-
Chương 3
7.
“Cố Tây Châu, cậu bị điên hả?!” Tống Nghi Thu la lên rồi che đôi môi đang sưng tấy của mình vì nụ hôn vừa rồi của cậu bé.
Mà người trong cuộc Cố Tây Châu vẫn chưa hài lòng liếm môi, cười ngây ngô: "Nặc Nặc, cậu tức giận sao?"
"Vớ vẩn!"
"Vậy tớ cho cậu hôn lại tớ, được không?"
"..."
Nghe đến đây, Tống Nghi Thu thực sự hối hận đến mức đau cả đầu, Cố Tây Châu hiện tại đã không còn là cục bông nhỏ của mười một năm trước nữa rồi.
Mười một năm qua cả hai chưa từng xa cách, suốt ngày cứ dính lấy nhau, vì thân thiết nên hai nhà cũng quen biết nhau, cuối cùng trở thành bạn bè.
Về Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu, hai gia đình luôn coi trọng việc tiến từng bước một nên đều khá thoáng về hai đứa.
Đó là lý do mà Cố Tây Châu dám to gan trực tiếp Tống Nghi Thu.
Mà lúc nãy Cố Tây Châu và Tống Nghi Thu vừa làm chuyện đó xong.
......
Tống Nghi Thu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi mà cô vẫn bị cậu bé này ôm trong lòng, đầu vùi vào cổ cô.
Cố Tây Châu mười lăm tuổi đã cao hơn Tống Nghi Thu một cái đầu, dung mạo và khí chất cũng ngày càng xuất chúng hơn.
Ở trường cấp 3, danh tiếng của Cố Tây Châu đã khiến cho không ít bạn nữ yêu thầm, nhưng vị thiếu gia cao quý và thanh lịch đó chỉ quan tâm đến một người duy nhất là người yêu từ nhỏ của mình, Tống Nghi Thu.
Không phải là nói Tống Nghi Thu không tốt, đương nhiên cô ấy rất tốt, ngoại hình và gia thế của cô ấy hoàn toàn xứng đôi với Cố Tây Châu. Nhưng chính tình cảm thiên vị của Cố Tây Châu đã khiến nhiều cô gái tức giận trong lòng.
"Cố Tây Châu, buông tớ ra, tớ muốn đi ngủ."
"Ồ." Cậu không buông tay.
"Cố Tây Châu!"
"Được rồi." Cậu buông ra.
Cố Tây Châu ôm eo của Tống Nghi Thu, cùng cô ngủ trên giường, nhẹ nhàng nói: "Nặc Nặc, ngủ đi."
Tống Nghi Thu: "Cậu về đi, ngày mai bắt đầu đi học rồi đấy Cố Tây Châu, cậu có thể đừng lăn qua lăn lại nữa được không?"
"Được rồi." Cố Tây Châu tủi thân, cúi người hôn Tống Nghi Thu một cái rồi xuống giường.
Trước khi đi lại sửa lại chăn cho Tống Nghi Thu rồi mới yên tâm rời khỏi.
Đúng giờ ngày hôm sau, Tống Nghi Thu bị Tư Ninh kéo ra khỏi giường.
Tống Nghi Thu dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: "Mẹ, sao hôm nay mẹ dậy sớm vậy?"
"..."
Tư Ninh nhẫn nhịn chịu đựng.
"Mẹ là mẹ của con, con gái của mẹ hôm nay đi học, người làm mẹ này phải có trách nhiệm chứ?”
Cô ấy nói tiếp: "Mau lên, Tây Châu đang đợi con ở phòng khách đó."
Nói xong, cô ấy rời khỏi phòng.
Tống Nghi Thu sửng sốt, sau đó bắt đầu thay quần áo và tắm rửa.
Ra khỏi phòng liền thấy chàng trai tuấn tú đang mỉm cười nhìn cô.
“Nặc Nặc.”
Cố Tây Châu vui vẻ chạy đến, cầm lấy áo khoác trong tay Tống Nghi Thu.
“Cậu không cần chờ tớ.”
Tống Nghi Thu nhéo nhéo mặt cậu ấy.
Cậu bé không những không chống cự mà còn dụi dụi vào tay Tống Nghi Thu với vẻ mặt ngây thơ.
"Đi ăn sáng thôi." Cố Tây Châu nói xong liền kéo Tống Nghi Thu ngồi vào bàn ăn.
Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, Tống Nghi Thu ngẩn người, sau đó liền thấy Tư Ninh mang tạp dề từ phòng bếp đi ra.
“Ăn đi.” Tư Ninh nói.
Tống Nghi Thu: "Là mẹ làm ạ?"
"Không phải. Tây Châu mang tới đó."
Nghe vậy, Tống Nghi Thu theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Cô đã nói rồi, mẹ cô sao có thể chịu khó như vậy chứ.
Tống Quân mấy ngày nay đã đi công tác, Tư Ninh vẫn luôn đặt đồ ăn ngoài về ăn.
…
Trường cấp 3 chia lớp dựa theo điểm số, cũng may là Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu được xếp vào cùng một lớp.
Khi mới vào lớp, cả hai đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn, còn có thể nghe thấy một vài lời bàn tán.
8.
Tống Nghi Thu không muốn gây sự chú ý, cô nhanh chóng nhìn thấy vị trí bên cửa sổ và chuẩn bị đi tới đó.
Vừa đi được một bước đã bị ai đó kéo cổ tay lại, vừa quay đầu liền thấy Cố Tây Châu nhăn mày, bất mãn nói: "Nặc Nặc, hai chúng ta nhất định phải ngồi cùng nhau."
Tống Nghi Thu giật mình dừng lại, áy náy gãi mũi. Thật lòng mà nói, cô ấy thực sự không nghĩ rằng sẽ ngồi chung bàn với Cố Tây Châu, dù sao hai người đã quen nhau từ hồi mẫu giáo, ngồi chung bàn với nhau hơn mười năm, cô thật sự rất muốn đổi bạn cùng bàn.
Cô mỉm cười, chậm rãi nói: "Tớ muốn ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ bên kia."
"Tớ đi cùng cậu."
"Không cần, tớ muốn đổi bạn cùng bàn."
"Cái gì?"
Nghe vậy, Cố Tây Châu dùng vẻ mặt đau lòng nhìn Tống Nghi Thu. Một lát sau, chàng thanh niên hạ mí che đi thần sắc trong mắt, ấm ức nói: "Tớ biết rồi, Nặc Nặc, cậu ghét tớ nên không muốn ngồi cùng bàn với tớ nữa đúng không?"
"Tớ không có!"
Tống Nghi Thu vừa nói vừa đi đến chỗ ngồi mà cô thích, phải thấy thoải mái rồi mới tiếp tục chiến đấu với Cố Tây Châu được.
Cố Tây Châu rất biết lợi dụng nhan sắc của mình để đạt được mục đích. Bây giờ lại thấy Nặc Nặc không còn muốn ngồi cùng bàn với mình, trong lòng như bị một bức tường chặn lại khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
Thấy Nặc Nặc sắp xa khỏi tầm mắt của mình, Cố Tây Châu đương nhiên không cam lòng.
Nếu muốn trong mắt Nặc Nặc chỉ có mình, thực ra rất đơn giản, chỉ cần…
Cậu ấy ngước đôi mắt đã đỏ ửng lên, cố kìm những giọt nước mắt để nó không rơi xuống, "Nặc Nặc, cậu không cần phải nói như vậy, tớ biết cậu chỉ muốn an ủi tớ, tớ hiểu rồi, tớ sẽ không làm phiền..."
Lời nói còn chưa dứt, Tống Nghi Thu đã phải bất đắc dĩ kéo Cố Tây Châu ngồi xuống, liên tục nói: "Được rồi, tớ không có ý đó, lại đây ngồi đi, tớ chỉ muốn cậu là bạn cùng bàn của tớ thôi."
Ừ, chỉ cần...giả bộ đáng thương là được rồi…
Cố Tây Châu đã hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên rất vui mừng.
Anh lau nước mắt, nắm chặt lấy tay Tống Nghi Thu, trông như một con thỏ trắng nhỏ vui vẻ: "Ừm, cảm ơn Nặc Nặc, cậu là nhất."
Kệ đi, ở trước mặt vợ thì trà xanh một chút có sao đâu?
9.
Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Chị Nghi Thu, Cố Tây Châu, thật trùng hợp, chúng ta học cùng lớp nè!"
Hai người đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy một chàng trai đang mỉm cười chạy về phía mình.
Đường Hạo Nam chạy đến và ngồi phía sau Tống Nghi Thu.
Gặp người quen tất nhiên khiến cô cảm thấy rất vui, vừa mới nở nụ cười thì Cố Tây Châu đã đưa tay che miệng cô lại.
Tống Nghi Thu: "..."
Cô ấy còn chưa nói, Cố Tây Châu đã rũ mi xuống, ấm ức nói: "Tớ xin lỗi, Nặc Nặc, tớ biết tớ không nên như vậy... "
Nghe đến đây, thái dương của Tống Nghi Thu lại giật giật. Thấy cậu ít nhiều cũng đã chân thành xin lỗi, nhưng mà nếu cậu ấy buông luôn bàn tay đang nắm chặt dưới bàn ra thì càng tốt.
Tống Nghi Thu: "Không sao."
Nói xong, cô ấy quay đầu hỏi Đường Hạo Nam: "Kỳ nghỉ của cậu thế nào?"
Nghe chị đại hỏi, Đường Hạo Nam lập tức mở miệng trả lời: "Chị Nghi Thu, chị không biết đâu, kỳ nghỉ em đã đi rất nhiều nơi, trời ơi, tuyệt cú mèo luôn í..."
Cậu ấy bắt đầu tự độc thoại.
Về việc Đường Hạo Nam nhận Tống Nghi Thu làm chị đại của mình, thật sự chỉ là ngẫu nhiên thôi.
Đường Hạo Nam thời trung học rất nóng tính nên nhiều người không ưa.
Một buổi chiều sau khi tan học, Đường Hạo Nam bị một đám người bao vây.
Nhìn mấy người trước mặt, Đường Hạo Nam liền thấy rất phiền, mấy người này đã bắt gặp Hạo Nam lúc cậu ta đi một mình, lúc đó một mình cậu ta chắc chắn sẽ không thể nào đánh lại họ.
Hôm nay nhẹ thì có thể trầy xước về nhà, nặng thì ngày mai người nằm trên giường bệnh chính là cậu ta.
Cậu ta thầm suy tính nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.
Còn chưa kịp nghĩ xong, cậu ta đã thấy đám người kia lao về phía mình. Không còn thời gian để quan tâm chuyện khác nữa, cậu chỉ đành cắn răng đ.á.nh lại bọn họ, được bao nhiêu thì được!
Khi sắp không trụ được nữa, Đường Hạo Nam thấy một cô gái cầm điện thoại chạy lại, bĩnh tĩnh nói: “Đừng nhúc nhích, tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ đến đây ngay.”
Nghe thấy từ ‘cảnh sát’, nhóm người kia hoảng sợ muốn bỏ chạy, nhưng bị mấy người bạn của Tống Nghi Thu đến sau chặn lại trong con hẻm nhỏ.
Không bao lâu cảnh sát đã đến, Tống Nghi Thu đến đồn cảnh sát lập biên bản rồi đi ra, mấy chuyện sau đó cô cũng không quan tâm lắm.
Nhưng ai biết được, ngày hôm sau Đường Hạo Nam đến gặp cô và khăng khăng nhận mình là đàn em của cô, Tống Nghi Thu không còn cách nào khác đành phải chấp nhận cậu ta.
Thực ra, việc này cũng là trùng hợp thôi, bởi vì lúc đó Nghi Thu đang đi chơi bida với một nhóm bạn.
Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Là ai thì cũng sẽ làm vậy thôi, cô không thấy đây là chuyện gì cao cả lắm.
Cô ấy đã rất khó khăn để giấu Cố Tây Châu lẻn ra ngoài đi chơi một mình. Kết quả là vì sự việc này mà Tống Nghi Thu đã được Hiệu trưởng tuyên dương trong buổi chào cờ hôm thứ Hai, Hiệu trưởng còn cứ khen đi khen lại làm cuối cùng Cố Tây Châu cũng biết chuyện.
Đêm đó, Tống Nghi Thu đã bị Cố Tây Châu ‘nhắc nhở’ mấy lần, thậm chí cậu ấy còn hung dữ đe dọa Tống Nghi Thu, bảo cô sau này ra ngoài chơi phải ‘mang’ theo cậu ấy đi cùng.
Nhớ đến đoạn này, mọi người trong lớp cũng đã đến đủ.
Giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên, nhìn bề ngoài rất dễ mến và trên thực tế quả thật như vậy.
Thầy ấy đã tự giới thiệu trước, khi nghe nói cũng là họ Tống, Tống Nghi Thu liền nhăn mày.
Tiếp theo đương nhiên là màn tự giới thiệu của học sinh, bắt đầu từ hàng đầu tiên gần cửa sổ về phía sau, mọi người bắt đầu lên bục giảng giới thiệu bản thân.
Nhìn từng bạn trong lớp tiến lên giới thiệu, người thì ngại ngùng người thì sôi nổi.
Rất nhanh đã đến Tống Nghi Thu, cô thong thả bước lên bục, sau khi đứng yên liền mỉm cười.
Ánh nắng chiếu vào càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
Da trắng nõn, tóc xõa vai, dáng người thon gầy, mặt như toả nắng.
Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Xin chào mọi người, mình tên là Tống Nghi Thu, Tống trong Tống Ngọc, tên bắt nguồn từ một bài thơ…”
Nói xong, cô ấy quay người, viết lên bảng đen một bài thơ:
“Giang không vi hữu thụ, thiên viễn bất hợp thu." (*)
(*) 江空微有树,天远不宜秋: Sông trời chỉ có lẻ tẻ vài cây, không phù hợp với mùa thu. Câu thơ này miêu tả cảnh quan của sông trời và ánh xa xôi của mùa thu. "江空微有树" có nghĩa là "sông trời chỉ có một ít cây", ngụ ý rằng không có nhiều cây trong khu vực này. "天远不宜秋" có nghĩa là "không phù hợp cho mùa thu xa xôi", ngụ ý rằng cảnh quan này không tạo ra sự hoài niệm và lãng mạn như những gì ta mong đợi từ một cảnh quan thuở thu. Tóm lại, câu thơ này diễn tả sự thiếu vắng của cây xanh trong khu vực sông trời và ánh xa xôi không phù hợp cho cảm giác hoài niệm và lãng mạn của mùa thu.
Nói xong, cô ấy bình tĩnh bước xuống bục, dáng vẻ thanh tao của cô ấy cũng làm phấn chấn tinh thần các bạn trong lớp, họ nhao nhao vỗ tay tán thưởng.
Mà Cố Tây Châu đang ngồi xuống híp mắt lại, trên môi hiện lên một nụ cười. Chỉ là vẻ mặt lại lộ ra chút kiêu ngạo, nhìn đi, đó là Nặc Nặc của cậu ấy đó, của cậu ấy.
Khi Tống Nghi Thu quay lưng về phía ánh sáng bước tới, Cố Tây Châu sửng sốt, lúc đó, cậu thật sự cảm thấy cô chính là mỹ nhân cổ đại bước ra từ trong tranh cổ, nhẹ nhàng thướt tha, trong sáng như tuyết.
10.
Tống Nghi Thu trở về chỗ ngồi, Cố Tây Châu liền nhịn không được, lại gần cười hỏi: "Nặc Nặc, tên của cậu là ‘Giang không vi hữu thụ, thiên viễn bất hợp thu’, vậy cậu biết tên của tớ là gì không? "
"Của cậu hả?"
Tống Nghi Thu nghĩ đến nam nữ chính trong tiểu thuyết nguyên tác đặt tên Cố Tây Châu theo nội dung của một vở kịch, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy thật sự biết nha.
"Tên của cậu rất giống với bài《Tây Châu Khúc》."
(*) 西洲曲: Mình sẽ để lin.k bài hát phía dưới cmt nhá.
Nói xong, Tống Nghi Thu đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời.
"Gió nam hiểu lòng thiếp, thổi mộng đến Tây Châu."
(*) 海水夢悠悠, 君愁我亦愁, 南風知我意, 吹夢到西洲: Biển như mộng thăm thẳm, Chàng sầu thiếp cũng sầu, Gió nam hiểu lòng thiếp, Thổi mộng đến Tây Châu ( Nguyên tác ‘Tây Châu Khúc’ )
Nhìn khuôn mặt của Tống Nghi Thu, tim của Cố Tây Châu lại nhói lên.
Một lúc sau, cậu nắm chặt tay Tống Nghi Thu, tay đan vào tay cô, ấm áp nói:
"Ừm, chúng ta ngay cả tên cũng xứng đôi."
Tống Nghi Thu: "..."
…
Những năm cấp 3 của cả hai bắt đầu từ đây, vì sự xuất sắc và ngoại hình nổi bật của bản thân nên cả hai đều thu hút được một lượng fan không nhỏ.
Nhưng người thu hút nhiều sự chú ý nhất chính là tên mù quáng theo đuổi Tống Nghi Thu.
Ngô Trạch, một tên côn đ.ồ của Lớp 11/16, đã liên tục nghiêm túc theo đuổi Tống Nghi Thu hai tuần qua, không cần nói cũng biết lần nào cũng bị Tống Nghi Thu lạnh lùng từ chối.
Nhưng trong mắt Ngô Trạch, đó chẳng qua chỉ là trò chơi tình ái mà thôi, cô ấy chỉ đang giở trò cố tình từ chối rồi sau đó mới đồng ý để giữ giá chứ gì.
Hắn ta cũng nghe nói rằng Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu rất thân thiết, hai người đã biết nhau từ khi còn nhỏ và có khả năng sẽ thành đôi.
Ngô Trạch nghe xong liền không thể chịu được, sau khi tan học liền vây chặn Cố Tây Châu.
Mà trùng hợp hôm đó là ngày Cố Tây Châu phải trực nhật, vì vậy cậu ấy đã bảo Tống Nghi Thu về trước.
Thực ra, Cố Tây Châu cũng biết là Ngô Trạch hai ngày này sẽ đến tìm cậu kiếm chuyện, bởi vì đàn em của cậu ta thấy Cố Tây Châu cũng sẽ cảnh cáo cậu tránh xa Nghi Thu một chút.
Vì thế, Cố Tây Châu rất phản cảm, thậm chí có lần còn nghĩ đến việc trở mặt với Ngô Trạch, nhưng để duy trì hình tượng ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Tống Nghi Thu, cậu không còn cách nào khác ngoài nhịn xuống.
Nhưng bây giờ Ngô Trạch đã tìm tới cửa, cậu chắc chắn không thể ngồi yên.
Ngô Trạch chặn Cố Tây Châu trong một con hẻm nhỏ, đi bộ vài phút phía trước là phố ẩm thực.
Lúc này, Ngô Trạch nhìn Cố Tây Châu với vẻ khinh thường.
"Chỉ có mày thôi sao? Tao khuyên mày tốt nhất nên tránh xa Tống Nghi Thu ra!"
Nghe vậy, Cố Tây Châu nhướng mày, "Gì?"
"Tao nói mà mày không hiểu sao?! Người tao nhìn trúng không đến lượt mày cướp đâu, vì thế tao khuyên mày tốt nhất nên bỏ ý định này đi."
“Người nên nghe câu này là mày đấy.” Cố Tây Châu lạnh giọng cắt ngang, mặt lộ vẻ buồn cười nhìn mấy người trước mặt.
Lúc này, Cố Tây Châu hoàn toàn đang đứng đối diện với mấy người kia, một thân một mình, không ai giúp đỡ, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ, thậm chí có chút khinh bỉ.
Trước mặt Tống Nghi Thu là một người người ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng, tàn ác, làm mấy người kia suýt chút nữa không kìm được mà định bỏ chạy.
Ngô Trạch khi nhận ra đàn em của mình bị áp lực của Cố Tây Châu đe dọa mà lùi lại, trong lòng khó tránh được cảm giác tức giận.
Chỉ thấy hắn nhìn sang chửi Cố Tây CHâu: "Cố Tây Châu, mày ra vẻ cái quái gì? M.ẹ n.ó, hôm nay tao không cho mày đi bệnh viện tao sẽ theo họ của mày!"
Ai mà ngờ! Cố Tây Châu chỉ nhẹ nhàng nhướng mi, biểu cảm trở nên lạnh băng. Cậu mở cái miệng nhỏ, chậm rãi nói:
"Hét cái đếch gì mà hét, lỗ tai của tao không có vấn đề."