-
Phần 6
15.
"Anh về đến nhà rồi." Khoảng nửa giờ sau, Cận Ngôn Từ gửi tin nhắn cho tôi. Nhìn điện thoại tôi có chút sững sờ, cái này giống như trong mối quan hệ yêu đương, bạn trai báo cáo hành trình cho bạn gái.
“Được.” Tôi đáp, nhưng đầu dây bên kia không trả lời.
Hôm sau, Cận Ngôn Từ gửi cho tôi một lời chào buổi sáng, tôi nhắn lại.
Anh ấy lập tức gọi tới, "Dậy sớm vậy?"
“Ừ, hôm nay tôi đi nộp bản thảo.” Tôi có chút thảm, tổng biên tập đã chỉ ra một đống lỗi chính tả trong truyện ngược, tôi thừa nhận là mình có chút bất cẩn, nhưng hồi trước luôn có chị biên tập xinh đẹp giúp tôi sửa lỗi! Bây giờ tôi chỉ có một mình.
"Bận rộn sao? Bữa tối nay có làm chậm trễ em không?" Tôi có thể nghe thấy một chút lo lắng trong giọng điệu của Cận Ngôn Từ.
"Đương nhiên là không rồi, mấy lỗi chính tả thôi, rất nhanh tôi sẽ sửa xong." Tất nhiên, việc sửa lỗi bản thảo không thể trì hoãn được bữa ăn chực của tôi!
"Được, hôm nay anh có cuộc họp, em muốn ăn gì cứ chọn, bảy giờ tối anh qua đón em." Nói xong chúng tôi cúp điện thoại.
“Giá mà năm năm trước anh ấy cũng ân cần như vậy.” Tôi mở máy tính, một tay chống cằm, bắt đầu gõ chữ.
Đang viết, Xuyên Hà gọi: "Lập Hạ, sao rồi, có cảnh hai người đàn ông đuổi theo một người phụ nữ không?"
"Em còn dám hỏi?!! Nếu không phải em gửi vị trí cho anh ấy, làm sao có cái cảnh theo đuổi này?" Tôi hận không thể biến Xuyên Hà thành củ cải trắng rồi trồng xuống đất.
"Ha ha ha, vì văn học cống hiến chính mình, đừng nóng giận mà, ai biết là bạn trai cũ của chị tới đây." Xuyên Hà ngượng ngùng cười nói.
"Hiện tại không nói chuyện với em nữa, tổng biên đem trả bản thảo lại, lỗi chính tả quá nhiều, hôm nay lại là một ngày làm việc hu hu hu…"
Tôi cúp điện thoại, bắt đầu vùi đầu vào sửa bản thảo, khoảng 4 giờ chiều, tôi sửa xong, sau khi gửi cho tổng biên tập, tôi phàn nàn: “Tổng biên tập, khi nào chị có thể cho tôi một biên tập viên mới!"
"Bây giờ."
Tổng biên tập xứng danh ác ma lạnh lùng, lời nói tích chữ như vàng, hiệu quả công việc cũng rất cao, tôi lập tức nhận được yêu cầu kết bạn mới.
"Xin chào Lập Hạ lão sư, tôi là biên tập viên thực tập mới, Lâm Nhiên." Biên tập viên mới là chàng trai, nhìn cách nói chuyện thì có lẽ còn trẻ, hơn nữa còn có một bộ sticker đáng yêu.
"Xin chào, xin chào, xin hãy giúp đỡ nhiều hơn." Tôi lịch sự trả lời, nhân tiện, lượn vòng bạn bè của cậu ấy, hóa ra là một anh chàng đẹp trai, cao 1m87, có nuôi mèo!
"Lập Hạ lão sư, ngày mai tôi sẽ gửi hợp đồng cho bài viết mới, đợi chị ký xong có thể gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ đến lấy." Chàng trài này hình như có hơi khách khí quá?
"Vậy được, cảm ơn!" Tôi gửi cho cậu ấy vị trí cùng địa chỉ nhà tôi, chúng tôi cũng không nói chuyện tiếp.
16.
7 giờ tối, Cận Ngôn Từ đúng giờ đến đón tôi, ngồi vào ghế phụ của anh ấy, tôi không còn e dè nữa, "Cận Ngôn Từ, em để son của em trong xe anh nhé, để sau này lỡ quên mang cũng có cái để trang điểm."
“Được.” Không biết vì sao, luôn cảm thấy tâm tình của anh ấy tốt lên rất nhiều.
“Hôm nay anh có gì vui sao?” Tôi thắc mắc.
“Gặp em có tính không?” Cận Ngôn Từ sau khi nghiêm túc suy nghĩ nói.
"Ách..." đúng là miệng lưỡi đàn ông.
"Đến rồi." Chủ đề không được tiếp túc nữa.
Lần này chúng tôi đến một nhà hàng Hồ Nam, chủ quán là một người vô cùng tốt bụng. Cận Ngôn Từ đưa menu cho tôi, tôi không khách sáo mà gọi rất nhiều.
"Có thể ăn hết sao?" Cận Ngôn Từ khóe miệng không để lại dấu vết mà giật giật.
“Ừ ừ, ăn không hết gói mang về!” Tôi vung tay.
Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, tôi ăn như gió cuốn, nhìn đĩa trống đầy bàn, Cận Ngôn Từ trợn to mắt, “Mấy năm không gặp, em có thể ăn được như vậy?"
“Chuẩn bị mang thai, phải ăn uống đầy đủ.” Tôi nhìn anh với ánh mắt thú vị.
"Chồng của em thực sự rất hạnh phúc." Sắc mặt Cận Từ Ngôn kém đi trông thấy.
“Cẩm Ngôn Từ,” tôi nhìn anh, đột nhiên muốn trêu chọc anh, “Nếu em ly hôn, anh có lấy em không?”
Anh ấy nhìn vào mắt tôi, không nói gì rồi đi thanh toán.
Trên đường về, chúng tôi không nói lời nào, tôi có chút hờn dỗi không muốn mở miệng, cái gì chứ, không lẽ cùng vợ người ta yêu đương có cảm giác kích thích nên anh ấy mới quay lại với tôi?
Đến cổng khu, anh muốn nói lại thôi, tôi không cho anh cơ hội mở miệng, trực tiếp mở cửa đi xuống.
Về đến nhà, tâm trạng có chút không tốt, chẳng lẽ anh ta chỉ muốn chơi đùa với tôi thôi hay anh ta có sở thích biến thái, thích phụ nữ đã có gia đình?
17.
Hôm sau Cận Ngôn Từ cũng không có liên lạc với tôi, ngược lại Lâm Nhiên tới đưa bản hợp đồng. Cậu ấy giống như trong ảnh, thậm chí còn có phần đẹp trai hơn, cao 187cm, tướng mạo điển trai tỏa nắng, còn lộ ra cặp răng nanh vô cùng đáng yêu.
Tôi trực tiếp tưởng tượng ra trận đấu bóng rổ ở trường đại học, sau cú ghi ba điểm đẹp mắt, Lâm Nhiên đã dẫn dắt đội giành chiến thắng, anh ấy cởi áo để lộ thân trên vạm vỡ, nhanh chóng chạy về phía nữ chính.
"Lập Hạ lão sư? Lập Hạ lão sư?" Lâm Nhiên quơ tay trước mặt tôi, đem suy nghĩ của tôi kéo về thực tại.
"Hả? À, vừa rồi tôi hơi thất thần, cậu nói cái gì?" Tôi ngượng ngùng gãi đầu.
"Tôi muốn hỏi, nếu người chị thích so với chị tốt hơn rất nhiều, chị sẽ làm như nào để cùng với người đó ở bên nhau?" Trên mặt Lâm Nhiên tự dưng đỏ ửng.
Tôi nghiêm túc nghĩ đến chuyện yêu đương của tôi và Cận Ngôn Từ, sau đó nói: "Có lẽ là luôn quấn quít cùng chân thành, à nhớ kỹ, nhất định phải có sự chân thành."
"Được, cảm ơn chị, tôi đi đay, có vấn đề gì lại liên hệ sau." Lâm Nhiên lễ phép cúi đầu.
"Để tôi tiễn cậu." Tôi đưa Lâm Nhiên xuống dưới lầu, sau đó lên lại, mở điện thoại, Cận Ngôn Từ vẫn không nhắn tin cho tôi.
Ngày thứ ba không có, ngày thứ tư cũng không.
Một tuần trôi qua, anh cũng không liên lạc với tôi.
Tôi có chút chán nản, nhưng rất nhanh bị tổng biên giao xuống nhiệm vụ, bận đến mức không có thời gian để suy nghĩ.
Không biết vì sao, tháng này tổng biên giao cho tôi rất nhiều việc, chẳng những yêu cầu tôi nộp ba hệ liệt các truyện ngắn thanh xuân vườn trường, còn muốn tôi ký tên lên sách để tặng fan.
Bận rộn cả tháng trời mới xử lý xong mọi thứ, đột nhiên nhớ tới bản hợp đồng đã ký xong phải đưa cho Lâm Nhiên, thời gian còn chưa muộn, mới 4h chiều.
Tôi gọi cho Lâm Nhiên: "Nhiên Nhiên, em có thể đến chỗ chị lấy hợp đồng không?"
À? Bây giờ sao?" Giọng nói của Lâm Nhiên có chút mệt mỏi.
“Nếu không tiện, ngày mai cũng được.” Tôi nghe cậu ấy có gì đó không đúng.
"Lão sư, tôi hiện tại sẽ đến đó."
Lâm Nhiên đang ở gần đó, nói với tôi rằng cậu ấy sẽ đến sau mười phút nữa, tôi nhìn đống rác ở trong nhà nửa tháng nay, và nói với Lâm Nhiên, hãy chờ tôi ở dưới nhà.
Vừa vặn, tôi đi vứt rác, sẵn tiện đưa hợp đồng cho cậu ấy.
"Anh về đến nhà rồi." Khoảng nửa giờ sau, Cận Ngôn Từ gửi tin nhắn cho tôi. Nhìn điện thoại tôi có chút sững sờ, cái này giống như trong mối quan hệ yêu đương, bạn trai báo cáo hành trình cho bạn gái.
“Được.” Tôi đáp, nhưng đầu dây bên kia không trả lời.
Hôm sau, Cận Ngôn Từ gửi cho tôi một lời chào buổi sáng, tôi nhắn lại.
Anh ấy lập tức gọi tới, "Dậy sớm vậy?"
“Ừ, hôm nay tôi đi nộp bản thảo.” Tôi có chút thảm, tổng biên tập đã chỉ ra một đống lỗi chính tả trong truyện ngược, tôi thừa nhận là mình có chút bất cẩn, nhưng hồi trước luôn có chị biên tập xinh đẹp giúp tôi sửa lỗi! Bây giờ tôi chỉ có một mình.
"Bận rộn sao? Bữa tối nay có làm chậm trễ em không?" Tôi có thể nghe thấy một chút lo lắng trong giọng điệu của Cận Ngôn Từ.
"Đương nhiên là không rồi, mấy lỗi chính tả thôi, rất nhanh tôi sẽ sửa xong." Tất nhiên, việc sửa lỗi bản thảo không thể trì hoãn được bữa ăn chực của tôi!
"Được, hôm nay anh có cuộc họp, em muốn ăn gì cứ chọn, bảy giờ tối anh qua đón em." Nói xong chúng tôi cúp điện thoại.
“Giá mà năm năm trước anh ấy cũng ân cần như vậy.” Tôi mở máy tính, một tay chống cằm, bắt đầu gõ chữ.
Đang viết, Xuyên Hà gọi: "Lập Hạ, sao rồi, có cảnh hai người đàn ông đuổi theo một người phụ nữ không?"
"Em còn dám hỏi?!! Nếu không phải em gửi vị trí cho anh ấy, làm sao có cái cảnh theo đuổi này?" Tôi hận không thể biến Xuyên Hà thành củ cải trắng rồi trồng xuống đất.
"Ha ha ha, vì văn học cống hiến chính mình, đừng nóng giận mà, ai biết là bạn trai cũ của chị tới đây." Xuyên Hà ngượng ngùng cười nói.
"Hiện tại không nói chuyện với em nữa, tổng biên đem trả bản thảo lại, lỗi chính tả quá nhiều, hôm nay lại là một ngày làm việc hu hu hu…"
Tôi cúp điện thoại, bắt đầu vùi đầu vào sửa bản thảo, khoảng 4 giờ chiều, tôi sửa xong, sau khi gửi cho tổng biên tập, tôi phàn nàn: “Tổng biên tập, khi nào chị có thể cho tôi một biên tập viên mới!"
"Bây giờ."
Tổng biên tập xứng danh ác ma lạnh lùng, lời nói tích chữ như vàng, hiệu quả công việc cũng rất cao, tôi lập tức nhận được yêu cầu kết bạn mới.
"Xin chào Lập Hạ lão sư, tôi là biên tập viên thực tập mới, Lâm Nhiên." Biên tập viên mới là chàng trai, nhìn cách nói chuyện thì có lẽ còn trẻ, hơn nữa còn có một bộ sticker đáng yêu.
"Xin chào, xin chào, xin hãy giúp đỡ nhiều hơn." Tôi lịch sự trả lời, nhân tiện, lượn vòng bạn bè của cậu ấy, hóa ra là một anh chàng đẹp trai, cao 1m87, có nuôi mèo!
"Lập Hạ lão sư, ngày mai tôi sẽ gửi hợp đồng cho bài viết mới, đợi chị ký xong có thể gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ đến lấy." Chàng trài này hình như có hơi khách khí quá?
"Vậy được, cảm ơn!" Tôi gửi cho cậu ấy vị trí cùng địa chỉ nhà tôi, chúng tôi cũng không nói chuyện tiếp.
16.
7 giờ tối, Cận Ngôn Từ đúng giờ đến đón tôi, ngồi vào ghế phụ của anh ấy, tôi không còn e dè nữa, "Cận Ngôn Từ, em để son của em trong xe anh nhé, để sau này lỡ quên mang cũng có cái để trang điểm."
“Được.” Không biết vì sao, luôn cảm thấy tâm tình của anh ấy tốt lên rất nhiều.
“Hôm nay anh có gì vui sao?” Tôi thắc mắc.
“Gặp em có tính không?” Cận Ngôn Từ sau khi nghiêm túc suy nghĩ nói.
"Ách..." đúng là miệng lưỡi đàn ông.
"Đến rồi." Chủ đề không được tiếp túc nữa.
Lần này chúng tôi đến một nhà hàng Hồ Nam, chủ quán là một người vô cùng tốt bụng. Cận Ngôn Từ đưa menu cho tôi, tôi không khách sáo mà gọi rất nhiều.
"Có thể ăn hết sao?" Cận Ngôn Từ khóe miệng không để lại dấu vết mà giật giật.
“Ừ ừ, ăn không hết gói mang về!” Tôi vung tay.
Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, tôi ăn như gió cuốn, nhìn đĩa trống đầy bàn, Cận Ngôn Từ trợn to mắt, “Mấy năm không gặp, em có thể ăn được như vậy?"
“Chuẩn bị mang thai, phải ăn uống đầy đủ.” Tôi nhìn anh với ánh mắt thú vị.
"Chồng của em thực sự rất hạnh phúc." Sắc mặt Cận Từ Ngôn kém đi trông thấy.
“Cẩm Ngôn Từ,” tôi nhìn anh, đột nhiên muốn trêu chọc anh, “Nếu em ly hôn, anh có lấy em không?”
Anh ấy nhìn vào mắt tôi, không nói gì rồi đi thanh toán.
Trên đường về, chúng tôi không nói lời nào, tôi có chút hờn dỗi không muốn mở miệng, cái gì chứ, không lẽ cùng vợ người ta yêu đương có cảm giác kích thích nên anh ấy mới quay lại với tôi?
Đến cổng khu, anh muốn nói lại thôi, tôi không cho anh cơ hội mở miệng, trực tiếp mở cửa đi xuống.
Về đến nhà, tâm trạng có chút không tốt, chẳng lẽ anh ta chỉ muốn chơi đùa với tôi thôi hay anh ta có sở thích biến thái, thích phụ nữ đã có gia đình?
17.
Hôm sau Cận Ngôn Từ cũng không có liên lạc với tôi, ngược lại Lâm Nhiên tới đưa bản hợp đồng. Cậu ấy giống như trong ảnh, thậm chí còn có phần đẹp trai hơn, cao 187cm, tướng mạo điển trai tỏa nắng, còn lộ ra cặp răng nanh vô cùng đáng yêu.
Tôi trực tiếp tưởng tượng ra trận đấu bóng rổ ở trường đại học, sau cú ghi ba điểm đẹp mắt, Lâm Nhiên đã dẫn dắt đội giành chiến thắng, anh ấy cởi áo để lộ thân trên vạm vỡ, nhanh chóng chạy về phía nữ chính.
"Lập Hạ lão sư? Lập Hạ lão sư?" Lâm Nhiên quơ tay trước mặt tôi, đem suy nghĩ của tôi kéo về thực tại.
"Hả? À, vừa rồi tôi hơi thất thần, cậu nói cái gì?" Tôi ngượng ngùng gãi đầu.
"Tôi muốn hỏi, nếu người chị thích so với chị tốt hơn rất nhiều, chị sẽ làm như nào để cùng với người đó ở bên nhau?" Trên mặt Lâm Nhiên tự dưng đỏ ửng.
Tôi nghiêm túc nghĩ đến chuyện yêu đương của tôi và Cận Ngôn Từ, sau đó nói: "Có lẽ là luôn quấn quít cùng chân thành, à nhớ kỹ, nhất định phải có sự chân thành."
"Được, cảm ơn chị, tôi đi đay, có vấn đề gì lại liên hệ sau." Lâm Nhiên lễ phép cúi đầu.
"Để tôi tiễn cậu." Tôi đưa Lâm Nhiên xuống dưới lầu, sau đó lên lại, mở điện thoại, Cận Ngôn Từ vẫn không nhắn tin cho tôi.
Ngày thứ ba không có, ngày thứ tư cũng không.
Một tuần trôi qua, anh cũng không liên lạc với tôi.
Tôi có chút chán nản, nhưng rất nhanh bị tổng biên giao xuống nhiệm vụ, bận đến mức không có thời gian để suy nghĩ.
Không biết vì sao, tháng này tổng biên giao cho tôi rất nhiều việc, chẳng những yêu cầu tôi nộp ba hệ liệt các truyện ngắn thanh xuân vườn trường, còn muốn tôi ký tên lên sách để tặng fan.
Bận rộn cả tháng trời mới xử lý xong mọi thứ, đột nhiên nhớ tới bản hợp đồng đã ký xong phải đưa cho Lâm Nhiên, thời gian còn chưa muộn, mới 4h chiều.
Tôi gọi cho Lâm Nhiên: "Nhiên Nhiên, em có thể đến chỗ chị lấy hợp đồng không?"
À? Bây giờ sao?" Giọng nói của Lâm Nhiên có chút mệt mỏi.
“Nếu không tiện, ngày mai cũng được.” Tôi nghe cậu ấy có gì đó không đúng.
"Lão sư, tôi hiện tại sẽ đến đó."
Lâm Nhiên đang ở gần đó, nói với tôi rằng cậu ấy sẽ đến sau mười phút nữa, tôi nhìn đống rác ở trong nhà nửa tháng nay, và nói với Lâm Nhiên, hãy chờ tôi ở dưới nhà.
Vừa vặn, tôi đi vứt rác, sẵn tiện đưa hợp đồng cho cậu ấy.