• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [ZHIHU] CÓ AI NHƯ ANH (2 Viewers)

  • Phần 3

7.

Trong ấn tượng của tôi, Thẩm Duật Phong là một người khá khó hiểu.

Anh ấy không thích nói chuyện, không thích cười, mỗi ngày chỉ biết học bài.

Ông nội Thẩm đã nhiều lần tự hỏi liệu cháu trai của mình có bị mắc chứng tự kỷ hay không?

Nhưng bây giờ...

Tôi cắn đũa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duật Phong đang ngâm nga hát trong khi rửa bát trong bếp, nghĩ đến tất cả những thay đổi của anh ấy trong mấy ngày qua.

Tôi cắn môi.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?l

Tôi co rụt vai lại, chợt nhớ ra điều muốn nói với anh: "Đúng rồi, Thẩm Duật Phong, tuần sau tôi phải đi ra ngoài khảo sát cùng một đàn anh, cho nên tôi sẽ không thể về nhà trong một tuần tới ."

Thẩm Duật Phong rửa chén một hồi, cũng không quay đầu lại, ngữ khí bình thường nói:

"Ồ, được, cô cứ đi đi."

Tôi gật đầu, nhưng nhận ra anh ấy đang quay lưng lại, nên nói to, "Vâng."

Trầm mặc một lúc, Thẩm Duật Phong lại nói: "Cô cùng vị đàn anh nào?"

Tôi nghiêng đầu: "Chung Đô, chắc anh không biết anh ấy.”

Thẩm Duật Phong đặt bát xuống, quay đầu nhìn tôi: "Tôi không biết hắn sao? Vậy lúc chúng ta kết hôn hắn không đến sao? Hắn không biết cô đã kết hôn rồi sao?"

Tôi hồi tưởng lại một chút rồi định nói.

Thẩm Duật Phong không cho tôi cơ hội, liên tục thở dài: “Không sao, tôi tùy tiện hỏi thôi, thật sự, tuỳ cô, cứ đi đi.”

Tôi ngoan ngoãn đồng ý: "Được."

Khóe môi Thẩm Duật Phong giật giật, anh ấy kiên quyết mím chặt môi, xoay người cố hết sức rửa chén.

Nước bắn tung tóe khắp nơi, anh ấy rửa mạnh tay đến nỗi làm nước rửa bát vương vãi khắp bếp.

Tôi cau mày.

Người này bao nhiêu tuổi rồi, làm sao có thể nghịch nước trong lúc rửa bát cơ chứ?

Tôi ngăn anh ấy lại: “Thẩm Duật Phong, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Thẩm Duật Phong hong quay lưng về phía tôi, hừ lạnh một tiếng: "Đừng hỏi tôi bảo nhiêu tuổi. Cảm xúc của tôi chỉ là thứ vặt vãnh.”

Tôi:"?"

Tôi:"……"

Sau khi rửa xong cái bát cuối cùng, Thẩm Duật Phong bỏ đi mà không thèm nhìn tôi.

8.

Sáng sớm hôm sau, trước khi tôi thức dậy, tôi đã nghe mang máng thấy Thẩm Duật Phong ngâm thơ ở tầng dưới.

"Ca ca nhét ngươi vào trong túi, ngươi liền đá ca ca xuống mương..."

"Bài ca có thể lạc điệu, nhưng ca ca đây thì không thể..."

"Ca ca ngươi mất trí rồi, ca ca ngươi đều che giấu tâm cơ..."

Giọng anh càng lúc càng lớn, tôi chịu không nổi nữa, lật người nhặt đôi dép dưới gầm giường ném ra ngoài ban công.

"Thẩm Duật Phong! Im lặng!"

Giọng nói của Thẩm Duật Phong thực sự biến mất.

Tôi ngủ một giấc đã đời cho đến chiều, trong lúc đó tôi lại mơ một giấc mơ.

Mơ thấy Thẩm Duật Phong biến thành A phiêu*, anh ấy đến gặp tôi và nói với tôi một cách thẳng thắn.
*A phiêu ( hình ảnh minh họa dưới comment)

"Người phụ nữ độc ác, ca ca lần này thật sự phải rời đi."

Tôi không biết tại sao: "Ngươi định đi đâu?"

Anh chỉ về phía xa: "Đi một nơi thật xa, thật xa, lần này là ca ca không muốn ngươi nữa.”

Không muốn tôi...

Tôi trố mắt: "Ngươi, ngươi tính biến ta thành góa phụ sao?”

Thẩm Duật Phong: "..."

Tôi xông lên bắt lấy anh ấy - người súyt nữa thì ngất xỉu: "Ngươi không để lại tài sản cho ta sao…”

Tôi không bắt lấy được Thẩm Duật Phong, chỉ bắt được chiếc gối bên cạnh anh.
-------

Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.

Tôi dụi dụi mắt, đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra khỏi phòng đã thấy Thẩm Duật Phong đang ngồi thẳng lưng, mắt dán chặt vào TV, mê mẩn nhìn.

Thấy anh ấy như vậy, tôi không khỏi tò mò, nhìn theo ánh mắt của anh, tôi phát hiện người đàn ông này đang xem "Cám dỗ về nhà".

Hơn nữa, trên tay của anh ấy vẫn đang cầm bút với quyển sổ đang ghi chép.

Tôi:"……"

Tôi không thấy gì, thực sự.

9.

Tôi sẽ ăn tối với các giáo viên và đàn anh vào tối nay, thời gian từ giờ đến lúc đó còn quá ít.

Tôi vội vã ra khỏi nhà.

Sau đó, không hiểu sao tôi và Thẩm Duật Phong nhìn nhau trong gara.

Anh chặn cửa xe, nhìn tôi bất động.

Tôi bất lực: "Anh có chuyện gì không?"

Anh lắc đầu: "Không."

"Anh muốn nói chuyện gì sao?"

"Không."

"Anh đang không vui?"

"Tôi không."

"Vậy tôi đi được chưa?"

"Đương nhiên là được rồi."

Nói xong, anh vẫn bất động.

Tôi suy nghĩ một chút: “Anh muốn cùng tôi ăn tối với đàn anh…”

Anh vội vàng lên xe: "Ừ."

"..."

Sau khi nói "ừ", anh ấy ngoan ngoãn thắt dây an toàn, nhìn tôi mỉm cười rồi nói.

"Tôi đã biết cô sẽ mang tôi đi cùng mà. "

"..."

Anh ấy đang nói về cái quái gì vậy.

10.

Tôi có chút lo lắng người đàn ông này tí nữa lại phát tác mấy hành động ngớ ngẩn, vì vậy suy nghĩ một chút rồi nói: “Thẩm Duật Phong, đợi một chút…”

"Hửm?"

Tôi vắt óc suy nghĩ: “Lát nữa anh nghe lời chút."

Anh ấy mím môi, không đồng ý cũng không từ chối.

Tôi lo lắng đi đến nhà hàng, nơi mà cô trò Chung Đô đang ở đó.

Tôi muốn quay đầu lại nói với Thẩm Duật Phong vài câu nữa.

Kết quả vừa quay đầu lại liền nhìn thấy nụ cười tươi sáng độc nhất vô nhị trên gương mặt Thẩm Duật Phong đột ngột biến mất, bây giờ anh ấy chỉ còn lại vẻ mặt bình tĩnh cùng nụ cười ôn hòa, cộng với dung mạo ưu tú, hoàn hảo trở thành một quý ông lịch thiệp.

Sau khi xuống xe, anh chủ động gật đầu chào Chung Đô, thái độ rất khiêm tốn rồi quay lại, nhẹ nhàng nắm tay tôi.

Cô giáo nhìn chúng tôi mỉm cười: "Cô nghe nói Thẩm tổng và Nhạc Doãn rất ân ái, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."

Tôi:? Nghe ai nói cơ? Sao tôi không biết gì hết?

Thẩm Duật Phong lịch sự trả lời: "Là do tôi quá bám lấy cô ấy nên mong cô giáo đừng chê cười."

Ngay khi nói xong, tất cả mọi người đều phá lên cười.

Tôi hơi khó chịu, nhẹ nhàng rút tay anh ra, nhưng không thể nào tách ra được.

Trong khi mọi người đang đi bộ đến nhà hàng, Thẩm Duật Phong nghiến răng nói vào tai tôi: "Nếu cô buông tay tôi ra——tôi sẽ làm ầm lên, tôi thật sự sẽ làm ầm lên."

Tôi:"……"

Thấy tôi không phản ứng, Thẩm Duật Phong nghiến răng nghiến lợi: "Tôi sẽ lên bàn nhảy thoát y phục, khiến em khó xử đấy!”

Tôi:? ? ? ? ?

Ma nhập hay gì vậy trời!!!!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom