-
Phần 2
6.
Sáng ngày thứ hai, chú Vệ và dì Tống đã ra ngoài rồi.
Trên bàn ăn đặt bữa sáng thịnh soạn, trên tủ lạnh có dán lời nhắn của họ.
[Thắng Thắng, hôm nay chú dì phải đi bàn công việc, buổi chiều sẽ nhờ trợ lý và đoàn làm phim giúp con làm thủ tục nhập học. Đợi chiều về, chú dì sẽ chúc mừng con vào trường mới.]
Giọng điệu dỗ dành trẻ con.
Chị quay phim của tổ tiết mục đã ngồi bên bàn ăn, thấy tôi đến, cười hỏi: "Hôm nay sắp vào trường mới rồi, Thắng Thắng có hồi hộp không?"
Tôi lắc đầu.
Chị ấy cười một cách đầy ẩn ý, như thể đang nói: Chị hiểu mà, em không cần lo chị sẽ cười nhạo em.
Nhưng tôi thật sự không hồi hộp.
Tôi đại khái biết một đứa trẻ bình thường gặp tình huống này sẽ có biểu hiện như thế nào, nhưng tôi không chắc mình có thể giả vờ giống được.
Hơn nữa, tôi không muốn họ coi tôi như đứa trẻ. Vì vậy tôi thậm chí không muốn giả vờ.
Sau khi ăn sáng, tôi chủ động rửa sạch bát đĩa. Nhân viên đoàn làm phim ban đầu muốn giúp, nhưng bị tôi từ chối, sau đó họ đến gần quay cảnh tôi làm việc.
Khoảng chín rưỡi sáng, chúng tôi đến trường quý tộc nơi Vệ Hoành học trước đây.
Hiệu trưởng muốn tranh thủ sự quảng bá của tổ chương trình, nên rất hợp tác quay phim.
Ông mỉm cười đưa mấy tờ đề thi: "Để hiểu rõ hơn về tình hình học tập của em Dư Thắng Thắng, chúng tôi có một bài kiểm tra, em có muốn thử làm không?"
Điểm đặc biệt của trường Anh Tài là dạy theo năng lực học sinh.
Mà làm đề thi, là sắp xếp của tổ chương trình và nhà trường, cũng là điểm nhấn của tôi. Trước đó đoàn làm phim điều tra chúng tôi, phát hiện tôi và Dư Trại Trại đều có thành tích học tập rất tốt.
Kiếp trước, khi Dư Trại Trại đến trường này, cũng đã làm bài kiểm tra, tạo hình ảnh học bá biết ơn. Còn tôi— Tôi đương nhiên không có lý do từ chối. Tôi nhận lấy bài kiểm tra từ tay hiệu trưởng, nhìn lướt qua, phát hiện không có bài kiểm tra tiếng Anh.
Trường tiểu học ở làng rất thiếu tài nguyên, mặc dù chúng tôi cũng học tiếng Anh, nhưng trước khi lên cấp hai, hầu như không có kỳ thi tiếng Anh.
Vì vậy, không thể mong đợi tiếng Anh của chúng tôi tốt được.
Đây vốn là chuyện nhỏ, nhưng hiệu trưởng đã để ý, có thể thấy ông rất coi trọng buổi quay phim này.
Tôi cúi đầu, ngồi vào bàn ở phía bên kia văn phòng, bắt đầu làm bài. Nhưng không ngờ, cứ viết như vậy mà tôi đã làm suốt ba tiếng đồng hồ.
Không phải vì tôi làm chậm hay không biết làm gì. Mà là khi làm đến giữa chừng, hiệu trưởng nhìn thấy những chỗ tôi đã điền, luôn tỏ ra ngạc nhiên nhìn tôi một cái, sau đó rút bài kiểm tra dưới tay tôi ra, rồi thay bằng một tờ khác.
Ông nói: "Em thử làm tờ này xem." Cứ thế, đổi bảy tám lần.
Cuối cùng, tôi cũng hoàn thành một bài kiểm tra hoàn chỉnh. Không phải vì hiệu trưởng không muốn đổi nữa, mà là trong văn phòng không còn bài kiểm tra dự phòng khó hơn.
Chị quay phim đã đưa máy quay sát vào bài kiểm tra của tôi từ lâu.
"Được rồi." Hiệu trưởng phấn khích, "Chúng tôi sẽ xếp em vào lớp giỏi nhất."
Nhưng nhanh chóng, ông nhận ra mình lỡ lời, liền chuyển đề tài: "Em có muốn thử làm một bài kiểm tra tiếng Anh không?"
Tay tôi nhẹ nhàng đặt lên bài kiểm tra, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Thật xin lỗi, trước đây em không học nhiều tiếng Anh."
Khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, tôi không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Tối qua, tôi đã từng nghĩ đến việc có nên làm bài kiểm tra nhẹ nhàng một chút không.
Nhưng bây giờ nhìn thái độ của hiệu trưởng, rõ ràng việc làm bài kiểm tra tốt mang lại nhiều lợi ích hơn cho tôi. Giống như tình huống mà Dư Trại Trại gặp phải kiếp trước.
Trường không xuất hiện tình trạng như trong tiểu thuyết, nữ học bá nông thôn chuyển đến trường tư thục, bị bắt nạt.
Ngược lại, các bạn học ở trường này rất thân thiện. Sau khi hiệu trưởng thông báo với giáo viên chủ nhiệm, các bạn còn tổ chức một buổi chào đón tôi.
Bộ đồng phục hoàn chỉnh, tinh xảo. Phòng học sạch sẽ ngăn nắp, các bạn học nhiệt tình cởi mở, sổ ghi chép có mùi thơm có khóa…
So với dụng cụ học tập tôi dùng ở quê nhà kiếp trước, tôi phần nào hiểu được lý do tại sao Dư Trại Trại không muốn quay về.
Hoạt động lớp, lớp học hứng thú... chưa đến giờ tan học, tôi đã hòa đồng với các bạn.
Khi về nhà, có bạn học nhiệt tình mời tôi đến nhà chơi.
Tôi lắc đầu, lên chiếc xe mà bố mẹ Vệ phái đến. Khi trở về Vệ gia, tôi thấy bố mẹ Vệ đã về từ lâu.
Trên bàn bày đầy các món ăn tinh tế, thấy tôi, họ liền cười chào đón: "Thắng Thắng đến đây! Hôm nay chúc mừng con vào lớp mới! Con làm quen với các bạn thế nào rồi? Có ai bắt nạt con không?"
"Con làm quen với mọi người tốt lắm ạ." Tôi đặt cặp sách lên ghế sô pha, "Chỉ có điều, mọi người quan tâm chăm sóc con quá. Con thấy hơi ngại chút."
"Con với mọi người có qua có lại tốt là được, có gì phải ngại."
Chú Vệ gắp cho tôi một cái đùi gà: "Nếu con thấy ngại, thứ bảy có thể đến trung tâm thương mại chọn một số món quà, thứ hai mang tặng các bạn đã giúp đỡ con."
"Đúng rồi Thắng Thắng, con được xếp vào lớp nào?"
Đó vốn là câu hỏi thuận miệng. Chú Vệ chắc không chú ý lắm, vì ngay khi vừa hỏi xong, chú đã cúi đầu uống canh.
"Lớp 9 ban 3." Tôi nói.
"Phụt!" Chú ấy phun cả ngụm canh ra. Dì Tống vội lấy khăn giấy đưa cho chú. Nhưng chú chỉ che miệng bằng khăn giấy, quên cả lau, chỉ hỏi tôi: "Con nói con được xếp vào đâu?"
7.
Dù tổ chương trình và tôi đã giải thích và cam đoan, chú Vệ vẫn gọi điện cho hiệu trưởng.
"Dù sao đi nữa," chú Vệ nói, "tôi vẫn thấy hơi quá."
"Chỉ có môn tiếng Anh là quá yếu thôi."
Hiệu trưởng giải thích: “Nhưng các môn khác đều đủ xuất sắc. Nếu trường chúng tôi không phải là trường chín năm, có lẽ tôi sẽ đề nghị cho em ấy học ở cấp cao hơn."
"Đúng rồi, bố Vệ Hoành. Có lẽ lúc nào đó, tôi cần nhờ ông làm trung gian, thảo luận với tổ chương trình và bố mẹ của Dư Thắng Thắng về việc học của cô bé."
Giá trị của học thần và học bá thực sự khác nhau. Có những điều không cần nói rõ, chú Vệ và hiệu trưởng đều là những người giàu kinh nghiệm, đã hiểu ý nhau. Nghe vậy, tôi cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Tối hôm đó, điện thoại trong phòng khách lại reo lên.
Nghe giọng của dì Tống, có vẻ Vệ Hoành bên kia lại gây chuyện gì đó. Khi dì Tống cúp máy và quay lại phòng, tôi lại nghe thấy tiếng thì thầm của dì với chú Vệ: “Lại gây chuyện nữa.”
“Ừ, lại làm loạn muốn về nhà, muốn nói chuyện với tôi.”
“Đương nhiên tôi không nói chuyện với nó. Con trai phải va chạm nhiều chút. Động tí là muốn về nhà thì còn ra cái gì?”
"Ông xem Dư Thắng Thắng nhà người ta kìa. Tôi mới biết, đứa trẻ sinh ra ở làng quê, điều kiện giáo dục nghèo nàn, mà vẫn có thể đạt thành tích cao như vậy.”
"Tại sao Vệ Hoành không làm được? Sao nó không thể giống Thắng Thắng nhà người ta, chuyên tâm học hành?”
“Giá mà chúng ta sinh ra Thắng Thắng thì tốt biết bao."
Rõ ràng hôm qua, nghe giọng nói của dì Tống, tôi đã ngủ rất ngon. Nhưng hôm nay, trên cùng chiếc giường, với cùng giọng nói ấy, tôi lại không thể nào chợp mắt được.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một số ký ức.
8.
Dư Trại Trại luôn nghĩ rằng bước ngoặt số phận là lần rút thăm đó.
Nó cho rằng vì tôi ở lại nhà, gặp được Vệ Hoành đến sống ở vùng núi ấy, trải qua một tháng sống cùng anh ấy, chúng tôi nảy sinh tình cảm, nên sau này mới đến với nhau.
Nhưng nó không biết. Kiếp trước, tôi và Vệ Hoành trở thành người yêu là thật.
Nhưng khi đó tôi mới 12 tuổi, Vệ Hoành cũng chỉ 13 tuổi, một người chỉ lo làm sao để ăn no, một người đang ở giai đoạn nổi loạn, làm sao có thể nảy sinh tình cảm?
Tôi và Vệ Hoành khi đó, thực ra nhiều hơn là cảm giác đồng bệnh tương lân. Hoặc, chỉ là mối quan hệ giữa người kể và người nghe.
Khi Vệ Hoành vừa đến nhà tôi, mối quan hệ giữa tôi và anh không tốt lắm.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về lần gặp mặt đó là buổi chiều hôm ấy, tổ chương trình chen chúc ở cửa, chặn một thiếu niên cao ráo và sắc bén. Vệ Hoành trông rất đẹp trai.
Có câu nói rất đúng, trắng trẻo che hết mọi khuyết điểm. Thiếu niên lớn lên ở thành phố, đứng ngoài cửa đã là một cảnh đẹp.
Huống hồ, Vệ Hoành có ngũ quan nổi bật, khí chất đặc biệt. Điều này càng thu hút nhiều người trong làng đến xem. Nhưng ấn tượng tốt ban đầu do ngoại hình mang lại đều bị tính cách xấu của anh phá hỏng.
Hành lý của Vệ Hoành mở toang, bên trong bày đủ thứ lộn xộn như máy chơi game, khoai tây chiên và các đồ vật khác.
Trong túi bên của hành lý còn có một phong bì đỏ, bên trong có một xấp tiền.
"Những thứ này đều không được mang theo."
Đạo diễn tổ chương trình nói: "Cậu đến đây để cải tạo, chứ không phải để hưởng thụ."
Đạo diễn lấy ra từng thứ một khỏi hành lý của anh. Ban đầu, khi đạo diễn nói từ "cải tạo", sắc mặt của Vệ Hoành chỉ thoáng đen lại.
Nhưng khi từng thứ bị lấy đi, tôi thấy sắc mặt anh ngày càng khó coi, có vẻ sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.
Tôi biết người này sẽ ở nhà tôi một tháng. Khoảnh khắc đó, tôi chỉ nghĩ, người này có lẽ không dễ chung sống.
Cho đến khi đạo diễn lấy đi máy chơi game của Vệ Hoành. Lồng ngực của anh phập phồng hai cái.
Sắc mặt anh xanh xao, tôi tưởng rằng nắm đấm của anh sẽ đấm vào mặt đạo diễn.
Nhưng anh lại quay người bỏ đi: "Không quay nữa!"
Đôi chân thiếu niên rất dài, bước đi rất nhanh. Ngay sau đó, đạo diễn chạy theo. Sau này tôi mới biết, đạo diễn đã đe dọa Vệ Hoành rằng ông sẽ gọi điện cho bố mẹ Vệ, nên chàng thiếu niên không muốn cũng phải quay lại tiếp tục quay phim.
Lúc đó tôi không hiểu sự thỏa hiệp bất đắc dĩ của anh, chỉ nhớ cái nhìn lạnh lùng mà cậu thiếu niên trao cho tôi khi anh giao hành lý cho đoàn làm phim và bước vào sân nhà chúng tôi.
Sau đó, mối quan hệ giữa tôi và Vệ Hoành không mấy tốt đẹp. Anh là "thiếu gia" đến từ thành phố, được nuông chiều. Thấy chúng tôi rửa bát bằng nước rửa chén, anh cảm thấy nhà tôi không hợp vệ sinh.
Bị tiếng khóc của em trai tôi đánh thức, anh liền nổi giận đùng đùng. Khi anh muốn đi học mà không có vở, tôi tốt bụng cho anh mượn một quyển vở tập. Một mặt vở còn chưa dùng hết, anh đã vứt bừa bãi...
Sau giờ học phải ra đồng nhổ cỏ, anh chỉ đi một buổi trưa, đã bị nắng làm cho bong một lớp da. "Chet tiệt!" Anh chửi thề mà không e ngại tôi: "Não tôi hỏng rồi nên mới tham gia cái chương trình chet tiệt này!"
Thay đổi thực sự trong mối quan hệ của chúng tôi là khi đoàn làm phim sắp xếp cho tôi dẫn anh đi c ắt cỏ lợn. Tôi cầm lưỡi hái, c ắt từng chút một những dây leo cản đường.
Thiếu niên đeo giỏ trên lưng, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, lười biếng đi theo sau tôi.
"Đừng ngân nga nữa."
"Tôi cứ ngân đấy! Tôi vừa đi vừa hát mà cậu cũng quản à!"
"Đừng ngân nga nữa, nghe khó chịu!"
"Cậu không có tính thẩm mỹ à? Cái gì gọi là khó chịu?"
Đường núi gập ghềnh. Có chỗ sẽ rộng rãi hơn một chút, có thể đi qua bằng một chiếc xe ba bánh. Có chỗ rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.
Tôi sinh ra và lớn lên ở đây, quen leo núi, nên đi trên con đường nhỏ chỉ đủ một người đi qua cũng không cảm thấy gì.
Nhưng tôi không nghĩ rằng người thành phố không như vậy. Vệ Hoành không giống tôi.
Anh chưa từng đi qua con đường núi như vậy, hơn nữa anh bị chứng sợ độ cao...
Khi đang tập trung ngân nga vẫn cảm thấy không sao. Nhưng khi anh nhìn xung quanh—
Vì vậy, việc Vệ Hoành bị ngã xuống cũng không phải là điều bất ngờ.
Cũng may mắn. Khi anh ngã xuống, tôi theo phản xạ kéo anh lại!
Đó là một vách đá không quá dốc, thân thể Vệ Hoành không hoàn toàn lơ lửng, nhưng nằm trên một sườn dốc khoảng sáu bảy mươi độ, bất cứ lúc nào cũng có thể trượt xuống, thật sự rất đáng sợ!
Tôi nắm chặt cánh tay anh. Đoàn làm phim luôn đi theo sau chúng tôi, lúc này mới nhận ra, vội vàng xông tới.
Nhưng trong khoảnh khắc đoàn làm phim xông tới, tôi lại nhận ra anh đang bẻ ngón tay tôi! "Buông tay ra!" Anh nói nhỏ.
"Cậu đ iên rồi?" Tôi theo bản năng nắm chặt hơn: "Đừng bẻ nữa! Cậu mà chet là tôi trở thành hung thủ giet người đấy!"
Vệ Hoành mặt đỏ bừng không nói gì, nhưng cuối cùng cũng không bẻ nữa.
Sau đó, đoàn làm phim ào tới, cứu anh lên. Về sau, vì cân nhắc ảnh hưởng, cảnh Vệ Hoành suýt rơi xuống vách núi bị cắt bỏ.
Nhưng chiều hôm đó, khi chúng tôi ngồi trên tảng đá lớn bên đường, nhìn mặt trời từ từ lặn xuống thung lũng, hành động bẻ ngón tay tôi của anh trở thành bí mật ngầm hiểu của chúng tôi.
Coi như có tình nghĩa sống chet, chúng tôi trở nên thân thiết hơn.
Đến nỗi sau này, khi tôi gặp khó khăn về chuyện học hành, anh cũng giơ tay giúp đỡ. Lúc đó, tôi không hiểu tại sao anh lại có ý chí sinh tồn yếu ớt như vậy.
Cho đến rất lâu sau này, khi chúng tôi đã ở bên nhau, vô tình nhắc đến chuyện này: "Chỉ vì hôm đó họ không nhận điện thoại của cậu?"
"Đúng vậy." Vệ Hoành gật đầu, ánh mắt trầm tư: "Chỉ vì hôm đó họ không nhận điện thoại của tôi."
Về sau, Vệ Hoành đã trưởng thành, trở nên mạnh mẽ và vô cùng tài giỏi. Nhưng khi nói về bố mẹ, tôi vẫn có thể thấy bóng dáng của một thiếu niên như con thú nhỏ bị nhốt trong bao tải, liên tục va đập mà không thoát ra được.
Giờ đây trở lại thời niên thiếu, tôi hồi tưởng về Vệ Hoành mà tôi chưa có cơ hội gặp lại trong kiếp này.
Ở phòng bên, tiếng phàn nàn của dì Tống vẫn tiếp tục: "Tôi không yêu cầu gì cao ở nó, chỉ cần nó hiểu chuyện một chút.”
"Đúng là con nhà nghèo sớm biết lo. Ông nói xem chúng ta có phải đã nuông chiều nó quá rồi không?”
“Nó kiêu ngạo gì chứ? Chúng ta đã cho nó điều kiện như vậy còn chưa đủ sao? Làm bố mẹ phải thế nào nữa? Đ ào tim m óc phổi cho nó mà nó cũng không cần!"
9.
Ngày hôm sau, chú dì Vệ lại không có ở nhà.
Thứ bảy không phải đi học, sau khi ăn xong, tôi quyết định gọi điện cho dì Tống.
"Loạt xoạt!" Là tiếng của các quân bài mạt chược va chạm vào nhau.
"Là Thắng Thắng à?" Ở đầu dây bên kia vang lên giọng của dì Tống: "Thắng Thắng, xin lỗi nhé. Dì có việc kinh doanh cần giải quyết, hôm nay không thể đi cùng cháu được. Hay dì gọi chú trợ lý đưa cháu đi chơi công viên nhé?"
Một đứa trẻ vừa mới đến thành phố, chắc hẳn sẽ thích công viên giải trí.
Đáng tiếc, tôi đã không còn là trẻ con nữa.
Vì vậy, tôi lắc đầu. Ngay sau đó, tôi nhận ra dì Tống ở đầu dây bên kia không thể nhìn thấy.
"Dì ơi, cháu không muốn đi công viên... Cháu thấy trong nhà có một cái máy tính, cháu có thể dùng không?"
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia im lặng kỳ lạ, sau một lúc lâu, tôi mới nghe thấy giọng dì Tống :
"Chiếc máy tính đó luôn được Vệ Hoành dùng để chơi game mà. Thắng Thắng, cháu dùng máy tính làm gì? Không phải là muốn chơi game đấy chứ?”
"Nghe dì nói này, cháu mới đến thành phố, có thể sẽ thấy nhiều thứ mới mẻ, nhưng dì phải nói trước với cháu, cháu phải kiểm soát bản thân nhé. Có những thứ là tốt, nhưng cũng có những thứ thì..."
Không biết dì Tống nói bao lâu.
Sau khi cúp điện thoại, tôi vẫn vào phòng làm việc - chú Vệ không có thói quen làm việc ở nhà, căn phòng này có thể nói là được chuẩn bị hoàn toàn cho Vệ Hoành.
Tôi thấy trong phòng làm việc có đủ loại lego và mô hình, cũng thấy trên kệ sách có từng chồng từng chồng truyện tranh.
Những thứ này không thứ nào là không có giá trị cao.
Kiếp trước vào thời điểm này, khi thấy những thứ này và biết giá trị của chúng, có lẽ tôi chỉ biết ngưỡng mộ Vệ Hoành.
Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng, vừa bí bách vừa nặng nề.
Tôi dùng máy tính tra cứu tất cả các cuộc thi có thể đăng ký trong tháng này mà tôi tự tin có thể tham gia - một tháng là quá ngắn, tôi không có năng khiếu kinh doanh, chỉ có thể đặt cơ hội kiếm tiền và gia tăng giá trị bản thân vào những cuộc thi này.
Tôi đã sắp xếp các cuộc thi đó thành một bảng, rồi chép lại vào sổ tay, dự định sẽ gặp giáo viên chủ nhiệm vào thứ hai để trao đổi.
Sống lại một kiếp, tôi không ngại dùng kiến thức của kiếp trước để tạo điều kiện tốt hơn cho mình trong kiếp này, giúp mình tránh những con đường khó khăn.
Có lẽ còn có cách ngắn hơn: chứng khoán, vé số, tiền ảo... nhưng kiếp trước chỉ biết cắm đầu học, một là tôi không nhớ các thời điểm tăng giảm quan trọng của những thứ này, hai là tôi chẳng có vốn liếng gì.
Vì vậy, ngay cả việc kiếm tiền, dường như cũng chỉ có thể dùng cách "ngốc nghếch" này.
Mười năm trước, việc thu thập thông tin trên mạng không hề đơn giản như mười năm sau, tôi đã tra cứu rất lâu rất lâu.
Khi tắt máy tính, vô tình tôi nhìn thấy trên bàn có một cuốn lịch, trên đó có một ngày được khoanh tròn, bên cạnh là một khuôn mặt cười nhỏ xinh.
Ngày 8 tháng 3. Ngày quốc tế phụ nữ.
Nếu nhớ không nhầm, đó cũng là ngày kiếp trước tôi và Vệ Hoành đi c ắt cỏ lợn, và Vệ Hoành suýt trượt xuống vách núi.
10.
Bố mẹ Vệ về nhà lúc 11 giờ tối.
Hương nước hoa trên người dì Tống đã phai gần hết, trên mặt chú Vệ lộ vẻ mệt mỏi. Nhưng khi nhìn thấy tôi, chú vẫn bước tới, cười hỏi: "Thắng Thắng, nghe nói hôm nay cháu ở nhà chơi máy tính phải không? Chơi thế nào rồi?"
Tôi quay người lấy cuốn sổ từ trong cặp. Nhưng tôi chưa kịp lấy sổ ra, chú Vệ đã mở lời:
"Thắng Thắng, chú biết cháu mới đến thành phố, thấy mọi thứ ở thành phố đều rất thú vị.”
"Cả những người bạn mới ở thành phố, các tiện ích, và các trò chơi. Cháu chắc hẳn đã nghe bạn bè nói về trò chơi trên máy tính, đúng không?"
Cuốn sổ chuẩn bị lấy ra lại bị bỏ vào cặp. Chú Vệ thở dài đầy tâm trạng: “Cháu đến để trao đổi, chắc đã nghe nói về con trai chú.”
"Vệ Hoành hồi nhỏ học rất giỏi, nhưng sau khi tiếp xúc với máy tính, nó mê trò chơi điện tử.
Thành tích của nó giảm sút, nó bắt đầu trở nên nổi loạn. Trước đây khi chú la mắng, nó còn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau khi chơi game, nó học cách cãi lại.”
“Thời gian cha con chú ở bên nhau ngày càng ít, hiểu lầm ngày càng nhiều... Nó trở nên máu lạnh, vô cảm, không biết ơn. Vì vậy, trong chương trình trao đổi gia đình lần này, chú mới chọn cho nó tham gia.”
"Thắng Thắng, cháu khác Vệ Hoành, cháu vẫn là đứa trẻ ngoan, chưa bị trò chơi đầu độc, hứa với chú, đừng học theo Vệ Hoành được không?"
Tôi nhìn chú Vệ, nghe chú gán những từ như "máu lạnh", "vô cảm", "không biết ơn" lên Vệ Hoành.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh trên cuốn lịch, khoảng trống nhỏ một centimet vuông vào ngày 8 tháng 3, với nụ cười nhẹ.
Thực ra tôi biết, bây giờ tôi ở nhà họ Vệ, tốt nhất là nên tỏ ra ngoan ngoãn, có những lời có thể không nói thì đừng nói, có những việc có thể không can thiệp thì đừng can thiệp.
Hơn nữa, dù có can thiệp cũng không ích gì.
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt cô đơn của Vệ Hoành dưới ánh hoàng hôn ở kiếp trước, tôi vẫn không thể kiềm chế, lấy ra cuốn sổ ghi chép của mình buổi chiều.
"Chú ơi." Tôi nói: "Chú hiểu lầm rồi."
Trong cuốn sổ, chi chít những thông tin về các cuộc thi: “Chiều nay cháu không chơi game, mà chỉ ghi chép thông tin."
Trên mặt chú hiện lên vẻ áy náy, vì đã hiểu lầm tôi. Hoặc là, khi nghe tôi dùng máy tính, chú ngay lập tức nghĩ rằng tôi đang chơi game, mà không cần kiểm chứng, đã vội vàng giáo huấn, vội vàng "uốn nắn" cho cây non sắp nghiêng.
Chú Vệ xin lỗi, nhưng tôi lắc đầu.
"Bởi vì cháu không phải con chú, nên chú đối với cháu có thêm phần kiên nhẫn. Nhưng chú thậm chí còn không muốn đợi một chút, để nghe cháu nói điều gì.”
"Thế còn Vệ Hoành? Khi cậu ấy chơi game, chú có nghe cậu ấy giải thích không?"
“Chú có nghe cậu ấy giải thích về sở thích, ước mơ của mình? Chú có nghe cậu ấy giải thích về sự cô đơn, về thành tựu của mình?”
Vệ Hoành sau này sẽ trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử rất xuất sắc. Dù ở tuổi mười mấy, sống trong môi trường không phù hợp với thể thao điện tử.
Một người lớn, thường không chịu nổi khi bị trẻ con dạy dỗ. Đặc biệt là những người lớn hiếm khi cho trẻ con cơ hội giao tiếp bình đẳng.
Một người cha gửi con mình tham gia chương trình "trao đổi gia đình", hy vọng con mình "chịu chút khổ" để rèn luyện lại nhân cách, bạn có thể mong đợi gì nhiều ở họ?
Tôi không nói chú Vệ là người xấu. Chú giàu có, hào phóng, thậm chí là một doanh nhân tốt và ông chủ có lương tâm.
Chú chỉ không phải là một người cha đạt chuẩn. Cuộc thảo luận của chúng tôi kết thúc không mấy vui vẻ.
Chú Vệ dường như nghĩ tôi và Vệ Hoành là cùng một loại người, bề ngoài ngoan ngoãn, nhưng bên trong vẫn đầy bất an.
Vì vậy, thời gian sau, chú tránh gặp tôi. Vốn dĩ mỗi ngày chỉ thỉnh thoảng gặp vào buổi tối khi họ về nhà sau giờ làm, giờ đây vì chú cố tình tránh mặt, ngay cả gặp một lần cũng khó.
Chỉ có dì Tống, sau khi cô giáo chủ nhiệm gọi điện nói thành tích tiếng Anh của tôi "tiến bộ vượt bậc", đã phấn khích ôm tôi hôn vài lần lên má.
"Thật thông minh quá! Dễ thương quá!”
"Thắng Thắng, dì ước gì mình sinh con gái, chứ không phải con trai!"
Kiếp này, tôi chủ động gọi dì Tống là dì. Nhưng kiếp trước, Dư Trại Trại gọi dì là mẹ Vệ.
Tôi có thể tưởng tượng, trong lòng Dư Trại Trại ít được mẹ ôm ấp ở quê nhà, khi nghe dì Tống nói những lời này sẽ có cảm giác gì.
Hơn nữa, kiếp trước Dư Trại Trại đến nhà họ Vệ đủ ngoan ngoãn, ngây thơ, chất phác, thật thà, nhiệt tình còn hiểu chuyện biết ơn.
Dư Trại Trại rất được chú Vệ yêu thích. Thật là một gia đình hoàn hảo.
Nhưng kiếp này, người đến nhà họ Vệ là tôi. Vì vậy, sau khi dì Tống kích động xong, tôi lùi lại một chút: "Dì Tống, ngày mai là ngày Quốc tế Phụ nữ. Dì có muốn quà gì không?”
"Ngày Quốc tế Phụ nữ là ngày lễ lớn, ngày mai cháu sẽ gọi điện cho mẹ.”
"Dì có rảnh để nhận điện thoại của Vệ Hoành không?"
Dì Tống và chú Vệ dường như luôn bận rộn, bận đến mức không có thời gian nhận điện thoại. Chương trình liên lạc với họ cũng hầu hết vào lúc nửa đêm.
Gần đây tôi giao tiếp với trợ lý của họ, mới biết gần đây bố mẹ Vệ về nhà vào buổi tối là vì có nhiệm vụ quay phim của chương trình. Bình thường, họ hiếm khi về nhà một lần trong tuần.
Nụ cười trên mặt dì Tống cũng nhạt dần: “Thắng Thắng, cháu cảm thấy thời gian chúng ta dành cho cháu quá ít phải không?”
"Hoặc cháu nghĩ rằng Vệ Hoành không được gia đình quan tâm, rất đáng thương?”
"Dì luôn nghĩ cháu là đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng có phải vì tuổi tác mà cháu quá thiên vị cho Vệ Hoành không?"
"Vậy dì, dì sẽ dành thời gian để gọi cho Vệ Hoành, hoặc nhận điện thoại của cậu ấy chứ?"
"Có có có, nhận nhận nhận!"
Trước ngày lễ, sau khi làm mất lòng chú Vệ, tôi lại làm phật ý dì Tống. Nhưng dường như cũng chẳng sao.
Kiếp trước, với sự giúp đỡ của Vệ Hoành, bố mẹ Vệ đã tài trợ chi phí học tập cho tôi, và tôi thật sự rất biết ơn họ.
Nhưng sự biết ơn này không có nghĩa là tôi cho rằng họ không sai. Hoặc, chính vì sự biết ơn này, tôi mới không thể nhịn được mà muốn "lo chuyện bao đồng".
Ngày Quốc tế Phụ nữ, tôi bán xong cành cẩm chướng cuối cùng ở cổng trường. Khi trả bình hoa cho chủ tiệm hoa, tôi bỗng nhận được cuộc gọi của chương trình.
"Thắng Thắng." Chị quay phim cắn môi: “Chúng ta phải kết thúc trao đổi rồi."
“Tại sao?”
"Vệ Hoành gặp chút chuyện - cậu ấy bị thương.”
"Chú Vệ và dì Tống sẽ về cùng cháu.”