-
Phần 1
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Nhập Trúc Cố Tiêu Tiêu
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- Cổ đại
- HE
- Nữ Cường
- Phục Thù
- Trọng Sinh
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 3P
- Nguồn
- Tương Kính Như Tân - Bách Niên Giai Lão
- Lượt đọc
- 101
- Cập nhật
1.
Ta tên là Triệu Ôn Chỉ, nữ nhi của Thục vương. Khi phụ thân ta mất, ta mới chín tuổi. Thái hậu cảm thấy thương tiếc cho sự mất mát của ta, đưa ta vào cung nuôi dưỡng.
Mười sáu tuổi xuất giá.
Mười tám tuổi, ta sinh ra một đôi thai long phượng, cùng phu quân Ngụy Hú tình cảm sâu đậm. Năm con trai sáu tuổi, ta theo Ngụy Hú đi săn, Tam hoàng tử cố ý b ắn tên vào hắn.
Giống như nói đùa, lại giống như nghiêm túc muốn hại hắn.
Ta cản mũi tên kia, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương. Ta bị thương nặng, mượn cơ hội “bán thảm” với Hoàng đế và Thái hậu, thế là Tam hoàng tử bị phạt nặng.
Kẻ phu gia ta dựa vào chính là Nhị hoàng tử.
Vết thương của ta, khiến cho Hoàng đế, thuộc hạ cũ của phụ thân ta rất bất mãn với Tam hoàng tử, do đó quét sạch chướng ngại cho con đường Thái tử của Nhị hoàng tử.
Ngụy Hú nói với ta: "A Chỉ, vết thương của nàng không dễ dàng lành được. Tam hoàng tử ghi hận chúng ta, không bằng nhân cơ hội lật đổ hắn.”
Ta luôn cho rằng, mình và Ngụy Hú là nhất thể, vinh nhục cùng chung.
Vì đại nghiệp, vết thương này của ta nhất định phải rời xa kinh thành để dưỡng, dưỡng ba năm, để triều thần và Nhị hoàng tử có cớ công kích Tam hoàng tử.
Ta đến thôn trang phía nam. Đợi Nhị hoàng tử được phong Thái tử, Ngụy Hú lại không phái người tới đón ta về.
Ta có linh cảm xấu. Đến khi ta về nhà, mới biết được vị trí thuộc về ta sớm đã bị người khác thay thế.
Trọng sinh trở về, ta liền vào trong cung vấn an Thái hậu. Bà ấy là người duy nhất trên đời này đối xử thật lòng với ta.
“Nữ nhi không sao." Ta nói.
Thái hậu giữ chặt tay ta: "Trở về là tốt rồi.”
“Con nhớ thường xuyên vào cung bồi ai gia, để ai gia không phải nhớ nhung.”
Ta nói được. Lúc gần đi, ta lặng lẽ tháo vòng vàng trên cổ tay xuống, đặt ở dưới ghế.
Đây là di vật của mẫu thân ta. Thái hậu tự tay đeo lên cho ta, bà biết vật này đối với ta rất quan trọng.
Trở lại phủ Tống Quốc Công đã là nửa buổi chiều. Mặt trời nghiêng về phía tây, ánh sáng vàng lướt qua ngọn cây, rơi xuống một vòng loang lổ.
Phu quân ta, bọn trẻ vây quanh lão phu nhân, biểu cảm trên mặt mỗi người bọn họ đều có chút ngoài ý muốn.
Đi theo phía sau bọn họ là một cô nương mặc y phục màu sen, dịu dàng xinh đẹp.
“Sao hôm nay A Chỉ lại trở về? Quản sự lại không báo trước cho chúng ta biết." Lão phu nhân tiến lên, giữ chặt tay ta.
Ta mỉm cười: "Con về nhà, không cần lễ nghi rườm rà, có phải không mẫu thân?"
Lão phu nhân xấu hổ cười. Ngụy Hú tiến lên vài bước, hỏi ta tình hình trên đường. Hai đứa con long phượng mười tuổi tiến lên chào ta.
“A Chỉ, ngươi còn không nhận ra nàng ấy sao, nàng ấy là Lan Nương. Ta thay Tụng Tụng tìm nữ sư phụ về dạy." Lão phu nhân thấy ta nhìn nữ nhân áo sen kia, chủ động giới thiệu.
“Đậu Phượng Lan bái kiến phu nhân." Lan Nương tiến lên hành lễ, tự nhiên hào phóng.
Nàng là cháu gái bà con xa của lão phu nhân, sau khi mất chồng thì nương tựa vào bà ta.
Kỹ năng thêu thùa và trù nghệ của nàng đều xuất sắc, chỉ với hai thứ này đã thu phục được cả nhà ta.
“Miễn lễ." Ta cười nói với nàng " Những ngày ta không ở nhà, đa tạ ngươi đã chiếu cố Tụng Tụng.”
Nữ nhi ta Ngụy Tụng lập tức nói: "Mẫu thân, người không biết Lan di tốt bao nhiêu đâu!”
Ta nhẹ nhàng vuốt tóc nó : "Tụng Tụng từ từ nói cho mẫu thân biết.”
Ta không giống kiếp trước, vừa hồi phủ đã nhạy bén phát hiện tất cả mọi người đều nghiêng về Đậu Phượng Lan, sắc mặt không tốt, dẫn đến đêm đầu tiên hồi phủ không khí rất tệ.
Ta cùng bọn họ cười cười nói nói, cùng ăn bữa tối. Sau khi ăn xong, phu quân Ngụy Hú của ta rõ ràng tâm trạng không yên.
"... Ta đi xe ngựa mệt nhọc, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, có thể đến thư phòng bên ngoài của Quốc công gia ngủ một đêm không?"
Ta biết lúc này Ngụy Hú đã ngủ với Đậu Phượng Lan.
So với ta, đêm nay hắn càng muốn trấn an Đậu Phượng Lan. Hắn nghe vậy mừng rỡ: "A Chỉ, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
Ta ngủ ngon cả đêm. Sáng hôm sau, ta nhắm đúng thời cơ, nổi giận.
2.
Lúc ăn sáng, Đậu Phượng Lan vẫn tham dự, đứng bên cạnh mẹ chồng ta, phụ gắp đồ ăn.
Ăn cơm xong, gã sai vặt thông báo, trong cung có một vị ma ma tới.
Đúng lúc đó, ta nhân cơ hội có ma ma tới ném cái bát xuống đất. Mọi người kinh ngạc nhìn ta.
Lão phu nhân và Ngụy Hú đều nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.
“Ta là Quốc công phu nhân, nếu muốn nạp thiếp cho Quốc công gia, sao không hỏi qua ý kiến của ta? Nếu trong mắt mẫu thân không có con dâu như ta, thì nên hoà ly với ta, đừng gọi ta trở về." Ta lớn tiếng nói.
Mọi người kinh ngạc nhìn ta. Nữ nhi ta cảm thấy rất xấu hổ. Ngụy Sưởng nhi tử của ta giống như một tiểu đại nhân, nói: "Mẫu thân, người đập bát trước mặt Quốc công gia và Thái phu nhân, còn ra thể thống gì nữa?"
Trên mặt nữ nhi Nguỵ Tụng là vẻ không dám tin: "Mẫu thân, người nghe ai nói bậy cái gì sao? Người đã hiểu lầm Lan di rồi.”
Sắc mặt lão phu nhân cũng tức giận đến xanh mét: "A Chỉ, ngươi quá kiêu căng rồi. Thái hậu nương nương dạy ngươi như vậy sao?”
Chỉ có phu quân Ngụy Hú của ta rất nhạy bén.
Hắn đi tới, ôn nhu nhỏ nhẹ nói với ta: "A Chỉ, có phải nàng về nhà chưa thích ứng được, ngủ không ngon phải không? Lỡ tay đánh rơi một cái bát không tính là gì.”
Hắn nháy mắt với hạ nhân. Đồng thời cũng nháy mắt với mẹ chồng và Đậu Phượng Lan. Nhưng mà, bọn họ cũng không thông minh như vậy.
“Ta có nói qua nạp thiếp là người nào sao?” Ta hỏi
Mọi người sững sờ. Bọn họ giấu đầu lòi đuôi. Tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa Ngụy Hú và Đậu Phượng Lan, bao gồm cả các con của ta.
Chu ma ma bên cạnh Thái hậu nương nương cùng lúc đó đi vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Người của ta chờ ở cửa, gã sai vặt đi vào thông báo, rồi trực tiếp đưa Chu ma ma vào.
“Đây là làm sao vậy?" Chu ma ma thần sắc bất định: “Quận chúa phải chịu uất ức gì sao?”
Nước mắt ta lập tức dâng trào.
"Ta cũng không biết trong nhà đổi chủ, tối hôm qua chăn đệm ẩm ướt, muốn tìm hạ nhân đổi giường nhưng không tìm được người, cả đêm không thể ngủ được."
“Lúc ăn sáng không cẩn thận làm vỡ bát đĩa. Quốc công gia cùng Thái phu nhân hoài nghi ta giận dỗi, ta thật oan uổng mà." Ta nói.
Chu ma ma nhìn về phía mọi người. Lão phu nhân không ngốc, lúc này bà ta cũng phản ứng rất nhanh.
“Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi." Bà ta cười làm lành nói.
"Ta thay Quốc công gia đỡ một tên, đi ra ngoài dưỡng thương. Bà mẫu thân thể không an, nếu có người giúp đỡ quản gia, ta cũng có thể thông cảm."
"Chỉ là nếu muốn nạp thiếp, vì sao không nói cho ta, cũng không nói với bên ngoài? Ta trở về còn không hiểu ra sao. Nếu không phải nhìn thấy chìa khóa quản gia ở trên người nàng ta, ta lại mơ mơ hồ hồ coi nàng là người ngoài."
“Nếu ta mang danh đố kỵ, người bên ngoài sẽ chỉ trích Thái hậu nương nương dạy dỗ không tốt. Ma ma, đều là A Chỉ vô năng." Ta vừa khóc vừa nói.
Chu ma ma xanh mặt. Sắc mặt lão phu nhân, Đậu Phượng Lan và Ngụy Húc lúc này đều cực kỳ khó coi.
Mặc kệ Đậu Phượng Lan có phải thiếp hay không, bọn họ đều trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Ta không tiếp tục náo loạn nữa, chỉ khóc lóc rồi cùng Chu ma ma cùng nhau tiến cung.
Sáng sớm Chu ma ma đến đưa vòng vàng cho ta. Thái hậu biết ta "đánh mất" vòng tay vàng sẽ lo lắng, sớm sai người mang tới, thay ta chứng kiến cảnh này.
Miệng một mình ta không nói rõ được, kiếp trước ta đã chịu đủ đau khổ ở nhà đó rồi. Nhất là Ngụy Hú trời sinh ngôn quan, hắn có thể đổi trắng thay đen.
Người của Thái hậu không thay ta làm chứng, nếu các loại mũ chụp lên đầu ta, danh tiếng của ta ở kinh thành rất nhanh sẽ mất hết.
Ta chet, người người khen hay, ngược lại khen Đậu Phượng Lan hiền lành, trung nghĩa, rất xứng đôi với Quốc công gia.
Hiện tại, Ngụy Hú cần đi giải thích, vì sao sau khi chính thê của hắn vì hắn mà bị thương đi dưỡng bệnh, trong phủ hắn lại có thêm một "nữ nhân chủ trì quản gia”.
Ta cùng Chu ma ma đi vào cung Thái hậu.
Thái hậu ôm vai ta. Lúc này bà không nói với ta: lúc trước Ngụy Hú là do ngươi nhất định phải chọn, ai gia cũng không thích hắn.
Bà chỉ nói: " Chịu ấm ức thì ở đây thêm vài ngày. Người của Triệu thị, còn chưa tới phiên Ngụy gia giày vò.”
Ta nhớ tới kiếp trước Thái hậu cũng khuyên ta hòa ly. Lúc đó ta không muốn. Ta hoà ly là bị trượng phu, hài tử chán ghét, ta nhịn không được những lời này. Ta nhất định phải đấu với bọn họ đến cùng.
Cuối cùng mất m ạng. Khóc cho ta, chỉ có Thái hậu.
Kiếp trước ta cũng không hoàn toàn tin tưởng tình cảm Thái hậu đối với ta. Thái hậu là một lão thái thái thủ đoạn tàn nhẫn, quyết đoán sát phạt.
Bà ấy có thể thích ta đến mức nào? Chẳng qua là trấn an thuộc hạ cũ của phụ thân ta, diễn trò mà thôi. Thành quỷ hai mươi năm, ta thường xuyên dõi theo bà.
Bà ấy luôn khóc khi nhắc đến ta. Nuôi một con mèo, thời gian lâu dài cũng có tình cảm, huống chi ta biết nghe lời lại xinh đẹp như vậy.
Thái hậu thật sự thương ta.
3.
Ta đề nghị hoà ly.
Của hồi môn của Hoa Dương quận chúa Triệu Ôn Chỉ, một trăm lẻ tám lượng, lúc gả đi Thái hậu dùng hết khả năng mang đồ tốt nhét cho ta. Ta sẽ lấy lại hết tài sản của mình.
Ngụy gia đương nhiên không đồng ý.
Lão phu nhân vào cung khóc lóc kể lể, nói ta hiểu lầm: "Đậu thị chỉ là một cô gái mồ côi, không phải thiếp thất gì cả. Hơn nữa, không cho trượng phu nạp thiếp mà phải hòa ly, thanh danh Quận chúa cũng sẽ không tốt.”
“Làm chủ mẫu, hẳn nên chủ động nạp thiếp cho trượng phu, tăng thêm con nối dõi cho gia tộc.”
“Dùng lý do này hòa ly, thật không chính đáng.”
“Mẫu thân nói rất đúng." Ta cúi đầu suy nghĩ.
Ngụy Hú vào cung đón ta về. Ngụy gia tiễn Đậu Phượng Lan đi.
Sau khi ta trở về, không khí trong nhà trở nên rất áp lực, lão phu nhân thậm chí vì tức giận mà sinh bệnh.
“Mẫu thân, nãi nãi ngã bệnh, người đi nấu mấy món cho người đi." Ngụy Sưởng nói với ta.
Ta : "Ta không đi.”
"Lan di mỗi lần đều có thể làm đồ ăn ngon, nãi nãi ăn vào thân thể liền khỏi rất nhanh."
Nhi tử của ta nói: “Không chỉ có nãi nãi, lúc con sinh bệnh cũng là Lan di canh giữ ở bên giường, mẫu thân thì sao?"
Ta cười nhạt: " Ta vì tiền đồ của phụ thân các ngươi, thay chủ tử Thái tử điện hạ của phụ thân ngươi vu hãm Tam hoàng tử, còn chủ động đến thôn trang."
"Không có vết thương của Hoa Dương quận chúa, thuộc hạ cũ của ngoại tổ phụ làm sao lại xa lánh Tam điện hạ, từ đó đầu quân cho Thái tử?"
Nhi tử của ta sửng sốt. Nó mười tuổi cũng đã giác ngộ được nhiều thứ, biết một chút thế sự.
Kiếp trước ta không đành lòng nói toạc ra tham vọng của phu quân ta ở trước mặt nó, không nói những lời này cho nó biết.
Cho nên nó vẫn luôn trách ta, nói ta hay ghen tị không chấp nhận được. Đậu Phượng Lan thật sự làm nhị phòng thì sao, công khanh thế gia ai mà không phải tam thê tứ thiếp?
So với các công hầu khác, Ngụy Hú rất trung trinh một lòng. Không thể bảo hắn chỉ có một mình ta.
Kiếp này, ta đã không quan tâm đứa con trai này nữa, nó nghĩ như thế nào không sao cả, cái gì cũng nên nói rõ với nó.
“Người đừng hòng nói xấu phụ thân!” Nhi tử sững sờ một lát rồi nổi giận nói.
“Ngươi không tin vậy đến thôn trang nhìn xem thử đi, lúc nãi nãi ngươi sinh bệnh, phụ thân ngươi ra ngoài xử lý công vụ, có phải đã gặp riêng Lan di của ngươi hay không?" Ta nói.
Nguỵ Sưởng xoay người đi ra ngoài. Nguỵ Tụng cũng buồn theo.
Nàng không mạnh mẽ như vậy, mà ủy khuất nói với ta: "Mẫu thân, con đã đáp ứng vào sinh thần năm mươi tuổi của Thái hậu tặng cho người bộ thêu hai mặt. Không có Lan di, con sẽ không làm được.”
"Nàng ta dạy ngươi hay ngươi muốn giúp nàng ta?" Ta hỏi.
Ngụy Tụng : "Dạy ạ.”
“Vậy ta sẽ đổi người dạy ngươi."
Ta nói: “Trên đời này còn có rất nhiều sư phụ biết thêu hai mặt, không chỉ mỗi Đậu Phượng Lan biết.”
“Nhưng bức con thêu, chỉ có Lan di biết. Độc nhất vô nhị, mới có thể làm Thái hậu nương nương vui lòng." Nữ nhi nói.
"Ngươi là nữ nhi của ta, dù là lấy một miếng giẻ rách cho Thái hậu nương nương, người cũng sẽ vui lòng. Vả lại những thứ độc nhất vô nhị gì đó, Thái hậu nương nương cũng không hiếm lạ. Trong cung thiếu tú nương sao?"
Nữ nhi của ta lập tức khóc lóc: "Mẫu thân, người không thể hạ thấp Lan di như vậy.”
Ta cười: "Lúc nàng ta tự nâng mình lên, ngươi không phát hiện ra; ta nói một câu công bằng, ngược lại là hạ thấp nàng ta?"
Nam nhi ngốc, nữ nhi ngốc, giống như ta kiếp trước. Tình cảm nhạt nhoà như vậy, đành tùy duyên đi.
Ta vỗ vỗ ống tay áo. Chờ sau khi hoà ly, ta sẽ nhờ tổng quản sự chăm sóc bọn chúng một phen, để lại cho bọn chúng tiền tài đủ sống, nuôi bọn chúng đến khi trưởng thành, thay mặt định hôn sự cho chúng nó.
Làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ, dù sao cũng là do mình sinh ra. Những thứ khác, không thể trông cậy vào.
Khi ta rời nhà, bọn chúng đã sáu tuổi, cũng nên hiểu chuyện. Lúc đó ta có phái người chăm sóc chúng nó.
Khi ta trở về, người hầu hạ bên cạnh bọn trẻ đã thay đổi toàn bộ.
Là lão phu nhân đổi. Người bên cạnh ta, cùng người bên cạnh lão phu nhân có xung đột lợi ích, lão phu nhận tự nhiên không muốn giữ bọn họ.
Tình cảm của bọn trẻ đối với ta cũng đã thay đổi. Nhưng không sao, ta đã không còn cố chấp nữa. Duyên phận đã như vậy, ta cũng không muốn cưỡng cầu.
Last edited:
Bình luận facebook