-
Phần III
10.
"Không biết."
Ta nói.
Nhạc Châu sửng sốt, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn ta: "Nàng nói gì vậy?"
Ta ngước mắt nhìn hắn, nói từng chữ một: “Ta làm sao biết một người cao quý như thế tử.”
Nhạc Châu đứng yên tại chỗ nhìn ta hồi lâu.
Rồi chợt cười:
"A Dung, nàng giận ta sao?
"Ta nghe nói hôm đó nàng cũng ở Trích Tinh Lâu.
"A Dung, ta thật sự xin lỗi nàng.”
"Những gì ta nói lúc đó đều không phải là sự thật. A Dung, nàng biết ta yêu nàng mà."
Hắn ta nói chuyện có chút không mạch lạc.
Ta chưa bao giờ thấy hắn như thế này.
Trước mặt ta, hắn luôn bình tĩnh và tự tin.
Ta im lặng nhìn hắn không nói.
Nhạc Châu đưa tay nắm lấy tay ta: “A Dung, nàng có thể quay về bên ta được không?”
Ta hít một hơi thật sâu rồi từ từ rút tay ra.
Bắt gặp ánh mắt tổn thương của hắn, ta giật giật khóe miệng.
"Ta nên gọi ngài là gì?
"Chu Nhạc, Nhạc Châu, hay là thế tử?"
Nhạc Châu: "Đều là ta, bọn họ đều là ta!"
Ta: “Nhưng ta quá ngu ngốc để phân biệt được nên ta không muốn chút nào.”
“Ta sẽ không quấy rầy ngài, cũng sẽ không cầu xin làm tiểu thiếp trong cung của ngài."
"Thế tử, ngài xứng đáng được tôn trọng."
Nhạc Châu ngẩng đầu nhìn ta, mỗi hơi mấp máy, hồi lâu không nói được lời nào.
Đoàn Thành tự nhiên vòng tay qua eo ta, kéo ta đi.
"Nhạc thế tử, vị hôn thê của ta hình như có chút không vui vì ngài."
"Xin thứ lỗi."
Ta để Đoàn Thành bế ta ra hành lang.
Nhạc Châu cuối cùng cũng có phản ứng.
Hắn ta đuổi theo được vài bước thì vô tình bị vấp ngã.
Chiếc áo gấm của hắn dính đầy bụi, nhìn thật thê thảm.
Ta vẫn không nhìn lại.
11.
Trong bữa tiệc, ai cũng đều uống.
Đoàn Thành tiếp rượu một cách thành thục.
Khi nhắc đến ta, hắn không hề né tránh mà chỉ cười giải thích.
"Tô tiểu thư đã cứu ta một mạng. Ta rất thích nàng ấy, thật may mắn khi cưới được nàng."
Hắn nói một cách bình tĩnh đến mức ta gần như tin vào điều đó.
Những người xung quanh ngoài mặt chúc mừng hắn, nhưng phần lớn đều thở dài.
Tai ta rất thính và có thể nghe thấy tiếng thì thầm của họ.
“Đáng tiếc cô nương này xuất thân thấp kém, tướng quân chưa chắc có thể giúp được gì cho nàng ta.”
“Nghe nói Tống thái phó vốn định tác hợp cháu gái của mình với tướng quân, hiện tại xem ra tướng quân đã chịu thiệt lớn rồi.”
Nhìn đi, đây chính là bản chất của con người.
Trong mắt những vị quan lớn này, hôn sự chỉ là bước đệm để quãng đời còn lại suôn sẻ hơn.
Tình cảm là thứ vô dụng nhất đối với họ.
Vì thế ta có thể hiểu được suy nghĩ của Nhạc Châu.
Nhưng Đoàn Thành...
Ta lặng lẽ quay đầu lại nhìn hắn, hắn đang nâng ly uống rượu, khá kiêu ngạo.
Hắn đã nghĩ gì chứ?
Ta không thể đoán được.
Ta không ngờ hắn sẽ quay lại và nhìn ta một cách mất phòng bị.
Ta hoảng hốt nhìn đi nơi khác và sau đó nghe thấy tiếng cười khúc khích của hắn.
“Bây giờ nàng là vị hôn thê của ta, muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái."
"Trong những người ở đây, nàng mới là người có tư cách nhất."
Ta cúi đầu, khuôn mặt có chút ấm áp, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta không muốn nhìn.”
Đoàn Thành đặt ly rượu xuống, cười đến run cả vai.
Có người ở bên cạnh chú ý: “Sao tướng quân lại vui như vậy?”
Đoàn Thành xua tay: "Không có gì, không có gì."
Nhưng khi quay lại và nhìn thấy ta, hắn lại mỉm cười.
Hắn thay đổi nhanh tới mức khiến mọi người choáng váng.
Họ cười đáp: "Tướng quân và Tô tiểu thư có mối quan hệ thật tốt. Chung ta thật sự ghen tị với hai người đó."
Mọi người đều cười trừ một người.
Vị trí của Nhạc Châu tình cờ đối diện với bọn ta.
Trong suốt bữa tiệc, hắn uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Đôi mắt hắn ta đang nhìn về phía bọn ta mà không bị cản trở.
Ngồi cạnh Đoàn Thành, ta có cảm giác như đang ngồi trên kim châm.
Thật khó để sống sót đến khi bữa tiệc kết thúc.
Đoàn Thành kéo ta ra ngoài.
Từ xa, ta đã thấy Nhạc Châu đẩy đám đông sang một bên và đi về phía này.
Nhưng chưa kịp đến nơi thì hắn đã bị chặn lại.
Duẩn vương uy nghiêm giơ tay tát vào mặt hắn, quát: “Về phủ ngay!”
"Ngươi ở đây chỉ thêm xấu hổ!"
Sau khi mắng Nhạc Châu xong, ông ấy quay lại nhìn ta.
Cái nhìn đó không được thân thiện chút nào.
Cứ như thể ta là yêu tinh tai hại đã biến nhi tử của ông ấy thành ra thế này.
Đoàn Thành bình tĩnh chặn trước mặt ta.
Trên mặt hắn không có nụ cười nào khi bắt gặp ánh mắt của Duẫn vương.
“Nghe nói quy tắc là điều quan trọng nhất đối với hoàng tộc, nhưng hôm nay có vẻ thế tử cũng chỉ có vậy.”
"Nhạc thế tử hôm nay đã nhiều lần xúc phạm vị hôn thê của ta, mong vương gia sẽ dạy dỗ lại ngài ấy sau khi về phủ."
Sau đó, Đoàn Thành không quan tâm đến hai cha con họ mà kéo ta lên xe ngựa.
…
Ngồi trong xe ngựa, không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Đoàn Thành dựa vào thành xe, nhắm mắt một nửa, nhìn có vẻ hơi say, nhưng vẻ mặt vẫn như thường.
Ta nhìn hắn một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Đoàn Thành: "Hả?"
"Sao ngươi lại nói ta là vị hôn thê của ngươi?"
Đoàn Thành quay đầu liếc nhìn ta: “Lý do rất nhiều, chỉ là ta không thể chịu nổi bộ dáng đáng ghét của Nhạc Châu.”
Ta nhìn hắn hỏi: "Ta thắc mắc, ngươi và hắn ta có mối thù gì vậy?"
"Đến mức ngươi dùng chính hôn sự của mình để trả thù hắn ta."
Đoàn Thành ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn ta: “Mối thù này khá lớn.”
“Giống như báu vật mà ta vốn trân trọng trong lòng đột nhiên có một ngày bị hắn ta lấy đi, hắn đối xử với nàng ấy một cách tùy tiện, để lại vết sẹo cho nàng, rồi lại tùy tiện vứt bỏ nàng.”
Ta ngước lên nhìn hắn một cách sắc bén.
Ta mơ hồ cảm thấy hắn đang có ý gì đó.
Thấy ta ngơ ngác, khóe miệng hắn giật giật.
"Tô Dung, nàng vẫn chưa nhận ra ta à."
Hắn nắm lấy tay ta, kéo tay áo ta lên.
Vết sẹo trên cổ tay thật gớm ghiếc và xấu xí.
Ta vô thức muốn rút tay lại nhưng Đoàn Thành đã giữ chặt.
Hắn dùng ngón tay cẩn thận xoa xoa vết sẹo, vẻ mặt phức tạp: “Vết sẹo này là do ta để lại.”
Ta mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, ký ức bấy lâu nay ẩn giấu trong đầu giờ phút này hiện ra.
"Là chàng?"
12.
Ta nhớ đó là mùa đông mười hai năm trước, lúc đó ta mới mười tuổi đi câu cá với cha.
Lại cứu được một cậu bé đang hấp hối khỏi làn nước lạnh cóng.
Mặt hắn xanh xao vì lạnh nên ta đã đưa hắn về nhà, nấu canh gừng và nhóm lửa để sưởi ấm cho hắn.
Cha ta nói rằng ông sẽ không thể sống sót nếu gặp trường hợp như vậy nhưng cậu bé đã may mắn sống sót.
Cậu bé hình như bị đau họng nên im lặng vì thế ta thường nói chuyện một mình với cậu ấy.
Hắn chống lại sự tiếp cận của ta và thường trốn trong nhà khóc một mình.
Lúc đó ta đã nghĩ, tại sao người này lại khó chịu như vậy?
Sau đó, người trong triều đình đến lục soát từng nhà.
Thứ người đó cầm trên tay là bức chân dung của cậu bé ấy.
Ta đưa cậu bé trốn trong hầm.
Có người đoán, hắn vốn là con trai của gia nô trong một gia đình giàu có nhưng lại bị buộc tội trộm đồ của gia đình chủ.
Hắn ta không chỉ giết cha mẹ đã ngăn cản hắn mà còn làm bị thương thiếu gia gia đình chủ nhân.
Họ nói cậu bé là một kẻ giết người tàn ác.
Ta nhìn thiếu niên đang ôm chân run rẩy trong góc, lùi lại một bước.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt hơi đỏ lên, trong mắt lóe lên tia phức tạp.
Hắn cắn chặt môi để ngăn bản thân không bật khóc.
Ta sợ bổ khoái phát hiện nên đã nhanh chóng lấy tay bịt miệng cậu ấy lại.
Cậu bé cắn cổ tay ta.
Lúc đó ta nghĩ, thiếu niên này đúng là một con sói mắt trắng.
Cha không muốn giữ hắn lại nữa.
Buổi sáng hắn rời đi, ta chạy ra khỏi nhà và đưa cho hắn hai quả trứng.
"Ta đi Mạc Bắc.”
"Ta nghe nói nhiều người không có nơi nào để đi đã đến đó."
Thiếu niên rời đi, đi được một quãng đường dài, hắn quay lại nhìn ta.
Đôi mắt sáng của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc với ta.
Suy nghĩ hiện về, ta nhìn Đoàn Thành trước mặt.
Khuôn mặt của hắn cứ trùng lặp với cậu bé trong ấn tượng của ta, và cuối cùng đã trở thành cùng một người.
Đoàn Thành chậm rãi hạ tay áo ta xuống, cẩn thận vuốt phẳng chúng.
"Ta nghe lời nàng, đi tới Mạc Bắc nhập ngũ.”
"Mạc Bắc rất khắc nghiệt, chiến trường rất nguy hiểm, ta đã giữ mạng mình hết lần này đến lần khác trên chiến trường.”
"Ta từng bước leo từ một binh sĩ vô danh lên vị trí tướng quân."
Hắn ngước mắt lên: "Những binh sĩ đóng quân ở Mạc Bắc không được phép quay lại kinh thành cho đến khi được triệu tập."
"Vì vậy ta đã đợi suốt mười năm."
Ta nhìn hắn, không nói nên lời hồi lâu.
Đoàn Thành cười nói: “Tô Dung, nàng đúng là rất thích thu nạp người qua đường đó.”
…
Trở lại phủ tướng quân, Đoàn Thành đích thân đưa ta quay lại viện.
Trước khi rời đi, hắn đứng ở cửa sân đơn giản nói: “Về phần vị hôn thê của ta, nàng có thể suy nghĩ.”
"Chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời."
Sau khi Đoạn Thành đi rồi, ta lại ngửa đầu lên giường nhìn chằm chằm lên mái nhà, trong đầu cảm thấy hỗn loạn.
Suy nghĩ quá nhiều, cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, không bao lâu ta liền dần chìm vào giấc ngủ.
13.
Ta bị đánh thức bởi một cú sốc.
Khi mở mắt ra, ta thấy mình đang ở trong một chiếc xe ngựa với tay và chân bị trói.
Ta vô thức vùng vẫy, thậm chí còn không nhận thấy trong xe ngựa còn có một người khác.
Nhạc Châu ôm chặt ta từ phía sau.
“A Dung, A Dung, đừng nhúc nhích nữa.”
Ta cắn vào cánh tay hắn, Nhạc Châu hừ lạnh.
Ta không buông ra cho đến khi miệng đầy mùi máu.
"Ngươi muốn làm gì?"
Thấy ta không còn vùng vẫy nữa, Nhạc Châu chậm rãi buông tay ra, cười khổ nói:
"Làm những gì ta có thể làm?”
"A Dung, tạm thời ngươi không tha thứ cho ta cũng không sao, ta có thể đợi ngươi.”
"Nhưng ngươi không thể ở lại cùng Đoàn Thành, hắn là một người giết người không chớp mắt, ngươi sẽ gặp nguy hiểm!"
Ta nhìn mặt hắn ta, cười khẩy: “Theo ta thấy, ngươi nguy hiểm hơn hắn rất nhiều.”
Nhạc Châu nhìn ta, biểu cảm trên mặt dần dần biến mất.
Giọng nói của hắn trở nên trầm hơn: “Nếu ngươi không tin ta thì ta sẽ để ngươi tận mắt nhìn thấy.”
Không biết từ khi nào chiếc xe đã dừng lại.
Nhạc Châu đưa ta ra khỏi xe, dùng một mảnh vải bịt miệng ta lại.
Ta bị kéo vào một căn phòng.
Sau khi mở cửa tầng hầm, đi được một lúc trước mặt đột nhiên vang lên tiếng hét của một nam nhân.
Ta dừng lại không muốn đi xa hơn.
Nhạc Châu cưỡng chế kéo ta về phía trước.
Cho đến khi phía trước trở nên rõ ràng, hắn mới kéo ta sang một bên trốn, giữ chặt cơ thể không cho ta cử động.
Nhìn đâu cũng thấy máu.
Có một số xác chết nằm bên cạnh họ.
Ta kinh hoàng nhìn về phía trước, toàn thân run rẩy.
"Cứu cứu mạng!"
Có ai đó vấp ngã từ phía trước.
Nói đúng hơn là chạy trốn.
Có người từ phía sau cầm kiếm tiến lên từng bước một.
Nam nhân ấy ngã xuống đất, sợ hãi quay lại, liên tục cầu xin sự thương xót: "Tha mạng, tha mạng!"
"Tướng quân, xin tha cho ta!"
Vị tướng mà hắn ta đang nói đến đã ở trước mặt hắn, ánh nến mờ ảo chiếu sáng nửa khuôn mặt.
Đó là Đoàn Thành.
Người hắn đầy máu, giống như diêm la từ địa ngục.
Nam nhân kia dù có khóc lóc van xin thế nào hắn cũng dường như không nghe thấy.
Chỉ từ từ giơ thanh kiếm trong tay lên và đâm nó thật mạnh trước đôi mắt kinh hoàng của Nam nhân kia——
Đầu hắn rơi xuống.
Ta nhắm chặt mắt lại.
Dòng máu ấm dường như bắn tung tóe lên mặt ta.
Nhạc Châu tâm tình vui vẻ đưa tay lau cho ta.
Thì thầm vào tai ta: “A Dung, đi với ta đi.”
Môi ta khẽ động, Nhạc Châu sửng sốt một lát: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn tiến lại gần hơn, ta nhân cơ hội này dùng đầu mình đụng vào đầu hắn.
Nhạc Châu đau đớn, vô thức lùi lại một bước.
Ta thoát khỏi sự kiềm chế, ném mình về phía trước và ngã xuống đất.
m thanh đó thu hút sự chú ý của Đoàn Thành,hắn ngẩng đầu nhìn.
Nhạc Châu sửng sốt muốn kéo ta lại, nhưng tay chưa kịp chạm vào ta thì một đoạn ống tay áo đã bị trường kiếm chém đứt.
Đoàn Thành đưa tay bế ta lên, bảo vệ ta ở phía sau.
"Nhạc thế tử, chuyện này là sao?"
Đoạn Thành dùng tay trái bảo vệ ta, tay phải cầm kiếm, giọng nói không chút ấm áp.
Ý định giết chóc vẫn còn đó.
Nhạc Châu nhìn hắn rồi không tự chủ mà lùi lại.
Ta nhìn hắn một cách kiên định.
Ánh mắt Nhạc Châu đảo qua đảo lại giữa ta và Đoàn Thành.
Cuối cùng, hắn vừa khóc vừa cười.
"Được rồi hay, hay lắm."
"Tô Dung, ngươi thà tin hắn còn hơn tin ta."
Ta bật cười:
"Tin ngươi?"
"Trước đây ta đã tin ngươi, nhưng chuyện gì đến với ta đấy?”
"Sự tin tưởng của ta dành cho ngươi đã trở thành thứ mà ngươi dùng để khoe khoang với người khác và sự tin tưởng của ta dành cho ngươi đã trở thành vũ khí sắc bén nhất để đâm ta."
"Nhạc Châu, ngươi nghĩ ta còn có thể tin ngươi sao?"
Nhạc Châu nhìn ta rồi ngừng nói.
Giờ đây, ta cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
"Nhạc Châu, ngươi không hề yêu ta.
“Thứ ngươi yêu chỉ là cảm giác được yêu. Người ngươi yêu từ đầu đến cuối đều là chính bản thân ngươi."
"Rồi sao? Ngươi bắt đầu hối hận sau khi ta rời bỏ ngươi à?
"Ngươi hối hận cái gì?”
"Ngươi hối hận vì sao không giấu kỹ hơn. Ngươi hối hận vì sao lại bất cẩn như vậy, để ta điều tra ra được?"
Hẳn là vì bị ta nói trúng tim đen, Nhạc Châu tức giận gầm lên: "Câm miệng! Đừng nói nữa!"
Ta không nhịn được gầm lên với hắn:
"Ngươi luôn coi thường ta để thể hiện sự cao thượng của mình!”
"Nhạc Châu! Ngươi là đồ đạo đức giả! Đồ ác nhân!"
"Nhạc Châu, ngươi làm ta cảm thấy quá buồn nôn."
Ta thấy tội nghiệp cho hắn.
Hắn thật thảm hại.
Trước đây ta cũng đã đau khổ như vậy.
14.
Khi ta quay lại thì trời bắt đầu mưa.
Những hạt mưa rơi xuống nóc nhà khiến người ta cảm thấy bất an.
Đoàn Thành ngồi cách xa ta.
Hắn nói sợ máu trên người sẽ làm bẩn quần áo của ta.
"Nàng có sợ ta không?"
Hắn hỏi.
Ta gật đầu thành thật.
Đoàn Thành trầm mặc một hồi, mới nói: “Xem ra ta vẫn chưa nói với nàng về chuyện của ta.”
"Mười năm trước, ta đau họng không nói được. Cảm ơn nàng đã tin tưởng ta."
Ta bĩu môi:
"Ta biết ngươi bí mật giúp cha ta."
"Ta thấy ngươi lén lút đi săn trong núi, sau đó đem đồ vật đặt trước cửa nhà ta."
“Đoàn Thành, người biết báo đáp ân nghĩa sẽ không phải là người xấu.”
Đoàn Thành cúi đầu, cuối cùng cười lên.
"Ta đã nghĩ ta giấu rất tốt đó."
Bên ngoài mưa rơi lộp độp, hắn kể cho ta nghe về tuổi thơ của mình.
Hắn nói chậm nhưng ta chăm chú lắng nghe.
Hắn kể, hắn từng làm việc cho một doanh nhân giàu có ở kinh thành.
Phụ mẫu hắn đều là gia nô của gia đình này.
Trước khi mười ba tuổi, cuộc sống hắn vẫn yên ổn, tuy cuộc sống nghèo khó nhưng gia đình lại hòa thuận.
Tai nạn ập đến vào ngày sinh nhật thứ mười ba của hắn.
Có vị khách tới nhà thương gia, vị khách này say rượu cưỡng bức mẹ Đoàn Thành...
Mẹ của Đoàn Thành không chịu nổi nhục nhã nên sáng sớm hôm sau đã ném mình xuống giếng.
Cha hắn đau khổ, đến gặp gia chủ đòi lại công đạo.
Để che giấu cho vị khách ấy, gia chủ đã đánh chết cha hắn.
Đoàn Thành chứng kiến toàn bộ quá trình, liều mạng trốn thoát.
Nhưng hắn lại bị buộc tội giết phụ mẫu...
Hắn đã chịu đựng gian khổ nhiều năm như vậy, bây giờ trở về kinh thành, việc đầu tiên hắn muốn làm chính là báo thù.
Cuộc báo thù vốn bị trì hoãn hàng chục năm nay đã được Thánh thượng ngầm chấp thuận.
Giọng nói của Đoàn Thành vô cùng bình tĩnh: “Những người ta giết đều là kẻ thù của ta.”
"Ta không bao giờ hối hận."
Vẻ mặt hắn bình thản nhưng chỉ hắn mới biết chặng đường này đau đớn đến nhường nào.
Ta không đủ tư cách để bình luận.
Không ai có đủ tư cách ngoại trừ hắn.
…
Về đến nhà, trời mưa to hơn.
Đoàn Thành dùng áo choàng che cho ta kĩ lưỡng.
Khi tiễn ta trở lại sân, hắn nói: "ta xin lỗi."
Ta sửng sốt một lúc: “Về chuyện gì?”
Trên mặt Đoàn Thành vẫn còn vết nước, tóc trên trán cũng ướt đẫm.
Hắn cụp mắt xuống nhìn ta: “Trước đây ta đã nói sẽ bảo vệ nàng, nhưng tối nay ta đã để nàng phải hoảng sợ.”
"Ta nên xin lỗi nàng."
Ta lắc đầu:
"Về chuyện đó, ta đã làm phiền ngươi rồi."
"Ta chưa từng nói lời cảm ơn với ngươi."
"Đoàn Thành, cảm ơn."
15.
Nghe nói Duẩn vương bệnh nặng, nằm trong phòng mấy ngày mà không khỏi.
Lúc này, chiến tranh ở Mạc Bắc ngày càng khốc liệt, khi chiếu chỉ được truyền đến phủ tướng quân, ta đang dùng bữa với Đoàn Thành.
Sắc lệnh của triều đình tuyên bố rằng người Tây Mãn và người Di cùng nhau tiến hành một cuộc tấn công vào Gia Dục Quan ở Mạc Bắc.
Lượng lớn binh sĩ đang đến gần.
Nếu Gia Dục Quan bị phá vỡ, Mười ba tỉnh Mạc Bắc coi như xong.
Thánh thượng lệnh cho Đoàn Thành triệu tập binh sĩ, ba ngày sau lập tức lên đường.
Đoàn Thành còn chưa ăn xong đã vội vàng rời đi.
Hắn đã biến mất trong hai ngày sau đó, ta ngồi trước cửa nhà đợi cả đêm mà vẫn không đợi được.
Khi ta gặp lại hắn, đã là sáng sớm ngày thứ ba, hắn từ bên ngoài trở về, người phủ đầy bụi.
Khi nhìn thấy ta ngủ quên ở hành lang, hắn vô thức bước chậm lại.
Hắn cởi áo choàng và cẩn thận khoác cho ta.
Động tác thật nhẹ nhưng vẫn làm ta tỉnh giấc.
“Đoàn Thành.” Ta nhìn hắn.
Đoàn Thành cụp mắt nhìn ta: “Sao nàng không quay lại ngủ đi.”
"Đang đợi chàng."
Ta hỏi hắn: "Khi nào sẽ rời đi?"
Đoàn Thành trầm mặc một lát, trầm giọng nói: “Hai canh giờ nữa.”
Ta không nói gì, chỉ lấy mặt dây chuyền ngọc từ trong tay áo ra, đưa cho hắn:
"Chàng từng nói ta có thể dùng ngọc bội này để khiến chàng đáp ứng một điều kiện của ta."
Đoàn Thành ngẩng đầu nhìn.
Ta đứng dậy, nhón chân và vòng tay qua cổ hắn.
"Chàng nhất định phải sống sót trở về."
Đoàn Thành lần đầu tiên do dự: "Ta..."
Ta ngắt lời: “Bây giờ mọi người trong kinh thành đều biết ta là vị hôn thê của chàng.”
"Đoàn Thành, nếu không thực hiện được điều này, chàng phải chịu trách nhiệm."
…
Khi Đoàn Thành dẫn quân ra khỏi thành, ta lên tháp tiễn hắn.
Nhìn bóng lưng dần dần biến mất ở cuối con đường, ta thu ánh mắt lại.
Khi ta quay lại, Nhạc Châu đang đứng cách đó không xa đang nhìn ta.
Ta đi thẳng qua hắn ta.
"Trận chiến này rất nguy hiểm, Đoàn Thành khả năng không thể sống sót trở về."
Ta ngập ngừng: “Vậy à?”
Nhạc Châu nắm lấy cánh tay ta nói: “Ta sắp thành hôn, là cháu gái của Tống Thái phó, nàng ấy là người hiểu biết và nhạy cảm nhất mà ta từng gặp.”
"Tô Dung, chỉ cần nàng mở miệng, ta liền đi nói cha ta đón nàng vào phủ."
Ta cười: “Làm tiểu thiếp à?”
Nhạc Châu: "Ta có thể bảo vệ nàng! Tại sao nhất định phải lựa chọn Đoàn Thành kia!"
Ta hất tay hắn, bước xuống tòa thành mà không ngoảnh lại.
Ta để lại câu cuối cùng.
“Bởi vì ta tin tưởng chàng ấy.”