• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Con gái nuôi (2 Viewers)

  • Chương 4 END

13.

Dì đắc ý đến nhà tôi khoe khoang: “Mấy người xem, con bé Giai Gia này thật là giỏi, vậy mà lại được học bổng du học Mỹ.

Tôi lại thấy chuyện này không đúng lắm, mấy năm rồi không về, bây giờ lại nói sang Mỹ.

Có gì đó không đúng.

Nhưng dì đang chìm đắm trong hạnh phúc nên không để ý.

Và tôi cũng không muốn đề cập.

Khi đang đút cơm cho con gái, tôi nói phụ họa theo: “Dì Giai Giai thật là giỏi, mẹ của con còn không thể thi đậu nữa là!”

Cứ thế hai vợ chồng dì rút hết tiền tiết kiệm, chưa đủ còn vay mượn thêm bạn bè mấy vạn.

Chuyển hết tất cả cho Giai Giai.

Nhưng hành động tiếp theo của Giai Giai càng thêm khó hiểu.

Ít khi liên lạc, mỗi lần liên lạc đều là xin tiền.

Mỗi lần một nhiều thêm, dì tôi không thể kham nổi, nhiều lần phải đi vay bên ngoài mới đủ đáp ứng.

Chờ mong Giai Giai học thành tài trở về, xin được việc làm có lương cao, giúp họ trả bớt nợ.

Đáng tiếc giấc mộng đó không thành.

Hôm nay, một người bạn thân của dì vội vã chạy đến tìm dì: “Con gái chị không phải ở Mỹ sao? Sáng nay tôi thấy nó trong siêu thị.”

14.

Tôi lúc đó cũng có mặt, tận mắt thấy dì tôi sốc xém ngất xỉu khi nghe thấy điều này.

Chờ tới lúc chúng tôi chạy tới siêu thị, tìm một vòng cũng không tìm thấy Giai Giai.

Dì tức giận và lo lắng định gọi điện hỏi Giai Giai nhưng bị tôi ngăn lại.

tôi nói như vậy sẽ bứt dây động rừng, lỡ như Giai Giai chối và trốn đi chỗ khác thì làm sao bây giờ.

Dì bình tĩnh và bắt đầu canh chừng ở siêu thị cho đến khi Giai Giai xuất hiện.

Mấy ngày đầu tôi không đi cùng dì, đến ngày thứ năm thì tôi ra ngồi chung với dì.

Vì tôi cảm thấy thời cơ sắp đến rồi.

Quả nhiên, khi ngồi canh được nửa buổi, thì thấy Giai Giái đang nắm tay một người đàn ông xuất hiện ở cửa trước siêu thị.

Khi chúng tôi nhìn kỹ hơn, thì phát hiện người đàn ông đó là Lưu Soái.

Hai người này đã khiến chúng tôi bất ngờ rồi, nhưng điều khiến tôi sốc hơn là bụng Giai Giai rõ ràng đang mang thai.

Hai mắt dì muốn nổ tung, tức đến mức không màng tất cả lao ra, không đợi Lưu Soái kịp phản ứng đã tát cho hắn một cái.

Giai Giai lúc này mới nhìn thấy chúng tôi, lập tức luống cuống.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé hoảng sợ.

Nó ấp úng nói: “Mẹ sao mẹ lại ở đây.”

Nó vừa mở miệng, dì tôi càng tức giận hớn, mặc kệ nó có mang thai hay không, dì tôi cũng tát nó một cái: “Chuyện này là thế nào, mày không phải đi học ở Mỹ sao, tại sao lại ở bên Lưu Soái, bụng còn to như vậy?”

Đây là lần thứ hai Lưu Soái bị tát, cực kỳ tức giận trở tay tát cho dì tôi một cái, chỉ vào mũi dì tôi mà nói: “Tôi nói cho bà biết, Giai Giai hiện tại là vợ của tôi, chúng tôi còn có con rồi, bà thử đánh tôi lần nữa xem!”

Dì bụm mặt, đau đớn tức giận mà nói: “Hai đứa mày đăng ký khi nào? Có phải lần đó mày hỏi mượn hộ khẩu làm thủ tục du học đúng không? không đúng, tụi ở bên nhau khi nào?”

Giai Giai không dám nói lời nào, cúi đầu xuống liên tục lắc đầu: “Mẹ.. con.. thật sự rất yêu anh ấy.. con…

Hắn tự tin nghiêng đầu nhìn dì tôi, bộ dạng kiêu ngạo nói: “Bà nghĩ rằng có thể ngăn cấm chúng tôi ở bên nhau sao?”

“Tôi nói cho bà biết, chúng tôi vẫn giữ liên lạc, mỗi lần bà đưa cô ấy đến trường học xong, cô ấy đều lẻn ra đi chơi với tôi.”

“Cái thư báo trúng tuyển trường Thượng Hải kia cũng là giả, cô ấy không đi học, các người đưa cô ấy đến nhà Ga, cô ấy liền theo tôi về quê.”

“Cô ấy đã ở bên tôi nhiều năm như vậy rồi.”

“Tiền của bà coi như là của hồi môn cho chúng tôi.”

Lời của Lưu Soái sắt như dao, từng lời từng lời như cứa từng miếng thịt trên người dì tôi.

Người ngoài như tôi nghe thấy mà cũng đau long.

Dì lấy tay che tim lại, chỉ vào Giai Giai giọng run run, tức giận nói: “Về quê hắn ở? Chả trách mày không bao giờ video call với tao, chẳng trách mày chỉ biết đòi tiền, con khốn này!”

Đối mặt với chỉ trích của dì, Giai Giai chỉ biết cúi đầu khóc, không có phản ứng gì.

Chỉ có tôi là đỡ dì đang đứng không vững.

Cho đến khi dượng tôi cũng tới.

15.

Sau khi dượng đến, nhìn thấy tình hình liền đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Nhịn không được đánh nhau với Lưu Soái.

Cuối cùng tất cả chúng tôi đều bị dẫn về đồn.

Nhưng công an cũng khó giải quyết chuyện riêng, nhất là tình huống đặc biệt này.

Dì nói rằng Lưu Soái dụ dỗ con gái dì, không có mai mối cưới hỏi lại làm cho con người ta có thai.

Nhưng Lưu Soái nói Giai Giai đã là người trưởng thành, có thể tự mình quyết định sẽ cưới ai, cho dù là cha mẹ cũng không thể ép buộc.

Hai bên, bên nào cũng cho mình là đúng, chú công an vô cùng nhức đầu.

Cho chúng tôi tự về nhà giải quyết.

Nhưng mà làm sao giải quyết đây, con cũng đã có, hơn nữa bụng cũng lớn rồi, không thể phá.

Cuối cùng vẫn là dượng bình tĩnh: “Giai Giai tuy rằng là con nuôi của chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng đã nuôi nấng nó nhiều năm như vậy, bây giờ đã theo cậu, cậu hãy về làm lễ ra mắt coi như là gả đi.”

Ý tứ chính là muốn Lưu Soái đưa tiền cưới.

Nhưng Lưu Soái làm sao chịu, hắn nói: “Bây giờ tôi và Giai Giai đã đăng ký kết hôn, con cũng đã có, còn cần làm lễ ra mắt làm gì?”

Cái bộ dáng xảo quyệt này của hắn làm dượng tức muốn chết: “Sao cậu có thể ăn nói vô sỉ như vậy, nếu không làm lễ hỏi gì thì cũng phải trả lại chúng tôi 180.000 lần trước đóng tiền học phí là được. Chúng tôi coi như chưa từng nuôi con bé.”

Lưu Soái vẫn không chịu, lập tức từ chối: “Tiền xài hết rồi, Giai Giai mang thai cũng cần bồi bổ nên tôi đều dùng mua cho cô ấy ăn!”

Dì ngồi bên cạnh vừa mới dịu tinh thần, sau khi nghe được lập tức đứng dậy: “Nó ăn vàng à? mới mấy tháng đã ăn hết!”

“Chúng mày sống thất đức như vậy, nhẫn tâm lừa gạt chúng tao, không sợ trời phạt hay sao?”

Giai Giai cũng không phục mà trả lời một câu: “Mẹ đừng nói chuyện nặng lời như vậy, con còn đang mang thai lỡ có chuyện gì thì sao?”

Dì tức giận nửa ngày cũng không nói nên lời.

Cuối cùng, lễ hỏi cũng không có, tiền cũng không đòi lại được, Giai Giai vẫn đi theo Lưu Soái.

Dì dượng tức đến mất ăn mất ngủ mấy ngày.

Đúng lúc tiểu Thần dẫn bạn gái về nhà, vừa vào tới cửa gặp cha mẹ, liền nói muốn cưới vợ.

Cưới vợ chính là cần tiền, nhưng dì dượng làm gì còn tiền.

Lại không dám nói cho tiểu Thần biết, trước mặt chỉ làm bộ như không có việc gì, sau đó lặng lẽ lau nước mắt.

16.

Cũng may cũng không phải lập tức cưới liền, dì và dượng cố gắng kéo dài thời gian.

Dượng càng bận rộn hơn, một mình làm hai công việc.

Ngay cả dì cũng ra ngoài làm việc, làm bảo mẫu giúp người ta nấu ăn, chăm con.

Nếu mọi chuyện cứ như vậy thì cũng không đến nỗi tệ.

Chính là ác mộng sẽ không buông tha cho họ.

Qua hai ba tháng, Giai Giai bỗng trở về.

Ôm đứa bé, cái mặt như đưa đám.

Đôi mắt to chớp chớp trước kia, giờ đã có thêm nếp nhăn.

Nó thấy dì liền lập tức quỳ xuống khóc lóc, vừa khóc vừa nói: “Mẹ, con sai rồi, cái tên Lưu Soái kia không phải người, khi sinh ra phát hiện não đứa trẻ có vấn đề, hôm sau Lưu Soái liền bỏ trốn!”

Dì nhìn Giai Giai xém chút nữa lại ngất xỉu.

Giơ tay tính tát nó nhưng lại không làm.

Tôi đi qua bế đứa bé lên, nhìn thoáng qua mặt mũi bình thường, cũng không phát hiện ra vấn đề gì.

Trẻ con còn nhỏ, nói khóc là khóc.

Dì không biết làm sao, liền để hai người vào nhà.

Hai mẹ con trước mắt sẽ sống ở nhà dì.

Vốn dĩ là dì không cho, muốn đuổi đi, nhưng mỗi lần như vậy Giai Giai liền quỳ trên mặt đất khóc lóc, đứa trẻ cũng khóc theo, dì không biết làm sao.

Họ cũng cố gắng đưa hai mẹ con đến nhà Lưu Soái nhưng bị cha mẹ bên kia đuổi ra ngoài.

Bọn họ nói đứa cháu này đầu óc hỏng rồi, bọn họ không cần, ai muốn nuôi thì nuôi.

Còn nói Lưu Soái đã ra ngoài làm công, có thể sẽ tìm được một cô gái khác, sinh ra những đứa cháu khỏe mạnh.

Tuy nhiên Giai Giai sống chết không chịu ly hôn, tình hình rất căng thẳng.

Cuối cùng bị đuổi ra ngoài,

17.

Chuyện này còn chưa giải quyết, tiểu Thần lại dẫn bạn gái về chơi.

Lần này lại nghiêm túc bàn bạc chuyện hôn sự.

Bạn gái tiểu Thần ở lại nhà dì, chờ hôm sau cha mẹ cô ấy đến, hai nhà sẽ chính thức gặp mặt.

Kết quả buổi tối liền có chuyện.

Nửa đêm, nhà bọn họ liền ồn ào nhốn nháo, cãi nhau một hồi, bạn gái tiểu Thần đóng sầm cửa bỏ ra ngoài.

Tôi và mẹ liền chạy qua hỏi xem có chuyện gì.

Vừa vào cửa liền thấy hai vợ chồng dì dượng đang lau nước mắt.

Tiểu Thần ngồi xổm trong góc không nói gì.

Giai Giai ôm con ngồi trên sofa, bộ dáng như không có gì xảy ra.

Tôi và mẹ hỏi gì: “Chuyện gì vậy?”

Dì lập tức phát điên nhìn Giai Giai mà mắng: “Con kh.ốn nạ.n mày! Tại sao tao lại nhận mày về nuôi. Bây giờ mày lại muốn làm tổn thương con trai tao. Co.n m.ẹ m.ày tại sao nửa đêm mày không ngủ, trèo lên giường tiểu Thần làm gì? Mày nói ngay cho tao, hiện tại bạn gái của nó tức giận bỏ đi rồi, ngày mai đáng lẽ bàn chuyện đám cưới, bây giờ thì xong rồi, mày nói coi tao phải làm sao bây giờ?”

Tôi cùng mẹ mở to mắt há miệng không nói nên lời.

Chuyện này là sao? Dì mắng mấy câu chúng tôi cũng hiểu được đôi chút.

Giai Giai nhân lúc bạn gái tiểu Thần đi wc, liền chạy vào phòng bọn họ cởi hết quần áo leo lên giường, bạn gái tiểu Thần đi wc vào thấy cảnh này liền lập tức hét lên. Sau đó vẫn mắng gia đình dì biến thái, nói gia đình dì lừa gạt cô ấy v.v…Rồi ôm đồ bỏ về.

Chuyện này cô gái nào có thể chịu được chứ, nhưng Giai Giai lại tỏ ra bình thường: “Không cần phải lo gì cả, bây giờ con sẽ ở bên tiểu Thần, con sống cùng anh ấy từ nhỏ, cũng rất thích anh ấy.”

Lời vừa dứt, tiểu Thần liền đứng lên tát Giai Giai một cái: “Cô đúng là không biết xấu hổ, tôi chết cũng không cưới cô.”

Nói xong lập tức trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Dượng đuổi theo cũng không kịp. Dì ôm ngực té xuống đất ngất xỉu, chúng tôi lập tức đưa dì đến bệnh viện.

18.

Sau khi tỉnh lại dì khóc lóc than vãn: “Tại sao lại cứu tôi? tôi không muốn nhìn thấy cái gia đình đó nữa.”

Dượng cũng mắng đì: “Đều tại bà, đang yên đang lành lại muốn đem nó về nuôi.”Giờ thì tốt rồi, để nó hại con ruột của mình.”

Dì khóc lóc vẻ mặt vô tội: “Lúc đó nó nhỏ như vậy, ai mà biết lớn lên sẽ trở thành cái dạng này.”

Tôi cũng muốn nói, nếu dì không biết thì sao lại dám đem về nhà. từ đầu không biết thì đừng đem về.

Mạo hiểm quá lớn.

Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích.

Sau khi họ về nhà, còn có chuyện lớn hơn cần phải quan tâm.

Giai Giai không có ở nhà.

Con trai nó thì vẫn ở nhà, đói bụng khóc oa oa.

Ngay cả dượng cũng quỳ phục xuống đất.

Dì điên cuồng gọi điện cho Giai Giai, nhưng tắt máy.

Cuối cùng tức giận đập vỡ điện thoại.

Chỉ có thể báo công an, nhưng lại không thể lập hồ sơ.

Thời gian mất tích quá ngắn, cũng không có bằng chứng là bị bắt mất, nên không thể lập hồ sơ.

Bọn họ chỉ có thể ôm đứa bé về.

Gọi cho tiểu Thần cũng không được, chắc là em ấy còn giận.

Sau đó mấy tháng, Giai Giai đột nhiên gửi tin nhắn.

Đúng vậy, là SMS không phải WeChat.

Nó nói: “Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của tiểu Bảo con sẽ gửi vào thẻ ngân hàng của mẹ.”

Chỉ một câu, tiếp theo đó là tin nhắn thông báo có 500 vào tài khoản.

Vì thế chứng minh nó không mất tích cũng không bỏ con mình.

Cho nên không thể báo công an được.

Nhưng dì tôi lại phải chăm sóc đứa nhỏ này.

Điều quan trọng là 500 một tháng làm sao nuôi nổi một đứa trẻ.

Từ đó về sau, mỗi tháng Giai Giai đều gửi 500 và không có thêm tin tức gì khác.

Nó giống như biến mất khỏi thế gian.

Nếu không phải có 500 này, chúng tôi cũng không biết nó còn sống hay không.

Bonus:

Dì tôi không cam lòng, đến Viện phúc lợi năn nỉ ỉ ôi mới có được một chút thông tin của Giai Giai.

Đó là nó không có cha, mẹ là một người phụ nữ phong trần.

Không cẩn thận để có thai, một mình sinh con trong wc, sau đó đem để trước cửa Viện phúc lợi.

Rồi biến mất không có tung tích.

Dì sau khi nghe xong liền khóc không ra nước mắt.

Hai vợ chồng cùng đứa cháu bị bại não, không biết làm sao tiếp tục cuộc sống.

Muốn vứt nó đi nhưng không đành lòng, lại sợ phạm tội bỏ rơi.

Tiểu Thần cũng oán trách bọn họ hủy hoại hôn nhân của mình, chỉ gửi tiền sinh hoạt chứ không chịu về nhà.

Dì và dượng chỉ có thể qua một ngày khổ thêm một ngày.

Cho đến hai năm sau, có nghe người ta nói, có người nhìn thấy Giai Giai ở một con đường phía Nam thành phố.

Nó ăn mặc hở hang, đứng ở đầu phố, nhìn chằm chằm đàn ông đi qua.

Bạn thấy đấy, đôi lúc cũng là do di truyền.

Cái này không tin cũng không được.

Tuy nhiên cũng không phải không nên nhận con nuôi, nhưng nhất định phải tìm hiểu kỹ càng rồi mới nhận.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể hy vọng rằng trên thế giới này sẽ không còn đứa trẻ bị bỏ rơi nào nữa.

Nếu không nuôi được thì đừng sinh ra.

Nếu có thì phải tự mình nuôi dưỡng đừng bỏ rơi con mình hoặc làm ảnh hưởng người khác.

The End
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom