ta không ai khác chính là Tiêu Diên.
Vì thế ta thuận thế ôm lấy cánh tay người nọ làm nũng: "Nhị tỷ, đừng đùa nữa, Song Nhi ngứa.”
Người nọ trong nháy mắt thân thể cứng đờ.
Ta giống như đã nhận ra không thích hợp, mở ra đôi mắt còn nhập nhèm ngủ, trong nháy mắt vẻ mặt kinh hỉ.
“Hoàng thượng, là người. Người đã lâu không tới Lưu Hoa cung của ta, các nàng đều nói Song Nhi thất sủng, tuy rằng ta không biết thất sủng là gì, nhưng tóm lại không phải chuyện tốt gì.”
Vẻ mặt Tiêu Diên có chút bất đắc dĩ: "Ngươi cũng không biết là gì, làm sao biết tốt hay không tốt.”
Ta tức giận nói:
"Lần trước người tới, phi tần trong cung đều đến Lưu Hoa cung của ta chơi, sau này người không đến, các nàng cũng không đến."
“Chỉ có quý phi nương nương không chê ta.”
Tiêu Diên hỏi: "Ngươi rất thích quý phi nương nương sao?”
Ta có chút không hiểu ý tứ trong lời này của hắn, suy nghĩ một chút, nói một câu: "Nàng rất giống tỷ tỷ của ta.”
“Tình cảm tỷ muội các ngươi rất tốt sao?” Hắn lại hỏi.
Ta cau mày suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Nói tốt cũng không tốt.”
Tiêu Diên đột nhiên vươn tay điểm lên trán ta một cái, nói: "Dám đánh đố trẫm, xem ra trẫm đã coi thường ngươi rồi.”
Không biết sao chúng ta lại đùa vui ồn ào.
Ta ỷ vào dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, linh hoạt đặt Tiêu Diên dưới thân, vươn tay dùng sức cù hắn.
Đại khái không có phi tử nào lớn mật như vậy, cũng sẽ không có người biết, đường đường vua một nước lại sợ ngứa như thế.
Tiếng cười của Tiêu Diên vang vọng cả Lưu Hoa cung.
Bỏ qua những thứ khác, hắn cười rộ lên còn rất đẹp, dường như cũng rất hưởng thụ.
Ta lại đột nhiên dừng lại.
Tiêu Diên không hiểu, chống người lên nhìn ta: "Sao vậy?”
Ta nhào tới ôm lấy hắn, nói: “Về sau người có thể bảo vệ ta không? Ta sợ chết, không muốn giống như các tỷ tỷ."
“Phụ thân nói chỉ cần ta nghe lời sẽ không có việc gì, vừa rồi ta không nên cù người ngứa, nếu không ngươi cù lại ta đi, ta có thể chịu được.”
Dứt lời ta kéo tay hắn đặt bên hông ta, dáng vẻ muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.
Ta nhất định phải quý trọng cơ hội mỗi lần gặp Tiêu Diên, nếu như ta cùng những nữ tử khác trong hậu cung giống nhau, vậy hắn sẽ không nhớ rõ ta.
Đế vương vô tình, mỗi Đế vương đều giẫm lên vô số thi thể thượng vị, có thể làm cho hắn nhớ mãi không quên nếu không có chỗ hơn người, chính là không giống người thường.
Mà thanh danh của ta vốn đã không tốt, ngay từ đầu Tiêu Diên có điều băn khoăn cũng bình thường.
Ta phải làm hết sức mình.
Chỉ thấy Tiêu Diên buông xuống một đôi mắt đen nhìn ta, bên trong tuôn ra cảm xúc ta xem không hiểu.
Hắn nói: "Song Nhi, trẫm đồng ý với nàng.”
Đáng tiếc chính là, đêm nay Tiêu Diên vẫn không làm gì ta.
Nhưng liên tiếp mấy ngày, hắn đều ngủ ở tẩm cung của ta.
Nửa đêm đến, trời chưa sáng đã đi. Như vậy Kính Sự Phòng sẽ không có ghi chép.
Có vẻ như đang bảo vệ ta.
7
Bởi vì cùng Lan quý phi thân cận, hoặc có lẽ là thấy ta ngoại trừ ăn quả thật cái gì cũng không biết, Thẩm Lưu Ly ngược lại không tới tìm ta gây phiền toái.
Nửa tháng sau, chính là ngày hội Trung thu.
Hoàng cung trên dưới đều bố trí một phen, bởi vì Tiêu Diên muốn thiết yến trong cung.
Ta thì chuẩn bị nhân cơ hội này chuồn đến lãnh cung thăm đại tỷ.
Bởi vì chỉ có ngày đó hoàng cung náo nhiệt bận rộn, tất nhiên sẽ không có người lúc nào cũng chú ý tới ta.
Tết Trung thu dù sao cũng là ngày cả nhà đoàn viên.
Buổi tối, ta ở yến tiệc lấy chút đồ ăn, lấy khăn tay bọc kỹ, theo trí nhớ đi về phía lãnh cung.
Lãnh cung ở vị trí hẻo lánh, bình thường cũng không có người quét dọn, đập vào mắt đều là một mảnh hoang vu, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng chuột kêu.
Thật ra mấy ngày nay, ta nhiều lần tới gần nơi này rồi trở về.
Trong cung nhiều người phức tạp, ta đi mỗi bước đường đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Ta không biết tiên đế vì sao phải hạ ý chỉ như vậy.
Là vinh sủng sao? Không, là trừng phạt!
Đại tỷ ở trong thời gian tươi đẹp nhất, bị nhốt ở chỗ này suốt ba năm, nhị tỷ tam tỷ chết oan, a nương ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, đây là đại nạn của Mạnh gia ta!
Ta nhất định phải nghĩ cách cứu đại tỷ ra ngoài.
Những kẻ hãm hại tỷ muội chúng ta, một người cũng đừng hòng chạy trốn!
Đại tỷ ở cung điện phía tây, ta tìm được một chỗ tường vây hơi thấp, dùng hết sức lực chín trâu hai hổ cuối cùng cũng nhảy vào.
Nhưng ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, lúc nhìn thấy đại tỷ, nàng đã ngã trên mặt đất, thất khiếu chảy máu.
Khoảnh khắc đó, chân ta như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy.
Cuối cùng ta vẫn nghiêng ngả lảo đảo bò qua.
Khi ngón tay thăm dò mũi nàng, trong nháy mắt giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
“Không, tại sao có thể như vậy?”
“Đại tỷ…”
Rõ ràng thân thể của nàng vẫn còn ấm áp, rốt cuộc là ai?
Ta ôm nàng, liều mạng dùng tay áo lau chùi vết máu trên mặt nàng, nước mắt dán ở tầm mắt của ta, máu như thế nào cũng lau không sạch sẽ.
“Là Song Nhi tới chậm, muội phải tới sớm một chút, đại tỷ, tỷ tỉnh lại... Đừng bỏ muội lại…"
"Các tỷ biết rõ Song Nhi là người vô dụng nhất, các tỷ sao nhẫn tâm bỏ lại ta…”
“Vì sao…”
Sợ gây ra động tĩnh, ta liều mạng đè nén tiếng khóc.
Cũng không bao lâu đã nghe thấy có người hướng phía bên này đi tới.
Ta nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua nến trên bệ cửa sổ, có chủ ý.
“Đại tỷ, nếu để bọn họ nhìn thấy thi thể của tỷ, nhất định sẽ biết có người tới, tha thứ cho Song Nhi, muội nhất định sẽ tra ra hung thủ báo thù cho tỷ.”
Ta đánh đổ giá nến, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, điểm tâm còn thừa trên bàn thu hút sự chú ý của ta.
Triệu chứng của đại tỷ trước khi chết, rõ ràng chính là trúng độc.
Mà những điểm tâm này giống nhau như đúc mấy ngày trước ta từng ăn… Ngay tại Thừa Càn cung.
Trong cung Thừa Càn, ta nhét bánh ngọt vào đầy miệng.
Lan Nguyên Sương rót cho ta chút nước, dặn dò: "Ăn chậm một chút, không ai cướp với ngươi.”
Ta mơ hồ không rõ trả lời: "Không phải như vậy, thật sự là bởi vì bánh ngọt trong cung rất ngon.”
“Ngươi không phải bởi vì cái này mới tiến cung chứ?” Lan Nguyên Sương giống như lơ đãng hỏi.
Ta biết, nàng cũng giống như Thẩm Lưu Ly, đều đang thử xem ta có phải là kẻ ngốc hay không.
“Thật ra Hoàng thượng vốn không có ý định cho nữ tử Mạnh gia ngươi vào cung.”
Nàng như là nói cho ta nghe lại như nói cho mình nghe.
Nhưng nếu lấy chỉ số thông minh của ta khẳng định nghe không hiểu những lời này.
Bằng không lúc trước mấy vị tỷ tỷ mỗi lần nói chuyện cũng không kiêng dè ta, cho dù là sau khi vào cung, cũng vẫn có thư từ lui tới, lúc này mới khiến cho ta biết rõ chuyện trong cung như lòng bàn tay.
Thật ra ta biết chữ, chỉ là không ai biết.
Sau khi đại tỷ vào cung, ban đầu Thẩm Lưu Ly muốn lôi kéo nàng.
Nhưng đại tỷ vốn tâm khí cao, không muốn bị người ta dùng làm vũ khí, nên không đồng ý.
Ai ngờ từ đó về sau, Thẩm Lưu Ly khắp nơi nhằm vào tỷ ấy.
Trong một lần cung yến, ở trước mặt mọi người dùng ta để nhục nhã đại tỷ, đại tỷ tức giận, liền lên tiếng chống đối vài câu.
Thẩm Lưu Ly lửa giận công tâm, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Thừa tướng liên hợp chúng thần, chỉ trích đại tỷ điêu ngoa tùy hứng, ngang nhiên chống đối Hoàng hậu dĩ hạ phạm thượng, nên trị tội đại bất kính, muốn Hoàng thượng tống vào lãnh cung.
Theo ta được biết, Lan quý phi cũng có liên quan.
Trong lòng mọi người đều giống như gương sáng, dưới gối phụ thân có bốn nữ nhi, nếu toàn bộ vào cung, tất nhiên sẽ uy hiếp đến địa vị của các nàng.
Nhưng hôm nay hoàng hậu thế lực cường thịnh, muốn lật đổ nàng không dễ dàng như vậy.
Có thể chống lại nàng ta chỉ có Lan Nguyên Sương, ta chỉ có thể ôm đùi nàng trước.
Liền nói: "Nương nói với ta, nếu ta không vào cung, về sau sợ là rất khó gả ra ngoài.”
Lan Nguyên Sương lúc này gõ đầu ta một cái: "Lời này về sau không được nói, nếu truyền đến tai Hoàng Thượng, sợ là mất hứng.”
Nàng chuyển đề tài, lại hỏi: "Đúng rồi, hoàng thượng tối hôm qua vì sao phải cắt móng tay? Hắn không sủng hạnh ngươi?”
“Sủng hạnh là gì?" Ta ngây thơ hỏi.
“Ma ma trong cung không dạy ngươi sao?”
Ta gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Ta không nhớ được nhiều như vậy.”
"Thôi, Hoàng thượng hổ thẹn với mấy vị tỷ tỷ của ngươi, bằng không mới sáng sớm sao lại phái người truyền lời cho ta. Nhưng nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, trong hoàng cung nguy cơ trùng trùng, ngươi cần nhớ kỹ, ngoại trừ đồ ta cho, người khác cho đều không thể ăn, hiểu chưa?"
Ta nhu thuận gật đầu.
6
Mấy ngày kế tiếp, ta cũng không gặp được Tiêu Diên.
Ta biết việc này không gấp được.
Với địa vị hiện tại của ta trong cung, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Ngày đó ta vẫn như thường ngày, thỉnh an xong liền đi Thừa Càn cung ngồi.
Lan Nguyên Sương lấy ra bánh ngọt ta thích, nhìn ta ăn.
Lúc này cung nữ đến báo, nói Tiêu Diên đến.
Ta vội vàng ném bánh ngọt quỳ xuống hành lễ.
Tiêu Diên sau khi tiến vào nhìn thấy ta, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại nhìn chằm chằm vị trí khóe miệng ta.
Ta phục hồi tinh thần lại, cầm một miếng bánh ngọt đưa cho hắn.
“Hoàng thượng, người cũng thèm bánh ngọt của quý phi nương nương sao? Vậy mấy ngày trước sao không thấy người đến?”
Lan Nguyên Sương kéo ta qua, lấy khăn tay ra lau khóe miệng ta.
“Ngươi cho rằng ai cũng thèm ăn như ngươi sao, ăn như mèo nhỏ vậy.”
Ta vẻ mặt ảo não cúi đầu.
Tiêu Diên cười khẽ một tiếng: "Không sao.”
Nói xong cầm lấy bánh ngọt ta đưa cho hắn cắn một miếng: "Ừ, quả thật không tệ.”
Một câu nói, dỗ dành hai nữ nhân.
Ban đêm ta đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác trên mặt ngứa ngáy.
Ta không mở mắt, người muốn trêu đùa ta không ai khác chính là Tiêu Diên.
Vì thế ta thuận thế ôm lấy cánh tay người nọ làm nũng: "Nhị tỷ, đừng đùa nữa, Song Nhi ngứa.”
Người nọ trong nháy mắt thân thể cứng đờ.
Ta giống như đã nhận ra không thích hợp, mở ra đôi mắt còn nhập nhèm ngủ, trong nháy mắt vẻ mặt kinh hỉ.
“Hoàng thượng, là người. Người đã lâu không tới Lưu Hoa cung của ta, các nàng đều nói Song Nhi thất sủng, tuy rằng ta không biết thất sủng là gì, nhưng tóm lại không phải chuyện tốt gì.”
Vẻ mặt Tiêu Diên có chút bất đắc dĩ: "Ngươi cũng không biết là gì, làm sao biết tốt hay không tốt.”
Ta tức giận nói:
"Lần trước người tới, phi tần trong cung đều đến Lưu Hoa cung của ta chơi, sau này người không đến, các nàng cũng không đến."
“Chỉ có quý phi nương nương không chê ta.”
Tiêu Diên hỏi: "Ngươi rất thích quý phi nương nương sao?”
Ta có chút không hiểu ý tứ trong lời này của hắn, suy nghĩ một chút, nói một câu: "Nàng rất giống tỷ tỷ của ta.”
“Tình cảm tỷ muội các ngươi rất tốt sao?” Hắn lại hỏi.
Ta cau mày suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Nói tốt cũng không tốt.”
Tiêu Diên đột nhiên vươn tay điểm lên trán ta một cái, nói: "Dám đánh đố trẫm, xem ra trẫm đã coi thường ngươi rồi.”
Không biết sao chúng ta lại đùa vui ồn ào.
Ta ỷ vào dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, linh hoạt đặt Tiêu Diên dưới thân, vươn tay dùng sức cù hắn.
Đại khái không có phi tử nào lớn mật như vậy, cũng sẽ không có người biết, đường đường vua một nước lại sợ ngứa như thế.
Tiếng cười của Tiêu Diên vang vọng cả Lưu Hoa cung.
Bỏ qua những thứ khác, hắn cười rộ lên còn rất đẹp, dường như cũng rất hưởng thụ.
Ta lại đột nhiên dừng lại.
Tiêu Diên không hiểu, chống người lên nhìn ta: "Sao vậy?”
Ta nhào tới ôm lấy hắn, nói: “Về sau người có thể bảo vệ ta không? Ta sợ chết, không muốn giống như các tỷ tỷ."
“Phụ thân nói chỉ cần ta nghe lời sẽ không có việc gì, vừa rồi ta không nên cù người ngứa, nếu không ngươi cù lại ta đi, ta có thể chịu được.”
Dứt lời ta kéo tay hắn đặt bên hông ta, dáng vẻ muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.
Ta nhất định phải quý trọng cơ hội mỗi lần gặp Tiêu Diên, nếu như ta cùng những nữ tử khác trong hậu cung giống nhau, vậy hắn sẽ không nhớ rõ ta.
Đế vương vô tình, mỗi Đế vương đều giẫm lên vô số thi thể thượng vị, có thể làm cho hắn nhớ mãi không quên nếu không có chỗ hơn người, chính là không giống người thường.
Mà thanh danh của ta vốn đã không tốt, ngay từ đầu Tiêu Diên có điều băn khoăn cũng bình thường.
Ta phải làm hết sức mình.
Chỉ thấy Tiêu Diên buông xuống một đôi mắt đen nhìn ta, bên trong tuôn ra cảm xúc ta xem không hiểu.
Hắn nói: "Song Nhi, trẫm đồng ý với nàng.”
Đáng tiếc chính là, đêm nay Tiêu Diên vẫn không làm gì ta.
Nhưng liên tiếp mấy ngày, hắn đều ngủ ở tẩm cung của ta.
Nửa đêm đến, trời chưa sáng đã đi. Như vậy Kính Sự Phòng sẽ không có ghi chép.
Có vẻ như đang bảo vệ ta.
7
Bởi vì cùng Lan quý phi thân cận, hoặc có lẽ là thấy ta ngoại trừ ăn quả thật cái gì cũng không biết, Thẩm Lưu Ly ngược lại không tới tìm ta gây phiền toái.
Nửa tháng sau, chính là ngày hội Trung thu.
Hoàng cung trên dưới đều bố trí một phen, bởi vì Tiêu Diên muốn thiết yến trong cung.
Ta thì chuẩn bị nhân cơ hội này chuồn đến lãnh cung thăm đại tỷ.
Bởi vì chỉ có ngày đó hoàng cung náo nhiệt bận rộn, tất nhiên sẽ không có người lúc nào cũng chú ý tới ta.
Tết Trung thu dù sao cũng là ngày cả nhà đoàn viên.
Buổi tối, ta ở yến tiệc lấy chút đồ ăn, lấy khăn tay bọc kỹ, theo trí nhớ đi về phía lãnh cung.
Lãnh cung ở vị trí hẻo lánh, bình thường cũng không có người quét dọn, đập vào mắt đều là một mảnh hoang vu, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng chuột kêu.
Thật ra mấy ngày nay, ta nhiều lần tới gần nơi này rồi trở về.
Trong cung nhiều người phức tạp, ta đi mỗi bước đường đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Ta không biết tiên đế vì sao phải hạ ý chỉ như vậy.
Là vinh sủng sao? Không, là trừng phạt!
Đại tỷ ở trong thời gian tươi đẹp nhất, bị nhốt ở chỗ này suốt ba năm, nhị tỷ tam tỷ chết oan, a nương ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, đây là đại nạn của Mạnh gia ta!
Ta nhất định phải nghĩ cách cứu đại tỷ ra ngoài.
Những kẻ hãm hại tỷ muội chúng ta, một người cũng đừng hòng chạy trốn!
Đại tỷ ở cung điện phía tây, ta tìm được một chỗ tường vây hơi thấp, dùng hết sức lực chín trâu hai hổ cuối cùng cũng nhảy vào.
Nhưng ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, lúc nhìn thấy đại tỷ, nàng đã ngã trên mặt đất, thất khiếu chảy máu.
Khoảnh khắc đó, chân ta như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy.
Cuối cùng ta vẫn nghiêng ngả lảo đảo bò qua.
Khi ngón tay thăm dò mũi nàng, trong nháy mắt giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
“Không, tại sao có thể như vậy?”
“Đại tỷ…”
Rõ ràng thân thể của nàng vẫn còn ấm áp, rốt cuộc là ai?
Ta ôm nàng, liều mạng dùng tay áo lau chùi vết máu trên mặt nàng, nước mắt dán ở tầm mắt của ta, máu như thế nào cũng lau không sạch sẽ.
“Là Song Nhi tới chậm, muội phải tới sớm một chút, đại tỷ, tỷ tỉnh lại... Đừng bỏ muội lại…"
"Các tỷ biết rõ Song Nhi là người vô dụng nhất, các tỷ sao nhẫn tâm bỏ lại ta…”
“Vì sao…”
Sợ gây ra động tĩnh, ta liều mạng đè nén tiếng khóc.
Cũng không bao lâu đã nghe thấy có người hướng phía bên này đi tới.
Ta nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua nến trên bệ cửa sổ, có chủ ý.
“Đại tỷ, nếu để bọn họ nhìn thấy thi thể của tỷ, nhất định sẽ biết có người tới, tha thứ cho Song Nhi, muội nhất định sẽ tra ra hung thủ báo thù cho tỷ.”
Ta đánh đổ giá nến, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, điểm tâm còn thừa trên bàn thu hút sự chú ý của ta.
Triệu chứng của đại tỷ trước khi chết, rõ ràng chính là trúng độc.
Mà những điểm tâm này giống nhau như đúc mấy ngày trước ta từng ăn… Ngay tại Thừa Càn cung.