• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Cô Gái Váy Đỏ (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
  • Chương 1

Tác giả
青壶仙人
Thể loại
  1. Huyền Huyễn
  2. HE
  3. Truyện Ma
  4. Đô Thị
  5. Linh Dị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
3C
Nguồn
Người dịch: Công Tử Đừng Đợi Nữa - 公子别等了
Lượt đọc
1,160
Cập nhật
Chú của tôi là một người bị tật ở chân, khi tôi hỏi chú chuyện gì đã xảy ra, chú nói với tôi, lúc nhỏ chú đã từng trải qua một chuyện kì lạ.

Vừa nghe chú nói vậy tôi liền cảm thấy vô cùng hứng thú, bởi vì chuyện kì lạ mà chú tôi đã trải qua thật sự rất nhiều.

Chú tôi nói rằng kể từ khi có thể ghi nhớ được thì đã cảm thấy bản thân mình không giống với những đứa trẻ bình thường khác, nhưng rốt cuộc không giống ở chỗ nào, khi đó chú vẫn chưa biết rõ. Không cần nói đến chuyện cả đầu toàn là tóc bạc, cha tôi chưa tới 30 đã bạc cả đầu. Chú kể từ lúc 12, 13 tuổi thì đã có tóc bạc rồi, theo lời cha tôi nói thì còn sớm hơn ông ấy 2 năm. Nhưng tóc bạc thì bạc, điều quan trọng nhất là những đứa trẻ khác tuyệt đối sẽ không bao giờ đến tìm chú tôi chơi cùng vào buổi tối. Chú tôi thường xuyên nhìn thấy một đám trẻ con đứng bên ngoài cửa sổ, vừa gõ vào cửa vừa gọi tên chú. Chú liền bước xuống giường, chạy đến hỏi những đứa trẻ đó gọi chú làm gì? Bọn chúng cười hì hì nói: “Gọi cậu ra đây chơi.”

Chú tôi nói lúc đó chú cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là lo lắng những đứa trẻ này ban đêm chạy ra ngoài chơi sẽ bị người lớn đánh. Sau đó chú đã kể lại chuyện này cho ông nội tôi nghe, ông nội nghe xong thì sợ mất hồn, lập tức treo một tấm gương lên cửa sổ. Sau khi ông nội treo tấm gương lên xong, những đứa trẻ đó không còn xuất hiện nữa. Tôi hỏi chú: “Những đứa trẻ đó không xuất hiện nữa, vậy chúng đã đi đâu?”

Chú tôi nói, đương nhiên là vào trong nhà.

Kể từ đó, mỗi khi chú tôi lên giường ngủ, những đứa trẻ kia sẽ ở trong phòng chơi trò chơi, hát mấy bài hát thiếu nhi. Khi ông nội thức dậy vào ban đêm, bọn chúng liền chui vào gầm giường. Vốn dĩ chú tôi còn muốn kể cho ông nội nghe chuyện về những đứa trẻ này, nhưng chúng lại nói với chú rằng, nếu cậu kể lại với cha của cậu, bọn tớ sẽ không đến nhà cậu chơi nữa. Bọn trẻ đó nói vậy xong thì oà khóc, một đứa trong số đó còn khóc đến lòi cả mắt ra. Chú tôi nói, mắt của đứa trẻ đó rơi xuống sàn nhà, lăn đi một đoạn rất xa, suýt chút nữa là lăn vào trong ổ chuột.

Mặc dù chú tôi không nói chuyện này ra, nhưng ông nội vẫn đoán được, ông lại treo ở trước cửa nhà một tấm biển bằng gỗ đào, ngoài sân còn treo một lá cờ đỏ 5 sao. Sau chuyện này, việc treo cờ đỏ 5 sao đã trở thành truyền thống của gia đình chúng tôi, bất kể lúc nào cũng đều phải treo cờ, hơn nữa nhất định phải lau chùi thường xuyên. Chú tôi nói, sau khi ông nội làm những chuyện này xong, những đứa trẻ đó không bao giờ vào nhà chúng tôi chơi nữa, chú cũng vì vậy mà buồn bã rất lâu. Cho đến một hôm, chú tôi nghe thấy tiếng khóc của những đứa trẻ đó ở ngoài sân, vừa khóc vừa gọi tên chú. Vì chuyện này mà ông nội phiền não không dứt, mãi cho đến khi trong sân nuôi rất nhiều gà trống và chó đen, những đứa trẻ này mới không dám đến nữa.

Thế nhưng những cách này đều không thể ngăn chặn hoàn toàn đám trẻ con kia, lúc chú tôi đi dã ngoại, hoặc tối nào mà ông nội không ở nhà, những đứa trẻ đó sẽ đến, nắm tay nhau đứng hát xung quanh chú tôi, rất vui vẻ. Đến giờ chú tôi vẫn còn nhớ những bài hát đó, nào là “Vong Xuyên tám trăm tám, ba quỷ muốn về nhà”, nào là “con rùa vác con tôm, quỷ nhỏ cười ha ha.” Chú tôi nói với tôi, chú rất có tình cảm với những đứa trẻ đó, cũng không biết vì lí do gì, người lớn trong làng này đều không cho con của họ chơi với chú, may mà có những đứa trẻ này, chú mới không cảm thấy cô đơn nữa.

Có điều sau này, ông nội phát hiện ra những đứa trẻ đó lại đến nữa, liền đeo lên cổ chú một miếng ngọc. Miếng ngọc này tôi từng thấy qua, nó thủng lỗ chỗ khắp nơi, hệt như một cục đá vôi, giả sử đụng nhẹ một cái sợ là sẽ bị vỡ nát mất. Chú nói với tôi, đừng thấy nó chỉ là một miếng ngọc bình thường, khi đưa ra ngoài ánh nắng mặt trời có thể nhìn thấy những thứ rất thú vị đấy. Chú còn nói, trước khi miếng ngọc bị vỡ, hễ đưa nó ra ánh nắng lúc sẽ thấy gương mặt của một đứa trẻ, lúc thì thấy một kí tự nào đó, lúc lại thấy một chú cá nhỏ, vui lắm. Sau này tôi quấn lấy ông nội cũng đòi có một miếng ngọc giống vậy, ông nội lại nghiêm mặt nói: “Con gấu nhỏ này, lớn lên mệnh còn cứng cỏi hơn cả cha con, muốn thứ này làm gì?”

Những đứa trẻ kia không cho chú tôi đeo miếng ngọc lên người, chúng rất sợ miếng ngọc đó. Một đứa con gái trong đám thấy chú tôi lấy miếng ngọc ra thì lập tức oà khóc lớn. Chú tôi vội vã ném miếng ngọc ra xa, lúc này cô bé đó mới ngừng khóc. Vì chuyện này mà lần đầu tiên trong đời chú tôi bị đánh, lúc đó chú mới 4 tuổi, nói chuyện còn chưa rõ ràng. Nhưng sau lần bị đánh đó, chú tôi không dám tháo miếng ngọc ra nữa. Chú thuật lại lời của ông nội đại ý rằng: “Ngọc còn người còn, ngọc nát người tan.”

Hơn nữa, sau trận đánh đó, chú tôi được ông nội gửi đến chỗ ông cố, bắt đầu học về đạo pháp. Lúc những đứa trẻ khác còn đang tè dầm và đánh rắm, chú tôi đã biết đọc “Thiên Tự Văn”, “Thái Thượng Cảm Ứng Thiên”, “Đạo Đức Kinh”, “Tâm Kinh”, “Kim Cang Kinh”, “Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh”, “Kinh Dịch”, …

Tôi hỏi chú: “Sao chú cũng học luôn cả Phật pháp vậy?”

Chú đáp: “Ông nội nói từ xưa đến nay Phật giáo và Đạo giáo không tách lìa.”

Cho nên sau khi chú tôi vào tiểu học, ngoại trừ hán tự và phiên âm ra, không có thứ gì có thể làm khó được chú cả. Giáo viên dạy văn của chú tôi là một cô gái tầm 17, 18 tuổi, cô ấy thường cảm thấy bất lực mỗi khi đối diện với chú tôi, ngoài cảm giác không có gì để dạy chú tôi ra, thỉnh thoảng cô ấy còn tìm đến chú để hỏi một số vấn đề.

Lúc xảy ra chuyện chú tôi đã học tới lớp 3 rồi, bắt đầu tập viết thư pháp. Thư pháp của chú là do ông nội tôi truyền lại, mô phỏng theo thể chữ Nhan, Liễu, Âu Dương, dùng bút lông viết chữ so với bút chì thì tự do và phóng khoáng hơn. Học đến lớp 3, chú tôi bỗng phát hiện ra một điều, đó là một cô bé ngồi ở vị trí trong cùng của dãy cuối phòng học. Chú tôi biết cô gái đó, từ năm lớp 1 cô ấy đã ngồi ở đó, lúc nào cũng im lặng, trước giờ không hề nói chuyện, cũng không chơi đùa cùng các bạn trong lớp, giáo viên cũng chưa bao giờ gọi cô ấy trả lời câu hỏi. Đôi mắt của cô bé đó cứ luôn nhìn chằm chằm về phía trước, không nhìn vào sách giáo khoa, cũng không phải đang nhìn bóng lưng của người nào đó, chú tôi cũng không rõ rốt cuộc cô ấy đang nhìn thứ gì.

Chú tôi nói, lúc học lớp 1, lớp 2 cũng không cảm thấy gì nhưng đến lớp 3 chú bắt đầu thấy cô bé đó rất đáng sợ, thế nhưng tại sao lại đáng sợ thì chú không giải thích được. Có thể là do cô ấy cứ luôn nhìn chằm chằm vào lưng chú, cũng có thể là do cô gái đó cứ luôn đi theo chú sau giờ học.

Trường tiểu học của chú tôi bởi vì đã lâu không được tu sửa, hiện đã trở thành một đống đổ nát. Sau này vào kì nghỉ hè năm lớp 10, tôi còn ghé thăm ngôi trường đó, phòng học trống trơn, cửa sổ cửa ra vào và tường gạch đều đã hư hỏng cả, trên bảng đen viết những dòng chữ kì lạ, gì mà đứa nào đó là tên khốn nạn, đứa nào đó nhất định phải chết…Ông nội từng nói với tôi, lúc chú đi học, bên dưới ngôi trường đó từng có rất nhiều mồ mả, chôn cất không ít người chết. Nơi này được xây dựng bởi những thanh niên trí thức, ban đầu dùng để chất cỏ khô, sau này kì thi tuyển được khôi phục trở lại, người trong làng mới dùng nó làm thành trường trung học. Có trung học phổ thông thì dĩ nhiên phải có trung học cơ sở, một khi trung học cơ sở đã có rồi, vậy thì đương nhiên phải xây thêm một trường tiểu học nữa. Ngôi trường đó đã xảy ra không ít chuyện kì lạ. Ông nội tôi nói, từng có một cô gái tự tử trong trường, mỗi đêm đều đi lang thang trong khuôn viên trường và hát, chuyện này còn phải nhờ ông cố tôi đến giải quyết mới xong. Có điều trong lúc ông cố thi pháp cũng đã gặp không ít khó khăn. Có người còn từng nhìn thấy lính Nhật trong trường này, đang xếp hàng luyện tập lắp ráp lưỡi lê. Sau đó cũng chạy đến nhờ ông cố tôi dẹp yên chuyện này.

(Lưỡi lê là vũ khí lạnh giống cây thương nhưng nhỏ hơn nhiều và thường lắp vào các khẩu súng trường tấn công và chiến đấu.)

Ngôi trường đó cách nhà chúng tôi khá xa, nhà chúng tôi ở phía đông làng, còn nó thì nằm ở phía tây. Phía nam trường học có mấy ngôi nhà, phía tây là một bụi lau sậy, phía bắc và phía đông thì có một khu rừng lớn và một ao nước nhỏ. Cái ao nhỏ đó bẩn vô cùng, bên trong thứ gì cũng có, nào là rắn, chuột, cá, chạch, lươn…Chú tôi từng chính mắt nhìn thấy một con côn trùng dài 5, 6 mét ăn một một chuột to bằng con mèo, còn có người nhìn thấy trong cái ao đó một con lươn to bằng cánh tay. Mỗi lần trời đổ mưa, cái ao đó rất dễ bị tràn nước, lúc này có người còn nhìn thấy con cá dài cả mét nhảy ra khỏi mặt nước. Mặc dù sản vật phong phú, nhưng không ai dám đến đó bắt cá cả. Bởi vì trong làng có mấy người sinh con xong không cần nữa, đã bóp chết đứa trẻ rồi ném xuống cái ao này. Còn có một số người già sau khi qua đời, giường và quần áo họ từng dùng cũng bị vứt ở kế bên ao. Vào buổi đêm, xung quanh ao sẽ có vô số đốm sáng lập loè, có người nói đó là đom đóm, nhưng tôi thì tin rằng đó là ma trơi hơn.

Còn chỗ khu rừng kia chính là con đường mà những đứa trẻ bọn tôi bắt buộc phải đi qua mỗi khi tan học, nếu như không đi qua khu rừng đó, thì phải đi đường vòng thêm 1 km nữa. Mỗi lần đám trẻ con đi qua khu rừng đó, bởi vì rất đáng sợ nên ai nấy đều chạy rất nhanh. Chỉ duy nhất chú tôi là đi bộ chầm chậm bởi vì không có ai về nhà cùng chú. Nếu như về muộn thì lúc đi ngang qua khu rừng, chú sẽ nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ ở đó đang gọi tên chú. Lúc đó chú tôi đã biết những đứa trẻ kia là thứ gì rồi, nhưng trong lòng chú vẫn không thấy sợ hãi, có lúc chú còn làm mặt quỷ với tụi nó, đám trẻ đó cũng nhao nhao làm mặt quỷ lại với chú tôi.

Nhưng chú tôi lại sợ duy nhất một người, đó là cô bé ngồi ở cuối lớp kia.

Mỗi lần tan học, sau khi chú tôi ra khỏi lớp, cô bé đó cũng sẽ đi theo sau lưng cách chú một khoảng không xa, chú bước đi thế nào, cô ấy liền làm theo như vậy. Chú tôi đi nhanh, cô bé đó cũng sẽ đi nhanh. Chú tôi đi chậm, cô ấy liền bước chậm lại. Hơn nữa cô bé đó cứ luôn đi theo chú tôi vào trong khu rừng, rồi lại theo chú đến tận cổng làng, sau đó mới đứng yên bất động đưa mắt nhìn chú rời đi.

Sau khi trở về nhà chú tôi đã kể lại chuyện này cho ông nội, ông nội nói với chú rằng: “Con chỉ cần đeo miếng ngọc đó trên người là được rồi, sẽ không ai làm hại được con đâu.” Chú tôi nghe ông nội nói xong thì gật đầu thật mạnh, nhưng trong lòng vẫn còn chút sợ hãi không thôi. Mẹ tôi cảm thấy lời của ông nội có chút không đáng tin, nên đã mua thêm một chiếc còi treo cùng với miếng ngọc, sau đó nói với chú tôi: “Nếu như em gặp phải chuyện gì, thì cứ thổi cái còi này, chị và cha, còn có ông nội nữa sẽ đến cứu em.”

Chú tôi rất thích chiếc còi mà mẹ tặng, đến bây giờ chú vẫn còn giữ nó, lúc rảnh rỗi thường lấy ra lau chùi. Nhưng có lẽ do lau chùi nhiều quá, sau này chiếc còi bị vỡ ra thành 4, 5 mảnh, chú tôi đau lòng vô cùng, những mảnh vỡ của chiếc còi đó bây giờ vẫn được chú cất giữ ở nơi sâu nhất trong ngăn kéo.

Ông nội lại cảm thấy chiếc còi của mẹ tôi là vẽ vời thêm chuyện, bởi vì lúc đó chú đã theo học với ông cố khá lâu rồi, không kể đến những loại sách cổ, sách hiếm đã đọc qua, chú tôi còn biết được chút y thuật để chữa bệnh và xua đuổi tà ma. Thỉnh thoảng trong làng có người bệnh, ông nội cũng không đích thân đi nữa, bảo chú đến đó luyện tập, đương nhiên chú cũng chưa từng chữa lầm bao giờ. Chú tôi còn biết một số đạo thuật phức tạp nữa, nhưng bởi vì thể lực và tinh lực không đủ, nên vẫn chưa sử dụng.

Có điều sau này khi chú xảy ra chuyện, ông nội tôi nói: “May mà nhờ có chiếc còi này, nếu không mạng của Thẩm Kiều đã chẳng còn rồi.”

Đêm tiếng còi phát ra, chú tôi đã mơ một giấc mơ, trong giấc mơ chú cùng với một đám trẻ chơi đùa, những đứa trẻ đó chú đều đã từng gặp qua, chính là đám trẻ hay gọi chú tôi ra ngoài chơi vào ban đêm. Chú cùng bọn chúng chơi đá bóng, vừa đá vừa hát, đoạn đầu bài hát đó là: “Đá bóng, đá bóng. Đầu của mẹ bạn là quả bóng, một chân đá tới cửa hàng bách hoá, cửa hàng bách hoá bán quả bóng, thứ được bán chính là đầu của mẹ bạn.”

Trong mơ, bài hát đó cứ lặp đi lặp lại, những đứa trẻ vừa vung chân đá bóng vừa hát rất vui vẻ. Hát đến cuối, chú tôi nói rằng đó là cảnh tượng mà cả đời chú cũng không bao giờ quên được, thứ đang lăn tới lăn lui dưới đất vậy mà lại là đầu của một người phụ nữ. Cái đầu đó bị đá lăn lóc, mặt mày bầm tím, máu và mũi ứa ra máu tươi. Nó lăn tới lộn lui dưới chân bọn trẻ, vừa lăn vừa van nài, thế nhưng bọn chúng vẫn không để tâm. Cái đầu lăn một hồi thì lăn đến dưới chân chú tôi, khóc lóc ỉ ôi nói: “Thẩm Kiều, Thẩm Kiều, cứu mẹ, cứu mẹ.” Mơ đến đây, chú tôi đột nhiên giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy một người đang đứng ngay cạnh giường mình.
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom