-
Phần 2
10.
Từ sau ngày hôm ấy, Hoàng Đế thường xuyên tới chỗ ta.
Hầu như lần nào, hắn cũng kéo ta đến phòng tr///a t/ấ///n kia, nơi đó luôn khiến hắn hứng thú dạt dào.
Nhưng Hoàng Đế chung quy vẫn là Hoàng Đế, phi tần hậu cung đông đảo, cần hắn chiếu cố.
Vì thế, khi cung nữ bên người Vinh quý phi tới nói nàng ta đang đau đầu dữ dội, tinh thần mê man, sắc mặt Hoàng Đế hiện lên một chút khó chịu, nhưng vẫn đứng dậy rời đi.
Mặt ta vô cảm bò dậy, mặc lại xiêm y, đi vào dược phòng nhỏ bên cạnh tẩm điện.
Chìm trong mùi thuốc, ta nhớ tới khi mình còn bé.
Ta hẳn là bẩm sinh khiếm khuyết, luôn không hiểu được buồn vui yêu hận của người khác.
Khi những người khác sợ hãi ta, ta chỉ cảm thấy khó hiểu và phẫn nộ.
Cũng chỉ có hoàng tỷ nói rất yêu ta, muốn ta tốt lên.
Ta vui sướng vô cùng, nhưng đồng thời cũng lâm vào khủng hoảng —— hoàng tỷ sau này sẽ phải gả cho người khác, tỷ ấy sẽ yêu người khác hơn yêu ta.
Cho nên ta ngày ngày xem y thư, nghiền ngẫm các loại thảo dược, móng tay lúc nào cũng đen kịt thuốc bột.
Hoàng tỷ cũng không giận, cười hỏi ta: “Chiếu Hoa muốn làm y sĩ à?”
Ta lắc đầu: “Muội sẽ chế ra dược để khiến hoàng tỷ vĩnh viễn yêu thích muội.”
Năm ấy ta mới bảy tuổi, hoàng tỷ cười ta: “Trên đời không có loại dược ấy đâu.”
Thấy hai mắt ta đẫm lễ, tỷ ấy lập tức ôm lấy ta: “Nhưng tỷ không cần ăn dược đó cũng sẽ vĩnh viễn yêu thích Chiếu Hoa.”
“Nương nương đang làm gì vậy?”, cung nữ bên cạnh tò mò hỏi ta.
Ta không ngẩng đầu lên, thật cẩn thận lọc bột thuốc: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, chơi đùa chút thôi.”
Nhẹ nhàng vo xong thuốc viên, ta thu dọn lại mọi thứ.
“Đừng động vào những thứ ở đây.” Nói xong, ta đứng lên đi tắm.
11.
Khi Vinh quý phi dẫn người tới cửa bắt ta, ta đang ngủ.
Đột nhiên bị đánh thức, ta bày ra vẻ mặt tức tối và khó hiểu.
Vinh quý phi vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng như cũ, tới gần ta, từ trên cao nhìn xuống.
“Công chúa Chiếu Hoa thật to gan!” Nàng ta nhất định không chịu gọi phong hào của ta, chỉ gọi ta là “công chúa”, dường như muốn nhắc ta chỉ là đang ăn nhờ ở đậu.
Vì ngủ không đủ, mặt ta sa sầm: “Có ý gì?”
Vinh quý phi móc trong ngực ra một bình sứ, trong mắt ngập tràn vui sướng khi người gặp họa: “Công chúa Chiếu Hoa thân là phi tử hậu cung, lại tự ý xây dược phòng, chế thuốc, chẳng lẽ là muốn gây họa cho hậu cung?”
Ta lập tức hiểu ra, nhìn về phía đám cung nhân bình thường ở bên hầu hạ ta.
Vinh quý phi cười, đang định nói tiếp thì bên ngoài truyền đến tiếng hô: “Hoàng Thượng giá lâm ——”
Hoàng Đế tới thật nhanh, chờ mọi người quỳ hết xuống hành lễ, hắn dùng ánh mắt sắc bén lướt qua từng người.
“Hoàng Thượng!” Vinh quý phi đã đối phó với không ít nữ nhân hậu cung, biết lúc này nên làm gì.
Mặt nàng ta đầy lo lắng, giống như thất vọng đến cực điểm, đưa bình sứ cho Hoàng Đế, cẩn thận nói rõ ngọn nguồn.
Cuối cùng, đáy mắt giấu ý cười nhìn về phía ta, trên mặt vẫn ra vẻ thất vọng: “Thần thiếp sợ đổ oan cho muội muội nên đã mang thứ này đến hỏi thái y, thuốc viên này trộn lẫn thứ gì đó… Tuy thái y cũng không tra ra là gì, nhưng thứ này…”
Nàng ta cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng chọn im lặng.
Hoàng Đế nhìn về phía ta, tình ý mấy ngày nay như bốc hơi: “Ngươi có gì muốn nói không?”
12.
Ta nhìn Hoàng Đế.
Ta tưởng hắn thích ta, vì ta không sợ căn phòng kia của hắn, thậm chí còn cùng hắn ở trong đó tìm vui.
Giống như ta luôn coi hoàng tỷ như trân bảo, vì để tỷ ấy yên tâm mà nguyện ý giả vờ ngoan ngoãn suốt mười năm.
Hoàng Đế cũng đã tìm kiếm thật lâu, tìm một người có thể hiểu được sự tàn nhẫn và lạc thú riêng của hắn —— hắn muốn một người thật sự cùng hắn hưởng thụ, chứ không phải cố giấu sợ hãi để làm hắn vui lòng.
Ta đã làm được.
Cho nên giờ phút này, hắn muốn ta giải thích, muốn ta tự chứng minh mình trong sạch.
Nhưng hoàng tỷ cũng chưa từng yêu cầu ta chứng minh trong sạch.
Nhớ tới hoàng tỷ, mắt ta đỏ hoe, giật bình sứ trong tay hắn: “Hoàng Thượng cũng cảm thấy đây là độc dược sao?”
Ta to gan lớn mật chất vấn hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn đổ ra hai viên thuốc, tự nhét vào miệng một viên.
“Độc ai? Độc ngài à?”
Ta nuốt thuốc xuống, tiến tới gần hắn, chất vấn.
Thấy trong mắt hắn là do dự cùng nghiền ngẫm, ta lại quay đầu nhìn Vinh quý phi: “Hay là… độc Vinh quý phi?”
Vinh quý phi không lường trước được cục diện này, trực giác trời sinh nhắc nhở nàng ta lui về sau, trên mặt không giấu được thần sắc lo sợ.
Sợ à?
Ngươi cũng biết sợ à?
Sợ cái gì? Sợ ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận?
Ngươi xứng sao?
Ta tóm lấy tay Vinh quý phi, lao về phía nàng ta, nhanh tay nhét nốt viên thuốc còn lại vào miệng nàng ta.
“Ưm!!!”
Vinh quý phi bị dọa cho tái mét mặt, dùng sức liên tục tóm tay ta đang bịt miệng nàng ta, kéo ra.
Ta nhìn Vinh quý phi, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta thật đẹp —— vẻ mặt sợ hãi, nước mắt hai hàng, ánh mắt van xin.
Vẻ đẹp sống động đến mức ta nhìn mà muốn khóc.
Mắt thấy nàng ta đã nuốt viên thuốc xuống, ta mới buông tay ra.
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Vinh quý phi ngồi sụp xuống đất, bò lê tới nắm lấy vạt áo Hoàng Đế, chật vật đứng dậy.
Mặt đầy nước mắt, nàng ta khóc lóc: “Hoàng Thượng cứu thần thiếp! Hoắc Chiếu Hoa… Hoắc Chiếu Hoa muốn hại thần thiếp! Truyền thái y! Truyền thái y! Người đâu!——”
Hoàng Đế thích những thứ “xinh đẹp”, nhưng lạ thật, hắn lại không thích Vinh quý phi lúc này.
Rõ ràng… Vinh quý phi lúc này so với ngày thường nhìn thuận mắt hơn nhiều mà.
Ta khoanh tay đứng một bên, mặt lạnh tanh nhìn Hoàng Đế đang chán ghét hất tay Vinh quý phi ra, nhìn về phía ta.
Ta hơi cong cong mắt, cười như không cười.
Ta hỏi hắn: “Hoàng Thượng cảm thấy, thần thiếp với Vinh quý phi, ai sẽ ch*t trước?”
13.
Hoàng Đế trầm mặc.
Thật lâu sau, hắn khẽ thở dài, tiến lên nắm cằm ta ép ta há miệng ra, một tay đẩy sau lưng cho ta khom xuống.
“Ngoan nào, nhổ thuốc ra, không có độc cũng không được ăn bậy ăn bạ chứ.”
Ta khom người, nhìn chằm chằm mũi giày mình, cười đến sung sướng.
Khôn khéo như Hoàng Đế, chắc hẳn đã sớm biết viên thuốc kia không có độc.
Nhưng hắn không dám đánh cuộc nên muốn xem thử xem ta sẽ làm thế nào.
Hắn nghĩ ta sẽ làm gì?
—— Đ/i/ê/n cuồng biện giải cho bản thân sao? Hay là khóc lóc ỉ ôi lên án hắn không tin ta?
Không.
Ta sẽ dùng cách của chính hắn.
Kẻ đ/i/ê/n cuồng tàn bạo, có thù tất báo như hắn, nếu bị đổ oan chắc chắn sẽ đáp trả bằng cách cực đoan nhất.
Ta dùng lời nói, việc làm của mình để nói với hắn —— “Nhìn đi! Ta với ngươi là cùng một loại ngươi, ta chính là người ngươi tìm kiếm bấy lâu!”
“Cười gì vậy?”
Hoàng Đế thấy ta không nôn thuốc ra được, đỡ ta đứng thẳng dậy.
Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, thêm chút vụng về vuốt lại tóc cho ta: “Chiếu Hoa, nàng buồn sao?”
Hắn thăm dò ta: “Trẫm không đứng về phía nàng ngay từ đầu nên nàng buồn à?”
“Không.” Ta chăm chú nhìn hắn, nở nụ cười: “Hoàng Thượng là cửu ngũ chí tôn, ngài nói ai đúng thì người đó đúng. Thần thiếp nghe Hoàng Thượng.”
Tất nhiên chưa có ai dùng giọng điệu âm dương quái khí này mà nói chuyện với Hoàng Đế.
Phản ứng đầu tiên của hắn là không vui, nhưng rất nhanh sau đó lại thở dài, ôm ta vào trong lòng: “Sao phải nói chuyện như vậy, giận thì giận thôi, là trẫm không phải.”
Ta chớp chớp mắt, một giọt nước mắt lăn xuống.
Trong lúc hoảng hốt, hình như ta từng thấy một màn này ở đâu rồi.
“Nào nào, muội lại thử thách giới hạn của ta rồi đó! Chiếu Hoa hư!” —— ta nhớ ra rồi, là hoàng tỷ, hoàng tỷ cũng từng bất đắc dĩ thỏa hiệp với ta như vậy.
Haiz!
Vậy mà ta lại dùng chiêu làm nũng thường dùng với hoàng tỷ để đối phó với Hoàng Đế.
Một chiêu hay như vậy, bây giờ… bị ô uế mất rồi.
Đột nhiên, ta cảm thấy cực kỳ tủi thân, ghé đầu lên vai Hoàng Đế khẽ nức nở. Sau đó, tiếng khóc ngày càng lớn —— Không đúng! Không đúng! Không đúng rồi! Ta đã khóc đến mức này, hoàng tỷ kiểu gì cũng tiến lên dùng mứt hoa quả dỗ dành ta rồi!
“Chiếu Hoa?”
Hoàng Đế ôm ta, tay chân có chút luống cuống.
Hắn vuốt vuốt lưng ta, giúp ta nhuận khí, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vinh quý phi, rồi mặt sầm xuống.
Hắn thật tàn nhẫn, thật lạnh lùng, quát: “Vinh phi sao còn ở đây làm chướng mắt? Cút.”
14.
Sau một đêm, bầu trời hậu cung thay đổi.
Vinh quý phi biến thành Vinh phi, bị cấm túc trong tẩm cung, không có lệnh triệu thì không được phép ra ngoài.
Tai mắt trong cung của ta cũng được Hoàng Đế nhổ sạch.
Ta uể oải nằm trên trường kỷ, lâu lâu lại đưa tay vuốt những lọn tóc đen của Hoàng Đế.
Hôm nay, hắn chưa cột tóc lên, tóc đen như mực tán loạn trên người, trên đùi ta.
“Nghịch tóc có gì vui?” Hoàng Đế gối lên đùi ta, giơ tay vuốt ve mặt ta.
Ta cúi đầu không nói gì, thấy huân hương trong điện sắp hết, liền kêu cung nữ châm thêm.
“Chiếu Hoa cảm thấy không khỏe à?” Hoàng Đế đột nhiên hỏi.
Ta mờ mịt chớp chớp mắt, dùng ánh mắt dò hỏi hắn.
“Thuốc viên kia…” Hoàng Đế mở tay ta ra, khẽ nhéo nhéo lòng bàn tay: “Trẫm đã bảo ngự y xem xét, tra một ít y thư cổ mới biết được, đó là loại thuốc đặc trưng ở Tề quốc các nàng, có thể làm dịu cơn đau và giúp giảm tim đập nhanh. Chiếu Hoa có chỗ nào không khỏe à?”
Ta lạnh lùng rút tay về: “Không sao, thần thiếp làm chơi thôi.”
Từ chối lần đầu là tình thú, từ chối lần hai là giận dỗi.
Nhưng từ chối đến lần thứ ba thì chính là tát thẳng vào mặt rồi.
Hoàng Đế lạnh mặt, đứng lên gọi người cột tóc cho hắn: “Nếu Chiếu Hoa không có hứng thú thì hôm khác trẫm lại tới.”
Ta quay mặt đi.
“...... Hoàng Thượng.” Một cung nữ bên cạnh bỗng dưng quỳ xuống: “Nương nương làm thuốc viên kia là vì…”
“Im!” Ta ngắt lời cung nữ: “Đây là chỗ ngươi nói chuyện à?”
Cung nhân sợ tới mức mặt tái mét, lập tức ngậm miệng.
Nhưng Hoàng Đế bắt nàng ta nói, nàng ta cũng chỉ có thể nói ra: “Nương Nương thấy Hoàng Thượng mệt mỏi, thường xuyên đau đầu, nên mới chế ra thuốc viên kia. Nương nương lo cho Hoàng Thượng, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói…”
Ta đứng bật dậy, mắng cung nữ kia: “Lớn mật lắm rồi!”, sau đó nhanh chóng bước vào nội điện.
Hoàng Đế đuổi theo ta, sắc mặt đã thay đổi.
“Chiếu Hoa, trẫm rất vui.” Hắn nói, ý cười như trào ra từ trong mắt.
Ta lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười.
Ừ…
Ta cũng rất vui.
15.
Từ ngày hôm đó, Hoàng Đế có chút thay đổi.
Hắn tin ta yêu hắn, tin đến mức hắn vui muốn ch*t, thậm chí còn ít gi*t người đi.
Hắn cũng yêu ta, vì khi muốn mang ta đến căn phòng kia vui vẻ, hắn sẽ dò hỏi ý tứ của ta trước.
Hắn đang thử tôn trọng ta.
Một con quái vật, có thứ mình thích nhưng lại không biết cách trân trọng thế nào.
Giống như ta khi còn bé, thấy hoàng tỷ thích chim chóc, ta liền bắt hết chim chóc trong viện, chế Bách Cầm Đồ cho tỷ ấy.
Hoàng Đế cũng ngốc như vậy.
Hắn không biết rằng —— nếu muốn lấy lòng ta, hắn nên sai người dâng đầu của hắn với Vinh phi lên cho ta.
Như thế ta mới yêu hắn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, ta nhìn tình yêu trong mắt Hoàng Đế ngày càng sâu nặng, cực kỳ vui mừng.
Điều khiến ta vui hơn nữa là hôm trước ngự y bắt mạch cho ta đã phát hiện ra hỉ mạch.
Ta gần như là vui đến phát khóc.
Hoàng Đế lại có chút bối rối, hắn sửng sốt một lát, đi qua đi lại mấy vòng, cuối cùng mới dừng lại hỏi ngự y có chắc chắn không.
Sau khi nhận được lời khẳng định chắc nịch, hắn khua tay múa chân, vui sướng ôm chặt ta: “Thật tốt quá, Chiếu Hoa! Chúng ta nên có hài tử, nên có một hài tử từ lâu rồi!”
Hoàng Đế vui mừng nhảy cẫng lên như trẻ con, mãi sau mới bình tĩnh lại, vội vàng hỏi ngự y nên chăm sóc ta thế nào, sinh hoạt thường ngày cần chú ý những gì.
Ta dựa vào đầu giường, nhìn hắn bận rộn.
Giơ tay khẽ vuốt bụng, ta không nhịn được cảm thán —— Thật tốt… Vậy là ta lại có thêm một lợi thế.
16.
Sủng phi của Hoàng Đế có thai, đương nhiên là chuyện vui.
Không thể đại xá toàn thiên hạ, nhưng ân xá hậu cung thì có thể.
Hoàng Đế cẩn thận ôm lấy ta, nói chuyện cũng dịu giọng hơn: “ n xá cho những tội nhân đó, sau này hài nhi của chúng ta chính là ân nhân của bọn họ. Thật tốt, chờ hài nhi chào đời, sẽ có nhiều người quỳ xuống dập đầu tạ ơn.”
Hắn nắm tay ta, nói với ta về chuyện tương lai, hỏi ta có muốn làm Hoàng Hậu không.
“Chiếu Hoa nên làm Hoàng Hậu, hài nhi đầu tiên của chúng ta sẽ được đứng ở vị trí cao nhất, dù là nam hay nữ đều cao quý nhất.”
Hoàng Đế hôn lên mu bàn tay rồi ngước mắt lên nhìn ta.
Ta nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn sung sướng cùng khát khao, thật đẹp.
Càng nhìn càng thích, ta ôm mặt hắn, hôn liên tục mấy cái lên mắt hắn.
“Không cần hậu vị, ta chỉ muốn chàng thôi.” Ta nói.
Lời này là ta nói thật… thật từ tận đáy lòng.
17.
Dù Hoàng Đế có muốn cũng không thể ngày ngày đêm đêm ở bên ta.
Hắn có công sự, có tấu chương cần phê.
Những lúc như vậy, ta sẽ đi dạo trong hậu cung.
n xá hậu cung, những phi tử bị đày vào lãnh cung đã được thả ra ngoài, những phi tử bị cấm túc cũng dễ thở hơn.
Còn ta, ta đang chờ một màn “tình cờ gặp gỡ”.
Hậu cung nói lớn không lớn, ta chờ mãi, cuối cùng cũng gặp được người muốn gặp.
Vinh phi.
Nàng ta gầy đi không ít, ta thật thương tâm.
Gầy yếu như vậy, đến lúc đó không chịu đựng nổi bảy ngày, ta sẽ buồn.
Vậy là ta dặn dò cung nữ bên cạnh, mang ít đồ bổ ta được ngự tứ đưa qua cho nàng ta.
“Không cần ngươi phải giả bộ hảo tâm?” Vinh phi sa sầm mặt, lồng ngực mỏng lét kịch liệt phập phồng.
Nàng ta bị cấm túc đã lâu, lâu đến mức dường như Hoàng Đế cũng không nhớ hậu cung có một người như vậy nữa.
Đứng giữa Ngự Hoa Viên, oán hận, tủi thân, không cam lòng, đủ loại cảm xúc ép cho nàng ta không thở nổi.
Nàng ta hiểu mình cần thu liễm lại, phải thận trọng từ lời nói đến hành động, nhưng không nhịn nổi!
“Ngươi cho rằng ngươi đắc ý được bao lâu?”
Miệng lưỡi sắc bén, Vinh phi không thế này sẽ không vui!
Nàng ta tới gần ta, ánh mắt dừng trên bụng ta: “Có hài tử thì sao? Tưởng là ngươi đã thắng?”
Nàng ta cười lớn hai tiếng, không biết nhớ đến điều gì, tiếng cười càng thêm sảng khoái.
Mặt nàng ta vui sướng: “Hoàng tỷ ngươi cũng từng có hài tử, ngươi biết không?”
Ta trợn tròn mắt, dời tầm mắt từ trong hồ nước lên mặt nàng ta.
Thấy ta dao động, Vinh phi cực kỳ thống khoái: “Ồ, vậy là ngươi không biết rồi. Dù sao cũng là hoàng tử của Đại Hạ, dù chưa được ba tháng, cũng phải hạ táng trong hoàng lăng Đại Hạ!”
Nước hồ thật xanh, nếu ta giả bộ bị nàng ta đẩy xuống hồ, Hoàng Đế có lộng ch*t nàng ta không nhỉ?
“Hoắc Chiếu Hoa.” Vinh phi ghé sát tai ta, thì thầm: “Trong cung này, thứ không thiếu nhất chính là nữ nhân cùng hài tử.”
Ta mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn nàng ta —— sao nàng ta không đẩy ta nhỉ? Đánh ta cũng được, dù sao cũng phải gán cho nàng ta một cái tội.
Vinh Phi: “Kết cục của ngươi… chắc gì đã khác Hoắc Quân Hoa!”
Không đúng! Sai rồi!
Ta muốn chơi nàng ta, sao phải tìm cớ?
Ta đến đây là để nhìn nàng ta chịu khổ chịu nạn mà!
Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, duỗi tay đẩy nàng ta, Vinh phi đang không phòng bị, ngã thẳng xuống hồ.
“Cứu mạng! Cứu! —— Ặc”
Ta phát hiện… Vinh phi không biết bơi.
Ta cầm khăn tay cung nhân bên cạnh đưa tới, lau lau lòng bàn tay, giọng thản nhiên: “Mau tìm người tới vớt Vinh phi lên, đừng để bị cảm.”
Nói xong, ta liếc mắt nhìn Vinh phi một cái thật sâu rồi bước từng bước uyển chuyển, nhẹ nhàng rời đi.