-
Phần 6 END
17.
Vĩnh Ninh trưởng công chúa ban đầu hùng hổ tìm đến, thế nhưng đột nhiên, bà ta thay đổi ý định, quay đầu nhìn ta:
“Bổn cung không muốn gặp hắn nữa. Nếu ngươi dám nói với Tống Văn Chi chuyện hôm nay bổn cung tới đây, bổn cung sẽ gi/et ngươi!”
Dứt lời, bà ta quay người rời đi.
Ta không ở lại mà theo Trưởng công chúa ra khỏi Mai Lâm.
Dường như cảm thấy tâm tưởng sự thành, mọi chuyện sắp được như ý, Lâm Thi Nguyệt dần dần không kiềm chế như trước nữa, nàng ta liên tục đến chế giễu, ra oai với ta.
Đáng tiếc, đến lần nào là ta dùng gậy gộc đánh đuổi ra ngoài lần ấy, nàng ta sợ ảnh hưởng đến thai nhi nên sau hai ba lần như thế thì chẳng dám bén mảng đến nữa.
Về phần Tống Văn Chi, mấy ngày nay, hắn chỉ hận không thể ở luôn trong thư phòng mỗi ngày.
Hắn sắp đi tới đỉnh cao trong con đường làm quan của mình rồi, nhất định phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Cho đến khi… đạo thánh chỉ kia đến.
Là Vĩnh Ninh trưởng công chúa tự mình tới tuyên chỉ, Tống Văn Chi đặc biệt diện một bộ y phục mới, nhìn tràn trề sức sống.
Hắn quỳ trên mặt đất, hai mắt tràn đầy hào hứng và phấn khích.
Khóe miệng của trưởng công chúa cong lên đầy giễu cợt, bà ta bắt đầu tuyên chỉ:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Quan bát phẩm Viện Hàn Lâm Tống Văn Chi là người lễ nghĩa chu toàn…”
Những lời sau đó đều là khen ngợi.
Tống Văn Chi quỳ trên mặt đất, nụ cười vui vẻ trên môi hắn mỗi lúc một đậm.
Sau đó, hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên, trong mắt lộ rõ khát khao và quyết tâm cháy bỏng, chỉ chờ tới đoạn tuyên bố đảm nhiệm chức quan.
Trưởng công chúa hơi dừng một chút, cuối cùng đọc ra câu cuối cùng:
“Triều đình chiếu theo tích điển tịnh đãi, đặc biệt phong Tống Văn Chi làm… quản gia của trưởng công chúa.”
Quản gia là người phụ trách quản lý việc nhà của trưởng công chúa.
Trước đây, chức vị này ở Đại Chu đều do nữ tử đảm nhận, cũng có thể là một nữ quan có thực quyền.
Đây là lần đầu tiên được giao phó cho một nam tử.
Trưởng công chúa khép thánh chỉ lại, sau đó vỗ vỗ bả vai của Tống Văn Chi:
“Tống đại nhân, bổn cung suy nghĩ rất lâu mới quyết định cho ngươi phần vinh hạnh đặc biệt chưa từng có này, ngươi có vui không?”
Tống Văn Chi ban đầu đang giang tay toan tiếp nhận thánh chỉ, bấy giờ hoảng hốt thu lại nụ cười, vẻ mặt hắn bàng hoàng.
“Làm sao có thể? Thần phải là hộ bộ thượng thư chứ, sao có thể làm quản gia cho công chúa được?”
Trưởng công chúa nhẹ giọng cười:
“Không phải ngươi nói không muốn rời xa bổn cung sao? Bổn cung thành toàn cho ngươi đó, từ nay về sau, ngươi có thể ở cùng bổn cung cả ngày lẫn đêm, sẽ không bao giờ… Chia cách nữa.”
18.
Tống Văn Chi bị bắt về phủ công chúa.
Thánh chỉ ban xuống, giờ đây hắn là người của phủ công chúa, thuộc quyền xử trí của Vĩnh Ninh trưởng công chúa.
Bề ngoài, chuyện này nhìn như gia sự của phủ trưởng công chúa, thế nhưng đạo thánh chỉ này vừa ra, ai nấy đều biết hắn chỉ là nam sủng.
Mấy năm gần đây, có lời đồn rằng hàng đêm hắn thường tới phủ công chúa. Ban đầu chỉ là phỏng đoán mơ hồ, dần dà, bách tích trong kinh bắt đầu truyền miệng nhau suốt đường ngang ngõ hẻm.
Danh dự và hình tượng mà hắn hết lòng đắp nặn, gìn giữ bấy giờ hoàn toàn vỡ tan.
Ta phái người mang những loại thuốc bổ tốt nhất đến phủ công chúa, tỏ rõ thái độ của mình.
Về phần Lâm Thi Nguyệt, sau khi khiếp sợ một hồi, nàng ta muốn đi tìm lão Lâm.
Ta cản nàng ta lại.
“Bây giờ thế nhân đều biết, Tống Văn Chi đã thuộc về phủ trưởng công chúa. Tống Văn Chi làm thánh thượng chán ghét, tự chặt đứt đường làm quan của mình, bây giờ lại thành nam sủng mà công chúa yêu thích. Đời sau của hắn khó mà trở mình được, ngươi vẫn muốn ở bên cạnh hắn ư?”
“Bây giờ ta đang mang thai con của hắn! Phụ thân nhất định sẽ giúp hắn!”
Lâm Thi Nguyệt trừng mắt nhìn ta.
Ta bật cười thành tiếng.
“Bây giờ thai của ngươi đã ba tháng rồi, nhưng ngươi đã thực sự cảm nhận được đứa bé trong bụng mình chưa?”
Chỉ một câu này, ta dám chắc nàng ta đã hiểu ý ta.
“Nếu như không có đứa bé, cho dù ngươi van nài Lâm Thái úy thế nào, ông ta cũng sẽ không giúp Tống Văn Chi đâu. Ông ta nghĩ đủ mọi cách chỉ để tách ngươi và Tống Văn Chi ra. Cũng đúng thôi, chuyện mất mặt như thế mà ngươi cũng dám dính vào, chẳng lẽ ngươi muốn làm trò cười cả đời à?”
Chính vì thế, lão Lâm có thể tìm cách để con gái mình nhanh chóng rời đi thôi.
19.
Ta đến gặp trưởng công chúa.
Tống Văn Chi bấy giờ áo rách quần manh, nằm liệt trên giường, nhìn chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Vẻ mặt trưởng công chúa cực kì thoả mãn, bà ta chỉ vào Tống Văn Chi:
“Chúng ta quấn quít suốt mấy đêm nay, nhưng không hiểu sao, ta cảm giác không còn thích thú như trước nữa. Hay là do hắn không được nữa nhỉ?”
Ta không thảo luận đề tài này với công chúa, chỉ nói cho bà ta biết:
“Chi bằng đến Nam Phong quán ở Thành Đông, nơi đó chắc hẳn sẽ có nhiều kỹ nam làm công chúa vừa ý.”
Bà ta mỉm cười, hỏi ta muốn gì.
Ta muốn bà ta lật lại vụ án trước đây, điều tra kỹ càng.
Ta muốn trả lại công bằng cho cha nương ta, rửa sạch vết nhơ tù tội, để thanh danh của họ được trong sạch mà ra đi thanh thản.
Đối với trưởng công chúa, vấn đề này hiển nhiên quá dễ dàng.
Về phần Tống Văn Chi, trưởng công chúa chơi đùa hai tháng là thấy chán.
Bà ta ném hắn cho ta xử lý, đến Nam Phong quán mua vui không kể ngày đêm.
Có người khuyên nhủ, bảo bà ta đừng thường xuyên tới những nơi đó.
Trưởng công chúa bỏ ngoài tai, một mực làm theo ý mình, thậm chí còn tự tìm vài thiếu niên có vẻ ngoài đẹp, không hề kiêng kỵ gì.
Cuối cùng, vào đêm giao thừa, bà ta mắc phải bệnh giang mai.
Đến khi nằm hấp hối trên giường, trưởng công chúa mới thấm thía những lời khuyên răn ấy, cảm thấy hối hận.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.
Suy cho cùng, ai rồi cũng phải trả giá cho những việc mình làm ra thôi.
20.
Tống Văn Chi trở thành người mà hắn căm ghét nhất, một kẻ ăn mày khố rách áo ôm, lưu lạc đầu đường xó chợ.
Một tên ăn xin đ/ứ/t cả gân tay gân chân, bị ném vào trong một ngôi miếu đổ nát, bị những tên ăn mày dơ bẩn khác thi nhau giẫm đạp.
Ngày ta ném hắn đi, hắn nằm trên mặt đất gào thét:
“Hứa Chiêu, dù ngươi trả được thù thì có sao? Bây giờ ngươi chỉ có một mình, ngươi chẳng còn gì hết. Ta vẫn có cơ hội đông sơn tái khởi, làm lại từ đầu!”
Ta nở nụ cười, sau đó nói cho hắn biết:
“Vốn dĩ, Lâm Thi Nguyệt chưa từng mang thai.”
Nếu nàng ta thật sự mang thai, lão Lâm nhất định sẽ vì hạnh phúc của con gái mình mà dốc toàn lực bảo vệ Tống Văn Chi.
Đáng tiếc, làm gì còn đứa trẻ nào đâu?
Chỉ có một lá thư hoà ly, để sau này Lâm Thi Nguyệt có thể thanh bạch tái giá.
Tống Văn Chi biết chuyện, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi.
Thế nhưng, hắn nhanh chóng thuyết phục bản thân, không ngừng lắc đầu nói:
“Nguyệt Nhi yêu ta, nàng ấy sẽ không nghe lời cha đâu, đời này nàng ấy chỉ làm thê tử của mình ta thôi!”
“Vậy sao?”
Ta liếc nhìn Lâm Thi Nguyệt đang đứng trước cửa ngôi miếu đổ nát, chần chừ không dám tiến vào.
Ban nãy nàng ta còn làm ầm ĩ, nhất quyết đòi gặp Tống Văn Chi.
Đến khi gặp rồi, trong mắt chỉ toàn vẻ ghét bỏ và buồn nôn.
Trước đây, Tống Văn Chi phóng khoáng rộng lượng bao nhiêu thì giờ khác này hắn bẩn thỉu, thấp hèn bấy nhiêu, không hề có phong thái năm xưa.
“Nguyệt Nhi, nàng đến rồi sao!”
Đôi mắt của Tống Văn Chi sáng lên.
Tay chân hắn bị đánh gãy hết cả, căn bản không thể nào chống người dậy được. Hắn chỉ có thể giãy giụa giống một con sâu dài, trườn bò trên mặt đất, muốn di chuyển tới bên cạnh Lâm Thi Nguyệt.
Chật mãi mới đến bên cạnh Lâm Thi Nguyệt, nàng ta đầu nhìn Tống Văn Chi, cả người lập tức nảy sinh cảm giác kinh tởm, bỗng nhiên vung chân đạp hắn một phát rồi điên cuồng chạy ra ngoài.
“Không, hắn không phải Tống Văn Chi.”
“Không, không phải, hắn là một tên ăn mày thấp hèn, không phải phu quân của ta!”
“...”
Lâm Thi Nguyệt khóc lóc rời đi, như thể không chịu nổi cú sốc quá lớn này, mặc kệ Tống Văn Chi gọi thế nào thì nàng ta không hề quay đầu lại.
“Nhìn đi, nhìn điều mà ngươi vẫn mong ngóng kìa.”
Thật nực cười.
Tia sáng cuối cùng trong mắt hắn tắt lịm.
Đáy lòng ta cảm thấy cực kì sảng khoái.
Nếu không có hắn, cha nương ta hiện tại vẫn đang hạnh phúc bên ta, bình an sinh sống tới già.
Nếu không có hắn, ta cũng sẽ không lưu lạc đến thanh lâu, phải uỷ khuất chịu đựng sự dè bỉu của người đời.
Hắn hủy hoại tất cả của ta, ta đương nhiên phải hủy hoại tất thảy những gì hắn có.
Ta phải khiến hắn trở về điểm xuất phát, khiến những mơ mộng của hắn tan biến hoàn toàn.
Không phải hắn luôn kiêu ngạo rằng bản thân tài trí hơn người, muốn leo lên địa vị cao sao?
Vậy thì, ta sẽ để hắn bước lên đỉnh cao, sau đó lại khiến hắn từ trên cao ngã xuống, trở thành một tên ăn mày tàn phế, bẩn thỉu, bị kẻ khác tuỳ ý giẫm đạp, mãi mãi chỉ có thể nằm trên mặt đất làm một con chó vẫy đuôi mừng chủ.
Đối mặt với sự đùa giỡn, sỉ nhục của những kẻ sống trong miếu hoang, ngoại trừ gào thét trong tuyệt vọng ra, hẳn rằng hắn chỉ có thể chờ ch/et mà thôi.
Đây chính là kết cục mà ta viết sẵn cho hắn.
21.
Lâm Thi Nguyệt muốn gi/et ta.
Nàng ta đổ hết tội lỗi lên ta, cho rằng chính ta đã huỷ hoại cuộc đời tươi đẹp của nàng.
Thế rồi, nàng ta hạ độc vào bữa tối, muốn hại ch/et ta.
Ta không ăn, chỉ lặng lẳng nhìn bát cháo kia.
Nhìn rất lâu, rất lâu.
Sau đó, ta nắm chặt lấy miệng nàng ta, đổ toàn bộ bát cháo kia vào trong miệng nàng.
Tay ta run lên không ngừng.
Đây là lần đầu tiên ta tự mình ra tay gi/et người.
Ta cảm nhận một sinh mạng đang sống sờ sờ, cứ thế dần dần mất đi sự sống trong tay mình.
Trước khi ch/et, nàng ta không ngừng giãy giụa gào thét, đau đớn lăn lộn rồi qua đời.
Những đau khổ khi rơi vào chốn phong nguyệt, cái ch/et mà đáng lẽ ta phải chịu nếu uống bát cháo ấy.
Từng thứ một, ta trả lại hết cho nàng ta.
“Lâm Thi Nguyệt, tạm biệt.”
Không, nên là vĩnh biệt.
Đời đời kiếp kiếp đừng gặp lại nhau.
22.
Cuối cùng, ta mang theo bài vị của cha nương rời khỏi mảnh đất thị phi này, vĩnh viễn không quay về nữa.
Đêm mà ta rời đi, kinh thành đổ mưa tuyết, trắng xoá đất trời.
Khung cảnh ấy giống như ngày ta bước chân vào phủ Tống Văn Chi vậy.
Thật sự rất lạnh.
Trong ngôi miếu đổ nát ở phía Đông kinh thành, có một tên ăn mày bẩn thỉu qua đời ngay đêm hôm ấy.
Quần áo hắn mặc tả tơi rách rưới, cơ thể dơ bẩn tanh hôi.