11.
"Chị Thu, chị mau tới con hẻm nhỏ bên cạnh phố ẩm thực đi, Cố Tây Châu đang đ.á.nh nhau với người ta kìa!", Đường Hạo Nam run rẩy lấy điện thoại gọi cho Tống Nghi Thu.
Đường Hạo Nam cũng đang một mình đi mua đồ ăn ở phố ẩm thực, nhưng chưa đến đã nghe thấy tiếng đ.á.nh nhau trong con hẻm nhỏ trước mặt, với tinh thần chính nghĩa, cậu hăng hái muốn đi xem tình hình thế nào để ‘ra tay tương trợ’.
Không nhìn thì không biết, nhưng vừa nhìn đã giật mình, người kia, đó không phải là người anh em Cố Tây Châu của cậu sao!
Nhìn thấy Cố Tây Châu một mình đàn áp mấy người kia, Đường Hạo Nam cảm thấy đau thay cho bọn chúng.
Đường Hạo Nam đã từng nhìn thấy Cố Tây Châu đ.á.nh nhau rồi, dáng vẻ tàn ác đó thật sự khiến ai cũng phải hoảng sợ.
Không được, không thể báo cảnh sát, nếu không Cố Tây Châu sẽ gặp rắc rối mất, nếu phía trường học phát hiện ra có thể sẽ bị kỷ luật.
Người duy nhất ngăn cản được Cố Tây Châu chỉ có thể là Tống Nghi Thu. Mỗi ngày cậu ấy đều làm nũng bên cạnh cô.
Sau khi báo tin qua điện thoại xong, Đường Hạo Nam bất chấp xông lên quyết một trận sống ch.ế.t với bọn chúng, dù sao cũng không thể đứng nhìn anh em của mình bị đ.án.h được!
Lúc Tống Nghi Thu nhận được điện thoại, cô đang làm bài tập, khi nghe nói Cố Tây Châu đ.á.n.h nhau với người khác liền tái cả mặt, trong nháy mắt cô lập tức cầm áo khoác chạy ra ngoài. Tống Nghi Thu không lo Cố Tây Châu bị đánh vì Cố Tây Châu từng học Taekwondo, mà cô sợ chuyện đ.á.nh nhau nếu bị phát hiện sẽ gặp rắc rối.
Cô vội vã chạy đến con hẻm nhỏ đó, nhìn thấy cuộc chiến đã sớm kết thúc. Cố Tây Châu thì đang ngồi dựa lưng vào tường thở hổn hển. Trên mặt và tay đều dính m.á.u, đôi mắt đằng đằng sá.t khí nhìn đám người Ngô Trạch đang nằm lê lết đối diện.
Đường Hạo Nam dựa vào Cố Tây Châu, nhìn cậu với sự ngưỡng mộ, khâm phục. Cảnh tượng có thể nói là rất đặc sắc.
"Cố Tây Châu!" Tống Nghi Thu cau mày quát.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Cố Tây Châu ngẩn người ra, sau đó giống như một chú cún nhỏ hoảng loạn quay đầu nhìn Tống Nghi Thu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Nghi Thu chợt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Cố Tây Châu đầy sự hoảng sợ và hoang mang.
Vài giây sau, Cố Tây Châu chống tường đứng lên, vội vàng đi đến trước mặt Tống Nghi Thu, vươn tay muốn ôm lấy cô.
Nhưng cậu nhớ ra khắp người mình toàn vết bẩn, lại chậm rãi buông tay xuống, nhẹ nhàng gọi:
"Nặc Nặc".
Tống Nghi Thu chứng kiến toàn bộ hành động của Cố Tây Châu, trong lòng lại nhói đau.
Tại sao mới không gặp một chút mà Tây Châu lại khiến bản thân trở nên thế này chứ!
Cô nắm lấy tay cậu, bĩu môi nói, "Có đau không..."
Nghe vậy, Cố Tây Châu ngẩng đầu nhìn Tống Nghi Thu, cười nói: "Không đau."
12.
"Nặc Nặc, cậu nhìn tớ này." Cố Tây Châu tủi thân, mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn Tống Nghi Thu.
Cô vờ như không nghe thấy, thuận tay lật một trang tiểu thuyết trong tay, đúng lúc xem đến đoạn nam nữ chính làm chuyện đó(*) với nhau.
(*) Chuyện gì thì mn biết rùi đó =))))
Mũi tên đã lên dây, Tống Nghi Thu phấn khích nhếch khoé miệng lên, còn chưa kịp xem xong đã bị cướp mất.
Tống Nghi Thu không nói một lời tiến lên giật lấy "Cố Tây Châu!"
Sau khi lấy lại được, cô lo lắng xem tiểu thuyết có bị làm sao không.
Cố Tây Châu: "..." Càng đau lòng hơn.
"Nặc Nặc."
Cố Tây Châu tiến lên, ôm Tống Nghi Thu vào lòng, hạ giọng dỗ dành: "Sao cậu không an ủi tớ?"
Vừa dứt lời lại không cho Tống Nghi Thu cơ hội đáp lại, cậu liền hôn lấy cô liên tục.
Cố Tây Châu ngồi trên sô pha mềm mại, Tống Nghi Thu ngồi trên eo cậu, một tay đặt ở sau gáy cô, một tay nhéo nhéo da thịt mềm mại ở trên eo cô, có ý muốn đưa tay vào.
Tống Nghi Thu giật mình, lập tức đẩy Cố Tây Châu ra, lại bị cậu ôm chặt lấy, cả người nằm gọn trong lòng chàng trai ấy.
Cô nghe thấy nhịp tim của cậu, lại bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt lại nhìn về phía quyển tiểu thuyết trong tay, chẳng lẽ nó hỏng rồi sao?
Thấy nó còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà Cố Tây Châu nghe thấy tiếng Nghi Thu thở dài còn tưởng rằng cô đã tha thứ cho mình, lại mặt dày cúi người hôn lên má cô một cái nữa.
Trước khi xuyên sách, Tống Nghi Thu Chính là một người thích đọc tiểu thuyết, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới cấp mười, sau khi xuyên sách cô vẫn rất thích đọc tiểu thuyết, mà trong nhà còn có mẹ là tiểu thuyết gia rất nổi tiếng.
Cuốn mà Tống Nghi Thu đang xem là cuốn tiểu thuyết mới xuất bản của Tư Ninh, rất khó để có được chữ kí đặc biệt của bà ấy.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Tống Nghi Thu không khỏi lộ ra nụ cười, cô đi cửa sau đó, là mẹ ký giúp cô.
Để Cố Tây Châu không quấy rầy mình đọc tiểu thuyết, Tống Nghi Thu chỉ có thể tập trung vào cậu ấy trước.
Không còn cách nào, trước hết phải dỗ dành vị đại ca này đã.
Vì thế, Tống Nghi Thu ngoan ngoãn để mặc cho Cố Tây Châu hôn mình, không phản kháng gì.
Đợi đến khi ánh mắt cậu hiện lên vẻ thích thú, Tống Nghi Thu mới nâng mặt Cố Tây Châu lên.
"Đánh nhau với Ngô Trạch xong cũng hết giận rồi, tâm trạng rất tốt nhỉ."
Cố Tây Châu: "..." Đúng là tốt thật.
Thấy cậu không trả lời, Tống Nghi Thu cũng biết trong lòng Cố Tây Châu nghĩ gì, thế nên nụ cười càng dịu dàng hơn.
"Vui vẻ rồi thì về nhà tắm rửa đi ngủ đi, sáng mai còn đi học."
Cố Tây Châu: "..."
13.
Tống Nghi Thu giải xong đề cuối cùng, đặt bút xuống dụi dụi mắt.
Trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một cái cốc, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tây Châu bất đắc dĩ nhìn cô: "Nặc Nặc, cậu uống nước nóng đi."
"Cám ơn." Tống Nghi Thu khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời nhìn Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu thấy vậy thở dài, vờ nắm tay cô gái mà cậu yêu.
"Thầy Tống cũng hay thật, thế mà lại dựa vào thành tích để xếp bạn cùng bàn."
Nghe vậy, Tống Nghi Thu càng vui vẻ hơn.
Bây giờ họ đã lên lớp 11 rồi, năm lớp 10 có thể nói là tràn đầy sức sống, đủ loại cặp đôi gà bông xuất hiện, khi đó dựa theo thành tích có thể lựa chọn chỗ ngồi theo ý thích.
Cũng vì vậy mà để cho không ít cặp đôi trẻ tìm được sơ hở.
Nhưng vẫn bị thầy Tống - chủ nhiệm lớp 11 phát hiện. Sau khi phân khoa xong, Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu cũng rất có duyên, tiếp tục đi theo thầy Tống.
Mà lúc này, thầy Tống cũng động lòng, loại bỏ phương thức xếp hạng ngàn năm không đổi, đột ngột chọn hình thức một điểm cao ngồi cùng một điểm thấp.
Đương nhiên, Cố Tây Châu và Tống Nghi Thu đã bị tách ra.
Hai người đều là học sinh có thành tích xuất sắc trong lớp, đương nhiên không thể ngồi cùng nhau.
Lần này, Cố Tây Châu ngồi cùng một học sinh nữ vừa chuyển đến.
Vì lý do này, Cố Tây Châu đã đến chỗ thầy Tống xin đổi bạn cùng bàn khác. Nhưng không có ai phù hợp cả nên thầy Tống không đồng ý.
Không có cách nào khác, Cố Tây Châu chỉ có thể nhịn đến khi tan học, đợi sau khi về đến nhà sẽ lại ôm lấy Tống Nghi Thu khóc lóc kể lể.
Nghĩ đến đây, Tống Nghi Thu hiếm khi chủ động lại dùng ngón út gãi gãi tay Cố Tây Châu, thành tâm tỏ vẻ an ủi.
Cảm nhận được lòng bàn tay mình nhúc nhích, Cố Tây Châu ngẩn ra, sau đó nhếch môi cười cười.
Chỉ là hai người ngồi cùng với nhau chưa được bao lâu, đã bị một giọng nói cắt ngang.
"Cố Tây Châu, hai người các cậu đang nói chuyện gì vậy, tớ có thể tham gia với không?"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, sắc mặt Cố Tây Châu trầm xuống, cậu không muốn nói chuyện với người đó.
Ngược lại, Tống Thu Nghi lại hào phóng trả lời: "Không có nói chuyện gì hết."
“...” Được chưa, mất cả hứng nói.
Người đến không ai khác chính là Khổng An Hân, bạn cùng bàn mới của Cố Tây Châu.
Nhìn Khổng An Hân đang chớp mắt trước mặt, Tống Nghi Thu lại cảm thấy đau đầu. Vào ngày đầu tiên Khổng An Hân chuyển tới, cô ta đã chú ý đến Cố Tây Châu, hơn nữa còn kiên quyết theo đuổi bằng được cậu, về phần cố chấp có lẽ còn hơn cả Ngô Trạch.
Sau vụ đ.á.n.h nhau hồi lớp 10, Ngô Trạch không có gan theo đuổi Tống Nghi Thu nữa. Mà Khổng An Hân này lại là một cô gái, nếu Cố Tây Châu ra tay với một cô gái, Tống Nghi Thu nhất định sẽ không thể chịu được.
Cố Tây Châu luôn trực tiếp từ chối sự theo đuổi của Khổng An Hân, mặc dù các bạn học bên cạnh đều nói cho Khổng An Hân biết Cố Tây Châu thích Tống Nghi Thu và hai người họ đã bên nhau rồi.
Nhưng Khổng An Hân lại lắc đầu và khinh thường nói: "Thế thì sao chứ, yêu nhau thì cũng có thể chia tay, kết hôn cũng có thể ly hôn, sao mình không thể theo đuổi được?"
Bạn học dùng đủ mọi cách nhưng cũng khuyên không nổi, lại còn bị cô ta làm cho tức gần c.h.ế.t, một thời gian sau cũng không có mấy người đến nhắc nhở cô ta nữa.
Bây giờ Khổng An Hân lại nở nụ cười ngọt ngào ( thảo mai ), khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô ta như được chiếu sáng.
"Cố Tây Châu, trưa nay cậu có muốn ăn cơm cùng tớ không?"
14.
Nghe vậy, Tống Nghi Thu vô thức nhướng mày, nhìn sang phía Cố Tây Châu bên cạnh.
Tống Nghi Thu rất lý trí, cô cũng không muốn diễn cảnh kiếp chồng chung, như vậy chẳng những vô ích mà còn biến mình trở thành một người con gái chanh chua.
"Không." Cố Tây Châu nhíu mày.
"Khổng An Hân, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi không thích cậu."
"Nhưng mà..." Không An Hân nhất thời trắng bệch, mở miệng nhưng không nói gì.
Thấy cả hai đều không lên tiếng an ủi mình, cô ta đột nhiên cảm thấy mình như một tên hề, mặt dần đỏ bừng lên.
"Tớ, tớ có làm gì sai đâu mà sao cậu lại hung dữ với tớ như vậy, tớ có chỗ nào thua kém Tống Nghi Thu chứ!"
Khổng An Hân hai mắt đỏ ửng, tia lửa dồn nén bấy lâu trong nháy mắt đã bùng phát.
"Không thích chính là không thích, sao lắm chuyện thế!"
Cố Tây Châu hiện tại chỉ cảm thấy rất đau đầu, sợ rằng mình quá hung dữ sẽ làm Tống Nghi Thu chán ghét.
Khổng An Hân từ trước đến nay bởi vì có nhan sắc xinh đẹp nên luôn được người ta xếp hàng theo đuổi, thích kiểu con trai nào cũng có, trước kia đều là người khác không biết xấu hổ mà theo đuổi cô ta, từ khi nào lại đến lượt cô ta bị sỉ nhục như vậy?
Lúc này nhìn Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu, Khổng An Hân càng cảm thấy hành vi lúc trước của mình ngu xuẩn như thế nào, bọn họ đều là người trong lòng của nhau, chỉ có mỗi mình là mặt dày.
Còn điều gì có thể làm trái tim một thiếu nữ tan nát hơn việc bị người mình thích từ chối ngay trước mặt cô gái khác cơ chứ? Hơn nữa, cô gái kia còn là người yêu của Cố Tây Châu.
Khổng An Hân tính tình kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không cúi đầu nhận sai.
Cô ta hếch cằm lên với đôi mắt đỏ hoe, “Cố Tây Châu, tôi thực sự đã nhìn nhầm cậu rồi! Tôi sẽ không bao giờ tới tìm cậu nữa!”
Nói xong lại liếc cậu một cái rồi xoay người rời đi.
Cố Tây Châu: “…” Bộ đầu óc có vấn đề à?
Thấy vậy, Tống Nghi Thu khẽ thở dài một tiếng, kéo Cố Tây Châu lại.
“Chúc mừng cậu, người ta hoàn toàn nản lòng với cậu rồi.”
Cố Tây Châu chậm rãi trả lời một câu: “Cảm ơn.”
Bình luận facebook