-
Phần 2
7.
Đến khi tôi có thể tự diễn xong một cảnh, cha tôi cuối cùng mới hài lòng gật đầu.
Ông ra ngoài mua về rất nhiều kẹo bọc giấy màu, màu sắc sặc sỡ và có vị ngọt của trái cây.
Tôi nhìn đống kẹo đó, hiểu rằng cha mình chuẩn bị tổ chức biểu diễn múa rối rồi.
Chắc hẳn ông định làm theo cách trước đây, dùng kẹo mà lũ trẻ trong làng thèm khát để thu hút khán giả đến xem.
Cha hào phóng phát kẹo cho bọn trẻ.
Tôi cứ nhìn ông phát hết đứa này sang đứa khác, nhìn chằm chằm hũ kẹo dần dần vơi đi phân nửa.
Một lát sau, cha nhận ra ánh mắt của tôi nên lấy hai viên đưa cho tôi:
“Ăn đi ăn đi.”
“Mấy đứa nhóc như con đứa nào đứa nấy đều thích ăn kẹo, không sợ ăn nhiều sâu răng gì hết.”
Cha tôi nói nghe nhẹ nhàng biết bao, cứ như thể trước giờ tôi luôn luôn được ăn những viên kẹo này vậy.
Tôi siết chặt hai viên kẹo đến nỗi lòng bàn tay đau nhức.
Tôi nhớ về mẹ, nhớ về chị mình.
Nhớ đến ngày xưa khi chị tôi theo cha ra ngoài, không biết chị cảm thấy thế nào khi phải tận tay đưa kẹo mà bản thân chưa từng được ăn cho người khác?
Chắc hẳn sẽ tồi tệ hơn tâm trạng của tôi bây giờ nhiều lắm phải không?
8.
Múa rối chỉ có bấy nhiêu cảnh thôi, dân làng xem hết lần này đến lần khác, đã sớm chán ngán từ lâu rồi.
Buổi biểu diễn miễn phí cũng chẳng thu hút được bao nhiêu khán giả.
Có người ngồi dưới nói vọng lên:
“Vở diễn này đã diễn được gần một đời rồi đấy, sao chẳng có tí gì mới mẻ vậy?”
“Đúng đấy, đổi con rối mới mà vẫn diễn vở cũ, đúng là uổng phí những con rối này!”
Nghe vậy, mặt cha tôi sa sầm xuống.
Mắt ông đảo qua đảo lại, sau đó hứa hẹn:
“Nhà chúng tôi đương nhiên phải đổi mới vở diễn chứ, ngày mai mong mọi người đến cổ vũ đúng giờ ha.”
“Vở diễn ngày mai có tên là: G.i.ế.t người.”
Không biết vì sao, sau khi cha tôi nói xong, tim tôi bỗng dưng đập thình thịch.
Cha tôi về nhà, lôi con rối phu nhân nhà quan trông giống chị gái tôi ra, bảo tôi cắt sợi dây đi.
Ông chỉ tôi treo nó lên cây gậy múa rối, con rối ở trong tay tôi sống động như thật.
“Tiểu Hi, ngày mai con hãy mang con rối này lên sân khấu. Con nhớ kỹ, nó phải được treo thật chặt trên cây gậy, tuyệt đối không thể để nó tuột ra.”
9.
Ngày hôm sau, tôi nghe lời mang con rối đó lên sân khấu.
Cha tôi lựa đi lựa lại trong đống rối cũ, cuối cùng chọn ra một con rối hình Quan Vũ cầm đao.
Tôi và cha đứng hai bên, tôi cầm phu nhân quan gia tay cầm khăn lau nước mắt, cha tôi cầm Quan Vũ.
Vở kịch này rất kì lạ, cha tôi mới sáng tác ra gần đây.
Người dân trong làng thấy có sự mới mẻ thì xúm lại xem rất đông.
Quan Vũ trong tay cha tôi vung đao chém thẳng vào người phu nhân quan gia, tôi muốn trốn nhưng không né kịp.
“Á!”
Một người phụ nữ hét lên, cánh tay của phu nhân quan gia rơi xuống đất, vài giọt máu tươi bắn lên trên tấm vải trắng.
Xung quanh vang lên những tiếng hoan hô.
“Hay! Hay lắm!”
“Cô bé này diễn hay ghê, hét một cái dọa tôi giật cả mình.”
Có một đứa bé cất tiếng hỏi:
“Cha ơi, còn có máu nữa đó, có thật là c.h.é.m đ.ứ.t tay không ạ?”
“Ngốc quá, đây là một vở kịch thôi, đương nhiên là giả rồi.”
“Thế tại sao con rối lại thật sự bị thương ạ?”
Mặt tôi tái đi, ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của cha mình. Ông ấy thoải mái cười, vẫn đang chơi đùa con rối Quan Vũ trong tay.
Tiếng hét vừa rồi nào phải do tôi phát ra, con rối trong tay tôi thật sự đ.ứ.t tay rồi!
Ngay cả máu mà nó phun ra cũng là thật!
Cứ như thể thứ tôi cầm trong tay không phải là con rối, mà là một con người sống sờ sờ.
10.
Quan Vũ lại lao tới, tôi vội vàng điều khiển phu nhân quan gia, suýt nữa thì văng ra khỏi tấm màn.
Quan Vũ không chịu bỏ cuộc, nhảy dựng lên đ.â.m thêm nhát nữa, chân của phu nhân quan gia cũng bị c.h.é.m đ.ứ.t phăng.
Một tiếng hét thảm thiết tiếp tục cất lên, loáng thoáng có cả tiếng khóc của phụ nữ.
Bên ngoài vang lên một đợt hò reo, tôi càng lúc càng hoa mắt chóng mặt.
Nếu không ngăn cản thì có khi cha tôi sẽ ch.é.m con rối này thành nhiều mảnh mất.
Tôi ném con rối trong tay xuống, không muốn biểu diễn nữa.
Cha cũng để mặc tôi, cúi đầu xin lỗi khán giả:
“Xin lỗi mọi người, vở diễn của chúng tôi đến đây là hết, nếu mọi người thích xem thì lần sau lại đến nhé.”
Khán giả tặc lưỡi nói:
“Lần sau dùng roi đi, dùng thứ này qu.ậ.t đàn bà mới đã.”
“Đúng đó, tôi cũng cảm thấy làm thế mới hay.”
“Thứ này mới lạ và hay hơn nhiều so với những vở kịch trước đó.”
Cha tôi đáp lời từng người một, đồng ý với họ một cách vui vẻ.
Tôi nâng phu nhân quan gia bị hủy hoại trong tay lên, nhận thấy sắc mặt của nó trở nên nhợt nhạt hơn trước.
“Chỉ là một con rối bóng thôi mà, sao mặt con buồn như đưa đám vậy?”
Cha tôi thờ ơ như không.
“Cũng đâu phải không thể sửa được.”
Ông ấy lại lấy chiếc hộp giống quan tài ra, bảo tôi ném con rối bị đ.ứ.t tay và chân vào trong hộp, sau đó bảo tôi nhỏ máu lên trên lẩn nữa.
“Thứ này rất t.à ác, bất kể buổi tối con nghe thấy gì cũng tuyệt đối không được mở ra.”
Chiếc hộp để trong phòng tôi, nắp đậy kín không nhìn thấy kẽ hở nào, cha tôi kiểm tra nó rất kỹ càng.
Đêm xuống, tôi nghe thấy tiếng khóc và tiếng móng tay cào cấu vọng ra từ bên trong chiếc hộp.
“Tiểu Hi, cứu chị với.”
Vừa nghe thấy giọng nói của chị gái, tôi lập tức nhảy xuống đất, chạy tới bên cạnh chiếc hộp.
Thế nhưng giọng nói của chị gái tôi càng lúc càng nhỏ, cứ luôn bị ngắt quãng, tôi áp tai vào chiếc hộp mà vẫn không thể nghe rõ được.
“Cha, ông ta không phải là… cứu chị… con rối bóng… chet.”
Sau câu này, không còn âm thanh nào phát ra từ trong hộp nữa, cho dù tôi cố gắng hỏi thế nào cũng không còn động tĩnh gì.
11.
Sáng hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy đã thấy cha đứng trong phòng, vung roi qu.ất lên con rối trong tay.
Cây roi tuy mềm nhưng cha tôi vung với lực rất mạnh.
Thấy tôi đã dậy, ông giục tôi lấy con rối ra để bắt đầu buổi biểu diễn tiếp theo.
Tôi mở chiếc hộp, phu nhân quan gia nguyên vẹn nằm bên trong, hoàn toàn khác với dáng vẻ bị thương hôm qua của nó.
Tôi nhấc nó ra, nghi ngờ nhìn trái nhìn phải. Các khớp của con rối hoạt động một cách trơn tru, nó thật sự đã được sửa lại.
“Cha nói cho con biết, thứ này rất t.à ác, dù có bị phá hoại đến mức nào thì ngày hôm sau cũng sẽ trở về nguyên vẹn. Buổi tối hôm qua, con rối này có nói gì với con không?”
Tôi vội lắc đầu nói không.
Không hẳn là tôi nói dối.
Tôi quả thực không nghe rõ, cũng không nghe hiểu con rối đã nói gì.
Thôi thì cứ cho là nó chưa nói gì đi.
Cha không hỏi thêm, hào hứng gọi tôi đi diễn múa rối bóng.
Hôm nay ông không để kẹo trên xe.
12.
Dân làng vây kín chỗ diễn kịch của cha tôi từ sớm.
Họ ghé đầu thì thầm với nhau, cười nói suồng sã, không biết đang bàn tán chuyện gì.
“Hôm nay chúng tôi sẽ biểu diễn theo mong muốn của mọi người, diễn vở kịch l.ộ.t da.”
Cây roi mềm mại vung ra phía sau tấm màn trắng trở nên cực kì mạnh bạo, mỗi lần cha tôi quật nó xuống đất sẽ phát ra tiếng gió rít.
Tôi cảm nhận được cây gậy trong tay mình run lên, giống như phu nhân quan gia đang sợ hãi.
Cây roi cứ thế vung tới, phu nhân quan gia lăn lộn trên mặt đất né tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi những nhát qu.ật, trên người chi chít vết thương.
Tứ chi của nó bị quật đ.ứ.t, thậm chí trông còn thảm hại hơn hôm qua.
Có người hỏi:
“Con rối này trông giống con rối hôm qua quá, chả lẽ là cùng một con à?”
“Đừng có nói nhảm, con rối ngày hôm qua bị đ.ứ.t tay đ.ứ.t chân, làm sao mà sửa được nữa.”
Anh thanh niên vừa lên tiếng ném một tờ mười đồng lên bàn rồi nói:
“Người diễn kịch kia, vén tấm màn lên để tôi xem xem nào.”
Cha tôi mỉm cười bảo tôi giơ con rối ra bên ngoài:
“Đây là thứ để chúng tôi kiếm ăn, có thể cho cậu xem chứ không cho chạm vào được đâu.”
Thấy con rối đã r.á.ch tả tơi, anh thanh niên trầm trồ khen ngợi, sau đó nhìn sang con rối trong tay cha tôi.
Thứ anh ta đang nhìn là vũ khí của con rối Quan Vũ.
“Thần kỳ, thần kỳ quá! Ngày mai, vẫn ở chỗ này, nếu con rối lành lặn như cũ thì tôi sẽ cho ông một trăm đồng.”
Ở làng chúng tôi, một trăm đồng là số tiền rất lớn.
Đương nhiên là cha tôi đồng ý ngay.