-
Phần 3
18.
“Chiếu Hoa lỗ mãng quá, hôm nay phụ thân Vinh phi cùng đám môn sinh ở trên triều tố cáo nàng đấy.”
Trước khi ngủ, Hoàng Đế đột nhiên nói.
Ta nhắm mắt, đương nhiên ta biết vì sao Vinh phi dám liên tục uy hiếp, chọc giận ta. Nhưng người chống lưng cho Vinh phi, cần ta tự đối phó sao?
Ta còn có Hoàng Đế mà.
“Ngủ rồi à?”
Thấy ta không đáp lời, Hoàng Đế nhổm người dậy nhìn ta.
Sau đó, hắn sai người tắt nến.
Ta nằm mơ, mơ thấy hoàng tỷ.
Tỷ ấy rất vui, vừa vỗ về bụng vừa vẫy tay với ta: “Chiếu Hoa, mau tới đây!”
Ta cực kỳ vui sướng, chầm chậm chạy qua đó, duỗi tay ra nhưng chưa dám sờ vào bụng hoàng tỷ.
“Chiếu Hoa, đừng sợ.” Hoàng tỷ nắm lấy tay ta, đặt lên bụng mình, tay ta bỗng dưng toàn là m/á/u.
Trống không.
Không có gì cả!
Bụng hoàng tỷ thủng một lỗ lớn, đẫm m/á/u!
Ta sợ tới mức thét chói tai, ôm chặt hoàng tỷ không biết đã ngã xuống từ lúc nào, gào lên khóc.
Ta cầu trời cầu đất, cầu từng bóng người mơ hồ trước mặt —— cứu, cứu lấy hoàng tỷ! Các người mau cứu hoàng tỷ!
Hoàng tỷ trong lòng ta đột nhiên cựa quậy, mở trừng mắt ra: “Chiếu Hoa, sao muội còn chưa báo thù cho tỷ?”
“Hoàng…!”
“Chiếu Hoa, Chiếu Hoa! Trẫm ở đây! Nàng! Tỉnh dậy! Tỉnh dậy!”
Bàn tay ấm áp bao lấy mặt ta, ta mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt đầy lo lắng của Hoàng Đế.
Thấy ta cuối cùng cũng tỉnh, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Nàng gặp ác mộng à?”
Ta thất thần nhìn Hoàng Đế, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt, thấm ướt gối lụa.
Vì sao ngươi không yêu hoàng tỷ?
Tỷ ấy tốt đẹp như vậy, vì sao ngươi không yêu tỷ ấy, còn mặc kệ tỷ ấy ch*t đi.
Hoàng tỷ sợ đau như vậy, lúc đó đã sợ hãi đến mức nào chứ…
“Nằm mơ thôi, tất cả đều không phải thật, Chiếu Hoa đừng sợ.” Hoàng Đế thấy ta khóc, thương tiếc hôn lên mặt ta.
Đợi ta ổn định cảm xúc, hắn mới hỏi: “Nàng mơ thấy gì?”
Ta nhìn vô định, lẩm bẩm: “Nàng ta nói ta cũng sẽ giống tỷ tỷ, tỷ tỷ ta chính là do nàng ta gi*t.”
“Tỷ tỷ nàng?”
Hoàng Đế ngơ ngác một hồi, sau đó thay đổi sắc mặt: “Cái này…”
Hắn ngập ngừng, nhớ ra rồi, cuối cùng hắn cũng nhớ ra!
—— Hoắc Chiếu Hoa còn có một tỷ tỷ ch*t thảm trong hoàng cung của hắn.
Vẻ mặt Hoàng Đế thay đổi liên tục, ánh mắt nhìn ta chằm chằm, lóe lên cảm xúc khó có thể nói rõ.
Sau đó, hắn cúi người ôm ta, trấn an: “Đừng sợ, Chiếu Hoa sẽ không như vậy.”
Hắn vuốt ve khắp người ta, cuối cùng dừng trên bụng: “Trẫm sẽ lấy lại công đạo cho nàng.”
Ta khẽ gật đầu, ôm lại hắn, ánh mắt không tiêu cự, nhìn vào khoảng không nở nụ cười.
Đao của ta…
Đừng phát đ/i/ê/n quá sớm, đao cùn cắt thịt, mới thú vị.
19.
Một tháng sau, Hoàng Đế mặt đầy tươi cười tới tìm ta.
Nụ cười trên mặt hắn đơn thuần như thiếu niên, nắm tay ta kéo đi: “Chiếu Hoa, trẫm có lễ vật tặng cho nàng.”
Không đợi ta hỏi thêm gì, Hoàng Đế hào hứng dẫn ta vào phòng tr///a t///ấn.
Căn phòng ấy vẫn như xưa.
Còn chưa đi tới cửa, đã nghe rõ tiếng kêu la thảm thiết bên trong.
Ta nhạy bén phát hiện ra trong đó có giọng ai quen quen, nắm chặt tay Hoàng Đế.
Là Vinh phi.
Nàng ta bị xích lại, quần áo tơi tả quỳ rạp trên mặt đất, như một con ch///ó sắp ch*t.
“Chiếu Hoa, nàng vui không?” Hoàng Đế hỏi ta.
Vinh phi nghe được giọng hắn, giãy giụa ngẩng đầu lên: “Hoàng Thượng! Thần thiếp không hại Hoắc Chiếu Hoa! Thần thiếp bị oan!”
Nàng vừa lắp bắp vừa run rẩy bò về phía Hoàng Đế.
Lúc này ta mới phát hiện, chân Vinh phi đã bị đ///ậ/p nát.
Nhìn đi!
Hoàng Đế hẳn là không nhớ rõ hắn đã hại bao nhiêu người.
Hoàng tỷ ta… bị phế hai tay cơ mà!
“Là ngươi!” Cuối cùng Vinh phi cũng nhìn thấy ta, “Nhất định là ngươi nói gì đó với Hoàng Thượng! Là ngươi hại ta ra nông nỗi này! Ngươi dựa vào đâu! Cha ta… Cha ta đâu?”
Vinh phi đ/i/ê/n cuồng, tinh thần rối loạn.
Một chốc lại mắng chửi ta, một chốc lại đòi gặp cha mẹ.
Ta quay sang hỏi Hoàng Đế: “Cha mẹ Vinh phi đâu rồi?”
“Tống cả nhà vào ngục rồi.” Hoàng Đế lạnh lùng trả lời.
Vinh phi dường như đột nhiên tỉnh ra, không than khóc nữa.
Thất thần nhìn chằm chằm vạt áo Hoàng Đế một lát rồi đột nhiên lớn tiếng: “Cả nhà ta vì ngôi vị hoàng đế của ngươi mà bỏ ra bao nhiêu tài lực? Giúp ngươi bài trừ dị đảng! Người có thể ổn định ngồi trên ngai vàng, đều là nhờ nhà ta giúp ngươi! Ngươi dựa vào đâu! Ngươi dựa vào cái gì mà…”
Hoàng Đế lạnh lùng hất nàng ta ra, cao giọng gọi: “Người đâu!”
Vừa có lệnh, mấy nam nhân tinh tráng xuất hiện, kéo Vinh phi ra một góc.
Lực chú ý của ta bị dời đi —— mấy tên này… Chính là mấy tên đưa hoàng tỷ ta về, chuyện của hoàng tỷ, bọn chúng cũng có phần!
Ngực ta dâng lên niềm vui sướng, nhẹ nhàng tinh tế, từ từ lấp đầy linh hồn rách nát của ta.
Ta muốn bọn chúng!
Một ngày nào đó, ta phải có được tất cả bọn chúng!
“Trẫm báo thù cho hoàng tỷ nàng, nàng có vui không?” Hoàng Đế đột nhiên hỏi ta, ánh mắt tràn đầy lưu luyến.
Ta có vui không à?
Vui chứ!
Hoàng đế nói lời dễ nghe, ngoan như ch/ó được ăn thịt.
Để dỗ dành ta, hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
—— Hắn nghĩ như vậy đã là rút hết ruột gan mà yêu ta rồi.
20.
Từ hôm đó, ngày nào ta cũng đến căn phòng kia thăm Vinh phi.
Tình trạng của nàng ta hiện tại, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt như cá ch*t của nàng ta chậm rãi chuyển động.
“Ít ra ngươi còn được sống…”
Còn tốt hơn hoàng tỷ ta.
Ta nhìn Vinh phi, không nhịn được cảm thán.
Vinh phi như một con ch///ó sắp ch*t bị kéo tới kéo lui.
Mỗi ngày nàng ta phải hầu hạ rất nhiều người. Dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng Đế, có cơ hội, kẻ nào mà không muốn thưởng thức một chút?
Nghe thấy giọng ta, Vinh phi khó khăn lắm mới quay đầu lại được, nhìn ta.
Nàng ta không khóc nổi nữa: “.... Sai rồi.”
Nàng ta thấp giọng nỉ non.
Ta không nghe rõ, quát những kẻ khác im lặng một lát.
“Ta… sai rồi. Cầu….” Giọng Vinh phi khàn khàn khó nghe, phải cố gắng lắm ta mới nghe ra được nàng ta đang cầu xin ta.
“Cho ta về nhà… ta… ta muốn về nhà…”
Ta cúi đầu, cười ra tiếng.
Ngươi muốn về nhà?
Khi hoàng tỷ ta muốn về nhà, ngươi đã làm gì?
Ngày hoàng tỷ ta về đến nhà, thân thể còn không hoàn chỉnh!
“Tiếp tục.” Ta phân phó đám người kia, ngồi lên giường gần đó, nhận chén trà thị vệ dâng lên.
Vinh phi mỗi ngày đều cầu xin ta —— nàng ta không muốn về nhà nữa, nàng ta muốn ch*t.
Hôm nay, Hoàng Đế cũng ở đây,
Vinh phi thở dốc, vất vả lắm mới bò được đến dưới chân ta, lại cầu xin ta: “Nương nương, cho ta ch*t đi, cầu… cầu xin nương nương.”
Cuối cùng nàng ta cũng nguyện ý gọi ta là “nương nương”.
Ta rũ mắt nhìn nàng ta, dựa vào lòng Hoàng Đế, không lên tiếng.
Bụng ta đã hơi lùm lùm, Hoàng Đế rất thích. Hắn như kẻ điếc, chỉ chuyên tâm đút trái cây cho ta, thỉnh thoảng lại ghé đầu đặt một nụ hôn lên trán ta.
Hành động của Hoàng Đế đập vào mắt Vinh phi, nàng ta đã bị dồn vào chỗ ch*t, nhưng người trước mặt nàng ta lại vẫn thoải mái lắc lắc lư lư, đạp trên con đường thênh thang sạch sẽ mà đi.
Nàng ta rơi lệ:
“Hoàng Thượng…” Vinh phi giơ tay túm vạt áo Hoàng Đế.
Không đáp lại.
“Nương nương…” Nàng ta lại nhìn ta.
Không đáp lại.
Nhục nhã, ghen ghét, thù hận, không cam tâm… bị đủ loại cảm xúc tr///a t///ấn, Vinh phi đột nhiên bật cười khanh khách.
Cuối cùng Hoàng Đế cũng quay sang nhìn nàng ta: “Ngươi cười cái gì?”
Vinh phi cười đến mức cả người rung rung, sau đó ho khan rồi hộc máu: “Ta cười ngươi! Cười ngươi ngu ngốc! Cười ngươi cầm quyền hơn chục năm vẫn không biết nhìn người như xưa!”
“Ngươi tưởng Hoắc Chiếu Hoa yêu ngươi à? Ngươi nhìn ta đi! Ngươi nhìn ta đi!”
Vinh phi vần vò vạt áo Hoàng Đế: “Dáng vẻ hiện tại của ta, có phải giống hệt Hoắc Quân Hoa năm đó không?”
“Nàng ta đang báo thù! Hoắc Chiếu Hoa đang báo thù đó đồ ng///u!”
“Hôm nay nàng ta nhục nhã, tr///a t///ấn ta! Ngày mai sẽ đến lượt ngươi!”
“Ngươi yêu nàng ta đi! Đến lúc đó ch*t trong tay nàng ta, ngươi cũng không uổng một chuyến phong lưu…”
Còn chưa nói hết câu, Vinh phi đã bị Hoàng Đế sa sầm mắt giơ chân đá bay ra.
Nàng ta như con diều đứt dây, bay ra góc phòng, người đập vào cột đá.
Nàng ta vẫn đang cười, cười một lúc, hơi thở ngày càng yếu: “Vì sao… Ta yêu ngươi như vậy, ta sợ…, sợ muốn ch*t nhưng vẫn thay ngươi làm bao nhiêu chuyện… Vì sao ta lại đến bước đường này…”
Vinh phi hít vào một hơi, cúi đầu lau nước mắt.
Ta rất đồng tình với nàng ta nha —— nàng ta bị kẻ thù tr///a t/ấ/n, rồi ch*t trong tay người nàng ta yêu.
Thật đáng thương mà.
Haha!
21.
Đã hơn nửa tháng từ ngày Vinh phi ch*t, Hoàng Đế cũng chưa từng tới thăm ta.
Ta nằm trên giường, nhớ lại bộ dạng phất tay áo rời đi của hắn, không nhịn được bật ra cười.
Hoàng tỷ luôn nói với ta, đừng thương tổn người yêu thương mình —— té ngã có thể không đau, nhưng thương tâm nhất định sẽ rất đau.
Trước đây ta không hiểu, luôn cảm thấy là do hoàng tỷ xem nhiều thoại bản dân gian quá.
Nhưng hôm nay ta đã hiểu.
Hoàng Đế… thương tâm rồi.
Nghĩ vậy, ta càng cười lớn, cười không dừng nổi, cười đến mức chảy nước mắt.
Nghe giọng cười của ta, nhóm cung nhân đồng loạt quỳ xuống.
Ta nhớ tới khi còn bé, cũng thế này, các nàng sẽ dần dần sợ con người ta — không liên quan đến thân phận, mà là bản thân Hoắc Chiếu Hoa này đáng sợ.
Cười đủ rồi, ta lau nước mắt, gọi cung nữ chuẩn bị ít đồ ăn để ta đưa sang chỗ Hoàng Đế.
Đó!
Đã nói ta và hắn là trời sinh một cặp mà.
Ta chưa kịp đi, Hoàng Đế đã tới trước.
“Gần đây trẫm hơi bận, vắng vẻ Chiếu Hoa rồi.” Hoàng Đế tiến lên ôm chặt ta, kéo ta vào trong nội điện: “Mấy ngày nay nàng có khỏe không? Hài tử có khiến nàng khó chịu không?”
Ta lắc đầu: “Mới mấy tháng mà, không có gì khó chịu.”
“Vậy tốt rồi.” Hoàng Đế thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi, hắn day day thái dương, mở miệng định nói gì đó, sau đó lại thôi.
Kéo ta đến trường kỷ, hắn nói: “Nằm với trẫm một lát.”
Ta thuận theo, nằm xuống cùng hắn.
Gần đây Hoàng Đế đổi tính, rõ ràng thai nhi đã ổn, có thể làm chuyện chăn gối rồi, nhưng hắn vẫn tu thân dưỡng tính như cũ, chỉ ôm ta, nhìn bụng ta đến thất thần.
Hắn nghiêng đầu hôn ta, khàn giọng nỉ non gọi tên ta:
“Chiếu Hoa”.
Nhìn hắn lúc này, ta thật muốn cười.
Hắn nhất định là sắp bị tr///a t///ấn đến điên rồi!
Hắn nhất định là ngày đêm suy nghĩ về lời Vinh phi nói trước khi ch*t.
—— Chiếu Hoa thật sự yêu hắn sao?
—— Trong lòng Chiếu Hoa rốt cuộc đang nghĩ gì?
—— Có nên gi*t Chiếu Hoa để diệt trừ hậu họa không?
Khổ sở à?
Ngươi đang khổ sở sao?
Ta thật muốn hỏi hắn một chút.
Nhưng ta không thể hỏi.
Hỏi ra thì chỉ còn cách đồng quy vu tận với hắn.
Ta có thể ch*t, nhưng không muốn ch*t cùng với hắn.
Vậy là ta nắm tay hắn, đặt lên bụng đã lùm lùm, ánh mắt như đang khao khát tương lai.
“Đặt tên hài tử là gì bây giờ?” Ta hỏi hắn.
Hắn hơi do dự, sau một lúc lâu mới vuốt tóc ta, lẩm bẩm: “Tên gì cũng được, dù sao cũng sẽ có một phụ hoàng yêu thương nó.”
Hắn muốn gi*t ta.
Nhưng hắn đau khổ, hắn không nỡ, nên muốn giữ lại hài tử.
Ta đã nhận được đáp án, cúi đầu cười ra tiếng.
22.
Hoàng Đế lại bắt đầu thường xuyên ở lại tẩm điện của ta.
Có lẽ là những ngày tháng cuối cùng, hắn ngày càng dính người, luôn muốn ôm ta ngủ.
Một đêm, ta mở mắt ra, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay hắn, từ dưới nệm lấy ra một con d/ao.
Đêm tối đen kịt đến mức khiến người ta hốt hoảng, ta nhìn chằm chằm người nằm trên giường, từ từ giơ d/ao lên.
Đó là phu quân của ta.
Là người chưa bao giờ coi ta như quái vật.
Cũng là đầu sỏ gi*t hại hoàng tỷ ta!
Ta nắm chặt con d/ao trong tay, hạ mũi dao xuống.
Gi*t hắn!
Gi*t hắn!
Là lúc này, mau gi*t hắn!
Giọng nói điên cuồng vang lên trong đầu ta.
Không! Không phải lúc này!
Ta nhắm mắt, mũi dao đột nhiên chuyển hướng, tự đ/â/m vào mình.
“Chiếu Hoa!” Hoàng Đế ngồi bật dậy, bắt lấy lưỡi dao.
Trong đêm đen, chỉ có đôi mắt hắn trợn trừng, sáng đến kinh người: “Nàng làm gì vậy?” Hắn nghiến răng hỏi.
M/á/u nóng chảy dọc theo lưỡi d/ao, thấm vào áo lót mỏng của ta.
Nước mắt ta cũng chảy theo: “Chàng còn tỉnh! Chàng lừa ta!”
Ta buông d/ao ra, dùng hết sức lực đánh vào người hắn: “Chàng cản ta làm gì? Ta không gi*t được chàng! Chẳng lẽ còn không được phép tự gi*t mình hay sao?!”
“Chiếu Hoa! Chiếu Hoa!” Hoàng Đế nắm chặt tay ta, mạnh mẽ kéo ta vào trong lòng: “Trẫm rất vui, nàng không nỡ gi*t trẫm, trong lòng nàng có trẫm.”
“Nàng có nhiều cơ hội để gi*t trẫm như vậy, nhưng lại không hạ thủ! Trẫm biết rồi! Trẫm biết rồi! Nàng với trẫm là cùng một kiểu người, nên ở bên nhau!”
Ta khóc như muốn ngất đi: “Sao ta có thể sinh hài tử cho chàng được chứ? Sao ta có thể?”
“Hoàng tỷ đối xử với ta tốt như vậy, ta tới để gi* chàng mà! Sao ta có thể sinh hài tử cho chàng chứ!”
“Tại sao?”
Ta giãy giụa, giọng nức nở như nghẹn đi: “Tại sao ngay từ đầu người tới hòa thân không phải ta? Tại sao chàng lại gi*t hoàng tỷ? Tại sao!”
Hoàng Đế ôm chặt lấy ta, bàn tay đầy m/á/u đặt trên lưng ta.
Hắn im lặng hồi lâu, mặc kệ ta tùy ý khóc lóc, kêu gào.
Sau một lúc lâu, hắn mới thở dài, nói: “Trẫm sai rồi.”
Cuối cùng hắn cũng thừa nhận cái ch*t của hoàng tỷ cũng có phần của hắn.
“Nhưng…” Hoàng Đế dùng bàn tay đầy m/á/u lau nước mắt cho ta: “Nhưng nếu Quân Hoa không ch*t, sao Chiếu Hoa gặp được trẫm, đúng không?”
Ta sửng sốt chớp chớp mắt, dùng tay xoa xoa máu lên mặt hắn.
“Chàng…”
Ta há miệng thở dốc, bụng đột nhiên truyền đến cơn đau.
Cơn đau ập đến, ngày càng dữ dội, ta còn nhiều lời muốn nói nhưng không chống đỡ nổi… ngã lăn ra giường.
Có thứ gì đó chảy dọc theo đùi ta.
23.
“..... Ch*t tiệt! Người đâu! Cứu Chiếu Hoa!”
“Cũng chỉ là một hài tử chưa chào đời mà thôi, mất thì thôi! Nếu Chiếu Hoa của trẫm có mệnh hệ gì, trẫm sẽ lột da sống cửu tộc nhà các ngươi!”
“Sao lại chảy nhiều m/á/u như vậy?”
“Cút ra! Đừng có cản trẫm!”
Loạn thật đấy.
Ta cố gắng mở mắt, thấy thân ảnh Hoàng Đế mơ mơ hồ hồ tiến đến gần.
Dần dần hiện rõ trong tầm mắt ta, ta thấy hốc mắt hắn đỏ ửng.
“Hài tử…” Ta muốn hỏi hắn.
Hoàng Đế mắt đỏ hoe ngồi xổm xuống, hắn vừa ngồi, đám người trong điện lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Không sao.” Hắn nghẹn ngào: “Sau này chúng ta sẽ lại có hài tử.”
Phải không?
Ta cười cười, nâng tay lên.
Hoàng Đế lập tức nắm lấy tay ta: “Sao vậy?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, nhéo lòng bàn tay hắn, như đang nói lời yêu thương nũng nịu.
Ta nói: “Chàng nợ ta một tỷ tỷ, một hài tử.”
Hoàng Đế ngạc nhiên, vẻ mặt mờ mịt.
Kẻ xảo ngôn giảo biện như hắn, thậm chí còn có thể nói cái ch*t của hoàng tỷ là cơ hội thúc đẩy cho ta và hắn, giờ phút này lại câm như hến.
Ta truy vấn: “Chàng nên trả cho ta thế nào đây?”
Hoàng Đế nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, hắn cong lưng ôm lấy ta.
Hắn xuống nước: “Chiếu Hoa nói thế nào thì là thế ấy, trẫm sẽ dùng cả đời bù đắp cho nàng.”
Ồ!
Ý hắn là hắn còn muốn hoàn hảo sống hết đời này.
Phải không nhỉ?