-
[Phó bản: Gia đình hạnh phúc] Chương 1
...
1
[Hoan nghênh đến với phó bản “Gia đình hạnh phúc”.]
[Người chơi có thể sống sót trong phó bản suốt bảy ngày, sẽ được tính là qua ải.]
[Số lượng người chơi ban đầu: 30 người; Số người chơi còn sống: 30 người.]
[Chúc mọi người tham gia trò chơi thật vui vẽ ~ ]
Sau khi tôi chec trong một vụ tai nạn xe cộ thì đột nhiên có một luồng sáng trắng hiện lên, sau đó tôi đi vào một tòa cao ốc, những âm thanh máy móc kỳ dị không ngừng vang lên bên tai.
Bởi vì tôi là một người bị cận thị nặng, nên ngoài phạm vi ba mét sẽ không phân biệt được gì.
Tôi không nhìn rõ tòa cao ốc kia có hình dạng gì, cũng không nhìn rõ bộ dạng của những người xung quanh, chỉ có thể thấy vài bóng người mờ ảo.
Lúc này, tôi chợt nghe tiếng của một cô bé khóa dưới trông hơi mảnh mai vừa khóc vừa nói: “Hu hu hu, đây là nơi nào? Tôi muốn về nhà.”
Một gã tóc vàng gắt gỏng mắng: “Ai bày cái trò quỷ này đấy? Còn không mau thả ông mày về!”
Một người đàn ông và một người phụ nữ trông có vẻ điềm tĩnh đi tới, bọn họ tự xưng là người chơi giàu kinh nghiệm, tên là chị Hồng cùng anh Tuấn, có lòng tốt muốn giải thích cho bọn tôi nghe.
Họ bảo, đây là một trò chơi vô hạn lưu, người bị kéo vào trò chơi này đều là người đã chec.
Nếu có thể vượt qua tất cả phó bản, góp nhặt đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín điểm trong truyền thuyết thì có thể sống lại.
Tôi vừa nghe có thể sống lại bèn vội vàng hỏi: “Vậy vượt qua một phó bản thì có thể được bao nhiêu điểm tích lũy?”
Dường như chị Hồng chẳng vui vẻ gì, chỉ hạ giọng nói: “Điều này có liên quan đến giá trị kinh dị lúc qua ải, nếu lúc qua ải em có giá trị kinh dị là chín mươi chín thì chỉ có thể được một điểm tích lũy. Còn nếu giá trị kinh dị cán mốc một trăm thì coi như em chết chắc.”
Giá trị kinh dị, tên như mặt chữ, dùng để biểu thị độ sợ hãi.
Sau khi quen thuộc với trò chơi và trở thành một người chơi già dặn kinh nghiệm thì cơ bản có thể khống chế giá trị kinh dị ở mức sáu mươi.
Còn đối với người chơi mới, thật sự không cần so sánh.
Tôi sờ cằm, rồi lại hỏi: “Nếu qua ải với giá trị kinh dị là không thì sao đây? Có phải sẽ thu được một trăm điểm tích lũy hay không?”
Vừa nói xong câu ấy, thì ở một địa điểm mà tôi không nhìn thấy, nơi đang phát sóng trực tiếp những chuyện đang xảy ra nơi này, vô số bão bình luận* đang cười nhạo tôi:
(*弹幕: mưa đạn, bão bình luận, tức là những dòng bình luận chạy trên các nền tảng stream, kênh càng hot những dòng bình luận này càng nhiều như mưa)
[Người chơi mới này đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Phó bản gia đình hạnh phúc này tuy chỉ cấp S thôi, không cao lắm, nhưng độ bi..ến th..ái thì chẳng ai so nỗi đâu!]
[Lần trước, Minh Thần ở công hội đệ nhất ngỏm trong phó bản này à? Đã kiên trì đến ngày thứ sáu rồi, thế mà lại tiêu luôn.]
[Tiêu rồi, tổ đội ngẫu nhiên lần này chỉ có chị Hồng và anh Tuấn là hai người chơi cũ, mà hai người bọn họ cộng lại cũng chẳng bằng Minh Thần, xem ra kỳ này chec hết thật rồi.]
2
Chỉ lát sau, bọn tôi phải chọn phòng.
Chị Hồng nói, tuy xưa nay chưa có ai vượt được phó bản này, nhưng cũng thu được vài kinh nghiệm từ những người chơi đã mất.
Tòa cao ốc này có tổng cộng 30 tầng, mỗi nhà ở một tầng, mỗi tầng sẽ có một người chơi.
Mà phó bản nhà hạnh phúc này thật chất là một phó bản kinh dị loại nhập vai.
Mỗi nhà đều có ma q.. .uỷ, mà bọn họ sẽ đóng vai những nhân vật có quan hệ thân thiết với mấy thứ kia.
Thế nên, bảy ngày sống chung với q..uỷ, giá trị kinh dị không tăng sao được?
Anh Tuấn vội ngắt lời chị Hồng, kéo chị ta lại rồi lần lượt chọn lầu một và lầu hai.
Thấy người chơi kỳ cựu chọn vậy, nên những người sáng suốt cũng bắt chước theo, đồng loạt chọn những tầng lầu thấp.
Vì tôi bị cận, nên cũng chẳng tranh nỗi đành chờ mọi người chọn trước.
Cuối cùng, chỉ còn lại một tầng ba mươi.
Biết tôi chẳng nhìn thấy, nên bão bình luận lại bắt đầu sôi trào:
[Người chơi mới này chec chắc rồi, ai chẳng biết tầng càng cao, cấp Boss càng lớn.]
[Nhất là tầng ba mươi, ai cũng là Boss lớn, chỗ đó còn có tên là Nhà tử thần đấy.]
Tôi đến tầng 30, sau khi nhìn quanh mới nhận ra nơi này chẳng khác gì hiện thực, có điều là mùi máu hơi nồng một chút, tường hơi đỏ một chút, nhiệt độ hơi lạnh một chút, đèn cũng tối hơn một chút…
Hơn nữa, đây căn hộ lớn nhất! Vả lại nơi này còn có người nhà mà tôi mong đợi đã lâu!
Thật ra, ngoài hiện thực tôi không chỉ là một kẻ vô dụng bị cận thị nặng, mà còn là một đứa mồ côi nghèo mạt rệp!
Tôi bước tới cửa, chẳng chút do dự đưa tay vỗ mạnh lên cánh cửa, kêu to:
“Mau mở nhanh nào, bé cưng ơi mẹ về rồi này! Nếu không mở thì mẹ sẽ chết đói mất!”
Mấy người đang bão bình luận sợ đến đơ người:
[Cô ta định t**ự s**át à? Mấy người chơi khác toàn lễ phép gõ cửa hoặc ngoan ngoãn chờ ngoài cửa đợi mấy con q**uỷ thấy vui thì mở cửa cho vào mà.]
[Tôi không muốn xem mấy con đàn bà không có đầu óc thế này đâu, tôi muốn đổi một studio khác, tôi muốn xem chị Hồng.]
[Phải xem chứ! Tiếp tục xem! Để tôi coi cô ta chec như thế nào! ]
3
Nhưng thật ra bọn họ chẳng hiểu logic của tôi gì cả.
Nếu đây là phó bản nhập vai, thì người chơi phải là người thân của ma q...uỷ, cho nên phải diễn càng tự nhiên càng tốt.
Chẳng lẽ mọi người ở ngoài đời lúc về nhà cũng phải lễ phép nói: “Xin chào, có ai ở đấy không? Vui lòng mở cửa cho tôi nhé.”
Tiếng gõ cửa vừa dứt, cánh cửa đã ‘kẽo kẹt’ mở ra, hơi lạnh lướt qua người tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đây đúng là nơi lý tưởng để tránh nóng, mùa hè không cần mở điều hòa.
Tôi cúi đầu, thấy được một ‘bóng người’ thấp bé đỏ tươi.
Dù tầm nhìn của tôi rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn có thế thấy hai bím được buộc cao, đây chắc là một cô bé mặc váy đỏ.
Cô bé cất tiếng cười u ám, rồi lập tức nhào tới, đôi tay nhỏ bé lạnh băng bóp lấy cổ tôi.
Tôi tiện thể kéo cô bé vào lòng, lúc sờ thấy váy cô bé ướt đẫm bèn lập tức phàn nàn:
“Con nít sao có thể mặc đồ ướt? Mau cởi ra! Để tôi dẫn nhóc đi thay đồ mới!”
Cánh mũi của tôi hơi giật giật, hình như ngửi thấy mùi máu tươi, tôi lo lắng hỏi:
“Có phải bị thương ở đâu không? Hộp thuốc để ở đâu? Để tôi giúp nhóc băng bó.”
Mấy người đang bão bình luận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép rồi bắt đầu chửi bậy:
[Chị gái à, chị mở mắt chó ra nhìn cho kỹ đi, đây là một trong các Boss ở nhà tử thần đấy, cái váy đỏ với cái mùi m**áu đấy là do cô ta giec người chơi, phân thây họ, rồi đem m**áu nhuộm lên đấy.]
[Không sao đâu, đợi mấy người kia về thì cô ta chec chắc.]
Đáng tiếc tôi không thể thấy những bình luận kia, thế là, tôi ôm cô bé vào nhà, vừa giúp cô bé bỏ bộ váy đỏ, vừa lục lọi trong căn phòng được trang trí tinh xảo như phòng công chúa để tìm một bộ váy trắng mới cho cô bé mặc vào.
Đôi tay của cô bé đang siết lấy cổ tôi chợt buông lỏng.
Tôi cảm thấy cô bé hình như đang bối rối, bèn lấy khăn nóng, bước lại gần rồi nhẹ nhàng lau sạch vết m**áu đen trên mặt cô bé.
Đến lúc này tôi mới nhìn rõ, hóa ra đây là một bé loli rất đáng yêu.
Tôi cười tủm tỉm chỉ vào mặt mình rồi nói: “Chúng ta là người nhà, phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng, có phải bé nên hôn một cái để tỏ lòng biết ơn không nè?”
Bé loli nhăn nhó túm túm chiếc váy trắng, rồi lặng lẽ bước đến gần mặt tôi ‘Chụt’ một cái rồi vội vàng tránh ra.
Cô bé nói với giọng trẻ con nhẹ nhàng mềm mại: “Cảm ơn mẹ.”
Cái gì? Mẹ?
Tôi không đau không nhức mà được thăng chức mẹ luôn à!
Tuyệt thật!
Thật ra, trong hiện thực, tôi hay nghe mấy chuyện sản phụ chec trong khi sinh, thế nên, dù tôi khát khao có một gia đình, nhưng tôi sợ nhất là sinh con.
Tôi vừa dỗ bé loli, bảo cô bé đi ngủ trưa một lát thì chợt nghe có tiếng thông báo đầy máy móc vang lên:
[Số lượng người chơi ban đầu: 30; số người sống sót: 20. ]
Ai ngờ, chỉ mỗi chuyện chọn nhà mà đã có mười người chec.
Tôi mở điện thoại, đưa di động đến sát mắt mới miễn cưỡng đọc được chữ trên màn hình.
Hóa ra những người chơi khác đã lập nhóm chat để trao đổi tin tức rồi, ví dụ như vì sao mười người kia lại chec.
Nghe nói, tên tóc vàng nóng nãy đã đánh nhau với ba người đàn ông khác để giành tầng mười.
Cuối cùng, tên tóc vàng chiến thắng nên được vào ở.
Sau đấy, tên tóc vàng vừa gõ cửa, liền có một kẻ thân người đầu chó lao tới, mở cái miệng to như chậu m**áu, nuốt trọn tên tóc vàng.
Nó nhai nhai rồi phun ra mấy cọng xương trắng còn dính chút da.
Lúc cánh cửa sau lưng người đầu chó mở ra, những người chơi khác đã thấy một đống xương trắng, bọn họ đoán rằng đó chính là xương của những người chơi trước.
Những người tận mắt thấy cảnh này, adrenalin đều tăng đụng nóc.
Hiện tại, ngoại trừ chị Hồng cùng anh Tuấn, giá trị kinh dị của những người khác đều chạm mốc năm mươi, mà đây mới chỉ là ngày đầu tiên!
Mặt khác, có một ông chú trung niên vừa đến cửa lầu, giá trị kinh dị lập tức cán mốc một trăm, chec ngay tại chỗ.
Những người khác chết đủ kiểu khác nhau, có kẻ bị dọa chec, cũng có kẻ bị q...uỷ quái giec chec.
Đương nhiên, những chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi.
Tôi đứng dậy, tranh thủ lúc bé loli đang ngủ đến phòng tắm tìm đồ lau nhà, rồi bắt đầu dọn dẹp.
Sàn nhà màu đỏ bị tôi lau đến mức chuyển thành màu trắng, đủ thấy tôi giỏi đến mức nào.
Còn mấy mảnh màu đỏ đọng trên tường thì thật sự không chùi nổi, thế là tôi lấy xẻng cạo sạch lớp màu đỏ kia.
Chờ sau khi làm xong mọi chuyện thì đã đến chiều, tôi mỏi mệt xoa xoa thắt lưng đau nhức, rồi tựa salon cạnh bé loli ngủ một giấc thật say.
Chờ đến khi tỉnh lại, tôi đã bị vây giữa một luồng khí lạnh.
Trong căn phòng u tối, trước mặt tôi là một bóng đen mơ hồ nhìn không rõ.
Tuy nhìn không rõ, nhưng ngay từ câu đầu tiên, tôi đã chec mê chec mệt giọng nói ấy rồi.
4
Anh ta dùng âm điệu trầm thấp khêu gợi pha lẫn tiếng cười thật khẽ, nói:
“Ồ, thú vị đấy, rơi vào tay Tư Tư mà còn sống được đến giờ à.”
Ngay lập tức, giọng nói lạnh lùng của bé loli Tư Tư cũng vang lên:
“Tốt nhất đừng đụng vào cô ấy, người mẹ này hay lắm, con muốn giữ lại chơi.”
Người đàn ông không đáp chỉ vung tay lên, bé loli tên Tư Tư lập tức văng khỏi ghế, đụng lên ban công pha lê, phát ra tiếng “Ầm” thật lớn xen lẫn tiếng xương cốt vỡ vụn.
Người đàn ông cười lạnh: “Ai cho phép mày nói chuyện kiểu đấy? Bộ tưởng mày là con gái tao thật à?”
Tôi nhịn không được bèn xoay người đứng dậy rồi mở miệng nhắc:
“Ai cho phép anh nói chuyện với con kiểu đấy? Có người làm cha nào như anh sao?”
Vốn dĩ, tôi định t**át lên mặt người đàn ông kia, ai ngờ lại trượt tay, tát lên cơ bụng của anh ta.
Chật, cảm giác này đã thật đấy, tôi không nhịn được lại sờ soạng thêm một chút.
Tôi thấy người đàn ông kia sắp nổi khùng, quanh người toàn khí đen, bèn vội vàng nói tiếp:
“Tư Tư là cục cưng nhỏ của em, còn anh là cục cưng lớn của em, chúng ta là người một nhà phải tương thân tương ái.”
“Thật ra, ờ thì, chồng à, dáng người anh không tệ lắm, nhưng hình như hơi lùn?”
“Không sao, giờ có em rồi, mỗi ngày em sẽ nấu đồ ăn thật ngon, cam đoan cha con hai người sẽ cao lên đó.”
Những người đang bão bình luận sắp phát điên rồi:
[Cứu mạng, cô ta đang nói cái quái gì vậy? Sao cô ta dám nói thế với Boss lớn bị c..hặt đầu! ]
[Cuối cùng cũng chờ được Boss lớn bị c..hặt đầu, cái tên này là Boss mạnh nhất ở phó bản gia đình hạnh phúc nhỉ? Lúc trước Minh Thần cũng chec trong tay hắn.]
[Ơ kìa, hình như mặt Boss lớn đỏ lên à? Muốn gặm ghê.]
[Lầu trên, bộ đói đến vậy à.]
Ai nấy đều đều đang chờ người đàn ông kia bẻ gãy cổ tôi.
Mấy người trước đó đều bị như vậy.
5
Ai ngờ, một giây sau, người đàn ông kia bỗng đưa tay lấy cái đầu gắn lên cổ.
Sau đó xích lại gần tôi, hình tượng lạnh lùng đáng sợ hoàn toàn sụp đổ, giọng nói không hiểu sao lại pha chút tủi thân:
“Tôi lùn à? Tôi cao một mét tám mươi sáu đấy, em nhìn kỹ xem?”
Thời đại này, dù là q...uỷ thì chỉ cần là đàn ông, đều để ý chiều cao!
“Ninh Niệm, tôi khuyên em, nên nhìn cho thật kỹ.”
Người đàn ông đột nhiên gọi tên tôi, dễ nghe đến mức tim tôi đập ‘thình thịch’.
Tôi vừa túm chặt cà vạt để anh ta hoàn toàn đè lên người tôi, vừa ra vẻ uốn éo nỉ non:
“Nhìn không rõ, lại gần xíu nữa đi.”
Tôi mừng thầm, nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai rõ ràng trước mắt:
May mà, cái trò chơi kinh dị q..uỷ quái này chỉ đo giá trị kinh dị, chứ không do giá trị nhịp tim.
Không thì tôi chec chắc rồi.
Thấy người đàn ông kia cứ im lặng suốt, tôi sợ anh ta giận, bèn lập tức nịnh nọt:
“Ồ! Anh cao một mét tám mươi sáu à, em cao một mét sáu mươi sáu, chênh lệch chiều cao là đẹp đôi nhất, chúng ta đúng là một cặp trời sinh.”
Người đàn ông mặc đồ tây đỏ mặt, anh ta vừa định mở miệng nói chuyện.
Thì một giây sau, cô bé loli mặc đồ đỏ đã sắp xếp xong xương cốt nhào tới, đá văng đầu của anh ta lên trần nhà, làm anh ta muốn gỡ cũng gỡ không được.
Sau đó, bé loli lại nhìn tôi với ánh mắt vừa vô tội vừa ướt át:
“Mẹ, Tư Tư, đói đói, cơm cơm.”
Cái này ai mà chịu cho nỗi!
Tôi lập tức lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, híp mắt, rồi vội vàng nấu cơm cho bé loli và… chồng.
Không phải tôi nổ về tài nghệ nấu nướng đâu, bằng chứng là hai cha con bọn họ liếm sạch cả chén luôn đấy.
Lúc tôi đi tắm, hình như còn nghe cặp cha hiền con thảo kia lén lút nói thế này:
“Tư Tư, thật ra giữ lại cô ta cũng được đấy, làm đồ ăn ngon lắm.”
“Nhưng mà, ba ba, mai hai vị kia về rồi, nếu họ biết sau này mình không ăn cơm họ nấu nữa thì sẽ phát điên mất.”
“Cái đó mà cũng gọi là cơm à? Nếu bọn họ dám thắc mắc, ba sẽ giec bọn họ trước.”
“Được rồi, để con canh chừng cho.”
Tắm rửa xong, tôi tự giác chiếm luôn phòng ngủ chính, sau đó lại lén lút thò đầu khỏi chăn, nhìn bóng đen vẫn ngồi yên trên ghế salon.
Vì vậy, tôi bắt đầu ra vẻ dịu dàng:
“Chồng ơi, hay là đến phòng tắm rửa sạch người đi, còn đầu thì để em đem qua bếp gội cho? Vậy nhanh hơn đó.”
Bình luận: [Đề nghị kiểu quái q...uỷ gì thế này?]