-
Chương 3
9.
Tôi như bị dội nước lạnh vào đầu, cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Khuôn mặt tiếp theo khiến tôi suýt ng.ất x.ỉu.
Đó chính là đứa con trai oán qu.ỷ của trưởng làng, người giấy bên cạnh rõ ràng là trưởng làng.
Đại sư nói rằng: “Qu.ỷ lang thang bên ngoài, không bị địa phủ kiểm soát, nơi ở của bọn họ, được gọi là â.m ph.ủ, một nơi http://xn--1ca9g.ng/ s.ợ hơn cả tầng đị.a ng.ục thứ 18.
Tôi vô tình bước vào nhà của Tiểu Yểu.
Sau khi tôi nhận ra điều đó, cổ tôi lạnh buốt và tim tôi đập rất nhanh.
Tôi thở hổn hển, cố tìm đường thoát ra trong ánh đèn đỏ.
Sau khi ch.ết có thể đi đầ.u th.ai, nhưng nếu bạn bị qu.ỷ gi.ết thì bạn sẽ không bao giờ được đi đầ.u th.ai.
Tôi r.un r.ẩy bò ra khỏi đống giấy và thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng đến được cửa.
Tôi nghĩ sau này tôi sẽ tìm một nơi để t.ự t.ử, thà rằng kiếp sau làm trâu ngựa thì tôi vẫn cảm thấy tốt hơn là làm người.
Tôi cầm cây nến và mò mẫm trong bóng tối dựa vào ánh đèn.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, khi tôi cầm cây nến định bước ra ngoài, ngọn nến phản chiếu trên cửa sổ bóng dáng của tôi.
Ông già khi nảy mở cửa cho tôi, đang cưỡi ở trên cổ tôi… và nở một nụ cười hu.ng ác…
Rất nhiều chất lỏng màu đen sẫm chảy ra từ miệng của ông ấy, nhỏ từng giọt, từng giọt lên gáy tôi.
Tôi s.ợ quá nên hét lớn lên.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói đầy nội lực, “Chị! Nhắm mắt lại!”
Tôi không có thời gian để suy nghĩ, nhắm mắt lại ngay.
Ngay sau đó, một cơn đau như x.é n.át li.nh h.ồn truyền tới khiến tôi phải thét lên.
Kế đó tôi chợt mở mắt ra và thở hổn hển.
Một li.nh h.ồn hiện ra trước mặt tôi, chính là Phong Phúc.
Lúc này em trai tôi cũng đã khóc lớn và gọi tôi với tiếng nức nở nghẹn ngào đầy đau thương: “Chị ơi…”
Tôi nhìn xung quanh và chợt nhận ra mình đang ở bên bờ sông, có lẽ khi tới đây thì li.nh h.ồn tôi đã rời khỏi thể x.ác.
Phong Phúc trông hơi ngơ ngác, có lẽ là do hồn phách đang bị tổn thương nặng, tôi lập tức cầm ngọn nến lên và dẫn em ấy về nhà.
Trên đường chúng tôi về nhà rất bình an vô sự, rất nhanh tôi liền thấy đèn ở nhà đang thắp sáng.
Đại sư đang đứng trước cửa, phía sau là bố mẹ tôi.
10.
Khi thấy tôi trở về, mẹ tôi như phát đi.ên nắm lấy cổ áo tôi, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi và liền hỏi: “Phong Phúc đâu? Phong Phúc có theo mày về không?”
Tôi gật đầu: “Phong Phúc về rồi, Phong Phúc đang ở bên cạnh con.”
Phong Phúc liền gọi: “Mẹ ơi”, nhưng tiếc là mẹ tôi không nghe thấy được.
Mẹ tôi xụi lơ trên đất, và bắt đầu khóc lớn:
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, con trai ta… rốt cuộc đã tạo phải cái ngh.iệt gì chứ…”
“Co.n kh.ốn tr.ời đá.nh! T.ao hận không thể l.ột da và uống m.áu nó!”
Cha tôi cho rằng tiếng khóc gào của mẹ tôi là điều xui xẻo, nên bước tới đá mẹ tôi rồi nói: “Phong Phúc trở về rồi! Bà khóc ta.ng ai đấy hả?”
Mẹ tôi vội lau nước mắt, phủi bụi và nhanh chóng đứng lên, cẩn thận hỏi đại sư: “Tiếp theo nên làm gì?”
Lúc đại sư đang định nói thì sắc mặt trở nên trắng bệch khi nhìn tôi.
Tôi không hiểu chuyện gì, nhìn xuống theo ánh mắt của Đại Sư, thấy ngọn nến trong tay tôi đã tắt từ lúc nào đó mà tôi không hề hay biết.
Li.nh h.ồn của A Phúc bên cạnh tôi lúc hiện lúc ẩn, giống như cái đèn cũ trong chuồng lợn tối hôm đó.
Đại sư đẩy bố mẹ tôi vào nhà, nói lớn: “Tiểu Yểu lại tới nữa rồi, mau vào đi.”
Ngay lúc đó, bóng dáng màu đỏ lại xuất hiện dưới gốc cây ngô đồng ở đằng xa, Tiểu Yểu đang chậm rãi đi về phía này.
Tim tôi như ngừng lại, tôi nhanh chóng đẩy bố mẹ vào nhà: “Mẹ, Tiểu Yểu đến rồi, mau đi đi!”
Đại sư bảo vệ chúng tôi ở phía sau và nhẹ giọng nói: “Tiểu Táo, đừng s.ợ, có ta đây.”
Mẹ tôi vẫn gọi tên Phong Phúc, nhưng ngay lúc này tôi không quan tâm tới nữa, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh đẩy người vào nhà.
“Phong Phúc, Phong Phúc ở đây sao?”
Tôi cứng đơ người, mẹ tôi thấy tôi dừng lại liền hốt hoảng t.át tôi một cái, sắc mặt cha tôi cũng không ổn một chút nào.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với Phong Phúc! Tao sẽ đá.nh ch.ết mày, đồ kh.ốn nạn! Mau cú.t ra ngoài tìm Phong Phúc về đây cho t.ao!”
Nửa khuôn mặt tôi dường như bị tê li.ệt do bị t.át, tôi rũ mắt nói: “Được, con đi ngay đây.”
Bố tôi còn không quên cho thêm một đạp: “Cú.t nhanh đi! Đi gì mà chậm như rùa bò vậy!”
Tôi loạng choạng suýt đứng không vững, vừa bước ra khỏi cửa thì một luồng âm khí mạnh mẽ đập vào mặt tôi ngay lúc đó.
Đại sư bị thương nặng, ông cắ.n chặt răng cố ném tấm bùa màu vàng về phía tôi.
11.
Khi thấy tôi bước ra, đại sư vui mừng, ném một ngọn nến thơm khác cho tôi, lớn tiếng nói: “Tiểu Táo, thắp nó lên!”
Tôi nhanh chóng thắp ngọn nến lên, ngay lập tức Phong Phúc bay đến bên cạnh tôi.
“Đã 12 giờ rồi! Đã đến lúc Phong Phúc phải nhập hồn rồi, chúng ta đi mau thôi!”
Đại sư ném lá bùa cuối cùng và vội vàng chạy về phía chúng tôi, tôi cầm cây nến chạy như bay đằng trước.
Rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy mét nhưng tôi lại cảm thấy như mình đi rất lâu.
Khi nhìn thấy cảnh cửa, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi trực tiếp mở cửa ra, nhưng đúng lúc đó, sau lưng tôi lại vang lên tiếng cười rất âm u.
Tiểu Yểu đã đuổi kịp, chỉ cách chúng tôi ba mét!
Đại sư thấy tôi đã vào rồi liền thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Táo! Ta vào ngay đây!”
Tôi nhìn thấy đại sư đang ở rất gần, ánh mắt trở nên lạnh lùng, không một chút do dự, trực tiếp đóng cửa lại.
Khoảnh khắc đó, tôi dường như nhìn thấy ánh mắt khó tin của đại sư.
Kế đó, ngoài cửa vang lên một tiếng kêu thảm thiết vô cùng đau đớn, một lượng m.áu lớn và những miếng thịt liên tiếp bắn tung toé trên cửa sổ.
Tôi cầm cây nến lùi lại vài bước, lẩm bẩm nói chuyện một mình:
“Ông đáng bị như vậy…Đây là quả báo của ông…quả báo của ông…”
Tôi đổ mồ hôi đầm đìa, khi nghe thấy âm thanh bên ngoài nhà càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng không còn âm thanh nào nữa, hơi thở của tôi mới dần trở nên thông thuận.
Đại sư không thể nhìn thấy qu.ỷ, nhưng tôi thì có thể, và ông ấy rất quan tâm đến tôi khi tôi bắt đầu nói những điều vô nghĩa khi còn nhỏ.
Sau khi tôi lớn lên, ông ấy xin cha mẹ tôi nhận tôi làm đệ tử.
Dân làng rất kính trọng ông ấy, được nhận làm đồ đệ là điều đáng để khoe, nên bố mẹ tôi không cần suy nghĩ, dứt khoát đồng ý.
Ngày hôm đó, tôi nghĩ cuối cùng mình cũng có thế tiến lên phía trước để có được thành công.
Nhưng ông ấy chỉ muốn biết tôi giao tiếp li.nh h.ồn như thế nào.
Đại sư có một nỗi cố chấp về việc tu hành và tin tưởng chắc chắn rằng nếu như song tu* thì có thể chuyển giao khả năng nhìn thấy m.a của tôi cho ông ấy.
*song tu: Nam nữ song tu chính là một hành giả nam sẽ lựa chọn một người phối ngẫu nữ (gọi là consort) để cùng nhau thực hiện việc tu tập.
Vậy nên… tôi chưa từng được sống dù chỉ là một ngày tốt đẹp.
12.
Thậm chí, ông ấy còn nghĩ rằng phương pháp này sẽ làm cho việc giao tiếp li.nh h.ồn được rõ ràng hơn.
Mỗi vị khách từ ngoài làng đến chỉ cần trả thêm 200 nhân dân tệ là có thể thực hiện một lần giao tiếp li.nh h.ồn.
Ở trong làng, tôi chỉ là một chân chạy vặt của ông ấy.
Ngoài làng, tôi là quân bài lớn nhất của ông ấy.
Lúc này, tôi cảm thấy hạnh phúc đến mức phải bật khóc.
Cây nến trong tay tôi lại đỏ lên, tôi lau nước mắt và chỉ vào người được bọc thành xác ướp ở trên giường, nói với Phong Phúc: “Mau, nằm xuống đi rồi em có thể tỉnh lại.”
Phong Phúc còn chưa tỉnh tảo lại, ngơ ngác nhìn vết m.áu tươi trên cửa sổ: “Chị, sao không cho ông ấy vào?”
Tôi cau mày lại, không muốn cằn nhằn với em trai tôi, nên tôi trực tiếp đặt ngọn nến ngay bên cạnh giường.
Phong Phúc không thể cưỡng lại sức hấp dẫn ngọn nến nên đã bay tới ngửi, và sau đó bị một lực hấp dẫn nào đó trực tiếp hút trở lại cơ thể.
Tôi ngồi bên giường của Phong Phúc, cầu nguyện mong em ấy sớm tỉnh lại.
Những mảnh sáp đỏ trên chân nến rơi xuống đầu giường giống như m.áu tươi.
Khi nến sắp chảy hết, Phong Phúc tỉnh lại.
Em ấy yếu ớt gọi tôi: “Chị ơi…”
Tôi ngơ ngác nhìn em ấy bị bọc lại như một x.ác ướp Ai Cập và đáp lại một tiếng.
“Em đau quá.”
Em ấy yếu ớt nói.
Tôi lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng chạm vào tay em ấy rồi nói: "Không sao đâu, sau này sẽ không đau nữa."
Em ấy gật đầu rồi nói: “Em muốn gặp bố mẹ.”
Tôi liền đáp ứng yêu cầu của em ấy.
Nhưng vừa bước tới cửa, đột nhiên tôi do dự.
Thấy tôi tự nhiên dừng lại, em ấy lại hỏi: “Chị, sao chị không đi?”
Tôi mím môi, im lặng, một lúc sau mới nói: “Tiểu Yểu còn ở bên ngoài, Phong Phúc, chị có thể cầm nến đi được không?”
Phong Phúc liền lo lắng khi nghe tin tôi sắp lấy đi cây nến cứu mạng của em ấy:
“Dù gì chị cũng được tính là một nửa đạo sĩ, chị, chị không ch.ết được đâu.” Thấy tôi không nhúc nhích, em ấy nói thêm:
“Đợi đến lúc em khoẻ hơn, em sẽ hất tr.o cố.t của co.n kh.ốn đó và trút giận thay cho chị!”
Nghe vậy, tôi chậm rãi quay người lại, nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Phong Phúc, trước khi ra ngoài, chị có thể hỏi em một chuyện được không?”
Phong Phúc có chút bối rối, nhưng em ấy vẫn ngoan ngoãn nói: “Chị hỏi đi ạ.”
“Sao em lại làm vậy với Tiểu Yểu?”
Tôi đã khóc và hỏi em ấy.