-
Chương 1
- Tác giả
- Zhihu
- Thể loại
- Ngôn tình
- Cổ đại
- HE
- Nữ Cường
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 3C
- Nguồn
- Vịt Con Ngốc Nghếch
- Lượt đọc
- 2,134
- Cập nhật
01.
Mọi người đều nói, ta phải học hỏi nhiều từ A tỷ.
A tỷ là vị công chúa nổi danh nhất trong lịch sử Đại Lịch, phong thái cử chỉ của tỷ luôn được các tiểu thư khuê các thi nhau bắt chước.
Ta từng nghe vú nuôi, người vốn dĩ luôn nghiêm khắc và lạnh lùng, cũng phải thốt lên một câu cảm thán: "Công chúa Minh Nghi, quả thực là một giai nhân tuyệt sắc."
Ta cùng A tỷ cách nhau hơn mười tuổi, ở thời điểm ta cả ngày đều vắt óc để trốn tránh nội thị chạy đến Ngự Hoa Viên đào bùn, thì A tỷ đã là một mỹ nhân nổi tiếng khắp cả nước.
Ký ức sâu sắc nhất trong tâm trí ta, là vào một ngày Đông chí nọ, phụ hoàng đưa chúng ta đến Lầu Chu Tước để cúng bái, đứng trên lầu nghe bá tánh chúc mừng.
Ta được vú nuôi ôm trong lòng nhưng vẫn không chịu yên, người cứ ngọ nguậy, quay đầu lại nhìn thấy A tỷ.
Tỷ tỷ lưng thẳng tắp tạo thành một đường cong duyên dáng, ta nhìn thấy hàng mi dài rủ xuống của tỷ, cùng mái tóc dài của bay lượn trong gió, tay áo rộng thùng thình cũng bị gió thổi phất ra sau.
Nơi xa là sương mù dày đặc của buổi sáng sớm, khuôn mặt của nàng cũng mờ ảo trong sương mù, cả người thanh lãnh như tiên nữ giáng trần, đẹp đến mức không chân thật.
Sau đó, ta lén học theo nàng, dùng màn che bằng lụa mỏng choàng lên người, soi đi soi lại trước gương đồng, bị phụ hoàng bắt gặp, khiến ông bật cười ha hả.
Trong ký ức trước khi ta tám tuổi, ta và tỷ tỷ chỉ có một lần thân thiết vào lúc tỷ tỷ xuất giá.
Công chúa vang danh khắp thiên hạ, việc thành thân đương nhiên cũng vô cùng náo nhiệt, trong khoảng thời gian đó, tất cả mọi người trong cung đều vui mừng hớn hở.
Chỉ có ta buồn bã, mặc dù ta và A tỷ không thân thiết, nhưng khi biết tỷ tỷ sắp phải lập gia đình xuất cung, ta vẫn rất buồn.
Vào đêm trước khi tỷ tỷ xuất giá, ta lén đi qua đám người hầu gõ cửa sổ của tỷ. Lúc này tỷ tỷ đã mặc giá y, những đường thêu bằng chỉ vàng phác hoạ ra những bông hoá lớn, là quốc hoa của Đại Lịch.
Hoa hợp hoan nở rộ trên bộ giá y đỏ thắm của nàng, tóc nàng còn chưa được vấn lên, ngũ quan vốn thanh lãnh giờ đây được vẽ lên màu đỏ rực rỡ, vô cùng diễm lệ, ta đứng bên ngoài cửa sổ, kinh ngạc đến mức nhất thời không thốt nên lời.
Tỷ tỷ mỉm cười, nụ cười rất nhẹ, rất nhạt, nói với ta: "Ta còn tưởng là con chuột nhỏ nào từ đâu chui ra, lén la lén lút."
Ta đỏ bừng mặt, ta vốn dĩ không sợ trời không sợ đất, nhưng trước mặt tỷ tỷ, ta thậm chí không dám nói chuyện lớn tiếng, a tỷ có một loại sức hút như vậy, khiến người ta cảm thấy, ngay cả việc thở mạnh trước mặt nàng cũng là một sự thất lễ.
Ta lắp ba bắp bắp hỏi nàng: "A tỷ, sau... sau khi người xuất giá, ta có thể đến tìm tỷ chơi không?"
Nụ cười của tỷ tỷ rạng rỡ hơn, giơ tay vuốt ve mái tóc ta, nói: "Đến đi, a tỷ sẽ bảo tỷ phu mua cho muội kẹo hồ lô."
02.
Mọi người đều nói tỷ tỷ và tỷ phu là một đôi bích nhân. Ta đã gặp tỷ phu, miễn cưỡng thừa nhận rằng huynh ấy có vẻ như tạm xứng đôi với tỷ tỷ.
Huynh ấy là trọng thần mà phụ hoàng tin tưởng nhất, thường xuyên vào cung. Trước đây, khi ta và phụ hoàng xuất cung duyệt binh, ta đặc biệt thích bánh ngọt của Vạn Phúc Các, vì vậy ta thường lén lút cầu xin huynh ấy mang từ ngoài cung vào cho ta.
Lần đầu tiên ta nhờ vả, huynh ấy sững người một chút rồi cười, sau đó nói: "Đây là con mèo tham ăn ở đâu chui ra vậy?"
Nhưng sau đó, mỗi lần vào cung huynh ấy đều mang bánh ngọt của quán Vạn Phúc Các cho ta, nhờ cung nữ canh giữ Nguyệt Môn đưa cho ta.
Tuy nhiên, từ sau khi huynh ấy và a tỷ đính hôn, ta liền không nhờ huynh ấy mang bánh cho ta nữa, bởi vì cung nữ bên cạnh ta chỉ cần nhìn thấy huynh ấy là sẽ đỏ mặt.
Như vậy không tốt, tuy ta còn nhỏ, nhưng ta đã xem qua rất nhiều sách tranh, có quá nhiều những nữ nhân xấu xa, ta phải cẩn thận bảo vệ hạnh phúc của a tỷ.
Năm đầu tiên sau khi tỷ tỷ xuất giá, ta chỉ lén lút ra khỏi cung ba lần. Mỗi lần ra khỏi cung, ta đều cảm thấy a tỷ ngày càng có sức hút.
Thời điểm khi ở bên cạnh tỷ phu, nụ cười ánh lên trong đôi mắt của a tỷ còn ngọt ngào hơn cả bánh ngọt ta ngậm trong miệng.
Ta luôn tưởng rằng hai người họ sẽ mãi mãi ngọt ngào như vậy, sau đó sinh cho ta một đứa ngoại tôn hội tụ tất cả những ưu điểm của hai người họ.
Đến lúc đó, ta sẽ ngày ngày lén lút ra khỏi cung, dẫn nó đi ăn đủ thứ món ngon.
Đáng tiếc, đến đầu năm thứ hai sau khi a tỷ xuất giá, Đại Lịch triều đã bị diệt vong.
Việc Đại Lịch triều bị diệt vong vừa nằm trong dự đoán, vừa nằm ngoài dự đoán.
Thời loạn thế, các thế lực cát cứ, khi vương triều Chu thống nhất, chúng ta là một tiểu quốc nằm ở một góc nhỏ, định kỳ cống nạp. Khi nhà Chu động loạn, chúng ta là một tiểu quốc nằm ở một góc nhỏ, không cần cống nạp.
Nếu không cố ý quan tâm, thực sự rất khó để chú ý đến một tiểu quốc yên lặng như vậy.
Cái khéo là, vào cuối mùa đông năm Mậu Tý, khi Tần Điền dấy binh tấn công nước Vệ, hắn đi ngang qua Đại Lịch, nhìn thấy ở đây còn có một tiểu quốc như vậy, bèn điều hai vạn kỵ binh, tiện tay diệt luôn Đại Lịch.
Sinh linh của một quốc gia đối với bọn chúng đơn giản như hất tung tổ kiến vậy.
Ta nhớ lần cuối cùng gặp a tỷ, là khi tỷ vào cung tìm ta.
Lúc tỷ gọi ta dậy, ta rất kinh ngạc, bởi vì tỷ luôn dặn ta gặp chuyện không được la hét hoảng hốt và chạy lung tung.
Nhưng lúc đó tỷ lại tỏ ra rất hoảng hốt.
Tỷ dùng tay bịt chặt miệng ta, ta nhìn thấy bóng đuốc chiếu lên khung cửa và tiếng chém gi t ồn ào.
A tỷ hạ giọng thì thầm, dặn dò ta: "Minh Nhu, mau trốn đi, chờ khi nào yên tĩnh thì liền dọc theo mật đạo trước đây muội hay lén lút ra khỏi cung mà đi."
Cuối cùng dừng một chút, nàng vuốt ve khuôn mặt của ta, giọng điệu dịu dàng: "Minh Nhu, nhớ sống sót nhé."
Ta bất đắc dĩ bị nàng nhét vào vách ngăn dưới giường, lúc bị đẩy vào dưới gầm giường, ta thoáng nhìn qua cánh cửa điện chạm trổ hoa văn.
Cả hoàng cung Đại Lịch chưa bao giờ sáng rực như vậy, tiếng thét thê lương mà chói tai vang lên dồn dập, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên cửa, giống như ngọn lửa địa ngục bùng cháy bên ngoài cửa cung.
Trước mắt tối đen, ngay cả thở mạnh ta cũng không dám, trong bóng tối mọi giác quan như trở nên vô cùng nhạy cảm, ta nghe thấy tiếng cửa bị đá văng.
Sau đó là giọng của a tỷ, tỷ ấy ngồi ngay ngắn trước giường ta đang ẩn náu, bình tĩnh nói: "Ta là công chúa Minh Nghi của Đại Lịch, chúng ta đã đầu hàng, các ngươi không được tàn sát tù binh, ta muốn gặp chủ tử của các ngươi."
Sau đó tiếng bước chân hỗn độn trong phòng vang lên một hồi, rồi dần dần tan đi.
Ta che miệng lại, đè nén tiếng khóc hoảng hốt không biết phải làm sao, chỉ nhớ lời dặn dò của a tỷ là đi theo mật đạo ra khỏi cung.
Đầu óc ta là một mảnh trống rỗng, chỉ theo bản năng ghi nhớ của mình, dọc theo mật đạo mà tìm đường trốn thoát.
03.
Ta đã chịu rất nhiều khổ sở.
Thời điểm ta lưu lạc đầu đường xó chợ chỉ mới tám tuổi, ban đầu ta còn nhớ rõ thân phận của mình, cũng ghi nhớ lời dạy của nhũ mẫu.
Điềm tĩnh thanh tao, lời nói cẩn trọng; Dáng người uyển chuyển thanh tú, thà gãy chứ không cong.
Ta nghĩ vú nuôi đại khái chưa từng đói bụng, không biết ngày thứ bao nhiêu lang thang, ta đã học được cách tranh giành ổ bánh bao bị người ta vứt đi với chó hoang trong đống rác.
Cho nên dưới loại tình huống này, việc ta bị lừa bán đến Nghênh Quân Các bằng một con gà nướng, dường như đã là một kết cục không tệ so với vô số kết cục bi thảm khác.
Tú bà tại Nghênh Quân Các rất thích ta, lúc ta đang ôm con gà nướng, cảnh giác như con thú nhỏ đứng ở hậu viện để bà ta thẩm định, bà ta cười, ngẩng đầu nói với người bên cạnh:
"Có hơi gầy một chút, nhưng nhìn khuôn mặt này, lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân."
Khi có người đến dắt ta đi tắm rửa, ta vẫn bướng bỉnh ôm lấy cái cây bên cạnh không chịu buông.
Mặc dù ta còn nhỏ, nhưng cũng mơ hồ hiểu được, nếu bước vào nơi đèn hoa rực rỡ này, tiếng đàn tiếng sáo du dương không dứt sau lưng bà ta, ta có thể sẽ không bao giờ quay lại được.
Thế nhưng là không thể quay về chỗ nào, ta lại không hiểu rõ.
Cho đến khi tú bà uyển chuyển bước đến bên cạnh ta, đưa ngón tay lạnh buốt vuốt ve khuôn mặt ta, rồi mỉm cười nói: "Ngoan, buông tay ra, chỉ cần vào đó, sau này con sẽ có vô số gà quay để ăn."
Ta nhìn bà ta hồi lâu, cuối cùng im lặng, ngoan ngoãn buông tay.
Về sau, rất lâu sau này, ta đã không còn thích ăn gà nướng nữa, nhưng ta vẫn phải mặc xiêm y mỏng manh, ngày qua ngày luyện tập nói lời ngọt ngào, nhạc khúc du dương để làm hài lòng nam nhân.
Đôi lúc, khi nhìn qua khung cửa sổ mở ra bầu trời xanh thẳm, ta lại cảm thấy như những chuyện cũ của Đại Lịch triều chỉ như một giấc mơ Nam Kha của một đứa ăn mày lang thang trên phố.
Trong mơ, có một đôi tay dịu dàng nhưng lạnh buốt, không biết từ đâu đến, sờ mặt ta, dùng giọng nói mơ hồ nói với ta: "Minh Nhu, phải sống sót."
Ta thực sự đã sống sót. Cầm nương đặt tên cho ta là A Nguyên, ta trở thành đối tượng tập trung bồi dưỡng của Nghênh Quân Các.
Lúc đó, Cầm nương đã hiểu rõ tầm quan trọng của việc quảng bá lăng xê.
Trước khi ta gặp khách lúc mười lăm tuổi, ai ai cũng biết Nghênh Quân Các có một kỹ nữ tuyệt sắc đã được giấu kín trong bảy năm.
Khi ta treo bảng lúc mười lăm tuổi, vạn người đổ xô đến, chỉ riêng vị trí khán đài của Nghênh Quân Các đã có giá ngàn vàng.
Tối hôm đó, ta nổi tiếng khắp Trần quốc với một khúc《Cửu Thiều》, trở thành cây hái ra tiền của Cầm nương. Người ra giá cho đêm đầu tiên của ta là phú thương đứng đầu Trần quốc, tai to mặt lớn đúng nghĩa đen, lại có sở thích rất đặc biệt. Ta đã từng gặp những cô gái của Nghênh Quân Các bị hắn hành hạ.
Ta sợ hãi, nắm lấy tay áo Cầm nương van xin, ta nói với bà ta rằng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền cho bà ta, cầu xin bà ta đừng giao ta cho người này.
Cầm nương nheo nheo cười nhìn ta, ánh mắt vẫn bình thản như mọi khi.
Bà ta mua ta, bồi dưỡng ta, mặc dù ta biết bà ta đối tốt với ta chỉ vì phần nhan sắc này, nhưng ta vẫn tự lừa dối bản thân coi bà ta như người thân, không thể tránh khỏi việc mong chờ bà ta cũng có một chút chân thành với ta.
Khóe miệng Cầm nương nở nụ cười, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt ta, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng vô tình, bà ta cười nói: "A Nguyên, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, giờ đã đến lúc con báo đáp ta rồi."
Ta nhìn bà ta, từng chút một buông tay.
Người nam tử phú thương này là người đầu tiên ta gi t.
Ta cũng không biết tại sao ta dám gi t người, rõ ràng ta run sợ đến mức không thể chịu đựng được, nhưng khi đâm cây trâm mài sắc nhọn vào ngực tên nhà giàu kia, ta lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Lúc cây trâm xuyên qua da thịt của hắn, ta thậm chí còn có chút khoái cảm, ta có thể cảm nhận được sự cản trở của da thịt khi đầu trâm đâm vào, âm thanh êm ái nhưng ngột ngạt khi nó xuyên qua từng lớp da cùng mỡ.
Khi cây trâm xuyên thủng trái tim tên nhà giàu kia, hắn vẫn chưa kịp phản ứng. Hắn ta vẫn nheo mắt cười gằn, cầm roi muốn tới quất ta. Có lẽ vì cây trâm quá nhỏ lại không có rút ra ngăn chặn vết thương, cho nên hắn ta không cảm thấy đau đớn. Thế là ta mặt không đổi sắc, rút cây trâm ra và tiếp tục đâm vào cổ hắn.
M á-uphun tung tóe nhuộm đỏ nửa khuôn mặt ta, chờ khi nhi tử của tên phú thương được mời đến đẩy cửa phòng, để chia phần "chiến lợi phẩm" là ta, chính là nhìn thấy cảnh tượng này.
Có lẽ ban đầu bọn họ muốn đánh ch t ta ngay tại chỗ, nhưng luật pháp Trần quốc vô cùng nghiêm minh, cấm đoán việc tự ý trả thù. Danh tiếng của ta ở Trần quốc cũng không thể im hơi lặng tiếng mà biến mất. Hơn nữa, trong xã hội trọng sĩ khinh thương, thương nhân vốn thấp kém.
Vì vậy, bọn chúng chỉ có thể báo quan.
Và rồi ta gặp được Tần Điền.
04.
Tần Điền, thế tử Trần quốc.
Hắn chính là người lúc trước đã diệt quốc gia của ta, Tần Điền.
Ngay từ đầu, ta cũng không có nhận ra hắn.
Năm xưa, việc diệt quốc diễn ra rất đột ngột, ta còn nhỏ, khi được a tỷ đánh thức, ta đã hoảng hốt vô cùng. Lúc đó, lửa cháy ngút trời, ta không thể nhìn rõ tình hình, cộng thêm việc một đường lưu lạc hoạn nạn.
Ta không biết có phải là cơ chế bảo vệ tiềm thức hay không, nhưng ký ức về thời thơ ấu trước tám tuổi của ta như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ đục.
Làm thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Tần Điền đến khi ta đang bị thẩm vấn.
Ta nổi danh ở Trần quốc.
Hoa khôi được Nghênh Quân Các bồi dưỡng suốt bảy năm, đêm đầu tiên ra mắt đã gi t ch t ân khách của mình, ngoài nhan sắc nổi tiếng khắp nơi của ta, đi kèm còn có lòng dạ rắn rết.
Tần Điền tò mò muốn xem dung nhan thật sự của mỹ nhân rắn rết được đồn thổi, nên đến xem náo nhiệt.
Lúc hắn đến, ta đang cúi đầu ngồi trong ngục tối lạnh lẽo, âm u. Tần Điền khoanh tay đứng ở cửa, hắn không nhìn thấy mặt ta, chỉ liếc nhìn vóc dáng của ta rồi cười nói với người bên cạnh:
"Đây chính là mỹ nhân trăm năm khó gặp trong truyền thuyết? Hình như cũng không có gì đặc biệt."
Ta nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên. Ánh trăng từ ô cửa sổ nhỏ trên đầu chiếu vào, vết m á-utrên mặt ta đã khô.
Ta ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Tần Điền với đôi mày kiếm, mắt sáng, dáng người cao ráo, trong ánh mắt nhìn ta là sự đánh giá hời hợt.
Cho đến khi ta nghiêng đầu, nở nụ cười ngây thơ, trong sáng với hắn.
Hắn sững người lại, sau đó trong mắt ánh lên vài phần hứng thú.
Cuối cùng, hắn chỉ vào ta, giống như cười mà không phải cười nói với vị quan bên cạnh:
"Nàng, ta muốn."
Ta được Tần Điền đưa về phủ.
Tình cảnh hắn đưa ta về vô cùng hoành tráng, toàn bộ Trần quốc không ai không nhận ra ngựa của hắn.
Lúc hắn phi ngựa đưa ta về phủ, mọi người trên đường đều ngoái nhìn.
Đi ngang qua Nghênh Quân Các, ta nhìn thấy Cầm nương đứng há hốc mồm ở cửa.
Ta nở nụ cười rạng rỡ với bà ta.
Ta ở lại phủ Thế tử.
Nha hoàn hầu hạ ta nhìn ta vui mừng hớn hở, lén lút nói với ta: 「Cô nương, cô thật xinh đẹp, đây là lần đầu tiên ta thấy thế tử gia mang một cô nương về phủ.]
Ta cười nhạo.
Quả thật trong phủ Tần Điền không có nữ quyến, Tần Diền đã hơn hai mươi tuổi, theo lẽ thường nam nhân ở độ tuổi này có một hai thiếp cũng là chuyện bình thường, nhưng bên cạnh hắn, lại không có lấy một người hầu hạ.
Ta tưởng rằng nam nhân trên đời đều như vậy, Tần Điền cũng không ngoại lệ, nhưng ta ở trong phủ thế tử của hắn năm sáu ngày, hắn cũng không hề động đến ta.
Ngày thứ bảy, ta lấy cớ mang canh đến cho hắn để gặp hắn một lần.
Hắn nhìn thấy ta cũng không hề bất ngờ, chỉ nhàn nhạt buông bút trong tay xuống, ta đặt canh lên bàn trước mặt hắn, sau đố ái muội mà tiến lại sát gần hắn, hơi thở như hoa lan khẽ thổi vào tai hắn, hỏi:
"Ngài không thích ta, vậy tại sao lại mang ta về?"
Tần Điền không né tránh, cứ theo tư thế này tiến đến gần ta, ta nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong đáy mắt hắn.
Nho nhỏ, mỉm cười, mê hoặc như yêu tinh hút m á-utrong đêm tối.
Đây là điều ta học được ở Nghênh Quân Các.
Hắn cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta.
Bàn tay hắn rất lớn, mang theo hơi ấm, ta nhìn vào mắt hắn, chủ động áp má lên lòng bàn tay hắn, cọ cọ.
Như một chú mèo ngoan ngoãn.
Nụ cười nơi khóe môi hắn vẫn như vậy, nhưng ta nhìn thấy ánh mắt hắn, lạnh lùng.
Hắn vuốt ve khuôn mặt ta, nói:
"Chẳng qua ta cảm thấy, nàng rất giống một người cố nhân của ta."
Ta sửng sốt một chút, sau đó hắn cười lên, dùng tay đẩy mặt ta ra, cúi đầu nhìn lại công hàm trong tay, giọng điệu nhàn nhạt:
"Chỉ là khí chất không giống, ngày mai sẽ có nữ quan đến phủ dạy dỗ nàng."
"A Nguyên, học cho tốt, đừng làm ta thất vọng."
05.
Cầm kỳ thi họa, lễ nghi cử chỉ, những thứ này ta đã học qua ở Vong Quân Các.
Tất nhiên, học đều là những thứ để phục vụ nam nhân.
Nhưng Tần Điền muốn ta quên hết những thứ đó, để nữ quan biến ta thành người đoan trang thanh lãnh, với dáng vẻ của một quý nữ khuê các.
Ta cởi bỏ sa mỏng, khoác lên người váy trắng tầng tầng lớp lớp, nghiêm trang ngồi trước gương trang điểm, nhìn mình trong gương đồng, không khỏi sinh ra vài phần hoảng hốt.
Hình ảnh trong gương đồng mơ hồ, thoang thoảng ta cũng cảm thấy mình dường như rất giống một người.
Nhưng là ai? Là ai chứ? Ta vắt óc suy nghĩ, cũng không nhớ ra, ta rốt cuộc giống ai.
Ta cảm thấy Tần Điền có lẽ rất thích diện mạo mới của ta, sở dĩ nói "có lẽ", là bởi vì hắn chưa bao giờ đến gần ta.
Ngày ta học có thành quả ban đầu, một mình luyện đàn trong đình, ta biết Tần Điền sẽ đi qua đây.
Ta mặc váy trắng đoan trang thanh lãnh, ngồi nghiêm trang trong đình sơn son ngói vàng, tay lướt trên dây đàn, tấu lên khúc nhạc du dương "Du xuân".
Ta biết Tần Điền đang nhìn ta từ xa, chỉ giả vờ không biết. Ta thừa nhận ta đang quyến rũ Tần Điền, ta không muốn dây dưa với tên phú thương béo ú kia, nhưng ta lại muốn tìm cho mình một chỗ dựa như Tần Điền.
Nhưng ngày hôm đó, ta đã lặp đi lặp lại khúc nhạc "Du xuân" hàng chục lần, Tần Điền chỉ đứng từ xa nhìn ta trong đình, cho đến cuối cùng ta không thể kiềm chế được, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cao ráo tuấn tú, đứng trong gió lạnh hoang tàn, vẻ mặt có chút xuất thần.
Gió thổi qua tóc ta, ta mỉm cười rạng rỡ với hắn từ xa, nụ cười chưa kịp tắt, ánh mắt hắn đã dần dần trở nên sáng tỏ, sau đó lại dần dần lạnh lùng.
Ánh mắt hắn nhìn xuyên qua khuôn mặt ta, rơi vào hư không sau lưng ta.
Lúc đó ta có chút hụt hẫng, Tần Điền hắn đang xuyên qua ta để nhìn một người khác.
Ta nghĩ hắn chắc chắn có một người yêu mà không thể có được, mà không khéo, ta và người này lại có vài phần giống nhau.
Ta bỗng bật cười.
Kể từ ngày hôm đó, ta không còn mặc váy trắng nữa.
Ta mặc váy màu tím đậm, mặc váy đỏ rực, màu sắc rực rỡ làm cho đôi mắt và lông mày của ta thêm phần yêu kiều, nhưng vì tuổi còn nhỏ, nên sự yêu kiều này lại mang thêm ba phần ngây thơ.
Ta có thể nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc không che giấu của người trong phủ khi nhìn ta, chỉ có Tần Điền, sự ngang ngược của ta dường như không khiến hắn cảm thấy khó chịu, hắn chỉ trầm ngâm nhìn ta, rồi hỏi:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Ta nhìn hắn cười:
"Thế tử, ta xuất thân đê tiện, nhưng cũng có vài phần nguyên tắc."
Hắn hơi nhíu mày.
Ta cười, tiến đến gần hắn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, nhẹ giọng hỏi hắn:
"Ngươi đang xuyên qua ta nhìn ai?"
Hắn là thế tử của Trần quốc, chỉ dưới một người, trên vạn người, cũng là vị tướng quân nổi tiếng nhất từ khi Trần quốc lập quốc, chưa từng thất bại, người nữ nhân như thế nào có thể khiến hắn vô cớ thở dài, yêu mà không được?
Ta thừa nhận, ngoài sự tò mò, còn có một chút không cam tâm từ sâu thẳm trái tim.
Ngươi đang nhìn ai qua ta?
Ta nhìn thấy Tần Điền dời tầm mắt, ánh mắt nhìn xa xăm vào hư không, hắn không trả lời ta.
Ta cũng thức thời không hỏi thêm nữa.
Nhưng ta bắt đầu có cảm giác nguy cơ.
Ta không phải là dây tơ hồng chỉ biết dựa vào nam nhân, chờ đợi họ đến yêu, việc quyến rũ Tần Điền chỉ là để tìm cho mình một chỗ dựa, nhưng rõ ràng, người nam nhân này không hề quan tâm đến nhan sắc của ta.
Vì vậy, ta có cảm giác nguy cơ.
Tình yêu của nam nhân vốn không đáng tin cậy, huống chi Tần Điền còn chưa có tình cảm với ta.
Nếu một ngày nào đó, theo thời gian, hắn không còn tìm thấy bóng dáng người khác trên người ta, thì ta cũng không còn giá trị lợi dụng đối với hắn.
Một người nữ nhân luôn sống dựa và người khác, còn không có giá trị lợi dụng, thì kết cục sẽ thảm hại như thế nào, không cần phải nói.