1.
Giờ này khắc này, ta và Thẩm Ngự Chu hai mặt nhìn nhau mười phút.
Thiên điện vốn đã lạnh lẽo, Thẩm Ngự Chu lại giải tán tất cả hạ nhân.
Cả người hắn toát ra khí chất uy nghiêm. Cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào ta.
Thật là, thấy quỷ rồi.
Ta không dám thở mạnh. Ta sắp bị bóp chết rồi.
Ta, là thái hậu đã chết bảy ngày.
Người trước mặt ta, là hoàng đế mới lên ngôi Thẩm Ngự Chu.
Theo lẽ thường, hắn nên gọi ta một tiếng mẫu hậu.
Đáng tiếc, ta chỉ lớn hơn Thẩm Ngự Chu ba tuổi.
Ta là kế mẫu.
Chuyện bề trên áp bức này, căn bản là không tồn tại.
Cứ cho là trước đây ta đã cứu hắn một mạng, có chút ơn nghĩa. Cũng không nhiều lắm.
Ta gọi hắn là con, hắn gọi ta là tỷ.
Chúng ta mỗi người nói một kiểu. Nghe có vẻ rất nực cười. Bởi vì ta vốn dĩ không phải là người ở nơi này.
Lúc ấy vô tình xuyên sách, hệ thống nói chỉ cần đi hết kịch bản, liền có thể nhận được năm trăm vạn.
Ta đồng ý ngay.
Cho đến lúc lão hoàng đế đi đời nhà ma, kịch bản của ta - một nhân vật quần chúng đã kết thúc.
Ngày Thẩm Ngự Chu lên ngôi, ta đã chết.
Chính là không nghĩ tới, nam chính, cũng chính là Thẩm Ngự Chu.
Vì một mỹ nhân mà giải tán hậu cung, ngày ngày không sớm không muộn. Một vị minh quân vì tình mà điên cuồng. Kịch bản sụp đổ, năm trăm vạn của ta cũng không đến tay.
Hệ thống bất đắc dĩ, sắp xếp cho ta từ trong quan tài bò ra.
2.
Nói cũng lạ, ta đã chết được bảy ngày rồi, nhưng quan tài vẫn còn ở trong Thiên điện nơi ta từng ở.
Theo luật lệ của triều đình, trong vòng ba ngày, phải hạ táng.
Càng lạ hơn nữa chính là, ta vừa mới bò ra khỏi quan tài được một nửa, chỉ lộ ra cái đầu. Liền đụng phải ánh mắt tò mò của Thẩm Ngự Chu.
Sao lại trùng hợp thế chứ, hắn lại đang ở ngay bên cạnh quan tài của ta.
Hạ nhân bốn phía la hét xác chết vùng dậy. Tứ tán mà chạy. Chỉ có Thẩm Ngự Châu bước từng bước về phía ta.
Ta suýt chút nữa cho rằng hắn là bị dọa cho ngớ người.
Lúc đi đến trước mặt ta, ta mới nhìn rõ khuôn mặt vô cùng hốc hác của hắn.
Chỉ mới bảy ngày không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều. Thật đúng là...Thanh niên, ăn chơi trác táng hại thân.
3.
Dưới bầu không khí căng thẳng, ta lôi kéo ý cười càng cứng đờ.
"Lâu rồi không gặp."
"Không ngờ đâu, ta lại sống lại."
Hắn không lên tiếng.
"Canh mạnh bà không hợp khẩu vị."
"Ôi trời, trong quan tài này lạnh quá."
Hắn vẫn không cử động.
"Người làm hoàng đế quả nhiên rất khí thế. Mau, để mẫu hậu xem cho kỹ."
Vẫn không có động tĩnh gì.
Ta luống cuống: "Nói chứ, màu vàng thật là lộ hết khuyết điểm. Ta thấy ngươi mặc màu đen còn đẹp trai hơn."
"Từ nay về sau, trẫm sẽ không mặc nữa.", Giọng nói không thể tin nổi. Hắn nhìn ta, trong mắt như đang cố gắng kiềm chế một loại cảm xúc nào đó.
Duỗi tay định cởi cúc áo, cởi long bào.
Ta tay mắt lanh lẹ, túm lấy bàn tay không an phận của hắn.
"Đừng cởi."
Đây chính là long bào. Ý nghĩa quan trọng.
Thẩm Ngự Chu hít thở dồn dập hơn vài phần.
Ta mới phát hiện, tay không chỉ nắm lấy tay hắn, mà còn vô tình đặt ở vị trí ngực hắn.
Thẩm Ngự Chu nhìn ta, lại nhìn tay ta. Không nói một lời.
Chắc là chết lâu quá rồi. Không khí cực nóng khiến ta có chút khó chịu. Cứ như vậy đỏ mặt.
4.
Ta vội vàng buông tay, kéo ra khoảng cách. Giả thành bộ dáng già dặn: “Khụ khụ khụ, ai gia là nói, Hoàng thượng phải chú ý lễ tiết.”
“Được.”
“Phải chú ý sức khỏe, chớ nên túng dục thương thân.”
“Được.”
“Cả giang sơn xã tắc, đều nắm trong tay Hoàng thượng. Tự nhiên nên học hỏi Thánh hiền chi đạo, minh quân chi lễ.”
“Được.”
Má ơi, hóa ra đây là hậu quả của việc cốt truyện bị tan vỡ. Từ bao giờ mà Thẩm Ngự Chu lại nghe lời ta nói thế này?
Ta thừa thắng xông lên: “Càng không thể vì một nữ nhân, ngày ngày niệm mãi việc phế bỏ hậu cung. Trà không nghĩ cơm không muốn, tổn hại thân thể, quên đi bổn phận.”
Ta đợi rất lâu, Thẩm Ngự Chu không nói gì. Lẽ nào là ta nói nặng lời rồi?
Ta đánh tiếng thương lượng: “Dù thích, cũng nên chú ý chừng mực.”
“Không được.”
What?
Thẩm Ngự Chu nhìn chằm chằm ta, giọng nói nghẹn ngào lặp lại một câu:
“Không được.”
“Vì sao?”
“Trẫm khó khăn lắm mới tìm lại được.”
Ồ, vẫn là kịch bản gương vỡ lại lành với mỹ nhân.
Bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như bà mẹ chồng độc ác trong tiểu thuyết ngôn tình.
“Không phải là bảo ngươi bỏ nàng, mà cho nàng ở trong cung, phong cho một vị trí quý phi, không phải là được sao. Nàng lại chẳng có chân chạy.”
“Thật sự sẽ không rời đi nữa sao?”
Thẩm Ngự Chu nhìn ta, trong mắt có một thứ tình cảm không rõ ràng.
Cứ như thể ta thực sự sẽ lừa hắn.
“Chắc chắn rồi.”
Lấy kinh nghiệm hai năm ở trong cung.
Nơi này ngay cả một con ruồi bọ cũng không thể bay ra ngoài.
Phi tần trong thâm cung, nơi nào có thể dễ dàng rời đi như vậy.
Thật sự không được.
Nàng muốn chạy.
Ta lập tức đè xuống cho ngươi được không?
Nói chung, cuối cùng Thẩm Ngự Chu cũng đồng ý với ta.
Sẽ không vì mỹ nhân, mà bỏ bê triều chính, làm tổn hại thân thể.
5.
Đêm khuya ta nằm trên giường, cảm thấy tình cảnh của mình cũng không tính là tệ.
Lão hoàng đế nằm trên giường suốt tám năm, trước khi chết còn xa hoa lãng phí một phen, phong một mỹ nhân như ta làm hoàng hậu.
Cho nên, ta mới hai mươi ba tuổi đã trở thành thái hậu. Không có phiền toái về con cái. Còn có tiền bổng lộc của ông già.
Phì, không phải, là vinh hoa phú quý.
Hơn nữa, Thẩm Ngự Chu dùng thái độ tốt đẹp nhận sai.
Xem ra chỉ cần một hoặc hai tháng, cốt truyện sẽ được sửa chữa.
Ta liền có thể trở về. Có lẽ là nghĩ đến quá mức tốt đẹp. Đẹp đến mức ta cảm thấy đầu óc có chút thiếu oxy.
Trong không khí tràn ngập mùi hương say lòng người. Tầm mắt dần trở nên mờ mịt. Ta mơ một giấc mơ rất dài.
Mộng xuân.
Nam nhân trong mộng không thể nhìn rõ diện mạo, chỉ mặc một bộ đồ đen. Bò lên trên giường ta. Hôn lên môi ta, từng chút một cởi quần áo của ta. Tay lại run rẩy cởi quần áo của mình.
Ta đón ý hùa theo ôm lấy cổ hắn. Hắn liền giống như bị đốt cháy. Một tay bóp lấy eo ta, vừa cắn vừa mút.
"Nàng còn dám không nói một tiếng nào mà rời đi thử xem?"
Ta ăn đau hờn dỗi, nhưng sức lực hắn không giảm bớt chút nào. Càng thêm làm càn.
Hắn chống tay nhìn ta, đôi mắt đẹp đẽ nhiễm sương mù.
Ta không hiểu gì.
Hắn đột nhiên cúi xuống.
Đau đớn ập đến trong nháy mắt. Như là bị sóng biển quấn vào biển rộng. Mưa rền gió dữ trút xuống.
Ta đau đến muốn chết, ngón tay dùng sức chộp lấy phía sau lưng hắn, để lại từng đạo vệt đỏ.
Má nó!
Sao cảm giác đau đớn trong mộng, còn chân thực như thế?
Hắn hơi mang chút lừa gạt nói: "Ngoan, lát nữa sẽ không đau nữa."
Giọng nói này, sao quen thế. Nhưng ta không nhớ ra gì cả. Ta tin ông nội của hắn. Chỉ có hắn là sướng.
Ta bị buộc phải đón ý nói hùa mọi hành động của hắn cho đến khi mệt lả.
Hắn ôm ta, dường như tâm trạng rất tốt.
Trên trán ta rơi xuống một nụ hôn.
"Ngủ đi."
Mơ mơ màng màng ta lại nghe thấy hắn vuốt ve tóc ta.
"Quốc sư nói, đêm trăng tròn tỷ sẽ trở về, quả nhiên không lừa trẫm."
Cái gì lộn xộn thế này?
6.
Lúc lại tỉnh dậy lần nữa, đã là trưa ngày hôm sau.
Cả người ta đau nhức.
Nếu không biết, cho rằng ta leo lên núi Thái Sơn cả đêm.
Nghĩ đến giấc mộng ngày hôm qua, mặt già của ta đỏ lên.
Nha hoàn bên cạnh vội vàng chạy đến:
"Nương nương, người tỉnh rồi."
"Nhị Bính?"
"Nương nương, là ta."
Người trước mặt mặc bộ đồ trắng sạch sẽ, nước mắt đẫm lệ.
Ngay giây sau khi nhìn nhau, nàng lao tới ôm lấy ta.
Ôm ta gào khóc lớn:
"Huhuhu, ta cho rằng sẽ không còn gặp lại người nữa. Nương nương sao có thể nhẫn tâm bỏ ta một mình mà đi!"
Nàng nức nở lên án, cũng khiến ta xúc động.
Nhị Bính là cung nữ thân cận của ta.
Ngay cả trước khi vào cung cũng vậy.
Cha nàng định bán nàng vào thanh lâu, là ta đi ngang qua cứu nàng. Ta đặt tên cho nàng. Cho nàng làm nha hoàn của ta, lớn lên cùng ta.
Lúc ấy ta mới vừa xuyên qua, trời xa đất lạ, chỉ có Nhị Bính ở bên cạnh ta.
Ta chăm sóc nàng giống như muội muội ruột.
Không cần nghĩ cũng biết, ta đột nhiên qua đời, nàng sẽ có bao nhiêu khổ sở.
Bình luận facebook