-
Phần 4
5.
Trên đường hồi kinh, vì phải ngồi xe ngựa nên cả người ta rất đau nhức.
Sở Dục ngồi ở trên trường kỉ mềm mại, nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói một lời mà nghịch bức tượng Di Lặc bằng vàng nhỏ của mình.
Ha ha!
Ta vén rèm nhìn cảnh núi sông. Tử tù còn có cơm ăn, ta cảm thấy thảm cảnh của mình sắp đến rồi!
Xa xa, rừng trúc cùng dãy núi ẩn hiện ra, vô cùng yên tĩnh.
Nhìn kỹ thì thấy một bóng đen từ trong rừng trúc đi ra, lại phát hiện ở phía tây nam còn có rất nhiều hắc y nhân xuất hiện.
"Hoàng thượng!” Ta đành phải nói, "Trong rừng trúc nhiều hắc y nhân như vậy, chẳng lẽ là có thích khách sao?”
Hắn ậm ừ, không mở mắt.
Thấy dáng vẻ điềm tĩnh của hắn, ta cũng không còn lo lắng nữa.
Dù sao có hắn bên cạnh, ta cũng không thể chết được.
Ta chống khuỷu tay lên đầu gối, tì cằm lên pho tượng Di lặc bằng vàng trên tay hắn. Lần đầu tiên ta nhìn thấy Sở Dục, lúc đó hắn ngẩng đầu và nhắm mắt như thế này, tay vẫn tì lên pho tượng.
Trước khi lên ngôi, Sở Dục là một vị thái tử, nhưng vị trí thái tử ngay từ đầu không phải là của hắn.
Mẫu thân của hắn là một ca nương, sau một đêm hoang đường với tiên đế đã hoài thai hắn. Đây từng là trò cười trong cung thời ấy.
Trước năm mười hai tuổi, Sở Dục chưa từng đến kinh đô, vẫn luôn lớn lên ở phía Nam, hắn cũng không có tên trong gia phả.
Hắn tên là Sở Dục là bởi vì mẫu thân của hắn chỉ biết một chữ hán, đó là "Dục".
Kiến An năm thứ mười lăm, quân phản loạn đốt phía nam, Sở Dục không còn nơi nào để đi, chạy về kinh, sống giữa khói lửa chiến tranh.
Lúc đó, hoàng đế mới biết mình còn có một đứa con trai bên ngoài.
Thế là trong cung có thêm một vị hoàng tử thứ sáu không rõ từ đâu này.
Lục hoàng tử Sở Dục không thích tranh giành, cướp giật, trong các cyến tiệc hoàng gia ngày lễ tết luôn đứng ở rìa đám người, giấu khuôn mặt xinh đẹp của mình trong bóng tối.
Chiến tranh ở phía nam ngày càng gay gắt, Tiên đế không muốn phải bỏ vùng đất trù phú và màu mỡ ở phía nam sông Dương Tử, và thề sẽ giành lại các thành trì đã mất.
Để nâng cao khi thế, quần thần đã buộc Tiên đế tự thân xuất chinh. Lão già đó chỉ biết ngắm tranh ngâm thơ, làm sao dám xông pha chiến trường, bèn chọn một vị hoàng tử không được sủng ái nhất làm gương cho cuộc chinh phạt của hoàng thất.
Ai là hoàng tử bất hạnh nhất ngoài Sở Dục đây?
Vì vậy, hắn cùng một con ngựa trắng vàcây thương bạc bị đưa đến chiến trường, ngay cả bộ áo giáp hắn mặc cũng là đồ cũ.
Một vị vua anh minh có thể được bồi dưỡng khi đất nước thái bình thịnh trị , nhưng một con sói trong thời thế loạn lạc thì nhất định là trời sinh tàn nhẫn khắc trong xương.
Tàn nhẫn với người khác, thậm chí tàn nhẫn hơn với chính mình.
Ta đã thấy hắn bình tĩnh chỉ huy trong doanh trại, cũng đã thấy hắn chảy máu khắp người, ta nghe người khác nói khi ở trên chiến trường, hắn còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương
Tiên đế muốn hắn quét sạch tất cả những kẻ phản loạn, nhưng lại không muốn trao cho hắn quá nhiều binh quyền.
Thế là, Sở Dục năm mười tám tuổi đã bất ngờ đánh bại 300.000 quân nổi dậy chỉ với 100.000 quân và chiếm lại tất cả mười ba thành ở Nam Hà.
Chiến công của hắn là do hắn đem cả mạng sống mình ra lấy về.
Cuộc chiến sắp phân thắng bại, nhưng vị Tiên đế lại gửi chiếu thư triệu Sở Dục hồi kinh đô, và phái hoàng tử thứ ba tiếp quản ấn tín của Thiên Hạ binh mã đại nguyên soái.
Cuối cùng, công trạng tiêu diệt phản quân đã thuộc về vị hoàng tử thứ ba.
Ta đã bên cạnh hắn vào thời điểm đó. Về thân phận, nói một cách nhẹ nhàng thì là thê thiếp, nhưng trên thực tế ta chỉ là người đi theo phục tùng mà thôi.
Nói đến đây ta lại tức giận! Ta theo hắn đánh nam dẹp bắc, hắn thì hãy rồi, nếu hôm nay chiếm được thành Nam thì hôm sau hắn cho ta uống thuốc ngủ đến bất tỉnh nhân sự, rồi dẫn quân thẳng tiến đến chiến trường tiếp theo.
Lúc đó ta rất muốn đánh nhau với hắn, nhưng hắn vừa chạy, ta liền sợ hãi đuổi theo, đuổi theo ba mươi dặm, rốt cục cũng đuổi kịp hắn! Nhưng khi hắn chiếm được các thành trì khác thì lại bỉ ổi lặp lại mánh khóe cũ của mình, tóm lại là hắn muốn bỏ rơi ta.
Đồ vô tình!
Nghĩ đến đây, ta nhìn sang tên cẩu hoàng đế đang nhắm mắt dưỡng thần, giận đến muốn vung quyền trong không trung, không có chỗ nào phát tiết, chỉ muốn xuống tay giết hai cái thích khách cho hả giận.
"Nàng điên rồi sao?" Sở Dục đột nhiên hỏi, nắm đấm của ta giữa không trung cứng đờ.
Trong lòng lửa giận vẫn còn, vì vậy ngồi xuống bên cạnh Sở Dục, vẻ mặt oán trách, lười giả vờ chân chó, hỏi hắn:
"Tại sao ban đầu người luôn bỏ rơi thần thiếp? Là vì ta không lọt vào mắt của người sao?"
Ta thực sự muốn mắng hắn ta không biết phân biệt tốt xấu, khi đó hắn vẫn còn là một hoàng tử thất sủng, còn 'cha ta' là một vị người đứng đầu giới thơ ca Nho giáo thời gian đó. Sở Dục hắn dựa vào cái gì mà ghét bỏ ta?
Nghe vậy, Sở Dục ném pho tượng trong tay cho ta, chắp tay trước ngực tiếp tục nhắm mắt: “Ta cảm thấy nàng thật phiền phức.”
Ta nhận lấy pho tượng: " Lúc cha ta chưa phải là tội thần, người phải gả cho ta, sau đó không ai dám cướp công trạng của người nữa."
"Ban đầu ta không muốn công trạng gì cả, ta chỉ muốn ngai vàng."
Ta sẽ không trả lời điều đó thế nên im lặng.
Nhìn kỹ pho tượng Di lặc trước mắt, trong ánh sáng vàng còn mơ hồ nhìn thấy màu máu, chóp mũi ngửi mang máng thấy tanh tanh, Kim di lặc này đã ngâm trong máu của cha và anh trai hắn trong một trăm ngày.
Người bên cạnh đột nhiên thở dài, kéo ta vào lòng, ôm lấy mặt nhìn chằm chằm như muốn tìm kiếm điều gì đó từ trong mắt ta.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
Đôi mắt của hắn rất đẹp, nhìn gần thấy vừa sâu vừa có chút ẩn nhẫn gì đó.
Nhưng chiếc nhẫn phút thuý trên ngón tay cái của hắn làm ta đau.
"Tại sao lần này nàng lại rời khỏi trẫm?"
Ta hiểu ý của hắn - rõ ràng trên chiến trường hắn mấy lần bỏ ta lại, ta sẽ luôn đuổi theo, nhưng tại sao ta lại rời đi vào lúc này.
Còn sao nữa? Chẳng qua là phát hiện mình công lược sai người, cần phải đổi sách lược thôi.
Nhưng ta không thể nói với hắn điều này, chắc chắn hắn cũng không tin.
“Chẳng lẽ nàng cùng người khác bỏ trốn?” Hắn nhướng mày, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
"Không phải vậy.” Ta vội vàng phủ nhận.
Hắn nhướng mày, ra hiệu bảo ta tiếp tục.
“Sự thật là thiếp không muốn ở trong cung cả đời. Người lập ta là hoàng hậu có khác gì tuyên ta một bản án chung thân?"
Hắn sửng sốt, tận dung lúc hắn không để ý, ta liền đẩy hắn ra, lùi lại một góc hét lớn:
"Ta! không muốn! cả đời này! bị nhốt trong cung!
Ta hét lên không quan tâm liệu hắn có tức giận hay không. Sao có thể nói với hắn là ta sẽ đi tìm một người đàn ông khác - là đối tượng cần công lược?
Một người đàn ông trông giống hệt hắn. Bằng không, ta cho dù có mười cái đầu, cũng không đủ để hắn chém.
Đột nhiên, bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng đánh nhau, xuyên qua tấm rèm, ta nhìn thấy một thanh kiếm đâm vào cổ họng của một người, máu phun ra tung toé trên tấm rèm thành màu đỏ sẫm.
"V~" Sự tức giận trong nháy mắt liền hoàn toàn biến mất.
Ta không màng sĩ diện, lao vào trong lòng Sở Dục, hắn là người tài giỏi, không thể trơ mắt nhìn ta chết.
“Từ Chỉ Nhu, trẫm đã từng cho nàng rất nhiều cơ hội.”
Hắn liền ôm chặt lấy ta, như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, "Giờ muốn thoát cũng đừng nghĩ đến, nàng phải đi cùng trẫm.”
Tiếng vũ khí kim loại va vào nhau nghe rất chói tai, nhưng cỗ xe vẫn nhẹ nhàng tiếp tục tiến về phía trước. Hắn ôm ta thật chặt, thanh âm trầm thấp, từng chữ từng chữ truyền vào tai ta nhàn nhạt mà rõ ràng.
Hắn xoay mặt ta lại, bất giác hôn môi.
"Không phải, người thừa dịp lúc này mà hôn ta đó chứ?"
Hắn bất đắc dĩ buông ta ra , cầm lấy thanh kiếm, ra hiệu cho xe ngựa dừng lại.
Sau một tách trà, tiếng vũ khí va vào nhau dần biến mất.
Trên người nồng nặc mùi máu, hắn trở lại xe ngựa và lau người....
Lau tay xong, hắn kéo ta qua, mùi tanh nồng lẫn với long diên hương.
"Bây giờ có thể hôn không?"
Trên đường hồi kinh, vì phải ngồi xe ngựa nên cả người ta rất đau nhức.
Sở Dục ngồi ở trên trường kỉ mềm mại, nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói một lời mà nghịch bức tượng Di Lặc bằng vàng nhỏ của mình.
Ha ha!
Ta vén rèm nhìn cảnh núi sông. Tử tù còn có cơm ăn, ta cảm thấy thảm cảnh của mình sắp đến rồi!
Xa xa, rừng trúc cùng dãy núi ẩn hiện ra, vô cùng yên tĩnh.
Nhìn kỹ thì thấy một bóng đen từ trong rừng trúc đi ra, lại phát hiện ở phía tây nam còn có rất nhiều hắc y nhân xuất hiện.
"Hoàng thượng!” Ta đành phải nói, "Trong rừng trúc nhiều hắc y nhân như vậy, chẳng lẽ là có thích khách sao?”
Hắn ậm ừ, không mở mắt.
Thấy dáng vẻ điềm tĩnh của hắn, ta cũng không còn lo lắng nữa.
Dù sao có hắn bên cạnh, ta cũng không thể chết được.
Ta chống khuỷu tay lên đầu gối, tì cằm lên pho tượng Di lặc bằng vàng trên tay hắn. Lần đầu tiên ta nhìn thấy Sở Dục, lúc đó hắn ngẩng đầu và nhắm mắt như thế này, tay vẫn tì lên pho tượng.
Trước khi lên ngôi, Sở Dục là một vị thái tử, nhưng vị trí thái tử ngay từ đầu không phải là của hắn.
Mẫu thân của hắn là một ca nương, sau một đêm hoang đường với tiên đế đã hoài thai hắn. Đây từng là trò cười trong cung thời ấy.
Trước năm mười hai tuổi, Sở Dục chưa từng đến kinh đô, vẫn luôn lớn lên ở phía Nam, hắn cũng không có tên trong gia phả.
Hắn tên là Sở Dục là bởi vì mẫu thân của hắn chỉ biết một chữ hán, đó là "Dục".
Kiến An năm thứ mười lăm, quân phản loạn đốt phía nam, Sở Dục không còn nơi nào để đi, chạy về kinh, sống giữa khói lửa chiến tranh.
Lúc đó, hoàng đế mới biết mình còn có một đứa con trai bên ngoài.
Thế là trong cung có thêm một vị hoàng tử thứ sáu không rõ từ đâu này.
Lục hoàng tử Sở Dục không thích tranh giành, cướp giật, trong các cyến tiệc hoàng gia ngày lễ tết luôn đứng ở rìa đám người, giấu khuôn mặt xinh đẹp của mình trong bóng tối.
Chiến tranh ở phía nam ngày càng gay gắt, Tiên đế không muốn phải bỏ vùng đất trù phú và màu mỡ ở phía nam sông Dương Tử, và thề sẽ giành lại các thành trì đã mất.
Để nâng cao khi thế, quần thần đã buộc Tiên đế tự thân xuất chinh. Lão già đó chỉ biết ngắm tranh ngâm thơ, làm sao dám xông pha chiến trường, bèn chọn một vị hoàng tử không được sủng ái nhất làm gương cho cuộc chinh phạt của hoàng thất.
Ai là hoàng tử bất hạnh nhất ngoài Sở Dục đây?
Vì vậy, hắn cùng một con ngựa trắng vàcây thương bạc bị đưa đến chiến trường, ngay cả bộ áo giáp hắn mặc cũng là đồ cũ.
Một vị vua anh minh có thể được bồi dưỡng khi đất nước thái bình thịnh trị , nhưng một con sói trong thời thế loạn lạc thì nhất định là trời sinh tàn nhẫn khắc trong xương.
Tàn nhẫn với người khác, thậm chí tàn nhẫn hơn với chính mình.
Ta đã thấy hắn bình tĩnh chỉ huy trong doanh trại, cũng đã thấy hắn chảy máu khắp người, ta nghe người khác nói khi ở trên chiến trường, hắn còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương
Tiên đế muốn hắn quét sạch tất cả những kẻ phản loạn, nhưng lại không muốn trao cho hắn quá nhiều binh quyền.
Thế là, Sở Dục năm mười tám tuổi đã bất ngờ đánh bại 300.000 quân nổi dậy chỉ với 100.000 quân và chiếm lại tất cả mười ba thành ở Nam Hà.
Chiến công của hắn là do hắn đem cả mạng sống mình ra lấy về.
Cuộc chiến sắp phân thắng bại, nhưng vị Tiên đế lại gửi chiếu thư triệu Sở Dục hồi kinh đô, và phái hoàng tử thứ ba tiếp quản ấn tín của Thiên Hạ binh mã đại nguyên soái.
Cuối cùng, công trạng tiêu diệt phản quân đã thuộc về vị hoàng tử thứ ba.
Ta đã bên cạnh hắn vào thời điểm đó. Về thân phận, nói một cách nhẹ nhàng thì là thê thiếp, nhưng trên thực tế ta chỉ là người đi theo phục tùng mà thôi.
Nói đến đây ta lại tức giận! Ta theo hắn đánh nam dẹp bắc, hắn thì hãy rồi, nếu hôm nay chiếm được thành Nam thì hôm sau hắn cho ta uống thuốc ngủ đến bất tỉnh nhân sự, rồi dẫn quân thẳng tiến đến chiến trường tiếp theo.
Lúc đó ta rất muốn đánh nhau với hắn, nhưng hắn vừa chạy, ta liền sợ hãi đuổi theo, đuổi theo ba mươi dặm, rốt cục cũng đuổi kịp hắn! Nhưng khi hắn chiếm được các thành trì khác thì lại bỉ ổi lặp lại mánh khóe cũ của mình, tóm lại là hắn muốn bỏ rơi ta.
Đồ vô tình!
Nghĩ đến đây, ta nhìn sang tên cẩu hoàng đế đang nhắm mắt dưỡng thần, giận đến muốn vung quyền trong không trung, không có chỗ nào phát tiết, chỉ muốn xuống tay giết hai cái thích khách cho hả giận.
"Nàng điên rồi sao?" Sở Dục đột nhiên hỏi, nắm đấm của ta giữa không trung cứng đờ.
Trong lòng lửa giận vẫn còn, vì vậy ngồi xuống bên cạnh Sở Dục, vẻ mặt oán trách, lười giả vờ chân chó, hỏi hắn:
"Tại sao ban đầu người luôn bỏ rơi thần thiếp? Là vì ta không lọt vào mắt của người sao?"
Ta thực sự muốn mắng hắn ta không biết phân biệt tốt xấu, khi đó hắn vẫn còn là một hoàng tử thất sủng, còn 'cha ta' là một vị người đứng đầu giới thơ ca Nho giáo thời gian đó. Sở Dục hắn dựa vào cái gì mà ghét bỏ ta?
Nghe vậy, Sở Dục ném pho tượng trong tay cho ta, chắp tay trước ngực tiếp tục nhắm mắt: “Ta cảm thấy nàng thật phiền phức.”
Ta nhận lấy pho tượng: " Lúc cha ta chưa phải là tội thần, người phải gả cho ta, sau đó không ai dám cướp công trạng của người nữa."
"Ban đầu ta không muốn công trạng gì cả, ta chỉ muốn ngai vàng."
Ta sẽ không trả lời điều đó thế nên im lặng.
Nhìn kỹ pho tượng Di lặc trước mắt, trong ánh sáng vàng còn mơ hồ nhìn thấy màu máu, chóp mũi ngửi mang máng thấy tanh tanh, Kim di lặc này đã ngâm trong máu của cha và anh trai hắn trong một trăm ngày.
Người bên cạnh đột nhiên thở dài, kéo ta vào lòng, ôm lấy mặt nhìn chằm chằm như muốn tìm kiếm điều gì đó từ trong mắt ta.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
Đôi mắt của hắn rất đẹp, nhìn gần thấy vừa sâu vừa có chút ẩn nhẫn gì đó.
Nhưng chiếc nhẫn phút thuý trên ngón tay cái của hắn làm ta đau.
"Tại sao lần này nàng lại rời khỏi trẫm?"
Ta hiểu ý của hắn - rõ ràng trên chiến trường hắn mấy lần bỏ ta lại, ta sẽ luôn đuổi theo, nhưng tại sao ta lại rời đi vào lúc này.
Còn sao nữa? Chẳng qua là phát hiện mình công lược sai người, cần phải đổi sách lược thôi.
Nhưng ta không thể nói với hắn điều này, chắc chắn hắn cũng không tin.
“Chẳng lẽ nàng cùng người khác bỏ trốn?” Hắn nhướng mày, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
"Không phải vậy.” Ta vội vàng phủ nhận.
Hắn nhướng mày, ra hiệu bảo ta tiếp tục.
“Sự thật là thiếp không muốn ở trong cung cả đời. Người lập ta là hoàng hậu có khác gì tuyên ta một bản án chung thân?"
Hắn sửng sốt, tận dung lúc hắn không để ý, ta liền đẩy hắn ra, lùi lại một góc hét lớn:
"Ta! không muốn! cả đời này! bị nhốt trong cung!
Ta hét lên không quan tâm liệu hắn có tức giận hay không. Sao có thể nói với hắn là ta sẽ đi tìm một người đàn ông khác - là đối tượng cần công lược?
Một người đàn ông trông giống hệt hắn. Bằng không, ta cho dù có mười cái đầu, cũng không đủ để hắn chém.
Đột nhiên, bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng đánh nhau, xuyên qua tấm rèm, ta nhìn thấy một thanh kiếm đâm vào cổ họng của một người, máu phun ra tung toé trên tấm rèm thành màu đỏ sẫm.
"V~" Sự tức giận trong nháy mắt liền hoàn toàn biến mất.
Ta không màng sĩ diện, lao vào trong lòng Sở Dục, hắn là người tài giỏi, không thể trơ mắt nhìn ta chết.
“Từ Chỉ Nhu, trẫm đã từng cho nàng rất nhiều cơ hội.”
Hắn liền ôm chặt lấy ta, như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, "Giờ muốn thoát cũng đừng nghĩ đến, nàng phải đi cùng trẫm.”
Tiếng vũ khí kim loại va vào nhau nghe rất chói tai, nhưng cỗ xe vẫn nhẹ nhàng tiếp tục tiến về phía trước. Hắn ôm ta thật chặt, thanh âm trầm thấp, từng chữ từng chữ truyền vào tai ta nhàn nhạt mà rõ ràng.
Hắn xoay mặt ta lại, bất giác hôn môi.
"Không phải, người thừa dịp lúc này mà hôn ta đó chứ?"
Hắn bất đắc dĩ buông ta ra , cầm lấy thanh kiếm, ra hiệu cho xe ngựa dừng lại.
Sau một tách trà, tiếng vũ khí va vào nhau dần biến mất.
Trên người nồng nặc mùi máu, hắn trở lại xe ngựa và lau người....
Lau tay xong, hắn kéo ta qua, mùi tanh nồng lẫn với long diên hương.
"Bây giờ có thể hôn không?"