-
Phần 2
3.
Thế là ta vô tình biết hết tất cả mọi chuyện.
Ban đầu, ta chỉ muốn gi/et quách hắn đi cho xong.
Nhưng sau đó, ta nghĩ lại rồi.
Nếu gi/et Tống Văn Chi thì dễ dàng cho hắn quá.
Mối hận ngút trời của ta, không thể xử lý dễ dàng như thế được!
Mạng sống của cha và nương ta, cùng với sự sỉ nhục mà ta phải gánh chịu.
Nếu muốn ch/et, hắn cũng phải ch/et sau khi nhận hết mọi sự sỉ nhục, sống không bằng ch/et.
Mong ước cả đời hắn là được phong hầu bái tướng, trở thành người đứng trên người khác, không một ai dám ức hiếp hay chà đạp.
Vậy ta đây sẽ cho hắn thấy.
Thấy cái thang mây mà hắn đang trèo lên sẽ bị ta cắt đứt từng chút một như thế nào!
Vì thế, khi hắn dè dặt hỏi ta có muốn gả làm chính thê của hắn không, mặc dù trong lòng đầy căm hận nhưng ta vẫn mỉm cười gật đầu.
Gả chứ, đương nhiên phải gả rồi.
Nếu không gả vào Tống gia thì làm sao ta báo thù được đây?
Tiếng chiêng tiếng trống vẫn vang lên như trước.
Giờ lành đến rồi, ta phải bái đường với Tống Văn Chi.
Nếu như cha nương vẫn ở đây, vào ngày đại hôn của ta, cha nhất định sẽ trốn trong góc phòng lén lau nước mắt, sau đó miệng không ngừng đe doạ:
“Tiểu tử thối này mà dám đối xử tệ với con gái ta, ta sẽ xách đao đuổi gi/et đến tận cửa đó!”
Sau đó nương nhất định sẽ rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với ta:
“Cuối cùng Chiêu Chiêu của chúng ta cũng gả cho lang quân như ý rồi.”
Khi đó ta sẽ làm thế nào cho tốt nhỉ?
Có lẽ là vừa không muốn phải xa cha nương, lại vừa khao khát có thể ở bên lang quân như ý đến đầu bạc răng long chăng?
Vừa buồn bã vừa vui mừng.
Nhưng chắc chắn không phải hận thù tràn ngập giống ta ngay lúc này, chỉ suy nghĩ làm thế nào để trả thù người đang đứng trước mặt.
Ta kìm nén mọi nỗi lòng, nhìn hình bóng bên cạnh qua chiếc khăn voan.
Hắn kéo tấm lụa đỏ ra, nhỏ giọng nói:
“Chiêu Chiêu, đừng lo lắng.”
Ta không đáp lời hắn.
Chủ hôn hô lớn:
“Giờ lành đã đến, tân nhân bái…”
Chưa nói hết câu, một mũi tên lạnh lẽo đã sượt qua chiếc khăn trùm đầu của ta, thẳng tắp đ/â/m vào chiếc bàn gỗ trước mặt.
“Ai!”
Hộ vệ của Tống phủ xông thẳng ra ngoài.
Biến cố đột nhiên xảy đến khiến những người xem náo nhiệt thi nhau la hét, ai nấy hoảng sợ né tránh, chỉ sợ có thích khách làm hại mình.
Ta trực tiếp xốc khăn voan lên.
Quay đầu nhìn lại, ta thấy Vĩnh Ninh trưởng công chúa đang ngồi trên kiệu đi từ cửa lớn vào.
Với tư cách là thân tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng, dù trưởng công chúa đã lớn tuổi nhưng vẫn ung dung lộng lẫy như trước, là một mỹ nhân hiếm có.
Bên cạnh bà ta là hai hàng lính canh.
Tất cả đều cầm cung tên trong tay, chỉ vài chiêu đã đạp bay tất cả lính canh của Tống phủ xuống đất.
Còn trưởng công chúa, bà ta cầm một con dao găm bước xuống khỏi kiệu.
Ta không cử động, chỉ đứng im tại chỗ lẳng lặng nhìn bà ta.
Sau bao nhiêu lâu chờ đợi, cuối cùng bà ta đã xuất hiện.
Trưởng công chúa cười lạnh một tiếng.
Với vẻ miệt thị và khinh thường, bà ta cầm con dao găm bước từng bước đến gần ta.
Bà ta nói:
“Ta cũng muốn xem, loại hồ ly tinh như thế nào mới có thể khiến cho Tống đại nhân giáng thê tử của mình xuống làm thiếp!”
4.
Trưởng công chúa Vĩnh Ninh kề con dao lên cổ ta.
Đôi mắt đầy vẻ nghiền ngẫm.
Ánh mắt của bà ta không ngừng dò xét khắp người ta, như muốn nhìn thấu tâm can ta, cũng có thể là cố ý đe dọa ta.
Bà ta sẽ không giết ta.
Ít nhất là sẽ không kết thúc cuộc đời ta trong tình huống này, ngay trước mặt bao nhiêu khách khứa như thế.
Hiện giờ ta cũng có thể xem như là người nhà quan lại.
Cho dù bà ta là trưởng công chúa thì vẫn không thể gi/et ta, một người không phỉ báng bà ta hay vi phạm luật pháp Đại Chu, trừ phi bà ta muốn phá hỏng danh dự của mình.
Xét cho cùng, hôm nay trưởng công chúa chỉ muốn ra oai phủ đầu với ta thôi.
Vì thế, ta đứng im không nhúc nhích.
Tống Văn Chi xông tới, nhanh chóng kéo cổ tay ta, bảo vệ ta ở phía sau, đôi mắt tràn ngập thứ tình cảm rõ mồn một dành cho ta.
Hắn mặc áo hỉ màu đỏ rực, ánh mắt kiên định.
“Hôm nay là ngày vui của hạ quan, nếu công chúa tới để chúc mừng thì thần sẽ mời công chúa lên ghế đầu. Còn nếu công chúa muốn giết vợ thần, chi bằng gi/et thần trước đi!”
Hắn quả quyết nói, dáng vẻ như thể thà ch/et cũng không khuất phục.
Gần như không một ai biết chuyện giữa Tống Văn Chi và trưởng công chúa.
Cả hai đều muốn giữ thể diện của mình, hơn nữa càng e sợ đối phương sẽ trở thành nhược điểm rơi vào trong tay kẻ thù nên hai người luôn giữ bí mật rất gắt gao.
Dưới con mắt chăm chú của biết bao nhiêu người, dường như giữa hai người họ không hề có chút quen biết nào.
Mà trong mắt trưởng công chúa, việc hắn bảo vệ ta cho thấy hắn cực kỳ yêu ta.
Tống Văn Chi muốn ta trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của trưởng công chúa, để cho mọi sát chiêu đều nhắm vào ta, nhờ thế mà bảo vệ được Lâm Thi Nguyệt.
Quả nhiên.
Hắn vừa nói dứt lời, ánh mắt trưởng công chúa nhìn về phía ta lại lóe lên một tia sát ý.
Bà ta siết chặt lấy con dao găm trong tay.
Ta chưa kịp nói gì thì Lâm Thi Nguyệt vốn vẫn đứng ở hành lang bỗng nhiên bước tới.
“Chỉ là một ả kỹ nữ, một thứ đồ chơi dơ bẩn hầu hạ người khác mà lại dám mê hoặc phu quân của ta, dám nhục nhã ta như vậy, ta nhất định sẽ làm ngươi đẹp mặt!”
Để diễn kịch phối hợp với Tống Văn Chi cho tròn vai, Lâm Thi Nguyệt khóc sướt mướt đi đến gần ta, giơ tay lên định đánh ta nhưng lại bị Tống Văn Chi ngăn lại.
“Lâm Thi Nguyệt, ngươi ầm ĩ gì hả!”
Tống Văn Chi thuận thế đẩy nàng ta ra, trong mắt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Tống Văn Chi, chúng ta kết nghĩa phu thê ba năm nay! Bây giờ ngươi lại vì một ả kỹ nữ mà biếm thê tử xuống làm thiếp! Ngươi thực sự không yêu ta chút nào sao?”
“Đương nhiên! Trong lòng ta chỉ có mình Chiêu Chiêu thôi!”
Hai kẻ bên xướng bên họa.
Một kẻ vô tâm và một nử tữ đáng thương bị phản bội.
Rất nhiều người có mặt nhìn mà phẫn nộ, ánh mắt hướng về phía ta đầy vẻ bất thiện, chỉ hận không thể trực tiếp xông lên mắng chửi ta là hồ ly tinh, nhưng vì giữ thể diện cho Tống Văn Chi nên họ chỉ đành kiềm chế lại.
Một chậu nước bẩn lớn cứ như thế giội thẳng xuống đầu ta.
Còn ta.
Ta làm sao có thể nhận lấy nó được chứ?
Vì thế, khi trưởng công chúa muốn dùng con dao găm trong tay uy hiếp ta lần nữa, ta nhanh chóng kéo Lâm Thi Nguyệt bên cạnh lại gần, ép nàng ta buộc phải đứng cạnh ta.
Nàng ta không hề cảnh giác, bị ta kéo qua.
Con dao găm trong tay trưởng công chúa chỉ dùng lực nhẹ, cùng lắm chỉ rạch một vết trên hỉ phục của ta, ra oai phủ đầu với ta một chút thôi.
Nhưng Lâm Thi Nguyệt đang chắn trước người ta.
Con dao hạ xuống, nàng ta sợ tới mức hét toáng lên.
Đến cả người ra tay là trưởng công chúa cũng không ngờ ta sẽ kéo Lâm Thi Nguyệt tới, con dao trong tay không kịp thu lại.
“Cẩn thận!”
Tống Văn Chi đang đứng ở gần đó.
Gần như không cần suy nghĩ, hắn nhanh chóng đẩy ta ra rồi kéo Lâm Thi Nguyệt vào lòng mình.
Ta bị hắn đẩy ngã xuống đất, lòng bàn tay đập thật mạnh xuống cục đá trên mặt đá, máu tươi lập tức chảy đầm đìa.
Đau quá.
Con dao của trưởng công chúa đâm trượt, bà ta đang định mở miệng nói gì đó.
Ta nhanh chóng đánh đòn phủ đầu, trực tiếp giơ bàn tay trái bị thương lên rồi bắt đầu khóc lóc kể lể:
“Tống Văn Chi, ngươi có ý gì hả? Không phải ngươi đã nói từ nay về sau sẽ bảo vệ ta, không để ta chịu bất cứ tổn thương nào sao? Tại sao lúc con dao đâm đến ngươi không hề suy nghĩ đã chạy ra bảo vệ nàng ta, thậm chí còn vì thế mà không tiếc làm ta bị thương! Ngươi thật sự yêu ta sao? Hay là chỉ gặp dịp thì chơi? Người ngươi thật sự yêu là Lâm Thi Nguyệt, người đã ở bên ngươi suốt ba năm đúng không?”
Ta đến đây để trả thù.
Hiển nhiên, thứ như thể diện không hề quan trọng với ta.
Cho dù có bị người khác chế giễu hay phỉ nhổ, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình thì chẳng sao cả.
Âm thanh ta khóc lóc rất lớn, chắc chắn tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe thấy, càng đừng nói đến trưởng công chúa đang đứng ngay trước mặt ta, hiển nhiên bà ta nghe thấy, hơn nữa còn được nhìn thấy tận mắt.
Với tư cách thân tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng, trong tay nắm thực quyền, được ân sủng nhiều năm thì tất nhiên bà ta không phải đồ ngốc.
Ta khóc lóc than vãn một hồi.
Ánh mắt trước đây chỉ chú ý tới ta giờ đã hướng về khuôn mặt của Lâm Thi Nguyệt.
“Đúng đấy, dù sao cũng có tình cảm ba năm, thực sự có thể vô tình như vậy sao? Hay là Tống đại nhân của chúng ta chỉ gặp dịp thì chơi thôi nhỉ?”
Trưởng công chúa mỉm cười, mở miệng hỏi.
Những người khác nghe không hiểu lời này, nhưng Tống Văn Chi hiển nhiên hiểu rõ.
Sắc mặt hắn thay đổi, lập tức buông tay Lâm Thi Nguyệt ra, trở tay dùng tay trái tát cho nàng ta một cái.
“Ta chỉ bảo vệ ngươi vì không muốn nhìn thấy m/á/u trong ngày đại hôn của ta thôi. Nếu sau này ngươi còn dám vô lễ với Chiêu Chiêu nữa thì ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Lâm Thi Nguyệt bị hắn đánh tới mức quay cuồng, như thể không ngờ rằng hắn sẽ ra tay đánh mình, nước mắt nàng ta không ngừng rơi xuống.
Sau đó, như nghĩ tới điều gì nên nàng ta lại kìm nén sự uất ức của mình lại, chỉ đứng im tại chỗ ôm mặt khóc.
Dáng vẻ đó thực sự khiến người ta đau lòng khôn tả.
Tống Văn Chi không quan tâm đến nàng ta nữa, sợ nhìn nàng ta sẽ làm mình đau lòng và áy náy nên hắn dứt khoát chạy tới nắm lấy tay ta, diễn cho xong màn kịch.
“Chiêu Chiêu, nàng nói gì vậy? Nhiều năm như thế, lẽ nào nàng vẫn chưa rõ tình cảm này của ta sao? Chỉ là ta không muốn nhìn thấy m/á/u thôi, dù sao hôm nay cũng là ngày trọng đại của ta và nàng mà. không ngờ lại làm nàng bị thương thế này, ta đau lòng lắm, ta cam đoan với nàng tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu!”
Hắn nhìn lòng bàn tay đang chảy m/á/u của ta.
Như thể hắn đau xót đến đỏ cả vành mắt, nhanh chóng sai hạ nhân mau đi lấy thuốc đến lau cho ta.
Thi thoảng, hắn vẫn liếc nhìn về phía trưởng công chúa bên cạnh, sự lo lắng và chột dạ trong mắt không thể che giấu.