-
Chương 2
04.
Chủ nhật, tôi trở lên núi lúc hơn bốn giờ.
Khoái Khoái Lạc Lạc đang lót thảm dã ngoại, ngồi đọc sách trên bãi cỏ.
Khoái Khoái thấy tôi từ đằng xa, vừa sủa vừa chạy đến mừng.
Lạc Lạc thấy vậy cũng đứng lên, vứt cả sách chạy tới.
Chị Vương đứng sau lưng tụi nó, mặt không hề vui.
Từ cuối tuần trước, tôi đã thấy chị Vương tính khí thất thường, dường như không quá thích tôi chơi với Khoái Khoái Lạc Lạc quá nhiều.
Này cũng là chuyện bình thường, tôi cũng không thèm để ý, chào một tiếng rồi về phòng cất đồ trước.
Khoái Khoái quấn lấy chân tôi không chịu bỏ ra, nó theo sau mông tới cửa phòng tôi luôn, còn Lạc Lạc bị chị Vương kéo lại.
Lúc tôi ra khỏi phòng, nghe loáng thoáng chị Vương dạy Lạc Lạc: "Cậu chủ, thân phận của cậu là gì, nó là một đứa làm công ăn lương thôi, cậu đừng có thân với nó quá!"
Lạc Lạc hét rất to, mắng chị Vương: "Tôi ghét mấy người! Chỉ có cô giáo Tiểu Lam chịu chơi với tôi! Cô giáo mấy người kiếm về lúc trước không ai dẫn tôi đi chơi, mấy con chó lúc trước cũng vậy. Có mỗi cô Tiểu Lam là chơi với tôi thôi, còn chơi với Khoái Khoái nữa. Tôi sẽ chơi với chị ấy và Khoái Khoái!" Nói rồi đẩy chị Vương rất mạnh, chạy ra ngoài.
Tôi thấy chị Vương sắp đập đầu vào tường, vội đến đỡ sau lưng, đang định an ủi.
Thì chị ta quay đầu, hung hăng liếc tôi, không nói không rằng bỏ vào phòng bếp.
Lời của tôi còn kẹt trong miệng, trong lòng cũng không vui.
Suy nghĩ của chị Vương quá cổ hủ, cũng không phải công tử thư hương thế gia cổ đại gì, làm gì có chuyện phân biệt giai cấp như vậy?
Tối đó, tôi nghĩ nên lấy việc ban chiều ra giáo dục Lạc Lạc.
Tôi nói với nó dù có giận cỡ nào cũng không được đẩy người khác.
Nó còn ngây thơ hỏi tôi: "Người có thân phận thấp hèn cũng không được đẩy ư?"
Tôi giải thích với nó, con người không chia ra thấp hèn hay cao sang gì hết, có người tuy rằng không giàu có, nhưng họ dựa vào hai bàn tay mình làm việc chăm chỉ, như vậy cũng không hề thấp hèn.
Nhưng nó lại nói với tôi: "Cô Tiểu Lam, cô nói sai rồi. Ba ba nói, cô với thím Vương là người có thân phận thấp hèn, trời sinh đã thấp hơn con một bậc, là nô lệ trời sinh, là súc vật trời sinh."
Tôi ngây ngẩn cả người.
Không ngờ một người nhìn có vẻ lịch sự, tôn trọng người khác như ông Trương lại có tư tưởng thế này.
Còn quá đáng hơn là giáo dục con mình cái khái niệm như vậy.
Có lẽ cảm giác được tôi bất ổn, Lạc Lạc sốt ruột dựa vào người tôi, đưa bàn tay nhỏ bé lên sờ sờ mặt tôi: "Cô ơi, trong mắt con cô không phải người như vậy. Cô không phải đâu."
Tôi hít sâu một hơi, không nói gì.
Tuy đã lường trước công việc gia sư kiêm luôn bảo mẫu này sẽ không được người khác tôn trọng, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng bị một đứa nhỏ nói thẳng mặt như vậy, lời nói còn rất khó nghe, tôi vẫn thấy khó chịu.
Kể cho xong hai câu chuyện cổ tích, tôi đóng cửa phòng Lạc Lạc, thở một hơi thật mạnh.
Về phòng, tôi buồn đến ngủ không được.
Tôi biết mình như vậy có hơi overthinking, kiếm được tiền còn ra vẻ.
Việc này không thông qua người khác giới thiệu, có thể nghỉ ngang bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi vẫn phải làm, vì tiền.
Lại nhớ tới câu cuối của Lạc Lạc, tôi cho rằng vẫn có thể.
Lạc Lạc chỉ là một đứa nhỏ, là một trang giấy trắng tinh tươm, quan niệm sai lầm của em ấy vẫn có thể sửa lại.
Cho nên, sau hôm đó tôi càng cẩn thận dạy dỗ em ấy hơn.
05.
Tuần thứ hai, bọn tôi dạy Khoái Khoái tâng bóng bằng đầu.
Sau đó Khoái Khoái Lạc Lạc vào chung một đội, đấu bóng chuyền với tôi, chơi mãi đến khi trời tối mới vào ăn cơm.
Vừa vào nhà đã gặp chị Vương mặt mày tối sầm.
Tôi với Lạc Lạc ngừng cười, Khoái Khoái cũng không dám quẫy đuôi nữa, hai cái lỗ tai cụp hết ra sau, cúp đuôi lủi thủi ngồi vào cái bàn lùn bên cạnh.
Chúng tôi chơi đến đói meo, mùi đồ ăn trên bàn cứ xộc thẳng vào mũi.
Chị Vương không đi chỗ khác như bình thường, mà đứng cạnh bàn ăn nhìn chằm chằm bọn tôi.
Tôi mời chị ấy ăn cùng, nhưng không được.
Chị ta lại vẫn cứ không đi, đứng lù lù ngay đó nhìn bọn tôi.
Tôi biết, chị ta không vui khi thấy tụi tôi chơi đùa vui vẻ với nhau.
Tôi cũng bực, ai cũng làm công ăn lương thôi, xem thường ai vậy.
Tôi cũng ngẩng lên nhìn thẳng mặt chị ta, hai tầm mắt giao nhau giữa không trung.
Chị ta thua cuộc, không nhìn tôi nữa mà qua bên kia dày vò Khoái Khoái.
Than thở: "Cái con chó này, có biết việc của mày là gì không? Mày là chó chăn cừu, ngày nào cũng không lo chăn cừu mà cứ chơi cái gì đâu không."
Khoái Khoái đói meo cả bụng, nhìn theo cái thau, nước dãi chảy ròng ròng.
Chị Vương vừa nói vừa không cho nó ăn, nó gấp muốn chec.
Thế nên nó hung hăng gâu gâu với chị Vương, chị ta tức không chịu nổi, t..át lên đầu nó một phát.
Tôi có hơi xót Khoái Khoái, nhưng nói cho cùng thì nó cáu ăn cũng là sai.
Chị Vương lại đứng lên, trút hết l..ửa giận lên đầu tôi.
"Cô xem cô chiều nó thành cái gì rồi! Đừng có nghĩ mình làm thân với cậu chủ và con chó này là được, tôi nói cô biết, tôi làm ở cái nhà này mấy chục năm rồi..."
Tôi muốn cãi lại, nhưng vẫn hít sâu mấy hơi, nhịn xuống.
Tôi biết, nếu muốn làm việc yên ổn ở đây thì không nên cãi nhau với người ta.
Chị Vương thấy tôi không lên tiếng, dạy càng hăng:
"Khuyên cô một câu, dắt chó đi dạo thường xuyên đi, nhìn cô hơi mập đó."
"Ông chủ mà thấy cô như vậy sẽ không vui đâu."
"Cô biết không, chó sinh ra là để chăn cừu, để chạy thôi."
Tôi hết nói nổi, dáng người của tôi liên quan gì đến chó.
Còn nữa, chị Vương cứ nghĩ chăm chó là phải dẫn nó đi dạo suốt ngày, nhưng thật ra chơi với nó cũng vậy thôi.
Tôi còn chưa kịp giải thích, Lạc Lạc đã lên tiếng.
Chắc là giọng chị Vương lớn quá, làm em ấy sợ.
Giọng của thằng bé sắc bén vì kích động: "Ở đây không có cừu! Tôi không cần Khoái Khoái chăn cừu!"
"Tôi ghét bà! Tôi sẽ nói ba ba không cho bà ở đây nữa!"
"Bà nghĩ bà là ai, bà còn không bằng mấy con cừu ba tôi nuôi nữa!"
Lúc này chị Vương mới chịu im, phẫn nộ liếc tôi một cái, vùng vằng xách khăn bước ra ngoài.
06.
Vào một buổi tối tuần thứ ba, lúc dém chăn cho Lạc Lạc, tôi thấy thằng bé chảy nước miếng ướt hết cả gối.
Còn lẩm bẩm nói mớ: "Con muốn ăn thịt cừu..."
Tôi bật cười, ngồi xuống giường xoa nhẹ đầu thằng bé.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, tôi không gọi Lạc Lạc mà vào bếp trước, định nói chị Vương mua thịt cừu về ăn.
Mặt chị Vương lại rất khinh bỉ nhìn tôi: "Nhà ông chủ không bao giờ ăn thịt cừu bình thường."
Tôi nghĩ kỹ lại, hình như đúng vậy thật, mấy loại thịt chị Vương làm chưa bao giờ xuất hiện cừu.
Cả thịt sống cho Khoái Khoái ăn cũng có đủ gà, vịt, heo, bò, cá ngừ, còn có cả thịt nai. Nhưng trừ lần đầu tiên ra thì tôi chưa từng thấy thịt cừu.
Mặt chị Vương rất hãnh diện, giống như chị ta biết một chuyện mà tôi không biết, nên thấy đã hơn tôi một bậc, nói tiếp: "Mỗi tháng, ông chủ sẽ tự tay giec một con cừu mình nuôi, tự nấu. Có lần còn cho tôi nếm thử. Cái hương vị đó, cả đời này cô cũng không tưởng tượng nổi đâu."
Nói xong, chị ta âm u cười với tôi: "Con cừu nào không ngoan, sẽ bị giec."
"Mà ở đây đâu có nuôi cừu."
Tôi vừa dứt lời, đã thấy Lạc Lạc tự tỉnh, đang chạy khắp nơi tìm tôi.
Thằng bé bỗng xông tới như một con bò tót, đâm vào người chị Vương.
Chị Vương lớn tuổi rồi, eo bị đụng mạnh nên rên lên: "Ối!"
"Lạc Lạc, không được hỗn như vậy!"
Không hiểu sao Lạc Lạc rất không vui, gương mặt nhỏ nhắn rất tức giận, lớn giọng với chị Vương: "Mấy người không được nói tới chuyện ăn thịt cừu!"
Tôi chọt chọt quai hàm đang căng chặt của nhóc ấy: "Hôm qua cô nghe con nói mớ đòi ăn thịt cừu, còn chảy nước miếng. nên mới nói thím Vương làm thịt cừu cho con đó."
"Tôi không muốn ăn thịt cừu!" Lạc Lạc lại hét lên, nhưng không phải với tôi mà là với chị Vương.
Sau đó kéo tay tôi bước ra ngoài.
Sức của nó không mạnh, nhưng tôi cũng không muốn giằng co với cậu nhóc, nên để nó kéo tôi đi.
Tôi ngồi xổm xuống, kiên nhẫn xoa đầu nó, hỏi han: "Nói cô nghe, sao con húc thím Vương? Sao con không chịu ăn thịt cừu?"
Mắt nó đỏ lên, bẹp miệng khóc.
"Hai người đang làm gì?"
Giọng của chủ nhà vang lên từ ngoài cổng.
07.
Từ lúc ông Trương bước vào, ánh mắt chưa từng rời khỏi tôi.
Nghĩ tới đống khái niệm "Người cao sang với người thấp kém" của ông ta, tôi ớn lạnh trong lòng.
Tôi sợ ông ấy cho rằng mình ăn hiếp Lạc Lạc, đang định giải thích.
Lạc Lạc đang khóc ngon lành, nghe giọng ba mình thì khựng lại một hồi, rồi xông thẳng vào lòng ông Trương, ôm eo người nọ.
Lạc Lạc úp mặt vào ngực ông Trương, cọ cọ mấy cái rồi ngẩng đầu lên nhõng nhẽo.
"Ba ba, ba ơi, con không muốn ăn cừu."
Ông Trương ôm Lạc Lạc, xoa mặt nó: "Thằng choá con, nói bậy cái gì đó? Không được ngừng, ăn thịt cừu mới bổ."
Nói xong thì quay qua cười với tôi: "Cô Tiểu Lam, cuối tuần này tôi đem một con cừu qua đây giec thịt, cô còn chưa ăn thử thịt cừu nuôi thả nhỉ."
Người nọ nhìn chằm chằm làm tôi có cảm giác không thoải mái, chỉ cười trừ.
Ông ta ôm Lạc Lạc đi đằng trước, tôi theo phía sau. Lúc đến gần phòng ăn thì nghe chị Vương đang la Khoái Khoái.
"Mày là cái thá gì?"
"Tao làm ở cái nhà này mấy chục năm, giờ ông chủ coi một con chó còn hơn tao?"
"Mày tưởng mày biết chăn cừu là giỏi lắm hả?"
"Con chó ngu này!"
Rồi có tiếng chậu cơm inox của Khoái Khoái bị đá đổ, leng keng rơi trên mặt đất.
"Ha ha ha, khỏi ăn luôn đi! Làm thì không lo làm, suốt ngày ăn ăn ăn."
Đứng nghe mấy câu, mặt ông Trương bắt đầu không vui, ôm Lạc Lạc tới trước cửa nhà ăn.
Ở bên trong, Khoái Khoái đang liếm miếng thịt bò rơi trên đất.
Chị Vương đang ngồi chồm hổm cạnh con chó, thấy ông chủ thì hoảng sợ, cái mông phịch xuống sàn nhà.
Ông Trương không nói gì.
Chị Vương chống tay đứng lên, tay chùi mông mấy cái rồi mới cúi đầu với ông chủ, run run nói:
"Ông... Ông chủ, con chó đang ăn... Tôi... tôi cho nó ăn..."
Mặt tôi đầy thông cảm.
Bình thường không chủ nhà nào thích bảo mẫu nói xấu sau lưng mình hết.
Lạc Lạc cũng vội vàng khóc lên: "Con không thích thím Vương, lúc nào bả cũng mắng con, còn hung dữ với Khoái Khoái nữa."
Ông Trương nghe vậy thì mặt càng trầm hơn.
Nhưng mà ngại có người ngoài như tôi đứng đây nên không tiện phát tác.
Chị Vương cuống cuồng nhìn Lạc Lạc: "Cậu chủ, cậu không được nói bậy!"
Chị ta muốn túm lấy Lạc Lạc, nhưng thấy có ông chủ ở đây nên không dám.
Cho nên hung hăng quay ngược lại chỉ vào mặt tôi: "Lúc trước cậu chủ không biết nói dối, chắc chắn là do nó dạy."
Rồi chị ta cứ như cây sú...ng đậu, phun hết bất mãn với tôi ra ngoài.
Tôi không nhịn nổi nữa, định cãi mấy câu. Nhưng ông Trương lại ôn hoà nói với tôi: "Cô giáo yên tâm, tôi tin cô."
"Cô về trước đi, vừa lúc hôm nay là thứ bảy."
Tôi nghĩ, dù sao chị Vương cũng làm ở đây lâu rồi, chắc chủ nhà không muốn làm chị ta bẽ mặt, không cãi nhau với chị ta khi có mặt tôi.
Tuần tới là tháng thử việc cuối cùng, tôi không muốn vì cãi nhau với chị Vương mà mất việc.
Vừa khéo hôm nay là thứ bảy, mấy tiếng nữa là tới ngày phép rồi.
Thế nên tôi ngoan ngoãn lên phòng, dọn đồ chuẩn bị về nhà.
Lúc đi ngang qua phòng ăn, loáng thoáng nghe tiếng chủ nhà trách chị Vương.
"Tôi niệm tình cô làm ở đây mấy chục năm, hôm nay còn định đem thịt cừu tới chia cho cô."
"Mà giờ nghĩ lại, người thấp hèn thì mãi là loại thấp hèn. Có dạy thế nào cũng không nắm được quy tắc."
Ở trong có tiếng đầu đập lên đất bình bịch, giống như chị Vương đang tuyệt vọng dập đầu nhận sai.
Tôi ngại nghe tiếp, vội vàng bước ra ngoài, nghe loáng thoáng:
"Cô tự vi phạm quy tắc, đừng trách tôi không nương tay."
"Chắc cô biết, làm không tốt... sẽ bị phạt thế nào nhỉ."