-
Phần I
1.
Nửa đêm lén ôn bài, buồn ngủ quá mắt sắp díu cả lại.
Thế mà đèn phòng ngủ bạn cùng bàn Thẩm Duệ vẫn còn sáng.
4 giờ sáng rồi.
Ch.ế.t tiệt, trụ không nổi nữa rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu và chợt nảy ra một ý.
“Đêm nay tui sẽ đi tỏ tình, nếu thành công sẽ đổi tên thành Thiết Mộc Lan (1), nếu thất bại sẽ bị cây vạn tuế (2) đâm.”
(1) Thiết Mộc Lan: Loài hoa mang lại nhiều may mắn và thịnh vượng.
(2) Cây vạn tuế còn gọi là Thiết Thụ, theo Phật học là Dùng cây sắt không hoa, không quả để ví dụ sự diệu dụng của vô tâm, vô tác, dứt hẳn tư duy, phân biệt, không nghĩ đến việc trước nữa.
Sau khi đăng lên vòng bạn bè, tôi nghiêm túc nhắn tin cho Thẩm Duệ.
Tôi sợ cậu ấy quá mải mê với các câu hỏi mà không thấy bài đăng của tôi.
Trông cậu ấy không khác gì một tên trộm chó làm loạn nhân gian.
Sau khi làm xong mọi thứ, trước cửa sổ phòng ngủ của Thẩm Duệ hình như có bóng người lóe lên.
Tôi kéo rèm, tắt máy, trùm kín đầu đi ngủ.
Một cách liền mạch dứt khoát.
…
Vừa đến trước cửa lớp, tôi đã cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Duệ.
Trước ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy, tôi thản nhiên nói:
“Chào buổi sáng, bạn cùng bàn.”
Thẩm Duệ im lặng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhìn vào quầng mắt của cậu ấy, ngây thơ mỉm cười:
"Thẩm Duệ, tối qua cậu đi ăn trộm hả?"
“...”
Thẩm Duệ lạnh lùng quay đầu không để ý đến tôi.
Cậu bạn cùng bàn xinh đẹp lạnh lùng của tôi.
“Ơ, cậu giận mình à??”
Tôi cúi xuống trước mặt cậu ấy, không nhịn được mà trêu chọc:
“Ôi, cái miệng này sắp bĩu cong lên tới trời rồi nè.”
Tôi chưa kịp trêu tiếp đã bị thầy mắng.
“Bạn học Lộc Khê”
Âm thanh lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Cổ tôi cứng đờ.
“Em đang làm gì vậy?”
Tôi bị giáo viên bắt lên văn phòng với tội danh quậy nhất lớp.
Ông cụ non đó (*) đẩy kính mắt trên sống mũi rồi khổ sở khuyên nhủ tôi:
(*) Thẩm Duệ
“Lộc Khê à, duyên phận là thứ không thể cưỡng ép được.”
…
“Đừng ngủ nữa, đi ăn cơm trưa đi.”
Ông cụ non cầm cốc giữ nhiệt đánh thức tôi đang ngủ ngon lành trên bàn.
“Ngủ đủ chưa?”
“Ngủ đủ rồi nhỉ!”
Trước khi rời khỏi văn phòng, cậu ấy vô tình nói một câu:
“Xếp hạng của cậu xếp thứ nhất từ dưới lên đó, cố điều chỉnh nâng thứ hạng của mình lên đi, đừng giậm chân tại chỗ mãi như vậy.”
"Thanh Hoa, Bắc Đại, đã quyết định đi đâu chưa?"
Tôi trả lời qua loa:
“Sao cũng được!”
“Ôi buồn ngủ quá, mình trở về ngủ tiếp đây.”
Cậu ấy nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Buổi tối cũng không nên chơi game quá muộn.”
2.
Đêm qua tôi đã thức rất khuya để giải đề.
Dù đã ngủ bù cả buổi sáng nhưng đầu tôi vẫn chưa tỉnh táo lắm.
Tôi cố nén cơn buồn ngủ và mở điện thoại ra, nhìn thấy mấy tin nhắn chưa đọc trong "Trợ lý câu hỏi bỏ túi".
“Trợ lý câu hỏi bỏ túi” là một phần mềm luyện đề.
Với châm ngôn "Tôi thà kiệt sức còn hơn làm bạn cùng lớp kiệt sức".
Trước khi tôi tải app, người đứng đầu bảng xếp hạng quanh năm là người có biệt danh là "G".
Avatar là một bé mèo nhỏ màu vàng.
Tôi nói bóng nói gió chắc "G" không phải Thẩm Duệ đâu nhỉ.
Tìm trong danh sách top 10 của lớp, cũng không tìm được người có chữ "G" trong bính âm(*) của tên.
*Bính âm còn được gọi là phanh âm hay pinyin trong tiếng Trung, ví dụ “你好” thì “nihao” là bính âm
Vậy đó có thể là ai chứ?
Tôi tò mò.
Danh sách xếp hạng được cập nhật vào mỗi thứ 2 hàng tuần.
Tôi luôn cố ý đối đầu với G này, mỗi lần trước khi chốt danh sách tôi đều làm nhiều hơn cậu ta một đề.
Sau khi nhiều lần bị xếp ở vị trí thứ hai, cuối cùng G cũng không nhịn được.
G: "Bạn à, cậu cũng học trường chuyên sao?"
G: "Sao tôi chưa từng gặp cậu nhỉ?"
Lululu (*) : “Tôi đang chơi với cậu mà, đừng ồn ào.”
(*) Lululu là tên acc của Lộc Khê.
G: "...Tốt nhất cậu đừng để tôi biết cậu là ai.”
…
Thật trùng hợp, chính G lại gửi tin nhắn cho tôi.
Thời gian là 4 giờ sáng nay.
G: “Đừng trêu tôi, cậu đã tỏ tình với con cáo đó chưa?”
G: "Đừng tỏ tình, ở lại chơi với tôi đi.”
G: "Cậu đâu rồi?"
G: "Không nói chuyện luôn hả.”
G: “6666666666.”(*)
*Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ “trâu bò”.
—Hai mươi phút sau—
G: "Số đề tôi giải sắp vượt qua cậu rồi.”
G: "Bỏ đi, không làm nữa.”
G: "Nhường cậu một đề.”
—Bốn mươi phút sau—
G: “1.”
G: "Ê, cậu không bị tổn thương đó chứ?"
G: "Là ai? Từ trường chuyên hả? Tôi thay cậu đánh hắn.”
Tôi thật sự rất shock khi bài đăng trên vòng bạn bè vào sáng sớm đã được tự động đồng bộ hóa với app câu hỏi bỏ túi này
Thật xấu hổ.
Tôi chưa kịp bước chân đi thì đã bị bịt mắt kéo vào phòng kho.
Tôi theo bản năng muốn kêu cứu, nhưng lại nghe thấy tiếng cười khúc khích từ người sau lưng.
Tiếng cười nhẹ nhàng trong trẻo, dùng lời của các bạn nữ lớp chúng tôi mà nói thì rất thánh thót.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Trần Dịch Ngôn, cậu có bệnh hả!”
Bàn tay che mắt tôi cuối cùng cũng buông xuống.
Trong không gian nhỏ hẹp, người này có một đôi chân dài trông khá bắt mắt.
Đôi mắt như mỉm cười nhìn qua, tôi thở phào trong lòng.
Cậu ta chính là hot boy được trường cấp 3 chuyên chúng tôi công nhận.
Chỉ tiếc cậu ta là một tên điên.
Nụ cười càng dịu dàng thì tâm tư càng đen tối.
Vẻ ngoài đẹp như này phải mù quáng lắm mới chiêm nghiệm được.
Trần Dịch Ngôn chống cằm, trông rất nghiêm túc.
“Đại tiểu thư, cái tên “vạn tuế” là có ý gì?”
Tôi sững người rồi phản ứng ngay lập tức.
Sáng nay lúc thức dậy tôi mới nhớ là diễn kịch cũng phải diễn cho trọn vẹn.
Thế là tôi liền đổi đại tên thành "Vạn tuế".
Không ngờ tên này lại chú ý tới.
Tôi chỉ biết mở miệng nói:
“Maldives còn có bốn mươi năm nữa thôi là sẽ biến mất, mà quán quân bơi lội là cá kiếm còn có vũ khí nhọn để diễu võ dương oai (*), những thứ này cậu đều không quan tâm mà để ý “vạn tuế” là gì hả?”
(*) Phô trương thanh thế, uy lực để khoe khoang, đe dọa kẻ khác
…
Trần Dịch Ngôn nhíu mày, có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi.
Tôi mặc kệ cậu ấy, xoay người muốn chạy trốn.
“Tạm biệt! Nếu không quay về Thẩm Duệ sẽ tới tìm mình…”
Còn chưa kịp đi bước đầu tiên đã bị cậu ấy túm cổ áo kéo lại.
“Suỵt, đừng nói chuyện.”
Giọng nói của cậu ấy nhẹ nhàng, có chút ác ý.
Hơi thở ấm áp gần sau tai:
“Thẩm Duệ đã tới rồi.”
“Cậu ta ở ngay bên ngoài, chỉ cách một cánh cửa thôi.”
Tôi dừng lại không vùng vẫy nữa.
3.
Trần Dịch Ngôn không lừa tôi.
Phòng kho chật hẹp và yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân dừng lại bên ngoài.
“Lộc Khê? Cậu ở bên trong sao?”
Là giọng nói của Thẩm Duệ, có chút sốt ruột.
Cửa phòng kho bị Trần Dịch Ngôn khóa trái từ bên trong, Thẩm Duệ vặn mấy cái vẫn không mở được.
Trong vài giây do dự của tôi, giọng của Trần Dịch Ngôn vang lên bên tai:
“Mới tan học đó, bên ngoài toàn là người. Nếu cậu không muốn ngày mai tin đồn của hai chúng ta lan khắp trường thì tốt nhất đừng lên tiếng.”
"Dù sao thì đứa em gái kia của cậu gần đây hình như đang theo đuổi mình đấy!"
Tôi nhỏ giọng nói: "Trần Dịch Ngôn, cậu nghĩ mình là ai chứ? Đừng nực cười như thế..”
Cậu ta dịu dàng nói: "Buồn thật đấy, mình lúc nào cũng nghĩ cho cậu mà.”
Tôi nói ngắn gọn: "Cút.”
Trần Dịch Ngôn mỉm cười hạnh phúc.
“Mắng thêm vài câu nữa đi, mình thích lắm.”
Điên rồi.
Gân xanh trên trán tôi đều nhảy dựng lên.
…
Đợi đến khi tiếng bước chân của Thẩm Duệ xa dần tôi mới vùng ra để thoát khỏi sự kìm kẹp của Trần Dịch Ngôn.
*Bốp bốp bốp.*
Dụng cụ vệ sinh trong phòng kho không may bị rơi xuống sàn.
“Đại tiểu thư.”
“ ‘Bị cây vạn tuế đâm’ rốt cuộc là có ý gì?”
Trần Dịch Ngôn giống như một đứa trẻ tò mò, hỏi tận gốc rễ.
“Tự kiếm cây vạn tuế đâm vào đi thì sẽ biết là có ý gì thôi.”
Tôi để lại mấy lời khó hiểu này rồi nghênh ngang rời đi.
4.
Thật trùng hợp.
Trên đường đến nhà ăn, tôi lại gặp đứa em gái ‘ngoài giá thú’ của mình.
“Đứng lại.”
Lộc Thủy vênh váo tự đắc mang theo vài bạn nữ cản tôi lại.
“Tôi nghe người ta nói chị lại đi quyến rũ Trần thiếu?”
Phiền thật.
Tôi lạnh lùng nói: "Không ai muốn cướp Trần Dịch Ngôn khỏi cô đâu.”
Nhưng cô ta không chịu buông tha.
“Lộc Khê, cô không biết xấu hổ sao?”
"Cậu không quyến rũ được Thẩm Duệ lại muốn dụ dỗ bạn trai của em gái mình?"
“Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện dụ dỗ đàn ông, không đi đúng đường bảo sao mãi luôn đứng chót.”
Đám con gái kia phụ họa:
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Cũng không nghĩ xem Trần thiếu có thích cô hay không.”
"Nghe nói cô ta còn simp (*) Thẩm Việt?"
(*) Simp là một từ lóng trên Internet để diễn tả một người (thường là nam), thể hiện sự si mê hoặc quan tâm quá mức đối với người khác,đôi khi đi xa đến mức muốn theo đuổi một mối quan hệ thân mật. định nghĩa một cách đơn giản là "một người làm quá nhiều điều cho một người mà họ thích, không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người đó".
“Còn không biết sức học của mình đến đâu mà nghĩ một học sinh top đầu sẽ quan tâm đến cô ta, thật nực cười”
“Hot boy, học sinh top đầu, tiếp theo cô sẽ đeo bám ai nữa? Trùm trường sao ha ha ha.”
Lộc Thủy mỉa mai: "Nói gì có lí hơn đi, Cố thiếu sao có thể nhìn trúng loại đ* đ.i*m như cô ta chứ.”
Tôi gần như bật cười vì tức giận.
“Trần Dịch Ngôn là bạn trai cô hả? Vậy cô phải chăm sóc bạn trai mình cho tốt nhé”
“Nếu hắn chọc giận tôi, tôi sẽ đánh cả cô đấy.”
“Về phần tôi và Thẩm Duệ, cô không cần quan tâm.”
Lộc Thủy nổi điên lên.
“Cô! Tôi sẽ về nói ba cắt phí sinh hoạt tháng này của cô!"
Tôi cười nhạt: "Không sao, tôi sẽ đến nhà Thẩm Duệ ăn chực.”
"Cô không được làm phiền Thẩm Duệ!"
Tôi cố ý làm cô ta ghê tởm, cau mày đau khổ.
“Tôi cũng không muốn mà.”
“Nhưng mà, Thẩm Duệ mới là người simp tôi đó.”
“Ây da, tôi khổ quá mà, phải làm sao bây giờ?”
“Cô! Cô nói bậy bạ gì đó!”
Lộc Thủy bị tôi chọc giận đến run người.
Tôi đổ thêm dầu vào lửa, cười nham hiểm.
“Tôi còn phải đi quyến rũ Cố thiếu của cô nữa, cô quản được tôi sao?”
Lời vừa dứt, Lộc Thủy cùng mấy bạn nữ kia nhất thời câm như hến.
Ngu luôn rồi hả?
Còn chưa kịp nghi hoặc, vẻ mặt của Lộc Thủy ngay lập tức trở nên khó chịu.
"Thẩm Duệ, cậu nghe Lộc Khê nói gì chưa!"
“Cô ta còn nói cậu đeo bám cô ta nữa đó.”
Chưa xong đâu.
Tôi hít sâu một hơi, xoa trán và định quay lại.
Một bạn nữ nhìn về phía sau tôi.
Run rẩy nói:
“Trùm trường...... À không, Cố, Cố thiếu.”