-
Chương 10 END
21
Tôi cứu được ba người chơi.
Bọn họ vừa kinh hãi vừa rối rít cảm ơn tôi, tựa hồ quá mức kinh hoàng, không dám rời tôi một bước.
Cùng lúc đó, âm thanh máy móc lại vang lên, mang chút qu..ỷ quyệt không dễ nhận ra.
[Chúc mừng người chơi Ninh Niệm phá giải được bí mật của tám tầng lầu trong tháp qu..ỷ, tầng chín đã mở.]
[Mời những người chơi may mắn sống sót hội hợp cùng m..a q..uỷ, nhanh chóng đến đây, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.]
Phảng phất trong âm thanh thông báo, tôi mơ hồ nghe được tiếng rồng kêu.
Sau đó, cả tháp q..uỷ đều lắc lư chấn động.
Con da..o phay trong tay tôi cũng liều mạng nhắc nhở: “Nguy hiểm! Em đứng yên đó đi, chờ anh!”
Tầng thứ chín mở ra, tất cả m..a q..uỷ đều có thể tự do đi lại.
Tôi tranh thủ hỏi ba người chơi kia chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, không ngờ vừa nói mấy câu, tại cánh cổng của l..ò m..ổ đã xuất hiện bốn bóng người.
Ninh Quân An, Tư Tư, ông Ruột và bà Đen.
Tôi nhanh chóng rơi vào một cái ôm lạnh lẽo, Ninh Quân An.
Anh vừa nhìn xem tôi có bị thương hay không, vừa kéo Tư Tư đang dính chặt trên đùi tôi.
Đến lúc này rồi mà hai cha con này còn cố tranh thủ tình cảm.
Nhiều năm trôi qua, cũng chẳng hề thay đổi.
Đáng yêu muốn chec.
Bọn tôi từ dưới đi lên, qua mỗi tầng, khi đám qu..ỷ thấy tôi đều tự nguyện theo tôi đến tầng chín.
Dù nơi ấy, có thể là m..ồ chôn cho cuộc đời của họ.
22
Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để xem thử tầng chín là đầm rồng hang hổ gì đây.
Thế nhưng, khác hẳn với tưởng tượng.
Cả tầng chín rộng lớn chỉ chất đầy những rương nhỏ xưa cũ.
Trừ cái đó ra, không còn gì nữa.
Duy có một ông lão râu tóc bạc phơ, ngồi giữa tầng chín.
Trước mặt ông là một bàn trà nhỏ, đơn sơ, phía trên có vài cốc nhỏ, trông rất cổ kính.
Ông mặc một chiếc áo choàng xám, hơi cúi đầu, nâng quyển sách trong tay, đọc thật chăm chú.
Thỉnh thoảng lại nhấp vài ngụm trà, trông cứ như thế ngoại cao nhân, chẳng chút nào giống một Boss cuối.
Bốn người nhà qu..ỷ của tôi đột nhiên lao đến phía trước bảo vệ tôi: “Niệm Niệm / mẹ / con dâu cẩn thận, thực lực của vị này sâu không lường được.”
Thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, tôi lập tức nhận ra, dù bọn họ có liên thủ cũng không đánh lại cụ ông trước mắt.
Tất cả m..a qu..ỷ đều nhượng bộ lui binh, dựa sát vào vách tường, không dám nhìn ông cụ ấy.
Ba người chơi mới còn sót lại cũng giống như chim cút, nép vào một góc hẻo lánh.
Ồ, xem ra, đây là lúc một người ‘đẹp như hoa’ là tôi đây ra tay rồi.
Tôi ngẩng đầu, thừa dịp bốn người nhà không để ý, bèn nhanh chóng chạy sang chỗ ông lão đầu bạc, chẳng chút e sợ ngồi trước mặt ông.
Sau đó, tôi híp cặp mắt cận thị, giả bộ kinh ngạc hỏi: “A, đây là thần tiên nhà nào hạ phạm xuống đây thế?”
Thiên xuyên vạn xuyên, nịnh nọt là số một.
Nhưng tôi không ngờ, ông cụ lại chẳng thèm nhìn tôi, chỉ tiện tay rót một cốc trà rồi đưa nó cho tôi.
Giọng nói đầy thương hải tang điền ấy cất lên: “Cô gái, tôi có thể chữa trị gương mặt của cô.”
Nói xong, ông dùng khủy tay khô gầy đưa tôi cốc trà nhỏ.
Ánh mắt không hề bận tâm điều gì giờ lại dõi theo tôi.
“Niệm Niệm, đừng ——” Ninh Quân An vừa định ngăn cản.
Ông cụ lại nhẹ nhàng chớp mắt, từ khoảng cách hơn mười trượng đã điểm ngay huyệt câ.m của anh.
Thậm chí còn tiện tay điểm huyệt c..âm của Tư Tư, ông Ruột và cả bà Đen.
Tôi chẳng chút e ngại, cười tủm tỉm nâng cốc trà lên, uống sạch.
Tôi còn chưa kịp cảm nhận vị trà thì gương mặt đã nóng lên.
Ước chừng ba mươi giây sao, những người xung quanh đã kinh ngạc chỉ vào mặt tôi, có vẻ như muốn nói nhưng lại sợ ông cụ đầu bạc.
Tôi đưa tay lần mò, làn da nhẵn mịn bóng loáng, như trứng gà bóc.
Xem ra, dung mạo chim sa cá lặn của tôi đã trở về rồi!
Tôi vội vàng đứng dậy, cúi đầu trước ông cụ kia: “Đa tạ ông đã giúp, không biết ông họ gì?”
Ông cụ râu tóc bạc phơ bình thản đáp: “Trăm ngàn năm qua, ta mang họ Trung, nhưng giờ có lẽ đã đổi thành Hàn.”
23
Tôi sợ hãi lui về sau ba bước.
Lần này, thật sự đã bị dọa!
Chỉ trong chốc lát, âm thanh máy móc lại vang lên.
[Chân thành nhắc nhở: Giá trị kinh dị của ngài đã đạt 50.]
Bão bình luận cũng kinh ngạc đến mức châu đầu ghé tai bàn luận.
[Đúng là sống lâu chuyện gì cũng thấy! Có thể khiến Ninh Thần mất kỷ lục qua ải với giá trị kinh dị bằng 0, ông cụ này đỉnh đấy.]
[Trời ạ! Ban nãy tôi còn nghe được tiếng long ngâm, ông ta nói ông ấy sống hơn năm ngàn năm, chẳng lẽ ông ấy là rồng trong truyền thuyết?]
[Ôi trời đất ơi, tôi có một suy đoán mơ hồ, nhưng không dám nói.]
Trong lúc bão bình luận đang định hỏi xem suy đoán của người kia là gì.
Thì ông lão đã phất tay, vô số rương nhỏ từ trong tường bắn ra.
Đập vào mặt chính là mùi thuốc vô cùng nồng đậm.
Ông lão nhếch môi: “Cô gái trẻ, cô đã uống thuốc của lão, thì tiếp theo, cô phải thực hiện lời hứa rồi.”
“Mau tiêu diệt tất cả m..a q..uỷ nơi này, đó là mục tiêu của cô, lão đây sẽ giúp cô một tay.”
“Trong dược vực của lão, bọn họ không thể động đậy. Mau giec chúng đi.”
Không ngừng có âm thanh vang lên bên tai tôi, tựa như âm thanh từ thời viễn cô liên tục nhắc nhở.
“Giec chúng.”
“Giec chúng.”
“Giec chúng.”
“Giec chúng.”
“Giec những con người đáng thương không chốn dung thân.”
“Giec những thứ bị bỏ rơi như ta đi.”
Đầu của tôi đột nhiên trở nên mơ hồ, ánh mắt cùng dần ngập tràn màu máu.
Giống như bị người ta khống chế, tôi nhấc d..ao, đi đến chỗ Ninh Quân An.
m thanh già nua ấy lại nói: “Lập lại cái chec của chúng, kết thúc cuộc đời m..a q..uỷ.”
Tôi nhấc d…ao phay, đặt lên cổ Ninh Quân An, trên vết sẹo dữ tợn kia.
Nơi đó, là chứng cứ cho hành động tin vào sự mê hoặc của Tà Thần, cho việc cha mẹ anh đã chặt đầu anh, rồi bổ xương lấy tủy, mong cầu trường sinh.
Anh ta không thể cử động, không thể nói chuyện, chỉ mỉm cười nhìn tôi.
Tựa như đang nói: Không sao đâu, Niệm Niệm, anh biết em không phải tự nguyện, anh sẽ không trách em.
Niệm Niệm, em phải sống thật tốt.
24
Tôi dùng sức thoát khỏi trói buộc, chống lại luồng sức mạnh to lớn này.
Không biết ông lão đầu bạc đã làm cái qu..ỷ gì, d..ao phay lại có thể thương tổn Ninh Quân An.
Nhìn da..o phay cắt một đường lên cổ Ninh Quân An.
Tôi rốt cục dựa vào ý chí mạnh mẽ, thoát khỏi sự khống chế.
Rồi phun ra một ngụm m..áu đen, ngã lăn trên đất.
Tôi lung la lung lay đứng dậy, nước mắt giàn giụa.
Lần đầu tiên, tôi thấy mình không còn duy trì được vẻ đứng đắn, gào to với ông cụ kia: “Ngài sai rồi, bọn họ không phải những kẻ đáng thương không chốn dung thân, càng không phải thứ bị bỏ rơi!”
“Bọn họ là người nhà của tôi, là người nhà mà tôi đã mất năm năm ròng rã tìm kiếm!”
“Những con qu..ỷ còn lại, cũng có người trong hiện thực lo lắng cho chúng.”
“Mà cũng như vậy! Ngài cũng không phải kẻ đáng thương, cũng không phải thứ bị vứt bỏ!”
Nói xong, tôi chỉ vào đám học sinh chăm chỉ nghiên cứu ở lầu bốn, vừa khóc vừa nói: “Ngài thâm cư trong tòa tháp cổ này, tuy chưa từng bước chân khỏi nhà, nhưng đã là chủ tháp, có lẽ ngài nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.”
“Bọn họ chăm chỉ hiếu học, bọn họ không ngừng vươn lên, tựa như ánh dương buổi sáng, tràn đầy hy vọng, dù ở một nơi q..uỷ quái không nhìn thấy tương lai.”
“Mà trong hiện thực, cũng có vô số người như họ, những người trẻ tuổi trong thời đại mới cũng đang cố gắng. Bọn họ chỉ mới bắt đầu, vẫn đang không ngừng học tập văn hóa truyền thống, phát triển tinh thần dân tộc, truyền bá cho mọi người đều biết!”
“Cho dù là những đứa nhỏ bướng bỉnh nhất, trong mắt cha mẹ chỉ biết lên mạng chử..i nhau, là đám vô dụng chỉ biết nằm ở nhà, thì khi những kẻ họ Hàn kia đến cướp nhà ngài, thì họ cũng liều mạng cất cao tiếng nói*!”
(*đoạn này ám chỉ Hàn quốc ăn cắp văn hóa Trung quốc)
“Chúng tôi, bọn họ, mỗi người dân Hoa Hạ, chưa từng từ bỏ ngài, chưa bao giờ từ bỏ.”
“Xin ngài hãy cho những đứa trẻ ấy một chút thời gian.”
“Trung y lão Tiên sinh.”
25
Nói xong lời cuối cùng, ông cụ râu tóc bạc phơ vẫn thờ ơ.
Tôi tuyệt vọng nhặt d..ao phay lên, cúi người trước ông ấy.
“Thật sự vô cùng cảm ơn ngài đã cống hiến vì chúng tôi, nhưng có lẽ, chúng tôi đã phụ lòng ngài.”
“Ngài nói ngài chữa khỏi gương mặt của tôi, thì tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt m..a q…uỷ. Nhưng thật sự xin lỗi, tôi không làm được.”
“Tựa như tôi vĩnh viễn không thể nào mắng ch..ửi xúc phạm ngài, tôi vĩnh viễn cũng không thể tổn thương người nhà của mình. Cho nên, tôi chỉ còn cách đem gương mặt này trả lại cho ngài.”
Nói xong, tôi nâng d..ao phay lên, không chút do dự rạch lên mặt.
Nhưng một luồng sức mạnh ôn hòa đã ngăn tôi lại, đẩy tôi về phía Ninh Quân An.
Cùng lúc đó, mọi người xung quanh đã có thể cử động.
Bốn người Ninh Quân An đỡ lấy tôi.
“Chúc mừng cô, Ninh Niệm, cô đã thông qua khảo nghiệm.”
Ông lão đầu bạc nở nụ cười từ ái nhìn tôi.
Cùng lúc đó, bên tai tôi vàng lên âm thanh máy móc quen thuộc.
[Chúc mừng người chơi Ninh Niệm đã viên mãn thông qua phó bản ‘Q…uỷ tháp chín tầng’, thu hoạch được 50 điểm tích lũy.]
[Chúc mừng người chơi Ninh Niệm đạt được thành tựu ở phó bản ‘Q..uỷ tháp chín tầng’, thu hoạch được 500 điểm tích lũy ngoài định mức.]
Cái gì? Tôi qua ải rồi à? Không phải phải tiêu diệt toàn bộ m..a q..uỷ hay sao?
Vậy bọn Ninh Quân An sao rồi?
Tôi lo lắng ôm lấy bốn người bọn họ, sợ bất cẩn mất đi bọn họ.
“Lão Tiên sinh! Vậy bọn tôi thì sao?” Ba người chơi kia đợi mãi không thấy thông báo của hệ thống bèn vội vàng lên tiếng.
Ông cụ đầu bạc lườm bọn họ: “Rắp tâm bất lương, mưu đồ xấu xa, ta không thích.”
Chỉ một câu, đã phán bọn họ tội t..ử hình.
Ba người chơi vô năng cuồng nộ hồi lâu, lại e ngại ông cụ, mới hung hăng vọt đến chỗ tôi: “Ninh Niệm, có phải là do cô giở trò hay không! Ban nãy cô nói gì với ông già chec tiệt kia vậy?”
“Cô đã sớm biết bọn tôi định giec cô, nên mới cố tình…”
Đợi đã! Tới giec tôi à?
26
Ông cụ râu trắng lúc này cũng chẳng thèm giả làm cao nhân nữa, tức giận mắng to: “Trong cái phó bản này, trừ cái gã trung niên chec trong khói đen ra, thì chẳng có ai là người mới hết.”
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền hiểu ra.
Bốn người chơi giàu kinh nghiệm ngoài sáng, một là tôi, một là Thanh Mộc đến giec tôi, lại thêm hai gã đàn ông cơ bắp.
Nhưng thật ra, những người mới ẩn trong bóng tối, đều là người chơi giàu kinh nghiệm ngụy trang.
Dù sao muốn vào chung một phó bản với tôi, có thể dùng đạo cụ.
Trong sáng ngoài tối, chính là cam đoan để có thể giec tôi trong một phó bản.
Bốn công hội lớn đúng là đã bỏ hết vốn gốc.
Lần này, không chờ bọn Ninh Quân An, Tư Tư ra tay, tôi đã cầm d..ao phay nhanh chóng ch..ém ba người chơi nọ.
Tôi chưa từng tỏ ra mình thiện lương hay vô dụng.
Cổng tầng chín mở ra, từ đấy phát ra một quầng sáng trắng, có lẽ đó là lối ra của phó bản.
m thanh máy móc thúc giục tôi.
[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 1 người.]
[Phó bản ‘Q..uỷ tháp chín tầng’ sắp đóng lại, mời người chơi nhanh chóng rời khỏi, nếu không, sẽ vĩnh viễn lạc trong phó bản.]
Ông lão râu trắng hừ một tiếng, rồi giơ tay gạt ngang. Một luồng khí lưu điên cuồng chấn động, tòa tháp cổ bắt đầu rung lắc.
Không để ý đến đám người xem đang bất mãn, studio cũng bị ông lão râu trắng cưỡng chế tắt đi.
Ngay sau ấy, huyệt Thái Dương của tôi đau nhói.
Tôi chợt nhận ra, mình lại có thể không chế q..uỷ tháp chín tầng.
Thậm chí khi tôi đứng ở tầng chín, có thể thấy rõ từng viên ngói viên gạch nơi này.
“Ninh Niệm, giờ cô là chủ nhân mới của tòa tháp này. Yên tâm đi, tất cả m..a qu..ỷ đều có thể tiếp tục ở tại trong tháp, sau này cô có thể tùy ý ra vào.”
“Bọn họ không cần đóng vai NPC gì nữa, từ đây họ chính là những linh hồn tự do. Hãy dẫn họ rời khỏi nơi này, đây là món quà cuối cùng ta tặng cô.”
“Chờ sau khi cô thoát khỏi trò chơi này, trở về hiện thực, hãy thả bọn họ đến địa phủ đầu thai.”
Tôi sốt ruột hỏi: “Vậy còn ngài?”
Ông lão vuốt râu, cười lớn.
“Ta ư? Ta vốn không tồn tại trong trời đất, chỉ đơn giản là một linh thức được sinh ra từ Trung y mà thôi.”
“Cô không cần nhớ kỹ ta, chỉ cần nhớ Trung y là được.”
Nói xong, lão nhân mỉm cười nhìn tôi, nhìn tầng chín tràn đầy những quyển sách về Trung y, bóng dáng càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến thành điểm sáng.
Nước mắt của tôi rơi như mưa: “Tôi sẽ vĩnh viễn sẽ nhớ ngài, cung tiễn lão Tiên sinh.”
m thanh máy móc như chập mạch, lắp bắp thông báo.
[Kiểm, kiểm tra được, hệ thống trục trặc, phó bản ‘Q..uỷ tháp chín tầng’ bị đóng vĩnh viễn, xin người chơi mau chóng rời đi.]
Tôi lau khô nước mắt, nhanh chóng bước vào vầng sáng.
27
Mãi đến khi tôi về lại sảnh người chơi, sau khi về lại phòng mình, tôi mới vào trong tháp cổ.
Quả nhiên, trong biển ý thức của tôi, xuất hiện một tòa tháp cổ thần bí đen nhánh.
Bên trong có toàn bộ ma qu…ỷ của phó bản lần này.
Bộ dáng của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.
Không còn là bộ dáng hung thần á..c sát.
Mèo là các bé mèo đáng yêu, chó là loài chó trung thành.
Đứa bé mập mạp đáng yêu, cậu thiếu niên cao lớn, cô thiếu nữ xinh đẹp.
“Chị Ninh, là chị đã tịnh hóa bọn em! Cám ơn chị!”
Lúc này, tôi mới hiểu được nhiệm vụ thật sự của ‘Q..uỷ tháp chín tầng’.
Tiêu diệt m..a q..uỷ, không phải hiểu theo nghĩa đen là tiêu diệt m..a q..uỷ trên phương diện vật lý.
Mà là tiêu diệt con qu..ỷ trong lòng mỗi người.
28
Tôi trở lại tầng thứ tám.
Nơi này đã bị họ bố trí thành bộ dáng của tầng 30 trong phó bản ‘Gia đình hạnh phúc’.
Bụng của ông Ruột đã phục hồi như cũ.
Bà Đen cũng không còn bộ dáng cháy khét như xưa.
Tư Tư có thể luôn mặc một bộ váy trắng.
Cổ Ninh Quân An không còn vết sẹo, đầu cũng không rơi mất.
Bọn họ làm một mâm thức ăn thật lớn, rồi vây quanh tôi như sao với trăng, bảo tôi ngồi xuống.
“Mẹ ơi! Sau này Tư Tư có thể luôn đi cùng mẹ! Tư Tư rất vui!”
“Con ngoan, sau này ba mẹ phải nhờ con báo hiếu, đừng chê ba mẹ ăn nhiều nhé.”
Ninh Quân An dịu dàng nhìn tôi chăm chú: “Niệm Niệm, gặp được em, là may mắn nhất đời anh.”
Tôi hít mũi, tùy tiện phất tay: “Thôi nào, đừng cải lương như vậy chứ! Con cho mọi người biết một tin tốt nhé, thật ra con đủ điểm phục sinh lâu rồi! Nếu mọi người muốn về dương gian, thì con có thể phục sinh trước rồi đưa mọi người đến địa phủ đầu thai!”
Bởi vì nơi này không liên thông với Địa phủ, nên nhất định phải trở về hiện thực.
Ninh Quân An duỗi một ngón tay, ngăn lại lời tôi: “Niệm Niệm, chúng anh nghĩ kỹ rồi, em ở đâu, thì bọn anh ở đấy.”
Ba người khác cũng cùng nhau nhìn về phía tôi, dùng sức gật đầu: “Người một nhà nên vĩnh viễn sống cùng nhau.”
29
Ngoài cổng đột nhiên phát ra một tiếng ‘Ầm’ thật lớn.
Vô số bóng dáng lăn xuống, chen chúc vào một chỗ.
Hóa ra là hàng xóm ở bảy tầng còn lại.
Bọn họ đồng thanh nói: “Đúng vậy đấy, cô Ninh, bọn tôi đều nghe cô. Có thể được cứu, bọn tôi đã biết ơn lắm rồi, cô không cần vội vàng vậy đâu.”
“Bọn tôi ở đây cũng rất vui, còn vui hơn lúc làm qu..ỷ nhiều.”
Tôi vỗ bàn thật mạnh, đứng bật dậy, chống nạnh nói.
“Được, nếu đã như vậy, chúng ta khoan rời trò chơi, đợi tôi trả đũa đám người ở bốn công hội lớn đã.”
“Dám ám toán tôi! Bà đây nhất định phải cho họ biết tại sao hoa hồng lại đỏ.”.
Mặc dù đã khôi phục bộ dáng bình thường, nhưng bọn họ vẫn có năng lực của q..uỷ.
Người nào người nấy còn hưng phấn hơn cả tôi: “Rống! Rống! Rống! Đánh bọn hắn!”
30
Từ đấy, trong trò chơi vô hạn lưu, có lưu truyền một truyền thuyết.
Có một cô gái tên là Ninh Thần, dẫn theo một đám thổ phỉ xuất q.uỷ nhập thần.
Cư..ớp bóc… à không, dọn sạch các công hội lớn.
Đánh bốn công hội lớn phải chạy trốn khắp nơi.
Sau đó, tên tuổi của Ninh Thần vang dội khắp toàn bộ server.
Cô cũng lập ra một công hội mới, có yêu cầu nghiêm ngặt đối với người muốn tham gia.
Không chỉ yêu cầu năng lực, mà còn đòi hỏi phải có đạo đức.
Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, công hội ấy đã đạt top 1.
Nghe nói, công hội ấy tên là ——
Gia đình hạnh phúc.
- Hoàn -