• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Chiêu Chiêu (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
  • Phần 1

Ảnh bìa
Tác giả
FB Mắt Nâu.
Thể loại
  1. Huyền Huyễn
  2. Cổ đại
  3. HE
  4. Nữ Cường
  5. Phục Thù
  6. Trọng Sinh
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
6P
Lượt đọc
900
Cập nhật
1.

Hẳn là cha nương xót thương cho số phận của ta lắm, một nữ nhi như hoa như ngọc bị ép sa thân vào chốn phong trần, đè nặng trên vai mối huyết hải thâm thù mà gả cho người mình không yêu.

Ba ngàn lượng bạc là đủ để mua đứt cả cuộc đời của ta.

Tú bà ôm đống bạc trắng loá vào lòng, miệng cười rạng rỡ khen ta may mắn.

“Hứa Chiêu à, sau này trở thành thiếp thất được sủng ái thì cả đời này của ngươi sẽ không phải tiếc nuối gì nữa rồi.”

Những nữ tử khác trong thanh lâu đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn ta.

Có người còn hận không thể thay thế ta nhận lấy “cơ hội” này.

Ta kéo cổ áo xuống thấp hơn một chút, tiến lại gần Tống Văn Chi.

Hắn nhìn ta không chớp mắt, thậm chí còn thề hẹn trước mặt tất cả những nữ tử thanh lâu kia, rằng hắn sẽ cưới ta về làm chính thất.

“Đời này của Tống Văn Chi ta, xin thề chỉ yêu duy nhất một mình Hứa Chiêu!”

Tống Văn Chi nói, hắn đối với ta tình thâm nghĩa trọng, ái mộ ta từ thuở thiếu thời.

Nhưng vì cha nương ta không đồng ý, hắn mới phải nén nước mắt lấy người khác, lần này tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ ta nữa.

Tin tức Tống Văn Chi biếm thê thành thiếp, chuộc một nữ tử ở lầu xanh về làm chính thất đã truyền khắp kinh thành chỉ trong ba ngày.

Hắn vốn là con nuôi của cha ta, cùng ta lớn lên nên tình cảm gắn bó khăng khít.

Bấy giờ, hắn lại làm ra chuyện hoang đường đến vậy, khiến cho người người đều nghĩ hắn yêu ta sâu đậm.

Có người trách hắn là kẻ bạc tình, song phần nhiều đều mắng ta là hồ ly tinh.

Hắn không để tâm đến cái nhìn của người đời, để ta đội mũ phượng choàng khăn, dùng kiệu lớn tám người khiêng đón ta vào phủ.

Ngày ta và hắn kết hôn, hắn dùng tiền của mình mua thêm của hồi môn cho ta.

Sự hào hoa lộng lẫy của mười dặm hồng trang khiến biết bao người ghen tị ao ước, như muốn cho người trong kinh thành biết rằng hắn yêu ta nhường nào, yêu đến cuồng si.

Đội ngũ đón dâu thổi sáo, đánh trống suốt cả chặng đường, cuối cùng cũng dừng lại trước cổng chính của Tống phủ.

“Chiêu Chiêu, sau này ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng đâu!”

Hắn xoay người vén rèm lên, đỡ ta xuống kiệu hoa.

Trước mắt bao nhiêu người, hắn tiếp tục tỏ rõ lòng thành.

Ta đội khăn voan màu đỏ, không thể nhìn rõ dáng vẻ của hắn như thế nào.

Ánh mắt ấy hẳn là tràn đầy sự yêu thương và trân trọng nhỉ?

Nhưng nào chỉ có vậy.

Nếu chỉ vậy thì sao hắn có thể lừa gạt những người đến xem hôm nay chứ?

Tống Văn Chi giỏi nhất là ra vẻ dịu dàng khiêm tốn để lừa gạt lòng tin của người khác.

Cũng giống như lúc này đây.

Lời của hắn đong đầy tình ý, chỉ sợ những người đến xem không biết hắn hết lòng với ta thế nào, sợ phá hỏng ván cờ mà hắn khó khăn lắm mới có thể tạo ra.

Ta cố gắng kìm nén nỗi hận thù trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu với hắn qua chiếc khăn voan.

“Văn Chi, xin chàng đừng phụ ta nhé.”

Giọng ta run run.

Quá đáng hận.

Hắn tưởng ta sợ hãi nên nắm chặt lấy tay ta, không để tâm tới ánh mắt của những người khác, ôm ta vào lòng.

“Chiêu Chiêu đừng sợ, ta sẽ luôn bảo vệ nàng.”

Hắn dẫn ta bước vào cổng lớn Tống phủ.

Chúng ta bước vào đại sảnh, đợi giờ lành đến là sẽ bái đường thành thân.

Một làn gió thổi qua, hất tung góc khăn voan lên.

Ta thấy rất rõ, có một nữ tử đang nép mình trong góc, khóc thút thít.

Ấy hẳn là Lâm Thi Nguyệt, nữ tử đáng thương vốn dĩ là chính thất lại phải hạ mình làm thiếp, nữ tử đáng thương khổ sổ trong mắt người đời.

Nàng ta mặc một bộ y phục màu hồng phấn, vẻ mặt bi thương, đôi mắt mơ màng sau khi thấy Tống Văn Chi thì chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nhưng khi quay đầu nhìn về phía ta, trong mắt nàng ta không thể che giấu được sự chán ghét.

Đúng vậy.

Chỉ là chán ghét, không hề có sự oán hận đáng ra nên có.

Bởi vì, nàng ta cũng biết tất cả mọi chuyện, thậm chí còn tự mình tham gia.

Nàng ta bàn với Tống Văn Chi phải lên kế hoạch xử lý cha nương ta như thế nào, làm sao khiến ta cam tâm tình nguyện trở thành một quân cờ trong tay bọn họ.

Nhưng rốt cuộc thì ta vẫn chiếm được vị trí chính thất của nàng ta.

Nàng ta ghét ta, căm ghét một nữ tử lưu lạc chốn phong trần như ta ngồi lên vị trí đáng lẽ chỉ thuộc về mình nàng ta ấy.

Thế nhưng, hôm nay nàng ta chỉ có thể giả bộ đau lòng và khổ sở, cố gắng diễn cho trọn màn kịch này.

Ta có thể nhìn thấy nàng ta thì hiển nhiên, những người bên trong đại sảnh này đều nhìn thấy.

Nhìn dáng vẻ bi thương của nàng ta khi bị giáng xuống làm thiếp, những âm thanh bàn tán liên tục vang lên bên tai ta.

“Lâm Thi Nguyệt đúng là đáng thương, rõ ràng là chính thê mà lại bị giáng xuống làm thiếp thất.”

“Nữ tử thanh lâu đúng là giỏi quyến rũ người khác!”

“...”

Họ nói ta là một kỹ nữ có thủ đoạn cao siêu, không chỉ mê hoặc Tống Văn Chi mà còn khiến hắn làm ra chuyện kinh khủng như biếm chính thất xuống làm thiếp.

Họ nói, nữ tử lầu xanh đó thật giỏi quyến rũ, biết cách nắm giữ trái tim một người.

Tất cả đều đổ lỗi cho ta, không một ai nhắc về tội lỗi của Tống Văn Chi cả.

Chẳng một ai nhớ, rằng Hứa Chiêu ta cũng từng là một nữ tử trong sạch.

2.

Ta và Tống Văn Chi có thể xem như thanh mai trúc mã.

Cha ta chỉ là một vị quan nhỏ.

Ở kinh thành, tùy tiện rẽ một nơi là sẽ gặp được rất nhiều quan lớn, những vị quan phẩm cấp cao có thể tuỳ ý giẫm đạp lên cha ta.

Nhưng cha ta là người trung thực, ông chưa từng than thở lấy một lần, luôn luôn cố gắng để chăm lo cho cuộc sống của ta và nương.

Ông cố gắng tích góp dành dụm một khoản tiền để làm của hồi môn cho ta, muốn tìm cho ta một tấm chồng tốt để nửa đời sau không cần lo cơm áo.

Tống Văn Chi trước đây chỉ là một thằng nhóc ăn mày, sống trong một ngôi miếu đổ nát ở Thành Đông.

Hắn suýt bị bệnh tật hành hạ đến ch/et, nương ta đi ngang qua, thương tình nên đã cứu mạng hắn.

Tống Văn Chi mồ côi, từ khi biết nhận thức thì đã sống trong ngôi miếu đổ nát đó, cả ngày đánh nhau để giành ăn với mấy tên ăn mày.

Hắn từng đi ăn trộm móc túi, khó khăn lắm mới có thể sống sót tới tận bây giờ.

Đều là trẻ nhỏ nhưng cuộc sống của hắn lại khó khăn nhường ấy, nghĩ đến ta vừa mới chào đời chưa lâu, mẫu thân ta thấy mủi lòng, đưa hắn về nhà rồi mời đại phu tới chữa trị, cho hắn một bộ đồ sạch sẽ và thức ăn.

Hắn sống sót, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái với cha nương ta.

Ơn nghĩa lớn như thế, nào có lời cảm ơn nào đủ đền đáp đây?

Vì thế, hắn tình nguyện ở lại, trở thành người làm trong nhà ta.

Khi đó, cha nương ta cảm thấy hắn có tấm lòng tốt bụng, biết báo đáp ân nhân. Rất lâu sau này, họ mới nhận ra ấy chỉ là cái cớ để Tống Văn Chi được ở lại nhà ta mà thôi.

Nếu hắn rời đi, một đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi rất khó có thể một mình sống sót.

Nếu như có thể ở lại nhà ta, ít nhất không cần phải lo về chuyện cơm áo.

Cha nương ta là người tốt bụng, hắn thường xuyên thể hiện mong muốn của mình trước mặt cha ta, nói rằng một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ đỗ đạt công danh, trở thành một người có ích cho đất nước.

Từ xưa tới nay, cha ta luôn tán thưởng những người có chí lớn. Nghe hắn nói vậy, hiển nhiên ông rất vui, càng xem hắn như con trai mà nuôi nấng.

Ông cho hắn đi học, đưa hắn tới thư viện.

Tiền bạc của gia đình ta vốn chẳng có nhiều, thế nhưng cha nương ta vẫn sẵn sàng chi một nửa số tiền ấy ra cho hắn đi học.

Sau đó, cuối cùng hắn đã công thành danh toại, trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chu, tương lai rộng mở.

Ta thực sự thấy mừng cho hắn.

Gọi hắn là Văn Chi ca ca suốt mười năm trời, ta đã sớm coi hắn như người một nhà, ta hy vọng con đường làm quan của hắn sẽ thuận lợi.

Hắn cầu hôn ta, nhưng cha ta đã từ chối.

Cha ta nói:

“Không cần báo đáp gì đâu, hôn nhân đại sự không thể qua loa được.”

Cha ta cho hắn đi học, vốn dĩ không cần hắn phải đền đáp ơn nghĩa gì cả, càng không muốn dựa dẫm vào hắn sau khi hắn trở thành trạng nguyên.

Quan trọng nhất là, cha hiểu rằng ta chỉ coi hắn là huynh trưởng, chưa từng có tình cảm nam nữ với hắn.

Nhưng Tống Văn Chi lại hiểu lầm.

Từ nhỏ, suy nghĩ của hắn đã rất chín chắn và nhạy cảm.

Sống trong ngôi miếu đổ nát không một ai quan tâm trong suốt bảy năm trời, đó là quá khứ mà hắn không bao giờ muốn nhớ lại.

Hắn cảm thấy bản chất của con người là xấu xa, hầu hết mọi người trên thế gian này đều là người xấu.
Chỉ có cha nương ta là khác biệt, họ sẵn sàng kéo hắn ra khỏi vũng bùn lầy.

Bây giờ công thành danh toại, cuối cùng hắn có thể hãnh diện được rồi.

Hỏi cưới ta, không phải vì hắn yêu ta.

Hắn chỉ muốn chứng minh cho cha nương ta thấy, bây giờ hắn có đủ khả năng để đứng vững trong thế giới này rồi, gia đình ta có thể trông cậy vào hắn.

Hắn rất muốn chứng tỏ bản thân mình với mọi người.

Đáng tiếc là, cha ta không muốn gả ta cho hắn.

Ông tán thưởng ý chí nghị lực của Tống Văn Chi, nhưng ông cảm thấy hắn không thích hợp làm phu quân của ta nên mới kiên quyết từ chối.

Hành động ấy khiến Tống Văn Chi nghĩ cha ta đang khinh thường hắn.

Hắn cho rằng gia đình ta chẳng khác gì so với những người đã từng bắt nạt hắn kia.

Vì thế, cái ngày mà hắn rời đi, hắn đưa tất cả những thứ hắn chuẩn bị làm sính lễ cho mấy tên ăn mày gần đó, sau đó lạy cha nương ta ba cái rồi nói:

“Nếu như không cần báo đáp, vậy thì từ nay về sau, không còn duyên nợ.”

Hắn rời khỏi nhà ta.

Sau đó, một thời gian dài ta không gặp lại hắn.

Sau này, ta nghe cha ta kể, Tống Văn Chi cưới con gái của ân sư hắn, phu thê hai người họ rất hoà hợp.

Ta và cha nương mừng thay cho hắn.

Dù đã lâu không còn liên lạc gì với nhau, nhưng dù sao vẫn có nhiều năm gắn bó.

Khi đó, ta vẫn chưa cặp kê, nương muốn nhanh chóng sắp xếp chọn rể cho ta.

Nhưng vì sức khỏe của bà không tốt nên bà bệnh suốt nửa năm. Ta giữ hiếu đạo, muốn chăm sóc bà nên chưa chịu gả đi.

Chờ tới khi ta cặp kê đã là ba năm sau.

Nhưng Tống Văn Chi vẫn chỉ giậm chân mãi ở vị trí trạng nguyên ấy.

Những quan lớn trong Kinh Thành đã cắm rễ ở nơi này nhiều năm.

Tống Văn Chi không có chỗ dựa, muốn thăng quan đã khó, bấy giờ càng thêm khó khăn.

Tham vọng của hắn chờ mãi không thành, hắn cảm thấy thế gian này thật bất công, để thực hiện được khát vọng của mình ở chốn quan trường đục ngầu u tối, hắn chỉ có thể chủ động cậy nhờ trưởng công chúa, dùng điều đó đổi lấy tiền đồ rộng mở.

Mà khi ta biết được chuyện đó, ta đã sa thân vào thanh lâu.

Cha ta đắc tội với người khác trên quan trường, bị quy một tội danh vô căn cứ, sau đó cha nương ta bị tống giam vào ngục.

Thậm chí, chưa đợi thẩm tra rõ ràng thì cha nương ta đã qua đời trong ngục.

Những người đó nói, cha nương của ta sợ tội nên tự s/á/t. Vì ta là đứa con gái duy nhất của họ, nên ta phải chịu hình phạt, bị bán vào thanh lâu.

Từng là tiểu thư trong gia đình quan lại, giờ đây trở thành kỹ nữ chốn phong trần.

Đối với ta mà nói, đây là sự sỉ nhục lớn đến mức nào?

Vốn dĩ, ta muốn tự t/ử, đi theo cha nương mình.

Thế nhưng ngày hôm đó, Tống Văn Chi kịp thời tới cắt đứt tấm lụa trắng, cứu được ta.

Ta không muốn nhìn thấy hắn, dù sao dáng vẻ chật vật bấy giờ chính là sự nhục nhã rất lớn đối với ta.

Hắn là người thân của ta.

Ta không muốn để người thân của mình nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của mình, vì thế ta nhắm mắt lại, giả vờ hôn mê bất tỉnh.

Không ngờ Tống Văn Chi chưa kịp rời đi thì Lâm Thi Nguyệt đã lao thẳng vào.

Nàng ta mặc y phục của nam tử, vừa lau nước mắt vừa đòi một lời giải thích.

“Tống Văn Chi, ta và ngươi là phu thê ba năm rồi, Hứa gia không chấp nhận ngươi, là cha ta quan tâm ngươi nên mới gả ta cho ngươi. Vậy mà giờ ngươi lại đến tận nơi trăng hoa này để tìm Hứa Chiêu, khác nào phụ lòng ta và cha ta chứ?”

Nàng ta cứ khóc lóc kể lể mãi, từng câu từng chữ đều nhắc tới ân tình năm đó.

Tống Văn Chi chỉ im lặng, dường như hắn rất khó xử.

Ta không muốn hắn vì ta mà sinh lòng bất hòa với thê tử của mình, vừa muốn mở miệng giải thích thay cho hắn thì nghe thấy hắn nói:

“Hứa Chiêu không thể ch/et được. Nàng ta mà chết thì mọi kế hoạch của ta coi như đổ sông đổ bể hết.”

Kế hoạch?

Ta không phải thiếu nữ không hiểu thế sự, thế nên ngay khi hắn thốt ra những lời đó, ta lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng.

Ta nhanh chóng nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ chóng mặt.

Tống Văn Chi chẳng cảnh giác với ta chút nào, hắn nghĩ ta vẫn đang mê man nên tiếp tục lải nhải cằn nhằn không dứt với Lâm Thi Nguyệt.

“Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột thịt của đương kim hoàng thượng, mặc dù phò mã mất sớm nhưng trong tay bà ta vẫn có chút thực quyền.”

“Bây giờ ta đang nương nhờ bà ta, nhưng chỉ để thực hiện khát vọng của ta, vì tương lai của chúng ta mà thôi.”

“Ban đầu vốn là gặp dịp thì chơi, ham vui nhất thời nên chẳng ai mắc nợ ai hết. Nhưng hết lần này tới lần khác bà ta lại nói thích ta, muốn ta gi/et nàng để tỏ lòng, làm sao ta có thể đồng ý được cơ chứ?”

“...”

Hắn lan man lải nhải rất nhiều.

Hắn nói, để thực hiện khát vọng của mình mà hắn phải khổ sở đến mức nào, để giúp Lâm Thi Nguyệt trở thành phu nhân quyền quý, hắn phải cống hiến cơ thể cho một mụ già hết thời để đổi lấy việc thăng quan tiến chức ra sao.

Lâm Thi Nguyệt nghe thế, dần bị hắn thuyết phục.

Nàng ta không trách móc hắn như trước, thậm chí còn lau nước mắt rồi hỏi hắn:

“Vậy chuyện này liên quan gì đến Hứa Chiêu chứ?”

Ta cũng muốn biết.

“Trưởng công chúa lòng dạ hiểm ác, không đạt được mục đích thì bà ta sẽ không bao giờ bỏ qua. Vì để bảo vệ tính mạng của nàng, ta chỉ có thể giả vờ rằng người mình yêu thương nhất là Hứa Chiêu thôi.”

“Nếu như ta đột nhiên nói người ta thật lòng yêu là nàng ta thì chưa chắc công chúa đã tin.”

“Nhưng suy cho cùng, ta và Hứa Chiêu cũng là thanh mai trúc mã, hẳn sẽ có tình cảm với nhau. Vì thế, ta lên kế hoạch khiến Hứa gia chịu cảnh tù tội, lại dùng chút bạc tiêu hủy chứng cứ, ai ngờ cha nương nàng ta lại bỏ mạng trong ngục chứ.”

Khi nói đến đây, giọng nói của Tống Văn Chi hơi run rẩy.

“Hứa Chiêu sa thân vào thanh lâu. Ta dùng số tiền tích góp được cả đời chuộc nàng ta ra ngoài, cho nàng ta vị trí chính thất, nếu chuyện này truyền đi sẽ gây xôn xao lớn.”

“Cứ thế, công chúa sẽ cho rằng ta yêu Hứa Chiêu tha thiết. Cho dù bà ta có muốn ch/em gi/et hay róc thịt thì người ch/et sẽ là nàng ta, nàng mới có thể bình yên vô sự.”

“Nguyệt Nhi, nàng là thê tử của ta, tất nhiên ta phải tìm trăm phương ngàn kế để bảo vệ nàng chu toàn.”

Tống Văn Chi tiết lộ toàn bộ kế hoạch của mình.

Mà ta nằm trên giường, nghe rõ mồn một những lời hắn vừa nói, biết được hắn chính là người đã sắp đặt cái ch/et bi thảm của cha nương ta, còn hại ta lưu lạc tới mức này.

Nỗi khiếp sợ và nghi hoặc ban đầu, dần dần trở thành sự bi phẫn và tức giận.

Cho đến cuối cùng, trong lòng ta chỉ còn lửa giận ngút trời.

Cha nương có ơn cho hắn ăn học, thế mà hắn lại hại ch/et họ chỉ vì tham vọng của bản thân, khiến ta lưu lạc chốn phong trần, bây giờ lại muốn kéo ta ra ch/et thay cho thê tử của hắn?

Quả nhiên là một con sói mắt trắng!

Ta hận không thể xông lên gi/et ch/et hắn ngay lập tức.

Đáng tiếc, ta không thể làm thế được.

Ta thử cử động tay, chỉ cảm thấy yếu đuối không có sức lực.

Những ngày bị nhốt trong thanh lâu, vì bảo vệ sự trong sạch của mình mà ta tự nhốt mình trong phòng.

Để ép ta nghe lời, tú bà bỏ đói ta mấy ngày trời, dùng đòn roi trừng phạt ta.

Đến cả sức để nâng tay lên ta cũng không có, chớ nói chi đến việc báo thù?

Tống Văn Chi vẫn đang nói chuyện.

Ta hơi hé mắt, nhìn hai người đứng cách đó không xa.

Sau khi Lâm Thi Nguyệt nghe xong mọi kế hoạch của hắn, nàng ta nhào thẳng vào trong vòng tay của Tống Văn Chi.

“Hoá ra chàng làm những việc này là vì ta. Văn Chi, chàng đối xử tốt với ta quá.”

Nàng ta thản nhiên chấp nhận tất cả mọi thứ.

Thậm chí nàng ta còn nói:

“Đã vậy thì ta sẽ phối hợp với chàng. Chàng mau cưới Hứa Chiêu về làm thê tử đi, phải giấu diếm với công chúa để Hứa Chiêu ch/et thay ta mới được. Đợi đến khi chàng thăng chức lên địa vị cao rồi, không cần dựa dẫm vào công chúa nữa thì phu thê chúng ta có thể trở lại như trước rồi!”

Ha, đúng là một kế hoạch hoàn hảo, ác độc một cách hoàn hảo!


1710811244479.png
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom