-
Phần II
4.
Ta nhắm mắt lại bất lực nghĩ, ta cũng muốn trở thành tiểu tiên nữ ấy chứ, cho ta thêm mấy bát canh tránh thai là được rồi...
Đáng tiếc ta không đủ can đảm mở mắt, tức giận ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, ta thức dậy trong tiếng gọi gấp gáp của Tiểu Thuý.
Ta nhìn người bên cạnh, hoàng đế không có ở đó, ta tức giận, không lẽ canh tránh thai quá quý giá, hoàng đế không nỡ cho ta, liền chơi trò biến mất?
Tiểu Thuý nhìn qua rất căng thẳng, nàng nói thái hậu phái người đến.
Ta mặc quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy một ma ma đứng ở nơi đó, không hề tức giận.
"Tiểu chủ cát tường, đây là canh tránh thai do thái hậu nương nương ban cho, xin ngài uống đi, nô tỳ xin đi báo lại."
Đôi mắt ta sáng rực lên! Thái hậu nương nương cũng quá tốt quá tốt rồi!
Ta vui vẻ nhận lấy bát canh tránh thai, Tiểu Thuý và Tiểu Liên bên cạnh ta nhỏ giọng nức nở, quả nhiên nên khóc, bao nhiêu ngày nỗ lực cuối cùng cũng không uổng phí. Ta nhìn canh tránh thai rơi vãi trên mặt đất, tâm như nhỏ máu...
Ai phá hỏng việc tốt của ta vậy hả!!
"Đừng vứt đi, ta còn chưa... uống đâu." Ta tức giận hét lớn.
Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hoàng đế.
Xin lỗi, làm phiền rồi.
Ta ngoan ngoãn im lặng.
Hoàng đế che chở ta ở phía sau, nói với ma ma kia: "Nói cho mẫu hậu, nếu muốn để nhị đệ ở kinh thành bình an, thì đừng động vào người không nên động."
Ma ma không còn vẻ hung hăng như ban nãy, đáp lời tiểu hoàng đế liền vội vàng lui xuống.
Ta đang chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, đột nhiên, một bàn tay cướp lấy bát của ta, ném mạnh xuống đất.
Trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta, ta kéo kéo ống tay áo hắn, nhưng bàn tay hắn lại vung lên, không cho ta chạm vào.
Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm vào ta, vẻ dịu dàng như nước mấy tháng qua hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng như thường lệ, hắn lùi lại một bước: "Ta nghĩ bụng Hoa Nhi sao mãi không động tĩnh gì, hóa ra là uống canh tránh thai của thái hậu! Hoa Nhi lại ghét ta đến thế, không muốn cùng ta sinh con sao?"
Ta thắc mắc: "Con? Thì có liên quan gì đến ta chứ?"
"Quỳ xuống! Trẫm bình thường đã quá nuông chiều nàng rồi, mới để nàng có thái độ như vậy!" Giọng nói tiểu hoàng đế run rẩy, như đang rất tức giận.
Ta quỳ xuống, nhưng lén liếc nhìn hắn, đôi mắt đào hoa quyến rũ của hắn giờ phút này đã hơi ửng đỏ.
"Sau này Trẫm sẽ không đến nữa, ngươi ở đây đóng cửa ăn năn, khi nào suy nghĩ thông suốt thì báo cho Lý Thịnh."
Sau đó, tiểu hoàng đế phất tay áo bỏ đi.
Ta thực sự không hiểu, tiểu hoàng đế là người tốt như vậy sao lại vì những chuyện nhỏ nhặt này mà nổi giận nhỉ...
Ta chỉ muốn một bát canh tránh thai để nâng cao tu vi mà thôi, sao lại khó khăn quá vậy, ta chống tay thở dài một hơi.
Quả nhiên, sau đó tiểu hoàng đế không đến.
Ta buồn bã vô cùng, hắn là người bạn đầu tiên ta quen được ở nhân gian...
Tiểu hoàng đế không cho ta đi ra ngoài, ta cũng vui vẻ tự do.
Ta ngồi ở dưới cây hoa đào trong sân mà ngẩn ngơ.
Liền nghe thấy Tiểu Liên và Tiểu Thuý đi vào chửi bới om sòm.
"Đây không phải là đang bắt nạt người ta hay sao!" Tiểu Thuý trông như sắp khóc.
Tiểu Thuý chạy đến khóc lóc kể lể với ta, các nàng nói những người trong cung kia coi thường người khác, thấy ta không còn quyền lực nữa, nên than mang đến đều là than kém chất lượng, không cháy được lâu, đã sang đông rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Thời tiết thật sự rất lạnh, đống than cháy cũng như chưa cháy.
Ta dùng chăn gấm quấn lấy mình, nhưng vẫn không thể ngăn được cái lạnh. Ta như rơi xuống hầm băng, ý thức trở nên mơ hồ.
Trong bóng tối, ta đột nhiên cảm nhận được một nguồn nhiệt, giống như ngọn lửa đang cháy trong tuyết, ta không thể không tiến lại gần.
Bên tai vọng vang tiếng nói: "Hoa Nhi... rõ ràng là nàng trêu chọc ta trước, bây giờ lại giả vờ ngu ngơ...Ta vốn không muốn đến tìm nàng, nhưng ta thực sự rất nhớ nàng... Sao nàng không thể chịu thua một chút chứ."
Giọng nói kia dụ dỗ ta từng bước một tiến lại gần hắn, chìm đắm trong đó.
"Hoa Nhi, sau này đừng gọi ta là Hoàng thượng nữa được không... gọi ta là A Ngôn, ta... chỉ có nàng."
Ta ôm chặt lấy đống lửa, dựa vào đống lửa ngủ thiếp đi.
5.
Ngày thứ hai.
Tiểu Liên nói với ta, sáng nay, Hoàng đế phái Lý công công kiểm tra Nội vụ phủ, phát hiện bọn họ đã ăn bớt, tráo đổi than, đã đuổi tổng quản ra ngoài, hiện nay người quản lý mới được bổ nhiệm đã đến tận cửa, mang than hồng lê đỏ chất lượng cao đến. Còn tặng cho chúng ta một số đồ dùng nhỏ để giữ ấm.
Tiểu Thuý nói Hoàng đế rất quan tâm ta.
Không hiểu sao, ta lại nhớ đến ngọn lửa trong giấc mộng, cùng với những lời người đàn ông nói, phải chăng... người đó là tiểu Hoàng đế?
"Sáng nay, các ngươi có nhìn thấy Hoàng thượng không?" Ta hỏi các nàng.
"Hoàng thượng gần đây đều ở lại Dưỡng Tâm điện, hoặc là ở Triều đình, đã lâu không đến Hậu cung nữa." Tiểu Thuý nói.
Thật kỳ lạ... phải chăng tối qua thực sự lạnh quá, lạnh đến mức bị ảo giác?
Nhưng mà cũng may Tiểu Hoàng đế sáng nay phái Lý công công đi trừng trị mấy kẻ xấu xa kia, mùa đông này cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Ta ôm lấy chiếc lò sưởi khảm ngọc Yến Hàm Đào Hoa mà Tiểu Liên đưa cho ta, Tiểu Liên nói chiếc lò sưởi này là Nội vụ phủ đặc biệt gửi đến để hiếu kính.
Ta ngồi xuống xích đu trong sân.
Một chiếc lò sưởi nhỏ liên tục tỏa ra hơi nóng, khiến khuôn mặt ta đỏ bừng.
Giấc mơ đêm qua vẫn hiện rõ trong tâm trí ta, ta dựa vào dây xích của chiếc xích đu mà ngẩn ngơ.
"Bụp." Một chiếc lá rơi xuống đầu ta.
Ta ngẩng đầu, mới phát hiện có một người trên tường thành, hắn cầm một chiếc lá xanh nhìn chằm chằm vào ta.
Hình như hắn cố tình ném chiếc lá kia xuống.
"Ngươi là ai vậy?" Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nam tử này có ba phần tương tự tiểu hoàng đế, nhưng là hắn yêu cười hơn tiểu hoàng đế, trông hắn rạng rỡ hơn, nhìn có vẻ dễ gần.
"Ngươi chính là tiểu hoa đào mà hoàng thượng luôn giấu kín sao? Khuôn mặt như hoa đào, cử chỉ yêu kiều, quả thật đúng như lời người ta đồn đại." Hắn cười tươi khoe hàm răng trắng nõn, đùa nghịch lá cây trong tay.
Ta cau mày, bĩu môi nói: "Ngươi vẫn chưa nói ngươi là ai..."
"Ta? Ta là kẻ trộm hoa!" Hắn từ trên tường thành nhảy xuống.
Trong lòng ta thầm cảnh giác, ôm chặt lấy mình.
Ông thổ địa không phải nói hoàng cung là nơi an toàn nhất sao?!
“Lò sưởi này của ngươi cũng không tồi lắm, Yến Hàm Đào Hoa? Hoàng thượng thật tâm lý..."
Hắn bước từng bước lại gần ta, nhìn thấy bộ dáng ta bối rối, ngược lại cười lớn hơn.
"Ta hiểu tại sao hoàng thượng lại thích ngươi rồi, thật thú vị làm sao." Hắn ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh ta.
Ta không hiểu hắn đang nói gì.
"Ngươi cũng đừng sợ ta, theo ta nghĩ, chúng ta là đồng loại, ta sẽ không làm gì ngươi đâu, chúng ta có thể trở thành bạn bè." Hắn bỗng nhiên nghiêm túc.
Đồng loại? Ta lúc đó không phản ứng lại được, không biết là vui mừng hay ngạc nhiên.
Hắn thấy ta không nói lời nào, liền bắt đầu trò chuyện với ta.
"Ngươi trông có vẻ không vui lắm nhỉ, tiểu đào hoa. Là bởi vì bị cấm túc?" Hắn hỏi ta.
Ta thấy hắn không có ác ý, nên cũng thoải mái hơn. Đúng lúc, trong lòng có nhiều chuyện không biết nói với ai, kể với đồng loại này một chút, giải tỏa một chút, tất nhiên, tiểu đào hoa thông minh giấu đi lý do muốn uống thuốc tránh thai, ai biết sau này hắn có thể sẽ tranh thuốc tránh thai với ta không.
Hắn nghe xong, im lặng một lúc: "Ngươi không thích hoàng thượng? Không muốn sinh con cho hắn?"
Ta nhìn hắn: "Thích là gì? Còn nữa... Tại sao phải sinh con?"
Hắn cười nhẹ: "Thôi thôi, đầu gỗ." Nói xong, còn dùng quạt xếp gõ vào đầu ta.
"Hôm nay ta còn có việc, ngày mai vi sư sẽ đến truyền đạo giảng kinh cho ngươi, chuyện tình cảm là một môn học đấy..." Nói xong, hắn lại trèo lên tường thành.
"Ngươi rốt cuộc là ai nhỉ... Lúc thì là đạo tặc, lúc thì là sư phụ, thật kỳ lạ..." Ta hét lên với hắn.
Nhưng hắn cũng không ngoảnh đầu lại mà nhảy xuống tường thành.
Không thể hiểu được, ta bực bội quay về phòng.
Trong phòng còn lưu lại mùi gỗ trầm thoang thoảng, là mùi trên người tiểu hoàng đế...
Ta lắc đầu, ta chính là tiểu đào hoa, mùi gỗ có gì đặc biệt đâu, ta tự an ủi mình.
Nhưng trong đầu lại không tự chủ được mà hiện lên khuôn mặt của tiểu hoàng đế, ta đây là muốn thuốc tránh thai, nên điên rồi sao?
Ngày hôm sau, ta vẫn ở trong sân chơi đánh đu.
Tiểu yêu tự nhận là đồng loại của ta hôm qua trèo qua tường, lại xuất hiện trên tường đỏ.
“Aizzz, tiểu đào hoa, sao không bị dọa sợ?”
Ta bĩu môi, ta chính là tiểu đào hoa cực phẩm trăm năm khó gặp một lần mới hóa hình, chuyện nhỏ này sao có thể dọa được ta!
“Ngươi nếu biết ta là đào hoa rồi, vậy ngươi là chủng loại gì?” Ta chất vấn hắn.
“Ta? Có lẽ là chim ưng đi…” Hắn cười.
Ta thầm nghĩ, như thế nào sẽ có yêu tinh lại không biết bản thân là ai, ngốc nghếch thế.
“Đang thầm nghĩ gì đấy?” Hắn lại lấy quạt xếp vỗ vào đầu ta.
“Đang khen ngươi, tiểu ưng thông minh có thể giải đáp câu hỏi của ta hôm qua được không?” Ta mới đến nhân gian, cần phải học hỏi nhiều hơn là rất cần thiết.
“Tiểu ưng? Nghe khá thân thiết đấy, cái tên này không tệ, sau này cứ gọi vậy nhé.” Hắn cười sảng khoái.
Nói rồi, tiểu ưng lấy ra mấy cuốn sách từ trong lòng ngực đưa cho ta.
“Biết chữ không?” Hắn hỏi ta.
Ta tự hào gật đầu.
Trong ba năm chờ đợi hóa hình, ta thường xuyên quấn lấy ông thổ địa dạy ta đọc chữ, chỉ để một ngày nào đó có thể dùng đến.
“Thế trước tiên xem qua mấy cuốn truyện này đi, đúng như câu nói, đọc sách trăm lần nghĩa tự hiện, lúc đó không cần ta dạy, ngươi cũng có thể hiểu được bảy bảy bốn chín.”
Tiểu ưng đưa cho ta mấy cuốn truyện có nhiều thể loại, từ chuyện cô tiểu thư nhà giàu và chàng thư sinh nghèo khổ đến chuyện hiệp khách trượng nghĩa và công chúa sa cơ lỡ vận, ta xem đến thích thú.
Nhưng trong đó có một cuốn khiến ta nhíu mày.
Đó là câu chuyện về tiểu yêu rừng và hoàng đế nhân gian.
Tiểu yêu rừng lẻn vào hoàng cung muốn lừa lấy tình yêu của hoàng đế, sau đó chiếm lấy tinh khí của hắn, nâng cao tu vi chính mình.
Nhìn đến đây, ta nhíu mày.
Ta ở nhân gian xem như là lừa đảo sao... Nhưng ta cũng không muốn tinh khí của tiểu hoàng đế mà, chỉ là muốn một bát canh tránh thai thôi...
Đầu lại bị gõ nhẹ một cái: "Làm sao vậy, Tiểu Đào Hoa, đang xem gì mà khó chịu vậy?"
Tiểu Ưng lật qua trang bìa cuốn sách: "Ồ, câu chuyện về tiểu yêu và hoàng đế à, không mới mẻ gì rồi, đừng xem cuốn này nữa, đến đây xem cuốn sách nhỏ của cung nữ và hoàng đế này, bây giờ thứ ngươi cần chính là cái này."
Tiểu Ưng rút cuốn sách kia ra.
"Cuốn đó kết thúc thế nào?" Lòng ta thấp thỏm, hỏi hắn.
"Còn có thể thế nào nữa? Tiểu yêu động lòng, yêu hoàng đế rồi chứ, chỉ là cuối cùng nhân yêu khác đường, bọn họ đều chết." Tiểu Ưng cố gắng nhớ lại cốt truyện.
"! Tiểu yêu đó không phải chỉ muốn tinh khí của hoàng đế thôi sao?"
"Ngốc! Yêu quái cũng không có trái tim sao? Hoàng đế dâng trái tim cho nàng, ngay cả người vô tình nhất cũng phải hiểu chứ..."
"Tiểu chủ! Tin tốt! Mới vừa có chỉ dụ, cuối tháng là lễ mừng thọ, khắp chốn mừng vui, đến lúc đó yến hội phi tần hậu cung đều phải tham gia, cấm túc của ngài sắp được giải rồi." Tiểu Liên chạy vội đến.
Ta quay đầu lại, Tiểu Ưng đã rời đi.
Lễ mừng thọ, sinh nhật của tiểu hoàng đế, quà sinh nhật cần phải chuẩn bị thôi...
Nhưng tiểu hoàng đế dường như không thiếu thứ gì, ta suy nghĩ cẩn thận, thế thì tặng một thứ đặc biệt nhất đi.
6.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến cuối tháng.
"Tiểu chủ, mau chuẩn bị đi! Lễ mừng thọ lễ nghi phức tạp, không dậy sớm sẽ không kịp đâu!" Trong lúc ta mơ mơ màng màng, bị Tiểu Thuý và Tiểu Liên kéo dậy rửa mặt chải đầu trang điểm.
Chờ ta tỉnh dậy, đã được trang điểm chỉnh tề.
Ta mở cửa phòng, bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, một màu trắng xóa. Là một hoa đào nhỏ chưa từng thấy thế giới, thật sự bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.
“Tiểu chủ, chúng ta mau lên nào, lâu lắm rồi không ra ngoài, giờ có lẽ hoa mai ở vườn thượng uyển đã nở rồi, chúng ta đi ngang qua vừa hay có thể ngắm nhìn." Tiểu Thuý cười nói.
Ta lôi kéo các nàng hướng về phía vườn thượng uyển bước nhanh đến.
Lại không chú ý đến một đám người đang đi đến chỗ rẽ.
"A!" Nữ tử dẫn đầu hét lên.
Ta không quen nàng, nhưng lại thấy Hương Phi bên cạnh nàng.
"Lớn mật, dám làm kinh động Hoàng Quý Phi, còn không quỳ xuống!" Công công bên cạnh hô.
Hôm nay trời giá rét, trên đường đều kết tầng băng, nếu quỳ xuống chắc chắn sẽ rất lạnh.
“Nha đầu quê mùa từ nơi nào tới? Đến cả lễ nghĩa cũng không biết sao?" Nữ tử kia lạnh lùng nói.
“Đây chính là nha đầu được ban ơn trước đây! Lúc nương nương lâm bệnh, không biết nàng ta đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc hoàng thượng, được hoàng thượng sủng ái, hiện giờ thân thể nương nương khỏi hẳn, trong mắt hoàng thượng nào còn có chỗ cho nàng ta?” Hương phi ở đó thêm dầu vào lửa.
“Nếu như vậy thì cứ quỳ một canh giờ trên nền tuyết đi, một quý nhân nho nhỏ, tiệc mừng thọ của hoàng thượng thiếu một người như nàng cũng không sao." Nữ tử ăn mặc lộng lẫy phất phất tay.
Hai tiểu thái giám tiến lên muốn đè ta xuống, ta vùng vẫy.
"Tiểu chủ, chúng ta nhún nhường một chút, đừng để hỏng việc!" Tiểu Thuý ở phía sau ta thấp giọng nói.
Ta do dự, không biết phải đối phó như thế nào.
"Ồ, náo nhiệt quá! Đây là có chuyện gì?"
Hai tiểu thái giám buông ta ra, cung kính hành lễ với người đến.
Ta quay đầu nhìn lại, đó là Tiểu Ưng!
Nhưng hắn lại khác với ngày thường, hắn mặc áo bào, nhìn qua sang trọng mười phần.
Hắn nháy mắt với ta, ta biết ý mà nhắm chặt miệng.
"Vương gia, chuyện này không liên quan đến ngài, ta chỉ đang dạy dỗ một quý nhân trong hậu cung không biết lễ nghĩa mà thôi."
"Nếu là ngày thường thì thôi, nhưng hôm nay là sinh nhật hoàng huynh, nếu là xảy ra mạng người, quý phi nương nương nói... Phải làm thế nào cho phải?" Tiểu Ưng cười nói.
"Vậy nhị đệ nói, nên làm thế nào?" Quý phi cau mày.
Tiểu Ưng nhìn ta, nói: "Đưa quý nhân trở về đi."
Ta nằm ở trong phòng, nghĩ về những gì tiểu thái giám mà Tiểu Ưng phái đến vừa nói.
"Vương gia bảo tiểu chủ cứ chịu đựng một chút, quý phi là cháu gái của thái hậu nương nương, xưa nay ngang ngược vô lý, sau này có thể tránh thì tránh, đừng để nàng ta nắm được nhược điểm."
Vương gia, quý phi, thái hậu, Hương phi... Một loạt những từ này khiến đầu óc ta choáng váng, thôi bỏ đi, ta đến đây để lấy thuốc tránh thai, chứ không phải đến để đấu đá với nữ tử trần thế, chỉ tiếc là quà sinh nhật cho tiểu hoàng đế ta vẫn chưa kịp đưa đi...
Ngoài sân truyền đến tiếng cười nói, một cảnh tượng náo nhiệt.
Nhưng trong viện lạnh lẽo, có chút thê lương.
Ta gọi Tiểu Thuý và Tiểu Liên đến, cho các nàng nghỉ phép, để các nàng đi ra ngoài cùng nhau vui đùa.
Ban đầu các nàng không muốn, muốn ở lại bên cạnh ta.
Nhưng ta kiên quyết, các nàng đành phải ra ngoài.
Trong viện một mảnh yên tĩnh.
Cực kỳ giống như ba năm ta chờ đợi hóa hình.
Ba năm cũng đã vượt qua rồi, một ngày thì có sao đâu...
Ta đi vào trong phòng, lại lần nữa nằm xuống.
Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không còn những chuyện phiền lòng nữa.
Không biết đã bao lâu, cửa bị mở ra.
"Cạch" một tiếng, rất nhẹ, nhưng lòng ta phiền, ngủ nông, vẫn nghe thấy.
Ngay sau đó, một mùi hương gỗ đàn hương bay vào trong phòng.
Là mùi của tiểu hoàng đế!
Hắn ngồi ở mép giường ta, trên người còn có mùi rượu thoang thoảng.
"Thật là thua rồi, nhị đệ rõ ràng nói giận dỗi cho một cái bậc thang thì sẽ xuống mà, sao nàng lại ương ngạnh như thế, ngay cả sinh nhật ta cũng không đến..."
Tiểu hoàng đế ở bên gối ta lẩm bẩm rất lâu.
Ta lặng lẽ mở to mắt, nhìn hắn.
Lâu lắm rồi không gặp hắn, hắn vẫn giống như ngày xưa, nhưng là trên mặt có một chút hồng hào, có lẽ là uống say.
Ta nhìn hắn, hắn sau một lúc lâu mới nhìn về phía ta, chúng ta bốn mắt nhìn nhau.
Tiểu hoàng đế đứng phắt dậy, trên mặt đỏ ửng.
"Trẫm chỉ là... uống say, đi lạc vào đây, nàng đừng suy nghĩ nhiều." Nói rồi nhấc chân muốn đi.
"A Ngôn, đừng đi..."
Lâu lắm rồi không gặp tiểu hoàng đế, ta một lúc lo lắng, vô thức liền nói ra.
Tiểu hoàng đế dừng bước chân, quay đầu lại nhìn ta.
Ta nhìn hắn, trái tim đập nhanh như chớp, mặt cũng nóng đến đỏ bừng.
Chuyện trong sách nói đây là biểu hiện của rung động, ta đây hẳn là thích hắn rồi nhỉ...
"Ta thích ngươi..." Ta nhỏ giọng nói.
Tiểu hoàng đế bước tới gần ta.
Ta từ trong ngực móc ra một chiếc nhẫn ngọc bích hoa đào do tự tay mài dũa, mặt trên chạm khắc một đoá hoa đào nở rộ, đó chính là ta, bên trong có hòa tan một cánh hoa của ta.
Ta dành cả mấy đêm để lén làm nó, vốn tưởng rằng không có cơ hội tặng ra ngoài, nhưng tiểu hoàng đế lại đến.
"A ngôn, sinh nhật vui vẻ." Ta mỉm cười nói với hắn.
Tiểu hoàng đế đeo nhẫn vào tay, ôm ta vào trong lòng ngực: "Cảm ơn Hoa Nhi."
Ấm áp đã lâu bao trùm lấy ta.
“Có phải trước đây A Ngôn cũng đến..." Ta thò đầu ra, hỏi hắn.
"Biết rõ còn hỏi, Hoa Nhi phải phạt." Hắn dọa ta, nhưng mặt lại đỏ bừng.
"Đi, dẫn nàng đến một nơi." Tiểu hoàng đế nắm lấy tay ta, đi ra ngoài.
Đó là một chỗ không có người.
Mặc dù không có người, nhưng được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, cảm giác như lúc nào cũng có người giữ gìn.
"Đây là viện hồi nhỏ ta ở." Nói xong hắn đi vào trong nhà.
Chẳng mấy chốc, tiểu hoàng đế đã ra ngoài.
Trong tay có thêm một bó đuốc hoa.
Đuốc hoa trong tay hắn phát sáng, soi sáng sân tối tăm.
"Lúc còn nhỏ sinh nhật, chỉ có mẫu phi và ta ở cùng nhau. Bà liền sẽ cùng ta nhảy đuốc hoa trong sân. Giờ thì chẳng ai còn biết thói quen này nữa." Tiểu hoàng đế nhìn lên bầu trời, tràn đầy hoài niệm.
Ta ôm lấy hắn: "A Ngôn còn có Hoa Nhi, Hoa Nhi sẽ ở bên A Ngôn."
Tiểu hoàng đế vuốt ve đầu ta: "Hoa Nhi nói chuyện phải giữ lời, phải ở bên ta cả đời."
"Ừ!" Ta gật đầu thật mạnh, lúc đó ta còn không biết cả đời dài bao lâu.
Hắn đưa ta đến căn phòng mà hắn ở hồi nhỏ, bên trong bài trí đơn giản thanh nhã, lại rất ấm cúng.
"Tối nay cứ ở lại đây đi, ta không đụng vào nàng." Tiểu hoàng đế nằm xuống giường, đôi mắt nhắm hờ.
Ta tiến lại gần hắn, nhìn dung nhan nhạt nhòa của hắn, đôi môi mỏng mím chặt, không hiểu sao lại thấy thất vọng.
Có vẻ ta cũng say rồi, trái tim đập thình thịch. Nhờ ánh nến le lói, ta nhẹ nhàng hôn hắn một cái.
Vừa định rút lại, lại bị tiểu hoàng đế bắt lấy.
Hắn mở to mắt, trong mắt tràn đầy ánh sáng: "Hoa Nhi không ngoan, ta thật sự phải phạt nàng rồi."
Ta chớp chớp đôi mắt, hắn cúi người xuống.
Đào hoa ủ rượu, say hoa, cũng say lòng người.
"Hoa Nhi chính là quà sinh nhật tốt nhất của ta." Hắn thì thầm bên tai ta.